← Quay lại trang sách

Chương 15 LỄ HỘI CỦA BẠN HỮU

Anh có thể hôn tạm biệt người thân và bạn bè để rời xa nhau, nhưng ấy là lúc anh mang theo họ trong tim, trong trí và trong tâm can, vì anh không chỉ sống trong một thế giới và một thế giới sống trong anh.

— Frederick Buechner, KỂ SỰ THẬT

⚝ ⚝ ⚝

Khi Mack mở mắt anh phải che lại ngay lập tức vì ánh sáng chói lòa tràn ngập quanh anh. Rồi anh nghe tiếng.

“Con sẽ thấy rất khó khăn để nhìn thẳng vào ta,” giọng của Sarayu vang lên, “hay nhìn Papa. Nhưng khi tâm trí con trở nên quen với những đổi thay thì sẽ dễ dàng hơn.”

Anh đang đứng ngay vị trí anh đã nhắm mắt, nhưng căn chòi đã biến mất cùng với cầu tàu và chiếc lán. Thay vào đó, anh đang đứng bên ngoài, chơi vơi trên đỉnh một ngọn đồi nhỏ dưới ánh sáng rực rỡ nhưng không trăng của bầu trời đêm. Anh thấy các vì sao đang chuyển động, nhưng không vội vã mà êm ái một cách chính xác, như thể có một đại nhạc trưởng vũ trụ đang điều phối chuyển động của chúng.

Thỉnh thoảng, như cùng bắt nhịp, sao chổi và mưa thiên thạch đổ xuống qua màn sao, thêm phần biến hóa cho vũ điệu dòng chảy. Rồi Mack nhìn thấy một số sao lớn lên và thay đổi màu sắc như thể biến thành sao mới hay sao lùn trắng. Cứ như thể chính thời gian đã trở nên sôi động và bồng bột, hòa cùng bức tranh vũ trụ dường như hỗn độn nhưng lại nhịp nhàng đến chính xác.

Anh quay sang Sarayu đang đứng cạnh anh. Mặc dù vẫn khó nhìn trực tiếp vào Ngài, giờ đây anh đã có thể nhận ra hình thù và màu sắc chìm kết theo các mô thức, như thể những viên kim cương, hồng ngọc hay ngọc bích thu nhỏ đủ màu sắc đã được đính vào món trang phục ánh sáng, mà trước tiên kết theo làn sóng rồi sau đó gieo rắc như hạt.

“Toàn thể đẹp quá đỗi,” anh thì thào, vây quanh bởi một khung cảnh linh thiêng và kỳ vĩ.

“Đúng,” giọng của Sarayu cất lên từ ánh sáng. “Nào, Mackenzie, nhìn quanh đi.”

Anh nhìn và há hốc. Thậm chí trong màn đêm tối, vạn vật đều rõ ràng và tỏa sáng với vô vàn sắc thái màu sắc. Khu rừng bốc cháy với ánh sáng và sắc màu, nhưng từng cái cây lại nhìn rõ, mỗi cành, mỗi lá. Chim và dơi tạo thành những vệt lửa màu khi chúng bay liệng hay đuổi nhau. Anh còn nhìn thấy xa xa một bầu đoàn của Sáng thế đang tụ họp: hươu, gấu, cừu núi và nai sừng tấm uy nghi gần bìa rừng, rồi rái cá và hải ly dưới hồ, mỗi con đều tỏa sáng với màu sắc riêng biệt. Vô số các sinh vật nhỏ nháo nhào khắp nơi, mỗi con đều sống động với vẻ lộng lẫy riêng.

Bằng một vệt lửa màu anh đào, mận chín và lý chua, một chú chim ưng nhào thẳng xuống mặt hồ, rồi đến khoảnh khắc cuối cùng thì bốc lên, chỉ sượt qua mặt nước, những chấm lấp lánh từ đôi cánh rơi như tuyết xuống nước khi nó bay qua. Đằng sau nó, một con cá hồi to tướng với bảy sắc cầu vồng vọt lên mặt nước như trêu chọc gã thợ săn vừa lướt qua rồi rơi tõm xuống làm tóe nước đủ màu.

Mack thấy quá đỗi kỳ thú, như thể anh có thể hiện diện bất kỳ nơi nào anh nhìn. Hai con gấu con đang chơi đùa gần chân mẹ nó và bắt gặp ánh mắt của anh, hoàng thổ, bạc hà và gỗ phỉ đổ rạp xuống khi chúng chơi lăn lộn cười đùa với thứ ngôn ngữ của chúng. Từ vị trí đang đứng, Mack có cảm giác như anh có thể với tay chạm lấy chúng, và anh bèn duỗi tay trong lúc tâm trí không hề sai khiến. Anh rụt tay lại, giật mình khi nhận ra mình cũng đang rực sáng. Anh nhìn đôi bàn tay mình, được tạo tác tinh xảo, và hiển hiện rõ rệt bên trong dải màu sắc cơ hồ bao phủ bên ngoài. Anh soát lại thân thể mình thì thấy ánh sáng và màu sắc bao trùm anh hoàn toàn; một thứ trang phục thanh khiết cho phép anh vừa tự do vừa phải phép.

Mack cũng nhận ra anh không cảm thấy đau đớn nữa, thậm chí ngay trong những khớp xương thường đau nhức của anh. Thật sự anh chưa bao giờ cảm nhận được sự mãn toàn đến mức này. Đầu óc anh trong trẻo và anh hít sâu mùi hương của đêm và hoa say ngủ trong vườn, mà phần nhiều bắt đầu thức dậy để chào đón dịp này.

Niềm hân hoan cuồng nhiệt và thơm nồng dâng lên trong anh và anh nhảy cẫng lên, từ từ nổi bồng bềnh trong không trung; rồi nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất. Anh nghĩ bụng, “Sao mà giống với bay trong mơ thế.”

Và rồi Mack nhìn thấy ánh sáng. Những đốm lẻ loi chuyển động bốc lên từ cánh rừng và hội tụ trên đồng cỏ bên dưới nơi anh và Sarayu đứng. Giờ đây, anh nhìn thấy chúng bên trên những ngọn núi cao vây quanh, ẩn hiện trong lúc di chuyển tiến về, dọc theo những lối mòn không khuất nẻo.

Chúng tụ về đồng cỏ, một đàn trẻ thơ. Không có nến - chính chúng là ánh sáng. Và trong ánh hào quang của chúng, mỗi đứa ăn vận một trang phục riêng biệt mà Mack hình dung là biểu trưng cho một nhóm người và ngôn ngữ. Anh chỉ nhận ra một vài nhóm nhưng không sao cả. Đây là trẻ em của thế giới, những đứa trẻ của Papa. Chúng gia nhập với một sự nghiêm trang và uyển chuyển một cách lặng lẽ, gương mặt đầy mãn nguyện và an bình, những đứa bé nắm tay những đứa bé hơn nữa.

Trong một khoảnh khắc, Mack thắc mắc liệu Missy có mặt ở đó hay không và cố tìm kiếm một lúc nhưng rồi từ bỏ ý định. Anh nhủ lòng rằng nếu con bé có mặt và nếu nó muốn chạy đến với anh thì nó sẽ đến. Những đứa trẻ giờ đây tạo thành một vòng tròn lớn trên đồng cỏ, với một lối vào bỏ ngỏ gần chỗ Mack đứng để dẫn vào ngay chính giữa. Những tia lửa và ánh sáng lấp lóa như một sân vận động đầy ánh đèn máy ảnh lóe chậm, bùng lên mỗi khi bọn trẻ cười khúc khích hay thì thầm. Mack chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng chúng lại biết rõ và quá đỗi háo hức mong chờ.

Hiện ra giữa bãi trống phía sau chúng và tạo thành một vòng tròn khác với những nguồn ánh sáng lớn hơn nữa là những người mà Mack cho rằng là người lớn như anh, rực rỡ màu sắc nhưng lại sáng dịu.

Đột nhiên, Mack bị cuốn hút sự chú ý vào một chuyển động bất thường. Hình như một trong các thân vị ánh sáng ở vòng ngoài đang gặp trở ngại. Những tia sáng và ánh chớp màu tím và màu ngà lóe sáng về phía họ theo quỹ đạo vòng cung trong màn đêm. Khi lịm đi, ánh sáng được thay thế bằng phong lan, vàng và thần sa rực lửa, cháy sáng và tỏa ra những tia rực rỡ lại bắn về phía họ, tỏa sáng giữa màn đêm, để rồi lắng xuống và quay trở về nguồn.

Sarayu cười khúc khích.

“Chuyện gì vậy?” Giọng Mack thì thầm.

“Ở đây có một người đang khó khăn để kiềm chế cảm xúc.”

Người đang gặp trở ngại ấy không thể chế ngự bản thân và đang gây khích động cho những người khác ở lân cận. Hiệu ứng khuấy động ấy có thể trông thấy rõ khi ánh chớp sáng lan về phía vòng tròn bên ngoài của bọn trẻ. Những người gần nhất với người khơi mào dường như đang phản ứng vì màu sắc và ánh sáng tuôn từ phía họ về người ấy. Những phức hợp màu phối từ mỗi người đều độc nhất vô nhị và đối với Mack dường như chứa đựng một phản hồi khác biệt đối với người đã gây ra sự xáo động ấy.

“Con vẫn không hiểu,” Mack lại thì thầm.

“Mackenzie, mỗi người đều có mô thức màu sắc và ánh sáng độc nhất vô nhị; không ai giống ai và chẳng có mô thức nào lặp lại hai lần. Ở đây chúng ta có thể chứng kiến mỗi người khác một cách chân thật, và việc ấy cũng có nghĩa là tính cách và cảm xúc cá nhân có thể biểu kiến bằng màu sắc và ánh sáng.”

“Thật là tuyệt vời!” Mack thốt lên. “Thế thì tại sao màu sắc của bọn trẻ hầu như đều trắng?”

“Khi đến gần chúng con sẽ thấy rằng chúng có nhiều màu riêng biệt đã hòa trộn với nhau thành màu trắng, tức là màu chứa đựng hết thảy. Khi chúng trưởng thành và lớn dậy để trở thành con người đích thực của chúng, các màu mà chúng biểu thị sẽ trở nên rõ rệt hơn, và các sắc màu độc nhất vô nhị sẽ hiện ra.”

“Tuyệt vời!” Mack chỉ nghĩ và thốt lên được có thế, và anh quan sát chăm chú hơn nữa. Giờ đây anh nhận thấy đằng sau vòng tròn của người lớn, những vòng khác lại hiện ra, xếp cách đều nhau về mọi phía. Lửa bốc cao hơn, dường như cuốn theo chiều gió, và cũng có cùng màu ngọc bích và xanh hải dương, với những đốm màu khác độc nhất vô nhị trong mỗi vòng.

“Những thiên thần,” Sarayu trả lời trước khi Mack kịp hỏi. “Những kẻ tôi tớ và những kẻ quan sát.”

“Tuyệt vời!” Mack thốt lên lần thứ ba.

“Còn nữa, Mackenzie, và cái này sẽ giúp con hiểu được vấn đề mà người này đang gặp phải.” Ngài chỉ về hướng đang xảy ra nhiễu động.

Cả Mack cũng thấy rằng rõ ràng người này, bất kể là ai, vẫn đang tiếp tục gặp trở ngại. Những tia sáng và màu sắc đột ngột và vội vã thỉnh thoảng lại bắn ra thậm chí xa hơn về phía họ.

“Chúng ta không chỉ có thể chứng kiến sự độc nhất vô nhị của mỗi người về ánh sáng và màu sắc, mà chúng ta còn có thể đáp lại trong cùng môi chất ấy. Nhưng sự hồi đáp này rất khó kiểm soát, và thường cũng ít ai định chế ngự vì đây là một sự bột phát. Phương thức tự nhiên nhất là để cho nó tự do biểu đạt.”

“Con không hiểu,” Mack ngập ngừng. “Ngài nói là chúng ta có thể đáp lại lẫn nhau bằng màu sắc?”

“Đúng,” Sarayu gật đầu, hoặc ít nhất thì Mack cũng cho rằng Ngài làm thế. “Mỗi mối tương quan giữa hai con người là tuyệt đối độc nhất. Đó là lý do con không thể nào yêu hai người như nhau. Không thể được. Con yêu mỗi người một cách khác biệt bởi vì bản thể của họ và vì sự vô song mà họ gợi lên ở con. Và con càng biết rõ một ai thì màu sắc của mối quan hệ ấy càng đậm.”

Mack lắng nghe nhưng vẫn quan sát quang cảnh trước mắt họ. Sarayu nói tiếp: “Có lẽ cách tốt nhất để con hiểu là ta cho con một minh họa nhanh. Mack này, giả sử con ngồi với một người bạn tại một quán cà phê trong vùng. Con chú tâm vào người bạn mình và nếu con nhìn thấy được, cả hai con sẽ được bao trùm trong một dải màu sắc và ánh sáng, không chỉ biểu thị các con như những cá nhân vô song mà còn thể hiện cả tính vô song của mối quan hệ giữa các con và những cảm xúc các con đang trải nghiệm trong khoảnh khắc ấy.”

“Nhưng,” Mack bắt đầu thắc mắc, nhưng bị ngắt lời.

“Nhưng hãy giả định,” Sarayu tiếp tục, “một người khác mà con yêu thương đi vào trong quán, và mặc dù đang trò chuyện với người bạn, con vẫn nhận ra người này đi vào. Một lần nữa, nếu con nhìn thấy được thực tại kỳ ảo này, con sẽ chứng kiến cảnh tượng sau: Trong khi tiếp tục trò chuyện, một phức hợp màu sắc và ánh sáng vô song sẽ rời khỏi con để bao bọc lấy người vừa mới vào, thể hiện con trong một hình thái thương yêu và chào đón khác với người ấy. Và một điều nữa, Mackenzie, cảm nghiệm ấy không chỉ là thị giác mà còn là cảm quan khác; con có thể cảm nhận với xúc giác, khứu giác và thậm chí cả vị giác đối với sự vô song ấy.”

“Thích thật!” Mack thốt lên. “Nhưng ngoại trừ người đằng kia,” anh chỉ về hướng ánh sáng đang nhiễu động giữa các người lớn, “sao tất cả bọn họ lặng lẽ quá vậy? Con tưởng màu sắc có mặt khắp nơi; họ không biết nhau à?”

“Họ biết nhau rất rõ, hầu hết, nhưng họ đến đây vì một cuộc vui không phải dành cho họ, cũng chẳng phải dành cho các mối quan hệ giữa họ với nhau, ít nhất về mặt trực tiếp,” Sarayu giảng giải. “Họ đang chờ đợi.”

“Chờ điều gì?” Mack hỏi.

“Rồi con sẽ sớm chứng kiến,” Sarayu đáp, và rõ ràng Ngài không định nói thêm gì về chuyện đó nữa.

“Vậy thì tại sao,” Mack lại chú tâm đến người gây ra vấn đề, “tại sao người ấy lại đang gặp quá nhiều trở ngại và tại sao ông ta dường như đang chú tâm vào chúng ta?”

“Mackenzie,” Sarayu dịu dàng nói, “ông ta không chú tâm vào chúng ta đâu, ông ta chú tâm vào con đấy.”

“Cái gì?” Mack lặng người.

“Người ấy đang khó nhọc để tự chế ngự - người ấy - là bố của con.”

Một làn sóng cảm xúc, một phức hợp của những thịnh nộ và khát khao, ùa vào Mack và như thể theo hiệu lệnh những dải màu sắc của bố anh lao qua cánh đồng để bao trùm lấy anh. Anh chìm đắm trong một rừng sắc màu ngọc bích và xanh dương, cánh sen và tím phớt, với ánh sáng và màu sắc uốn lượn và bao bọc quanh mình. Rồi bằng cách nào đó, giữa tâm điểm của cơn bão táp, anh thấy mình lao trên cánh đồng để tìm đến bố, chạy về phía phát xuất màu sắc và cảm xúc. Anh là một cậu trai mong muốn bố mình, và lần đầu tiên anh chẳng e ngại. Anh đang chạy, chẳng màng đến bất cứ điều gì ngoài mục đích của trái tim, và anh đã tìm thấy bố. Bố anh đang quỳ trong tràn ngập ánh sáng, nước mắt lấp lánh như một dòng thác kim cương và đá quý tuôn trào trong đôi bàn tay ông đang úp trên mặt.

“Bố!” Mack hét lên, và lao mình vào người đàn ông thậm chí còn chưa nhìn ngắm con trai mình. Giữa tiếng rít gào của gió và lửa, Mack nâng lấy gương mặt cha trong đôi bàn tay, buộc bố nhìn thằng vào mặt mình để anh có thể thốt ra những lời mà lúc nào anh cũng muốn nói: “Bố, con xin lỗi bố! Bố, con yêu bố!” Ánh sáng từ lời nói của anh dường như xua tan mảng tối tăm trong màu sắc của bố anh, biến chúng thành màu đỏ máu. Hai bố con thổn thức trao cho nhau những lời thú tội và tha thứ, trong lúc một tình yêu lớn lao hơn nữa đã hàn gắn họ.

Cuối cùng, cả hai cùng đứng lên, người cha ôm lấy con trai như chưa từng bao giờ được làm vậy. Ngay lúc ấy Mack nhận ra một ca khúc trỗi lên và cuốn lấy họ, rồi lan tỏa trong chốn thánh linh này nơi anh đang đứng với bố. Tay choàng tay, trong nước mắt, không cất được lời nào, hai bố con lắng nghe bài ca hòa giải tỏa sáng trong bầu trời đêm. Một thác hình vòng cung màu sắc rực rỡ bắt đầu xuất hiện trong trẻ em, nhất là những ai đã gánh chịu nhiều nhất, rồi xao động như thể lan tỏa từ người này sang người khác bởi gió, cho đến khi cả cánh đồng ngập tràn ánh sáng và khúc ca.

Bỗng dưng, Mack biết rằng đây chẳng phải là lúc để chuyện trò và thời gian của anh và bố mình đang trôi qua nhanh. Bởi một huyền nhiệm nào đó, anh cảm nhận rằng điều này là dành cho bố mình cũng như cho chính mình. Về phần Mack, sự thanh thoát mới mẻ mà anh cảm nhận được thật là ngất ngây. Hôn lên môi cha, anh quay người để trở về cái gò nơi Sarayu đang đứng chờ anh. Khi đi băng qua các trẻ em, anh cảm nhận được sự va chạm và màu sắc của chúng thoắt quấn lấy anh rồi rời ra. Bỗng dưng anh đã được quen biết và yêu mến tại nơi này.

Khi anh về đến chỗ Sarayu, Ngài cũng ôm anh và anh cứ để Ngài ôm lấy mình trong khi anh tiếp tục khóc. Khi đã lấy lại chút bình tâm, anh ngoái nhìn về phía cánh đồng, chiếc hồ và bầu trời đêm. Một sự im lặng ập đến. Có thể cảm nhận rõ ràng một sự chờ đợi. Rồi đột nhiên phía bên phải họ, từ trong màn tối Jesus hiện ra, và sự huyên náo bùng lên. Ngài vận một trang phục đơn sơ màu trắng rực rỡ và đội trên đầu một vương miện giản dị bằng vàng, nhưng Ngài đích thật là vị vua của vũ trụ.

Ngài cất bước trên con đường mở ra phía trước mình để tiến vào tâm điểm - tâm điểm của hết thảy Sáng thế, con người mà vốn là Thiên Chúa và vị Chúa mà vốn là con người. Ánh sáng cùng màu sắc nhảy múa và thêu dệt một tấm thảm tình yêu để Ngài bước lên. Có những kẻ bật lên những lời thương yêu, trong khi những kẻ khác chỉ lặng lẽ đứng và xòe cao đôi bàn tay. Nhiều người mà màu sắc vốn sâu đậm nhất giờ đây đang sấp mình dưới đất. Mọi sinh vật sống cất lên tiếng ca về một tình yêu bất diệt và lòng tri ân. Đêm nay, vũ trụ hiện hữu như đã ước định.

Khi đến giữa tâm điểm, Jesus dừng lại rồi đưa mắt nhìn quanh. Cái nhìn của Ngài dừng lại ở Mack đang đứng trên cái gò nhỏ ở vòng ngoài và anh nghe thấy Jesus thì thầm bên tai mình, “Mack, ta đặc biệt thích con đấy.” Đó là tất cả những gì Mack nghe thấy và anh ngồi sụp xuống đất, nước mắt sung sướng tuôn rơi. Anh không cử động được, tê dại trong tình yêu và sự âu yếm của Jesus.

Rồi anh nghe Jesus cất giọng rõ mồn một và sang sảng, nhưng siết bao dịu dàng và mời gọi: “Hãy đến!” Và họ đến, trước tiên là trẻ con rồi thì người lớn, lần lượt từng người cho thỏa lòng mong muốn; để cười, nói, ôm ấp và hát ca cùng Jesus của họ. Thời gian dường như ngưng đọng hoàn toàn trong lúc diễn ra vũ điệu và khung cảnh địa đàng ấy. Rồi họ lần lượt rời đi, cho đến khi không còn lại ai ngoại trừ những thị vệ rực cháy xanh biếc và muông thú. Ngay cả với chúng, Jesus đi vòng quanh, gọi tên mỗi loài cho đến khi chúng cùng con cái quay đầu trở về hang động, tổ ấm và đồng cỏ êm ái.

Mack đứng bất động cố đón trọn cảm nghiệm này mà vốn vượt ngoài khả năng cảm thụ của anh. “Con không ngờ...,” anh vừa thì thào vừa lắc đầu, dõi mắt vào khoảng xa xăm. “Thật không ngờ!”

Sarayu cười tung cả một cơn mưa màu sắc. “Hãy tưởng tượng xem, Mackenzie, nếu ta chạm vào không chỉ mắt con, mà cả lưỡi, mũi và tai con thì sao.”

Cuối cùng, họ còn lại một mình. Tiếng kêu hoang dã của một con le le vang vọng trên hồ như báo hiệu kết thúc cuộc vui, và những cảnh binh đồng loạt biến mất. Những âm thanh duy nhất còn lại là dàn đồng ca tiếng dế và ếch nhái rền vang điệp khúc tụng ca bên mép hồ và những cánh đồng xung quanh. Không nói một lời, cả ba người quay lưng đi trở về căn chòi mà Mack lại nhìn thấy. Như một bức màn kéo che ngang mắt, đột nhiên anh bị mù; thị lực của anh trở lại bình thường. Anh cảm thấy một sự mất mát và khát khao, và thậm chí một chút buồn bã, cho đến khi Jesus đến bên cạnh và nắm tay anh, và siết lấy để Mack biết rằng mọi chuyện là thế.