← Quay lại trang sách

Chương 10 LỘI VÀO DÒNG NƯỚC

Thế giới mới - chân trời bao la

Mở mắt ra ngắm nhìn sự thật

Thế giới mới - bên kia sự kinh khiếp

Những cơn sóng xanh biếc

— DAVID WILOOX

⚝ ⚝ ⚝

Jesus hoàn tất việc mài giũa góc cuối cùng của món trông giống như cái tráp đặt trên bàn trong căn lán. Ngài miết mấy ngón tay dọc theo cạnh phẳng phiu và gật đầu hài lòng, rồi đặt giấy nhám xuống. Ngài bước ra ngoài tay phủi bột trên quần jean và áo sơmi trong khi Mack tiến đến.

“Chào Mack! Ta vừa mới hoàn tất phần chăm chút cho kế hoạch của ta ngày mai. Con muốn đi dạo không?”

Mack nghĩ về thời gian của họ đêm hôm trước dưới những vì sao. “Nếu Ngài đi thì con rất sẵn lòng,” anh đáp. “Tại sao tất cả các Ngài đều nói về ngày mai?”

“Đó là một ngày trọng đại cho con, một trong những lý do con đến đây. Ta đi nào. Có một nơi đặc biệt mà ta muốn chỉ cho con phía bên kia hồ và phong cảnh không thể nào diễn tả nổi. Thậm chí từ đó, con có thể nhìn thấy cả những đỉnh núi cao hơn.”

“Nghe có lý đấy!” Mack đáp một cách nhiệt tình.

“Hình như con đã đem theo bữa trưa rồi, nên giờ ta lên đường thôi.”

Thay vì đi men theo bờ hồ về phía này hoặc phía kia, nơi mà Mack hồ nghi sẽ có một lối mòn thì Jesus lại đi thẳng về phía cầu tàu. Tiết trời sáng sủa và tươi đẹp. Mặt trời tỏa ấm làn da nhưng không quá nóng, và một làn gió thơm tinh khiết nhẹ nhàng trìu mến mơn man trên gương mặt họ.

Kế tiếp Mack cho rằng họ sẽ dùng một trong mấy chiếc xuồng neo cạnh cột cầu tàu, và anh ngạc nhiên thấy Jesus không ngập ngừng đi lướt qua cả chiếc thứ ba và chiếc cuối cùng, đi thẳng đến cuối cầu tàu. Đến mép cầu, Ngài quay lại Mack rồi mỉm cười.

“Mời con đi trước,” Ngài vừa nói vừa cúi người và chìa tay ra mời.

“Ngài đùa đấy à?” Mack lắp bắp. “Con tưởng mình đi dạo chứ đâu phải đi bơi.”

“Dạo mà. Có điều ta nghĩ rằng đi băng qua hồ thì ít tốn thời gian hơn đi vòng quanh.”

“Con không bơi giỏi đến mức đó, với lại nước hồ có vẻ lạnh như quỷ,” Mack phàn nàn. Đột nhiên, anh nhận ra mình lỡ lời và đỏ bừng mặt. “Ý con là lạnh lắm.” Anh nhìn lên Jesus với nét mặt nhăn nhó, nhưng người ấy dường như đang thích thú thật sự trước sự lúng túng của Mack.

“Nào,” Jesus khoanh tay lại, “chúng ta đều biết con là một người bơi rất giỏi, đã từng làm cứu hộ nếu ta nhớ không lầm. Còn nước thì lạnh. Và sâu nữa. Nhưng ta không nói về chuyện bơi. Ta muốn đi bộ cùng với con.”

Điều mà Jesus nãy giờ gợi mở, rốt cục Mack cũng đã để nó chạm vào ý thức của mình. Ngài đang nói về chuyện đi trên nước. Jesus, chờ đón sự ngập ngừng của anh, liền giục: “Nào, Mack. Nếu Peter làm được...”

Mack cười, vì bị khích động chứ không phải gì khác. Để đoan chắc, anh hỏi lại lần nữa: “Ngài muốn con đi bộ trên nước sang bên kia - Ngài nói vậy phải không?”

“Con nhanh trí đấy, Mack. Không gì lọt qua được con, chắc chắn. Nào, thích lắm!” Ngài cười phá lên.

Mack đi đến mép cầu tàu rồi nhìn xuống. Nước vỗ bập bềnh chỉ chừng một bộ bên dưới nơi anh đứng, nhưng có lẽ sâu đến cả trăm bộ. Khoảng cách ấy trông thật mênh mông. Nhào xuống thì dễ thôi, anh đã làm cả ngàn lần, nhưng làm sao mà bước từ trên cầu tàu xuống nước được? Nhảy xuống như phía dưới là bêtông, hay là bước xuống như đang ra khỏi xuồng? Anh nhìn lại Jesus, Ngài đang cười khúc khích.

“Peter cũng gặp vấn đề tương tự: Làm sao bước ra khỏi tàu. Cứ như bước từ một bậc thang. Chẳng có gì cả.”

“Chân con có bị ướt không” Mack chất vấn.

“Dĩ nhiên, nước thì vẫn ướt.”

Một lần nữa Mack nhìn xuống nước rồi ngoái nhìn Jesus. “Vậy thì tại sao việc này lại khó khăn đến thế với con?”

“Hãy nói cho ta nghe con sợ điều gì, Mack.”

“Để xem. Con sợ điều gì nhỉ?” Mack mở lời. “Con sợ mình trông giống một thằng khùng. Con sợ bị Ngài trêu đùa và con sợ sẽ chìm nghỉm. Con tưởng tượng rằng...”

“Chính xác,” Jesus ngắt lời. “Con tưởng tượng. Thật là một khả năng dồi dào, sự tưởng tượng! Riêng năng lực ấy thôi đã làm con giống chúng ta. Nhưng không có sự sáng suốt, sự tưởng tượng chỉ là một kẻ đốc công tàn nhẫn thôi. Để ta chứng minh ý của ta, con nghĩ rằng con người được tạo dựng để sống trong hiện tại hay quá khứ hay tương lai?”

Mack nói ngập ngừng: “Con nghĩ câu trả lời hiển nhiên nhất là chúng con được tạo ra để sống trong hiện tại. Có sai không?”

Jesus bật cười. “Thoải mái nào, Mack! Đây không phải là bài trắc nghiệm, mà là một cuộc đối thoại. Tuy nhiên, con hoàn toàn chính xác. Nhưng giờ nói ta nghe xem, con dành cho nơi đâu hầu hết thời gian trong tâm trí, trong trí tưởng tượng, trong hiện tại, trong quá khứ hay trong tương lai?”

Mack suy nghĩ một lúc trước khi trả lời. “Con phải nói là tôi dành rất ít thời gian cho hiện tại. Riêng con, con dành phần lớn cho quá khứ, nhưng hầu hết thời gian còn lại con cố gắng hình dung ra tương lai.”

“Chẳng khác gì hầu hết mọi người. Khi ta ở với con, ta ở trong thì hiện tại - ta sống trong hiện tại. Không phải quá khứ, mặc dù rất nhiều điều có thể nhớ lại hoặc học hỏi bằng cách nhìn lại, nhưng chỉ là một chuyến viếng thăm chứ không nấn ná lâu. Và chắc chắn, ta không ở trong tương lai mà con hình dung hoặc tưởng tượng. Mack, con có nhận thấy rằng sự tưởng tượng của con về tương lai, mà hầu hết luôn gắn với một nỗi sợ hãi nào đó, hiếm khi nào, nếu có, khắc họa ta ở đó với con không?”

Một lần nữa Mack dừng lại và suy nghĩ. Đúng vậy. Anh đã dành nhiều thời gian ưu phiền và lo lắng về tương lai, và trong tưởng tượng của anh nó thường khá ảm đạm và sầu muộn, nếu không nói là hoàn toàn đáng căm ghét. Và Jesus cũng đúng khi nói rằng trong sự tưởng tượng của Mack về tương lai, Chúa luôn luôn vắng bóng.

“Tại sao con làm vậy?” Mack hỏi.

“Đó là nỗ lực đầy tuyệt vọng của con để giành lấy sự kiểm soát đối với điều mà con không thể. Con không thể có quyền hạn đối với tương lai bởi vì nó thậm chí còn không có thực, và cũng sẽ chẳng bao giờ có thực. Con cố chơi trò Thượng Đế, tưởng tượng cái xấu mà con sợ hãi biến thành thực tế, rồi con cố tạo ra những kế hoạch và mưu đồ ứng phó để tránh né điều mình sợ hãi.”

“Vâng, căn bản đó cũng là những gì Sarayu nói,” Mack đáp. “Vậy thì tại sao con lại có quá nhiều nỗi sợ trong đời?”

“Bởi vì con không tin. Con không biết chúng ta thương yêu con. Con người sống bằng những nỗi sợ hãi sẽ không tìm thấy tự do trong tình yêu của ta. Ta không nói về những nỗi sợ liên quan đến các hiểm họa chính đáng, mà những nỗi sợ từ tưởng tượng, và nhất là sự hình dung của những người ấy về tương lai. Nếu những nỗi sợ ấy đã có một chỗ đứng trong cuộc sống của con thì con không tin ta tốt lành cũng như chẳng tin rằng ta yêu con. Con hát về điều đó; con nói về điều đó, nhưng con không biết điều đó.”

Mack nhìn xuống dưới nước một lần nữa và thở ra một hơi dài thẳm từ đáy lòng. “Con phải đi thôi.”

“Chỉ chừng một bộ thôi, ta thấy vậy,” Jesus cười, đặt tay lên vai Mack. Anh chỉ cần có thế để bước khỏi cầu tàu. Để cố gắng nhìn thấy nước như một thể rắn, và không bị nhụt chí bởi chuyển động của nó, anh nhìn lên phía bờ bên kia và giơ cao túi đồ ăn trưa để dè chừng.

Cú đáp êm ái hơn anh tưởng. Giày anh ướt ngay lập tức, nhưng nước chẳng ngập lên đến mắt cá. Nước hồ vẫn chuyển động khắp xung quanh anh và anh suýt mất thăng bằng vì điều đó. Lạ thật. Nhìn xuống, hình như chân anh đang đặt trên thứ gì đó rắn chắc nhưng vô hình. Anh quay sang Jesus đang đứng cạnh, một tay đang cầm giày với vớ và mỉm cười.

“Chúng ta luôn cởi giày và tất trước khi làm chuyện này,” Ngài cười.

Mack lắc đầu cười và ngồi xuống mép cầu tàu. “Con cũng sẽ làm vậy.” Anh cởi giày, tụt vớ ra, rồi xắn quần lên, cho chắc ăn.

Tay xách nách mang giày vớ và túi đồ ăn, họ cất bước về phía bờ bên kia; cách xa chừng nửa dặm. Nước lạnh và trong lành gây cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Đi trên nước với Jesus dường như là cách tự nhiên nhất để đi băng qua hồ và Mack cười toe toét khi nghĩ đến chuyện anh đang làm. Thỉnh thoảng, anh lại nhìn xuống dưới xem có nhìn thấy con cá hồi nào không.

“Chuyện này thật hoàn toàn kỳ quặc và bất khả,” rốt cục anh thốt lên.

“Dĩ nhiên rồi,” Jesus tán thành, mỉm cười đáp lại.

Họ nhanh chóng đến bờ bên kia và Mack nghe thấy tiếng nước chảy càng lúc càng lớn, nhưng không nhìn thấy nguồn nào. Cách bờ hai mươi bộ, anh dừng lại. Bên trái họ và đằng sau một chỏm đá cao anh đã nhìn thấy một thác nước đẹp đang trào xuống từ vách đá và đổ thẳng xuống ít nhất một trăm bộ vào một chiếc hồ dưới đáy vực. Tại đó, nó biến thành một con suối lớn và có lẽ nối vào hồ nước ở nơi mà Mack không nhìn thấy. Giữa họ và thác nước là một dải đồng cỏ bên chân núi, đầy hoa dại rộ khắp và theo gió cuốn đi. Thật hết sức ấn tượng và Mack đứng một lúc để hít trọn. Một hình ảnh của Missy lóe lên trong tâm trí, nhưng không phai đi.

Một bãi đá sỏi chờ đợi họ, và đằng sau đó là một cánh rừng rậm chạy đến sát chân núi, mà trên đỉnh phủ trắng tuyết mới rơi. Ngay bên trái họ, nằm cuối một bãi trống nho nhỏ và ngay bên kia dòng suối nhỏ róc rách là một lối mòn nhanh chóng mất hút vào trong bóng tối um tùm. Mack bước ra khỏi nước để đi lên mấy tảng đá nhỏ, rón rén dò bước đến một khúc gỗ đã đốn. Anh ngồi xuống đó rồi rút vớ ra và đặt chung với giày để phơi khô dưới ánh mặt trời gần trưa.

Đến lúc ấy, anh mới nhìn lên qua phía bên kia hồ. Vẻ đẹp thật kinh ngạc. Anh nhận ra căn chòi, nơi khói uể oải tỏa lên từ chiếc ống khói gạch màu đỏ đang nép mình giữa màu xanh của vườn cây ăn quả và khu rừng. Nhưng bao trùm lên hết là một dãy núi hùng vĩ cao cao phía sau, như những người lính đang đứng canh. Mack ngồi xuống, Jesus cạnh anh, và hít lấy bản giao hưởng thị giác.

“Ngài đã làm một tuyệt tác!” anh nói nho nhỏ.

“Cám ơn con, Mack, và con đã thấy ít quá. Bởi vì giờ đây hầu hết những gì tồn tại trong vũ trụ chỉ có thể được nhìn thấy và thưởng thức bởi ta, như những bức vải bố đặc biệt trong xưởng vẽ của người họa sĩ, nhưng một ngày kia... Con có hình dung được cảnh này nếu trái đất không lâm vào chiến tranh, tranh đấu vất vả để sinh tồn không?”

“Ý Ngài nghĩa là sao?”

“Trái đất của chúng ta như một đứa bé lớn lên mà không có cha mẹ, không có ai dẫn dắt và soi đường cho nó.” Khi Jesus nói, giọng Ngài quyết liệt trong một nỗi đau kìm nén. “Một số đã tìm cách giúp nó nhưng hầu hết chỉ tìm cách lợi dụng nó. Con người, những kẻ đã được trao nhiệm vụ lèo lái thế giới trong tình yêu, đâm ra lại cưỡng đoạt nó một cách vô tâm, ngoài những nhu cầu bức thiết. Và họ chẳng mấy quan tâm đến con cái họ, những kẻ sẽ thừa hưởng sự thiếu thốn tình yêu. Thế là họ đã lợi dụng và lạm dụng nó mà chẳng mấy quan tâm và rồi khi nó rùng mình phản ứng, họ nổi giận và vung nắm đấm vào Thượng Đế.”

“Ngài là một nhà môi trường học?” Mack hỏi, nửa như một lời cáo buộc.

“Dạ tiệc xanh xanh này ở không gian đen, cái đẹp giờ đây vẫn còn, tả tơi, phong trần và đáng yêu.”

“Con biết bài hát đó. Chắc hẳn Ngài phải quan tâm sâu sắc đến Sáng thế,” Mack cười.

“Ừ, dạ tiệc xanh xanh này ở không gian đen thuộc về ta,” Jesus nhấn giọng khẳng định.

Sau một chốc, họ cùng mở đồ ăn ra. Papa đã nhét đầy giỏ bánh mì với thức ăn và cả hai ăn một cách ngon lành. Mack nhai một thứ mà anh thích, nhưng không biết là động vật hay thực vật. Anh nghĩ tốt nhất không nên hỏi.

“Vậy thì tại sao Ngài không sửa lại?” Mack vừa hỏi vừa nhai bánh mì kẹp. “Ý con nói về trái đất.”

“Bởi vì chúng ta đã trao nó cho các con.”

“Ngài không lấy lại được sao?”

“Dĩ nhiên là được, nhưng rồi câu chuyện sẽ kết thúc trước khi diễn tiến.”

Mack đưa mắt trống rỗng nhìn Jesus.

“Con có nhận thấy rằng mặc dù con gọi ta là Chúa là Vua, ta chưa bao giờ thật sự hành xử với tư cách đó với các con không? Ta chưa bao giờ kiểm soát những sự lựa chọn của các con hay buộc các con làm điều gì, thậm chí cả khi mà điều các con sắp làm sẽ tàn phá và gây đau khổ cho chính các con hoặc những người khác.”

Mack nhìn lại hồ nước trước khi đáp lời. “Con thích Ngài thỉnh thoảng nên kiểm soát. Điều đó sẽ giúp cho con và những người con quan tâm thoát được nhiều khổ đau.”

“Áp đặt ý chí của ta với con,” Jesus đáp, “chính là điều mà tình yêu không bao giờ làm. Những mối quan hệ đích thực được biểu hiện bởi sự quy phục cả khi những sự lựa chọn của các con không hữu ích hay lành mạnh.”

“Đó là cái đẹp mà con nhìn thấy ở mối quan hệ của ta với Abba và Sarayu. Chúng ta thật sự quy phục lẫn nhau và đã vẫn luôn như thế và sẽ vẫn luôn như thế. Papa quy phục ta rất mực cũng như ta quy phục Ngài, hay Sarayu đối với ta, hay Papa đối với Ngài. Sự quy phục không phải là vấn đề quyền lực và cũng không phải là tuân thủ; nó hoàn toàn là vấn đề quan hệ của tình yêu và sự tôn trọng. Thật sự, chúng ta cũng quy phục các con hệt như vậy.”

Mack ngạc nhiên. “Làm sao như vậy được? Tại sao Thượng đế của vũ trụ này lại muốn quy phục con?”

“Bởi vì ta muốn con hòa nhập với chúng ta trong chu trình của mối quan hệ. Ta không muốn những nô lệ cho ý chí của ta; ta muốn những người anh chị em chia sẻ đời sống với ta.”

“Và đó là cách Ngài muốn chúng con yêu thương nhau, phải không? Giữa chồng với vợ, cha mẹ với con cái. Con đoán là trong mọi mối quan hệ?”

“Chính xác! Khi ta là sự sống của con, quy phục là biểu hiện tự nhiên nhất của tính cách và bản chất của ta, và nó sẽ là biểu hiện tự nhiên nhất của bản chất mới của con trong các mối quan hệ.”

“Vậy mà con chỉ muốn có một vị Chúa để điều chỉnh mọi thứ hầu đừng ai gặp đau khổ.” Mack lắc đầu khi nhận thức. “Nhưng con không giỏi về chuyện quan hệ, khác với Nan.”

Jesus ăn hết miếng bánh cuối cùng rồi đóng túi thức ăn lại, đặt xuống cạnh Ngài trên súc gỗ. Ngài phủi mấy vụn bánh dính trên ria mép và chòm râu ngắn. Rồi nhặt lấy một que gỗ gần đó Ngài bắt đầu vừa vạch lên cát vừa nói tiếp. “Đó là bởi vì giống như hầu hết mọi người nam, con tìm kiếm cái gọi là viên mãn trong thành tựu đạt được, còn Nan, như hầu hết mọi người nữ, tìm kiếm điều đó trong các mối quan hệ. Nó là ngôn ngữ của cô ấy, một cách tự nhiên hơn.” Jesus dừng lại để ngắm một con chim ưng biển bổ nhào xuống hồ cách họ chưa đầy năm mươi bộ và từ từ bay lên trở lại, móng vuốt cắp một con cá hồi đang giãy giụa thoát thân.

“Điều đó có nghĩa là con vô vọng sao? Con rất muốn có điều mà cả ba Ngài cùng chia sẻ, nhưng con chẳng biết làm sao để đạt được.”

“Con đường của con giờ đây có rất nhiều thứ, Mack, nhưng con chẳng phải sống mãi với chúng.”

“Con biết điều ấy ngày càng đúng hơn khi giờ đây Missy đã không còn, nhưng con chưa bao giờ thấy dễ dàng.”

“Không chỉ là chuyện về vụ sát hại Missy. Có một sự sai lệch lớn hơn khiến cho việc chia sẻ đời sống với chúng ta trở nên khó khăn. Thế giới này đau khổ vì trong vườn Địa đàng các con đã bỏ mặc quan hệ với chúng ta mà khẳng định sự tự hữu của mình. Hầu hết con người đều bộc lộ điều đó trong việc hướng thân vào những việc tay mình làm để tìm bản thể, giá trị và sự bình an. Bằng cách định đoạt cái gì tốt và xấu, các con đã tìm cách xác định số phận của chính mình. Chính sự hướng thân này đã gây ra quá nhiều khổ đau.”

Jesus tì người vào chiếc gậy để đứng dậy và dừng lời trong khi Mack nhai nốt miếng cuối cùng rồi cũng đứng lên theo. Họ cùng nhau sóng bước bên bờ hồ. “Nhưng chưa hết. Ham muốn của người phụ nữ - và cái từ ấy chính là ‘hướng thân’ của nàng. Sự hướng thân của người phụ nữ không phải nhằm vào công việc tay mình làm mà vào người đàn ông, và anh ta đáp lại bằng cách cai trị nàng, khống chế nàng và trở thành kẻ ngự trị. Trước khi lựa chọn, nàng đã tìm thấy bản thể của mình, sự bình an của mình và sự hiểu biết về tốt và xấu chỉ trong ta, cũng như người đàn ông.”

“Thảo nào con cảm thấy như thất bại đối với Nan. Con dường như không thể như thế đối với nàng.”

“Con không được tạo dựng để trở nên như thế. Và nếu cố gắng con sẽ chỉ đóng vai Thượng đế mà thôi.”

Mack cúi xuống, nhặt một hòn đá rồi lia trên mặt hồ. “Có cách gì để thoát ra khỏi cái vòng này không?”

“Thật rất đơn giản, nhưng không bao giờ dễ dàng đối với con. Bằng cách hồi hướng . Bằng cách hướng thân trở lại với ta. Bằng cách từ bỏ thói quyền lực và thủ đoạn để trở về với ta.” Giọng Jesus như khẩn nài. “Phụ nữ, nói chung, sẽ khó hướng thân khỏi một người đàn ông và thôi đòi hỏi anh ta phải đáp ứng các nhu cầu của họ, mang lại sự bình ổn và bảo vệ bản thể họ, và hồi hướng về ta. Đàn ông, nói chung, sẽ thấy rất khó để hướng thân khỏi những việc tay mình làm, những cuộc mưu cầu quyền lực, sự bảo đảm và mưu đồ trọng đại, rồi hồi hướng về ta.”

“Con luôn luôn thắc mắc vì sao đàn ông lúc nào cũng nắm quyền,” Mack suy tư. “Đàn ông dường như là nguyên cớ của quá nhiều khổ đau trên thế giới. Họ gây ra hầu hết các vụ phạm tội mà nhiều trường hợp nhắm vào phụ nữ và,” anh dừng lại, “trẻ em.”

“Phụ nữ,” Jesus vừa tiếp lời vừa nhặt lấy một hòn đá và lia nó, “hướng thân khỏi chúng ta đến tìm đến một mối quan hệ khác, trong khi đàn ông hướng thân về chính họ và cõi giới. Thế giới này, về nhiều mặt, sẽ tĩnh lặng và êm đềm hơn nhiều nếu phụ nữ thống trị. Sẽ có ít hơn rất nhiều những trẻ em bị hy sinh cho các vị thần của lòng tham và quyền lực.”

“Thế thì họ sẽ làm tròn vai trò đó tốt hơn.”

“Tốt hơn, có thể, nhưng vẫn chưa đủ. Quyền lực trong tay những con người tự hữu, dù đàn ông hay đàn bà, đều bại hoại. Mack, con không thấy là sự đảm trách các vai trò là đối nghịch lại với mối quan hệ sao? Chúng ta muốn đàn ông và đàn bà là những đối tác, bình đẳng trực diện với nhau, mỗi người là duy nhất và khác biệt, đặc trưng nhưng lại bù đắp cho nhau về giới tính, và mỗi người được ban cho thần khí một cách biệt lệ từ Sarayu, nguồn gốc của mọi sức mạnh và quyền năng đích thực. Hãy nhớ, ta không nói về sứ mạng và sự hòa nhập vào các cấu trúc tạo dựng bởi con người; ta nói về sự hiện hữu. Và khi con lớn lên trong mối quan hệ với ta, con sẽ phản ánh con người thật sự của mình.

“Nhưng Ngài đã đến trong hình hài một người đàn ông. Điều đó không nói lên gì cả sao?”

“Có chứ, nhưng không phải là những gì mà nhiều người đã nghĩ. Ta đã đến như một người đàn ông để hoàn thiện bức tranh kỳ diệu về cách thức chúng ta đã tạo ra con. Từ ngày đầu, chúng ta đã cất giấu một người phụ nữ trong một người đàn ông, để đến lúc thích hợp chúng ta có thể lấy cô ta ra từ bên trong anh ta. Chúng ta không tạo ra một người đàn ông để sống đơn độc; nàng đã nằm trong chủ đích từ đầu. Chúng ta đã tạo ra một chu trình quan hệ, giống như chu trình của chúng ta, nhưng cho con người. Cô ta, thoát thai từ anh ta, và giờ đây là tất cả những người đàn ông khác, thoát thai từ cô ta, và tất cả đều sinh khởi, hay thoát thai từ Chúa.”

“Ồ, con hiểu rồi,” Mack thốt lên, rồi ngưng lại. “Nếu người phụ nữ được tạo ra trước, thì sẽ chẳng có chu trình quan hệ, và vì thế không có khả năng có một quan hệ bình đẳng trực diện trọn vẹn giữa đàn ông và đàn bà. Đúng không?”

“Chính xác, Mack.” Jesus nhìn anh rồi mỉm cười. “Mong muốn của chúng ta là tạo dựng một sinh thể có một đối ngẫu bình đẳng và tráng kiện một cách trọn vẹn. Nhưng tính tự hữu và cuộc mưu cầu quyền lực và kỳ tích thật sự đã hủy hoại mối quan hệ mà tâm can các con mong chờ.

“Cũng lại chuyện đó,” Mack nói rồi lần tìm một viên sỏi. “Lúc nào rồi cũng quay về chuyện quyền lực và sự đối lập của nó đối với mối quan hệ mà Ngài đã có với hai đấng kia. Con yêu thích được cảm nghiệm điều đó, với Ngài và với Nan.”

“Đó là lý do chúng ta gặp nhau ở đây.”

“Ước gì nàng cũng có mặt.”

“Ồ, phải chi.” Jesus trầm ngâm. Mack không biết Ngài muốn nói gì.

Họ im lặng trong và phút, chỉ còn nghe tiếng lầm bầm khi họ ném đá và tiếng những hòn đá chạm vào mặt hồ.

Jesus chợt ngưng lại khi sắp ném một hòn đá: “Mack, có một điều cuối cùng ta muốn con nhớ về cuộc đối thoại này trước khi con đi.”

Ngài ném hòn đá. Mack nhìn lên và ngạc nhiên. “Trước khi con đi?”

Jesus không màng đến câu hỏi của anh. “Mack, cũng như tình yêu, sự quy phục không phải là điều con có thể làm được, nhất là tự thân. Ngoài sự sống của ta trong con, con không thể quy phục với Nan, hay con cái của con, hay bất kỳ ai trong cuộc đời con, kể cả Papa.”

“Ý Ngài là,” Mack thốt lên với một chút châm biếm, “con không được hỏi, ‘Jesus sẽ làm gì?’”

Jesus cười khúc khích. “Dự định hay, ý tưởng tồi. Nói ta nghe xem điều đó với con sẽ ra sao, nếu đó là con đường con chọn để đi.” Ngài dừng lại và nghiêm giọng. “Nói một cách nghiêm túc, cuộc đời ta không phải là một tấm gương để sao chép. Làm tín đồ của ta không phải là cố gắng để ‘giống Jesus,’ mà là để cho sự tự hữu của con bị triệt vong. Ta đến để cho con cuộc sống của ta, cuộc sống đích thực, cuộc sống của ta. Chúng ta sẽ đến và sống cuộc sống của của chúng ta trong con, để con bắt đầu nhìn thấy bằng mắt của chúng ta, và nghe bằng tai của chúng ta, sờ bằng bàn tay của chúng ta, và suy nghĩ như ta nghĩ. Nhưng, chúng ta không muốn ép buộc sự hiệp thông đó nơi các con. Nếu các con muốn làm chuyện của các con, thì cứ hãy làm. Thời gian ở về phía chúng ta.”

“Đây chính là sự hấp hối hằng ngày mà Sarayu nói đến,” Mack gật đầu nói.

“Nói về thời gian,” Jesus lên tiếng, vừa xoay người chỉ về phía con đường dẫn vào khu rừng ở cuối bãi đất, “con có một cuộc gặp. Hãy đi theo con đường đó để vào nơi mà nó dẫn đến. Ta sẽ chờ con tại đây.”

Mặc dù rất muốn trong lòng, Mack biết rằng cố gắng tiếp nối cuộc đối thoại là vô ích. Trong sự im lặng đầy suy tư, anh xỏ vớ và giày. Lúc này thật sự chúng chưa khô hẳn, nhưng không quá khó chịu. Đứng dậy và chẳng nói một lời, anh đi về phía cuối bãi, dừng lại một phút để ngắm thác nước một lần nữa, nhảy qua dòng suối nhỏ, rồi đi vào rừng trên một lối đi đã được vạch ra và chăm chút cẩn thận.