← Quay lại trang sách

ÁN MẠNG TẠI BUNGALOW

Không bao giờ anh hiểu được tại sao mình lại có cảm giác rờn rợn trước khi tới bãi biển vào đêm hôm ấy. Vừa cho xe hơi rẽ theo con đường dẫn ra biển, ngửi thấy mùi gió pha vị mặn và nghe tiếng sóng rì rầm, Dan Fraser bỗng toát mồ hôi trán và bất giác rùng mình. Anh tự nhủ mình thực ngốc nghếch và cố trấn an nhưng chẳng ăn thua gì.

Một tia chớp ngoằn ngoèo loé lên trên bầu trời phía trước mặt Dan. Đêm tối đến nghẹt thở. Dẫu sao, anh nghĩ, mình cũng sắp gặp Brenda, và mình là người may mắn nhất London. Nếu cô quyết định nghỉ cuối tuần tại một bungalow nằm tại bãi biển hẻo lánh Cornouailles tận phía Bắc, anh vẫn sẵn sàng lên đường, dù trễ mất một ngày.

Hình ảnh Brenda chợt hiện trước mắt anh rõ ràng cũng như tia chớp vừa rồi: tóc vàng, mắt xanh biếc, hơi mỉm cười, đỏng đảnh, thích ăn mặc theo ý riêng của mình…

Anh không rõ Brenda Lestrange yêu ai trong số ba bạn trai của cô: Toby Curtis, Edmund Ireton và anh, dù cả ba đều tỏ ra có cảm tình với cô, nhưng “hình như” cô đặc biệt để ý đến anh. Họ hình thành nhóm “bộ tứ” từ lâu nay thường tụ tập vào dịp cuối tuần. Nhưng có hề gì, hễ gặp Brenda là vui rồi, nhất là tại bungalow còn có Joyce Ray, cô em cùng cha khác mẹ với Brenda, xinh đẹp chẳng kém gì chị mình.

Xe hơi đã chạy vào khoảnh đất bãi biển tư nhân. Trước mặt Dan là bungalow quá rộng và trang trí thái quá – giống chủ nhân của nó – nơi Brenda đặt tên “Ngôi nhà của Vua”.

Không có một tia sáng nào ở các cửa sổ… Sao nhà tối thui vào lúc 10 giờ rưỡi đêm vậy kìa? Nếu Toby Curtis và Edmund Ireton không tới đây, ít ra cũng có Joyce và hai cô hầu phòng chớ?

Dan tắt máy, bước ra khỏi xe, nghe rõ tiếng sóng vỗ đều đều vào bờ cát. Anh xách va-li tiến về phía bungalow, và anh chợt hiểu tại sao ngôi nhà tối thui: Tất cả màn cửa sổ đều được kéo lại, ít ra từ phía anh đang bước tới. Anh nhìn về hướng biển. Một tia chớp giúp anh nhận rõ nổi lên giữa nền bãi cát phẳng là một tảng đá trông giống như chiếc ghế bành quay ra biển, không biết tự hồi nào được gọi là Ghế bành của Vua Arthur.

Dan xoay thử tay nắm cửa, cửa mở ra dễ dàng, nhưng tiền sảnh vắng tanh, mặc dù đèn thắp sáng. Gió lùa vào sau lưng anh, Dan vội khép cửa bằng một cú đá. Anh chưa kịp lên tiếng đã thấy Joyce Ray tiến ra, cặp mắt mở to, đôi tay đang rộng:

— Vậy là rốt cuộc anh đã tới.

Cặp mắt đen long lanh của cô như muốn nói lên nhiều điều.

Dan lên tiếng:

— Brenda đâu?

Câu trả lời khiến Dan choáng váng:

— Chị ấy đã chết!

* * *

Joyce kể tiếp trong khi Dan Fraser đặt va-li xuống sàn nhà:

— Cảnh sát đã tới đây hồi sáng sớm. Họ chở Brenda đến nhà xác. Edmund Ireton đang ở bungalow khi sự việc xảy ra. Cả Toby Curtis cũng vậy. Có cả Gideon Fell, ông bác sĩ lớn tuổi, rất thông thái, vốn thân quen với cảnh sát, đã giúp sắp xếp mọi việc. Phải chi anh ở đây tối qua…

— Tôi mắc công chuyện, và đã báo với Brenda.

— Phải, tôi biết các nhà báo luôn rất bận. Nhưng phải chi anh có mặt, Dan, sự việc có thể đã đổi khác…

Dan ngắt lời:

— Có phải Brenda khi sáng đi tắm biển sớm, bơi một mình ra xa như thường lệ…

— Không. Chị ấy bị siết cổ chết.

Dan bất giác lập lại mà không kịp suy nghĩ:

— Bị siết cổ?

— Phải, Brenda đã thức dậy để đi bơi sớm như thường lệ. Ít ra, tôi nghĩ vậy, bởi tôi không nhìn thấy. Tôi ngủ trong căn phòng phía sau dành riêng cho tôi. Dẫu sao, Brenda vẫn mặc chiếc áo tắm màu đỏ, mang khăn quàng và khoác áo choàng trắng như mọi ngày. Chị ấy cởi áo choàng trắng, nằm dài trên chiếc Ghế bành của Vua Arthur. Khi tôi tới đó lúc 7g rưỡi, chiếc áo choàng vẫn còn bên cạnh chị. Nhưng ai đó đã siết cổ chị bằng chính chiếc khăn quàng mà chị quấn quanh cổ để đỡ lạnh vào buổi sớm mai. Chị nằm sấp ngay cạnh tảng đá, mặt bầm tím và sưng húp. Tôi bị cấm không được tới gần xác chị.

— Ai cấm?

— Ireton và Toby. Đúng hơn, Ireton. Toby không nghĩ ra điều ấy.

— Nhưng…

— Toby đến trước. Nhưng anh ấy cũng vừa mới tới do đang tập bắn bằng khẩu cạc-bin ở phía sau bungalow. Tôi nghe thấy tiếng súng mà. Ireton thì vừa đến trước tôi có chút xíu. Chúng tôi cả ba người đều đứng ở xa xa, vì sợ để lại dấu chân trên cát: Quanh nơi Brenda bị giết, chỉ duy nhất có dấu chân của chị ấy…

— Brenda bị siết cổ bằng khăn quàng của chính Brenda?

— Cảnh sát và bác sĩ Fell nói thế.

— Vậy làm cách nào tên giết người đi tới chỗ Brenda mà không để lại dấu chân trên cát được?

— Cảnh sát cũng chịu thua. Chính vì vậy bác sĩ Fell tính chiều nay sẽ trở lại đây tìm hiểu thêm.

Dan bất giác la lên:

— Như vậy có nghĩa vụ án vẫn hoàn toàn nằm trong vòng bí mật?

— Anh đừng la lớn. Trong khách sảnh này, lớn tiếng là cả nhà đều nghe rõ. Mọi việc đều đã quá trễ rồi.

— Tại sao?

Bỗng có giọng nói chen ngang:

— Tôi có thể trả lời câu hỏi này được không?

Dan tự nhiên tiến một bước đứng lại gần Joyce hơn.

Edmund Ireton, thấp người, mảnh khảnh, trạc ngũ tuần, từ một căn phòng bước ra. Ngay sau lưng ông ta là Toby Curis, cao lớn, đẹp trai trong bộ đồ vét hợp thời trang. Toby toan mở miệng, nhưng Ireton đưa tay chặn ngang:

— Xin lỗi, nhưng Joyce nói đúng. Người ta có thể nghe rõ trong nhà này, ngay cả khi mưa như thác đổ. Nếu cứ la lớn và bác sĩ Fell nghe được, có thể sẽ gây nguy hiểm cho cô gái trẻ này.

Toby lập lại:

— Gây nguy hiểm?

— Nên nhớ Joyce là người bà con duy nhất của Brenda, vậy cũng là người thừa kế toàn bộ tài sản của nạn nhân. Nếu người ta biết thêm cô ta yêu người yêu của Brenda nữa, Joyce sẽ trở thành người bị nghi vấn là hung thủ.

Dan bất giác đưa mắt nhìn Joyce và thấy cô đỏ mặt, quay mặt tránh ánh mắt của anh. Toby bước tới một bước:

— Cảnh sát chưa nghi và chưa bắt ai cả. Họ mới chỉ chụp ảnh, đo đạc hiện trường mà thôi. Câu hỏi đặt ra và chưa có câu trả lời là làm cách nào tới tảng đá Ghế bành của Vua Arthur mà không để lại dấu chân trên cát? Không ai có thể thực hiện điều này. Tên sát nhân cũng không thể từ dưới biển đi lên, bởi khi thuỷ triều dâng cao nhất, tức có thể xoá mọi dấu chân, chiếc ghế vẫn cách mép nước sáu mét!

Ireton đưa tay:

— Khoan đã. Thanh tra cảnh sát Tregellis nói hung thủ có thể đã tấn công Brenda từ phía sau…

— Cũng không thể. Khoảng cách từ bãi cỏ đến tảng đá phải đến hơn sáu mét. Dan, anh nghĩ sao?

Dan, đang mải nghĩ về Joyce, giật mình khi nghe hỏi, nên anh hỏi lại để có thêm thời gian:

— Sao? Tên sát nhân không thể nhảy tới chiếc ghế hay sao?

Toby, với thân hình lực lưỡng, cất giọng châm biếm:

— A! Lần đầu tiên có ý kiến lạ. Nhưng tuyệt đối không thể. Một tay vô địch nhảy xa có thể lấy đà nhảy được, nhưng phải có chỗ để tiếp đất, chớ không thể hạ xuống tảng đá được. Vả lại giết xong nạn nhân, làm sao anh ta có chỗ lấy đà “bay” trở lại bãi cỏ?

Bỗng có tiếng động nặng tưởng như tiếng bước chân của một con voi, chầm chậm tiến lại phía cửa. Và một người đàn ông to lớn xuất hiện, với giọng nói to tương ứng với thân hình ông, trong khi nhìn ngay Dan:

— A! Đây hẳn là Dan Fraser, người cuối cùng trong nhóm. Tôi là Gideon Fell. Tôi vừa nghe lời bàn tán của quí vị. Khi sáng, thanh tra Tregellis đã khiến tôi kinh ngạc về vụ án không thể giải thích. Nên tối nay tôi quay lại đây để tìm hiểu. Tôi đã gặp hai cô hầu phòng ở phía sau nhà. Tôi nhớ lại xác chết của Brenda…

Toby nóng nảy cắt ngang:

— Và ông có biết Brenda bị giết chết bằng cách nào hay không?

— Dễ thôi, rất đơn giản. Theo hai cô hầu phòng, Sonia và Dolly, Brenda Lestrange đi tắm biển vào lúc 7 giờ thiếu 10 phút khi sáng. Cả hai đều đã thức, nhưng chưa chịu ngồi dậy. Khoảng tám tới mười phút sau, ông Toby Curtis bắt đầu bắn súng cạcbin phía sau bungalow.

Ireton kêu lên:

— Nhưng Brenda không chết vì đạn cạc-bin!

— Tôi biết.

— Vậy ông kể dông dài để làm gì?

— Tôi đang muốn giăng bẫy thủ phạm, và chỉ dành cho riêng y mà thôi. Toby bắn nhiều phát súng… Hai cô hầu phòng đều nhìn thấy ông ta bắn và nghe thấy tiếng súng – Ông quay qua Joyce – Cô cũng nghe thấy, phải không nào?

— Tôi nghe thấy một tiếng súng, như tôi đã kể với Dan. Vào lúc 7 giờ, khi tôi thức giấc.

— Cô có nhìn qua cửa sổ không?

— Không.

— Khẩu súng cạc-bin hiện ở đâu?

Toby la lớn:

— Tôi đã trả lại Ireton sau khi thấy xác Brenda. Nhưng khẩu súng chẳng liên quan gì tới án mạng. Cả tôi cũng thế.

Bác sĩ Fell vẫn thản nhiên:

— Chúng ta đều biết Brenda khoác áo choàng tắm, mặc bộ đồ tắm và quàng ở cổ chiếc khăn lụa. Điểm đáng chú ý ở đây là đi tắm lại quấn khăn lụa quanh cổ, và đây là tính thích mặc đồ theo ý riêng của cô. Tên sát nhân vốn rành thói quen này nên đã lợi dụng… – Mọi người im phăng phắc theo dõi từng lời của Fell – Brenda tới bãi biển. Cô cởi áo choàng. Mọi người hãy nhớ lại đi, điểm này rất quan trọng. Cô trải áo trên Ghế bành của Vua Arthur và ngồi xuống, khăn quàng vẫn quấn quanh cổ. Hung thủ tấn công cô từ phía sau. Cô không nhìn, không nghe thấy gì, cho tới khi vũ khí chạm vào cổ cô, siết chặt khiến cô nghẹt thở sau đó ít phút.

Joyce hỏi:

— Như vậy Brenda không phải chết do bị siết bằng chiếc khăn quàng cổ của chị ấy?

— Phải, dù mọi người đều tưởng rằng vậy, và đây chính là ý đồ của hung thủ. Bây giờ tôi trở lại với câu hỏi của Toby: Vậy khẩu cạc-bin có liên quan gì tới án mạng? Dan trả lời mà không kịp suy nghĩ:

— Tiếng nổ có một vai trò trong vụ án!

— Đúng! Tiếng súng cạc-bin nghe rất giống tiếng vũ khí đã lấy đi mạng sống của Brenda: Đó là tiếng quất gió của một ngọn roi làm bằng da rắn.

Ở Nam Phi, tôi đã thấy người đi cày dùng ngọn roi rất dài để quất bò. Còn tại Mỹ, tôi đã thấy một ngọn roi dài tới 7,5 mét. Nếu có ai đã xem xiếc, hẳn có thể cũng đã nhìn thấy. Tóm lại, tên sát nhân đứng trên bãi cỏ, vung mạnh roi. Ngọn roi quấn quanh cổ nạn nhân khiến Brenda nghẹt thở.

Ireton kêu lên:

— Nhưng vũ khí này làm sao cất giấu?

— Dễ thôi, nếu quấn quanh người và khoác bộ lên bộ đồ vét – ông nhìn ngay mắt Toby – Chúng ta có thể thấy chiếc roi ấy bên trong bộ đồ vét của Toby Curtis!

Toby bất giác lùi lại mấy bước, dáo dác nhìn quanh. Nhưng cửa khách sảnh bỗng mở ra, thanh tra Tregellis bước vào, lớn giọng:

— Tôi đã nghe hết câu chuyện. Bác sĩ Fell, xin cứ tiếp tục.

— Tóm lại, hung thủ làm bộ bắn mấy phát súng cạc-bin, phía sau bungalow, khiến mọi người biết y đang ở đó. Cho nên, khi nghe tiếng ngọn roi rít lên, ai cũng nghĩ đó chỉ là một phát súng nữa.

Dan hỏi:

— Nhưng tại sao Toby lại giết Brenda? Do động cơ nào?

— Tại anh! – trong khi Dan ngớ người ra, ông tiếp – Joyce yêu anh, hầu như ai cũng biết, trong khi anh lại theo đuổi Brenda. Còn Brenda vốn đỏng đảnh, làm ra vẻ yêu thương anh để cô em họ không thể phỗng tay trên. Toby tưởng lầm rằng anh ta không còn hy vọng gì nữa, nên trả thù cô gái tội nghiệp.

Dan liếc nhìn Joyce, bắt gặp ánh mắt thẹn thùng của cô, trong khi thanh tra Tregellis rút ra chiếc còng tay, tiến lại phía Toby Curtis.

(Phóng tác từ “Death by invisible hands” của John Dickson Carr)