← Quay lại trang sách

Chương 13

Meghann nhìn thấy Charles rời khỏi máy bay và chạy về phía anh. “Charles!”

Anh ôm cô thật chặt và nhìn chiếc áo khoác cưỡi ngựa, chiếc quần bò bó chặt và đôi ủng đen độc địa mà nữ khủng bố cũng phải ghen tị. “Bé con,” anh quát bằng giọng bắt chước Simon cực giống, “sao em dám xuất hiện trước mặt đức ngài chủ nhân của mình trong cái thứ rác rưởi kia.”

Anh thấy nhẹ nhõm vì sự căng thẳng khẽ rời khỏi mặt cô – cô luôn luôn cười khi anh nhái giọng Simon Baldevar. Meghann mở to mắt giả vờ. “Ôi, ông chủ,” cô kêu lên thảm thương, “em đã chắc chắn là anh sẽ thích đôi ủng xinh đẹp của em đá vào “

Charles cười phá lên. “Anh mừng vì thấy em vẫn còn đùa về hắn được.”

“Em còn làm gì được – khóc lóc và bò vào trong góc nhà chắc? Mẹ kiếp hắn!” Bên dưới những lời ngang ngạnh của cô, Charles trông thấy một thoáng nước mắt và nghe thấy vẻ run run trong giọng cô.

Anh nhặt chiếc túi đeo của mình lên và họ nhanh chóng đi qua đám đông trong bãi đậu xe của sân bay. Rồi Charles ôm cô lần nữa và bảo cô, “Cho nó ra đi, Meghann.”

Cô bắt đầu khóc. Những giọt nước mắt này chính là lý do cô không cho phép Jimmy cùng đi – cô muốn có cơ hội tuôn ra hết những nỗi sợ của mình ở nơi anh không thể trong thấy cô. “Em sợ lắm,” cô thổn thức trên ngực người bạn thân nhất.

“Tất nhiên phải sợ rồi, Meghann, chỉ có đồ điên hay đồ đần mới không sợ Bá tước Baldevar. Anh sợ gần chết.” Anh đưa cho cô chiếc khăn tay, và cô lau mắt.

Meghann ngồi lên mui xe và nằm dài trước kính chắn gió. Charles cũng bắt chước, anh đưa cho cô một điếu thuốc và họ liếc nhìn những chiếc máy bay trên đầu trong vài phút, lặng lẽ hút.

Rồi Meghann quay sang bạn mình. “Anh chỉ gặp nguy hiểm vì đã giúp em – đó là lý do Simon ghét anh. Anh có tiếc vì đã giúp em rời bỏ hắn khác hẳn cá tính bình thường của anh không?”

“Tiếc vì đã gặp người bạn thân nhất đời? Tiếc vì đã được hưởng bốn mươi năm với tình bạn đó? Simon sẽ thắng nếu hắn có thể làm anh hối tiếc vì tất cả những điều đó. Meghann à, anh yêu em – và anh sẽ không bao giờ hối tiếc vì đã giúp em.”

“Anh có hối tiếc khi phải chào bình minh với một chiếc cọc xuyên qua tim không?”

Charles tái nhợt. “Anh chỉ hi vọng là Simon sẽ rủ lòng thương chúng ta tới mức đó. Nhưng anh nghĩ nếu hắn có thể bắt được một trong hai ta, thì sẽ không có cái chết chóng vánh đâu. Chúa ơi, Meghann – chúng ta, đặc biệt là em, đã sỉ nhục hắn. Đức ngài Baldevar vĩ đại bị tình nhân hắt hủi khi cô ấy gặp một ma cà rồng cho cô con đường mới. Và hắn không thể ngăn em bỏ đi. Mọi người đều biết chuyện – chúa tể bóng tối của thế giới ngầm đã bị đánh bại bởi một cô gái yếu đuối khi hắn trượt chân lên mảnh kính vỡ. Và rồi kẻ thù lâu năm của hắn cho cô ấy một chỗ trú chân. Meghann à, thủ hạ của hắn sẽ không tuân lệnh hắn – hay sợ hắn – theo cái cách hắn muốn nữa nếu hắn không đem chúng ta ra làm gương.”

Meghann không trả lời; Charles chỉ vừa mới nói ra những nỗi sợ sâu kín nhất của cô. Rất lâu trước đây, Simon đã cảnh cáo cô rằng cô sẽ không bao giờ muốn hắn ghét cô. Giờ hắn sẽ làm gì nếu khinh miệt cô? Cầu xin Chúa, cô cầu nguyện, nếu hắn tìm thấy chúng con và chúng con không thể đánh bại hắn, hãy để mọi chuyện qua nhanh. Đừng để hắn bắt chúng con phải chịu một cái chết không còn chút lòng tự trọng hay phẩm giá nào.

Charles thấy môi cô trắng bệch và cứng rắn nói, “Không ủ ê nữa! Chúng ta sẽ không làm Simon hài lòng bằng cách ngồi đó mà run rẩy chờ đợi hắn. Chúng ta sẽ sống như mọi khi – giờ hạ cái mui chết tiệt xuống và đưa anh về nhà em đi!”

Đêm rất lạnh, nhưng cái lạnh không làm phiền Meghann lẫn Charles. Trong khi cô đưa chiếc xe to lớn ra khỏi sân bay đông đúc, Charles với tay vào túi lấy ra chiếc đĩa CD và nhét vào máy nghe nhạc Jimmy Delacroix mới gắn vào xe cô.

ABBA tràn ngập trong xe, và Meghann cười toe toét. Loại nhạc pop đầy nhựa sống chính là thứ cô cần. Khi tới bài “SOS” Charles nhận xét, “Đây có thể là bài hát Simon dành cho em… gầy mòn héo úa sau khi người tình không chung thuỷ của hắn rời bỏ hắn…”

Vì giao thông trên đường cao tốc Van Wyck không đông đúc như mọi khi, Meghann có thể rời mắt khỏi nó đủ lâu để cốc vào đầu Charles bằng cái vỏ đĩa. “Đáng ghét!”

Bằng cách hát nhép, Charles nhái lại lời bài hát SOS.

Meghann cười rũ rượi và Charles cũng cười với cô, vui vì thấy trò đùa ngốc nghếch của mình tạm rũ bỏ nỗi sợ và lo lắng của cô trong vài phút.

Cuối cùng Meghann gạt nước mắt và hổn hển, “Nói cho anh biết nhé, tình yêu của bọn này chưa bao giờ tốt đẹp.”

“Chẳng lẽ không có gì tốt đẹp giữa hai người trong mười ba năm đó à?”

Cô cân nhắc và cuối cùng nói, “Sex…em phải công nhận tên khốn trong chuyện ấy. Đó là sợi dây ràng buộc bọn em… dục vọng, không gì hơn.”

Charles tò mò về mối quan hệ mà Meghann hiếm khi bàn tới. “Em có bao giờ nghĩ em yêu hắn không?”

Cô thở dài và châm một điếu thuốc khác. “Có lẽ… lúc đầu. Nhưng đó không phải là tình yêu… Nó là sự si mê. Em chưa từng gặp người nào như hắn, chưa gặp ai hoàn toàn tự tin hay quyến rũ … hay mê hoặc cỡ đó. Em đoán là em kính nể hắn. Nhưng chưa bao giờ có tình yêu… ở cả hai phía. Em bị áp đảo trước hắn, còn hắn… Simon bị mê hoặc, hay có lẽ là bị chọc giận vì sự giống nhau giữa em với Isabelle.”

“Còn Jimmy thì sao? Em có yêu anh ta không?”

“Làm sao có thể? Anh ấy là người.”

Charles nhìn chằm chằm vào cô. “Meghann à, em biết là chuyện đó không thể tiến tới nữa cũng như chuyện chúng ta. Giờ, đừng có nói với anh những gì em nên cảm thấy – mà là những gì em cảm thấy.”

“Em ước gì mình biết. Đầu tiên, em nghĩ là em có thể giúp anh ấy. Cuộc đời anh ấy đã bị huỷ hoại, con trai anh ấy bị ma cà rồng giết. Vì thế em nghĩ em sẽ làm anh ấy muốn sống trở lại. Anh ấy học cách tự bảo vệ mình từ em. Và sau một khoảng thời gian, anh ấy sẽ lành bệnh. Anh ấy sẽ muốn có một cuộc sống bình thường… có thể là tái hôn. Nhưng em đã không tính đến chuyện chúng em trở nên gần gũi thế nào. Giờ em không muốn anh ấy bỏ em… nhưng em có thể làm gì? Anh có biết là anh ấy đã yêu cầu em biến đổi anh ấy.”

“Cái gì?”

“Đó chính là phản ứng của em. Làm sao người đàn ông này, người đã trông thấy ma cà rồng có thể làm gì, lại muốn cuộc sống ấy? Làm sao anh ấy nhìn em thức dậy mỗi đêm, không bao giờ nhìn thấy mặt trời, và lại nghĩ đó là điều tốt đẹp? Anh ấy đã trả lời là việc đó không có gì khác biệt vì chúng em yêu nhau. Vậy chuyện gì sẽ xảy ra nếu Jimmy và em kết thúc như anh và Paul? Liệu anh ấy có còn muốn bị kẹt với sự bất tử nếu bọn em chia tay? Nói cho em đi, Charles. Anh có bao giờ hối hận vì đã làm ma cà rồng khi anh biết anh và Paul không ở bên nhau nữa?”

Đến lượt Charles thở dài. “Anh đã rất sợ trước ý nghĩ phải cô đơn trong suốt phần đời còn lại. Anh biết điều em đang nói – Jimmy muốn thành ma cà rồng bởi vì anh ta muốn ở bên em. Liệu anh ta có còn muốn điều đó khi hai người chia tay? Liệu anh ta có thể đương đầu nổi với cám dỗ liên tục của mình? Và rồi còn một vấn đề khác.”

Meghann gật đầu. Cô và Charles đã bàn đến chuyện này trước đó. “Em có nên biến đổi bất kỳ ai khi biết rằng em sẽ truyền dòng máu của Simon Baldevar cho họ không? Em đã thừa hưởng bao nhiêu thiên hướng từ hắn, giống như một loại bệnh?” Cô kể vắn tắt cho Charles nghe chuyện đã xảy ra trong bệnh viện tối hôm đó.

“Đó không phải là em, Meghann. Đó chính là điều làm anh khó hiểu về huyến thống. Simon, phải, hắn sẽ cực kỳ thích thú với việc như thế. Nhưng việc đó xa lạ với nhân cách và thiên hướng của em. Liệu em có phải chiến đấu với những con quỷ như thế nếu Alcuin hay anh biến đổi em không? Có lẽ đó là di sản thừa hưởng. Nếu Alcuin có thể thừa hưởng sự biến dạng của vật tạo ra thầy, tại sao những thiên hướng suy đồi của Simon không thể được truyền sang em?”

“Và rồi sang Jimmy,” Meghann trầm tư nói. “Cho nên dù là em nghĩ Jimmy nên thành ma cà rồng, mà thực ra là ngược lại, thì em cũng muốn ai đó khác cho anh ấy máu.” Cô nhìn Charles đầy ẩn ý trước khi rẽ vào Belt Parkway, nơi giao thông nhanh nhẹn hơn một chút.

Anh ngọ nguậy không thoải mái trên ghế hành khách. “Anh sẽ phải nói chuyện với Jimmy rất lâu trước khi cân nhắc – Chúa ơi!” Một chiếc Jaguar đột ngột tạt đầu họ. Meghann phải đạp chân phanh, và nếu có chiếc xe nào phía sau cô thì họ sẽ bị đâm.

“Đồ khốn nạn,” cô hổn hển, suýt thì ló đầu ra ngoài. “Anh ổn không?” Charles gật đầu.

Chiếc Jaguar chỉ cách cô vài xe ở làn đường bên trái. Meghann kiểm tra xem có xe nào chắn đường bên phải không, rồi cô lao tới và vòng qua mấy chiếc xe trước mặt mình ở làn đường giữa.

“Meghann, em đang làm gì đấy?”

“Anh nghĩ sao? Em định hỏi cái thằng điên kia có phải hắn lấy bằng lái từ trong hộp Cracker Jack [18] không.” Chiếc Caddie dễ dàng bắt kịp chiếc Jaguar, và Meghann rít lên, “Thằng ngu đần kia! Suýt thì mày giết…”

Lời nói ứ lại khi cô thấy mình đang nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu hổ phách đã ám ảnh những giấc mơ của cô trong năm mươi năm. Simon Baldevar – ngồi trên ghế hành khách, đang nhìn thẳng vào cô – gần như có thể vươn tay ra và chạm vào cô. Meghann thoáng nhìn thấy một người phụ nữ đang lái xe, nhưng toàn bộ sự chú ý của cô đã bị đôi mắt quỷ quái toả ra sự giận dữ và thù hận lạnh lùng của hắn chiếm giữ.

Rồi cô phát hiện ra rằng con đường trở nên quá im lặng. Cô rời mắt khỏi Simon đủ lâu để nhìn thấy mọi chiếc xe trên hai bên đường đều đã đứng im, tất cả hành khách đều ngồi tuyệt đối im lặng. Lạy Chúa tôi, hắn đã dừng hết toàn bộ giao thông trên đường Belt Parkway!

Trò lừa gạt vụn vặt đó mà, giọng nói cô không bao giờ quên bảo cô. Sự chú ý của cô bị kéo lại chỗ Simon. Hắn vươn tay ra và chạm một ngón tay vào cằm cô. Ánh mắt em trông kinh hoàng quá, cô bé. Nó khiến tôi muốn ném em lên mặt đất và cưỡng đoạt em. Ai mà biết được? Có lẽ tôi nên làm thế - trước khi buộc em phải cầu xin được chết. Cô cảm thấy cái gì đó hạ cánh trên đùi mình.

Một tiếng còi rúc lên mang giác quan của cô trở lại. Meghann nhìn quanh – câu thần chú đã mất; xe cộ lại đi lại. Toàn bộ cuộc chạm trán không thể kéo dài hơn mười giây. Cô mơ hồ nghe thấy con người ở những chiếc xe xung quanh lẩm bẩm giận dữ về việc đột nhiên bị tắc đường. Tại sao lại bị nghẽn như thế khi mà chẳng có tai nạn nào?

Cô nhìn quanh tìm chiếc Jaguar – nó đã đi từ lâu. Trong khi cô chờ xe cộ bớt đi, cô nhắc đi nhắc lại với chính mình, như một câu thần chú, mình sẽ lái xe và không nghĩ về bất kỳ việc gì cho tới khi về nhà; mình sẽ lái xe và không nghĩ về bất kỳ việc gì cho tới khi về nhà; mình sẽ lái xe và không nghĩ về bất kỳ việc gì cho tới khi về nhà…

Cô và Charles lái về Rockaway trong im lặng, cả hai đều rúng động vì cuộc gặp mặt. Khi về tới nhà, cô tắt động cơ và bắt đầu run. Răng cô thậm chí còn va vào nhau lập cập. Một cái liếc nhìn Charles cho cô biết anh cũng không khá hơn – cô chưa từng thấy anh trắng bệch như thế.

Khi cô có thể nói trở lại, cô nói, “Hắn muốn doạ chúng ta.”

“Ừ.”

“Để chúng ta biết là chúng ta không thể đi đâu hay làm gì mà không có hắn nhìn theo.”

Charles gật đầu và ra khỏi xe.

Meghann định ra khi cô phát hiện một chiếc hộp nữ trang mỏng – chắc hẳn nó là thứ cô cảm thấy đã rơi vào trong xe. Cô rùng mình, và nhặt nó lên. Rồi cô ra khỏi xe và đưa nó cho Charles. “Làm ơn mở nó ra – em không thể.”

Charles cũng không muốn mở nó, nhưng anh vẫn làm. Anh phát ra một tiếng kêu chói tai.

Meghann lao tới bên anh và nhặt chiếc họp anh vừa quăng xuống đất lên. Ở chính giữa là một ngón tay trỏ với chiếc nhẫn vàng giản dị.

Cô nhìn xuống Charles, đang khóc nức nở như cô chưa từng trông thấy. Cô vòng tay quanh anh và anh bám chặt vào cô đến gãy cả xương. Tiếng khóc của anh làm Alcuin và Jimmy chú ý, họ chạy ra cửa trước. Meghann giơ một tay lên đề nghị họ lùi lại.

“Mark!” cuối cùng Charles cũng thốt ra.

Meghann hiểu ngay. “Charles, em rất tiếc.” Mark là con người mà Charles hết yêu lại bỏ trong gần mười năm.

Jimmy hiểu nhầm chiếc nhẫn. “Hai người đã cưới hay gì à?”

Dù nói qua nước mắt, trông Charles vẫn có vẻ hổ thẹn. “Anh ấy đã cưới… một phụ nữ. Chúng tôi đã có một thoả thuận.”

Charles giộng nắm đấm xuống vỉa hè xi măng, tạo ra một cái lỗ khá lớn. “Anh thật quá ngu ngốc! Làm sao anh lại chưa từng nghĩ Simon sẽ giết anh ấy?”

Alcuin tới nơi. “Đó không phải là lỗi tại con.”

“Có đấy!” Charles kêu lên. “Đáng lẽ con phải cảnh báo anh ấy… bảo vệ anh ấy. Nhưng con chưa từng nghĩ… Con chưa từng nghĩ rằng hắn biết về Mark. Con tưởng hắn chỉ tập trung vào cuộc sống của Meghann.”

Alcuin thở dài và kéo học trò mình đứng lên vỉa hè. “Con chỉ mới biết Simon còn sống được hai đêm thôi.” Ông chạm vào ngón tay. “Người yêu của con đã chết ít nhất hai tuần rồi.”

Charles nhìn lên. “Anh ấy đi dự một cuộc hội thảo ở Jerusalem. Một giấy mời bất ngờ tới vài tuần trước… Quỷ tha ma bắt hắn! Quỷ tha ma bắt! Hắn đã lên kế hoạch trả thù từ bao lâu rồi?”

“Từ khi Meghann bỏ mặc hắn trên mái nhà đó.”

“Con muốn đồ con hoang đó phải chết!” Charles hét lên. “Tại sao chúng ta không tìm ra nơi hắn ngủ và giết hắn?”

“Con nghĩ tìm hắn dễ như thế sao? Jimmy đã cần mẫn tìm hắn hàng giờ… Chúng ta chẳng tìm được gì.”

“Con có thể tìm hắn,” Meghann nói.

Hai ma cà rồng quay sang nhìn cô và cô nói, “Hãy để con bói đĩa. Con có thể dùng mối liên kết với chủ nhân để tìm kiếm hắn.”

Alcuin nhìn Meghann. “Con nghĩ mình có thể hoàn thành nhiệm vụ của nhà tiên tri trong đêm nay không?”

Cô gật đầu, và hướng vào nhà, ba người kia đi theo. Vì lợi ích của Jimmy, Charles kể cho Alcuin nghe cuộc chạm trán của họ với Simon bằng lời.

“Meghann nói đúng – đó là trò doạ dẫm, chẳng có gì hơn.” Ở cửa trước, Charles thấy mình không thể bước vào, và gật đầu. “Ít nhất ở đây chúng ta cũng an toàn.”

Alcuin bước qua ngưỡng cửa rồi đưa một tay ra cho Charles.

Họ thấy Meghann đang ngồi trên ghế nệm, ăn thịt nguội xông khói.

“Đói à?” Jimmy ngạc nhiên hỏi cô.

“Các tu sĩ Druid tin rằng một người đạt được sự tiên thị bằng cách ăn thịt lợn, hay thịt chó và mèo. Tất nhiên, ý của họ là bắt lấy con vật sống nào đó và nhai. Nhưng thời thế đã thay đổi…” Cô chỉ vào thịt xông khói của mình. Max đi tới hít hà, và cô cho nó vài miếng.”

“Vậy là em ăn cái đó để tiên tri?”

“Meghann là nhà tiên tri của tôi,” Alcuin giải thích. “Cô ấy sở hữu Himbas Forosmai.”

“Hử?”

“Khả năng tiên tri,” Meghann giải thích trong khi ăn.

“Một món quà phải được dùng với sự cẩn trọng tối đa,” Alcuin bảo cô. “Meghann, con nhớ điều ta đã dạy con về miền tâm linh không?”

Meghann gật đầu, và giải thích cho Jimmy. “Miền tâm linh chia thành hai vùng đất. Thượng lộ – là nơi có những thứ anh sẽ nghĩ giống như là thiên thần tồn tại – và Hắc đạo – nơi anh gặp quỷ dữ. Khi chúng em bay, chúng em chọn một trong hai con đường đó để hướng dẫn chuyến đi, hay để tìm kiếm những dạng sống đó giúp mình. Không cần phải nói, Simon dành phần lớn thời gian của mình ở Hắc đạo. Chắc chắn khi hắn bay, đó sẽ là con đường hắn đi.”

“Vì thế bất kỳ nỗ lực nào để nhìn vào tương lai của hắn cũng sẽ dẫn con tới đó,” Alcuin cảnh cáo.

Meghann tái nhợt. “Nhưng Charles đang ở đây… và thầy cũng vậy. Một trong hai người sẽ kéo được con trở lại nếu con gặp… rắc rối.”

Alcuin quay sang Charles. “Con có thể gạt nỗi đau riêng và đóng vai trò linh mục cho Meghann được không? Nếu con cảm thấy không chắc thì phải nói ngay – đừng mạo hiểm mạng sống của nó.”

“Con sẽ không bao giờ đặt Meghann vào tình trạng hiểm nghèo. Con sẽ thiền định ngay lập tức, và tìm sự cân bằng.” Anh đi tới cửa sau. Anh cần phải đi ra bãi biển một lúc.

“Tại sao Alcuin lại biến em thành nhà tiên tri?” Jimmy tò mò hỏi Meghann.

“Mười lăm năm trước, em nhìn vào đĩa bói của thầy và thấy một ma cà rồng thầy tin cậy đang cố giết thầy. Hoá ra người đó, tên hắn là Ignatius, là dòng dõi của Simon. Hắn cho rằng mình có nhiệm vụ tiêu diệt Alcuin nhân danh chủ nhân đã chết của hắn.” Meghann nhìn lên trầm tư. “Thầy Alcuin, có bao nhiêu ma cà rồng biết Simon Baldevar còn sống suốt thời gian này?”

“Ta ước đoán là có rất ít – kể cả trong hội của hắn. Hắn muốn thế giới tin rằng hắn đã chết để hắn có thể phát huy sức mạnh của mình trong sự bế quan hoàn toàn. Meghann, con có nhớ thầy đã kể cho con chuyện Simon chạy khỏi Châu Âu sau cuộc chạm trán đầu tiên của bọn ta?”

“Tất nhiên ạ - và con đã hỏi thầy sao thầy không lùng bắt và tiêu diệt hắn.” Meghann dừng lời và nhìn lên sư phụ mình, “và thầy đã không nói với con toàn bộ sự thật. Đó chính là lần đầu tiên hắn biến mất rồi tái xuất hiện trong nhiều thập niên sau với quyền năng vượt trội…đúng không?”

Alcuin gật đầu. Ông đã không muốn Meghann nghĩ Simon có thể còn sống khi ông gặp cô. Ông muốn cô phát triển tài năng của mình mà không phải ngó đầu lại sau.

Meghann ăn nốt chỗ thịt, rồi moi móc trong một chiếc hộp chạm khắc bằng ngà tuyệt đẹp trên bệ lò sưởi. Cô lôi ra sợi dây chuyền Simon đã tặng cho cô. Hắn đã chạm vào nó gần đây nên nó sẽ lưu lại vài mảnh tâm linh của hắn.

Cô quay sang Alcuin. “Con sẽ xuống lầu để thiền. Một giờ nữa con sẽ sẵn sàng.”

Meghann cởi quần áo và mặc vào một chiếc áo choàng đơn giản màu trắng. Cô thả tóc xuống và cởi hết đồ trang sức – trừ chiếc nhẫn triện dấu. Simon đã không nói đùa về chuyện cô phải bẻ gãy ngón tay mới cởi nó ra được. Và cô thấy không đáng phải bẻ ngón tay mỗi lần muốn lấy nó ra.

Cô nằm dài trên sàn xi măng lạnh lẽo của tầng hầm để tập trung suy nghĩ. Cô thấy mình đang nghĩ về phép thuật – tất cả những điều cô học được từ Alcuin.

Alcuin đã giúp cô tìm thấy khả năng thực thụ của mình với tư cách là một ma cà rồng. Trong khi cô nghĩ về tất cả những năm đã ở cùng với Simon, tất cả những khả năng đã bị lãng phí… Cô cười với mình. Tại sao Simon lại phải dạy dỗ, rèn dũa cô? Cô càng học được nhiều thì càng trở nên mạnh hơn – chà, việc đó sẽ tăng tính độc lập của cô, và do đó tăng cả khả năng cô rời bỏ hắn.

Vậy là Alcuin đã phát triển khả năng của cô. Cô khám phá ra sở trường tiên tri của mình, và cái mà Charles đã phát hiện khi họ cầu nguyện cho cha cô – khả năng gọi hồn. Đó chính là lý do Alcuin đã cho phép cô, một ma cà rồng chưa tới một trăm tuổi, được dẫn lễ chính như một nữ tu sĩ. Cô có thể kéo năng lượng vào mình và mang nó tới cho buổi lễ.

Tất nhiên, cô không phải đấng toàn năng. Cô vẫn chưa đủ khả năng đi lại trong miền tâm linh. Bất kỳ ma cà rồng nào cũng có thể học cách sử dụng miền tâm linh để bay những quãng ngắn. Nhưng khi bạn muốn dùng miền tâm linh cho các mục đích phép thuật, bạn phải bỏ lại cơ thể mình và chỉ di chuyển bằng linh hồn. Alcuin đã dạy cô làm thế nào, nhưng đó không phải là việc cô làm một cách dễ dàng – và cô không thể bay được nếu không khoẻ hay bị đói máu.

Alcuin và Charles đi xuống. Không có ngọn đèn nào – cả ba người đều không cần đèn. Alcuin chưa từng ở đây, nhưng Charles đã làm việc trong những căn phòng sắt cùng cô trước đó rồi.

Alcuin lấy một cái chai bằng đá ra khỏi áo choàng. Ông rót nước vào chiếc bát đồng với một ít cát ở dưới đáy. Nước này tới từ Llyn Cerrig Bach – một cái hồ ở nước Anh đã từng là thánh đường của dòng Druid.

Meghann và Charles (linh mục và người dẫn đường của cô khi cô nhìn vào tương lai) nắm tay phía trên cái bát.

“Fedelma,” Meghann gọi, triệu hồi nữ thần chiến tranh và tiên tri của Xen-tơ, “hãy cho phép tôi nhìn thấy người cho tôi vật này.” Cô để cho sợi dây chuyền rơi trên mặt nước, rồi cúi xuống nhìn vào đó.

“Em thấy gì?” Charles thì thào.

Đầu tiên Meghann không trả lời. Charles phải hỏi cô lần thứ hai – một chuyện hiếm khi xảy ra. Anh thường duy trì được kết nối với cô trong suốt quá trình.

“Vòng tròn đã bị phá vỡ…” cuối cùng cô thì thầm.

Cô đang ở đâu? Chiếc bát và căn phòng đã biến mất. Chết tiệt – cô đã mất liên lạc với thế giới vật chất. Giờ linh hồn cô đang lang thang vô định. Tại sao Charles không kéo cô lại?

Bình tĩnh nào, cô tự bảo mình. Cô đang bị bóng tối vây bọc. Những hình ảnh đột nhiên vờn quanh cô rồi biến mất vào trong bóng đen như hũ nút. Cô nhìn thấy một người đàn bà mũi thẳng đang kêu, “Chủ nhân.” Meghann vươn tay ra và buộc hình ảnh đó ở lại với mình.

Hắn đây rồi – Simon Baldevar. Người đàn bà này là ai? Hắn có cảm nhận được sự hiện diện của Meghann không? Bọn họ đang cúi đầu trên một cuộn giấy da nhàu nhĩ, cổ xưa với những ký tự bí ẩn.

“Ngôn ngữ của Chim,” Meghann thì thầm. Đột nhiên, hình ảnh hạ xuống mình cô và cô thấy mình đang hét, “Đừng! Đừng!”

Charles cắt cổ tay mình – họ cần phải có vật hi sinh để mang Meghann trở lại. Anh cho phép vài giọt máu rơi trên mặt nước. “Đừng cái gì, Meghann?”

Cô nghĩ mình nghe thấy tiếng thì thầm trong bóng tối, nhưng rồi nó biến mất. Giờ cô cảm thấy những bàn tay lạnh buốt tóm lấy cô. Lạy Chúa, cô đã bị giam trong thế giới đen tối, khủng khiếp của Hắc đạo. Khi cô bay cùng Simon, cô luôn cảm thấy những bàn tay quỷ dữ nắm lấy cô – giờ cô đang ở trong vùng đất của chúng như một vị khách không mời.

Tại sao cô lại ở đây? Meghann cảm nhận được những sinh vật bóng đêm. Chúng đặt bản thể ướt át, lạnh giá của chúng vào linh hồn cô – xâm nhập nó, mong muốn sở hữu cô. Cô nhắm chặt mắt. Mình không muốn thấy chúng; mình sẽ phát điên nếu thấy chúng. “Cứu tôi với!” cô thét lên, và chỉ có tiếng thì thào khản đặc thoát ra.

“Tới với tôi, cô bé – tôi có thể đảm bảo một con đường thoát an toàn khỏi thế giới này.”

“Simon, anh đã làm gì?” cô gào lên, bị kẹt giữa vùng hỗn độn của Thế giới khác và tương lai. “Vòng tròn đã bị phá vỡ - bảo chúng đi đi, bảo chúng đi đi!” Rồi con quỷ nhập vào cô, và cô phải chiến đấu giành lại linh hồn mình.

Charles kéo cô ra khỏi đĩa bói và nguyền rủa những hình ảnh nó đang cho cô. “Nghe anh, Meghann! Anh là linh mục của em – trở lại đi!”

Cô không nghe thấy anh – cô đang chiến đấu với sức mạnh của một người bị mối đe doạ khủng khiếp tóm lấy. “Nó là Azazeal, nó là Azazeal – lấy nó ra khỏi tôi!” Không nhìn, không nghe, cô giật Charles ra và anh bị bắn qua căn phòng.

Alcuin tiến tới. Ông dùng tới tất cả sức mạnh của mình để ấn Meghann xuống đất. Lôi chiếc thánh giá gỗ đơn giản ra từ trong cổ mình ra, ông ấn nó vào trán cô. Ông đã mang nó từ khi còn là người – nó là vật duy nhất trong căn phòng này đủ sức mạnh để xua đuổi quỷ dữ bên trong học trò ông. Cô vật vã và gào thét, cố gắng một cách tuyệt vọng để rời khỏi địa ngục mình đang vướng vào.

Alcuin nhìn lên trong lúc vật lộn với Meghann. “Con là linh mục của nó – mang nó trở lại đi,” ông ra lệnh cho Charles.

Charles đặt hai bàn tay anh trên tay sư phụ và ấn thánh giá xuống trán cô, tạo ra một dấu vết sâu trên làn da nhạt màu của cô. “Nghe anh, Meghann. Em có thể chống lại thứ kinh khủng đó. Nghe giọng nói của anh, và cảm nhận cây thánh giá. Hãy để nó giúp em trở lại.” Anh cảm thấy Meghann bắt đầu thư giãn một chút, và anh bắt đầu cầu nguyện cho cô cùng với Alcuin.

Gần tới bình minh Meghann mới trở về với họ. Cô liếc quanh căn phòng trong sự kinh hoàng. Với sự Tiên thị cuối cùng, cô mệt mỏi nói với Alcuin, “Hắn sẽ thả chúng ra để bắt con.”

“Hắn sẽ thả ai?”

Câu thần chú bị phá vỡ - Meghann gần như không nhớ được bất kỳ điều gì về nơi kỳ lạ, ma quái đó trừ sự sợ hãi tuyệt đối khi những ngón tay lạnh buốt chạm vào cô. “Con không biết.” Cô cố đứng dậy, nhưng chân quá yếu.

“Chúng ta may lắm mới mang con trở lại được,” Alcuin bảo cô. “Ta đã lo là con chỉ đáp lại Simon thôi.”

Ngay lập tức cô đứng dậy – sự nghi hoặc và tổn thương rành rành trên mặt cô. “Làm sao thầy dám nói điều đó với con! Những kẻ kia đã đầu độc thầy rồi à – khiến thầy nghĩ con là con điếm của hắn. Con sẽ không bao giờ đáp ứng hắn.”

“Không, Meghann à – thầy đã không muốn làm con tổn thương với nhận thức này, nhưng giờ con phải biết. Con nhớ gì về quá trình biến đổi mình?”

“Sự đau đớn.”

Alcuin giữ ánh mắt cô, hơi thôi miên cô. “Ta ở đây, banrion. Nỗi đau không thể chạm vào con.”

“Không,” cô mơ màng đáp lại. “Thầy không thể giữ lại nỗi đau – chỉ có chủ nhân con có thể.” Sự thôi miên chấm dứt khi cô nói những lời đó, và cô nhìn vào Alcuin trong vẻ đau đớn tuyệt đối. “Không, con không thể nào vẫn còn nghĩ về hắn như là chủ nhân của mình – không!”

“Meghann, bài học đầu tiên ta dạy con là con phải luôn trung thực. Simon đã biến đổi con – và hắn đã dùng sự đau đớn của con để tạo nên một sợi dây ràng buộc không gì phá vỡ nổi giữa hai người. Con sẽ luôn luôn nghe thấy giọng nói của hắn – hãy cảnh giác với điều đó. Việc chúng ta tốn hàng giờ liền mới làm được đêm nay sẽ chỉ khiến hắn mất vài phút. Sẽ luôn luôn có một mối liên kết giữa hai người.”

“Thế nghĩa là sao – con không tài nào chống lại mệnh lệnh của hắn à? Con chỉ là một cái thây ma của hắn?”

Alcuin tỏ ra không thoải mái. Ông cầm tay cô trong tay ông. “Meghann à, trong bốn mươi năm qua con đã là niềm tự hào và niềm vui của ta – là đứa con gái ta chưa bao giờ có, một cô gái với tài năng sáng chói. Nhưng còn là một ma cà rồng còn rất trẻ. Và Simon… Không một ma cà rồng non nào, đặc biệt là kẻ có mối quan hệ huyết thống với hắn có thể hi vọng chống lại được hắn. Thầy không tin hắn có thể biến con thành một thây ma, nhưng thầy tin chắc rằng con sẽ cực kỳ khó cưỡng lại hắn. Thầy không muốn nhìn thấy con ở vào vị thế phải cưỡng lại hắn.”

“Vậy thì điều gì sẽ xảy ra?”

“Con sẽ dẫn dụ hắn – và đó là tất cả những việc con sẽ làm. Con không được ở một mình với hắn. Hãy để hắn tới chỗ con, và thầy sẽ đương đầu với hắn. Một khi hắn đã chết, sợi dây liên kết sẽ biến mất mãi mãi.”

“Thưa thầy, con giúp được gì không?”

“Charles, lý do duy nhất con ở đây là vì Simon đe doạ con. Cả hai còn đều không được thử tự mình đương đầu với hắn. Trường hợp tệ nhất, hai con có thể giúp đỡ thầy – đó là tất cả. Con không đủ mạnh để tự mình huỷ diệt hắn.”

Cả hai miễn cưỡng thề là sẽ giao Simon vào bàn tay đầy kinh nghiệm của Alcuin. Họ cũng hứa sẽ ở cùng nhau vào ban đêm và không đi quá xa khỏi Alcuin (phòng trường hợp họ cần ông giúp).

Meghann cau mày. “Thầy Alcuin, con đã nhìn thấy gì? Đó là tương lai hay hình ảnh kinh khủng nào đó hắn gửi tới để đe doạ con?”

“Thầy không chắc, Meghann à. Đêm mai, sau khi con đã nghỉ ngơi, thầy sẽ đưa con vào trạng thái thôi miên để xem chúng ta có thể giải nghĩa tiên thị của con không. Điều làm ta lo lắng là câu nói cuối cùng của con… Hắn sẽ thả cái gì ra?”

Meghann nghĩ về sự hiện hữu ma quỷ mà cô cảm nhận được và rùng mình. Thực ra là cái gì?