← Quay lại trang sách

- VI -

Ngày này qua ngày khác, những thất vọng dồn dập đè nặng tâm hồn Trang. Những đau thương vây kín, những cơn khóc thầm đầy hận tủi, như suốt ngày hôm nay Trang đã khóc, làm nàng quá mệt mỏi. Tuy vậy, giấc ngủ vẫn không chịu đến với nàng. Mười một giờ đêm, cả ngày không ngủ một phút, mắt cứng như có sạn. Hình như sự buồn phiền quá độ, đã làm chùng mọi cảm giác. Bỗng nhiên tâm hồn Trang lắng hẳn đi. Nàng nhắm hờ đôi mắt, từ trong đáy mắt xuất hiện những tia sáng nhỏ, lấp lánh các mầu. Khiến Trang nhớ đến ngày còn bé, được mẹ dẫn ra hóng mát ở cửa. Thoáng trong giây phút, Trang bắt chợt được nỗi vui hồn nhiên từ thuở ấu thơ trở về tâm hồn nàng. Những đốm sáng từ trong màng mắt lúc này như hoà hợp với ánh đèn hồi đó. Trang còn như nhận thấy cả hơi gió mát của buổi tối mùa hè, nàng ngồi trong lòng mẹ. Ngày ấy làm sao Trang hiểu nổi tiếng thở dài của mẹ? Trong phút giây chờ đợi của cha nàng. Có tối người cha không về Trang nằm ngủ với mẹ. Khép mắt đón chờ giấc ngủ êm ái trùm lên nàng giữa những tiếng hát ru nho nhỏ não nuột, thường đứt quãng bởi tiếng nấc của mẹ. Một lần, không biết có cái gì thúc đẩy, Trang choàng mở mắt, đưa bàn tay bé nhỏ lên xoa mặt mẹ. Lòng bàn tay ươn ướt, Trang hỏi:

– Mẹ khóc hả mẹ.

Bà mẹ ôm chặt lấy Trang, cười trong bóng tối:

– Cha bố mày, vẫn chưa ngủ à? Việc gì mẹ khóc.

– Mẹ nhớ bố.

– Không nhớ, ngủ đi chó con của mẹ.

Nửa đêm hôm đó, Trang chợt thức giấc đưa tay quờ quanh không thấy mẹ. Thì ra, bà đang ngồi trong chiếc ghế mây rộng vẫn để ở mé đầu giường. Hình như mẹ đang khóc thương bà ngoại của nàng. Giữa tiếng nức nở của mẹ, Trang chỉ nghe rõ và nhớ được có mấy câu: “Mẹ ơi, sao thân con khổ thế này”.

Bỗng nhiên, lúc đó Trang khóc thét lên gọi mẹ.

– Mẹ ơi, mẹ đâu rồi!

Mẹ vội đến ôm lấy nàng, vừa nựng vừa ấp ủ:

– Mẹ đây, mẹ đây con. Đừng sợ.

Và Trang đã ôm chặt lấy bà, có lẽ sợ nỗi khổ quá độ, sẽ cướp đi mất người mẹ thân yêu của nàng. Giờ phút này nghĩ lại Trang vẫn không phân biệt được lúc bấy giờ nàng gào lên khóc, vì thương mẹ, hay vì sợ bóng tối. Hình như cả hai. Nằm úp mặt xuống gối, Trang thấy cần thiết phải than những lời than của mẹ ngày xưa “Mẹ ơi, sao con khổ thế này.” Xong nàng khóc nức nở. Nhớ đến hai đứa con, thằng Hoàng và con Vân. Từ hồi mới sinh, Thái đã muốn cho chúng ngủ một mình, nay thành thói quen. Nhưng Trang vẫn thương con. Có phải chúng đã không được hưởng giây phút nằm trong lòng mẹ, bổng trầm theo nhịp võng đưa, và lời ru tiếng hát vời vợi, chập chùng giữa cơn thức ngủ. Trang ngồi lên đi ra chỗ các con nằm. Nàng cúi hôn thằng Hoàng thấy má nó nổi cục lên, nó đang ngậm dở viên kẹo rồi ngủ quên. Trang cười lấy ra cho con, thằng bé vùng vằng trở mình rồi ngủ tiếp. Tới con Vân, Trang bế nó lên. Con bé mở mắt thấy mẹ, nó nhoẻn miệng cười, quàng tay ôm cổ mẹ. Trang hôn khắp mặt con, nói:

– Chó con của mẹ.

Không hiểu vô tình hay cố ý, Trang hay nói những câu mà ngày nàng còn nhỏ, vẫn thường nghe mẹ nói “chó con của mẹ”. Trang bế con Vân lên giường mình cho nó ngủ chung. “Thái mà biết chắc lại cằn nhằn mình đây”. Nhắc đến chồng, Trang không thể không nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường.

Mười một giờ hơn rồi, cơn giận bốc cao. Trang đành phải tính đến nước bỏ đi, mặc tình Thái muốn làm gì thì làm. Nếu còn ở lại với anh, Trang biết nàng khó bỏ được ý nghĩ, muốn cầm dao nhọn tự đâm vào tim mình cho bớt máu uất.

Tính như thế xong, Trang thấy nhẹ lòng được đôi chút. Nỗi nhẹ của kẻ thua cuộc, đành phận! Trang đặt con Vân ngủ yên, rồi mím môi cả quyết lại bàn viết thư cho Thái. Đã nhiều lần Trang nghĩ phải sống xa chồng, nhưng nàng vẫn chưa quyết định được. Một phần tại Trang yếu đuối quá! Tính nàng lại hay tủi thân.

Mấy mẹ con dắt díu nhau đi biết nương tựa vào đâu? Một phần vì nàng còn yêu chồng nhiều nên không dứt bỏ chồng dễ dàng như nàng tưởng. Giá trước kia nàng lấy Thái do hai bên cha mẹ định đoạt thì lại đi một nhẽ. Đằng này, rõ ràng hai người lấy nhau vì yêu nhau.

Nhiều lúc Trang khó hiểu đến thành ngơ ngác. Tại sao Thái có thể hết yêu nàng khi nàng vẫn thiết tha với chồng. Tâm hồn Trang như vậy, tình nàng mãi mãi chỉ là tình trẻ con, nên Trang không theo nổi Thái. Thái đã tiến xa Trang quá nhiều, Trang đã làm anh ghê tởm cả sự yêu, sự ghen. Quả là Trang đã mắc lỗi làm Thái chán tất cả những gì đẹp đẽ nhất, từ tình yêu chuyển qua tình chồng vợ.

Buổi trưa, sau bữa ăn thấy Thái vui đùa với hai con, Trang thừa dịp lại bên chồng nhỏ nhẹ:

– Hồi này anh đi chơi nhiều quá, các con nó nhớ.

Thái yên lặng, ngồi tựa lưng vào thành giường, hai tay khoanh trước ngực. Trang tưởng Thái đang chịu nghe mình nói, nên tiếp:

– Hồi xưa, khi mới lấy nhau, chúng mình…

Thái quát:

– Hồi xưa, hồi xưa! Cứ hồi xưa hoài, chịu gì nổi! Còn phải ăn, phải sống chứ. Thiên hạ đâu phải chỉ có một mình mình yêu nhau. Ngồi mà mài chuyện hồi xưa ra!

Trang lặng người một lát, rồi bỗng nhiên hét lớn:

– Anh học ở sách nào mà nói được những câu ác như vậy! Cho dù bây giờ có ai yêu anh, hay nói trắng ra bà Nga có yêu anh hơn tôi yêu anh đi nữa, nhưng tôi, với lòng tôi yêu anh là hết sức của tôi rồi! Tôi cấm anh không được xúc phạm đến.

Thái nhìn Trang ngạc nhiên hơn là tức giận. Lần đầu tiên trong đời sống vợ chồng, Trang đã cãi lại to tiếng như thế.

Còn Trang có bao nhiêu sức lực hình như đã bộc phát thành lời hết rồi, nàng nằm phục xuống giường khóc thành tiếng, trong khi Thái đứng lên lẳng lặng thay quần áo.

Thái đi rồi, Trang như chìm trong nỗi tức hận và cô đơn. Nàng nín khóc, nhưng vẫn nằm yên thật lâu, trong thế nằm từ lúc Thái chưa đi. Bất động như một xác chết. Con Vân không được mẹ dỗ cho đi ngủ trưa, khóc ré lên từng cơn.

Thằng Hoàng chắc đã biết được phần nào sự giận dữ bỏ đi của bố, và nỗi đau đớn của mẹ, nên nó cứ đứng nhìn mẹ, thút thít khóc theo mẹ. Chị Ba ngấp nghé ở phía cửa dòm vào. Trang gắng gượng bảo chị Ba đem hai đứa trẻ đi rửa mặt và dỗ chúng ngủ trưa. Bữa cơm chiều Thái cũng không về cho tới bây giờ giá Thái có về thì cũng chẳng có không khí hoà thuận được nữa. Thôi thì đành! Trang lấy giấy bút cả quyết viết thư từ giã chồng. Trang biết nếu cứ sống gần Thái mãi hai người còn làm khổ nhau. Đã nhiều lần, vợ chồng cãi nhau, giận nhau về chuyện bà Nga. Sự việc cứ xoay đi xoay lại chừng đó. Thái đã ghê sợ những giây phút gây gỗ với Trang. Sự thực Trang cũng chẳng tìm được thì giờ rảnh nào để có thể nói với chồng. Buổi sáng Thái dậy trễ. Từ hớp café cũng phải uống vội để đi dạy học.Trưa về chỉ gặp nhau có một chút thì giờ trong bữa ăn. Trang đã phải cố gắng để khỏi phải nói những điều không vui vào giây phút đó. Mà Trang cũng chẳng bao giờ có chuyện vui. Ăn xong Thái chơi với các con, rồi ngủ và đợi giờ đi dạy học nữa. Nếu hôm nào Trang nói vài câu, Thái bực tức và bảo “tù cũng không khổ bằng!” Tối đến, sau bữa cơm Thái lại đi cho tới khuya, về lăn ra ngủ. Ngày lại ngày, ngày đó chuyện cứ tiếp diễn đều đều. Tâm hồn Trang căng phồng, chất chứa thêm mãi những uất hận! Cứ nghĩ đến phải sống xa Thái, Trang đã thấy đau đớn. Nhưng như một người bệnh nặng, cần giải phẩu một lần.

Hoặc sống, hoặc chết, còn hơn cứ để lai rai. Có thể sau khi xa chồng, Trang khó sống nổi. Nhưng nếu sống được Trang sẽ không bị dằn vặt từng phút, từng giây, như hiện nay được nữa. Gạt nước mắt, Trang cầm bút bắt đầu viết.

“Anh,

Em lại sắp nhắc lại một điều mà em đã định nhiều lần là em phải đi.

Em không thể sống với anh được nữa. Đối với em bây giờ chỉ còn có hai cách. Hoặc em chết, hoặc em bỏ đi. Thật ra thì em muốn sống với anh hoài, nhưng em kiệt sức chịu đựng rồi. Em muốn thử đi thật xa, tìm việc làm tự nuôi sống mình. Từ trước, em vẫn nương dựa vào anh, nay em sống ngoài đời một mình xem sao. Như thế có làm em quên anh được không? Em biết tính em hay tủi thân, nhưng em cũng đành vậy!

Em ở lại với anh thì anh cũng mất vui, em chẳng muốn thay đổi gì, nhưng em không còn làm cho anh vui được nữa thì sống chung làm gì. Em còn yêu anh nhiều. Chắc anh cũng còn thương em một tý chứ? Nhưng tình thương chưa đủ để sống với nhau. Trên đời này, thiếu gì kẻ thương yêu nhau mà phải xa nhau. Chắc em phải chịu trường hợp đó.

Còn các con chúng ta, thằng Hoàng và con Vân. Em biết anh cũng yêu thương các con. Nay em phải đem chúng theo, chẳng phải em muốn dành riêng chúng cho em đâu. Mà chỉ vì em sợ các con lại làm anh mất vui với bà Nga đó thôi!

Em thành thật xin lỗi anh. Em bây giờ đáng khinh, đáng ghét rồi. Trên đời này em chỉ để anh độc quyền khinh em vì tội em quá yêu anh thôi.

Người vợ đau khổ của anh,

Trang.”

Qua làn nước mắt, Trang đọc lại hai ba lần lá thư của chính nàng vừa viết rồi gấp lại để trên bàn giấy của Thái. Trang định chờ cho đến giờ giới nghiêm, nếu Thái không về nàng sẽ trở dậy thu xếp quần áo nhà cửa rồi cho các con và chị Ba đi ngay sáng mai. Còn nếu Thái về, Trang lại phải đợi cho đến mai lúc Thái đi dạy học mới tính được. Trước đây cũng có nhiều lần Trang viết thư cho chồng, nhưng chưa kịp đi thì Thái về. Mọi dự tính của Trang thay đổi hết. Vào phút chót lá thư lại được bỏ vào trong một chiếc hộp bánh cũ, cất kỹ trong tủ với những tờ khác. Chẳng bao giờ Thái lục tới. Vì anh không có tính tò mò vặt.

Còn năm phút nữa đến giờ giới nghiêm. Ngoài đường vắng hẳn tiếng xe cộ chỉ còn một vài đoàn viên nhân dân tự vệ đi lại, nói chuyện với nhau. Tiếng họ nô rỡn và gọi nhau vang vọng trong phố vắng. Trang tuyệt vọng hoàn toàn. Nàng vùng đứng lên mở tủ lấy quần áo và đồ vật của ba mẹ con bỏ vào va-li. Trong Trang lúc đó có hai con người. Một thì bảo đem cho hết để đừng bao giờ trở về với người chồng phụ bạc nữa; một thì nghĩ, lôi tung ra lắm rồi lại mất công xếp dọn mà thôi. Giữa hai thái độ, Trang trở nên cái máy, vô hồn. Vớ được cái gì vất vào va-li cái đó, khi đã chật ních, Trang ra giường nằm cạnh con Vân. Hai mắt ráo hoảnh.

Đầu óc Trang gần như một người mất trí. Giá lúc này có Thái ở bên nàng, chỉ cần anh tỏ ý muốn giữ nàng lại, Trang sẽ nhất định không chịu, nhưng sau những lời vuốt ve của chồng, Trang chỉ còn biết gục mặt vào vai chồng mà khóc. Rồi sáng mai khi Thái đến trường, Trang ở nhà gọi chị Ba lên đưa tiền chợ, bảo mua các món ăn mà Thái thích. Còn nàng, ở nhà soạn lại quần áo, xếp thứ tự vào tủ. Cái va-li sẽ được để vào chỗ cũ ở trên nóc tủ như thường lệ…

Nhưng Thái đã không có ở bên nàng lúc này, lòng phân vân ở và đi không nhất định như trước lúc viết thư cho Thái. Hơi hướm quen thuộc của Thái còn đượm trong chăn gối, khiến Trang mềm lòng muốn ở lại “Mình vợ cái con cột việc gì mà phải đi đâu, để họ cướp chồng à!”

Những lời nói của chị Đoan vẫn thường bảo nàng như vậy, nay trở thành một ý trợ lực cho lý do nàng ở lại. Tuy nhiên, Trang đã sắp xếp va-li mất rồi.

Dù việc làm của Trang chỉ một mình nàng biết, Trang cũng thấy ngượng. Nỗi ngượng quá đà của một kẻ lỡ hăng say làm một việc mà ngay lúc đang làm chính mình cũng thấy là không phải, mà vẫn cứ phải tiếp tục. Thôi thì đành, sáng mai, ba mẹ con ở tạm trên chị Đoan. Một lát sau, Trang lại tính đến nhà Oanh vì chồng Oanh đi Nhật vắng. Ở với Oanh, Trang còn hy vọng biết tin tức của bà Nga và Thái được. Chứ chị Đoan cả ngày chỉ tụng kinh, giới bạn hữu của chị Đoan toàn là mấy bà đi lễ chùa. Ai đâu biết gì về Nga và Thái được. Vì vậy Trang lại nhất quyết đến với Oanh. Nhân thể sẽ nhờ Oanh thúc giục Kỳ tìm việc cho nàng. Trang hy vọng có việc làm rồi nàng sẽ bớt buồn hơn. Và có thể sống xa Thái như nàng định. Trang thở dài đành phận, ôm con Vân, áp mặt vào má nó, Trang nhắc lại câu nói của mẹ nàng ngày trước vẫn gọi bà ngoại nàng “Mẹ ơi, sao thân con khổ thế này!”