MỘT VỤ GIẾT NGƯỜI
— Xin mời hút thuốc.
Tôi nói với Everly, đang ngoác miệng cười phía bên kia chiếc bàn nhỏ, trong ánh sáng lờ mờ của tiệm rượu nhỏ, chỉ có hai người khách duy nhất là chúng tôi. Ông ta thoạt đầu ra vẻ từ chối, nhưng rồi nhún vai, rút lấy điếu thuốc từ chiếc hộp bạc cũ kỹ do tôi đưa ra.
Ông ta tỏ vẻ ngạc nhiên:
— Ồ! Đúng thứ thuốc tôi thường hút!
Tôi muốn đáp hầu như cánh đàn ông ai cũng khoái thứ thuốc này, nhưng chẳng nên chọc giận một người trước khi người ấy bắt đầu một sự việc tồi tệ. Tôi bật hộp quẹt châm thuốc cho ông ta, cố giữ cho tay khỏi run.
Tôi ngắm nhìn bộ mặt mà tôi đã biết quá rõ. Nhưng tôi vẫn chưa quen nhìn bộ mặt thật của một người, vốn sinh động, dù đã nhiều lần thấy họ qua những tấm ảnh đăng trên báo, vốn cứng ngắt. Everly là giám đốc một công ty du lịch nổi tiếng, rõ ràng có nét mặt của một kẻ thành đạt, và chắn chắn không khi nào nghĩ rằng mình lại có thể sắp bị ám sát.
Everly lên tiếng, vừa đưa cổ tay lên liếc nhìn chiếc đồng hồ gắn những viên ngọc đủ màu thay vì chữ số:
— Ông Brennan, tôi hy vọng ông không làm tôi mất nhiều thì giờ. Ông nói qua điện thoại rằng nếu tôi chịu khó rời văn phòng công ty du lịch để tới đây uống chút đỉnh, ông sẽ nói tôi nghe một câu chuyện làm ăn hết sức quan trọng, mà không tiện nói qua điện thoại. Ông làm tôi tưởng ông có việc kinh doanh nào to tát ghê gớm lắm. Thế mà, nói thật tình, nãy giờ tôi thấy ông có vẻ giống một tên tội phạm hình sự hơn.
Tôi nói, thận trọng rút ra một điếu thuốc lá khác:
— Tôi đúng là một tên tội phạm hình sự. Tôi phạm tội liền bây giờ đây.
Everly chắp hai tay, bật cười:
— Liền bây giờ, nói hơi quá đấy. Này ông bạn già, ông chỉ có ba phút nữa thôi. Tôi sẽ rời quán này sau ba phút – Ông ta ngả người ra sau ghế, nhướng mày – Ông có thứ gì hoặc công việc gì có giá trị lớn để nói tôi nghe? Và thức uống ông hứa với tôi đâu nào?
Tôi bỏ lại điếu thuốc vô bao:
— Không có thức uống nào cả. Tôi đã trả tiền để người phục vụ không tới gần bàn này hóng chuyện.
Everly chớp mắt, nụ cười biến mất, ra vẻ cảnh giác. Ông ta dợm đứng dậy, nhưng lại ngồi xuống khi tôi rút khẩu súng ngắn từ túi xách ra, đặt trên đùi. Đó là một khẩu súng ru-lô bự, cổ lỗ sĩ, hợp với phim cao-bồi hơn là trong một quán rượu sang trọng đầu thế kỷ 21. Everly bây giờ hơi hoảng. Ông ta rít một hơi thuốc, nhả khói, cố rời mắt khỏi họng súng đang chĩa ngay ngực ông ta nhưng không thể. Tôi nói:
— Đây là một khẩu súng thật, Everly. Tôi đã lắp đủ sáu viên đạn. Giờ tôi sẽ bỏ súng vào túi xách nhưng ông hãy nhớ rằng khẩu súng luôn sẵn sàng nhả đạn. Tôi không muốn bắn ông ở đây, nhưng tôi sẽ làm vậy tại bất cứ đâu, lúc nào, nếu cần. Cho nên hãy lắng nghe tôi nói đây. Tôi đã nói qua điện thoại rằng đây là vấn đề sống còn. Tôi đã nói như thế, và giờ tôi nhắc lại lần nữa, để ông biết đó không phải câu nói xàm. Chính vì câu nói ấy ông mới bỏ công ăn việc làm để tới đây, phải không nào?
Everly rít một hơi trước khi đặt điếu thuốc lá trên chiếc gạt tàn, nhìn tôi:
— Cứ coi là ông nói đúng đi. Vậy ông muốn nói về vấn đề gì nào? Và ông thực ra là ai, đến giờ này tôi vẫn chưa hân hạnh được biết?
— Tôi tên John Brennan, giáo sư đại học khoa học tự nhiên.
Ông không biết tôi, nhưng hẳn ông biết con gái tôi, Ellen.
Everly cau mày, hơi bối rối:
— Là giám đốc một công ty du lịch, ngày nào tôi cũng gặp không biết bao nhiêu cô gái cả. Nào hướng dẫn viên, nào tiếp tân khách sạn, nào nhân viên tiếp thị… Tôi không thể nhớ nổi một cô Ellen nào đó.
— Tên đầy đủ của con gái tôi là Ellen Roberts. Trong hai tháng gần đây ông luôn gặp cháu nó mà.
Cặp lông mày giãn ra, thay vào đó là nụ cười gượng. Everly lại dợm đứng dậy, nhưng tôi đã kịp rút súng ra, và ông ta đành ngồi xuống. Ông ta rút điếu thuốc lá khác từ gói thuốc trong túi ra. Tôi châm lửa với bàn tay còn rảnh. Lần này tay ông ta run run. Tôi lên tiếng:
— Khẩu súng làm ông sợ đấy. Hẳn vậy. Tôi bắn rất chính xác trong vòng năm-sáu mét. Hàng ngày tôi đều tập bắn ở cự ly này. Đừng cố thử rời quán rượu nhỏ này nữa. Tôi không muốn sự việc xảy ra tại đây.
— Tôi ghét ở trong tình trạng bị đe doạ như thế này, giáo sư! Ông muốn nói về con mình thì đi gặp nó mà nói chuyện. Tôi không thích bị buộc phải nói chuyện trước họng súng chút nào.
Tôi bình tĩnh:
— Tôi không muốn nói chuyện với con gái tôi, mà muốn nói với ông về cháu. Tôi đã có một quyết định rất mạnh, và tôi cho ông một cơ hội để nghĩ lại.
Everly nhìn tôi với ánh mắt dò hỏi:
— Nói tiếp, giáo sư. Ông muốn đề nghị gì nào?
— Tôi đã nghiên cứu ông rất kỹ, và phải nói thực tôi không mấy hy vọng khi tiếp xúc với ông. Tôi không nghĩ ông coi những lời nói là nghiêm túc và do đó ít để ý tới. Có lẽ do ông đã lăn lộn quá lâu trong thương trường, do thích cua gái và do bản tính ích kỷ của ông.
Everly đốp chát:
— Ông đừng nên tốn thì giờ phân tích người khác và hãy nói điều gì có ý nghĩa hơn.
— Vấn đề là như vầy, Everly, Ông có một hợp đồng kéo dài ba năm với con gái tôi. Điều kiện là con tôi phải làm trong văn phòng của ông và mỗi khi ông gọi là phải tới ngay, tại bất cứ nơi nào, lúc nào – dù đó là nhà riêng, vào ban đêm. Tôi muốn ông huỷ hợp đồng này, hoặc ít ra bỏ những điều kiện này.
— Có gì sai trái nào? Bộ con gái ông còn nhỏ nhít lắm sao?
Cô bé đồng ý như vậy kia mà!
— Ellen là đứa con duy nhất của tôi – tôi nói và lựa từng chữ, cố dằn cơn nóng giận – Tôi vừa là cha vừa là mẹ của cháu từ khi cháu mới sáu tuổi. Tất cả những gì cháu thích làm là nghề hướng dẫn du lịch để có dịp đi đây đi đó. Ông thoạt đầu đã hứa hẹn với cháu đủ điều, dụ khị cháu, để rồi cuối cùng đưa hợp đồng như tôi vừa nói, với lời hứa hão “qua ba năm thực tập sẽ tính sau”. Cháu nó còn trẻ dại… – Tôi kịp kềm chế không nói tiếp Everly nổi tiếng là một tay cua gái, một con “dê xồm” mà hầu như ai cũng biết tiếng.
Everly cười gằn:
— Vậy chủ yếu ông e rằng con gái ông không đạt được những gì mà cô ta ưa thích. Nhưng giả sử cô ta thích vậy thì sao? Tại sao ông chõ mũi vào việc của tôi với Ellen?
— Tôi chỉ muốn nói tôi sẽ giết ông nếu ông cứ tiếp tục hợp đồng chết tiệt của ông.
— Ông sẽ bắn tôi bằng khẩu súng to đùng trong túi xách?
— Không, đó không phải là cách tôi muốn dùng. Tôi có thể làm bị thương một người bất chợt đi ngang, và tôi có thể bị bắt tại trận. Sau hai tuần lễ tập bắn với khẩu súng này, tôi nghĩ mình hoá điên. Thật tức cười khi một người có địa vị như tôi lại sử dụng phương pháp quá thô bạo.
Everly hơi nhíu mày:
— Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể biết ông sống ra sao… Thực ra, ông dạy môn gì tại trường đại học?
— Tôi quên chưa nói. Tôi là một nhà vi trùng học theo từ mới nhất. Có thể ông quen với từ cũ hơn, nhà vi khuẩn học.
Mặt Everly hình như hơi tái đi. Tôi nói tiếp:
— Ông nghĩ sao? Hàng ngày tôi làm việc với những nguồn gây bệnh có thể khiến tóc ông rụng hết dù không cần đụng vào người ông.
Everly hắng giọng trước khi lập lại:
— Nguồn gây bệnh?
— Để tôi giải thích rõ hơn, nguồn gây bệnh là những vi sinh vật gây bệnh nơi súc vật.
Everly hỏi với giọng hơi hoảng:
— Và ông định lấy kim chích chúng vào người tôi?
— Không. Làm như vậy rất khó, bởi nhiều lý do. Vả lại tôi chưa bao giờ trực tiếp sử dụng nguồn gây bệnh cả. Chắc tôi sẽ dùng một thứ gì đó vô phương cứu chữa, và không gây ra dịch bệnh. Không, nhất định không phải là vi sinh vật.
Everly đốt thêm điếu thuốc khác:
— Nếu ông đã đề cập đến chuyện này, ông bạn già, tôi có thể hỏi thêm thực ra đó là thứ gì hay không?
— Tôi đang sử dụng một loại độc tố hoại sinh có gốc thực vật. Đây là những vi khuẩn sống bên ngoài cơ thể con người. Một vài loài sản sinh độc tố gây tử vong nơi con người. Ông có thể từng nghe nói tới một trong những thứ đó, botulism, là thứ gây ngộ độc thịt, vốn được nhiều người biết tới nhất.
— Có. Tôi có nghe.
— Nó sản sinh ra độc tố rất mạnh. Vài mô tế bào đủ giết chết một con chuột. Một lượng không lớn hơn hạt muối sẽ giết chết một con ngựa. Từng có người chết chỉ do ngậm một mẩu thịt có chứa độc chất này vào miệng, dù sau đó kịp nhổ ra. Và đó chỉ là độc tố sinh ra trong điều kiện tự nhiên! Trong phòng thí nghiệm của tôi, tôi có thể tinh chế độc tố ấy, cô lại thành một tinh thể nhỏ hơn một ngàn lần mà gây tử vong ghê gớm hơn. Chỉ một mẩu bé xíu chất này vô miệng ông là đủ khiến ông tiêu tùng, nếu không được chạy chữa trước khi xuất hiện những triệu chứng báo trước đầu tiên.
Everly hình như lấy lại bình tĩnh:
— Và triệu chứng đầu tiên xuất hiện ra sao? Trong bao lâu?
— Từ ba đến sáu giờ sau khi bị nhiễm. Nạn nhân thấy như có quầng nhiều màu sắc bao quanh mọi vật, như nhìn thấy hai hình ảnh một lúc. Miệng và cổ nạn nhân khô khốc. Nạn nhân trở nên rất yếu, mất khả năng phát âm, thở và nuốt khó khăn và thường chết trong cơn hôn mê sâu.
— Ông có định cho tôi nuốt một trái ô-liu độc tố hay không đấy? Hay cho độc tố vào ly rượu Martell của tôi?
— Không đâu. Độc tố kích cỡ bằng trái ô-liu đủ để giết sạch mọi người trong thành phố này. Chỉ cần một tinh thể bỏ vào miếng bánh mì hoặc ly nước là đủ cho một người có trọng lượng cỡ ông.
— Được rồi, giáo sư, ba phút của ông đã hết. Tôi hoàn toàn bị thuyết phục trước quyền năng ghê gớm của ông. Tôi vừa sợ, vừa ấn tượng. Nói tôi nghe, vậy ông muốn gì nào.
— Thì tôi đã nói rồi. Để Ellen đi làm hướng dẫn viên du lịch và huỷ hợp đồng với ý tưởng hắc ám mà ông dụ con gái tôi ký.
Chúng tôi nhìn nhau, rồi Everly gật đầu ra dấu. Trước khi tôi kịp quay đầu lại nhìn, cả hai cánh tay tôi đã bị siết cứng ngắt, bẻ quặt ra sau lưng. Everly nhanh chóng bước lên vài bước. Một giọng trầm, khoẻ vang lên sát bên tai tôi:
— Bỏ súng xuống ông bạn, nếu không tôi vặn gãy tay bây giờ!
Tôi buông súng, và Everly nhanh nhẹn cúi xuống gầm bàn lượm khẩu ru-lô lên. Bỏ vũ khí vào túi áo khoác, ông ta nghiêng người trên bàn:
— Ông muốn tôi “buông tha” cô con gái xinh đẹp nhỏ bé của ông, người vừa tròn hai mươi ba tuổi hồi tháng trước. Tôi trả lời “không” với ông bạn. Nói thật giáo sư nghe, tôi thích cô ta. Đó là cô gái duy nhất tỏ ra do dự về cái mà ông bạn gọi là những điều kiện “đáng sỉ nhục” của tôi, nên tôi càng khoái. Do Ellen đã thành niên, cô có toàn quyền quyết định, cha cô ta chẳng thể can thiệp. Còn về độc tố chết người của ông bạn, nếu ông bạn còn cả gan tiến tới gần tôi trong vòng bốn mét, Sandy sẽ không để ông bạn yên thân đâu!
Sandy lúc này mới buông tay tôi ra để tiến lại đứng gần chủ. Đó là một thanh niên lực lưỡng cao gần hai mét và nặng phải tới 120 ký, thân hình như một con khỉ đột. Anh ta trợn mắt nhìn tôi giống như con mèo đang nhìn chú chuột nhắt. Tôi cố một lần cuối:
— Ông Everly, nếu ông bước ra khỏi cửa tiệm mà không hứa để Ellen yên ổn một mình với nghề mà cháu nó thích, ông sẽ bỏ mạng. Sandy không bảo vệ nổi ông đâu.
Sandy nhún vai, nắm bàn tay to đùng đấm dứ tôi, trong khi Everly cười nhạt, lắc đầu:
— Chúng ta sẽ coi lại vấn đề này sau, ông bạn già. Tôi nghĩ cảnh sát cũng sẽ xem xét việc bảo vệ tôi nữa đấy. Cám ơn ông bạn đã có một vài ý tưởng thật thú vị. Có lẽ rồi cũng có lúc tôi thử áp dụng xem sao. Còn Ellen chỉ trở về với ông già lẩm cẩm của cô sau khi…
Everly bỏ dở câu nói, quay người cùng với “con khỉ đột” bước ra khỏi tiệm rượu.
Vài phút sau, tôi cũng bước ra khỏi tiệm, đi bộ đến trạm cảnh sát gần đó. Dọc đường đi, tôi quăng gói thuốc lá và thuốc giải độc tố vào miệng cống cạnh đường đi. Tôi bỏ hút thuốc lá đã mấy năm nay rồi.
Tôi thú nhận với cảnh sát mình đã phạm tội giết người. Họ khiến tôi khá lúng túng khi tôi không thể nói cho họ biết nạn nhân là ai, vì tôi chỉ có thể tiết lộ điều này trong khoảng từ ba đến sáu giờ đồng hồ nữa.
(Phóng tác)