← Quay lại trang sách

Chương 17 NHỮNG CHỌN LỰA CỦA TRÁI TIM

Nhân gian chẳng có nỗi đau nào

Địa đàng không thể chữa lành lặn.

— THOMAS MOORE, “Hãy đến hỡi những kẻ phiền muộn”

⚝ ⚝ ⚝

Dù Mack phải vác nặng thi thể của Missy trở về căn chòi, thời gian vẫn trôi qua nhanh. Khi họ về đến căn chòi, Jesus và Sarayu đang chờ ở cửa sau. Jesus nhẹ nhàng giúp anh đỡ xuống và họ cùng nhau vào trong chiếc lán Ngài vẫn làm việc. Mack chưa bước vào đây kể từ lúc đến và ngạc nhiên trước vẻ đơn sơ của nó. Qua những chiếc cửa sổ lớn, ánh sáng tràn vào soi rọi và phản chiếu bụi gỗ vẫn còn đang lơ lửng trong không trung. Những bức tường và băng ghế dài, chất đầy các loại dụng cụ, được sắp xếp để thuận tiện cho các hoạt động trong lán. Rõ ràng đây là thánh địa của một người thợ bậc thầy.

Ngay trước mắt họ là công trình của Ngài, một tác phẩm nghệ thuật để đặt thi hài của Missy. Khi đi vòng quanh chiếc quách, Mack nhận ra ngay những nét khắc trên gỗ. Quan sát kỹ hơn anh phát hiện ra các chi tiết trong đời sống của Missy đã được khắc chạm vào gỗ. Anh thấy một họa tiết khắc Missy cùng với Judas, con mèo của cô bé. Một chỗ khác là hình ảnh Mack đang ngồi trên ghế đọc truyện Tiến sĩ Seuss cho cô bé. Cả gia đình đều được thể hiện trong các hoạt cảnh bên hông và trên nắp: Nan và Missy làm bánh, chuyến đi đến hồ Wallowa với xe cáp chạy lên núi, và thậm chí cả hình ảnh Missy ngồi tô màu ở chiếc bàn trong trại hè cùng với chiếc kẹp kẻ sát nhân bỏ lại được khắc họa chính xác. Có cả hình ảnh Missy đang đứng mỉm cười trong lúc ngắm thác nước, biết rằng cha mình ở phía bên kia. Rải rác khắp nơi là hoa và những con thú mà Missy yêu thích nhất.

Mack quay lại ôm lấy Jesus, và trong lúc họ ôm nhau, Jesus thì thầm vào tai anh: “Missy đã giúp đấy, con bé đã chọn những hình ảnh muốn khắc lên trên ấy.”

Mack siết chặt vòng tay. Mãi anh mới rời ra được.

“Chúng ta có một chốn tuyệt vời đã chuẩn bị cho thân xác của con bé,” Sarayu vừa nói vừa lướt qua. “Mackenzie, đó là trong khu vườn của chúng ta .”

Hết sức cẩn trọng họ gượng nhẹ đặt thi hài của Missy vào trong chiếc quách, đặt đầu cô bé trên một lớp cỏ mềm và rêu, rồi lấp đầy bằng hoa cỏ từ chiếc túi của Sarayu. Đóng nắp lại, Jesus và Mack nhẹ nhàng nhấc hai đầu để khiêng ra ngoài, Sarayu theo sau, vào trong khu vườn đến chỗ vùng cây ăn quả mà Mack đã phụ dọn sạch. Tại đó, giữa những cây anh đào và cây đào, vây quanh bởi phong lan và bạch huệ, một chiếc hố đã được đào ngay tại chỗ mà Mack đã nhổ rễ của những bụi hoa ngày hôm trước. Papa đang chờ họ. Khi chiếc quách tinh xảo được nhẹ nhàng đặt xuống lòng đất, Papa ôm chặt lấy Mack và anh cũng đáp lại.

Sarayu bước đến. “Ta,” Ngài vừa nói vừa vung tay và nghiêng người. “long trọng hát ca khúc của Missy mà cô bé viết riêng cho dịp này.”

Và Ngài bắt đầu hát, với một chất giọng như gió mùa thu; âm thanh của lá xào xạc và rừng cây nhẹ nhàng thiếp ngủ, âm sắc của màn đêm đến và hứa hẹn những ngày mới đang về. Đó là giai điệu ám ảnh mà anh đã từng nghe Ngài và Papa ngâm nga trước đó, và giờ đây Mack lắng nghe những lời của con gái mình:

Hãy rước ta vào lòng

Để ta thở và sống

Và thiếp ngủ nồng nàn

Giữa êm ái những tặng vật ngài trao ban

Gió hãy hôn ta và cùng hòa hơi thở

Cho đến khi ta quyện vào nhau

Và khiêu vũ giữa những mộ bia

Cho đến khi chết chóc tan biến

Chẳng một ai hay biết chúng ta

Hòa nhịp bên nhau trong lời ca

Ngoại trừ Đấng ban sự sống

Đến che chở ta khỏi mọi ác mộng

Gió hãy hôn ta và cùng hòa hơi thở

Cho đến khi chúng ta quyện vào nhau

Và khiêu vũ giữa những mộ bia

Cho đến khi chết chóc tan biến

Khi Ngài hát xong, có một khoảng lặng; và rồi Thiên Chúa, cả ba đấng, đồng thanh nói “Amen.” Mack hòa theo tiếng amen, cầm lấy một chiếc xẻng và cùng với Jesus bắt đầu lấp hố lại, phủ lên chiếc quách nơi thi thể của Missy an nghỉ.

Rồi khi xong việc, Sarayu lần tay vào trong áo rút ra một chai nhỏ mỏng mảnh. Ngài rắc từ trong chai ra vài giọt của thứ nước sưu tầm quí giá vào trong lòng bàn tay rồi bắt đầu cẩn thận vẩy những giọt nước mắt của Mack lên trên lớp đất đen dày bên trên nơi an nghỉ của Missy. Những giọt nước rơi như kim cương và hồng ngọc, và bất cứ nơi nào chúng rơi xuống, hoa bừng dậy ngay lập tức và trổ hoa dưới ánh mặt trời rực rỡ. Sarayu dừng lại trong chốc lát, nhìn chăm chú vào một hạt ngọc trai trên lòng bàn tay mình, một giọt nước mắt đặc biệt; rồi thả nó vào ngay giữa mảnh đất. Ngay lập tức một thân cây nhỏ từ dưới đất trồi lên và bắt đầu vươn lên, trẻ trung, lộng lẫy và choáng ngợp, nảy nở và lớn dậy mãi cho đến khi bùng nở rộ hoa. Khi ấy Sarayu, với điệu bộ lặng lẽ như gió thoảng của mình, xoay lại mỉm cười với Mack, đang đứng nhìn trân trối. “Đó là một cái cây sự sống, Mack, mọc lên trong khu vườn của trái tim con.”

Papa đến bên cạnh và choàng tay lên vai anh. “Missy thật diệu kỳ, con biết đó. Con bé thật sự yêu thương con.”

“Con nhớ nó khủng khiếp... vẫn còn đau buồn quá.”

“Ta biết, Mackenzie. Ta biết.”

***

Nếu theo dấu mặt trời, quá trưa một chút thì bốn người rồi khu vườn và về lại căn chòi. Trong bếp chẳng có sẵn món gì, trên bàn ăn cũng chẳng có thức ăn gì. Thế là Papa dẫn hết thảy vào trong phòng khách; nơi có một ly rượu và một ổ bánh mì mới nướng đặt trên chiếc bàn cà phê. Họ ngồi xuống, riêng Papa vẫn đứng. Ngài hướng lời mình vào Mack.

“Mackenzie,” Ngài cất giọng, “chúng ta có một thứ để cho con cân nhắc. Trong thời gian ở cùng chúng ta, con đã được chữa lành nhiều và học hỏi nhiều.”

“Con cho rằng nói thế là hơi khiêm tốn đấy,” Mack cười khúc khích.

Papa mỉm cười. “Chúng ta đặc biệt yêu mến con, con biết rồi đó. Nhưng đây là sự lựa chọn mà con phải quyết định. Con có thể vẫn ở lại với chúng ta và tiếp tục lớn dậy và học hỏi, hoặc con có thể trở về ngôi nhà kia của con, với Nan cùng với các con và bạn bè của con. Dù cho cách nào, chúng ta hứa sẽ luôn ở bên con; mặc dù cách này thì tỏ tường và hiển hiện hơn một chút.”

Mack dựa người suy nghĩ về điều đó. “Còn Missy thì sao?” anh hỏi.

“Nếu con chọn ở lại,” Papa nói tiếp, “con sẽ gặp con bé trưa nay. Nó sẽ đến. Nhưng nếu con chọn rời khỏi nơi này thì con cũng sẽ chọn rời khỏi Missy.”

“Thật là một sự lựa chọn không dễ dàng,” Mack thở dài. Căn phòng chìm trong yên lặng nhiều phút vì Papa dành cho Mack không gian để giằng co giữa những suy nghĩ và ước muốn. Cuối cùng, Mack hỏi: “Missy muốn gi?”

“Mặc dù muốn ở bên con ngày hôm nay, con bé đang ở nơi không có sự nôn nóng. Nó chẳng ngại phải chờ đợi.”

“Con muốn ở bên nó lắm.” Anh mỉm cười với ý nghĩ đó. “Nhưng điều này sẽ quá nặng nề với Nan và những đứa nhỏ khác của con. Cho con hỏi một điều. Những gì con làm ở nhà có quan trọng không? Có ý nghĩa không? Con thật sự chẳng làm gì nhiều ngoài làm việc và chăm sóc gia đình và bạn bè...”

Sarayu ngắt lời anh. “Mack, nếu một điều gì đó mang ý nghĩa thì mọi điều đều có ý nghĩa. Bởi vì con quan trọng, mọi điều con làm cũng quan trọng. Mỗi lần con tha thứ, vũ trụ chuyển biến; mỗi lần con đưa tay để chạm đến một trái tim hay một cuộc sống, thế giới chuyển biến; với mỗi sự tốt lành và phụng sự, dù nhìn thấy hay không nhìn thấy, các mục đích của ta lại được chu toàn và mọi chuyện đều thay đổi vĩnh viễn.”

“Được rồi,” Mack nói dứt khoát. “Và thì con sẽ quay về. Con không tin rằng có ai đó sẽ tin câu chuyện của con, nhưng nếu con quay về con biết rằng mình có thể làm nên sự khác biệt, cho dù sự khác biệt ấy nhỏ nhoi đến dường nào. Nhưng có một vài điều con cần... con muốn làm.” Anh dừng lại rồi nhìn từng vị, rồi cười. “Các Ngài biết rồi đó...”

Họ cùng cười.

“Và con thật sự tin rằng các Ngài sẽ chẳng bao giờ rời khỏi con hay bỏ rơi con, cho nên con không ngại quay về. Chắc có chút chút.”

Papa lên tiếng: “Đó là một sự lựa chọn rất tốt.” Ngài nhìn anh, ngồi xuống cạnh anh.

Giờ thì Sarayu đứng trước mặt Mack và nói. “Mackenzie, giờ thì con sắp quay về, ta có thêm một món quà nữa để con mang theo.”

“Món gì vậy?” Mack hỏi, tò mò với món mà Sarayu sẽ ban tặng.

“Món đó dành cho Kate,” Ngài nói.

“Kate?” Mack thốt lên, nhận ra mình vẫn nặng trĩu trong lòng đối với cô bé. “Làm ơn, nói cho con nghe đi.”

“Kate tin rằng nó có lỗi với cái chết của Missy.”

Mack sững sờ. Điều Sarayu nói với anh quá hiển nhiên. Kate tự trách mình là hết sức hợp lý. Cô bé đã châm ngòi cho chuỗi sự kiện dẫn đến việc Missy bị bắt cóc. Anh không tin được rằng ý nghĩ ấy chưa bao giờ đến trong tâm trí anh. Trong một khoảnh khắc, lời của Sarayu mở ra một tia sáng cho cuộc chiến của Kate.

“Tạ ơn Ngài muôn vàn!” anh nói với Ngài, tim anh tràn đầy tri ân. Giờ thì chắc chắn anh phải trở về rồi, cho dù chỉ vì Kate. Ngài gật đầu và mỉm cười rồi như ngồi xuống. Cuối cùng, Jesus đứng dậy và với tay lên kệ để lấy xuống chiếc hộp thiếc nhỏ của Mack. “Mack, ta nghĩ là con cần thứ này...”

Mack nhận từ tay Jesus rồi giữ một lúc. “Thật ra, con không nghĩ là con sẽ cần đến thứ này nữa,” anh nói. “Ngài cất giùm con được không? Tất cả báu vật của con giờ đây đã được cất trong Ngài rồi còn gì. Con muốn Ngài là cuộc sống của con.”

“Ta đang là,” giọng sang sảng đầy quả quyết vang lên.

***

Không chút hình thức, không chút nghi lễ, họ thưởng thức bánh mì nóng và chia nhau rượu rồi cười vang về những khoảnh khắc lạ thường của kỳ cuối tuần. Anh biết câu chuyện đã kết thúc, đã đến giờ anh trở về và hình dung làm thế nào để kể lại với Nan mọi chuyện.

Anh chẳng có hành lý gì để đóng gói. Một vài món đồ đạc xuất hiện trong phòng anh đã biến mất, chắc là nằm trong xe của anh. Anh thay bộ đồ dã ngoại để mặc bộ đồ khi anh đến, đã được giặt sạch và gấp gọn gàng. Khi thay quần áo xong anh với lấy áo khoác từ chiếc móc trên tường, rồi nhìn căn phòng của mình một lần cuối trong khi bước ra.

“Chúa, kẻ tôi tớ,” anh bật cười nhưng rồi lại cảm thấy ứa nước mắt trong lúc ý nghĩ ấy làm anh khựng lại. “Chúa đích thật hơn hết, tôi tớ của con.”

Khi Mack trở lại phòng khách, ba đấng đã không còn. Một tách cà phê bốc khói chờ đợi anh cạnh lò sưởi. Anh chưa có dịp nói lời tạ từ, nhưng anh chợt nghĩ lại, từ biệt Chúa nghe hơi ngớ ngẩn. Điều đó làm anh mỉm cười. Anh ngồi xuống sàn nhà xoay lưng về lò sưởi và nhấp một ngụm cà phê. Thật tuyệt diệu, anh cảm nhận được cái nóng của nó di chuyển xuống lồng ngực. Đột nhiên, anh thấy kiệt sức, vô vàn cảm xúc lại trỗi dậy. Như thế có một quyền lực riêng, đôi mắt của anh nhắm lại và Mack nhẹ nhàng, êm ả trôi tuột vào một giấc ngủ thư thái.

Cảm giác tiếp theo của anh là lạnh lẽo, những ngón tay băng giá như đã thò xuyên qua áo quần của anh để làm tê cóng làn da anh. Anh choàng thức tỉnh và lồm cồm đứng dậy, cơ bắp ê ẩm và cứng đờ vì nằm trên sàn nhà. Nhìn quanh anh thấy ngay mọi thứ đã trở lại hệt như hai ngày trước, thậm chí cả vết máu gần lò sưởi nơi anh đã nằm ngủ.

Anh chạy bổ đến khung cửa tiều tụy để ra ngoài hàng hiên ọp ẹp. Căn chòi một lần nữa hiện diện cũ kỹ và xấu xí, cửa ra vào và cửa sổ han gỉ và hư hỏng. Mùa đông bao phủ khu rừng và con đường mòn dẫn đến chiếc Jeep của Willie. Hồ nước chỉ nhìn thấy thấp thoáng qua những tán cây thạch nam và cam tùng xung quanh nhà. Hầu hết cầu tàu đã chìm trong nước, chỉ còn vài cột gỗ lớn cùng một số bộ phận đính kèm vẫn còn trụ lại. Cảm giác giống như anh đã trở lại thế giới phi thực tế thì đúng hơn.

Anh khoác áo lạnh rồi lần đường trở lại chiếc xe theo dấu chân của mình, vẫn còn nhìn thấy trong tuyết. Khi Mack đến chỗ chiếc xe, một đợt tuyết mới tinh khiết bắt đầu nhẹ rơi. Cuộc hành trình trở về Joseph diễn ra êm đềm và anh đến nơi trong màn đêm đông. Anh đổ đầy xăng, ăn tạm một chút thức ăn và cố gắng gọi cho Nan nhưng không được. Có lẽ nàng đang trên đường, anh tự nhủ, và sóng điện thoại khó lòng phủ được. Mack quyết định lái đến đồn cảnh sát để xem có Tom không, nhưng sau khi lượn vòng chầm chậm không thấy hoạt động gì bên trong, anh quyết định không vào. Làm sao anh có thể giải thích được chuyện đã xảy ra cho Nan nghe, nói gì đến Tommy?

Đến giao lộ kế tiếp thì đèn đỏ bật lên và anh dừng lại. Anh mệt mỏi, nhưng thanh thản và hân hoan lạ thường. Anh không nghĩ mình sẽ dễ dàng tỉnh táo trên chặng đường dài về nhà. Anh nóng lòng về nhà với gia đình, nhất là với Kate.

Chìm đắm trong suy tư, Mack cứ thế lướt qua giao lộ khi đèn bật xanh. Anh thậm chí chẳng nhìn thấy một tài xế khác vượt đèn đỏ phía bên kia. Chỉ có một ánh chớp sáng lòe rồi không còn gì, ngoại trừ sự yên lặng và bóng tối đen như mực.

Trong nháy mắt, chiếc Jeep đỏ của Willie tan nát, vài phút sau Cứu hộ và cảnh sát đến, và trong vài giờ sau thân thể thương tích và bất tỉnh của Mack được hàng không hứu hộ chuyển đến bệnh viện Emmanuel tại Portland, Oregon.