← Quay lại trang sách

Chương 13 NHỮNG TRÁI TIM HỘI NGỘ

Sự dối trá có vô vàn cách kết hợp, nhưng chân lý chỉ có một mô thức tồn tại.

— Jean Jacques Rousseau

⚝ ⚝ ⚝

Khi đến gần căn chòi, Mack ngửi thấy mùi bánh nướng hay bánh xốp hay món gì đó ngon lành. Có lẽ mới chỉ chừng một giờ đồng hồ từ lúc ăn trưa theo khái niệm chiều-thời gian của Sarayu, nhưng anh có cảm giác đã không ăn từ nhiều giờ qua. Cho dù có khiếm thị thì anh cũng sẽ chẳng khó khăn gì tìm được lối vào bếp. Nhưng khi bước vào cửa sau anh ngạc nhiên và thất vọng phát hiện ra nơi ấy trống vắng. “Có ai ở đây không?” anh gọi.

“Ta ở ngoài hiên, Mack,” giọng Ngài xuyên qua chiếc cửa sổ đang mở. “Lấy món gì để uống đi và đến đây với ta.”

Mack rót cho mình chút cà phê và đi ra ngoài hàng hiên. Papa đang ngả người trên một chiếc ghế tựa để thư giãn, mắt nhắm, ngoài nắng. “Cái gì vậy? Chúa có thời gian để sưởi nắng à? Ngài không có gì thú vị hơn để làm chiều nay phải không?”

“Mack, con không biết ta đang làm gì đâu.”

Có một chiếc ghế nữa bên phía đối diện, nên anh bước đến và khi anh ngồi xuống thì Ngài hé một mắt. Trên chiếc bàn nhỏ giữa họ là một khay bột nhào thịnh soạn với bơ mới và một mớ mứt cùng với thạch.

“Chà, món này thơm thật!” anh thốt lên.

“Thử đi. Công thức món này ta mượn của cụ tổ của chính con đấy. Làm trọn từ đầu,” Ngài mỉm cười.

Mack không rõ “làm trọn từ đầu” nghĩa là gì khi Chúa nói thế mà không giải thích gì thêm. Anh cầm một chiếc bánh nướng lên nhai mà không phết thêm thứ gì. Bánh vẫn còn nóng và tan khá nhanh trong trong miệng anh.

“Chà! Ngon thật! Cám ơn Ngài!”

“Con sẽ phải cám ơn cụ tổ khi gặp cụ.”

Mack vừa nhai vừa nói “Con hy vọng là sẽ không gặp cụ quá sớm.”

“Con không muốn biết à” Papa vừa nói vừa nháy mắt tinh nghịch rồi lại nhắm mắt.

Khi ăn một chiếc bánh nữa, Mack dồn hết can đảm để bộc bạch cõi lòng. “Papa?” anh hỏi, và lần đầu tiên việc gọi Chúa là Papa dường như không làm anh ngượng nghịu.

“Gì, Mack?” Ngài vừa trả lời vừa mở mắt ra và cười vui vẻ.

“Con đã khá gay gắt với Ngài.”

“Ừm, chắc là Sophia đã tác động đến con.”

“Còn gì nữa! Con không hề biết mình lại cả gan làm người phán xét Ngài. Nghe thật là ngạo mạn khủng khiếp.”

“Bởi vì thực tế là như vậy,” Pape vừa đáp vừa cười.

“Con rất tiếc. Con thật sự không biết...” Mack lắc đầu buồn bã.

“Nhưng chuyện đó giờ là quá khứ rồi, cứ mặc nó ở đó. Ta cũng chẳng cần con buồn rầu về chuyện đó, Mack. Ta chỉ muốn chúng ta cùng nhau nảy nở mà không cần đến nó.”

“Con cũng muốn điều đó,” Mack nói và với tay lấy một chiếc bánh nướng nữa. “Ngài không ăn bánh à?”

“Không, con cứ ăn đi; con biết rồi đó - khi nấu nướng phải nêm nếm này nọ và rồi thì không còn thèm ăn nữa. Con cứ ăn ngon miệng,” rồi Ngài nghiêng khay về phía anh.

Anh lấy thêm một cái nữa rồi ngả người thưởng thức. “Jesus nói với con rằng chính Ngài đã có ý cho con được ở gần Missy trưa nay. Con không biết làm sao để cám ơn Ngài về chuyện đó!”

“À, có gì đâu, con. Ta cũng rất vui mà! Ta cũng nôn nóng không chịu nổi muốn cho hai cha con gặp nhau.”

“Con ước gì Nan có mặt ở đây lúc ấy.”

“Như thế thì mỹ mãn rồi!” Papa đồng ý một cách hào hứng.

Mack ngồi im lặng, không rõ ý Ngài định nói gì hay là đáp lại như thế nào.

“Missy đặc biệt quá nhỉ?” Đầu Ngài lắc lắc và đong đưa. “Chao ơi, ta đặc biệt thích con bé ấy.”

“Con cũng vậy!” Mack cười và nghĩ đến cô công chúa của mình sau thác nước. Công chúa? Thác nước? Khoan đã! Papa quan sát trong lúc những mảnh ghép nhảy vào các vị trí.

“Rõ ràng Ngài biết con gái của con mê các thác nước và nhất là huyền thoại về công chúa Multnomah.” Papa gật đầu. “Có phải chuyện này là như thế không? Con bé phải chết để Ngài có thể thay đổi được con?”

“Thôi mà, Mack.” Papa chồm tới. “Đó không phải là cách làm của ta.”

“Nhưng nó thích câu chuyện đó lắm.”

“Dĩ nhiên rồi. Cho nên nó mới trân trọng những gì Jesus đã làm cho nó và cho toàn thể nhân loại. Những câu chuyện về một con người sẵn sàng đánh đổi đời mình cho người khác chỉ là hoa trái trong thế giới của các con, bộc lộ cả nhu cầu của các con và trái tim ta.”

“Nhưng nếu con bé không chết, giờ này con sẽ không ngồi đây...”

“Mack, nếu ta thu vén mọi chuyện vô cùng khéo léo từ những thảm kịch bi ai thì không có nghĩa là ta phối tạo nên những thảm kịch ấy. Đừng bao giờ giả định rằng việc ta tận dụng một điều gì đó có nghĩa là ta gây ra nó hoặc ta cần đến nó để hoàn thành những mục đích của ta. Điều đó chỉ dẫn dắt con đến chỗ nhận thức sai lệch về ta. Ân sủng không cần đến khổ đau để tồn tại, nhưng khi khổ đau thì con sẽ tìm thấy ân sủng với nhiều khía cạnh và sắc thái.”

“Thật tình con thấy nhẹ lòng. Con không thể chịu được ý nghĩ rằng khổ đau của mình lại làm cho con bé đoản mệnh.”

“Con bé không phải là sự hy sinh của con, Mack. Nó đang và sẽ mãi mãi là niềm vui của con. Chỉ mục đích ấy thôi là quá đủ đối với nó.”

Mack dựa người vào ghế quan sát cảnh vật từ hàng hiên. “Con thấy no quá!”

“Con ăn gần hết bánh mà.”

“Ý con không phải vậy,” anh cười phá lên, “mà Ngài biết mà. Thế giới chợt như rạng rỡ hơn cả ngàn lần và con cảm thấy thư thái hơn cả ngàn lần.”

“Chứ sao, Mack! Làm người phán xét cho toàn thế giới đâu có đơn giản.” Nụ cười của Papa trấn an Mack rằng lý lẽ này là xác đáng.

“Hay là phán xét Ngài,” anh tiếp lời. “Con thật là bê bối... quá tệ so với con tưởng. Con đã hoàn toàn hiểu sai Ngài là ai trong cuộc đời con.”

“Không hoàn toàn đâu, Mack. Chúng ta cũng đã có những giây phút tuyệt vời. Cho nên đừng có phóng đại mọi chuyện so với thực tế.”

“Nhưng lúc nào con cũng thích Jesus hơn Ngài. Jesus trông thật là nhân từ còn Ngài trông thật là...”

“Thường? Buồn, phải không? Jesus đến để cho mọi người thấy ta là ai và hầu hết thiên hạ đều chỉ tin vào Ngài. Hầu như lúc nào họ cũng vẫn cho chúng ta là kẻ đấm người xoa, nhất là với các tín hữu. Khi muốn thiên hạ làm điều gì mà họ cho là chính đáng, họ cần một Chúa nghiêm khắc. Khi cần tha thứ họ lại chạy đến Jesus.”

“Chính xác,” Mack nói và vung ngón tay lên.

“Nhưng chúng ta đều ngự trị tất cả trong Ngài. Ngài thể hiện lòng ta một cách xác đáng. Ta yêu con và mời gọi con yêu ta.”

“Nhưng tại sao lại là con? Tại sao lại là Mackenzie Allen Phillips? Tại sao Ngài không yêu thương một kẻ ngỗ nghịch? Sau tất cả những cảm xúc trong lòng con và sau bao nhiêu lời cáo buộc con đã đưa ra, tại sao Ngài vẫn muốn tiếp cận con?”

“Bởi vì đó là sứ mệnh của tình yêu,” Papa đáp. “Hãy nhớ, Mackenzie, ta không thắc mắc con sẽ làm gì hay con sẽ lựa chọn điều gì. Ta đã biết rồi. Chẳng hạn, thí dụ, ta đang cố dạy con làm sao đừng trốn tránh trong những lời dối trá, dĩ nhiên là giả thuyết thôi,” Ngài vừa nói vừa nháy mắt. “Và giả sử ta biết sẽ trải qua bốn mươi bảy hoàn cảnh và sự kiện để con rốt cục nghe lời ta - tức là, để con nghe thấy rõ và đồng ý với ta để thay đổi. Cho nên, khi con không nghe ta lần thứ nhất, ta chẳng giận và thất vọng, ta thích. Chỉ còn bốn mươi sáu lần nữa thôi. Và lần thứ nhất ấy sẽ là một viên gạch để xây nhịp cầu kết nối một ngày kia - tức hôm nay - con sẽ đi qua.”

“Được rồi, giờ thì con cảm thấy tội lỗi,” anh thú nhận.

“Nói ta nghe xem điều đó có tác động đến con ra sao,” Papa cười. “Nói một cách nghiêm túc, Mackenzie, không phải là chuyện cảm giác áy náy. Áy náy chẳng giúp con tìm thấy tự do trong ta. Điều tốt nhất nó làm được là khiến cho con cố gắng hơn để tương hợp với đạo lý bên ngoài. Ta là vấn đề bên trong.”

“Nhưng, chính Ngài nói. Về chuyện trốn trong những lời dối trá. Chắc là con đã làm điều đó bằng cách này hay cách khác trong hầu hết cuộc đời mình.”

“Con à, con là một kẻ sống sót. Không có gì xấu hổ trong chuyện đó. Cha của con đã làm con tổn thương ghê gớm. Cuộc sống làm đau con. Những lời dối trá là một trong những nơi chốn dễ dàng nhất để những người sống sót trốn chạy. Nó cho con một cảm nhận về sự bình an, một nơi mà con chỉ cần lệ thuộc vào chính mình. Nhưng đó là một nơi tăm tối, đúng không?”

“Rất tăm tối,” Mack gật đầu làu bàu.

“Nhưng con có sẵn lòng từ bỏ thứ quyền lực và sự bình an nó hứa hẹn với con không? Đó là vấn đề.”

“Ý Ngài là sao?” Mack ngước nhìn và hỏi.

“Những lời dối trá là một pháo đài nhỏ; bên trong chúng con cảm thấy bình an và quyền lực. Thông qua ngôi pháo đài nhỏ của sự dối trá con tìm cách lèo lái cuộc đời mình và tác động đến cuộc sống của những người khác. Nhưng pháo đài cần phải có tường thành, cho nên con đã dựng lên. Đây chính là sự biện hộ cho những lời dối trá. Con biết đó, cứ như con làm điều này để bảo vệ những người con thương yêu, để họ khỏi phải chịu đau đớn. Làm gì đi nữa, chỉ có như thế con cảm thấy ổn về những lời dối trá.”

“Nhưng, lý do con đã không nói với Nan về lá thư là vì nó có thể khiến cho nàng rất đau khổ.”

“Thấy chưa? Con lại mắc vào rồi, Mackenzie, biện bạch cho chính mình. Điều con nói chính là một lời dối trá trơ trẽn, nhưng con không thấy.” Ngài chồm tới. “Con muốn ta nói cho con biết sự thật là gì không?”

Mack biết Papa đang đào sâu, và đâu đó trong thâm tâm anh thấy nhẹ lòng vừa muốn nói về chuyện này lại vừa chực muốn cười phá lên. Anh không còn ngượng về điều đó. “K-h-ô-n-g,” anh thốt ra câu trả lời từ tốn, và cười điệu với Ngài. “Nhưng cứ nói đi nào.”

Ngài cười đáp lại rồi trở nên nghiêm trang. “Mack, sự thật là, lý do con không nói với Nan không phải là vì con cố tránh cho nàng khỏi đau khổ. Lý do thật sự là con sợ phải đối diện với những cảm xúc có thể gặp phải, cả từ nàng và từ bên trong con. Những cảm xúc làm cho con sợ hãi, Mack. Con đã nói dối để bảo vệ chính con, chứ không phải nàng!”

Anh ngả người ra. Papa nói đúng tuyệt đối.

“Và hơn nữa,” Ngài nói tiếp, “một lời dối trá như thế là không có tình. Nhân danh sự quan tâm đến nàng, lời nói dối của con đã trở thành chất ức chế trong quan hệ của con với nàng, và trong quan hệ của nàng với ta. Nếu con nói với nàng, có lẽ giờ đây nàng đang ngồi đây với chúng ta.”

Lời của Papa đối với Mack như một cú đấm giữa bụng. “Ngài cũng đã muốn nàng đến?”

“Đó là quyết định của con và nàng, nếu như nàng được cho một cơ hội để cân nhắc. Vấn đề là, Mack, con không biết chuyện gì sẽ xảy đến vì con quá bận rộn bảo vệ Nan.”

Một lần nữa, anh chao đảo trong áy náy. “Vậy bây giờ con làm gì?”

“Con nói với nàng, Mackenzie. Con đối điện với nỗi sợ phải bước ra khỏi bóng tối và nói với nàng, và xin nàng tha thứ và để cho sự tha thứ ấy chữa lành cho con. Hãy nhờ nàng cầu nguyện cho con, Mack. Hãy đón nhận những rủi ro của sự thành tâm. Khi con làm hỏng chuyện, hãy xin tha thứ. Đó là một quy trình, con à, và cuộc sống đủ hiện thực chẳng cần phải che đậy bởi những lời dối trá. Và hãy nhớ, ta lớn hơn những lời dối trá của con. Ta có thể hành động bất chấp chúng. Nhưng điều đó không làm cho chúng trở nên chính đáng và không ngăn được những tổn hại chúng gây ra hay những tổn thương chúng mang đến cho những người khác.”

“Nếu nàng không tha thứ cho con thì sao” Mack biết rằng đây thật sự là một nỗi sợ rất sâu xa mà anh phải chung sống. Anh cảm thấy an nhiên hơn nếu tiếp tục tung ra những lời nói dối mới để chồng lấp lên những lời trước đây.

“À, đó là rủi ro của niềm tin, Mack. Niềm tin không nảy nở trong một căn nhà của sự chắc chắn. Ta ngồi đây không phải để nói với con rằng Nan sẽ tha thứ cho con. Có khi nàng sẽ không hoặc không thể tha thứ, nhưng cuộc sống của ta bên trong con sẽ đón nhận rủi ro và sự bất định để chuyển hóa con bằng sự lựa chọn của con để trở thành một người nói sự thật, và đó sẽ là một điều kỳ diệu lớn hơn cả hồi sinh người chết.”

Mack dựa người để nuốt lấy những lời của Ngài. “Ngài có vui lòng tha thứ cho con không,” rốt cục Mack mở lời.

“Cách đây lâu rồi, Mack. Nếu con không tin ta thì hãy hỏi Jesus. Ngài cũng có mặt.”

Mack nhấp một ngụm cà phê, ngạc nhiên thấy nó vẫn nóng hệt như khi anh mới ngồi xuống. “Nhưng con đã cố gắng khá quyết liệt để gạt Ngài ra khỏi cuộc sống của con.”

“Con người ngoan cường khi bị động đến báu vật gọi là tính độc lập do tưởng tượng của họ. Họ chôn giấu và cất giữ sự bệnh hoạn một cách khư khư. Họ tìm bản thể và giá trị của chọ trong đau khổ và canh giữ nó bằng tất cả sinh lực. Thảo nào ân sủng có sức hấp dẫn kém đến thế. Theo nghĩa đó thì các con đã cố khóa cánh cửa vào trái tim mình từ trong lòng.”

“Nhưng con đã không thành công.”

“Đó là vì tình yêu của ta lớn hơn nhiều so với sự ngu ngốc của con,” Papa vừa nói vừa nháy mắt. “Ta đã dùng những sự lựa chọn của con để phụng vụ một cách hoàn hảo cho các mục đích của ta. Có nhiều người như con, Mackenzie, rốt cục giam mình vào trong một nơi rất chật hẹp với một con quái vật rồi sẽ phản bội họ, chứ chẳng hề đáp ứng hay đem lại điều mà họ vẫn đinh ninh. Bị giam hãm với một nỗi kinh hoàng như thế, một lần nữa họ lại có cơ hội để trở về với ta. Chính cái báu vật mà họ trông mong sẽ phóng thích họ.”

“Vậy là Ngài dùng nỗi đau để buộc con người trở lại với Ngài?” Rõ ràng Mack không ưng thuận.

Papa chồm tới và chạm nhẹ vào bàn tay Mack. “Con ơi, ta cũng tha thứ cho con ngay cả khi con nghĩ ta như thế. Ta hiểu con gặp khó khăn như thế nào, quá lạc lối trong những nhận thức nhưng lại quá tin chắc vào những phán xét của mình, đến mức không thể bắt đầu cảm nhận, chứ khoan nói đến tưởng tượng , tình yêu và sự nhân lành đích thực là ai. Tình yêu đích thực không bao giờ ép buộc.” Ngài siết bàn tay anh rồi ngả người vào ghế.

“Nhưng, nếu con hiểu đúng lời Ngài, những hậu quả của sự ích kỷ của chúng con đã góp phần đưa chúng con đi đến tận cùng của ảo tưởng, và giúp chúng con tìm được Ngài. Có phải đó là lý do Ngài không ngăn chặn mọi cái xấu? Có phải đó là lý do Ngài đã không cảnh báo con rằng Missy gặp hiểm nguy, hay giúp chúng con tìm ra con bé?” Âm sắc cáo buộc đã không còn trong giọng của Mack.

“Giá mà chuyện chỉ đơn giản có thế, Mackenzie. Chẳng ai biết được những nỗi kinh hoàng mà ta đã cứu thế giới thoát khỏi, bởi vì con người không thể nhìn thấy những gì chưa từng xảy ra. Mọi cái xấu đều đến từ sự tự hữu, mà sự tự hữu là lựa chọn của các con. Nếu như ta cất hết mọi sự lựa chọn với tính độc lập ấy, thế giới như con biết sẽ ngưng tồn tại và tình yêu chẳng còn ý nghĩa nữa. Thế giới này không phải là một cái sân chơi mà ta giữ gìn con cái mình khỏi mọi cái xấu. Cái xấu là sự hỗn mang của kỷ nguyên này mà các con mang đến cho ta, nhưng nó sẽ chẳng có tiếng nói sau cùng. Giờ đây, nó tác động đến mọi con người ta yêu thương, những kẻ theo ta và không theo ta. Nếu ta cất đi những hậu quả từ sự lựa chọn của con người, ta hủy hoại cơ may của tình yêu. Tình yêu bị ép buộc thì chẳng còn là tình yêu nữa.”

Mack luồn tay vuốt tóc rồi thở dài. “Thật quá khó để hiểu.”

“Này con, để ta nói cho con nghe một trong những lý do làm con thấy vô nghĩa. Đó là vì con có một nhãn quan quá nhỏ về ý nghĩa của việc làm người. Con và Sáng thế này là kỳ quan, cho dù con có hiểu điều đó hay không. Con là kỳ tích ngoài tưởng tượng. Chỉ vì con có những sự lựa chọn tệ hại và hư tổn thì cũng không có nghĩa là con đáng bị cất bớt phần trân trọng đối với bản chất cố hữu của con - đỉnh điểm trong Sáng thế của ta và tâm điểm trong tình cảm của ta.”

“Nhưng... ” Mack buột miệng.

“Với lại,” Ngài ngắt lời, “đừng quên rằng giữa tất cả đau đớn và khổ sở, con được vây phủ xung quanh bởi cái đẹp, kỳ quan của Sáng thế, nghệ thuật, âm nhạc và văn hóa, âm thanh của tiếng cười và tình yêu, của những lời ước vọng và chúc tụng thì thầm, của sự sống mới và sự chuyển hóa, của sự hòa giải và tha thứ. Những điều này cũng là kết quả của những sự lựa chọn của các con và mọi sự lựa chọn đều có liên quan, kể cả khi ẩn khuất. Vậy thì chúng ta phải cất bỏ sự lựa chọn của ai, Mackenzie? Có lẽ ta chẳng bao giờ nên sáng tạo chăng? Có lẽ Adam nên bị ngăn chặn trước khi ông ta chọn sự độc lập chăng? Còn việc con lựa chọn có thêm một đứa con gái nữa thì sao, hay là sự lựa chọn của cha con khi đánh con trai? Con đòi hỏi sự độc lập, nhưng rồi lại phàn nàn rằng ta quá yêu con nên đã trao cho con.”

Mack mỉm cười. “Con đã nghe điều đó rồi.”

Papa cười đáp lại và với lấy một miếng bột. “Ta đã nói với con là Sophia đã tác động đến con.”

“Mackenzie, những mục đích của ta không hướng đến sự thư thái của ta, hay của con. Những mục đích của ta luôn luôn và chỉ là một biểu hiện của tình yêu. Ta chủ đích mang lại sự sống từ cái chết, mang lại tự do từ tuyệt vọng và biến bóng tối thành ánh sáng. Điều mà con thấy là hỗn độn, ta thấy là một bức phân hợp. Mọi thứ đều phải tỏ bày, cho dù nó đặt tất cả những kẻ ta yêu thương vào giữa một thế giới của những bi kịch khủng khiếp - thậm chí cả người gần kề nhất với ta.”

“Ngài đang nói đến Jesus phải không?” Mack hỏi dịu dàng.

“Ừ, ta yêu cậu trai đó.”Papa ngoảnh đi và lắc đầu. “Mọi thứ đều vì Ngài, con biết đó. Một ngày kia con sẽ hiểu Ngài đã từ bỏ điều gì. Chẳng có ngôn từ nào.”

Mack cảm nhận được cảm xúc của chính mình dâng lên. Một điều gì đó đang tác động đến anh một cách sâu xa khi anh nhìn Papa nói về con trai Ngài. Anh ngần ngại hỏi, nhưng rốt cục phá đi sự im lặng.

“Papa, Ngài giúp con hiểu chuyện này được không? Hiểu chính xác thì Jesus đã hoàn tất điều gì với cái chết của Ngài?”

Ngài vẫn đang nhìn ra phía khu rừng. “Ồ,” Ngài vẫy tay. “Chẳng có gì nhiều đâu... Chỉ là bản chất của vạn vật thuộc chủ đích của tình yêu từ trước lúc thiết lập Sáng thế.” Papa nói một cách thẳng thừng, rồi xoay sang cười.

“Ồ, nhưng vậy khá chung chung. Ngài có thể nói rõ hơn chút được không?” Mack hỏi một cách khá kiên quyết, hay anh tưởng như thế sau khi ngôn từ đã ra khỏi miệng.

Papa, thay vì khó chịu thì nhìn anh. “Chao ơi, chắc con bắt đầu tự cao tự đại rồi nhỉ. Được đằng chân lân đằng đầu đấy.”

Anh cười đáp lại, nhưng miệng anh đang đầy và anh chẳng nói gì.

“Như ta đã nói, mọi thứ đều vì Ngài. Sáng thế và lịch sử đều vì Jesus. Ngài chính là trọng tâm của mục đích của chúng ta và trong Ngài chúng ta giờ đây là con người trọn vẹn, cho nên mục đích của chúng ta và định mệnh của các con liên kết với nhau vĩnh cửu. Con có thể nói rằng chúng ta đã cho tất cả trứng vào một rổ con người. Không có kế hoạch B.”

“Dường như khá rủi ro,” Mack phỏng đoán.

“Có lẽ đối với các con, nhưng đối với ta thì không. Chẳng bao giờ có một nghi vấn gì về chuyện ta sẽ đạt được điều ta muốn từ đầu.” Papa ngồi dậy và khoanh tay trên bàn. “Này con, con hỏi ta Jesus đã đạt được điều gì trên thập giá; vậy thì bây giờ hãy lắng nghe ta cho kỹ: bằng sự chết và sống lại của Ngài, ta giờ đây đã hòa hợp trọn vẹn với thế giới.”

“Cả thế giới? Ý Ngài là những ai tin ở Ngài, đúng không?”

“Toàn bộ thế giới, Mack. Tất cả những gì ta muốn nói với con là sự hòa hợp là một con đường hai chiều, và ta đã làm xong phần ta, trọn vẹn, hoàn toàn, dứt khoát. Bản chất của tình yêu không phải là ép buộc một mối tương quan mà bản chất của tình yêu là mở lối.”

Nói đoạn Papa đứng dậy và thu dọn đĩa để mang vào bếp.

Mack lắc đầu và ngước nhìn. “Vậy thì, con thật không hiểu về hòa hợp và con rất sợ cảm xúc. Có liên quan không?”

Papa không trả lời ngay, mà lắc đầu trong khi xoay người đi về hướng bếp. Mack nghe thấy Ngài lầm bầm và càu nhàu, như thể chỉ nói với bản thân: “Chao ơi! Có lúc ngốc tệ.”

Anh không tin được. “Con nghe thấy Chúa gọi con là ngốc phải không?” anh nói với qua cửa lưới.

Anh thấy Ngài nhún vai rồi mất dạng sau khúc quanh, rồi anh nghe thấy Ngài hét lên đáp lại về phía anh, “Nếu đúng thì nhận nhé, con. Vâng ạ, nếu mà đúng...”

Mack phá lên cười rồi ngồi xuống. Anh cảm thấy hoàn tất. Trí não anh đầy ắp, cũng như dạ dày. Anh bê mớ đĩa còn lại vào bếp rồi đặt chồng đĩa lên quầy, hôn lên má Papa rồi quay ra cửa sau.