Chương 12 TRONG BỤNG QUÁI THÚ
Con người chẳng bao giờ làm ác thật trọn vẹn và hả hê như khi họ động thủ vì một sự nhận thức tôn giáo.
— Blaise Pascal
Một lần bỏ Chúa và giới thống trị trở nên Chúa trời.
— G.K.Chesterton
⚝ ⚝ ⚝
Khi Mack lần bước theo lối mòn về phía bờ hồ, anh đột nhiên nhận ra thiếu vắng một điều gì đó. Kẻ đồng hành chung thủy của anh, nỗi đau , đã biến mất. Cứ như nó đã bị gột sạch trong màn sương của thác nước khi anh bước ra từ phía sau rèm nước. Sự trống vắng mang lại cảm giác khác lạ, thậm chí cả khó chịu. Mấy năm qua, nó đã ấn định cho anh một sự bình thường, nhưng giờ đây nó đột ngột biến mất. “Sự bình thường là một điều hoang tưởng,” anh nhủ thầm.
Nỗi đau không còn thuộc về bản thể của anh nữa. Giờ đây, anh biết rằng Missy sẽ không màng nếu anh thôi không vác lấy nó. Thật ra cô bé chẳng muốn anh bị trùm lấp trong nó và sẽ thấy nhẹ lòng nếu anh giũ bỏ được. Anh thắc mắc giờ đây mình sẽ ra sao một khi giũ bỏ được sạch chuyện đó - đón chào từng ngày không chút cắn rứt và tuyệt vọng vốn tước đoạt của vạn vật mọi sắc màu cuộc sống.
Khi bước ra khoảng đất thưa, anh nhìn thấy Jesus vẫn đang chờ, vẫn đang lia những hòn sỏi.
“Này, ta nghĩ được nhiều nhất là mười ba nhịp,” Ngài nói và phá lên cười rồi bước đến gặp Mack. “Nhưng Tyler hơn ta ba nhịp và Josh ném một lần đi nhanh quá không ai đếm kịp.” Khi ôm nhau, Jesus nói thêm: “Con có những đứa con thật đặc biệt, Mack. Con và Nan đã yêu thương chúng rất mực. Kate đang nỗ lực, như con biết rồi đó, nhưng chúng ta chưa xong đâu.”
Sự thoải mái và thân tình khi Jesus nói về các con anh đã làm anh xúc động sâu sắc. “Vậy chúng đi rồi à?”
Jesus lùi lại và gật đầu. “Đúng, trở về với những giấc mơ của chúng, ngoại trừ Missy, dĩ nhiên rồi.”
“Nó...” Mack bắt đầu.
“Nó rất vui được ở gần bên con như thế này, và sung sướng được biết con đã thanh thản hơn.”
Mack cố gắng giữ sự điềm tĩnh. Jesus hiểu và chuyển đề tài.
“Thế, gặp Sophia thế nào?”
“Sophia nào? À, thì ra là cô ấy!” Mack thốt lên. Rồi một nét khó hiểu hiện lên trên mặt anh. “Nhưng như vậy là các Ngài có bốn người à? Cô ấy cũng là Thiên Chúa?”
Jesus cười phá lên. “Không đâu Mack. Chúng ta chỉ có ba người thôi. Sophia là biểu hiện nhân hóa cho sự thông thái của Papa.”
“Ồ, giống như trong cách ngôn, sự thông thái biểu hiện thành một người phụ nữ vẫy gọi trên đường, cố tìm xem ai lắng nghe mình?”
“Chính là thế.”
“Nhưng,” Mack khựng lại để cúi người tháo dây buộc giày, “cô ta trông thật quá.”
“Ồ, cô ấy hoàn toàn thật,” Jesus đáp. Rồi Ngài nhìn quanh như thể xem thử có ai đang nhìn không và thì thầm: “Cô ấy là một phần của sự huyền bí quanh Sarayu.”
“Con yêu Sarayu,” Mack thốt lên trong khi đứng dậy, có phần ngạc nhiên trước sự mạch lạc của mình.
“Ta cũng vậy!” Jesus nhấn mạnh. Họ quay trở lại bờ hồ và im lặng đứng nhìn căn chòi phía bên kia.
“Thật là kinh khủng và thật là tuyệt vời, cuộc gặp của con với Sophia.” Mack rốt cục đã trả lời câu hỏi mà Jesus hỏi lúc nãy. Anh chợt nhận ra mặt trời vẫn còn cao trên trời. “Chính xác là con đã đi bao lâu?”
“Chưa đến mười lăm phút, không lâu đâu,” Jesus đáp. Thấy ánh mắt hoang mang của Mack, Ngài nói thêm: “Thời gian với Sophia không giống như thời gian bình thường.”
“Thật ra thì,” Jesus bắt đầu nói nhưng khựng lại để lia lần cuối một hòn sỏi, “với Ngài, mọi chuyện đều bình thường và giản dị đến mức thanh tao. Vì con quá lạc lối và độc lập nên con mang đến với Ngài nhiều rắc rối, và kết quả là con thấy sự bình dị của Ngài là thâm sâu.”
“Vậy là con rắc rối và Ngài đơn giản. Phùu! Thế giới của con đảo lộn rồi.” Mack đã ngồi xuống một tảng gỗ và cởi giày và vớ ra để đi bộ về. “Ngài giải thích chuyện này được không? Bây giờ đang giữa ngày, mà các con của con lại nằm mơ? Sao lại như thế được? Có cái gì thật không? Hay là con cũng đang nằm mơ?”
Jesus lại cười phá lên. “Muốn biết mọi chuyện diễn ra thế nào à? Đừng hỏi, Mack. Hơi nhức đầu đấy - liên quan đến sự kết nối thời gian. Chuyện của Sarayu. Thời gian, như con biết đó, chẳng có giới hạn gì đối với Đấng tạo ra nó. Con có thể hỏi Ngài, nếu muốn.”
“Không, chắc con sẽ chờ đợi. Con chỉ tò mò thôi,” anh cười một mình.
“Nhưng còn câu hỏi ‘Có cái gì thật không?’ thật hơn nhiều so với con tưởng tượng đấy.” Jesus ngưng lại một giây để Mack hoàn toàn chú ý. “Câu hỏi hay hơn có lẽ là, ‘Thật là gì?’”
“Con đang nghĩ là con chẳng biết gì cả,” Mack chống chế.
“Liệu tất cả những điều này có bớt ‘thật’ không nếu nó diễn ra trong một giấc mơ?”
“Chắc con sẽ thất vọng đấy.”
“Tại sao? Mack, có rất nhiều điều đang diễn ra nơi đây so với khả năng nhận thức của con. Để ta trấn an cho con, tất cả chuyện này rất thật, thật hơn rất nhiều so với cuộc sống mà con đã biết.”
Mack ngập ngừng, nhưng rồi quyết định đánh liều hỏi. “Có một điều con vẫn bận tâm, về Missy.”
Jesus bước đến ngồi cạnh anh trên khúc gỗ. Mack chồm người chống khuỷu tay lên đầu gối, nhìn xuyên qua đôi bàn tay xuống những viên sỏi gần đôi bàn chân. Cuối cùng, anh lên tiếng: “Con cứ nghĩ mãi về con bé, đơn độc trên chiếc xe tải đó, siết bao kinh hoàng...”
Jesus chồm sang đặt tay lên vai Mack rồi siết lấy. Ngài nói dịu dàng: “Mack, con bé chẳng bao giờ đơn độc đâu. Ta chẳng bao giờ rời nó; chúng ta chưa bao giờ rời nó một khoảnh khắc. Ta cũng chẳng thể bỏ rơi nó, hay con, hơn ta bỏ rơi chính bản thân mình.”
“Nó có biết Ngài ở đó không?”
“Có, Mack, nó biết. Ban đầu thì không - nỗi sợ hãi bao trùm và nó choáng sốc. Mất mấy tiếng đồng hồ từ trại lên đến đây. Nhưng Sarayu đã lấy thân mình phủ cho nó, Missy nguôi đi. Cuộc hành trình dài đã cho chúng ta cơ hội chuyện trò.”
Mack cố gắng đón nhận tất cả. Anh không thể nói được nữa.
“Con bé chỉ mới sáu tuổi thôi, nhưng Missy với ta là bạn bè. Chúng ta đã nói chuyện. Nó chẳng biết chuyện gì sắp xảy ra. Thật sự nó lo lắng hơn cho con và những đứa trẻ kia khi biết rằng con không thể tìm ra nó. Nó cầu nguyện cho con, cho sự bình an của con.”
Mack khóc, những giọt nước mắt tinh khôi lăn trên má anh. Lần này anh chẳng màng nữa. Jesus kéo anh vào vòng tay và ôm lấy.
“Mack, ta nghĩ con không nên biết mọi chi tiết. Ta biết chắc điều đó không giúp được gì cho con. Nhưng ta có thể nói cho con biết rằng không có một khoảnh khắc nào ta không ở bên cạnh nó. Nó biết sự bình an của ta, và con phải tự hào về con bé. Nó thật can đảm!”
Nước mắt giờ đây tuôn rơi tự do, nhưng Mack cũng nhận thấy lần này khác. Anh không còn đơn độc nữa. Không ngượng ngùng, anh khóc vào vai của con người này mà anh đã trở nên yêu thương. Với mỗi tiếng nức nở, anh cảm thấy sự căng thẳng trôi đi, thay bằng một sự nguôi ngoai sâu xa. Cuối cùng, anh hít một hơi và trút hết ra rồi ngẩng đầu lên.
Rồi không nói thêm một tiếng, anh đứng dậy, khoác giày lên vai rồi bước xuống nước. Mặc dù hơi chút ngạc nhiên khi bước chân đầu tiên của anh chạm đáy hồ và ngập đến mắt cá chân, anh không quan tâm. Anh dừng lại, xắn quần lên quá gối cho chắc ăn, rồi dấn thêm một bước nữa xuống hồ nước lạnh. Lần này nước ngập đến ngang bắp chân, rồi bước tiếp theo ngập đến gần đầu gối, bàn chân anh vẫn đặt trên đáy hồ. Anh nhìn lại thấy Jesus đang đứng trên bờ khoanh tay trước ngực, theo dõi anh.
Mack quay lại nhìn về phía bờ hồ bên kia. Anh không biết chắc tại sao lần này mọi chuyện lại không được, nhưng anh quyết tâm cứ dấn bước. Jesus đứng đó, nên anh chẳng có gì để lo lắng. Viễn cảnh của một cú bơi dài trong nước lạnh cũng không quá đáng sợ, nhưng Mack biết chắc anh có thể bơi được sang bên kia nếu buộc phải làm thế.
May mắn thay, khi anh đi bước kế tiếp, thay vì ngập sâu hơn thì anh lại hơi dâng cao lên, rồi cứ mỗi bước tiếp theo anh lại đi lên thêm nữa cho đến khi lại đứng trên mặt nước. Jesus đi cùng anh và cả hai tiếp tục sóng bước về phía căn chòi.
“Trò này lúc nào cũng hay ho hơn khi đi cùng nhau, con có nghĩ vậy không?” Jesus mỉm cười hỏi.
“Con nghĩ là vẫn còn phải học hỏi nữa.” Mack mỉm cười đáp lại. Anh nhận ra mình không quan tâm cho dù phải bơi đằng đẵng hay sải bước đi trên nước, mặc dù đi bộ vẫn kỳ thú hơn. Điều anh quan tâm là Jesus đi cùng anh. Có lẽ rốt cục anh bắt đầu tin cậy Ngài, cho dù mới chỉ là những bước chập chững.
“Tạ ơn Ngài đã đi cùng con, đã nói chuyện với con về Missy. Con thật sự chưa bao giờ nói về chuyện đó với bất cứ ai. Cảm giác thật ghê gớm và kinh hoàng. Giờ đây chuyện đó chẳng còn ảnh hưởng như cũ nữa.”
“Sự tăm tối che giấu chiều kích thật sự của nỗi sợ hãi và sự dối trá cũng như những hối tiếc,” Jesus giảng giải. “Sự thật câu chuyện nhiều ẩn khuất hơn thực tại, cho nên trong tăm tối thì nó lại càng to lớn hơn. Khi ánh sáng soi rọi vào những ngóc ngách mà nó tồn tại trong con, con bắt đầu nhìn thấy bản chất thật sự của chúng.”
“Nhưng tại sao chúng ta lại cất giữ thứ đó trong lòng?” Mack chất vấn.
“Bởi vì chúng ta tin rằng ở đó sẽ an toàn hơn. Và, đôi khi, khi con là một đứa bé muốn sinh tồn thì nơi đó thật sự là an toàn. Thế rồi con lớn dậy bề ngoài, nhưng trong tâm hồn con vẫn là đứa bé trong hang động tăm tối vây quanh bởi lũ quái vật, và theo thói quen con cứ kết nạp chúng vào bộ sưu tập của mình. Tất cả chúng ta đều tầm tích những gì chúng ta quý trọng, con biết rồi còn gì?”
Điều này làm Mack mỉm cười. Anh biết Jesus đang ám chỉ đến chuyện mà Sarayu đã kể về việc sưu tầm nước mắt. “Vậy thì điều đó thay đổi như thế nào, đối với kẻ lạc lối trong tăm tối như con?”
“Thường thì khá chậm,” Jesus đáp. “Hãy nhớ, con không thể làm được một mình. Một số người cố gắng bằng mọi cách thức và thủ đoạn trí não. Nhưng lũ quái vật vẫn còn đó, chỉ chực chờ cơ hội để lộ diện.”
“Vậy bây giờ con làm gì đây?”
“Làm điều con đang làm rồi, Mack, học cách sống yêu thương. Không phải là một khái niệm đơn giản với con người đâu. Con phải vất vả để chia sẻ bất kỳ điều gì.” Ngài cười rồi tiếp. “Cho nên, đúng vậy, điều chúng ta mong muốn là con ‘hồi hướng’ về với chúng ta, rồi chúng ta sẽ đến và ngự trị trong con, và rồi chúng ta chia sẻ. Tình bằng hữu ấy là hiện thực, chứ không chỉ trong tưởng tượng. Chúng ta muốn cảm nghiệm cuộc sống này, cuộc sống của con, cùng nhau, trong một cuộc đối thoại, chia sẻ một hành trình. Con được chia sẻ trong uyên thâm của chúng ta và học cách yêu thương với tình yêu của chúng ta, rồi chúng ta... được nghe con càu nhàu, kêu ca và phàn nàn, rồi...”
Mack bật cười lớn và xô bên cạnh Jesus.
“Dừng lại!” Jesus quát và đứng yên tại chỗ. Thoạt tiên, Mack tưởng đâu mình đã làm phật ý Ngài, nhưng Jesus đang nhìn chăm chú xuống nước. “Con thấy không? Kìa, nó lại xuất hiện kìa.”
“Cái gì?” Mack bước lại gần hơn và che mắt để cố nhìn xem Jesus đang quan sát cái gì.
“Kìa! Kìa!” Jesus hét lên một cách thì thào. “Đẹp quá! Chắc phải dài gần hai bộ!” Rồi Mack thấy nó, một con cá hồi khổng lồ lao đi cách mặt nước chừng một, hai bộ, dường như chẳng màng đến sự náo động nó đang gây ra bên trên.
“Ta cố bắt nó mấy tuần nay rồi, vậy mà giờ đây nó lại đến nhử ta,” Ngài cười. Mack quan sát, ngạc nhiên khi Jesus bắt đầu chạy lắt léo để cố đuổi kịp con cá và cuối cùng đành bỏ cuộc. Ngài ngước nhìn Mack, phấn khích như một đứa bé. “Tuyệt quá chứ hả? Chắc ta chẳng bao giờ bắt được nó.”
Mack bối rối trước toàn bộ cảnh tượng. “Jesus, tại sao Ngài không ra lệnh cho nó... Con không biết, nhảy lên thuyền hay cắn câu. Ngài là Đấng Tạo hóa mà?”
“Được thôi,” Jesus nói vừa cúi người khoát tay trong nước. “Nhưng làm vậy thì có gì vui hả” Ngài ngước lên mỉm cười.
Mack không biết nên cười hay khóc. Anh nhận ra mình đã siết bao mến yêu con người này, con người còn là Chúa.
Jesus đứng dậy và họ lại cùng nhau đi thơ thẩn về phía cầu tàu. Mack đánh liều hỏi một câu nữa. “Con muốn hỏi, tại sao Ngài lại không nói cho con biết về Missy sớm hơn, chẳng hạn đêm qua, hay năm ngoái...?”
“Đừng nghĩ ta đã không thử. Con có nhận thấy trong cơn đau con đã nghĩ về ta tệ hại nhất? Từ bấy lâu nay ta vẫn nói chuyện với con, nhưng hôm nay là lần đầu tiên con có thể nghe thấy, và tất cả mọi lần khác cũng chẳng phải là lãng phí. Như những vết nứt nhỏ trên tường, mỗi lúc một chút, nhưng hợp lại chúng đã dọn đường cho con ngày hôm nay. Con phải dành thời gian để dọn đất nếu muốn gieo mầm.”
“Con không biết tại sao chúng con cưỡng lại, cưỡng lại Ngài quá nhiều,” Mack trầm ngâm. “Giờ đây thấy thật ngu ngốc.”
“Tất cả là sự vi diệu thời gian của ân sủng, Mack,” Jesus nói tiếp. “Nếu vũ trụ chỉ chứa đựng một con người, thời gian sẽ khá đơn giản. Nhưng thêm một người nữa, và con biết câu chuyện rồi. Mỗi sự lựa chọn đều làm lay động thời gian và các mối tương quan, dội lại từ những sự lựa chọn khác. Và từ trong bối cảnh dường như là hỗn mang đồ sộ ấy: Papa đã dệt nên một tấm thảm tráng lệ. Chỉ có Papa làm được chuyện này, và Ngài đã làm bằng ân điển.”
“Vậy chắc là con chỉ việc đi theo Ngài,” Mack đúc kết.
“Đúng, ý nghĩa là như thế. Giờ đây, con bắt đầu hiểu được làm con người đích thực nghĩa là gì.”
Họ đến mép cầu tàu và Jesus nhảy lên, xoay lại đỡ Mack. Họ cùng ngồi ở mép sàn đong đưa những bàn chân trần trong nước, ngắm nghía hiệu ứng mê hoặc mà gió tạo ra trên mặt hồ. Mack là người phá vỡ sự im lặng trước tiên.
“Có phải con nhìn thấy thiên đàng khi nhìn thấy Missy không? Trông rất giống ở đây.”
“Mack, đích đến cuối cùng của chúng ta không phải là bức tranh Thiên đàng mà con gắn trong đầu - cái hình ảnh cổng vào dát ngọc và lối đi trải vàng. Mà nó chính là một sự thanh tẩy mới mẻ của vũ trụ này, cho nên thật sự nó sẽ trông rất giống ở đây.”
“Thế còn những thứ vàng ngọc kia thì sao?”
“Thứ ấy, người anh em ạ,” Chúa ngả người nằm ra trên cầu tàu và nhắm mắt lại trong tiết trời ấm áp và rực rỡ, “là một bức tranh của ta và người phụ nữ mà ta yêu.”
Mack nhìn Ngài để xem Ngài có đùa không, nhưng rõ ràng là không.
“Đó là một bức tranh của cô dâu của ta, Giáo hội: những cá nhân cùng nhau hợp quần thành một kinh thành tâm linh với dòng sông uốn lượn ở giữa, và hai bên bờ cây trái trĩu quả để xoa dịu khổ đau và trầm buồn của các quốc gia. Và thành phố ấy lúc nào cũng rộng mở, và mỗi cánh cổng lối vào được làm bằng một viên ngọc trai...” Ngài mở một mắt ra nhìn Mack. “Là ta đấy!” Ngài thấy câu hỏi của Mack và giải thích: “Ngọc trai, Mack. Thứ đá quý duy nhất làm bằng đau đớn, khổ sở và - cuối cùng là - cái chết.”
“Con hiểu rồi. Ngài là lối vào, nhưng...” Mack khựng lại, tìm từ thích hợp. “Ngài đang nói về giáo hội như một người phụ nữ Ngài yêu thương; con dám chắc là con chưa bao giờ gặp nàng.” Anh hơi ngoảnh đi. “Nàng không phải là nơi con đến vào ngày Chúa nhật,” Mack như nói với chính mình thì hơn, không chắc có an toàn để nói lớn tiếng không.
“Mack, đó là vì con chỉ nhìn thấy cái định chế, một hệ thống do con người tạo tác. Đó không phải là thứ ta đến để tạo dựng. Những gì ta nhìn thấy là con người và cuộc sống của họ, một cộng đoàn sống động đang bao gồm tất cả những kẻ yêu ta, chứ không phải là các tòa nhà và những chương trình.”
Mack hơi chột dạ khi nghe Jesus nói về “giáo hội” như thế này, nhưng rồi anh lại không thấy ngạc nhiên lắm. Mack thấy nhẹ lòng. “Vậy thì làm sao con trở thành một bộ phận của giáo hội đó?” anh hỏi. “Người phụ nữ mà hình như Ngài say mê.”
“Đơn giản thôi, Mack. Tất cả chỉ là các mối tương quan và chia sẻ cuộc sống đơn thuần. Những gì chúng ta đang làm ngay lúc này - cứ làm thế này - và mở rộng ra với những người khác quanh ta. Giáo hội của ta chỉ hướng đến người và cuộc sống thì toàn các mối tương quan. Con không thể tạo dựng được đâu. Đó là công việc của ta và ta thật sự khá giỏi giang về việc đó,” Jesus vừa nói vừa cười.
Đối với Mack những lời này như một luồng không khí tinh khiết! Đơn giản. Chẳng phải là một mớ công việc đến kiệt lực hay một danh sách các đòi hỏi, và chẳng phải ngồi tụ họp bất tận nhìn vào gáy mọi người, những con người mà anh thậm chí chẳng hề biết. Chỉ việc chia sẻ cuộc sống. “Nhưng, khoan...” Mack có một mớ câu hỏi bắt đầu trỗi dậy. Có lẽ anh đã hiểu sai. Điều này hình như quá đơn giản! Một lần nữa anh lại chột dạ. Có lẽ đó là do con người cực kỳ lạc lối và tự hữu nên chúng ta đã chọn những thứ đơn giản để biến thành phức tạp? Cho nên anh suy đi nghĩ lại về việc gạn hỏi điều mà anh bắt đầu hiểu ra. Mở miệng để hỏi một mớ những câu hỏi lộn xộn trong lúc này cũng như quẳng cục đất vào một vũng nước trong.
“Không có gì cả,” anh chỉ nói có vậy.
“Mack, con không cần phải hình dung ra mọi chuyện. Cứ theo ta.”
Sau một đỗi anh quyết định làm theo Jesus và nằm ngả người ra cạnh Ngài, che mắt tránh mặt trời để nhìn những đám mây trôi xa đầu buổi chiều.
“Thật tình mà nói,” anh thú nhận, “con không quá thất vọng về việc chẳng có ‘con đường dát vàng.’ Con luôn thấy điều đó thật nhàm chán, và chẳng hề thú vị như được ở đây với Ngài.”
Sự tĩnh lặng bao trùm trong khi Mack tận hưởng khoảnh khắc ấy. Anh nghe thấy tiếng xào xạc của gió mơn trớn những ngọn cây và tiếng reo của dòng suối gần đó đang đổ vào hồ. Tiết trời thật rực rỡ, khung cảnh choáng ngợp lòng người đến lạ thường.
“Con thật sự muốn hiểu. Ý con là con thấy Ngài rất khác với mọi thứ đầy thiện chí của giáo hội mà con đã quen thuộc.”
“Dù thiện chí đi nữa, con biết là cỗ máy tôn giáo đó có thể nghiền nát mọi người!” Jesus nói một cách chua cay. “Không biết cơ man nào là những điều được thực hiện nhân danh ta lại chẳng có dính líu gì đến ta và thường, cho dù không cố ý, rất đối nghịch với những mục đích của ta.”
“Ngài không mấy thích tôn giáo và các định chế?” Mack nói, không rõ mình đang đặt câu hỏi hay đang nhận xét.
“Ta vốn không tạo ra các thiết chế - chưa bao giờ, sẽ chẳng bao giờ.”
“Thế còn thiết chế hôn nhân thì sao?”
“Hôn nhân không phải là một thiết chế. Đó là một mối tương quan.” Jesus dừng lại, giọng Ngài đều đều và nhẫn nại. “Như ta đã nói, ta không tạo ra các thiết chế; đó là công việc của những kẻ muốn đóng vai Chúa. Cho nên không, ta không quan trọng lắm về tôn giáo,” Jesus nói hơi chút châm biếm, “và cũng chẳng mấy thích chính trị hay kinh tế.” Nét mặt của Jesus chợt tối hẳn. “Nhưng tại sao ta phải thích? Đó là thứ ba ngôi đáng sợ do con người tạo ra để tàn phá trái đất và dối lừa những kẻ ta quan tâm. Có sự xáo trộn và âu lo nào về tinh thần nào mà con người phải đối diện lại không liên quan đến một trong ba thứ đó?”
Mack ngập ngừng. Anh không biết nói gì. Tất cả những điều này có cảm giác như hơi vượt quá đầu óc anh. Nhận ra ánh mắt Mack đang nhìn, Jesus dịu lại. “Nói một cách đơn giản, những thứ đáng sợ này là công cụ mà nhiều người dùng để làm trụ cột cho những ảo tưởng của họ về sự bảo đảm và trật tự. Con người e sợ sự bất định, e sợ tương lai. Những định chế này, những cấu trúc và ý thức hệ này, tất cả đều là một nỗ lực vô vọng để kiến tạo ý thức về sự đích xác và an lành. Tất cả đều sai! Các hệ thống không thể đem đến cho các con sự an lành, chỉ có ta thôi.”
“Chao ơi” là từ duy nhất Mack nghĩ đến. Viễn cảnh mà anh và cũng như mọi người anh biết, tìm kiếm để chế ngự và lèo lái cuộc đời họ giờ đây chỉ còn lại không hơn một đống gạch vụn. “Vậy thì,” Mack vẫn còn đang suy nghĩ lung, và chưa hẳn đã nghĩ ra đến nơi đến chốn. “Thì sao?” Ngài đáp bằng cách nhắc lại nó như một câu hỏi.
“Ta không có một lịch trình ở đây, Mack. Chỉ có thứ ngược lại,” Jesus thốt lên. “Ta đến để trao cho con cuộc sống trọn vẹn nhất. Cuộc sống của ta.” Mack vẫn còn đang căng thẳng để hiểu. “Sự bình dị và thanh khiết để tận hưởng một mối quan hệ nảy nở.”
“À, hiểu rồi!”
“Nếu con cố sống cuộc đời này thiếu ta, không có đối thoại tiếp diễn giữa chúng ta để cùng chia sẻ cuộc hành trình này, thì cũng chẳng khác nào cố đi trên nước một mình con. Con không thể! Và khi cố sức, cho dù thiện ý, con cũng sẽ chìm.” Biết quá rõ câu trả lời, Jesus vẫn hỏi: “Con đã bao giờ cố cứu một ai đó đang chết chìm chưa?”
Ngực và cơ bắp của Mack chợt siết chặt lại theo bản năng. Anh không thích nhớ lại chuyện Josh với chiếc xuồng, và cảm nghiệm kinh sợ đột nhiên ập về từ ký ức.
“Cực kỳ khó cứu một ai đó trừ phi họ sẵn sàng tin cậy con.”
“Vâng, chắc chắn như vậy.”
“Đó là tất cả những gì ta yêu cầu ở con. Khi con bắt đầu chìm, hãy để ta cứu con.”
Dường như đó là một yêu cầu giản dị, nhưng Mack vốn quen là một người cứu hộ chứ không phải kẻ sắp chết chìm. “Jesus, con không chắc con biết cách...”
“Để ta chỉ cho con xem. Cứ trao cho ta khoản nhỏ nhoi mà con có được, và chúng ta sẽ cùng nhau quan sát nó nảy nở.”
Mack bắt đầu xỏ chân vào vớ và giày. “Ngồi đây với Ngài, trong phút giây này, mọi chuyện dường như chẳng mấy khó. Nhưng khi con nghĩ đến cuộc sống thường nhật ở nhà, con không biết làm sao để giữ cho nó được bình dị như Ngài đã khơi gợi. Con bế tắc trong việc phải chế ngự mà bất cứ ai cũng bị. Chính trị, kinh tế, các hệ thống xã hội, các thứ hóa đơn, gia đình, những cam kết... tất cả trở nên hơi lấn át. Con không biết làm sao để thay đổi tất cả.”
“Chẳng ai bảo con phải làm thế!” Jesus dịu giọng. “Đó là việc của Sarayu và Ngài biết cách làm để chẳng phải thô bạo với ai. Toàn bộ chuyện này là một quá trình chứ không phải một sự kiện. Ta chỉ muốn con tin cậy ta với chút gì con có được, và ngày càng thương yêu mọi người quanh con bằng chính tình yêu ta chia sẻ với con. Công việc của con không phải là thay đổi họ, hay thuyết phục họ. Con được tự do yêu thương không cần theo một lịch trình.”
“Đó là điều con muốn học.”
“Và con đã học được rồi.” Jesus nháy mắt.
Jesus đứng dậy duỗi người, Mack làm theo. “Con đã được nghe quá nhiều lời nói dối,” anh thú nhận.
Jesus nhìn anh rồi choàng tay kéo Mack lại để ôm anh. “Ta biết, Mack, ta cũng thế. Có điều ta đã không tin họ.”
Họ cùng sánh bước đi dọc cầu tàu. Khi lên đến bờ, họ đi chậm lại. Jesus khoác vai Mack và nhẹ nhàng xoay người anh cho đến lúc họ đối diện nhau.
“Mack, hệ thống thế giới là như vậy. Các định chế, các hệ thống, các ý thức hệ, và tất cả những nỗ lực vô vọng, phù phiếm của nhân loại đi theo họ khắp nơi, và việc tương tác với tất cả những điều đó là không thể tránh được. Nhưng ta có thể cho con sự tự do để vượt qua một bất kỳ hệ thống quyền lực nào mà con gặp phải, cho dù thuộc tôn giáo, kinh tế, xã hội hay chính trị. Con sẽ trưởng thành trong sự tự do được bao hàm bên trong hay nằm ngoài mọi loại hệ thống và hoạt động một cách tự do giữa chúng. Cùng với nhau, con và ta có thể được bao hàm trong nó mà không thuộc về nó.”
“Nhưng quá nhiều người mà con quan tâm dường như vừa bao hàm lại vừa thuộc về nó!” Mack đang nghĩ đến những bạn bè của mình, giáo dân bày tỏ tình yêu đối với anh và gia đình anh. Anh biết họ yêu Jesus, nhưng họ cũng chạy theo hoạt động tôn giáo và chủ nghĩa ái quốc.
“Mack, ta yêu họ. Và con đã phán xét sai lầm nhiều người trong số họ. Đối với những ai vừa bao hàm vừa trực thuộc nó, ta phải tìm những phương cách để yêu thương và phụng sự họ, phải không nào?” Jesus hỏi. “Hãy nhớ rằng người biết ta là những người tự do sống và yêu thương không cần một lịch trình nào.”
“Có phải đó là ý nghĩa làm một người Thiên Chúa giáo?” Khi nói ra Mack thấy có vẻ ngớ ngẩn, nhưng đó là cách anh đang đúc kết mọi thứ trong tâm trí.
“Ai nói gì về chuyện làm người Thiên Chúa giáo? Ta không phải là một kẻ Thiên Chúa giáo.”
Ý đó làm Mack thấy kỳ quặc và bất ngờ, rồi anh không nén được cười. “Không, con biết Ngài không phải.”
Họ đã đến cửa lán. Jesus lại dừng. “Những người yêu mến ta xuất phát từ từ mọi hệ thống tồn tại trên đời. Họ là người Phật giáo hay Mặc Môn giáo, Báp tít hay Hồi giáo, người Dân chủ hay Cộng hòa và nhiều người chẳng đi bầu hay chẳng sinh hoạt tôn giáo hay dự lễ sáng Chúa nhật. Ta có những tín đồ là sát nhân và nhiều người tự cho mình đúng. Một số là chủ ngân hàng hay đại lý đánh bạc, người Mỹ và người Irắc, Do Thái và Palestin. Ta chẳng có ước muốn biến họ thành những người Thiên Chúa giáo, nhưng ta muốn hòa nhập cùng họ trong quá trình họ chuyển hóa thành con cái của Cha ta, thành anh em với ta, thành Kẻ yêu dấu của ta.”
Mack hỏi, “Như vậy có phải là mọi con đường đều dẫn đến Ngài không?”
“Không phải,” Jesus vừa mỉm cười vừa với tay cầm tay nắm cửa lán. “Hầu hết mọi con đường chẳng đi đến đâu cả. Chỉ có điều ta sẽ đi trên mọi con đường để tìm được con.” Ngài dừng lại. “Mack, ta có chút việc phải hoàn tất trong lán, nên ta sẽ gặp con sau.”
“Được thôi. Ngài muốn con làm gì?”
“Làm gì cũng được, Mack, buổi chiều con được thoải mái.” Jesus vỗ vai anh và cười. “Một điều cuối cùng, có nhớ lúc nãy con cám ơn ta đã để cho con gặp Missy không? Toàn bộ là ý của Papa.” Nói đoạn, Ngài quay đi và vẫy chào trong khi bước vào lán.
Mack biết ngay anh muốn làm gì và đi về phía căn chòi để thử tìm Papa.