← Quay lại trang sách

ĐỊNH MỆNH

Chúng ta đang ở vào tháng Tám năm 1990. Tại bệnh viện Saint-Joseph, ở Munich, Đức, đông đảo nhà báo vây quanh một căn phòng được canh gác hết sức cẩn mật. Dĩ nhiên không phải bỗng dưng lại có đông nhà báo đến vậy nếu chẳng có vấn đề gì. Một cuộc chạy đua lấy tin trong trường hợp đặc biệt, như người ta thường gặp trong nghề.

Chàng thanh niên mới 24 tuổi đang nằm trong căn phòng màu trắng số 15, đến giờ vẫn đóng cửa im ỉm trước tất cả mọi cuộc thăm viếng, có họ tên đầy đủ Rudy Brenner. Anh ta vừa trải qua phẫu thuật và phải cắt bỏ cả hai chân sau một tai nạn nghề nghiệp khủng khiếp. Anh là thợ nề và lúc đang lúi húi tô tường bất ngờ bị một tảng đá nặng rớt từ cần cẩu xuống, nghiền nát cả hai chi sau. Việc cứu hộ gây xúc động sâu sắc, phải nhờ đến cả quân đội, và anh còn phải trải qua cả tuần lễ để vật lộn giữa sự sống và cái chết.

Tuy nhiên đó chỉ là một dữ kiện ban đầu khiến dư luận chú ý. Trùng hợp ngẫu nhiên khó tin khiến người ta tập trung đến Rudy xảy ra liền ngay sau tai nạn. Vợ Rudy nhận được, cùng ngày anh bị cưa cả hai chân, một lá thư từ Úc gởi đến. Lá thư mà chị đọc đi đọc lại nhiều lần trước khi hiểu hết nội dung. Lá thư có công chứng từ Brisbane, viết rất đơn giản: “Ông Eric Kohler vừa qua đời ngày 10 tháng Ba rồi. Thể theo nguyện vọng cuối cùng của ông, người thừa kế chính thức duy nhất của ông là cháu ông tên Rudy Brenner, hiện đang cư trú tại Đức.”

Cùng với lá thư có đính kèm danh mục kê khai tài sản của ông chú quá cố, chủ yếu là một dọc các siêu thị. Tóm lại, tổng số tài sản lên tới hơn hai mươi triệu đô-la Mỹ.

Do đó, người ta hiểu ra rằng tại sao các nhà báo ở Munich và các nơi khác lại tập trung đông đảo trước phòng của Rudy Brenner. Một tai nạn khủng khiếp bất ngờ đến thế, chỉ vài giờ sau, lại là một tin vui bất ngờ đến thế ập đến với cùng một con người, định mệnh quả là khó tin.

Các phóng viên chen nhau quanh vợ của Rudy, Carlotta Brenner, trong khi cô ra sức đẩy họ ra. Nhiều nhà báo đã đặt sẵn tít cho bài viết của mình sao cho thật ấn tượng như “Triệu phú cụt cả hai chân”, “Mất chân nhưng được tài sản”, “Từ bất ngờ đến bất ngờ”…

Phải, chắc ăn đây là một đề tài hấp dẫn cho báo chí! Tuy nhiên, không ai có thể tưởng tượng điều gì sắp xảy ra đối với nhà triệu phú đang nằm trên giường bệnh. Muốn vậy, phải biết toàn bộ tiểu sử cuộc đời của Rudy Brenner, vốn còn có nhiều điều kỳ lạ hơn tất cả những gì người ta có thể tưởng tượng.

* * *

Bác sĩ điều trị vừa cho phép các nhà báo vào phòng của bệnh viện Saint-Joseph, nơi Rudy Brenner đang nằm.

Đó là một thanh niên 24 tuổi, da nâu sậm, nhưng ai mà đoán được thật ra anh ta trông giống ai trước đây? Mặt anh trắng bệch vì sợ, những giọt mồ hôi chảy dài trên mặt, cặp mắt trũng sâu, đôi môi xám ngắt. Khi nhìn thấy các nhà báo xông về phía mình cùng lúc với vợ, anh ta có phản ứng kinh ngạc, rồi… hốt hoảng. Ánh đèn flash nháy liên hồi. Trong lúc Carlotta lao về phía chồng, khóc ròng vì vui sướng và cảm động, thì cùng một lúc, từ tứ phía căn phòng vang lên những tiếng nói, câu hỏi tới tấp:

— Nay anh giàu quá rồi, Rudy!

— Thật là cả một tài sản đáng nể, thưa ông Brenner!

— Mời ông tuyên bố câu đầu tiên dành cho tờ báo của tôi!

Nhưng người bị thương không phản ứng như cánh nhà báo chờ đợi. Không tỏ vẻ muốn hợp tác chút nào, anh ta lấy hai tay chụp tấm đắp kéo lên che mặt, hét lên:

— Cút sạch hết cho tôi nhờ!

Bác sĩ và y tá cũng can thiệp để đuổi hết phóng viên ra khỏi phòng bệnh. Bệnh nhân của họ vừa phải chịu cú sốc quá lớn và cần để anh ta bình tĩnh trở lại.

Phải, đó là chuyện bình thường. Và, ngày hôm sau, báo chí Munich cũng tỏ ra hết sức thông cảm.

Rồi, nhiều báo mở cuộc điều tra riêng. Ông chú Kohler đã sang nước ngoài lập nghiệp ngay sau Thế chiến 2 và chẳng bao giờ cho biết tin tức gì về mình, thậm chí người ta không hay biết ông đã tới nước nào. Ở Úc, ông khởi nghiệp buôn bán nhỏ, rồi công việc làm ăn phát đạt đến nỗi ông trở thành người cầm đầu cả một vương quốc phân phối hàng hoá.

Những bài báo được lên trang, không chỉ khuôn mặt Rudy nằm trên giường bệnh, mà còn cả những tấm ảnh của anh ta cách nay đã lâu, khi anh mới 17 tuổi, do cánh nhà báo tìm được tại nhà cha mẹ anh.

Theo ý các phóng viên, hẳn bạn đọc sẽ say mê theo dõi câu chuyện mà thảm kịch cập kè với điều kỳ diệu này. Nhưng, trong toàn cục sự kiện, họ vẫn cảm thấy mình còn thiếu thông tin về phản ứng của nhân vật chính. Rốt cục anh ta nghĩ sao về số phận của mình? Anh có sung sướng không, hay ngược lại, mang ý nghĩ tuyệt vọng? Và họ cố tìm hiểu.

Nhưng trong lúc các nhà báo túc trực tại bệnh viện SaintJoseph, cánh cửa phòng Rudy luôn khép kín. Bệnh nhân tỏ dấu hiệu kiên quyết không cho bất cứ một ai bước vào. Anh từ chối tất cả các cuộc phỏng vấn, tất cả mọi ảnh chụp. Vợ anh, Carlotta, mà người ta rình rập suốt nhiều giờ mới “tóm” được, cũng không nói gì hơn:

— Xin để tôi yên. Tôi chẳng có gì để phát biểu cả. Chồng tôi chỉ muốn mọi người đừng chú ý đến anh.

Về phía cha mẹ của Rudy cũng y vậy. Dường như họ cũng nhận được tín hiệu của con trai. Không chịu tiếp khách thăm nữa, không trả lời các câu hỏi nữa, không đưa ảnh của gia đình nữa. Tất cả chỉ còn là im lặng.

Và nhiều ngày, nhiều tuần trôi qua. Rudy Brenner, nhà triệu phú cụt chân, người bị tàn tật bất ngờ cũng như giàu lên bất ngờ vẫn kín miệng và vô hình. Đến cuối tháng Chín 1990, anh rời bệnh viện trên ghế lăn do vợ đẩy, vào ban đêm và theo cửa sau một cách lén lút. Không một ai nhìn thấy cảnh này.

* * *

Hơn một tháng nữa trôi qua. Bây giờ đã đến đầu tháng Mười Một 1990. Trong mưa tuyết, hai phóng viên của một tuần báo Đức, một phóng viên viết và một nhiếp ảnh, đứng chôn chân trước biệt thự của Rudy Brenner thuộc ngoại ô Munich. Ngôi nhà quá sang đối với một công nhân xây dựng, nhưng rõ ràng chưa xứng tầm đối với một triệu phú. Run rẩy vì lạnh, cả hai thầm nguyền rủa lệnh của ban biên tập: Phải “canh me” tại trước cổng biệt thự để rốt cuộc kiếm được điều gì đó đăng lên báo.

Bởi vì tới lúc này, mọi kết quả đều đáng thất vọng, nếu không nói là con số không. Chưa một lần nào Rudy xuất hiện trong vườn, ngay cả ở khung cửa sổ. Vợ anh ta, Carlotta, thỉnh thoảng mới ra khỏi nhà, luôn chỉ một mình và có cậy răng cũng không nói. Trừ cha mẹ Rudy, tất cả khách khứa đều bị từ chối thẳng thừng. Thoạt đầu, họ hiện diện rất đông ở cổng biệt thự: nhà báo, người làm từ thiện, người đi xin đủ thứ đủ loại. Rồi họ ngày càng thưa thớt dần; họ bấm chuông vài ba lần, xong chán nản bỏ đi.

Bữa nay, trong lúc hai nhà báo đang mài gót giày phía bên kia đường, chợt có ai đó dừng lại trước biệt thự. Cả hai nhìn nhau mỉm cười: Lại thêm một kẻ không biết điều sắp bị tống cổ đi. Chợt anh phóng viên viết dùng cùi chỏ thúc đồng nghiệp:

— Này, anh chàng kia có vẻ cố vô nhà bằng được!

— Làm sao vô. Bộ ông ta điên hả?

— Nhìn thử coi!

Quả thực, sau khi bấm chuông không nghe trả lời, kẻ lạ mặt bắt đầu dộng ầm ầm vào cánh cổng sắt và la lớn. Anh phóng viên ảnh há hốc miệng:

— Ông ta muốn phá cổng kìa!

Nhưng chưa hết. Cánh cổng hé mở. Một cuộc đối thoại ngắn và người kia lọt vô biệt thự.

Phóng viên ảnh nhìn bạn mình với vẻ kinh ngạc pha chút lo ngại, nhưng bạn anh bỗng cười phá lên:

— Không có phép mầu gì đâu. Mình nhận ra kẻ vừa lọt vô biệt thự rồi. Tôi từng phỏng vấn ông ta mà. Đó là ông cảnh sát trưởng. Tôi có cảm giác chúng ta sắp có tin giật gân về Rudy Brenny đấy.

Quả vậy. Cảnh sát trưởng giờ đây đã ngồi trước mặt vợ chồng Rudy. Rudy cố thu mình trong chiếc xe lăn. Có thể tai nạn hoặc bất ngờ trở thành triệu phú đã khiến anh ta mau già đến thế. Anh như già thêm dễ đến mười lăm tuổi, với mái tóc bắt đầu điểm muối tiêu và nhiều nếp chân ngỗng trên mặt, nhất là quanh đôi mắt và khoé miệng. Cũng có thể do một nguyên nhân khác nào đó. Dẫu sao cũng có một điểm rất dễ nhận ra: Rudy đang sợ hãi…

Ông cảnh sát trưởng bắt đầu tấn công với giọng cân nhắc:

— Định mệnh thật đáng kinh ngạc, phải không ông Rudy Brenner? Tại sao cùng lúc lại xảy ra hai sự kiện kỳ lạ đối với ông? Tại sao báo chí lại in đúng tấm ảnh ông chụp khi ông tròn 17 tuổi? Tôi không nói báo Đức, nhưng báo Hy Lạp, vì một tuần báo tại nước này đã đăng lại bài nói về câu chuyện trùng hợp ngẫu nhiên lạ lùng của ông…

Nạn nhân cố thu mình nhỏ thêm… Anh lau mồ hôi rịn trên khuôn mặt. Giọng ông cảnh sát trưởng vẫn đều đều:

— Và điều rủi ro nhất đối với ông, ông Brenner, là cha mẹ của cô thiếu nữ Efi Papadopoulos đã đọc bài báo và nhận ra ông!

Rudy kêu lên một tiếng nhỏ. Vợ anh vội lên tiếng:

— Câu chuyện này ra sao? Tôi chưa khi nào nghe đến tên cô gái đó cả!

— Nhưng chồng chị biết rành cô ấy. Họ từng có quan hệ tình cảm, tại Mykonos, hòn đảo nơi cô gái sinh sống. Mối quan hệ gần như chính thức, bởi cha mẹ cô gái đều hay biết. Nhưng mối quan hệ đã chấm dứt một cách tồi tệ. Người ta phát hiện cô gái bị siết cổ chết và người yêu của cô biến mất… Chuyện xảy ra đã tám năm. Rudy Brenner khi ấy vừa 17 tuổi, giống như tấm ảnh anh ta đã được đăng trên báo. Chính vì vậy chồng chị mới sợ các nhà báo, nhất là sợ chụp ảnh đến vậy.

— Không đúng! Đó là do cú sốc mà anh ấy phải gánh chịu. Có phải không Rudy? Anh hãy nói cho em nghe phải đúng vậy không?

Nhưng Rudy không nói gì cả. Do đó viên cảnh sát trưởng tiếp tục:

— Sau vụ ám sát, chồng chị trở về quê và thoát đẹp khỏi mọi cuộc truy lùng. Nhưng định mệnh lại ngoặt sang một hướng khác. Tôi vừa nhận được lệnh truy nã quốc tế, thưa ông Brenner. Ông yên tâm, ông sẽ không bị dẫn độ sang Hy Lạp. Đức không cho dẫn độ công dân của mình sang những nước còn có án tử hình. Và, với tình trạng tàn tật của ông hiện nay, ông sẽ không bị nhốt vào tù, nhưng vào bệnh viện có canh gác cẩn thận.

Carlotta vẫn cố kêu lên, nhưng đầy tuyệt vọng:

— Rudy, rốt cuộc anh nói gì đi chớ!

Và cuối cùng, Rudy cũng lên tiếng:

— Em còn muốn anh nói gì nữa? Anh biết nói sao bây giờ?

Người ta còn biết nói gì nữa: đó là vấn đề đặt ra với các nhà báo khi họ nắm được sự thật. Hai nhà báo giờ đây cũng chỉ biết đứng lặng người trước trò chơi khó tin của định mệnh. Sau đó có báo viện đến ý muốn của Chúa, có báo lại cho rằng đó đúng là một “cuộc chiến” giữa cái may và cái rủi. Tai nạn, hưởng thừa kế, phát hiện tội ác, vận rủi đã thắng với tỉ số 2-1.

Bị coi là tội phạm, Rudy Brenner bị kết án 15 năm tù giam, nhưng chỉ bị nhốt trong bệnh viện. Tuy nhiên anh ta vẫn được quyền sở hữu tài sản trị giá hai mươi triệu USD tại Úc, bởi không có lý do nào để tước quyền thừa kế này của anh.

Không ai biết anh ta nghĩ gì khi ngồi trên xe lăn, trong tận cùng lương tâm và trong cô độc – bởi Carlotta sau đó đã nộp đơn xin ly dị và được toà chấp thuận. Không ai có thể biết, nhưng có một điều chắc chắn, đó không phải là những ý nghĩ bình thường, bởi có lẽ chưa một ai lại có định mệnh éo le như Rudy Brenner.

Và, góp phần quan trọng vào định mệnh này, một cách tình cờ, lại có vai trò của báo chí.

(Theo “Le destin de Rudy” của Bellemare)