← Quay lại trang sách

Chương 14

30 Tháng Tư 1998

"Carlo muốn đến đây, Bác sĩ Cameron – cho một trong những lần tư vấn của tôi. Cô không nghĩ việc này là một sự tiến bộ à?”

Diana tỏ vẻ mong đợi với nhà tâm lý học của mình, nhưng người phụ nữ không đáp lại. “Bác sĩ Cameron?”

“Chuyện gì? Tôi xin lỗi, Diana. Chị có thể lặp lại những gì cô vừa nói được không?” Alcuin đã đúng; cô đang chơi khăm bệnh nhân của mình bằng cách tiếp tục gặp gỡ họ.

Ban đầu Meghann đã chắc chắn về việc tiếp tục công việc của mình – dù có hay không có Simon. Cô sẽ không phá hỏng đời mình nhiều hơn những gì cô đã làm trước đây. Nhưng khi Alcuin thuyết phục cô rằng cô không thể là một chuyên gia có trách nhiệm nếu cô biết vào bất kì lúc nào cô cũng có thể phải ngưng tiếp bệnh nhân mà lo giải quyết cơn khủng hoảng của chính mình. Vì vậy cô giới thiệu một nhóm nhỏ gồm mười bệnh nhân chịu đi khám bác sĩ vào buổi tối của mình cho các nhà tâm lý học khác, nhẹ nhàng bỏ dần những bệnh nhân trầm trọng nhất. Bệnh nhân cô đang gặp tối nay sẽ có buổi chữa trị cuối cùng với cô; sau tối nay, cô đã sắp đặt để rời đi.

Việc đó không chỉ vì một thực tế là cô không rảnh để tiếp bệnh nhân - ở tình trạng hiện tại, cô sẽ không đem lại nhiều điều tốt cho họ. Rất khó có thể tập trung, cô nghĩ ngợi khi buộc mình lắng nghe câu chuyện phiền muộn của Diana liên quan đến gã sâu bọ chị ta đã lấy nhầm. Gần đây tư tưởng của Meghann luôn hướng về Simon. Hắn đang ở đâu? Khi nào hắn sẽ tấn công? Đã hơn một tháng rồi. Một tháng của sự căng thẳng thường trực không suy chuyển khi cô nhìn qua vai mỗi khi có bất kì một tiếng động không thể giải thích nào đó. Một tháng của những cơn ác mộng đã đánh thức cô, làm cho cô chìm đắm trong mồ hôi và tiếng gào thét. Jimmy đã xoay xở tìm ra không chỉ một mà nhiều danh tính có thể có của Simon. Anh tìm ra thông tin tài chính – các danh mục đầu tư cơ bản – không có tư liệu cá nhân, không địa chỉ, không gì cả. Và Alcuin không thể làm rõ tiên thị của cô – mỗi lần cô cố gắng nhớ ra, thì những hình thù quỷ quái lại bao vây cô. Sau ba lần nỗ lực, Alcuin bỏ cuộc, tin rằng việc thu thập thông tin này là hết sức nguy hiểm.

Giờ đây Meghann hít một hơi sâu. “Tại sao chị nghĩ Carlo muốn đến đây vậy Diana?”

Người đàn bà trông có vẻ lúng túng. “Vì như thế anh ấy có thể giải thích quan điểm của mình với cô…giúp cô hiểu ra.”

“Tôi cần hiểu chuyện gì nào?”

“Tại sao anh ấy lại làm những việc đó.”

Meghann đóng khung bệnh nhân của mình trong cái nhìn đanh thép. “Những việc đó là gì?”

Diana cụp mắt. “Khi anh ấy…thỉnh thoảng đánh tôi.”

“Và những gì anh ta sắp kể tôi nghe sẽ giúp tôi hiểu tại sao một người nào đó có quyền đánh đập một người khác hay sao?”

“Tôi không nói anh ấy có quyền đánh tôi,” bệnh nhân bứt rứt trả lời. “Chỉ là anh ấy chịu quá nhiều áp lực từ công việc mới, và tôi thì không phải lúc nào cũng giữ nhà cửa sạch sẽ dù tôi ở lì trong nhà cả ngày…”

Meghann buộc bản thân không trợn mắt. Bao nhiêu lần cô đã nghe điều này rồi nhỉ? Tôi bị gãy tay không phải do lỗi của anh ấy – thảm chưa được hút bụi, mẹ tôi làm phiền anh, trận đấu có đội Yankee bị hoãn vì trời mưa…không phải lúc nào Meghann cũng hiểu được những bệnh nhân của cô –cô sẽ “xử đẹp” Johnny nếu anh dám đánh cô. Và chuyện thời xưa nạn bạo hành được chấp nhận dễ dàng chỉ là thứ tào lao trong mắt cô. Ba cô chưa từng giơ tay với mẹ cô, Frankie không bao giờ có hành vi bạo ngược với Theresa. Chắc chắn họ biết có những gã cộc cằn với vợ mình…nhưng bọn đó được biết đến như đồ súc vật. Theo đánh giá của Meghann, tất cả những gì thật sự được cải thiện là thời đó người ta thường có xu hướng đổ lỗi cho sự say xỉn và nghĩ một khi đã cưới, hôn nhân là vĩnh cửu. Ít ra thời nay phụ nữ còn có chỗ để đi…nếu họ chỉ việc bỏ đi đúng như lời khuyên mà Meghann đã cố động viên bệnh nhân mình làm theo.

“Diana, để xem tôi có hiểu đúng ý chị không nhé. Carlo sẽ đến buổi tư vấn của chị, vào giờ chị chọn, và kể tôi nghe rằng con mắt đen xì của chị sẽ không xuất hiện nếu chủ của anh ta không gây khó dễ trong công việc?”

“Tôi biết việc này nghe như thế nào mà!” Người đàn bà lớn tiếng thổn thức. “Nhưng thật tâm tôi tin rằng đó là do áp lực công việc mà anh ấy đang phải hứng chịu. Một khi công việc đi vào quỹ đạo, anh ấy sẽ tốt thôi.”

Meghann đến một chiếc tủ gỗ nhỏ và lấy ra một cuộn băng có dán nhãn ELTON, DIANA, 19/10/95. Diana quan sát với thoáng sợ hãi khi Meghann đặt nó vào máy phát. Ngay lập tức giọng nói thổn thức của Diana lấp đầy căn phòng.

“Nhưng anh ấy không định làm thế - chỉ là áp lực do phải sống cùng mẹ anh ấy. Ngay khi chúng tôi cưới nhau, mọi việc sẽ tốt đẹp…” Meghann tắt đoạn băng, và nhìn chằm chằm bệnh nhân của mình. “Hai năm rưỡi qua đã thay đổi được những gì vậy Diana?”

Chị ta đỏ mặt. “Cô muốn nói tôi đang viện cớ cho anh ấy hả?”

“Trả lời tôi đi.”

Và giờ bệnh nhân đã nóng giận – một dấu hiệu tốt. Phải chi người đàn bà này có thể chuyển cơn giận sang nơi khác – thằng khốn đã dùng chị như cái bao cát tập đấm bốc.

“Được rồi – không gì thay đổi hết.” Diana rống lên. “Cô muốn nghe như thế chứ gì?”

“Không đúng.” Meghann ôn tồn nói. “Lần đầu chị gặp tôi, Carlo không ngược đãi chị về mặt thân thể - lúc đó là về mặt tinh thần.”

Bệnh nhân của cô rơi vào im lặng.

“Diana, mối quan hệ của chị đang ngày càng xấu đi – không phải tốt hơn.” Tâm lý học truyền thống đòi hỏi các bác sĩ trị liệu không phán xét hay thậm chí nói hộ bệnh nhân của họ. Nhưng những tư vấn viên về bạo hành gia đình đã từ bỏ vai trò mềm mỏng phi nhân tính để đưa những phụ nữ thoát khỏi những tình huống mang nhiều nguy cơ. Nhưng cần phải có một giới hạn – Meghann không có ham muốn làm bẽ mặt bệnh nhân của cô, hoặc trách cứ chị ta đến mức chị bỏ các buổi tư vấn.

Diana thở dài. “Có lẽ cô nói đúng, nhưng tôi yêu anh ấy!”

Quỷ tha ma bắt điều đó đi, Meghann thầm nghĩ. Đây là đêm cuối cùng cô gặp Diana, và cô muốn có chút tiến triển. “Còn các con chị thì sao? Chị có yêu chúng không?”

“Tất nhiên là tôi yêu chúng!”

“Vậy thì tại sao lại trừng phạt chúng trong sự đày đọa của một cuộc hôn nhân khổ sở như điều chị đã chứng kiến giữa cha mẹ chị?”

“Hôn nhân của tôi không khổ sở mà!”

“Chị không phiền khi chồng chị gọi chị là con lợn béo trong bữa tiệc Giáng sinh ở công ty, hay rú lên vì chị đã quên mất anh ta thích ăn bò nửa tái?”

“Tất nhiên tôi buồn nhưng mà…nhưng mà…”

Meghann bước đến chỗ người đàn bà và ngồi xổm trước mặt chị ta. Rồi cô cầm tay người bệnh và nhìn vào mắt chị. “Diana, tôi sẽ không bảo chị phải làm gì đó. Đây là lần gặp cuối của chúng ta, và tôi muốn chị nghĩ gì đó cho tôi, điều gì đó chị muốn làm với nhà trị liệu mới của chị. Giờ chị đã là một bà mẹ, Diana. Chị có muốn sẽ giống như mẹ mình – bị chồng đối xử như một tấm thảm chùi chân và để con cái lớn lên trong khi buộc phải ngồi yên nhìn cảnh đó? Chị đã kể tôi nghe sự đau đớn mỗi lần cha chị về nhà và đánh mẹ chị. Chị nghĩ các con chị sẽ thấy thế nào khi chúng đủ khả năng hiểu chuyện. Chị nghĩ chúng sẽ không đau đớn khi thấy mẹ mình khóc lóc vì những điều tồi tệ cha chúng đã nói hay sao? Liệu chị có buộc chúng chọn phe như cha mẹ chị đã làm? Hay khi Carlo tấn công chúng, chị sẽ tiếp tục viện cớ cho hành vi của anh ta?”

Diana cúi gằm. “Tôi sợ phải rời xa anh ấy.”

“Chị có nghĩ đến danh sách chúng ta đã viết không? Tất cả những nguồn lực chị có thể có – làm thế nào chị có thể rút tài khoản khi anh ta đang làm việc? Có ai cho chị ở cùng không?”

“Em tôi nói tôi có thể dọn đến chỗ nó.”

Meghann dịu dàng nói.

“Có lẽ chị nên cân nhắc việc đó. Và tôi sẽ vui mừng được giúp chị liên hệ với một nhà trú ẩn nếu chị cần.”

Diana ngồi lặng lẽ cho đến khi thời gian của chị hết. Rồi chị viết cho Meghann một tấm chi phiếu. Ở cửa phòng làm việc, chị ta quay lại. “Bác sĩ Cameron?”

“Sao?”

“Tôi biết bác sĩ tâm lý không trả lời những câu hỏi giống thế này nhưng…tôi muốn biết. Có phải cô từng mắc kẹt trong một mối quan hệ tệ hại không? Tôi đã nhận phần mình rồi, Meghann thầm nghĩ, chống chọi cảm giác buồn cười kì cục. “Cô có ép bản thân từ bỏ người cô thật sự yêu thương không?”

Meghann cân nhắc câu hỏi. Cô có từng yêu chưa? Johnny Devlin – à, một tình yêu trẻ con. Ai có thể nói liệu hôn nhân của họ có mĩ mãn không cơ chứ? Và bạn không thể gọi chuyện giữa cô và Simon là tình yêu – nó giống dục vọng trộn lẫn với sự thống trị. Jimmy – ôi, Jimmy.

Meghann nhìn bệnh nhân của mình. “Tôi sẽ từ bỏ người đàn ông đó – nếu anh ta bắt tôi trả giá bằng mọi thứ khác. Lòng tự trọng, nhân phẩm…tôi cần chúng nhiều đến nỗi không thể từ bỏ cho một thứ mang danh tình yêu. Sẽ không phải là tình yêu nếu nó làm chị mất đi phẩm giá của mình, Diana. Tình yêu đáng ra phải mang đến cho chị lý do để sống chứ không phải tước đoạt nó đi. Có cả tá đàn ông tốt trên thế giới này…và không có lý do gì chị lại không thể có một người.”

Người đàn bà cười rụt rè trước câu trả lời thẳng thắn của nhà tâm lý học và chúc cô một buổi tối tốt lành.

Meghann đi lên lầu để xóa sạch lớp trang điểm phức tạp Jimmy đã trét lên cô và thay bộ vét xám kín cổng cao tường cô luôn mặc để tiếp bệnh nhân. Cô khoác vào cái áo nịt len Mets và quần jean rộng thùng thình. À, dễ chịu hơn nhiều rồi. Bây giờ cô tháo búi tóc mẫu mực và thay vào đó kiểu đuôi ngựa.

“Em trông như mới 16.” Charles mỉm cười khi cô vào phòng khách.

“Và em cảm thấy như xấp xỉ 500.” Cô rên rỉ và đổ ập xuống ghế sô pha. “Khi nào Alcuin quay lại vậy?”

“Sớm thôi, anh nghĩ thế. Thầy không đi xa – ông chỉ ước được ở riêng để thi triển phép thuật Beltane.”

Jimmy bước vào phòng khách. “Anh muốn nói chuyện với em, Maggie.”

“Vậy thì nói đi.” Meghann hối hận vì giọng điệu cáu kỉnh của mình, nhưng cô không được nghỉ ngơi và đang giận dữ. Giận vì Simon đã xoay xở tóm được cô lần nữa, giận vì có vẻ họ không tìm ra nơi hắn ngủ. Jimmy đã lùng sục từng căn hộ chung cư, nhà riêng, điền trang, và nơi công vụ được mua bán trong phạm vi 3 bang trong 6 tháng qua. Anh đã lần theo từng tài sản một của Baldevar từ 1940 đến 1950 – không gì cả. Một nhiệm vụ tẻ nhạt đã làm lãng phí rất nhiều thời gian. Jimmy lườm Charles. “Chuyện riêng.”

Charles cầm tách cà phê lên. “Anh tin là anh sẽ uống nốt cái này ở ngoài cổng.”

Meghann ngồi lên trong khiếp sợ. Hơn một tháng qua, cô đã dùng mọi lý lẽ để tránh ở riêng với Jimmy. Bây giờ, hình như anh muốn hoàn tất cuộc tranh luận họ đã có trước khi Alcuin xuất hiện.

Anh đưa cô một hộp trang sức nhỏ màu xám.

Cô biết bên trong chứa gì trước khi cô mở nó ra – một cái nhẫn với một viên kim cương nhỏ trên khung vàng. Jimmy, tại sao thời điểm này anh ép buộc em?

“Nó đẹp quá.”

“Nó thuộc về mẹ anh. Anh đã nhờ Darlene gửi nó đến cho anh cách đây ít ngày.”

Meghann đóng hộp lại, và nói những từ cô luôn biết có sẽ phải nói với Jimmy Delacroix. “Em không thể nhận nó.”

Jimmy không kêu la, nhưng cô thấy nắm tay anh siết lại. “Tại sao không?” Trước khi cô có thể trả lời anh đã khinh khỉnh búng chiếc nhẫn triện dấu trên tay trái của cô. “Có phải vì em vẫn còn si mê chủ nhân của em không?”

Meghann cố gắng đè nén tâm trạng. “Không liên quan gì đến nó. Nhưng hà cớ gì anh lại bới móc chuyện đó, với Simon – ”

“Không!” Jimmy rống lên. Anh lườm cô. “Em thôi dùng hắn ta làm cái cớ đẩy anh ra xa đi Maggie. Việc này không mắc mớ gì đến hắn hết – chỉ giữa anh và em mà thôi.”

Cô đứng lên và quắc mắt trả lại anh. “Jimmy, em đã giải thích rồi. Không bao giờ có thể có chuyện anh và em. Và em không dùng Simon làm cái cớ cho bất kì điều gì.”

“Tào lao! Em sợ, Maggie. Sợ phải nói lời yêu anh – thậm chí dù anh biết là em có. Nhưng em không muốn bất kì ai đến gần, vậy nên em dùng hắn ta làm tấm khiên cho em, một lý do em không thể có liên hệ với ai hết.”

“Anh nghĩ anh là Oprah hả?” Cô mỉa mai hỏi. “Jimmy, anh có quên vấn đề nho nhỏ là em là ma cà rồng không vậy? Em sẽ nói đó là lý do hợp lý chết tiệt để chúng ta không thể lấy nhau.”

“Vậy biến anh thành ma cà rồng luôn đi.”

“Ồ, chỉ vậy thôi à?” Cô vặn vẹo những ngón tay. “Em đã nói rồi – em sẽ không bao giờ biến đổi một ai hết. Nó là một lời nguyền, Jimmy!”

“Nhưng chúng ta sẽ bên nhau – ”

“Ở địa ngục! Anh sẽ cảm thấy thế nào khi Darlene qua đời, hả? Hay hơn thế - anh sẽ phản ứng ra sao khi anh không thể gặp cô ấy lần nữa vì chuyện bắt đầu lạ thường khi anh không bao giờ già đi? Anh sẽ thích nhìn cái thế giới anh đã sống trôi tuột đi và thay đổi trong khi anh vẫn không suy chuyển. Con người ai cũng phải chết, Jimmy – để đến một nơi tốt đẹp hơn ở giai đoạn cuối một cuộc đời hạnh phúc. Sự bất tử là một lời nguyền.”

“Khốn kiếp. Em không bị nguyền rủa.”

“Em không bị nguyền hả?” Cô nghi ngại hỏi. “Một gã điên nào đó muốn hủy diệt em và em không bị nguyền rủa. Sau hết em đã sống sót qua – ”

“À, anh không biết vì em chưa từng nói về cuộc sống của em với người tình yêu dấu của em. Em che giấu điều gì thế cưng – thằng đó làm chuyện ấy tốt thế nào à?”

Meghann trắng bệch vì giận run. “Không, em đang che giấu việc sống với cơn khát máu là như thế nào, có những ham muốn đồi bại anh không thể kiểm soát được là như thế nào-”

“Anh có thể học.”

Meghann cười khàn khàn. “Anh đếch học được cái gì hết. Anh lẩn lút trong một cái chai mỗi khi sự việc đi chệch hướng.”

Jimmy sụp xuống ghế bành, và vùi mặt vào hai bàn tay.

“Jimmy, em xin lỗi…” Anh gạt phắt tay cô ra. “Anh không muốn những lời xin lỗi của em, chết tiệt! Và anh biết tại sao em không biến đổi anh…không lấy anh. Em không muốn một mối quan hệ ngang hàng…em muốn một con người nhỏ bé bất lực để em có thể xoay vòng vòng, một thằng đồ chơi!”

Nổi cơn thịnh nộ, không suy nghĩ gì, Meghann tát anh ta. “Sao anh dám nói chuyện với tôi cái kiểu đó hả! Tại sao tôi phải cưới một thằng say xỉn ẻo lả nào đó mà tôi đã kéo lên từ bùn lầy?”

Run rẩy, Jimmy đứng lên và Meghann cảm thấy sự ăn năn đâm vào cô khi cô nhìn thấy dấu tay đỏ au cay nghiệt nổi bật trên làn da tái nhợt của anh.

Jimmy ôm má và bước lùi khỏi cô, thét lên. “Tôi thà là một thằng say xỉn ẻo lả con hơn con chó cái ác ôn. Cô giống hệt Simon Baldevar!”

Cơn giận đen tối bao trùm cô trước những lời của Jimmy làm Meghann sợ anh đã nói đúng, rằng bất kì điều gì đẹp đẽ hay đáng kính trong cô đã chết vào cái đêm Simon biến đổi cô.

E sợ những gì cô có thể làm nếu cô còn ở lại, Meghann quay gót và bước qua cửa trước. Jimmy nghe Charles rú lên, “Meghann, đợi đã!”

Charles ùa vào phòng khách, nơi Jimmy đang đắp đá lấy từ quầy bar lên bên má bị thương. “Chuyện gì vậy?”

“Mẹ kiếp anh, đồ hút máu!”

Charles lo âu liếc mắt qua màn đêm – anh không thể để một mình Meghann lang thang đâu đó. Anh tròng áo khoác vào và đe nẹt con người kia. “Tôi không quan tâm nếu cậu và Meghann có cãi nhau hay không. Cậu phải ở yên trong nhà này, đây là nơi duy nhất bảo đảm sự an toàn cho chúng ta. Không được bỏ đi.”

Rồi anh chạy gấp ra cửa theo người bạn của mình.

Jimmy nhặt ví và áo da lên. Quỷ tha ma bắt bọn họ - anh phải ra khỏi căn nhà điên khùng này! Trong ngày anh sẽ trở lại để lấy đồ đạc của anh – trong lúc những kẻ khát máu ngủ vùi. Và có lẽ anh nên đóng một cái cọc nhọn gọn ghẽ qua trái tim xấu xa của con chó cái đó…

Anh phóng như vũ bão ra trạm xe buýt ở đường Bãi biển số 116. Anh biết lẽ ra anh không nên từ bỏ chiếc Dodge và chỉ dựa vào chiếc Caddie. Nhưng có lẽ thế là tốt nhất. Cuốc đi bộ dài sẽ giúp đầu óc anh thông thoáng, để cho anh có cơ hội suy nghĩ, lập kế hoạch. Giờ anh sẽ tìm một phòng khách sạn nhỏ, rồi nghĩ xem anh muốn làm gì. Anh lại gần một quán bar – mẹ kiếp Maggie! Anh không chìm trong một cái chai. Làm như cô ta tốt hơn anh vậy…

Anh đập hai nắm tay vào nhau. Đây là toàn bộ vấn đề phải không? Maggie (dù chỉ vào buổi tối) hơn anh, và cô ta muốn sống theo cách đó. Chắc chắn rồi, bây giờ cô ta đang sống rất tuyệt. Con người-vật cưng của cô ta làm theo mọi lời cô ta nói và ngủ với cô ta bất kể khi nào cô ta thấy thích…

Jimmy nuốt vào những giọt lệ. Anh không buồn, anh tự nhủ. Tại sao anh phải buồn? Bởi vì cô ta không yêu lại anh sao? Ai muốn tình yêu của cô ta kia chứ? Ai muốn cái người xinh đẹp, bướng bỉnh, dũng cảm…

Chó thật! Mình không là gì đối với cô ta, không là gì cả. Và giờ mình chỉ là một gánh nặng, một thứ cô ta phải bảo vệ. À, mẹ kiếp cô ta và những người bạn bệ rạc quý báu của cô ta nữa...tất cả bọn họ đều có thể thối rữa trong địa ngục. Jimmy hy vọng anh thực sự đụng mặt Simon Baldevar bây giờ khi anh đã rời khỏi vòng bảo vệ của nhà Maggie. Anh sẽ bảo gã kia: Chà, anh bạn, tôi không biết anh muốn gì ở cô ta, nhưng địa chỉ đây. Chúng ta không tranh cãi gì hết – cô ta là của anh, anh bạn thân mến.

Jimmy đến trạm xe buýt. Anh thấy một chiếc vừa rời bến – mẹ kiếp! Bây giờ anh sẽ phải đợi ít nhất nửa tiếng nữa. Anh châm một điếu thuốc.

“Cho tôi xin tí lửa được không?”

Anh liếc nhìn cô gái đang ngồi trên băng ghế. Nãy giờ anh không thấy cô ta ở đó. Không, không phải cô gái – đây là một phụ nữ gần 30 tuổi. Hình như người ta quên bảo cô ta rằng dịp Haloween đã kết thúc – cô ta mặc áo choàng cộc tay và đi giày bốt màu bạc. Maggie luôn cười nhạo vào bọn “muốn không phải chết” này, như cô gọi họ. Và cô nàng này không đẹp bằng Maggie – cô ta mũi nhỏ, tóc đen lởm chởm, và trắng nhợt như một hồn ma. Maggie không hề trông có vẻ điêu tàn như thế. Tuy vậy anh vẫn cư xử như một quý ông và bật lửa cho cô ta.

“Cảm ơn anh.” Jimmy co ro ở góc của mình, nhung nhớ Maggie. “Trông anh có vẻ buồn.”

Chúa Giêsu, điều cuối cùng anh cần là vài thứ rác rưởi cục cằn đến bên anh.

“Có liên quan gì đến cô?”

Người đàn bà giận dỗi đỏ mặt – màu đỏ bám lấy như phấn trang điểm trát trên gương mặt của xác chết. “Chỉ cố tỏ ra thân thiện thôi mà.”

“Khỏi – tôi không có tâm trạng.”

“Vì một cô gái hả?” Ả ta cố chấp.

Đồ đần này có biết cách nói ẩn dụ không vậy? Ồ, tốt, xe buýt sẽ không tới sớm hơn. Có lẽ để giết thời gian. “Bạn gái tôi” – mô tả gần nhất về mối quan hệ của anh với Maggie – “không muốn làm đám cưới.”

“Tại sao không?”

“Cô ấy không thừa nhận, nhưng tôi nghĩ cô ấy còn bấu víu gã khác và sẽ không cam kết với tôi.”

Người đàn bà tỏ vẻ hứng thú chân thành. “Ồ, gã kia có gì mà anh không có vậy?”

“Không gì cả! Ý tôi là, cô ấy ghét hắn. Không phải cô ấy còn yêu hắn mà là hắn đã không đối xử tử tế với cô ấy. Do đó tôi không biết liệu cô ấy có tin tưởng tôi hay không.”

“Gã kia đã làm gì?”

“Đánh cô ấy – không để cho cô ấy có cuộc sống của mình.” Đó là tất cả những gì Maggie kể anh nghe về Simon. Ngoài ra anh chỉ biết cô đã rời khỏi hắn khi cô đóng cọc lên tim hắn.

Ả đàn bà đến gần hơn, và anh thấy rằng cô ta có đôi mắt đẹp – xanh thẫm. “Có thể bạn gái anh đã nói dối về anh chàng của cô ta.”

“Maggie không nói dối!” Anh cáu kỉnh. Thế mà còn nghĩ anh không quan tâm đến cô ta nữa - anh sẵn sàng ngắt đầu kẻ lạ mặt nào dám buông lời nói xấu cô. Ả đàn bà nhún vai. “Không có ý xúc phạm đâu, bé cưng. Chỉ là anh đẹp trai và tôi cô đơn.” Ả trao anh cái anh tưởng tượng rằng ả nghĩ đó là một nụ cười khêu gợi. “Chúng ta xuống bờ biển chứ?”

“Cô điên hả?” Anh hỏi. Con mụ này là quái vật, và anh sẽ không đời nào quan hệ với ả kể cả với chiếc cần đi mượn.

Cặp mắt cô ta lóe sáng. Với Jimmy ánh mắt đó không giống như bị tổn thương, nó giống giận điên hơn. Rockaway giăng đầy đám người tâm thần này à? Tuyệt vời, giờ anh sẽ nghe tiếng gào thét loạn trí này cho đến khi xe buýt đến.

Ả kia cố rũ bỏ cơn giận, và nhào nặn gương mặt thành những đường xoắn xít. “Tôi đã nghĩ nó có thể giúp anh trút bỏ phiền muộn.”

Jimmy toan nói không, rồi anh suy nghĩ lại. Tại sao không? Điều đó sẽ khiến Maggie ngoan ngoãn và ghen tức.

Khi họ hướng về lối đi có lót ván, anh nói với quý cô kia. “Cho tôi xin lỗi nếu lúc nãy tôi đã xúc phạm cô. Chỉ là cô đã làm tôi kinh ngạc.”

“Không sao cả.” Người phụ nữ này thật ra cũng không đến nỗi nào. Tại sao không đi với cô ta. “Tên cô là gì?”

“Renee.” Cô ta cố kêu rừ rừ. Chuyện này có gì đó không ổn. Jimmy cảm thấy như thể ả này không có hứng thú thực sự với anh hay tình dục. Anh giống như bài tập được giao…

“Mẹ kiếp!” anh kêu lên. “Cô là gái điếm hả?”

“Không, không hề. Đi xa hơn chút nữa đi.”

Jimmy nghĩ đến chuyện từ chối, và rồi sau đó cơn bốc đồng lạ lùng kia lại tiếp tục xuất hiện.

Họ đang đi một đoạn đường vô cùng dài. Họ không còn ở gần nhà dân, bãi biển trông bắt đầu xa cách. À, có lẽ là cô ta đang e thẹn. Bạn sẽ không thật sự muốn quan hệ tình dục dưới mũi hàng xóm, đúng không?

Renee đặt cái túi da của cô ta xuống và cởi áo choàng cộc tay, để lộ cái váy đen sờn mép với dây xích chó dùng như dây nịt quấn quanh thắt lưng. Cô ta nằm xuống trên áo choàng, dang tay mời gọi Jimmy. Anh thụt lui – cảm thấy kinh tởm cô ta, kinh tởm chính mình. Anh đang làm cái quái gì ở đây với một cô gái lạ lùng mà anh thậm chí không thích vậy? Anh quyết định quay về và tìm Maggie – có lẽ giờ khi họ đã có thời gian nguội bớt, họ có thể nói chuyện.

“Gì thế, Jimmy?” cô ta gọi với theo anh.

Mẹ kiếp! Jimmy chậm chạm thọc tay vào túi áo khoác để lấy khẩu súng. Nó sẽ không hạ được ả này, nhưng nó sẽ làm cô ta kinh ngạc đủ để anh có thời gian bỏ chạy. Anh muốn quay lưng lại, nhưng dứt mắt khỏi thứ này sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Anh quay lại, và Renee ở ngay phía trước anh. Nếu anh không quay lại... “Gì thế bé con?” Jimmy căng thẳng. “Không thể được quan hệ trừ khi dùng năng lực đó à?” Môi cô ta xoắn lại, và Jimmy biết anh đang đi đúng hướng trong việc khiêu khích cô ả. Anh tiếp tục xúc xiểm cô ta để cô ta không chộp khẩu súng của anh. “Giờ tôi nghĩ cô đã đẹp hơn khi trở thành ma cà rồng…Trước đây cô là loạn lợn nào vậy?”

Với tiếng kêu không thành lời vì giận dữ, Renee lao vào anh và anh rút khẩu súng khỏi túi. Nhưng anh không có thời gian bóp cò vì khẩu súng đã bị giật phắt khỏi tay anh và Renee bị hất ra khỏi anh.

Jimmy quay lưng lại, dự định cảm ơn người đã cứu mình – chắc là Maggie hoặc một trong những người bạn của cô. Nhưng khi anh trông thấy đôi mắt vàng rực vô cảm đang nhìn xuống mình. Không, Chúa ơi, đừng để con ở cùng…

Renee cố tấn công anh lần nữa, và con ma cà rồng kia giữ cô ta lại bằng một tay. “Chủ nhân,” cô ta rít lên, “gã này dám xúc phạm thôi, để hắn cho tôi!”

“Renee,” con quỷ chậm rãi gọi tên cô ta, phát âm từng chữ rời rạc. Không có chút nhấn giọng nào trong lời thầm thì lặng lẽ kia, nhưng Renee tái nhợt thêm nhiều lần và đứng bất động.

Jimmy không sợ đến thế này kể cả khi nhìn thấy thứ đó ăn Amy và Jay. Ngay cả con quái vật đó cũng không phát ra sự đe dọa hiểm ác, lạnh lẽo chết người như cái cách gã này nhìn anh đăm đăm. Đừng nhìn tôi, Jimmy muốn thét lên, nhưng anh không thể cất giọng. Nếu hắn không thôi nhìn anh chằm chằm anh sẽ mất hết lý trí. Maggie, làm sao mà em có thể thoát khỏi thứ này? Em mạnh mẽ như thế nào? Bây giờ anh đã hiểu tại sao em không muốn nói về hắn – tại sao em chỉ muốn quên sự tồn tại của hắn.

“Meghann không bao giờ có thể quên ta đâu.” Jimmy muốn đả thương thằng khốn này – nghe hắn gọi tên cô với âm điệu rề rề gian ác là một sự ghê tởm. “Kể ta nghe quan hệ giữa ngươi với cô ấy đi.”

“Không,” Jimmy thì thầm. “Mày không ép tao nói được đâu.”

“Ta có thể moi ruột ngươi ra và ép ngươi cảm ơn ta đó.” Hắn không nhấn giọng khi phơi bày lời đe dọa thảm khốc. “Và ngươi sẽ phản bội Meghann.” Và rồi đôi mắt màu vàng nghệ đóng khuôn anh, và Jimmy nghe giọng mình kể Simon mọi điều hắn muốn biết. Anh quen Maggie ra sao, số chuyện ít ỏi cô đã kể về Simon, những kế hoạch của Alcuin nhằm tiêu diệt hắn, thậm chí cả cuộc tranh cãi của họ tối nay. Một phần trong anh đang than khóc và gào thét, tuyệt vọng muốn giữ im lặng. Jimmy không hiểu bằng cách nào, nhưng trực giác mách bảo Simon muốn anh nhận thức nỗi đau của anh, muốn anh cảm thấy bản thân dù cưỡng lại những câu hỏi của con quái vật này nhưng vẫn phải trả lời. Jimmy biết ma cà rồng có thể đọc suy nghĩ – Simon có thể dễ dàng thâm nhập tư tưởng của anh để tìm những thông tin hắn muốn. Nhưng không, Jimmy phải căm ghét bản thân anh trong lúc trả lời cuộc tra khảo.

Cuối cùng gã ma cà rồng có vẻ thỏa mãn và nhấc tia nhìn tà ác khỏi Jimmy rồi quay sang Renee. “Cô sẽ biết sự đau đớn của hắn.” Hắn buông Jimmy nằm trên cát. “Hút máu thằng người vô tích sự này đi và chiến đấu với cô nhân tình ương bướng của ta khi cô ấy đến. Nó là phần thưởng của ta dành cho việc cô hoàn thành tốt nhiệm vụ tối nay.”

Rồi quỷ sứ biến đi đột ngột như lúc hắn đến. Jimmy gượng ngồi lên, nhưng Renee đã phủ phục trên người anh và bắt đầu uống máu anh.

Lúc đầu Jimmy quá choáng ngợp bởi cuộc hội ngộ với Simon nên không nhận biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng cơn đau ập đến và anh la hét. Cơn đau không chỉ ở đầu mà còn lan ra toàn thân khi máu anh bị rút cạn khỏi cơ thể. Da anh tê liệt khi vòng tuần hoàn bị cắt đứt, anh nghe thấy màng nhĩ co giật. Không, là trái tim anh mới đúng.

Mình sắp chết, anh mơ hồ nghĩ. Maggie, mình phải nói với cô ấy…Maggie! Jimmy than khóc từ sâu thẳm tâm hồn. Maggie, anh yêu em!