← Quay lại trang sách

Chương 16 MỘT BUỔI SÁNG ĐAU BUỒN

Một Chúa vô biên có thể trao ban Chính mình cho mỗi con cái của Ngài. Ngài không phân chia Chính mình để mỗi đứa con được một chi thể, mà với mỗi người Ngài trao ban tất cả Chính mình một cách trọn vẹn như thể không có đứa con nào khác.

— A.W.Tozer

⚝ ⚝ ⚝

Mack cảm thấy một bàn tay lay anh thức tỉnh như thể anh vừa trải qua một lúc thiếp sâu trong một giấc nghỉ ngơi không mộng mị.

“Mack, dậy đi nào. Đến giờ chúng ta lên đường rồi.” Giọng nói thì quen thuộc, nhưng trầm hơn, như thể chính Ngài cũng vừa thức tỉnh sau giấc ngủ.

“Hả?” Anh ậm ừ. “Mấy giờ rồi nhỉ?” Anh lầm bầm trong lúc cố hình dung mình đang ở đâu và làm gì.

“Đến giờ lên đường rồi!” giọng thì thầm lại vang lên.

Mặc dù không nghĩ rằng đó là lời đáp cho câu hỏi của mình, anh vẫn trèo ra khỏi giường, làu bàu và mò mẫm cho đến lúc tìm thấy công tắc đèn để bật lên. Ánh sáng chói lòa thay cho màn tối đen đặc làm anh mất một lúc để hé một mắt và nheo nheo ngước nhìn vị khách sáng sớm.

Người đàn ông đứng cạnh anh trông hơi giống Papa; đạo mạo, đứng tuổi hơn, rắn chắc và cao hơn Mack. Anh ta có mái tóc bạc trắng chải ngược thành một chiếc đuôi ngựa, xứng với bộ ria và chòm râu dê muối tiêu. Áo sơmi kẻ sọc tay dài xắn lên, quần jean và ủng dã ngoại giúp hoàn chỉnh bộ trang phục của một người sẵn sàng lên đường. “Papa à?” Mack hỏi.

“Đúng rồi, con trai.”

Mack lắc đầu. “Ngài cứ đùa với con à?”

“Luôn luôn,” Ngài nói với một nụ cười ấm áp, rồi trả lời câu hỏi kế tiếp của Mack trước khi anh kịp hỏi. “Sáng nay, con sẽ cần đến một người cha. Nào, ta đi thôi. Ta đã chuẩn bị sẵn mọi thứ cho con trên ghế và trên bàn ngay chân giường. Ta chờ con ở trong bếp để con ăn một chút trước khi ta lên đường.”

Mack gật đầu. Anh chẳng bận tâm hỏi xem họ sẽ đi đâu. Nếu Papa muốn anh biết thì Ngài đã bảo rồi. Anh nhanh nhẹn mặc quần áo tương tự như trang phục của Papa, rồi xỏ một đôi ủng dã ngoại. Sau khi tạt qua buồng tắm để tươi tỉnh, anh bước vào trong bếp.

Jesus và Papa đang đứng cạnh quầy bếp trông dáng vẻ thư thái hơn nhiều so với Mack cảm nhận. Anh định lên tiếng thì Sarayu bước vào qua lối cửa sau với một túi cuộn lớn quấn chặt. Trông nó như một túi ngủ dài, buộc chặt bằng dải băng kết ở hai đầu để dễ mang vác. Ngài trao cho Mack và ngay lập tức anh ngửi thấy một hỗn hợp những mùi hương tuyệt vời bốc lên từ nó. Ấy là một hỗn hợp thảo mộc thơm mà anh cho rằng mình nhận ra. Anh ngửi thấy mùi quế và bạc hà, xen lẫn mùi muối và hoa quả.

“Đây là một món quà, sẽ dùng sau. Papa sẽ chỉ cho con cách dùng.” Ngài mỉm cười và ôm anh. Có lẽ đó là cách duy nhất anh có thể miêu tả về cử chỉ đó. Anh thấy thật khó để nói về cử chỉ đó.

“Con có thể mang theo,” Papa nói thêm. “Con đã chọn cùng với Sarayu hôm qua.”

“Món quà của ta sẽ chờ tại đây đến khi con quay lại,” Jesus mỉm cười và cũng ôm lấy Mack, chỉ có điều với Ngài thì cảm giác giống như một vòng tay ôm.

Hai người đi ra bằng lối cửa sau và Mack còn lại một mình với Papa trong lúc Ngài đang bận rộn đánh mấy quả trứng để chiên hai miếng thịt muối.

“Papa,” Mack hỏi, ngạc nhiên khi tiếng gọi ấy trở nên dễ dàng như thế: “Ngài không ăn à?”

“Chẳng có gì là bắt buộc cả, Mackenzie. Con cần ăn, ta thì không.” Ngài mỉm cười. “Mà nhớ là chớ có nuốt ẩu. Chúng ta còn nhiều thời gian, ăn nhanh không tốt cho tiêu hóa của con đâu.”

Mack ăn từ tốn và khá lặng lẽ, anh cứ ngồi tận hưởng sự hiện diện của Papa.

Chợt Jesus thò đầu vào phòng ăn để thông báo rằng Ngài đã thu xếp dụng cụ cần thiết cho họ ngay ngoài cửa. Papa cảm ơn Jesus, người hôn Ngài trên môi và đi ra bằng cửa sau.

Mack hỏi trong lúc phụ dọn rửa mấy cái đĩa: “Ngài yêu đấng ấy lắm phải không nào? Ý con hỏi về Jesus.”

“Ta hiểu ý con,” Papa đáp, phá lên cười. Ngài dừng tay trong lúc đang rửa cái chảo. “Với trọn trái tim ta! Có một tình cảm hết sức đặc biệt đối với một đứa con một.” Papa nháy mắt với Mack rồi tiếp. “Đó là một phần của sự vô song ở Ngài mà ta biết.”

Họ dọn rửa xong thì Mack đi theo Papa ra ngoài. Bình minh bắt đầu ló dạng trên các đỉnh núi cao, sắc màu bình minh bắt đầu lộ diện trên nền xám tro của màn đêm đang lẩn trốn. Mack nhấc lấy món quà của Sarayu và xốc lên vai. Papa trao cho anh một chiếc cuốc chim nhỏ dựng cạnh cửa chính rồi nhấc một cuộn khác lên vai mình. Một tay cầm xẻng một tay cầm gậy, không nói một lời, Ngài đi băng qua khu vườn cây và hoa quả hướng về phía bên phải chiếc hồ.

Lúc họ đến ngay đầu đường mòn thì ánh sáng đã đủ để định hướng dễ dàng. Ngay tại đây, Papa dừng lại và trỏ gậy vào một thân cây bên lề đường mòn. Mack suýt không nhận ra ai đó đã đánh dấu thân cây bằng một nét vòng cung màu đỏ. Dấu hiệu ấy chẳng có ý nghĩa gì với Mack và Papa cũng chẳng buồn giải thích. Ngài xoay người và cất bước theo lối mòn, với một nhịp độ thong thả.

Món quà của Sarayu khá nhẹ so với kích thước của nó và Mack dùng một đầu cuốc chim làm gậy đi đường. Lối mòn dẫn họ đi băng qua một con suối và đi sâu hơn vào rừng. Mack mừng vì ủng của mình chống thấm khi anh bị trượt chân bởi một tảng đá và giẫm xuống nước sâu đến mắt cá chân. Anh nghe thấy Papa ngâm nga một giai điệu trong lúc đi nhưng không nhận ra bài hát gì.

Trên đường đi, Mack nghĩ về vô số sự việc anh đã trải nghiệm trong suốt hai ngày qua. Những cuộc đối thoại với từng vị trong số ba vị và cả một mình, lúc ở cùng Sophia, sự tận hiến mà anh đã tham gia, lúc ngắm bầu trời đêm với Jesus, cuộc đi bộ trên hồ. Và trên hết là cuộc vui đêm qua, kể cả cuộc hòa giải với cha mình - nói rất ít mà hàn gắn rất nhiều. Thật khó mà chất chứa cho hết.

Trong khi nghiền đi ngẫm lại để xem mình đã tiếp thu được điều gì, Mack nhận ra anh còn vẫn nhiều câu hỏi nữa. Có lẽ anh phải tìm một cơ hội để hỏi một số, nhưng anh cảm nhận được rằng bây giờ không phải là lúc. Anh chỉ biết rằng mình đã vĩnh viễn thay đổi và thắc mắc những thay đổi này có ý nghĩa gì với Nan và anh, và các con anh, nhất là Kate.

Nhưng có một điều anh vẫn muốn hỏi, và nó cứ làm anh day dứt trên đường đi. Rốt cục, anh phá tan sự im lặng.

“Papa?”

“Sao, con?”

“Ngày hôm qua Sophia đã giúp con hiểu rất nhiều về Missy. Và nói chuyện với Papa thật là ấm lòng. Ý con là cả cuộc nói chuyện với Ngài nữa.” Mack thấy bối rối, nhưng Papa đã dừng lại và mỉm cười như thể đã hiểu, nên Mack tiếp tục. “Liệu con nói với Ngài chuyện đó thì có gì lạ không? Ngài còn hơn cả cha của một người cha, nếu có thể hiểu như vậy.”

“Ta hiểu, Mackenzie. Chúng ta đang đi trọn một vòng tròn. Việc con tha thứ cho cha con ngày hôm qua là một yếu tố quan trọng để có thể hiểu được ta trong vị thế của một người cha ngày hôm nay. Con không cần phải giải thích gì thêm nữa.” Bỗng nhiên, Mack biết họ đang gần đến đoạn kết của một cuộc hành trình dài, và Papa đang giúp anh đi những bước cuối cùng.

“Không có cách gì để tạo ra tự do mà không phải trả giá, con biết đó.” Papa nhìn xuống, những vết sẹo rõ mồn một và ghi dấu không phai mờ trên cổ tay Ngài. “Ta biết Sáng thế của ta sẽ nổi loạn, sẽ chọn lấy sự độc lập và cái chết, và ta biết mình sẽ phải trả giá bằng cách mở một con đường hòa giải. Tính độc lập của các con đã tháo buộc, và đối với các con, một thế giới hỗn loạn, ngẫu biến và đáng sợ. Liệu ta có thể ngăn chặn những gì đã xảy đến với Missy không? Lời đáp là có.”

Mack ngước nhìn Papa, đôi mắt anh nêu lên câu hỏi mà chẳng cần phải cất tiếng. Papa nói tiếp: “Đầu tiên, nếu chẳng tạo dựng gì cả, những câu hỏi này sẽ chẳng có nghĩa gì. Hoặc là, thứ hai, ta lẽ ra có thể chọn cách chủ động can thiệp vào cảnh ngộ của con bé. Cách thứ nhất chẳng bao được cân nhắc đến, còn cách thứ hai không phải là một phương án mà bây giờ chắc con không thể hiểu được. Vào lúc này, tất cả những gì ta trao cho con như một lời giải đáp là tình yêu và nhân lành của ta, và quan hệ của ta với con. Ta không chủ đích gây cái chết cho Missy, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là ta không thể dùng chuyện đó.”

Mack lắc đầu buồn bã. “Ngài nói đúng. Con không hiểu hết chuyện đó. Con có một giây phút chao đảo và mọi sự khát khao và mất mát trong con dường như trỗi dậy để nói rằng những gì con tưởng rằng mình nhìn thấy không thể là sự thật. Nhưng con vẫn tin cậy Ngài...” Rồi đợt nhiên, điều đó giống như một tư tưởng mới mẻ, ngạc nhiên và kỳ diệu. “Papa, con tin cậy Ngài mà.”

Papa nhìn lại anh. “Ta biết, con trai à, ta biết.”

Nói đoạn Ngài xoay lưng bước tiếp trên con đường mòn và Mack đi theo, trái tim anh nhẹ nhõm hơn và thư thái hơn một chút. Chẳng mấy chốc chuyển sang một cuộc leo trèo khá thong thả và nhịp độ chậm đi. Thỉnh thoảng, Papa lại dừng và gõ vào một tảng đá hay một thân cây lớn dọc theo lối mòn, mỗi lần lại cho thấy sự hiện diện của một dấu vòng cung nhỏ màu đỏ. Trước khi Mack kịp đặt câu hỏi, Papa đã quẹo và đi tiếp trên đường mòn.

Cuối cùng cây cối bắt đầu thưa thớt và Mack nhìn thấy thấp thoáng những cánh đồng đá phiến sét nơi mà những vụ lở đất đã làm sạt đi những mảng rừng từ lúc nào đó trước khi đường mòn được hình thành. Họ dừng lại một lần để nghỉ ít phút, và Mack uống chút nước lạnh trong bi đông mà Papa mang theo.

Chẳng mấy chốc sau chỗ nghỉ, con đường trở nên dốc hơn và nhịp độ càng chậm hơn nữa. Khi ra khỏi rừng cây to, Mack đoán rằng họ đã đi được gần hai giờ đồng hồ. Anh thấy con đường mòn chạy lượn theo sườn núi phía trước họ, nhưng trước tiên họ phải băng qua một tảng đá lớn và một cánh đồng đá cuội.

Một lần nữa Papa dừng chân và dỡ đồ xuống, lục tìm nước.

“Sắp đến rồi, con trai,” Ngài nói, đưa biđông cho Mack.

“Sắp rồi à?” Mack hỏi, ngoái nhìn lại cánh đồng đá đơn côi và hoang vu nằm phía trước họ.

“Ừ!” Papa chỉ nói có thế và Mack không biết mình có nên hỏi xem chính xác là họ sắp đến đâu.

Papa chọn một tảng đá cuội gần lối mòn rồi ngồi xuống, đặt hành lý và xẻng bên cạnh. Ngài tỏ ra lo lắng. “Ta muốn chỉ cho con những gì sẽ rất đau đớn đối với con.”

“Được chứ?” Bụng Mack cồn lên trong lúc anh đặt gậy xuống và lắc món quà của Sarayu lên lòng mình để ngồi xuống. Mùi hương, dậy lên vì mặt trời buổi sớm, lấp đầy giác quan của anh với cái đẹp và mang đến một nhịp điệu thư thái. “Điều gì vậy?”

“Để giúp con chứng kiến, ta muốn cất đi một điều nữa làm u tối trái tim con.”

Mack biết ngay chuyện gì và quay đi không nhìn Papa, đôi mắt anh bắt đầu khoan một lỗ vào mặt đất giữa đôi bàn chân mình.

Papa nói dịu dàng và tiếp tục trấn an. “Con trai à, chuyện này không phải để con hổ thẹn. Ta không làm chuyện gây tủi hổ, day dứt hay luận phạt. Chúng chẳng mảy may mang lại sự mãn toàn hay công chính, và đó là lý do họ đã đóng đinh Jesus trên thập giá.”

Ngài chờ đợi, cho ý nghĩ ấy thấm vào và gột sạch một phần cảm giác cắn rứt của Mack rồi mới nói tiếp. “Ngày hôm nay chúng ta đang ở trên chặng đường mòn phục nguyên để kết thúc một chặng đường trong cuộc hành trình của con - không chỉ với con, mà với cả những người khác. Hôm nay, chúng ta sẽ quẳng một tảng đá lớn xuống hồ, và những gợn sóng nước ấy sẽ lan đến những ngóc ngách con không ngờ. Con đã biết điều ta muốn rồi phải không?”

“Con e rằng con đã biết,” Mack lầm bầm, cảm nhận xúc cảm đang trào dâng và rỉ rả tuôn trào từ một góc khóa kín trong trái tim anh.”

“Con trai, con cần phải nói ra, gọi tên nó..”

Giờ đây, nước mắt nóng hổi tuôn trên gương mặt anh không còn gì kiềm chế được và Mack thú nhận giữa những lời thổn thức. Anh khóc: “Papa, làm sao con có thể tha thứ được thằng chó đẻ đã giết sát hại Missy. Nếu hôm nay có nó ở đây, con không biết mình sẽ làm gì. Con biết như vậy là không đúng, nhưng con muốn nó đau như nó đã làm con đau... nếu con không thể đòi được công lý thì con vẫn muốn trả thù.”

Papa cứ để cho mọi thứ tuôn trào từ Mack, chờ đợi con sóng đi qua.

“Mack, để con tha thứ người này thì con phóng thích hắn cho ta và cho phép ta cứu chuộc hắn.”

“Cứu chuộc hắn?” Một lần nữa Mack cảm nhận được ngọn lửa thịnh nộ và thương tổn. “Con không muốn Ngài cứu chuộc nó! Con muốn Ngài làm đau nó, trừng phạt nó, tống nó xuống hỏa ngục...” Giọng anh lê lết.

Papa kiên nhẫn chờ đợi cho cảm xúc lắng dịu.

“Con bế tắc, Papa à. Con không thể quên được chuyện nó làm.” Mack khẩn nài.

“Tha thứ không phải là lãng quên, Mack. Mà là buông tha kẻ khác.”

“Nhưng con tưởng Ngài đã quên tội lỗi của chúng con?”

“Mack, ta là Chúa. Ta chẳng quên điều gì. Ta biết mọi sự. Cho nên lãng quên đối với ta là một sự lựa chọn để giới hạn chính mình. Con trai à,” Giọng Papa trở nên lặng lẽ và Mack ngước nhìn Ngài, nhìn thẳng vào đâu mắt nâu thẳm của Ngài, “bởi vì Jesus, chẳng có luật lệ nào buộc ta phải khơi lại tội lỗi của các con trong tâm trí ta. Chúng đã biến mất trong câu chuyện giữa con với ta, và chúng chẳng xen vào được trong quan hệ của chúng ta.”

“Nhưng kẻ này...”

“Nhưng hắn cũng là con trai của ta. Ta muốn cứu chuộc hắn.”

“Vậy thì sao? Con chỉ việc tha thứ cho hắn là mọi chuyện sẽ ổn, và chúng con trở thành bè bạn?” Mack nói dịu dàng một cách mỉa mai.

“Con không có một mối quan hệ với kẻ này, ít nhất là chưa. Sự tha thứ không tạo nên mối quan hệ. Với Jesus, ta đã tha thứ tất cả con người về tội lỗi của họ đối với ta, nhưng chỉ một số kẻ chọn lấy sự quan hệ. Mackenzie, con không thấy sự tha thứ là một quyền năng kỳ lạ sao - một quyền năng mà con chia sẻ với chúng ta, một quyền năng Jesus ban cho tất cả những ai Ngài ngự trong để sự hòa giải có thể nảy nở? Khi Jesus tha thứ cho những kẻ đã đóng đinh Ngài lên thập giá, họ không còn trong nợ nần với Ngài nữa, cũng như với ta. Trong mối tương quan giữa ta với những kẻ ấy, ta sẽ chẳng bao giờ khơi gợi những gì họ đã làm, hoặc làm họ ray rứt, hay hổ thẹn.”

“Con không nghĩ là con có thể làm được chuyện này,” Mack dịu giọng đáp.

“Ta muốn con làm. Tha thứ trước tiên là ở con, kẻ tha thứ,” Papa đáp, “buông bỏ điều gì đã khuất phục được con trong cuộc sống; hủy hoại của con niềm vui và khả năng yêu thương một cách trọn vẹn và rộng mở. Con nghĩ kẻ này có quan tâm đến nỗi khổ đau và dày vò mà con đã trải qua không? Dù gì đi nữa, hắn sống với sự hiểu biết về điều đó. Sao con không cắt bỏ điều đó đi? Và khi làm thế, con sẽ giải thoát hắn khỏi một gánh nặng mà anh mang theo cho dù có muốn hay không - có nhìn nhận hay không. Khi con chọn lựa tha thứ kẻ khác, con yêu thương hắn tử tế.”

“Con không yêu thương hắn.”

“Không phải ngày hôm nay, không đâu. Nhưng ta thì có, Mack, không phải đối với con người mà hắn sẽ trở thành, mà đối với đứa trẻ đau khổ bệnh hoạn bởi nỗi đau trong con người hắn. Ta muốn giúp con tiếp nhận cái bản chất ấy để tìm thấy nhiều sức mạnh hơn trong tình yêu và sự tha thứ thay vì hận thù.”

“Vậy, điều đó có nghĩa là...” một lần nữa Mack lại hơi giận dữ về xu hướng của cuộc đối thoại, “nếu con tha thứ cho kẻ này, thì con cho nó chơi đùa với Kate, hay là cháu nội của con phải không?”

“Mackenzie,” giọng Papa mạnh mẽ và kiên quyết. “Ta đã bảo con rằng sự tha thứ không tạo nên một mối quan hệ. Trừ phi con người nói ra sự thật về việc họ đã làm và thay đổi tâm trí và hành vi, còn thì một mối quan hệ tin cậy là bất khả. Khi con tha thứ một ai đó, chắc chắn con phóng thích họ khỏi sự phán xét, nhưng nếu không có sự thay đổi thật sự thì chẳng có một mối quan hệ thật sự nào được thiết lập.”

“Vậy thì sự tha thứ không đòi hỏi con phải giả vờ như những chuyện hắn làm chưa bao giờ xảy ra?”

“Làm sao được? Con đã tha thứ cho cha con tối hôm qua. Liệu con có quên những gì ông ấy đã làm đối với con không?”

“Chắc là không.”

“Nhưng giờ đây con có thể thẳng thắn yêu thương cha. Sự thay đổi của cha con đã cho phép điều đó. Sự tha thứ không hề đòi hỏi con phải tin cậy người mà con đã tha thứ. Nhưng nếu sau cùng họ thú tội và ăn năn, con sẽ khám phá ra một phép mầu trong trái tim con cho phép con mở lòng để bắt đầu tạo dựng một nhịp cầu hòa giải giữa các con. Và đôi khi - điều này ngay bây giờ có thể dường như không thể hiểu được đối với con - con đường ấy thậm chí có thể dẫn dắt con đến với phép mầu của sự khôi phục trọn vẹn lòng tin cậy.”

Mack chuồi xuống đất và dựa người vào tảng đá mà nãy giờ anh vẫn đang ngồi. Anh săm soi đất giữa hai bàn chân mình. “Papa, con nghĩ rằng con hiểu những lời Ngài nói. Nhưng con có cảm giác rằng nếu con tha thứ cho kẻ này thì hắn sẽ rũ bỏ được tha một cách vô điều kiện. Làm sao con biện minh được chuyện hắn đã làm? Liệu có công bằng với Missy nếu con không phẫn nộ với hắn?”

“Mackenzie, sự tha thứ không cần phải biện minh gì cả. Hãy tin ta, sự sau cùng của kẻ này, là tự do. Và con không có bổn phận gì đối với công lý trong việc này. Ta sẽ lo liệu điều đó. Còn đối với Missy, con bé đã tha thứ cho hắn rồi.”

“Rồi sao?” Mack thậm chí chẳng ngước nhìn lên. “Sao lại như vậy được?”

“Bởi sự ngự trị của ta trong con bé. Đó là con đường duy nhất khả dĩ của sự tha thứ đích thực.”

Mack có cảm giác Papa ngồi xuống bên cạnh anh trên mặt đất nhưng anh vẫn không ngước nhìn lên. Khi đôi cánh tay của Papa choàng lấy Mack, anh bắt đầu khóc. “Hãy khóc hết đi,” anh nghe thấy lời thì thầm của Papa, và rốt cục anh đã làm được điều đó. Anh nhắm mắt lại khi những giọt nước mắt trào ra. Missy và ký ức của cô bé một lần nữa tràn ngập tâm trí anh; hình ảnh những cuốn sách tô màu và bút chì màu và chiếc váy rách thấm máu. Anh khóc cho đến khi cạn kiệt tất cả sự tối tăm, tất cả sự khát khao và tất cả sự mất mát, cho đến khi chẳng còn lại gì.

Với đôi mắt nhắm nghiền, thân người đong đưa, anh khẩn nài: “Hãy giúp con, Papa. Hãy giúp con! Con phải làm gì? Làm sao để con tha thứ cho hắn?”

“Hãy nói với hắn.”

Mack ngước nhìn lên, nửa đinh ninh nhìn thấy một kẻ anh chưa bao giờ gặp đang đứng ở đó, nhưng chẳng có ai.

“Làm sao, Papa?”

“Cứ nói lớn lên. Có một quyền năng khi con cái của ta tuyên cáo.”

Mack bắt đầu thì thầm bằng một âm sắc thoạt tiên miễn cưỡng và vấp váp, nhưng rồi ngày càng vững tin. “Ta tha thứ cho mi. Ta tha thứ cho mi. Ta tha thứ cho mi.”

Papa ôm anh vào lòng. “Mackenzie, con thật là một niềm hoan lạc.”

Khi sau cùng Mack trấn tĩnh lại, Papa trao cho anh một cái khăn ướt để anh lau mặt. Khi ấy anh đứng dậy, thoạt đầu hơi loạng choạng.

“Chao ơi!” anh nói bằng giọng khàn khàn, cố tìm ngôn từ nào đó hòng diễn tả được cuộc hành trình xúc cảm anh vừa bươn chải đi qua. Anh trả chiếc khăn lại cho Papa rồi hỏi: “Vậy nếu con vẫn còn giận thì có sao không?”

Papa đáp ngay. “Chứ sao! Chuyện hắn đã làm thật khủng khiếp. Hắn đã gây đau khổ vô bờ cho nhiều người. Đó là sai trái, nhưng giận dữ là phản ứng chính đáng với một điều gì đó quá sai trái. Nhưng đừng để sự phẫn nộ, đau đớn và mất mát của con ngăn cản con tha thứ cho hắn và tháo gỡ đôi bàn tay con đang siết cổ hắn.”

Papa nhấc hành lý lên người. “Con trai, có lẽ con sẽ phải tuyên cáo sự tha thứ của mình một trăm lần vào ngày đầu tiên và ngày thứ hai, nhưng sẽ ít hơn vào ngày thứ ba và mỗi ngày sau đó, cho đến một ngày con sẽ nhận ra rằng con đã tha thứ hoàn toàn. Và rồi một ngày kia con sẽ cầu nguyện cho sự mãn toàn của hắn và trao hắn cho ta để tình yêu của ta thiêu đốt mọi vết tích của sự xấu xa trong cuộc sống của hắn. Ngay lúc này đây điều này nghe thật không thể hiểu được, nhưng một ngày kia con sẽ biết rõ người này trong một cảnh ngộ khác.”

Mack rên rỉ. Nhưng dù cho những lời Papa nói làm bụng dạ anh quặn cào, trong thâm tâm anh biết điều đó đúng. Họ cùng đứng lên và Mack hướng về con đường mòn để trở về bằng lối mà họ đã đến.

“Mack, chưa xong mà,” Ngài phán.

Mack khựng và xoay người lại. “Thế à? Con tưởng đây là lý do Ngài đưa con đến đây.”

“Đúng rồi, nhưng ta đã nói với con rằng ta có cái để chỉ cho con, cái mà con đã nhờ ta. Chúng ta đến đây để đưa Missy về nhà.”

Đột nhiên mọi chuyện sáng tỏ. Anh nhìn món quà của Sarayu và nhận ra công dụng của nó. Đâu đó trong khung cảnh hoang vu này kẻ sát nhân đã giấu thi thể của Missy và họ đã đến để mang về.

“Tạ ơn cha,” anh chỉ nói được với Papa có thế thì một lần nữa suối nước mắt lại tuôn trào trên gò má như thể bắt nguồn từ một mạch nguồn bất tận. “Con căm ghét điều này - khóc lóc và lu loa như một thằng khùng, bao nhiêu là nước mắt,” anh than van.

“Ôi con ơi,” Papa cất giọng dịu dàng. “Đừng bao giờ xem thường sự mầu nhiệm của nước mắt. Nó có thể là nước chữa lành và dòng hân hoan. Đôi khi đó là những ngôn từ hay ho nhất mà trái tim có thể thốt lên.”

Mack lùi lại để nhìn vào gương mặt Papa. Sự nhân lành thanh khiết, tình yêu, hy vọng và niềm hoan lạc sống mà anh chưa bao giờ nhìn vào. “Nhưng Ngài đã hứa một ngày kia sẽ không còn nước mắt nữa mà? Con đang trông mong ngày đó.”

Papa mỉm cười, chạm lưng của những ngón tay của Ngài vào mặt Mack, và rất đỗi nhẹ nhàng lau gò má hoen nước mắt cho anh. “Mackenzie, thế giới này tràn đầy nước mắt, nhưng nếu con nhớ rằng ta đã hứa điều đó thì chính ta sẽ lau nước mắt cho con.”

Mack cố nở một nụ cười trong lúc linh hồn anh tan chảy và lành lặn trong tình yêu của Cha.

“Đây,” Papa nói và đưa cho anh một chiếc bi đông. “Uống nhiều đi. Ta không muốn con chưa chi đã héo hắt như một trái mận khô.”

Mack không nhịn được cười, một nụ cười dường như thật lạc lõng, nhưng rồi nghĩ lại anh thấy thật là phù hợp. Đó là một nụ cười của hy vọng và niềm hân hoan đã được khôi phục... của một tiến trình để kết thúc.

Papa dẫn dường. Trước khi rời khỏi lối đi chính để lần theo một con đường mòn vào trong một bãi đá cuội, Papa dừng lại và dùng gậy của mình để gõ vào một tảng đá lớn. Ngài nhìn lại Mack và ra hiệu cho anh nên nhìn gần hơn. Lại tiếp tục, một nét vòng cung màu đỏ. Và giờ thì Mack nhận ra con đường mà họ đi đã được đánh dấu bởi kẻ đã bắt đi con gái anh. Trong khi đi, Papa giải thích cho Mack biết rằng chưa có một thi thể nào được tìm thấy bởi vì kẻ này thường sục sạo những nơi để cất giấu xác, đôi khi cả mấy tháng trời trước khi hắn bắt cóc các bé gái.

Băng ngang đến lưng chừng bãi đá cuội, Papa rời lối mòn để bước vào một mê cung đá tảng và vách núi và một lần nữa không quên chỉ ra dấu hiệu quen thuộc trên một tảng đá gần kề. Mack nhận thấy trừ phi ai đó đã biết trước để tìm kiếm, những dấu hiệu ấy dễ dàng bị bỏ qua. Mười phút sau, Papa dừng lại trước một đường phân giới nơi hai vỉa đất giao nhau. Có một cột đá cuội nhỏ ở trên nền vỉa đất mà một viên mang dấu hiệu của kẻ sát nhân.

“Giúp ta với,” Ngài nói với Mack trong khi bắt đầu lăn những tảng đá lớn hơn ra xa. “Tất cả những tảng đá này che giấu một cái miệng hang.”

Một khi những tảng đá ngụy trang đã được dời đi, họ cầm xẻng xúc đi lớp đất cứng và sỏi chặn lối vào. Đột nhiên, lớp đất còn lại bung ra để lộ lối vào một chiếc hang nhỏ; có lẽ đã từng là hang của một con thú ngủ đông nào đó. Mùi ôi của sự phân hủy xông ra và Mack thấy nghẹn. Papa thò tay vào cuối cuộn hành lý mà Sarayu cho Mack để lôi ra một mảnh vải bằng cỡ chiếc khăn rằn. Ngài buộc khăn che miệng và mũi Mack và ngay lập tức mùi thơm của nó át mất mùi khó chịu của chiếc hang.

Chỉ có đủ chỗ để họ bò. Rút ra một chiếc đèn pin loại mạnh từ trong hành lý của mình, Papa luồn vào trong hang trước và Mack theo sát đằng sau, vẫn mang theo món quà của Sarayu.

Họ chỉ mất vài phút để tìm thấy báu vật đắng cay. Trên một nền đá nhỏ, Mack nhìn thấy một thi thể mà anh cho rằng là Missy; mặt ngửa lên trên, thân thể cô bé được phủ một tấm vải bẩn và mục nát. Như một chiếc găng tay cũ không cần phải ướm thử bàn tay, anh biết Missy đích thực không nằm đó.

Papa tháo thứ mà Sarayu đưa họ mang theo và ngay lập tức hang động tràn ngập những hương thơm kỳ diệu. Mặc dù tấm vải bên dưới thi thể của Missy đã mong manh, nó vẫn còn đủ chắc để Mack nhấc cô bé lên và đặt vào giữa hương hoa. Rồi Papa nhẹ nhàng quấn cô bé lại và mang ra cửa hang. Mack ra ngoài trước và Papa trao báu vật cho anh. Anh đứng dậy trong lúc Papa thoát ra và xốc lại chiếc túi lên vai anh. Mack chẳng nói một lời ngoài những tiếng lầm bầm chốc chốc trong làn hơi thở: “Ta tha thứ cho mi... Ta tha thứ cho mi...”

Trước khi rời khỏi hiện trường, Papa nhặt viên đá có dấu vòng cung màu đỏ lên và đặt trên lối vào. Mack nhìn thấy nhưng không mấy chú ý, mãi bận rộn với những ý nghĩ của riêng mình và dịu dàng ôm chặt thân xác con gái vào lòng.