NGÔI NHÀ BỊ ĐÁNH CẮP
Ông ta đứng ngay giữa đường. Ngước mặt nhìn trời trong buổi sáng sớm, ông ta la lớn, tiếng la chìm dần vào mặt tiền những bungalow và biệt thự:
— Nhà của tôi! Đó là nhà của tôi! NHÀ CỦA TÔÔÔI!
Ông ta vừa đi vừa hú giữa hai dãy nhà cửa còn đóng im ỉm:
— Nhà của tôi! Đó là nhà của TÔÔÔI!
Cuối cùng một cửa sổ hé mở, một người mặc bộ đồ ngủ gắt:
— Cái gì mà hú hí dữ vậy? Ở đây người ta cần yên tĩnh!
Đúng là ở nơi này, trên nguyên tắc, cần yên tĩnh: một dãy nhà nho nhỏ, không quá xa biển, tại Tampa, thuộc bãi biển phía tây Florida. Một số ít cư dân là những người đã nghỉ hưu.
Nhưng yên tĩnh đã bị khuấy động. Lập tức còi báo động của xe cảnh sát và xe cứu thương hú vang, rồi xe hơi nhà báo, xe tải của đài truyền hình tràn đầy đường, nguyên nhân xuất phát từ người đàn ông hai bàn tay dính đầy máu vẫn không ngừng la hét:
— Nhà của tôi! Nhà của tôi!
Phải, căn nhà cuối cùng, nằm tận cùng con đường, là nhà của ông ta. Ông ta biết rành từng xăng-ti-mét vuông, kể cả hành lang, nơi hai nạn nhân nằm bất động cùng với con dao bếp lớn.
Để phạm tội ác này, hung phạm đã trở về nhà của mình… và tuy nhiên, trước buổi sáng nay, gã chưa hề bao giờ đặt chân tới đây!
Nghe thật vô lý, nhưng chúng ta sẽ tìm hiểu…
* * *
Trung uý cảnh sát Coltrane xuống xe, gặp người phụ tá đang lăng xăng giữa đám người mặc đồng phục lui tới trước ngôi biệt thự:
— Crosby, anh thu thập được gì chưa?
— Tôi đang cố, tất cả mọi người ai cũng muốn nói với tôi!
— Nghề thì phải vậy thôi.
— Sự việc đang rõ dần. Trước hết, anh chàng ở đàng kia, người mặc quần gin và áo ngủ, là người đã báo cho chúng ta. Nhân chứng này là Charles bị một người đàn ông la hét inh ỏi dựng đầu dậy. Gã la hét có vẻ hơi man man, tay đầy máu, chỉ vào căn nhà nằm ở cuối đường. Nhân chứng không lại gần gã man man, mà đến thẳng căn nhà và phát hiện hai xác chết. Chuyện nghe dễ hiểu không, thưa sếp?
— Tốt, Crosby. Nói tiếp về hai xác chết!
— Chỉ có một thôi, sếp. Nhân chứng tưởng đâu cả hai đều đã chết… Cuối cùng… ít ra là đến giờ này, người phụ nữ vẫn còn hấp hối, đã được chở gấp vô bệnh viện.
Trung uý Coltrane theo người phụ tá đi dọc một lối đi nhỏ hai bên trồng đầy hoa. Trong hành lang, các chuyên gia nhận dạng tư pháp đang bu quanh xác chết – một người đàn ông mang giày vải, mặt úp xuống đất. Cạnh đó là chiếc va-li nhỏ. Vũng máu lớn bị thấm vào chiếc thảm có lông dày. Cách xác chết khoảng một mét, là hình người nằm vẽ bằng phấn trên nền gạch bông. Ở đây cũng có máu.
Gần như nằm giữa hình tam giác với ba đỉnh là xác chết, hình người và va-li, là một con dao bếp lớn.
— Thưa sếp, tôi đã ghi lại hình người phụ nữ nằm trước khi chở bà ta tới bệnh viện. Về tên sát nhân, người ta đã bắt được gã cách đây khoảng 100 mét. Gã cứ la hét: “Nhà tôi! Nhà của tôi!”. Ngoài ra, gã không biết nói gì hơn. Gã đang bị nhốt trong xe ở ngoài kia. Kiểu cổ điển, tôi có cảm tưởng vậy: Chồng, vợ, người tình…
— Như vầy phải không: Kẻ chết nằm đây là người tình, còn gã bị nhốt trong xe là ông chồng. Ông ta trở về hơi sớm hơn bình thường, tay xách va-li. Ông ta phát hiện tình địch, liền xuống bếp lấy dao, đâm người tình của vợ và luôn cả vợ. Phải không nào?
— Thưa không, sếp! Ngược lại: Kẻ bị đâm chết là người chồng!
— Vậy kẻ đang bị nhốt là người tình?
— Phải.
— Vậy, gã xách va-li tới đây, thấy cả hai vợ chồng nọ, cãi vã, rồi đâm cả hai?
— Tôi nghĩ gần đúng như thế…
— Nếu vậy, tại sao gã lại la lớn đây là nhà của gã?
— Thưa sếp, tôi nghĩ rằng… Rốt cuộc, có thể do gã bị sốc trước tội ác mà gã vừa thực hiện.
— Anh bạn lầm rồi, Crosby! Và cả tôi cũng vậy, do nghe anh bạn kể! Chúng ta hãy tìm gặp nhân chứng và thủ phạm. Hãy sắp xếp lại mọi việc theo đúng thứ tự.
Người phụ tá bước ra mất khoảng hơn một phút, rồi trở lại với người mặc áo ngủ.
— Rất tiếc, sếp. Tôi chỉ dẫn được nhân chứng thôi. Tên sát nhân đang trong tình trạng khủng hoảng tới nỗi tôi phải yêu cầu bác sĩ tiêm cho gã một mũi thuốc an thần. Hiện gã đang ngủ say đến mức không thể nhúc nhích. Rất tiếc, thưa sếp.
— Chúng ta sẽ nói chuyện với gã sau, Crosby! Trong khi chờ đợi, cho tôi biết nhân thân của những người mà anh biết.
— Vâng, thưa sếp. Đây là ông Charles Roberts, sáu mươi hai tuổi, nhà số 5.
— Crosby, ông đây có thể tự nói! Cho tôi biết nhân thân những người khác.
— Vâng. Hai nạn nhân: Catherine Kempf, ba mươi hai tuổi, vô nghề nghiệp; và Louis Kempf, ba mươi hai tuổi, đại diện thương mại. Cả hai đều ngụ tại đây. Sát nhân: Arnold Willock, bốn mươi tuổi, trưởng ban tiếp tân một khách sạn ở Denver, Colorado.
— Denver, tuốt tận đầu bên kia đất nước! Coi nào, ông Roberts, ông có biết tên sát nhân, gã mang tên Arnold Willock hay không?
— Không, chưa bao giờ thấy gã tại đây…- Nhưng ông biết nạn nhân?
— Chút đỉnh…
— Họ ở tại đây suốt năm chớ?
— Vâng. Từ hơn một năm nay. Nhưng chỉ chào hỏi mỗi khi gặp mặt vậy thôi. Chúng tôi không thuộc cùng một thế hệ…
— Còn Arnold, trước đây gã có ở trong ngôi nhà ấy không?
— Ồ không! Vợ tôi và tôi ở đây đã hơn sáu năm nên biết rất rành. Với lại, nhà vợ chồng Kempfs mới xây mà. Chính họ đứng ra vẽ kiểu, kêu thợ xây.
— Vậy tại sao Arnold la hét rằng đó là nhà của gã?
— Tôi chịu không thể hiểu nổi… Thưa giờ tôi đi được chưa? Nhìn cảnh này, tôi…
— Tôi hiểu, ông Roberts. Cám ơn ông, khi nào cần tôi sẽ tới gặp ông.
Bây giờ trung uý Coltrane đi quanh nhà, hỏi:
— Crosby, nói tôi nghe thử: Anh sẽ la hét ra sao sau khi vừa dùng dao bếp giết chết hai người?
— Theo tôi… chắc sẽ la: “Tôi đã giết họ rồi!” hoặc “Cứu tôi với!”. Nhưng tốt hơn là lặng lẽ chuồn thẳng.
— Tôi cũng thế, Crosby. Nhưng cái gã Arnold này lại nói về nhà của gã… Mà gã từ tận Denver tới đây. Anh nghĩ sao?
— Chắc có điều gì rất đặc biệt… Nhưng tôi không thể đoán nổi.
— Tôi cũng có cảm tưởng giống anh… Crosby! Có rất nhiều chi tiết cần làm rõ đối với gã Arnold này. Lập tức điện sang đồng nghiệp ở Denver, Colorado: tôi muốn biết rành về ngôi nhà của gã ở tại đây. Và ngay khi gã tỉnh dậy, dẫn lên gặp tôi ngay!
Tiếc thay, khi thuốc mê tan hết, Arnold Willock đưa cặp mắt vô hồn ngơ ngác nhìn mọi người, chẳng chịu trả lời bất kỳ câu hỏi nào. Crosby lay, lắc gã thật mạnh, nhưng chẳng ăn thua gì. Bác sĩ phải can thiệp:
— Đừng làm điều xuẩn ngốc, Crosby! Gã có nghe anh nói gì đâu, thậm chí chẳng nhìn thấy anh nữa kìa!
— Gã làm bộ vì thấy tôi tỏ ra thương hại gã đấy!
— Không, gã không làm bộ đâu. Gã đang trong trạng thái mà y học gọi là “căng trương lực” (catatonie), tức bị sốc quá nặng. Có thể Arnold, trong suốt cuộc đời, chưa bao giờ thấy bạo lực, thấy máu. Sốc như bức màn giúp gã quên điều vừa thực hiện.
Có khi nhờ vậy gã mới khỏi bị điên.
— Vậy chừng nào gã mới tỉnh ra và nói chuyện được?
— Tôi không dám hứa gì cả! Tình trạng này có thể kéo rất dài đấy.
* * *
Hai ngày sau, Catherine Kempf vẫn mê man, Arnold vẫn trong sương mù. Và bí mật càng dày đặc thêm với vật mà cảnh sát tìm thấy tại nhà gã ở Denver được chuyển đến trung uý Coltrane. Đó là cuốn album bìa da, trang nào cũng có những tấm ảnh giống y như những gì người ta đã thấy tại nhà vợ chồng Kempf: chiếc bình bằng đất nung, pho tượng nhỏ, bàn làm việc, tủ đựng đồ, con búp bê… Đến cả cấu trúc hai ngôi nhà cũng giống hệt nhau, từ phòng khách đến phòng ngủ, nhà bếp, toalét…
Coltrane gật gù nói với viên phụ tá:
— Crosby, hãy nhìn hàng chữ viết tay ở góc album: “Nhà của tôi” ký tên Arnie. Arnie là viết tắt của Arnold, tức Arnold Willock. Đây là nhà của gã, Crosby, thảo nào gã la lớn “Nhà của tôi!” sau khi gây án.
Nhưng ông vẫn không thể hiểu gì thêm cho đến khi Catherine hồi tỉnh sau mười ngày hôn mê. Vừa mở mắt, bà ta hỏi ngay:
— Chồng tôi đâu? Anh ấy ra sao rồi?
— Rất tiếc, thưa bà. Ông ấy không qua khỏi…
Vậy là Catherine kể lại toàn bộ câu chuyện, bắt đầu từ ba năm về trước…
* * *
Arnold Willock nhìn trộm người thiếu phụ trẻ ngồi trước mặt mình trên tàu trong một tour du lịch. Hai bên họ là những bức tường lâu đài cổ thành Venise lững lờ trôi ngược. Giọng hướng dẫn viên du lịch trong micro:
— Các bạn đang ngắm nhìn những gì gợi ý cho những tác phẩm bậc thầy của Canaletto!
Arnold Willock không nghe thấy những lời giải thích. Người thiếu phụ tóc vàng khiến ông thích ngắm hơn cả những kho tàng lịch sử. Cô ta lộng lẫy, vui tươi, duyên dáng và nhất là… đi du lịch có một mình.
Ngay từ khi khởi hành, cô ta hầu như chỉ nói chuyện với cặp vợ chồng già Schwartz, khiến Arnold không có dịp bắt chuyện với cô.
Bỗng xen vào lời giới thiệu của hướng dẫn viên là tiếng động cơ ngày càng lớn, và một chiếc ca-nô từ phía đối diện lướt sát ngang tàu du lịch. Những tia nước vọt lên làm ướt tất cả hành khách ngồi bên mạn tàu. Người bị ướt nhiều nhất là thiếu phụ tóc vàng: Quần áo sũng nước khiến cô ta run lập cập trước gió lạnh.
Thu hết can đảm, Arnold cởi áo vét, tiến lại gần:
— Cho phép tôi,. thưa cô… Cô phải vô ca-bin, thay áo ướt và khoác đỡ chiếc vét này…
— Nhưng còn ông… ông sẽ lạnh mất!
— Không ướt bằng cô. Vả lại, tôi … tôi chịu được, tôi vốn quen sóng nước.
Thiếu phụ nhìn Arnold với ánh mắt chan chứa lòng biết ơn và vợ chồng Schwartz rối rít khen người đàn ông ga-lăng, “phẩm chất hiếm thấy vào thời buổi này.”
Từ lâu nay, Arnold chỉ lo cặm cụi làm việc, từ chỗ trắng tay trở thành trưởng ban tiếp tân một nhà hàng nổi tiếng tại Denver, vẫn độc thân. Không ngờ gần đến tứ tuần mới kiếm được một người vừa ý nhân tour du lịch này. Giờ anh biết rằng thiếu phụ tên Catherine Frost, ở Dallas và là nhân viên phiên dịch.
Thế là họ trở thành đôi bạn thân trong suốt tour du lịch, nhất là sau khi vợ chồng Schwartz chia tay họ tại New York. Arnold hít một hơi dài, ngỏ lời:
— Catherine… cô không nhất thiết phải trở lại Dallas. Cô có thể theo tôi tới Denver, và chúng ta… kết hôn.
— Nhưng bất ngờ quá, tôi có việc làm ở Dallas và chẳng quen biết người nào tại Denver cả.
— Anh năn nỉ em mà, Catherine! Anh đã làm việc cả đời, anh không giàu, nhưng anh đã tiết kiệm với hy vọng ngày nào đó sẽ gặp một cô gái giống như em. Từ lâu anh đã muốn xây một ngôi nhà hạnh phúc. Đừng nói không mà, Catherine!
* * *
Cô không nói không. Đắm mình trong hạnh phúc, Arnold Willock đưa cô về nơi ở khiêm tốn của anh chàng độc thân:
— Tạm thời thôi, em yêu! Chúng ta sẽ xây ngôi nhà hạnh phúc của chúng ta.
Và đó là ngôi nhà mà cả hai dành hết thời gian rảnh rỗi để tưởng tượng ra. Mỗi tối, Arnold lại lên sơ đồ để rồi xoá bỏ, sửa lại, thay đổi vài chi tiết. Họ cùng hoàn chỉnh những góc cạnh nhỏ nhặt nhất của ngôi nhà. Trong khi Arnold để ý đến cấu trúc nhà là chính thì Catherine lo trang trí nhà bằng tất cả những thứ mà cô nghĩ ra: bình hoa bằng đất nung, búp bê, tủ đựng đồ…
Arnold thoạt đầu đưa tiền cho người yêu mua sắm đồ lặt vặt trước, nhưng rồi thấy cô tỏ ra bối rối mỗi khi nhận tiền, anh giao cô nguyên xấp chi phiếu mà anh đã ký khống.
Ngày hôm sau, Catherine biến mất.
Thoạt đầu, Arnold tưởng cô gặp tai nạn. Anh lo sợ, trình báo cảnh sát, tới các bệnh viện, nhà xác. Rồi anh đâm hoảng khi nhận thấy mình chẳng còn một xu: tiền trong tài khoản đã giao hết cho Catherine. Arnold thất vọng ghê gớm. Được bạn bè khuyên nhủ, anh không kiện cáo gì, nhưng nhờ một hãng thám tử tư.
Kết quả đáng buồn: Catherine Frost chỉ là một cái tên giả: Cô gái này đã sắp xếp âm mưu lừa đảo ngay từ đầu. Nước Mỹ lại rộng mênh mông, biết đâu mà tìm. Thôi đành vậy. Bắc thang lên hỏi ông Trời. Đưa tiền cho gái có đòi được không…
* * *
Mãi đến một hôm… Tình cờ quả là khủng khiếp: Ông bà già Schwartz bước vô nhà hàng nơi Arnold làm tiếp tân:
— Arnold! Chúng tôi luôn nghĩ tới anh… Thật bất hạnh khi thấy anh không chung sống cùng Catherine!
— Sao? Sao ông bà biết?
— Chúng tôi đã gặp cô ta, hoàn toàn tình cờ, cách nay khoảng hơn một năm. Cùng một số bạn cũng đã nghỉ hưu, chúng tôi nghỉ ít ngày tại một bungalow ở Tampa, Florida… Và chúng tôi tôi thấy ngay nhà đối diện là cô bạn gái dễ thương cùng trên chuyến tàu du lịch Venise ngày nào!
— Và… và cô ấy có vui không? Có mạnh khoẻ không?
— Thật khó nói, Arnold, nhưng tốt hơn nên nói sự thật: Cô ta đang chung sống với chồng mới cưới trong ngôi nhà xinh xắn do cô tự vẽ kiểu và trang trí.
* * *
Hai hôm sau, mới sáng sớm, Arnold gõ cửa ngôi biệt thự ở Tampa. Catherine một mình trong nhà. Arnold đẩy cô sang một bên và bước vào.
Hãy tưởng tượng… tưởng tượng cảm giác của anh chàng tội nghiệp này ra sao khi nhìn thấy ngôi nhà, từng chi tiết nhỏ, đều giống hệt với ngôi nhà mà anh từng mất bao công sức để nghĩ ra.
Ngôi nhà anh vẽ cho người yêu, ngôi nhà hạnh phúc của anh đã bị đánh cắp, đánh cắp để trao cho một kẻ khác! Và người phụ nữ này, đáng lẽ là vợ của anh, nay cũng thành vợ của kẻ khác!
Hãy tưởng tượng, đúng lúc còn đang hoang mang ấy Arnold nghe tiếng mở cửa, một người đàn ông khác bước vô, cởi áo vét và giầy, tự nhiên như trong nhà của ông ta vậy! Đã thế, người này, thấy Catherine hoa tay ra hiệu, liền bước tới, lên giọng nhạo báng:
— À! Ra hắn! Sao, anh chàng xuẩn ngốc ở Denver phải không? Nhưng Arnie, anh chẳng có việc gì để làm ở đây cả! Anh chỉ tốn công sức vô ích vì đây là nhà của tôi! Hãy cuốn xéo cho rảnh mắt!
Thế là Arnold điên lên, chạy ngay xuống bếp, vốn biết rõ con dao bếp để ở đâu, mở ngăn kéo, dùng hung khí này giết chết tình địch và luôn cả người tình phản bội…
Arnold Willock không bị xử án. Tình trạng tâm thần khiến anh không phải ra toà, nhưng bị giam tại một bệnh viện tâm thần ở Florida. Cả ngày anh ngồi lặng lẽ ngắm bức tường trắng. Hẳn trên bức tường ấy anh vẫn thường tưởng tượng ra ngôi nhà hạnh phúc của mình, bởi vỉ thỉnh thoảng anh lại la lên:
— Nhà của tôi! Đó là nhà của tôi!
(Phóng tác từ “La maison volée” của Bellemare)