← Quay lại trang sách

Chương 7 CHÚA TRÊN BẾN NƯỚC

Chúng ta hãy cầu cho nhân loại không bao giờ thoát ra khỏi địa cầu để lan truyền tội lỗi của mình đến nơi khác.

— C. S. LEWIS

⚝ ⚝ ⚝

Mack đứng trong buồng tắm, vừa nhìn vào gương vừa lau khô mặt bằng một chiếc khăn lông. Anh đang tìm kiếm dấu hiệu nào đó của sự điên rồ trong đôi mắt đang nhìn ngược lại mình. Chuyện này có thật không? Dĩ nhiên là không, không thể. Nhưng rồi... anh đưa tay ra chầm chậm sờ lên kính. Có lẽ đây là một ảo giác xảy đến bởi bao phiền muộn và tuyệt vọng. Có lẽ đây là một giấc mơ, và anh đang ngủ thiếp đâu đó, có lẽ trong căn chòi băng giá đến chết cóng? Có lẽ... Đột nhiên, một tiếng loảng xoảng chát chúa làm anh choàng tỉnh. Âm thanh phát ra từ phía nhà bếp, và Mack bất động. Trong khoảnh khắc là một sự im lặng chết chóc, rồi bất ngờ anh nghe tiếng cười phá lên. Tò mò, anh ra khỏi buồng tắm và thò đầu vào cửa bếp.

Mack kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt. Hình như Jesus đã làm rơi một thố bột hay nước sốt gì đó trên sàn, làm tung tóe khắp nơi. Chắc là nó rơi gần Papa vì phần dưới váy của Ngài và đôi bàn chân trần của Ngài nhớp nháp dính đầy thứ đó. Cả ba người đang cười rũ rượi đến độ Mack không hình dung được là họ có thể thở. Sarayu nói gì đó về con người vốn vụng về rồi cả ba lại cười rú lên tiếp. Cuối cùng, Jesus đi lướt qua Mack và một phút sau quay lại với một chậu nước lớn cùng khăn. Sarayu bắt đầu chùi bột trên sàn nhà và tủ chén, còn Jesus đến quỳ xuống chân Papa, bắt đầu lau đằng trước áo cho Ngài. Vị này lau xuống bàn chân và nhẹ nhàng nhấc từng bàn chân lên, nhúng vào chậu nước để lau và xoa bóp.

“Ồ, thật tuyệt quá!” Papa thốt lên, trong khi vẫn tiếp tục làm việc trên quầy bếp.

Trong khi chồm người qua khung cửa để theo dõi, tâm trí Mack đầy ắp những ý nghĩ. Đây là Thiên Chúa trong tương quan? Thật đẹp đẽ và cuốn hút. Anh biết rằng lỗi của ai không quan trọng - bột đã văng từ một cái thố bị vỡ, một món ăn trong dự định sẽ không có nữa. Rõ ràng, điều thật sự quan trọng ở đây là tình yêu họ dành cho nhau và sự đằm thắm từ đó. Anh lắc đầu. Thật là khác biệt giữa cách này với cách anh vẫn đối xử với những người thân yêu!

Bữa ăn tối đơn giản nhưng chính là một bữa tiệc. Chim rán với nước sốt giống màu sốt cam, sốt xoài. Rau tươi trộn theo kiểu gì đó mà chỉ có Chúa biết, tất cả đều ngọt ngào, nồng gừng, thơm lừng và cay ấm. Riêng món cơm cũng đã làm một bữa ăn rồi, bởi một hương vị của gạo mà Mack chưa bao giờ được nếm. Điều duy nhất gây bối rối là vào đầu bữa Mack theo thói quen cúi đầu xuống trước khi nhớ ra mình đang ở đâu. Anh ngước lên và thấy ba người đều đang cười với mình. Cố gắng bình thản hết mức, anh cất lời: “Ừm, xin tạ ơn tất cả... con có thể dùng cơm đằng kia không?”

“Được chứ. Đúng ra chúng ta sẽ có món sốt Nhật ly kì, nhưng bàn tay hậu đậu kia,” Papa hất hàm về phía Jesus, “đã định đoạt cho nó xuống đất.”

“Thôi nào,” Jesus đáp lại bằng giọng chế nhạo. “Tay trơn như thế. Biết làm sao được?”

Papa nháy mắt với Mack khi đưa cơm cho anh. “Ở đây mọi chuyện không được khéo léo lắm đâu nhé.” Mọi người đều bật cười.

Cuộc đối thoại diễn ra gần như bình thường. Mack được hỏi han về từng đứa con, ngoại trừ Missy, và anh kể về những cuộc phấn đấu và thành tích của chúng. Khi anh nói về mối lo đối với Kate, cả ba vị chỉ gật đầu với nét mặt quan tâm nhưng không cho anh lời khuyên hay răn dạy gì. Anh cũng trả lời các câu hỏi về bạn bè mình, và Sarayu dường như quan tâm nhất trong việc hỏi han về Nan. Cuối cùng, Mack thốt ra một điều mà anh đeo đuổi suốt cuộc nói chuyện.

“Con đang ngồi đây kể cho các Ngài nghe về con cái, bạn bè và Nan, nhưng các Ngài đã biết hết mọi điều con đang kể rồi còn gì? Các Ngài làm như thể lần đầu được nghe.”

Sarayu với qua bàn để nắm tay anh: “Mackenzie, còn nhớ cuộc trò chuyện trước đây của chúng ta về giới hạn không?”

“Cuộc trò chuyện của chúng ta?” Anh liếc nhìn Papa đang gật đầu hiểu ý.

“Con không thể chia sẻ với một người mà không chia sẻ với tất cả chúng ta,” Sarayu nói và cười. “Hãy nhớ rằng sự lựa chọn ở lại trên mặt đất là một sự lựa chọn để vun đắp cho mối quan hệ; để trân quý nó. Mackenzie, chính con đã làm điều này. Con chơi đùa hay tô màu với một đứa bé không phải để chứng tỏ mình siêu đẳng. Mà con chọn cách giới hạn chính mình để vun đắp và trân quý mối quan hệ đó. Thậm chí, con sẽ thua thiệt trong một cuộc tranh đua để có được tình yêu. Đó không phải là chuyện thắng hay thua, mà là tình yêu và sự trân trọng.”

“Vậy khi con kể chuyện về con cái mình thì sao?”

“Chúng ta đã tự giới hạn chính mình vì trân trọng con. Chúng ta không khơi lên trong tâm trí những gì đã biết về con cái của con. Khi lắng nghe con, chúng ta xem đó như thể lần đầu được biết về chúng nó, và chúng ta hân hoan nhìn thấy chúng trong mắt con.”

“Con thích điều đó,” Mack đáp lại, dựa người vào ghế.

Sarayu siết bàn tay anh và hình như cũng ngả người ra. “Ta cũng thích! Các mối quan hệ không bao giờ là vấn đề quyền lực, và một cách để tránh né ý chí quyền lực là lựa chọn giới hạn chính mình - để phụng vụ . Con người thường làm cách này - âu yếm người đau ốm, phục vụ những người mà trí năng đã phiêu bạt, liên hệ với người nghèo khó, thương yêu bậc lớn tuổi và nhi đồng, hay thậm chí quan tâm đến những người đã giành lấy một vị thế quyền lực đối với họ.”

“Phát biểu hay đấy Sarayu,” Papa cất lời, gương mặt Ngài ngời lên. “Ta sẽ lo chén đĩa sau. Nhưng trước tiên, ta muốn có thời gian để đọc kinh.”

Mack buộc phải nén tiếng cười khi nghĩ đến Chúa đọc kinh. Hình ảnh những buổi đọc kinh trong gia đình mình thời niên thiếu ào về trong tâm trí, không hẳn là những hồi ức tươi đẹp. Thường đó là những buổi buồn tẻ và chán chường để nghĩ ra những câu trả lời đúng, hay đúng hơn là những câu trả lời quen thuộc cho mấy câu hỏi cũ về truyện Kinh Thánh, rồi sau đó cố mà thức tỉnh trong thời gian bố anh cầu nguyện dài lê thê. Rồi những khi bố anh đã nốc rượu trước đó, những buổi cầu kinh trong gia đình sẽ biến thành một cuộc khủng hoảng ghê rợn, khi bất kỳ câu trả lời sai nào, hay một ánh mắt nhìn vô ý nào cũng có thể châm ngòi cho một cơn bùng nổ. Anh đoán chừng Jesus sẽ rút ra một cuốn Thánh kinh của King James.

Nhưng không, Jesus với sang phía đối diện nắm lấy tay Papa mà các vết sẹo giờ đây trông thấy rõ mồn một. Mack ngồi lặng khi ngắm nhìn Jesus hôn tay cha mình và rồi nhìn sâu vào mắt cha mà nói: “Cha, con vui sướng được ngắm nhìn cha hôm nay, khi cha dọn mình trọn vẹn để đón lấy nỗi đau của Mack vào trong, rồi cho anh ấy một không gian để chọn lựa thời điểm cho bản thân. Cha trân trọng anh ấy, và cha trân trọng con. Được lắng nghe cha thì thầm tình yêu và an lành vào trong tim anh ấy thật là tuyệt vời. Thật là một niềm hoan lạc cho ta chứng kiến! Con vui sướng được làm con của Cha.”

Mặc dù Mack cảm thấy mình hiện diện như một sự quấy rầy, dường như chẳng ai bận tâm và anh thật sự cũng chẳng biết phải biến đi đâu nữa. Hiện diện trước một tình yêu được bày tỏ như thế dường như giúp trút bỏ một bế tắc cảm xúc trong lòng, và mặc dù không hiểu rõ ràng cảm xúc của mình - anh thấy thật tuyệt vời. Anh đang chứng kiến điều gì? Một điều gì đó giản dị, nồng ấm, thân thương, chân thật; thật thánh khiết . Thánh tính lúc nào cũng là một khái niệm lạnh lùng và cằn cỗi đối với Mack, nhưng cảm giác này thì không. Lo ngại bất kỳ động thái nào của mình cũng có thể làm tan đi khoảnh khắc ấy, anh bèn nhắm mắt lại và khoanh tay trước ngực. Lắng nghe chăm chú với đôi mắt khép, anh nghe thấy Jesus di chuyển chiếc ghế. Có một khoảng lặng trước khi người lại lên tiếng. “Sarayu,” Jesus cất lời êm ái và dịu dàng, “Ngài rửa chén, ta lau khô.”

Mắt Mack bật mở vừa lúc nhìn thấy hai người đang cười toe với nhau, thu dọn chén đĩa rồi biến mất vào bếp. Anh ngồi đó vài phút, không biết phải làm gì. Papa đã đi đâu đó còn hai vị kia thì đang bận rộn với chén đĩa... một quyết định đơn giản thôi. Anh cầm bộ đồ ăn bằng bạc cùng ly tách rồi đi vào bếp. Khi anh vừa đặt chúng xuống cho Sarayu rửa, Jesus quẳng cho anh một chiếc khăn lông lau chén đĩa rồi họ cùng nhau lau khô.

Sarayu bắt đầu ngâm nga một giai điệu mà anh đã nghe trước đó với Papa, Jesus cùng Mack lắng nghe trong khi làm việc. Đôi lần giai điệu ấy khuấy động tâm can Mack, gõ lại vào cánh cửa ấy. Với anh, âm thanh nghe như dân ca Gaelic, và anh gần như nghe thấy cả tiếng kèn gió phụ họa. Nhưng thật khó cho Mack trấn tĩnh để những cảm xúc trào dâng vũ bão, giai điệu ấy đã hút lấy anh một cách tuyệt đối. Nếu như lắng nghe được mãi âm thanh ấy, anh đủ hân hoan để rửa chén đến trọn đời.

Chừng mười phút sau công việc kết thúc. Jesus hôn lên má Sarayu và vị này biến mất sau khúc quanh. Người quay lại cười với Mack. “Chúng ta ra ngoài hiên ngắm sao nhé.”

“Còn các vị kia thì sao?” Mack hỏi.

“Ta đây,” Jesus đáp. “Ta luôn luôn hiện diện.”

Mack gật đầu. Vấn đề về sự hiện hữu của Chúa, mặc dù khó lĩnh hội, dường như dần dà đã thâm nhập được vào trí não và tâm hồn anh. Anh chấp nhận sự thể.

“Nào,” Jesus cất lời, ngắt ngang những ý nghĩ của Mack. “Ta biết con thích ngắm sao! Muốn ngắm không?” Giọng Ngài hệt như một đứa trẻ đầy háo hức và mong chờ.

“Vâng, có chứ,” Mack đáp, nhận ra lần cuối mình làm điều đó là tại khu cắm trại định mệnh với các con. Có lẽ đã đến lúc đánh liều một tí.

Anh theo Jesus ra ngoài cửa sau. Trong thời khắc tàn phai của chạng vạng, Mack nhìn thấy mép đá của bờ hồ, không um tùm như anh nhớ, nhưng được chăm sóc đẹp đẽ và tỉa tót hoàn hảo. Con sông gần kề như đang ngâm nga một nhạc cụ nào đó. Nhô ra chừng năm mươi bộ trên mặt hồ là một cầu tàu, và Mack nhìn thấy lờ mờ ba chiếc xuồng buộc cách quãng nhau dọc theo đó. Đêm xuống nhanh và màn tối xa xa đã dày đặc tiếng dế và ếch nhái. Jesus khoác tay và dắt anh theo lối đi trong khi mắt anh đang thích nghi, nhưng Mack đã nhìn thấy một bầu trời không trăng với đầy sao lung linh mới mọc.

Họ đi ra đến ba phần tư cầu tàu và nằm xuống ngửa mặt nhìn trời. Độ cao ở nơi này dường như khuếch đại cả khoảng trời và Mack say sưa ngắm nhìn các vì sao chi chít và rõ mồn một. Jesus gợi ý cùng nhắm mắt lại trong vài phút, để những hiệu ứng cuối cùng của hoàng hôn biến mất trong đêm. Mack làm theo và khi mở mắt ra, cảnh tượng thật dữ dội đến độ anh bị choáng ngợp trong vài giây. Cảm giác giống như anh bị tung lên không gian, các vì sao lao đến như thể túm lấy anh. Anh nhấc tay lên và tưởng tượng mình có thể với tay nắm lấy những viên kim cương, từng viên một, từ màn đêm nhung huyền.

“Ôi chao!” anh thì thầm.

“Không thể tin được!” Jesus thì thầm, đầu Ngài gần đầu Mack trong bóng đêm. “Ta chưa bao giờ chán cảnh này.”

“Cho dù Ngài tạo ra nó?” Mack hỏi.

“Ta đã tạo ra nó từ Ngôi Lời, trước khi Ngôi Lời trở nên xác thịt. Cho nên dù ta tạo ra cảnh quan này, giờ đây ta ngắm nó như một con người. Và ta phải công nhận là thật ấn tượng!”

“Đúng thế,” Mack không biết phải mô tả cảm giác của mình như thế nào, nhưng họ tiếp tục nằm trong yên lặng nhìn lên màn trời, ngắm nhìn và lắng nghe, từ cõi lòng mình anh biết tâm trạng này cũng thánh khiết. Trong khi cả hai cùng ngắm nhìn cảnh quan hết sức kỳ thú, những ngôi sao băng thi thoảng lại vụt qua một vệt trên nền trời đen khiến người này hay người kia lại thốt lên: “Thấy không? Tuyệt chưa!”

Sau một đỗi im lặng thật lâu, Mack lên tiếng. “Con cảm thấy thư thái hơn khi ở bên Ngài. Ngài dường như thật khác với hai vị kia.”

“Ý con là sao, khác thế nào?” từ trong bóng tối, giọng Ngài dịu dàng vang lên.

“À,” Mack dừng lại để suy nghĩ. “Thật hơn, hay là hữu hình hơn. Con không biết.” Anh đánh vật với từ ngữ còn Jesus nằm yên, chờ đợi. “Giống như là con vẫn hằng quen biết Ngài. Nhưng Papa thì chẳng hề giống những gì con hình dung về Thiên Chúa, còn Sarayu, vị ấy lại còn khác xa nữa.”

Jesus cười khúc khích trong bóng tối. “Vì ta là con người nên chúng ta có nhiều cái chung để nói...”

“Nhưng con vẫn không hiểu...”

“Ta là phương cách tốt nhất mà bất kỳ con người nào cũng có thể liên hệ đến Papa hay Sarayu. Thấy ta là thấy họ. Tình yêu con cảm nhận nơi ta chẳng khác tình cảm họ thương yêu con. Và hãy tin ta, Papa và Sarayu cũng thật như ta, mặc dù theo những cách khác xa như con đã thấy.”

“Riêng về Sarayu, Ngài có phải là Đức Thánh Linh?”

“Đúng. Ngài là Đấng Tạo dựng; Ngài là Hành động; Ngài là Hơi thở Sự sống; Ngài còn là nhiều nữa. Ngài là Linh hồn của ta .

“Còn tên của Ngài, Sarayu?”

“Đó là một cái tên đơn giản từ một ngôn ngữ của con người. Nó có nghĩa là ‘Gió,’ là một cơn gió thật bình thường. Ngài thích cái tên đó.”

“Ừm,” Mack ậm ừ. “Chẳng có điều gì là quá bình thường ở Ngài cả!”

“Đúng, điều đó,” Jesus đáp.

“Còn cái tên mà Papa nói đến, Elo...El...”

“Elousia,” giọng nói vang lên cung kính trong bóng tối bên cạnh anh. “Đó là một cái tên tuyệt diệu. El là tên ta trong vai trò Chúa Sáng thế, còn ousia là ‘tồn tại’ hay là ‘đích thực chân chính,’ cho nên cái tên ấy nghĩa là Chúa Sáng thế đích thực chân chính và là căn cội của muôn loài. Giờ đây, đó cũng là một cái tên đẹp.”

Có một phút yên lặng khi Mack suy niệm lời Jesus vừa nói. “Vậy thì, chúng con ở đâu?” Anh cảm tưởng như mình đang hỏi câu ấy thay cho cả nhân loại.

“Ngay tại nơi mà các con luôn muốn hướng đến. Ngay tâm điểm của tình yêu và mục đích của Thiên Chúa.”

Lại một khoảng dừng, và rồi: “Có lẽ con đã hiểu điều đó.”

Jesus cười. “Ta mừng khi nghe câu đó,” rồi cả hai cùng cười. Một lúc chẳng ai nói gì. Sự tĩnh lặng trùm xuống như một cái chăn, và Mack chỉ thật sự nhận biết âm thanh của sóng nước vỗ vào cầu tàu. Chính anh là người rốt cục lại phá tan sự yên lặng.

“Chúa Jesus?”

“Gì, Mackenzie?”

“Con ngạc nhiên một điều về Ngài.”

“Thế à? Điều gì?”

“Con cứ tưởng con hình dung Ngài phải hơn nữa,” Mack cẩn thận khi nói câu này, “à... ấn tượng hơn đối với con người.”

Jesus cười. “Ấn tượng hơn đối với con người? Ý con là đẹp trai hơn.” Giờ Ngài cười phá lên.

“À, con cố tránh nói chuyện đó, nhưng mà đúng vậy. Không hiểu sao con cứ nghĩ Ngài là một người lý tưởng, khỏe mạnh và hết sức đẹp đẽ.”

“Tại cái mũi của ta, đúng không?”

Mack không biết nói gì.

Jesus cười. “Ta là người Do Thái, con biết đó. Ông ngoại ta có chiếc mũi to; thật ra thì hầu hết đàn ông bên họ mẹ ta đều có mũi to.”

“Con cứ tưởng Ngài đẹp trai hơn.”

“Theo chuẩn mực của ai đây? Dù sao thì khi con thật sự biết ta, điều đó sẽ không còn ý nghĩa nữa.”

Ngôn từ, dù được biểu lộ ân cần, vẫn ray rứt. Chính xác là ray rứt điều gì? Mack nằm yên giây lát và nhận ra rằng mình tưởng mình biết Jesus rất nhiều nhưng có lẽ thật sự... chẳng biết gì cả. Có lẽ mình chỉ biết một biểu tượng, một mẫu hình lý tưởng, một hình ảnh mà qua đó mình cố nắm bắt một ý thức về tâm linh, chứ không phải một con người thật sự. “Tại sao vậy?” cuối cùng anh hỏi. “Ngài nói khi con thật sự biết Ngài thì diện mạo không còn ý nghĩa nữa...”

“Thật ra rất đơn giản. Sự hiện hữu luôn luôn thay đổi diện mạo - một thứ hình thức mà thôi. Một khi con bắt đầu biết đến bản thể đằng sau gương mặt rất xinh đẹp hay rất xấu xí ấy, được xác định bởi thiên kiến của con, diện mạo bề ngoài sẽ lui dần cho đến khi chúng không còn ý nghĩa nữa. Đó là lý do Elousia là một cái tên tuyệt diệu đến vậy. Chúa, căn cội của mọi loài, ngự trị bên trong, bên ngoài và xuyên suốt vạn vật - tồn tại như một sự chân chính tối thượng - và mọi hình thức che đậy thực tại ấy đều sẽ xa lìa.

Im lặng tiếp nối trong khi Mack đánh vật với những lời Jesus vừa nói. Anh bỏ cuộc chỉ sau một, hai phút và quyết định hỏi câu liều lĩnh hơn.

“Ngài nói con không thật sự biết Ngài. Nếu lúc nào chúng ta cũng có thể nói chuyện thế này thì mọi chuyện thật dễ dàng hơn nhiều.”

“Mack à, phải nhìn nhận rằng đây là một việc đặc biệt. Con thật sự bế tắc và chúng ta muốn giúp con ra khỏi nỗi đau. Nhưng đừng nghĩ rằng nếu ta không hữu hình thì mối quan hệ giữa chúng ta không hiện hữu. Nó sẽ khác, nhưng có lẽ còn thực hơn.”

“Như thế nào ạ?”

“Mục đích của ta từ đầu là sống trong con và con sống trong ta.”

“Khoan, khoan. Khoan đã. Làm sao điều đó xảy ra được? Nếu Ngài vẫn còn là con người trọn vẹn làm sao Ngài ngự trong con được?”

“Sửng sốt quá phải không? Đó là huyền nhiệm của Papa. Đó là quyền năng của Sarayu, linh hồn của ta, thần khí của Chúa, đấng đang khôi phục sự hiệp nhất đã mất từ lâu. Ta? Ta chọn sống từng khoảnh khắc trọn vẹn con người. Ta là Chúa trọn vẹn, nhưng ta là con người trong cốt lõi. Như ta nói, đó là huyền nhiệm của Papa.”

Mack đang nằm trong bóng tối, lắng nghe chăm chú: “Ngài đang nói đến một sự ngự trị nội tại thật sự đấy chứ, không phải chuyện thần học hay khái niệm gì phải không?”

“Dĩ nhiên,” Jesus trả lời, giọng khỏe mạnh và chắc chắn. “Đó là cốt lõi của mọi thứ. Con người, được tạo thành từ Sáng thế vật chất hữu hình, một lần nữa có thể được ngự trị trọn vẹn bởi đời sống tâm linh, đời sống của ta. Nó đòi hỏi phải có một sự hiệp nhất rất mực tận tình và tích cực.”

“Thật không ngờ!” Mack lặng lẽ thốt lên. “Con chẳng biết gì. Con cần suy nghĩ về điều này. Nhưng chắc con còn nhiều câu hỏi nữa.”

“Chúng ta có cả quãng đời của con để bàn bạc về chúng,” Jesus cười. “Nhưng, bây giờ như thế đủ rồi. Chúng ta sẽ lại lạc mất trong đêm sao này.” Trong quãng im lặng tiếp đó, Mack cứ nằm im, mặc cho không gian bao la và ánh sáng róc rách bao phủ mình, mặc cho những nhận thức của mình bị thu phục bởi ánh sao và bởi ý tưởng rằng mọi thứ đều liên quan đến mình... liên quan đến nhân loại... rằng tất cả vạn vật này là dành cho chúng ta. Sau một đỗi chừng như rất lâu, chính Jesus phá đi sự yên lặng.

“Ta không bao giờ chán nhìn cảnh này. Kỳ quan vạn vật - sự hoang phí của tạo hóa , như một trong những người anh em của chúng ta đã gọi. Thật thanh tao, thậm chí giờ đây vẫn tràn đầy khát khao và vẻ đẹp.”

“Ngài biết đó,” Mack đáp, đột nhiên lại choàng tỉnh bởi sự vô lý của cảnh huống này; nơi chốn này, con người cạnh mình. “Đôi khi Ngài nói chuyện thật là... ý con là, con đang nằm đây cạnh Chúa Toàn năng thế mà Ngài lại nói chuyện thật là...”

“Con người?” Jesus mớm lời. “Lại khó nghe?” Nói đoạn Ngài bắt đầu cười, ban đầu còn lặng lẽ và kiềm chế, nhưng sau vài cú nấc thì tiếng cười bắt đầu phá ra. Như bị lan truyền, Mack cũng thấy mình bị cuốn theo, từ thăm thẳm đáy hồn. Anh đã không cười trong sâu thẳm như thế lâu rồi. Jesus giang tay ôm choàng lấy anh, lắc anh theo từng tràng cười, và Mack cảm thấy tinh khiết, sống động và an nhiên hơn hẳn kể từ lúc... mà anh cũng chẳng nhớ nổi từ lúc nào.

Sau hết, họ cùng lắng lại và sự yên ắng của màn đêm lại trỗi dậy một lần nữa. Dường như cả những con ếch cũng đã ngưng bặt. Mack nằm đó nhận thức mình đang cảm thấy tội lỗi vì đã vui hưởng cho bản thân, vì đã cười, và ngay cả trong bóng tối anh vẫn cảm nhận được nỗi đau tràn đến phủ lên anh.

“Chúa Jesus?” anh thì thào vì giọng đã nghẹn lại. “Con cảm thấy mất mát quá.”

Một bàn tay đưa ra nắm chặt lấy bàn tay anh và không rời. “Ta biết, Mack. Nhưng điều đó không đúng đâu. Ta đang ở bên con và ta không mất mát. Ta rất tiếc con cảm thấy như thế, nhưng hãy nghe ta cho rõ. Con không mất mát.”

“Con hy vọng Ngài đúng,” Mack nói, sự căng thẳng dịu đi bởi những lời từ người bạn mới của mình.

“Nào,” Jesus cất lời, đứng dậy rồi chìa tay xuống cho Mack. “Con có một ngày quan trọng trước mặt. Ta đưa con về ngủ thôi.” Ngài choàng vai Mack rồi họ sóng bước bên nhau quay về căn nhà gỗ. Mack chợt thấy kiệt sức. Ngày hôm nay là một ngày dài. Có lẽ anh sẽ thức dậy tại nhà trên chiếc giường của mình sau một đêm mơ sống động, nhưng đâu đó trong lòng anh hy vọng mình sai.