Chương 15
Charles đuổi theo Meghann – cô đã đi vào sân trường. Cô ngẩng lên và ném một quả bóng chày vào anh. “Đứa nhóc nào đó đã để nó lại đây. Ném lại đi.” Charles muốn phản đối vì giờ không phải lúc chơi trò ném bắt bóng, nhưng anh nghĩ anh nên thuận theo bất cứ chuyện gì có thể làm dịu lại ánh nhìn sôi sục trong mắt cô. Rồi anh thảy nó về phía cô.
Cô chuyển sang tư thế đứng của cầu thủ ném bóng và xoáy một quả bóng về phía anh – đường ném bóng xoáy, anh nghĩ, và cảm thấy nhói tay khi bắt bóng. Anh nghĩ nó sẽ bay xuyên qua lớp tường gạch của trường nếu anh không đón được.
“Nếu em có thể huênh hoang về bản thân thì em từng là một tay ném giỏi đấy nhé.” Oái – một quả bóng nhanh gần như làm gãy tay Charles. Anh quyết định giữ bóng vài phút. “Em đã được những người giỏi nhất huấn luyện – mấy ông anh trai của em. Và họ không bao giờ nể nang vì em là con gái cả - nếu em mất chốt, tin rằng em sẽ nghe cằn nhằn suốt buổi tối. Họ sẽ rất tự hào nếu được xem trận cuối cùng em đã ném – nó là một trận thắng không bị ghi điểm. Và em nghĩ đó là tất cả những gì em sẽ làm trong mùa hè sau khi em kết hôn – ném cho đội bóng trong lúc Johnny cổ vũ em, đến Playland…đầy trò vui như thế.”
Meghann lừ mắt, và Charles ném bóng cho cô. “Và anh muốn biết gì không? Em chưa từng biết ơn những gì em đã có. Em không hề biết, không biết một chút xíu nào hết, về những thứ quỷ quái trên đời này. Nếu em biết, em sẽ trân trọng trận đấu cuối cùng đó, lần cuối em đứng trên ụ ném dưới ánh nắng chói chang và cáu gắt với trọng tài vì bắt lỗi sai. Em không hề biết 21/4/1944 lại là ngày tươi đẹp thật sự cuối cùng trong đời mình – chỉ vỏn vẹn 3 ngày sau em sẽ uống máu vị hôn phu của mình. Em đã nói cho anh biết Jimmy không biết gì về chuyện đó chưa?”
“Cậu ta biết những gì rồi hả Meghann?”
“Ngày xửa ngày xưa có một gã tên Simon Baldevar và một cô gái nhỏ nhắn được gọi là Maggie. Môtip cũ, gã cắn cô gái, cô gái trở thành ma cà rồng, yêu gã ta, gã để cô gái chết trên mái nhà, cô gái đảo ngược tình thế.” Meghann quẳng cho anh cái nhìn mỉa mai. “Giờ, anh không nghĩ là em bỏ sót bất kì chi tiết nào à?”
“Có lẽ em có thể kể thêm – ”
“Em có thể kể nhiều chuyện lắm. Tóc anh ấy sẽ bạc trắng khi em kể xong. Nhưng dù sao thì chuyện đó vẫn sẽ xảy ra – ý em là tóc sẽ bạc dần. Bởi vì em sẽ không biến đổi anh ấy, hay bất kỳ một người nào khác.” Meghann ném quá bóng vào lòng bàn tay Charles, và anh rú lên. “Xin lỗi, Charles. Anh biết đó, Jimmy ghét em vì em không kể chuyện về Simon và không biến đổi anh ấy. Anh ấy không hiểu tại sao.”
“Làm cho cậu ấy hiểu đi.”
“Không thể được – không ai hiểu đâu, kể cả anh. Điều em không thể nói không phải là những gì Simon ép em làm. Không, vấn đề của em là cái em biến thành – không gì cả. Trong 13 năm đó em đã không tồn tại. Anh thấy không, em là Maggie trước khi bị Simon cướp đi. Nhưng cô gái đó đã chết vào cái đêm em trở thành ma cà rồng. Cô ấy ngây thơ – và tin em đi, chuyện đó đã dừng lại lúc Simon vác Johnny qua cửa. Em còn lại gì nào? Số không – em chỉ có thể biến thành bất cứ thứ gì Simon muốn. Con điếm của hắn, bạn đồng hành khát máu của hắn, không phải một con người. Chỉ là vỏ ốc – một vỏ ốc xấu xa, phi đạo đức.”
“Không đúng đâu.”
“Đúng vậy đấy!” cô thét lên. “Em đã xấu xa! Và em đã làm những điều tàn ác mà không đời nào em có thể quên. Chúng ám ảnh em…nhưng cái ám ảnh em hơn cả là tiềm năng tái hiện chúng chưa biến mất mà chỉ tạm bị xóa nhòa. Ngủ đông, nếu có thể. Háo hức đợi em mất lý trí hay sự tự chủ đủ lâu để cơn khát máu tiếm quyền. Đó là cuộc đời em, Charles à – một trận chiến trường kì, không lúc nào ngừng để chống lại thứ Simon đã gieo trong em. Và đó là thứ Jimmy muốn – và anh ấy đã nguyền rủa em vì đã từ chối anh ấy.”
Charles túm lấy cô. “Ngừng lại đi, Meghann! Đừng hành hạ bản thân nữa.”
Meghann sụp xuống. Như thể có người vừa bắn cô. “Meghann!”
Cô ngồi lên, choáng váng. Maggie, anh yêu em! Ý nghĩ đó đập mạnh vào cô. Jimmy đang bị đau. Cô phải đến chỗ anh.
“Jimmy,” cô thì thầm với Charles, và rồi biến mất.
“Meghann!” anh thét trong không khí. Em ở đâu? Cái bẫy nào đang giăng ra cho em vậy? Anh bay về nhà. Anh phải triệu hồi Alcuin.
Meghann cho phép linh hồn mình theo đuổi tiếng gọi giận dữ của Jimmy và thấy mình trên bãi biển.
KHÔNG! Một thứ dị dạng nào đó đang hút máu Jimmy của cô. Anh chảy máu đến gần như trắng toát…
“Tránh xa anh ấy ra,” cô lạnh lùng ra lệnh.
Thứ đó ngoảnh đầu lại. Meghann nhận ra đó là người phụ nữ đã lái chiếc xe vào đêm cô chạm trán Simon. Cô ta buông lơi Jimmy, và anh sụp xuống cát bất lực.
Con chó cái chẳng thèm vuốt máu Jimmy khỏi mặt ả. Cô ta chỉ cười qua lớp máu đó. “Xin chào, Meghann.”
Khi cô không đáp lại, ả chất vấn xa hơn. “Không nước mắt, không khóc lóc cho cảnh ngộ của người tình à?”
“Anh ấy còn sống,” Meghann mát mẻ nói, “nhiều hơn những gì mày có thể nói trong ít phút nữa.” Cô phát hiện một mảnh gỗ đang trôi dạt và buộc nó bay vào tay cô. Cô giữ nó trước mặt mình như tấm khiên phòng vệ - và tấn công.
Renee không do dự. Simon bảo ả cô gái kia yếu ớt, và chỉ cần nhìn người tình bị thương sẽ khiến cô ta mất khả năng chiến đấu.
“Đừng tin mọi chuyện Đức ngài Baldevar kể với mày chứ.”
“Không được gọi tên ngài, đồ chó!” Renee rít lên. “Mày đã phản bội chủ nhân của tao.” Cô ta đá Meghann nhưng dễ dàng bị khúc gỗ đẩy ra. Họ lượn vòng, Renee dang tay và chân, không thể giật khúc gỗ khỏi tay Meghann.
Meghann không dám liếc nhìn Jimmy, nhưng cô không thể chiến đấu với sinh vật này quá lâu. Cô cần đánh bật cô ta mới có thể cứu Jimmy. Anh đã mất bao nhiêu máu rồi?
Meghann né được một đòn khác – tốt, Renee bắt đầu giận dữ. Giờ đây, hy vọng, cô ta sẽ bất cẩn.
“Ngài hứa tao có thể moi ruột mày ra,” cô ta than van, và tung một cú đá độc địa vào mặt Meghann.
“Simon không nên hứa những gì hắn không thể giữ lời.” Meghann cười, càng làm ả ma cà rồng kia giận dữ. “Dù sao đi nữa, sao mày ngu xuẩn vậy? Tao gần như đã giết chết hắn, mày thật tâm tin rằng hắn sẽ trao cho ai đó sự khoái trá khi giết được tao à? Tao không biết tại sao, nhưng hình như hắn đã định biến mày thành con cừu hiến tế.”
“Không!” Thứ đó rống lên với cô. Meghann tò mò – tại sao Simon lại chọn ngữ này làm người tình mới của hắn nhỉ? Cô gái này là một bà điên thứ thiệt – và xấu xí nữa chứ. Simon là một người sành về cái đẹp.
“Tao không phải người tình của ngài.” Renee chộp khúc gỗ Meghann đẩy cô ta ra. Ả đáp xuống mặt cát và nhanh chóng đứng lên. “Ngài đánh giá cao sự thông minh của tao. Mày chỉ là con hầu của ngài mà thôi – tao sẽ là bạn đồng hành của ngài khi chúng tao thống trị thế giới.”
“Simon không cần bạn đồng hành, con chó cái ngu xuẩn.”
“Mày không biết gì hết!” Renee dò xét chiếc nhẫn có dấu gia huy, cô ta rít lên. “Sao mày dám cả gan đeo chiếc nhẫn của chủ nhân sau chuyện mày đã gây ra cho ngài! Cái đó phải là của tao mới đúng!”
“Mày muốn nó hả? Đến đây lấy nó đi.” Renee tung một cú đá bén ngót đến khúc gỗ và chẻ nó làm đôi, rồi cô ta xoay xở đá mạnh vào hàm đối thủ. Meghann quỵ xuống. Ả ma cà rồng cố tì người bên trên cô, nhưng Meghann túm được phần đuôi khúc gỗ và đâm nó vào ngực Renee. Ả ta bẹp dúm trên cát.
Meghann chạy đến chỗ Jimmy. “Anh yêu, anh có nghe em không?”
Anh ngẩng lên nhìn cô với đôi mắt sáng rực. “Anh xin lỗi…”
“Suỵt. Không cần xin lỗi.” Đôi mắt Jimmy tràn ngập sự sợ hãi, và Meghann quay lại. Renee đã tháo cọc và tấn công trở lại.
Họ vật lộn trên nền đất. Renee tràn đầy căm phẫn – và sợ hãi không biết Simon sẽ xử trí cô ta ra sao nếu cô ta không thể giải quyết người tình của hắn. Meghann cố hết sức phản công, nhưng Renee xoay trở cào mặt cô và kéo một búi tóc trên da đầu cô. Meghann giữ cổ tay Renee, phát bệnh vì lớp da và một khoanh tóc đỏ của cô rơi khỏi móng tay dài ngoằng của con ma cà rồng, và đẩy cô ta xuống nền đất. Như một chú lính chì chết dẫm, cô ả một lần nữa lăn xả vào Meghann. Meghann bay cách ra vài feet và tái xuất trước bờ biển. Renee, quá say máu đến mức không thể nghĩ thấu suốt, quyết định chạy đuổi theo cô thay vì bay. Khi Renee còn cách cô vài inch, Meghann tung một cú đá hiểm ác ngay ngực cô ả. Chân cô đập mạnh lên gờ ngực của ả ma cà rồng. Meghann vỡ mắt cá vì chấn động và ngực Renee lún xuống.
Cả hai đều ngã lăn trên cát. Meghann gượng đứng lên, co rút vì cơn đau ở chân. Cô nhìn xuống sinh vật đổ vỡ, cong vẹo trên mặt đất. Chấn thương đã đủ chí mạng chưa? Với một con người – mặc dù gần như là không thể phá nát gờ ngực của ai đó – việc đó là có thể. Nhưng còn một con ma cà rồng thì sao?
Không thể tin nổi, Renee quắc mắt lên, và bắt đầu lầm bầm bằng một tông điệu trầm trầm. Ngôn ngữ của ả không quen thuộc cho đến khi Meghann nghe được cụm từ “Unchi om ors” và cảm thấy sự lạnh lẽo toát ra từ bóng đêm khi cô nhìn qua quả cầu bói toán.
“Không!” Meghann rú lên, và quay người theo chiều kim đồng hồ. Jimmy trông thấy một vòng sáng trắng-xanh xuất hiện. Ngay lập tức những lời nguyền của Renee bị mất tác dụng khi cô ta bị kẹt trong vòng tròn của Meghann.
Cô đá Renee. “Đồ ngu,” Meghann nạt. “Mày mời gọi quỷ dữ với cơ thể vỡ vụn này hả?” Meghann không hiểu sức mạnh nào đang trao cho sinh vật hoang tàn này khả năng nói chuyện qua cơn đau không thể tưởng tượng nổi. Ma cà rồng có thể phục hồi sau một chấn thương cỡ này à? Mắt cá Meghann đã đỡ hơn, da đầu cô ngứa ngáy với những sợi tóc đang mọc lại. Sẽ mất bao nhiêu lâu để xương Renee liền lại?
Ả không trả lời mà chỉ rít lên. “Chủ nhân!”
Meghann cảm nhận được da mình đang nhăn nhúm. “Sao mày lại gọi Simon?”
Renee trao cô nụ cười ngờ nghệch.
“Hắn ở đây, Meghann.” Jimmy thì thầm.
“Simon ở đây à?” Có nghĩa là hắn đang ở gần. Vậy tại sao cô không thể cảm nhận được sự hiện diện của hắn? Tuy biết là có hỏi cũng vô ích, nhưng cô vẫn cứ làm, “Hắn ở đâu?”
Renee cười – cho đến khi Meghann đá ả và làm gãy xương hàm của ả.
Meghann quay lưng và hét giữa trời. “Ngươi ở đâu, Simon? Đồ con hoang hèn hạ, xấu xa! Ra đây đi!” Cô nhận ra một bàn tay đặt trên mắt cá chân cô và nhìn xuống vẻ vui sướng trong mắt Renee – vui sướng vì cô không có khả năng làm bất kì điều gì chống lại Simon Baldevar. Sự chắc chắn mụ mị này làm Meghann muốn giết cô ta, đánh cô ta – để rũ sạch nó khỏi gương mặt cô ta mãi mãi.
Cô quỳ xuống và ném cho Renee cái cười toét miệng độc địa. “Vậy mày sẽ nguyền rủa tao với bóng tố hả, cô bé?” Cô nhìn ra sự do dự trên khuôn mặt ma quỷ, và nụ cười của cô rộng ra. “Ồ, phải rồi, tao hiểu rõ bài cầu kinh nho nhỏ của mày. Giờ tao tin chắc để cho Bóng tối vào trong mày, chiếm lấy một thứ mà rõ ràng mày không biết dùng sẽ là một đòn trừng phạt đích đáng.
Meghann đứng lên và tập trung nhìn mặt trăng. Trước giờ cô chưa bao giờ làm việc này. Alcuin đã chỉ cô nghi thức này, nhưng cô không biết liệu cô có thể thi triển phép thuật duy nhất khả dĩ tiêu diệt được ma cà rồng hay không.
Jimmy nhận ra sự thay đổi trong không khí. Gió nổi lên, và bóng tối có vẻ càng dày đặc, anh không thể thấy gì. Tất cả những gì còn sót lại là vòng cầu ánh sáng và bàn tay trắng nhợt của Maggie xòe ra đón trăng.
“Taranis, Esus, Teuta.” Cô gọi tên nhưng vị thần hắc ám nhất của giáo phái Druid – những vị cần hiến tế con người. Giọng cô như là hư không – không âm sắc, không tông điệu, không cảm xúc.
Chớp giật trên bầu trời, và sấm nổi lên. Jimmy nghĩ anh hẳn phải bị mê sảng. Dường như là ánh trăng đang trút vào tay cô. Nhưng khi nó chạm tay cô, nó mất đi sắc bạc lóng lánh mà trở thành bóng đêm tù mù. Meghann quay lại chỗ Renee với đôi mắt trống rỗng.
Cô đặt hai bàn tay với bóng đêm đó trên bầu ngực lõm của Renee. Trông như thể bóng tối thẩm thấu khu vực xung quanh tim ả và tay Meghann. Jimmy nhỏm dậy – tay cô bị gì vậy? Rồi cô rụt tay khỏi cơ thể Renee – kéo theo trái tim ả ma cà rồng.
Meghann chĩa trái tim đó về phía mặt trăng một lúc – một lời mời đến Andraste, vị thần chỉ có hứng thú với nữ nạn nhân.
Meghann cắm phập hàm răng rướm máu của mình lên con tim đang đập. Ả ma cà rồng còn lại tru tréo và gào thét khi Meghann uống máu từ con tim đó. Cơ thể Renee héo quắt, bắt đầu bốc khói, và biến mất. Khi cô ta bốc hơi, cái tim nổ tung thành trăm mảnh trong tay Meghann.
Meghann quỳ xuống cát, vòng tròn ánh sáng bao quanh cô tan biến. Máu từ trái tim của thuộc hạ Simon chỉ bù lại một phần nhỏ sức mạnh cô vừa mất đi để thi triển nghi thức di dời tim ả khỏi cơ thể.
Với tất cả sức lực còn lại, Jimmy trườn tới. “Maggie, em ổn chứ?” Những lời của anh chỉ vừa đủ nghe.
Meghann lấy tay ôm đầu – đầu cô ong ong. “Em muốn bệnh.”
Jimmy đặt tay lên vai cô. “Điều gì có thể giúp em thấy khá hơn?” Anh co tay kinh hãi khi cô ngước lên nhìn anh.
Đôi mắt xanh lá của cô trong vắt như gương, chúng có vẻ khẩn khoản và khát khao. Anh sợ nhưng không thể bỏ đi – đôi mắt đó đang bỏ bùa anh.
Meghann vòng tay sau đầu anh và bắt đầu kéo anh lại gần. Nhưng rồi đôi mắt lạ lẫm mà anh đang nhìn đăm đăm chợt thay đổi. Phần phi nhân tính biến đi khi sự đau đớn và giận dữ nhuốm màu hai mắt cô. Cô cục cằn đẩy anh ra.
“Mẹ kiếp!” cô thét lên, đấm đá nền cát trong sự giận dữ. Cô rít, tru tréo, đá như con thú hoang cho đến khi nhu cầu cuồng nhiệt nhất vơi đi. Rồi cô nhấc người khỏi nền cát và nhìn chằm chằm Jimmy. “Anh muốn thế này sao?” cô rít, rồi cười the thé. “Đồ ngốc nhà anh, anh có nghĩ đến chuyện này khi anh yêu cầu em biến đổi anh hay không? Anh có biết trở thành ma cà rồng có nghĩa là một sự say máu trường kì, không thể chịu nổi trên hết mọi thứ? Máu là chủ nhân của anh, theo nhiều nghĩa, anh không khá hơn một con nghiện. Nhìn em đi, Jimmy. Nhìn điều gì vừa diễn ra đi! Em suýt chút nữa đã giết anh! Và em yêu anh! Em yêu anh…nhưng, Chúa giúp em, nếu lựa chọn giữa tình yêu và máu thì tình yêu luôn xếp sau.” Meghann lại cười cay đắng.
Jimmy ngỡ ngàng nhìn cô, anh không còn cảm thấy đau đớn nữa. “Em đã nói em yêu anh.” Anh phớt lờ sự phản bác của cô. “Cuối cùng em đã nói em yêu anh.”
“Tất nhiên em yêu anh. Em không chịu thừa nhận vì muốn anh tránh được những điều này.” Cô chỉ vào nơi Renee vừa bị hiến tế. “Anh không hiểu. Nhưng tốt thôi – em không bao giờ để anh hiểu. Jimmy, nếu chúng ta vượt qua chuyện này, em thề em sẽ kể anh nghe mọi thứ anh muốn biết. Còn bây giờ, hãy hiểu thế này. Lời nguyền của việc trở thành ma cà rồng là ở chỗ nó cho ta biết. Biết về những việc ma quỷ mà anh có thể làm được. Anh thực sự có thể đối mặt với nó hàng đêm ư? Cám dỗ bất tận thúc đẩy anh ngấu nghiến sự đau đớn và khổ sở của con người? Một khi anh đã là ma cà rồng thì không có chuyện quay trở lại, Jimmy à. Trừ khi anh chào đón ánh bình minh. Và có nguy cơ là anh sẽ không sống sót trong lúc biến đổi. Anh có thể phát điên…hoặc đánh mất lý trí.”
“Sao bây giờ em lại đề nghị? Vì em yêu anh à?”
Meghann phải nói thật. “Một phần…và Renee đã làm anh nhiễm độc. Em cảm nhận được khi em đặt tay lên cổ anh. Em không biết cô ta đã uống máu anh trong bao lâu, nhưng đã đủ để khởi đầu sự biến đổi.
Anh sẽ nhanh chóng cảm thấy rất yếu. Em không biết liệu anh có thể phục hồi và tiếp tục sống như một con người hay không. Em sẽ phải hỏi thầy Alcuin. Nhưng nếu phải lựa chọn giữa cái chết và sự biến đổi…anh sẽ chọn cái nào?”
Jimmy đặt tay lên mặt Meghann, và hôn cô. “Tối nay trước khi em đến anh đã thấy rất nhiều thứ. Anh phải nói rằng anh đã sai…em không giống hắn chút nào. Thứ hắn và con chó cái kia đã thèm muốn…Maggie, chúng yêu sự sợ hãi của anh. Anh có thể thấy bọn chúng gần như liếm môi tận hưởng nó. Em đừng có mà cố nói em giống chúng.” Jimmy rướn người trên một bên đầu gối. “Để anh làm rõ lần nữa. Maggie, anh yêu em. Và nếu trong em có lòng hiểm ác bởi tên khốn ấy đã biến em thành như thế, thì hãy để anh đấu tranh với nó cùng em. Bên nhau…Chúng ta sẽ mạnh mẽ.”
Sau khi chứng kiến cô suýt giết anh trong cơn say máu, Jimmy Delacroix vẫn yêu cô đủ để muốn được biến đổi. Cô không còn nghĩ cô có quyền quyết định cho anh nữa – nhất là sau những chuyện anh đã trải qua tối nay. Xem chừng cô không bao giờ có một cơ hội như lần này. Cuối cùng cũng được sống hạnh phúc với người đàn ông cô yêu, người làm cô cười, người có thể thấy điều xấu xa nhất trong cô mà vẫn còn yêu cô.
Cô nhìn xuống khuôn mặt người tình, toan kể anh nghe điều cô đã quyết. Rồi cô trông thấy một cái bóng phía sau qua khóe mắt. Cô không cần quay lại cũng biết đó là gì – bộ mặt xám ngoét và cơ thể run lẩy bẩy của Jimmy đã nói cho cô biết.
Chạy, cô bảo anh. Anh không nhúc nhích, vẫn còn trong cơn sốc. Cái bóng di chuyển gần hơn. “Chạy đi!” cô thét vào mặt Jimmy cùng lúc cô bị đánh bay khỏi anh. Cô đứng lên, và Simon Baldevar đã tóm gọn Jimmy.
Không chỉ sự xuất hiện của hắn khiến Meghann cảm thấy kinh hãi. Chính là sức mạnh xấu xa, gần như vô địch toát ra từ hắn. Hắn tạo ra một bầu không khí nguy hiểm và tàn độc mà trước đây Meghann không bao giờ cảm nhận được.
Hắn đã bẫy cô thật gọn ghẽ. Renee tìm thấy Jimmy, và Simon biết cô sẽ đuổi theo anh. Nhưng hắn không dừng lại ở đó – hắn biết cô không còn sự lựa chọn nào khác ngoại trừ phải chiến đấu với Renee. Giờ năng lượng của Meghann đã bị tiêu hao. Và dù cô có ở đỉnh cao phong độ thì cô biết nó cũng không bằng được một phần mười sức mạnh cô cảm nhận được ở hắn.
Simon cho cô vài giây thích ứng, rồi hắn chìa ra nụ cười thật sự thâm độc. “ ‘Một mắt đổi một mắt’ phải không tình yêu của tôi? Em đã sát hại đệ tử của tôi, vậy tôi sẽ tiêu hủy gã đồ chơi của em theo cách y hệt.” Hắn đặt tay lên tim Jimmy.
“Chó đẻ!” Jimmy thoát khỏi cơn chấn động và quát vào mặt hắn.
Meghann theo dõi một tảng đá lớn đằng sau Simon. Cô để nó lượn vòng trong không trung và đập vào gáy hắn. Hắn khẽ chớp mắt và bảo cô, “Thêm một trò vặt như thế này và tôi sẽ bẻ cổ hắn ngay trước mắt em đấy. Và bảo nhân tình của em chú ý thái độ của hắn ta đi.”
Meghann biết cô không thể tách rời bọn họ. “Nếu ngươi giết anh ấy thì ngươi không thể đe dọa ta nữa đâu, Simon Baldevar.”
Simon nhướng một bên lông mày. “Tại sao tôi nên giết anh ta hả Meghann? Trừ khi em đã đánh mất sở thích uống máu nhân tình của em rồi?”
Simon trông thấy cách cô tái mặt, và nở nụ cười ranh mãnh, độc địa đã ám ảnh những giấc mơ của cô hàng thập kỉ qua. “Chắc rồi, em không quên lần hút máu đầu tiên chứ?” Hắn quay qua Jimmy. “Meghann không bao giờ nói về Johnny Devlin à? Hôn phu của cô ấy? Đến đây, cô bé, kể cho nhân tình của em nghe mối quan hệ lãng mạn đó đã kết thúc như thế nào đi.”
Mình sẽ không khóc lóc trước mặt gã con hoang này, cô chua chát nghĩ, ghét hắn vì đã đào bới một trong những kí ức khủng khiếp nhất của cô. Đứng nhìn Jimmy trong tay hắn – Simon biết chính xác chuyện đó sẽ mang lại điều gì.
Khi Meghann không phản ứng, Simon tiếp tục.
“Meghann đã cần máu…vì vậy cô ấy rút cạn từ người tình trẻ cho đến khi hắn ta nằm chết dưới chân cô ấy.”
Jimmy quát kẻ bắt giữ mình. “Câm mồm đi! Bất kể điều gì Maggie đã làm đều do ngươi ép buộc cô ấy. Anh yêu em, Maggie – bất chấp mọi thứ!”
“Cảm động làm sao!” Simon nói bằng giọng điệu thì thầm rợn sống lưng. “Còn em, Meghann? Em có khả năng chịu đựng thứ ướt át này à? Nói tôi biết đi, mạng sống của gã này đối với em đáng giá bao nhiêu?”
Meghann nhìn Jimmy giãy giụa thoát khỏi vòng kềm tỏa của Simon – phải chi cô có thể can thiệp để hắn lỏng tay. “Mạng sống của ta.” Cô trả lời thẳng thắn.
“Nếu tôi thả hắn ra, em sẽ giữ lời hứa không bỏ trốn chứ?”
Thả anh ấy ra? Meghann cau có – tại sao Simon lại thả Jimmy đi? Hắn phải biết cô sẽ nhờ Jimmy về nhà gọi Charles và Alcuin chứ. Chính xác Simon muốn cô làm gì. Meghann hiểu được kế sách của hắn – Jimmy là mồi câu dụ cô đến đây, giờ cô là quân tốt thí để bẫy Alcuin.
Meghann nghĩ sẽ nói không để cứu những chiến hữu của mình nhưng sự từ chối của cô sẽ đảm bảo cái chết của Jimmy. Có lẽ Charles và Alcuin, với sự giúp đỡ của cô, có thể tiêu diệt Simon khi họ đến nơi.
Meghann sắp sửa gật đầu thì Jimmy tru tréo, “Không! Đừng làm thế, Maggie! Hãy để thằng khốn này – ối! Giết anh đi, nhưng em đừng cho hắn bất kì…rời khỏi đây đi!”
“Qủa là một bài nói hùng hồn,” Simon ôn tồn nói. “Nhưng ta không cần sự cho phép của Meghann mới được giết ngươi.” Simon đặt một tay lên cổ Jimmy và bắt đầu bóp đầu anh.
“Không!” Meghann rống lên. “Tôi sẽ chấp nhận điều khoản của anh – để Jimmy đi đi!”
Simon ném phịch Jimmy ra đất, và Meghann đến bên anh. Cô khum tay trên miệng anh để ngăn anh nói chuyện, và ngước mắt nhìn Simon. “Tôi muốn nói tạm biệt với anh ấy – nói riêng.” Cô biết Simon sẽ nghe không sót chữ nào cô nói nhưng Meghann muốn có ảo tưởng cuộc chia ly của họ mang tính chất riêng tư.
Trước sự ngạc nhiên của cô, Simon thả bộ cách đó vài yard mà không nói tiếng nào.
Meghann vận dụng mọi năng lực giúp cô không run rẩy. Cô chưa khỏe lại sau trận đánh với Renee, và theo cùng sự kinh hãi khi gặp lại Simon, cô bắt đầu hơi bồn chồn.
Jimmy đưa tay giữ cô không ngã. “Chúa Giê-su, Maggie, anh không bỏ em lại đây cho hắn đâu! Em còn không đứng thẳng được.”
Meghann hít một hơi sâu, rồi chuyển ý muốn vào cơ thể - theo cách Alcuin đã chỉ dạy cô. Vài phút sau, cô vẫn còn mệt nhưng đã có thể đứng được.
“Jimmy, anh phải quay lại nhà em. Charles ở đó – anh ấy có thể kêu gọi Alcuin.”
“Không…hắn sẽ giết em mất.”
“Nghĩ đi,” Meghann bảo Jimmy. “Nếu Simon muốn kết liễu hai chúng ta hắn đã làm thế trước khi chúng ta biết sự hiện diện của hắn. Simon đang toan tính gì đó – em không biết trong đầu hắn chứa gì, nhưng hắn sẽ không giết em ngay lập tức. Giờ thì đi đi – về nhà càng nhanh càng tốt!”
“Em có biết em nói gì không vậy Maggie? Em thú nhận em không thể đối đầu với hắn. Hắn có thể xé em ra làm đôi bất cứ lúc nào hắn muốn. Hạng người nào có thể bỏ em một mình với hắn hả?”
Maggie nhìn thấy Simon nôn nóng nhìn họ chằm chằm. Cô biết hắn sẽ không cho cô và Jimmy có nhiều thời gian hơn. “Nghe em đi, Jimmy – anh biết nếu em muốn em có thể thâm nhập tâm trí anh và buộc anh rời đi. Đừng ép em làm như thế. Anh không hèn nhát nếu anh rời đi. Làm ơn về nhà đi mà.”
Jimmy dò la gương mặt Meghann. “Anh sẽ về - với một điều kiện.”
“Cái gì?”
“Em hãy hứa sẽ biến đổi anh nếu chúng ta vượt qua lần này.”
Jimmy không biết cô đã quyết định như thế rồi. Meghann đặt tay lên tim mình. “Em thề em sẽ biến đổi anh nếu…khi chúng ta vượt qua lần này. Giờ đi đi!” Jimmy quay đi, nhưng Meghann gọi anh lại. “Jimmy?”
Anh hồ hởi xoay người. “Sao?”
“Em yêu anh.” Meghann rất rõ đây có thể là những lời cuối cùng cô nói với anh.
Jimmy không bận tâm Simon Baldevar có thể làm gì. Anh với tay và hôn Meghann. “Anh cũng yêu em, Maggie.”
Cô hôn đáp lại anh trước khi đẩy anh ra. “Chúng ta không nên khiêu khích hắn. Ai biết con quái vật đó có thể làm gì chứ? Đi đi trước khi hắn đổi ý.”
Maggie dõi theo Jimmy xa dần cho đến khi không còn thấy anh nữa. Cô xoay xở ngăn bản thân bật khóc trong khi anh có thể thấy cô, nhưng giờ những giọt nước mắt tuôn rơi trên mặt cô. Cô sợ phải ở cùng Simon, với tất cả lòng dũng cảm của cô, cô gần như khiếp đảm. Meghann không dám quay lại – để Simon bước bước đầu tiên.
“Lau khô mắt đi, cô bé.” Simon đưa cô một cái khăn tay.
Meghann ngó hắn trừng trừng đầy nghi ngại. Tại sao hắn lại tử tế như thế? Hắn vừa đe dọa sẽ xé người tình của cô ra nhiều mảnh ngay trước mắt cô. Mặc kệ khăn tay của hắn, Meghann dùng lưng bàn tay chùi nước mắt và xóa bớt vết máu của Renee trên mặt mình.
Simon bắt đầu dùng khăn tay lau sạch cho Meghann, nhưng cô gạt tay hắn và nhận chiếc khăn. Sau khi cô lau xong, cô quăng nó ra biển
Buồn cười trước hành động của cô, hắn đưa tay cho cô. “Chúng ta sẽ đi bộ dọc bờ biển chứ, Meghann?”
Meghann không cử động. Simon hơi nhướng mày. “Em nghĩ tôi sẽ cưỡng đoạt em ngay khi người tình của em đi khuất à?”
“Tại sao lại đợi?”
“Cô gái ngốc, trong chừng đó năm, và em vẫn biết tôi quá ít. Tôi không định giết em – chỉ là doạ em thôi.” Simon dang tay lần nữa, và Meghann chấp nhận. Cô phải cầm cự với hắn cho đến khi Alcuin đến.
Trước khi họ bắt đầu đi bộ, Simon giật túi da trước áo choàng cộc tay của Renee. “Có gì trong đó?”
“Khám phá của em về những món bên trong phụ thuộc vào việc…em hợp tác như thế nào trong tối nay.”
Họ tha thẩn trên đất thuộc công viên Riis trước khi Simon phá vỡ sự im lặng không dễ chịu giữa họ.
“Cho phép tôi gửi lời chúc mừng chân thành đến những năng lực mới của em, và cách thú vị mà em đã áp dụng chúng lên đệ tử của tôi.” Simon mơn trớn má cô. Cử chỉ quen thuộc đó đáng lo hơn bất kì điều gì hắn từng làm cho đến lúc này. Hắn trông thấy sự khó chịu của cô và cười hằn học. Cô cảm thấy những vết cào cấu của Renee trên mặt cô phai đi khi hắn chạm vào cô. Cô đưa tay lên đầu – phần tóc bị bứt khỏi da đầu đã mọc trở lại.
“Chúc mừng ư? Ngài Baldevar, tôi khó lòng mong đợi lời khen ngợi vì đã giết kẻ được ngài bảo trợ.”
“Em đã phát triển những năng lực mới, cô bé – những khả năng mà tôi sẽ rất mừng được hun đúc một cách thích hợp. Và em đã tránh cho tôi khỏi làm cái việc lặt vặt chán ngấy là tống khứ Renee.”
Meghann ngó hắn một cách khinh rẻ. “Tại sao lại giết một người bạn tâm đầu ý hợp như vậy, Simon? Hiển nhiên cô ta là người tình hoàn hảo cho anh…suy đồi, khát máu, hoàn toàn không có linh hồn và khả năng yêu thương.”
“Cô ta không phải nhân tình của tôi – không người phụ nữ nào hấp dẫn được tôi như em. Và tôi có khả năng yêu thương. Tôi yêu em, và em đã làm tan nát tim tôi.”
“Tình yêu không phải cảnh trói buộc bằng dục vọng và thống trị bằng tinh thần, thưa ngài. Hãy đi với hạng đàn bà như con mụ lăng loàn đã cố tổn hại – ”
Trước khi cô có thể nói tiếp, Simon vồ lấy cô. Cử động đó làm cô ngạc nhiên và hắn kẹp cô dưới đất với hai tay cô trên đầu. Đôi mắt màu hổ phách của hắn tối sầm để che dấu cơn tức giận. “Meghann, đừng bao giờ nhắc đến những gã đàn ông khác trước mặt tôi.”
“Tại sao không?” Cô giễu cợt. “Tôi đã có nhiều người tình, Simon à, rất nhiều! Anh chưa nghe về cuộc cách mạng tình dục à? Anh sẽ làm cái quái gì với chuyện đó?”
Simon quẳng cho cô cái nhìn hài hước. “Sao em lại cố khiêu khích tôi vậy cô bé? Và để tôi đảm bảo với em, lần này hoàn toàn không phải là lần đầu tiên trong lịch sử con người theo đuổi tự do tình dục. Chúng tôi đã từng dè dặt hơn một chút.” Với một bàn tay giữ cô nằm xuống, hắn dùng tay còn lại vuốt tóc cô.
“Dè dặt ư? Tôi không phải là cái kẻ bị mắc bệnh giang mai!” cô thét lên.
Simon cười xòa – một sự vui thích chân thật, không giống sự đe dọa thường thấy. “Vậy là những đồng minh èo uột của em đã lấp đầy tai em bằng mấy câu chuyện về thời thanh xuân đã xa của tôi à? Từ những gì tôi biết qua hành động của em, sự tự do phóng túng của em sẽ có thể khiến em mắc phải vài chứng bệnh đáng ghét nếu em không phải ma cà rồng. Nhưng tôi sẽ tha thứ cho em tội không chung thủy – em đã bị ảo tưởng là tôi đã chết. Và tôi chắc nó không bao giờ tốt bằng điều này.” Hắn hôn lên cổ cô, đúng nơi hắn luôn cắn cô.
Cô giãy giụa thoát ra, và hắn cười tự mãn. “Tại sao em sợ mỗi khi tôi chạm vào em vậy? Em không cảm thấy thích thú sao?”
“Tôi không sợ!” Cô hét. “Tôi kháng cự!”
“Tôi không tin em đâu,” hắn êm ái nói. “Và tôi có ý định chứng minh cho em thấy em đã sai ra sao.” Hắn cúi xuống hôn cô, và cô lợi dụng thói dâm đãng của hắn bằng cách đá mạnh vào giữa háng hắn. Có lẽ nó không đau lắm, nhưng nó đã làm hắn lỏng tay. Meghann đứng bên trên, không chắc hắn sẽ làm gì tiếp theo.
Simon không cố bắt cô lại, hắn chỉ vuốt mái tóc bù xù của mình.
“Meghann, nếu em khôn ngoan thì em sẽ không ép tôi làm em bị thương tối nay đâu.”
“Đó là một lời đe dọa sao, thưa Ngài Baldevar? Liệu tôi có nên run lẩy bẩy và ném mình vào tay ngài hòng cầu xin sự tha thứ không? Đi chết đi! Anh nói giống hệt bọn vũ phu…bảo phụ nữ là họ nên ngồi yên và chịu đựng sự ngược đãi mà họ không đáng chịu!”
Trước sự ngạc nhiên của cô, Simon bắt đầu cười phá lên. “Tôi quên mất tình yêu của em với môn khoa học lằng nhằng mà em gọi là tâm lý học. Nhưng, tình yêu của tôi ơi, em không thể so sánh chúng ta với những phụ nữ thê lương mà em tư vấn và bạn đời kinh tởm của họ được. Tôi là chủ nhân của em, và em sẽ trả lại tôi mọi thứ em đã nợ tôi trước khi đêm tàn.”
“Tôi sẽ chết trước khi tôi gọi anh là “ông chủ”…vậy nếu anh có thể thì hãy giết tôi đi,” cô nói thẳng thừng.
“Không bao giờ.”
Câu đó làm Meghann dừng lại. Thấy được sự lúng túng của cô, Simon rì rầm êm ái, “Tình yêu của tôi, em nghĩ tôi trải qua đủ mọi rắc rối thế này đơn giản chỉ vì muốn giết em sao? Em có nghĩ tôi sẽ tặng em một cái chết tử vì đạo…cho phép em chết với sự ngạo nghễ và lòng tự trọng nguyên vẹn hay sao?” Hắn nâng đầu cô lên. “Bé ơi, tôi hứa với em là tôi sẽ thấy em chính xác như tôi muốn…nằm phủ phục trước tôi, chấp nhận tôi là chủ nhân của em.”
Cô không muốn gì hơn ngoại trừ phỉ nhổ vào mặt hắn, nhưng đơn giản là cô không có gan làm như thế. Có một thoáng giận dữ và đe doạ toát ra từ hắn mà cô gần như trông thấy được. Trước giờ cô chưa từng cảm nhận loại quyền năng này trong một cơ thể sống nào – ngay cả Alcuin cũng không có.
Simon nhìn ra sự sợ hãi của cô, hắn bèn cười thâm độc. “Cô gái ngoan, sau hết em đã biết cẩn trọng rồi đấy.” Hắn buông lơi cằm cô, và cô phải ép bản thân không thở phào nhẹ nhõm. Alcuin đang ở chỗ quái quỷ nào? Meghann phải giữ Simon trò chuyện trước khi hắn quyết định làm những việc khác. “Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi. Tại sao anh muốn Renee chết?”
“Như em đã chuẩn đoán một cách chính xác, cô ta bị điên. Và, tình yêu của tôi, trong đầu cô ta có một ý tưởng loạn trí là cô ta sẽ thống trị thế giới này với tôi.” Simon cười rũ rượi. “Cứ như là tôi có hứng thú đẩy mình vào tất cả những công việc đau đầu để trông coi xã hội vậy. Em có biết cô ta đã truy tìm tôi không?” Meghann thấy sự hiếu kỳ tăng lên dù bản thân cô không muốn. “Ồ, phải đấy. Cô ta bị ám ảnh phải trở thành ma cà rồng. Trong 12 năm, cô ta nghiên cứu mọi loại chứng từ đề cập đến ma cà rồng. Hình như một thành viên trong triều đình của nữ hoàng Elizabeth đã để lại một cuốn nhật ký bàn về Bá tước Baldevar – một phù thuỷ tà ác không bao giờ được thấy ánh sáng ban ngày. Và sau đó cô ta tìm được bản viết tay của người bạn tốt của tôi, John. Thế là Renee, đầy ứ ý tưởng rùng rợn và khác thường liên quan đến ma cà rồng, đã mở công cuộc tìm kiếm tôi. Và khi cô ta thành công, cô ta cầu xin tôi biến đổi cô ta – cho cô ta ‘năng lực và sự hắc ám vĩnh hằng’ là cách cô ta tỏ bày.” Simon nắm tay Meghann. “Renee không hiểu được điều mà em biết rõ – tôi không cần đối tác, vì tôi chưa bao giờ tìm ra người tôi cho là tương xứng với tôi cả. Tuy nhiên, tôi có người tình - và không cần một con ngốc thiển cận thay thế cô ấy.”
Meghann cố giật tay ra, và Simon siết chặt gọng kìm. “Cút đi. Tôi không có ao ước trở lại làm con chó kiểng xinh đẹp của anh. Tôi có trí óc, Simon à, và một sự nghiệp, và không muốn trải qua vĩnh hằng như một thứ đồ chơi nhỏ bé của anh.”
“Em có nhớ tôi đã yêu cầu gì ở em không? Ngay từ lúc ban đầu, tôi đã bảo em điều tôi muốn – thân xác và linh hồn. Em đã đồng ý.”
“Tôi mười tám tuổi,” cô phản bác. “Theo như tôi nhớ, tôi nghĩ đó là ý tưởng về một trò chơi. Và anh chắc như quỷ đã không bảo anh là ma cà rồng khi tôi cam kết. Anh cũng không bảo sẽ buộc tôi giết hôn phu của tôi, đánh tôi nếu tôi nhìn anh theo cách sai lệch…khốn nạn! Anh đối xử với Trevor còn tôn trọng hơn với tôi.”
Sự mãnh liệt trong mắt Simon có vẻ xuyên thấu cô. “Nếu em muốn thảo luận chuyện quá khứ thì tôi sẽ nhấn mạnh em nên thành thật.”
“Tôi luôn thành thật!”
“Vậy nói tôi nghe chuyện gì xảy ra sau khi tôi để Pauline chảy máu đến chết trước mắt em.”
Giật mình, cô nói. “Không gì hết…ý tôi là, ông đã biến đổi tôi, thế thôi.”
Simon dùng tay cô để kéo cô lại gần. Rồi hắn ngửa đầu cô lên ngang tầm mắt nhạo báng của hắn. “Có lẽ em có thể thuyết phục cha xứ của em về chuyện đó. Em có quên tôi đã cho em cơ hội cuối cùng được chọn cái chết không? Và em đã làm gì hả Meghann? Tôi vẫn còn nhớ, dù em đã chọn cách quên nó đi. Em đã chọn tôi, Meghann à. Sự lựa chọn của em chẳng liên quan gì sống hay chết cả – em đã đặt bàn tay mềm mại lên mặt tôi và tôi sẽ không bao giờ quên ý nghĩ của em lúc đó: ‘mình muốn anh ấy, chẳng còn gì quan trọng nữa.’” Simon nhoẻn miệng cười toe toét. “Sau khi chứng kiến sự thật tôi là ai, em vẫn muốn ở cùng tôi. Đêm đó em đã tặng tôi một món quà quý giá và hoàn hảo làm sao. Em đã không muốn quyền lực, như những kẻ khác luôn muốn, hay thậm chí sự bất tử - em đã muốn tôi. Và đó là lý do tại sao tôi biến đổi em, bởi vì em đã toàn tâm toàn ý trao bản thân em cho tôi – nếu không tôi sẽ không bao giờ làm thế.”
“Không!” Cô khóc, xấu hổ bởi những kí ức hiện về. “Anh…anh đã khống chế tôi. Làm sao mà tôi có thể nghĩ rành rọt khi anh gần như hút máu tôi suýt chết được chứ? Có lẽ, có lẽ trong một thoáng chốc tôi đã muốn anh, nhưng không đời nào tôi làm thế nếu biết trước những gì anh sẽ làm với tôi…giết người và lún sâu vào bóng tối.”
Simon vẫn giữ cô thật chắc và hắn ép cô lại gần. “Tôi buộc em làm gì? Tôi đã ở bệnh viện vào cái đêm em buộc tên nghiện đó quỳ gối trước em sao?” Thấy được hắn đã hoàn toàn lọt qua tuyến phòng thủ của cô, Simon cười bất nhã trước sự hoảng loạn của cô. “Ồ, đúng đó, tôi biết mọi chuyện. Em đã cắn hàm răng xinh xắn của mình lên người hắn, thưởng thức nỗi đau của hắn. Tiện thể nói luôn, hắn đã chết.”
Cô mím môi. “Tôi xin lỗi,” cô thì thầm – không chắc mình đang nói với ai. Alcuin? Nạn nhân của cô? Bản thân cô?
“Meghann, tại sao em cứ dùng dằng trong cuộc chiến vô ích này? Em là tình nhân của tôi. Máu tôi chảy trong huyết quản em – không phải lão giáo sĩ màu mè kia. Em sẽ không bao giờ thoát khỏi những ham muốn tôi đã ươm mầm trong em.” Cặp mắt Simon rực sáng. “Em đã quên nó quyến rũ thế nào rồi à, em yêu? Em đã lâng lâng bởi mùi máu của vị hôn phu của em – ”
“Anh thôi cái trò ném chuyện đó vào mặt tôi đi, đồ con hoang!” cô gầm gừ. “Sao anh dám nói như thể tôi đã tìm anh ấy. Anh mang anh ấy đến chỗ tôi, đồ ác ôn -”
“Tôi mang hắn ta đến là để dạy cho em biết giữa ma cà rồng và con người không có mối liên hệ nào khác ngoại trừ nhu cầu nạp năng lượng, một bài học mà em tiếp tục khinh thường. Tại sao em lại nghĩ tôi chưa bao giờ dạy em một điều gì, giữ em cô quạnh và khép kín? Mỗi lần tôi chỉ cho em một mẩu nhỏ xíu quyền năng thì em lại co đầu rụt cổ. Đợt tắm máu ở Cuba, em biết có bao nhiêu năng lượng tôi thu được từ nỗi đau trong căn phòng đó không? Rồi tôi cho em cơ hội thử một trong những niềm khoái lạc cháy bỏng nhất, máu trẻ con…nhưng không, em ngu ngốc bám víu nguyên tắc đạo đức luôn ngăn cản em nhận ra những quyền lực thật sự của ma cà rồng.”
“Thứ đó không phải quyền lực,” cô rít. “Nó là sự loạn trí và suy đồi, sự nuông chiều bản thân của những con quái thú như anh, những kẻ vốn không có phép tắc bên trong linh hồn thối rữa của chúng. Anh nói đúng, Simon. Tôi không muốn phần nào trong đó đó…hay phần nào của anh.”
“Tôi nghĩ thế là đủ cho một cuộc đấu khẩu ngu xuẩn, Meghann. Giờ là lúc em tiếp nhận vị trí đúng đắn của em…bên cạnh tôi.”
“Không!” cô vặn vẹo và kêu lên khi hắn cố hôn cô. Rồi cô nhận thấy một sự thay đổi trong không khí – cái gì đó thanh bình.
Simon cũng nhận ra nó, hắn buông cô ra. “Tôi thấy là ông bác đáng yêu của tôi đã đến với chúng ta.”
Alcuin lặng lẽ đứng đó – so sánh sắc mặt điềm tĩnh, không nao núng của Simon với sự sợ hãi bất an trên mặt Meghann.
Con muốn về nhà, cô âm thầm nói với ông. Alcuin dang tay ra, và cô hồ hởi chạy đến.
“Thầy sẽ đưa con về, banrion. Con không cần ở lại đây.”
“Meghann sẽ không đi đâu hết,” Simon êm dịu nói. “Để cô ấy lại cho tôi và tôi sẽ tha cho cái mạng thừa thãi của ông. Thậm chí tôi còn làm lơ sự xúc phạm ông đã gây ra qua việc bắt tình nhân của tôi rời bỏ tôi.”
“Ta sẽ không để một con chó cho ngươi chăm sóc,” Alcuin đáp. “Meghann đã bỏ ngươi, cháu trai à, và ta đã đề nghị bảo hộ cô ấy, ta sẽ đề nghị lần nữa. Ta chắc chắn sẽ giúp cô ấy tránh được sự hiện diện đê hèn của ngươi.”
“Cô ấy sẽ không bao giờ rời bỏ tôi nữa đâu. Và tôi còn cho cô ấy cơ hội tự định đoạt. Nói ông ta nghe đi, Meghann – nói em chọn ở lại bên cạnh chủ nhân của em đi.”
Meghann đánh mất nhuệ khí bởi sự tà ác sâu sắc cô nhìn thấy trong đôi mắt màu hung kia; dẫu vậy, cô ngẩng cao đầu. “Tôi chọn được sống tự do – cách xa anh.”
Hai chuyện xảy ra cùng lúc. Alcuin cố níu cô để họ có thể bỏ đi và cô cảm thấy mình đang bay ngược về phía Simon. Hắn vén tóc cô ra sau. Trước khi Alcuin có thể ngăn cản Simon đã cắm những cái răng nanh của hắn vào sâu trong cổ Meghann.
Simon không chỉ cắn cô thôi, hắn xé phăng cổ cô ra. Máu tung tóe khắp nơi. Meghann đã quên khuấy cơn đau tồi tệ, lan tràn khi bị cắn, nhưng nó không là gì nếu so với sự thống khổ khi hắn bắt đầu hút máu từ vết thương.
Cô không thể nói hắn đã hút bao lâu trước khi Alcuin xoay xở kéo hắn ra. Alcuin túm tóc Meghann và ném cô khỏi Simon. Cô tiếp đất bằng đầu gối ngay giữa đại dương.
Cô ngờ ngợ nghe tiếng Alcuin, “Rời khỏi đây ngay lập tức và để ta cứu Meghann. Ta sẽ từ bỏ cuộc săn đuổi ngươi.”
“Không, ông bác ạ – giờ là lúc kết thúc mâu thuẫn của chúng ta đó.”
Meghann nghe thấy những tiếng đánh nhau chan chát, nhưng cô không thể tập trung được nữa. Cô đang bị những làn sóng buồn nôn tấn công. Cô bắt đầu nôn ọe. Ôi, Chúa ơi – máu từ trái tim Renee đang trào ngược. Meghann chưa bao giờ cảm thấy kinh tởm như thế trong đời, và cô tiếp tục nôn thốc nôn tháo. Cô nghĩ xương sườn của mình sẽ rạn nứt dưới áp lực. Khi cơn nôn mửa chấm dứt, cô liền uống nước biển mặn chát. Cô phải móc cái vị kia ra khỏi miệng. Một cơn sóng lớn va vào Meghann và cô bị đẩy xa khỏi bờ.
Mình sắp chết chìm hoặc chảy máu đến chết đây? Meghann tự hỏi. Cô nài ép bản thân bơi, và trong tích tắc cô nghĩ mình thật may mắn khi là ma cà rồng. Nếu cô là người thì giờ cô đã chết rồi – Simon gần như đã ngắt đầu cô. Cô có thể thấy da cô đang gần liền lại. Meghann đưa tay sờ cổ - cô vẫn còn xuất huyết, nhưng không nhiều.
Khi cô trở lại bờ biển, cô xoay xở thẳng người trong tư thế quỳ gối. Meghann dùng các giác quan để cố tìm Alcuin và Simon – cả hai đều đã biến mất.
Cô nhảy dựng khi nhận ra một bàn tay trên phần cổ bị rạch sâu của cô.
“Đừng sợ, banrion – ta đây.”
Meghann quay đầu nhìn Alcuin. Áo choàng của ông đã mất và cánh tay trái thì bị gãy. Nhưng vết thương nặng nhất là một lỗ lởm chởm trên ngực nằm trên tim 3 inch. Simon hẳn đã sử dụng thanh gỗ trôi dạt mình đã dùng với Renee, Meghann nghĩ.
“Simon xuyên cọc qua người thầy ư?”
“Hắn đã cố làm,” Alcuin đáp. “May cho ta là hắn đã nhắm trượt mục tiêu. Nhưng ta không quan trọng…con phải rời khỏi đây ngay tức khắc. Simon thật lòng yêu con đó, banrion. Và sự cự tuyệt của con sẽ dẫn hắn đến bờ vực của sự điên loạn. Tránh xa hắn ngay đi! Con có thể bay không Meghann?”
Meghann thử làm. Cô có thể biến mất trong một phần tư giây trước khi cô tái xuất hiện – toát mồ hôi và thở hồng hộc. “Con không thể,” cô hổn hển.
Alcuin thở dài nặng nhọc. “Ta đã sợ điều đó. Meghann, tối nay ta sẽ chết.”
“Không,” cô khóc.
“Banrion, ta biết chuyện đó từ lúc Jimmy loạng choạng quay lại nhà con. Simon không thể bị giết – không phải tối nay, không phải dưới tay ta. Đó là lý do ta không cho phép Charles theo ta đến đây. Tối nay ta đến với hy vọng cứu được con.”
“Vậy lẽ ra thầy không nên đến.” Cô khóc ròng. “Con không hiểu. Tại sao – ”
“Chỉ có Chúa mới biết hắn đã mạnh lên như thế nào trong 40 năm qua – nhưng giờ hắn đã có một thứ quyền lực khủng khiếp. Ta biết con cũng nhận thấy nó. Như thể vậy là chưa đủ, Simon còn sở hữu hai sức mạnh tàn bạo – ham muốn có được con, và lòng căm ghét không thể hình dung với ta. Chúng cho hắn sức mạnh ta không thể so sánh được.” Alcuin đưa cổ tay ông lên miệng cô. “Uống đi, banrion. Nhận lấy chút sức lực nhỏ nhoi ta có và dùng nó mà bay khỏi chỗ bị nguyền này trước khi hắn tấn công lần nữa.” Alcuin không đếm xỉa sự phản đối của cô. “Ta ra lệnh cho con làm việc với tư cách thầy con! Ta sắp chết và ta sẽ không để kẻ thù tước đoạt luôn mạng sống của con.” Alcuin ôm chặt cô – cô biết đây là hành động thay lời tạm biệt. “Con và Charles phải tiếp tục chiến đấu với Simon sau khi ta đi. Hãy hoàn tất những gì ta còn dang dở, Meghann…hãy giết gã con hoang đó và kết liễu sự tồn tại bẩn thỉu của hắn.”
Răng Meghann chưa dài ra hết thì Simon đã xuất hiện trở lại. Không giống Alcuin, hắn hầu như không bị thương tổn. Hắn tóm Alcuin trước khi cô có thể uống máu ông, và họ lộn vòng cách xa Meghann, vật nhau.
Simon đá Alcuin, và ông nằm sóng soài trên đất. Simon lôi ra một cái rìu nhỏ nhưng sắc lẻm khỏi túi da của Renee.
Mình không cần biết Alcuin đã dặn những gì, có lẽ mình có thể giúp thầy. Mình không thể bất lực đứng yên nhìn thầy chết.
Meghann ném đá về phía Simon. Cô ném trúng mục tiêu – một cục đập ngay cổ tay hắn và làm hắn đánh rơi cái rìu. Meghann ráng sức gọi cái rìu bay đến cô, và nó bắt đầu hướng về phía cô, nhưng rồi nó lửng lơ giữa không trung. Simon đã tóm được nó.
Cánh tay Alcuin vẫn còn đủ thời gian để lành lặn và ông lao vào Simon, cố giành giật cái rìu khỏi hắn. Ông xoay trở tóm được nó, và khi ông nhích tay, Simon ngã xuống đất. Ông vung rìu giữa trời trong tư thế chặt đầu Simon.
Simon liếc qua Meghann và cô cảm nhận được sự hiện diện của ma quỷ xâm chiếm cô. Không còn cách nào khác mô tả việc đó – cô chỉ thấy có gì đó tàn ác bên trong cô. Máu bắt đầu tuôn ra từ mũi và tai cô. Cùng lúc đó, cô cảm thấy một thứ ấm áp cố len lỏi bên trong cô và sự xuất huyết dừng lại. Rồi nó lại bắt đầu –
Meghann bị kẹt trong trận chiến giữa hai cao thủ ma cà rồng.
“Malus Ultor!” cô nghe tiếng Alcuin trù ếm Simon qua làn sương mờ mịt.
“Để cô ấy sống.”
“Có lẽ tôi sẽ làm.” Cô nghe Alcuin nấc lên đau nhói. “Nhưng ông nên thật sự để tâm đến vấn đề của chính ông thì hơn. Đến đây, bác à, ít ra hãy cố chiến đấu. Nếu không, tôi sẽ không thể tận hưởng chiến thắng…Ai mà lại muốn một đối thủ vô giá trị chứ hả?” Nhiều tiếng thét hơn.
Con xin lỗi, Alcuin, cô cố gắng nói. Con xin lỗi, con không thể giúp được thầy rồi.
Khi Meghann tỉnh dậy lần nữa, bầu trời đã sáng hơn. Simon và Alcuin còn đánh nhau không? Rồi Meghann ngửi thấy mùi khói và mùi không thể nhầm lẫn của da thịt cháy. Cô khẽ quay lại và thấy một cơ thể đang cháy phừng phực trên đá. Ai vậy?
“Em nên biết ơn vì kẻ đó không phải em.”
Ôi, Chúa ơi – Simon đã thắng. Bên trên mùi thịt bị cháy xém, Meghann phát hiện thứ khác tươi mới hơn – máu của chính cô. Meghann đưa hai tay lên mặt – cả hai cổ tay đều bị cắt đứt, và cổ cô toác ra. Hẳn là Simon đã hút máu từ vết cắt sâu hoắm trên cổ cô.
Meghann biết cô nên buồn bã, kinh hãi – nhưng những gì cô cảm thấy là một cảm giác thanh thản đáng tò mò. Có lẽ điều đó có nghĩa là mình sắp chết, cô nghĩ.
Tầm nhìn của cô bị nhòe đi. Đến tận lúc Simon đứng trước mặt cô thì Meghann mơi nhìn thấy được nét mặt của hắn. Hắn phe phẩy cái gì trước mắt cô thế kia? Không, không – đó là cái đầu bị cắt rời của Alcuin. Meghann còn không biết cô đang khóc cho đến lúc cô nếm những giọt lệ mặn chát trên môi cô.
“Người Celts cổ xưa có truyền thống cắt đầu kẻ thù đóng lên cửa nhà,” Simon bảo cô. “Trong khi tôi cân nhắc việc đó kĩ hơn, tôi nghĩ là tôi nên tìm một nơi đặc biệt cho báu vật này. Có lẽ là lò sưởi của tôi chăng?”
Meghann không thể trả lời. Simon tiếp tục nói chuyện trong khi hắn uống máu từ một mạch máu bên đùi trái của cô sau khi những cái răng nhuốm máu của hắn xé nát lớp vải bông chéo của chiếc quần jeans cô đang mặc.
“Tôi nhớ lần đầu tôi uống máu của em, tình yêu của tôi. Tôi chưa bao giờ nếm dòng máu nào như máu em – tươi trẻ, ngọt ngào, tràn đầy sự sống và nhiệt huyết. Nếu khi đó tôi vẫn chưa yêu em thì có lẽ máu em sẽ làm tôi yêu em.”
“Em đang mấp mé cái chết – nhưng tôi bao dung lắm. Tôi sẽ không để em ở đây, bốc hơi dưới ánh bình minh – chỉ khoảng một giờ nữa thôi. Tôi sẽ để em chia sẻ số kiếp với người bạn tốt của em,” Simon hào hứng nói với cô. Cô nghe tiếng hắn nhặt rìu lên. Meghann mệt đến mức không đủ sức sợ. Cái rìu đung đưa phía trên cô, và cô nghĩ ngợi mông lung, lưỡi thép mới đẹp làm sao dưới ánh trăng phản chiếu trên nó.
Meghann quay lại hiện thực với cơn đau mới nơi vết thương ngoác miệng ở cổ cô khi Simon bắt đầu siết.
“Mẹ kiếp, Meghann!” Simon kêu lên khi hắn bóp cổ cô. “Trong bốn trăm năm, tôi chưa bao giờ chùn tay giết người – ngoại trừ em! Tại sao em không thừa nhận là em yêu tôi? Tại sao?”
Meghann nghĩ hắn đang thực hiện việc giết cô một cách khá chu toàn vì cô không thể thở và giọng hắn lùng bùng trong tai cô. Nhưng rồi hắn thả cô ra. Trước khi cô có thể phản ứng, hắn đặt tay lên mái tóc cô và đưa miệng cô lên cổ hắn. Meghann đói máu đến nỗi cô bắt đầu uống ngay giây phút môi cô chạm vào thịt hắn. Cô chưa từng cần máu đến thế. Mình không muốn chết, Meghann nghĩ – cùng cái cách cô đã làm trong nhiều năm trước khi Simon biến đổi cô. Máu của hắn chữa lành cô – nhãn quan của cô rõ ràng hơn và cô trở nên minh mẫn. Nhưng uống máu Simon đã mài bén mối dây liên kết giữa họ - Meghann cố chống lại sự gần gũi cô đang cảm thấy với hắn.
Simon đột ngột đẩy cô ra.
Họ chỉ nhìn nhau chằm chằm một hồi lâu. Hắn không thể xuống tay giết mình, Meghann ngỡ ngàng nghĩ. Chắc rồi, lẽ ra hắn đã làm thế. Từ quan điểm của hắn, đây sẽ là một thắng lợi hoàn mĩ – tiêu diệt cô sau khi đã buộc cô chứng kiến cái chết của người cô chọn làm thầy mình. Nhưng hắn đã không thể chặt đầu cô. Việc đó không làm Meghann cảm thấy bớt lo lắng. Thậm chí nếu hắn không thể giết cô, hắn cũng không tỏ ra băn khoăn trong việc làm cô bị tổn thương. Vậy hắn sẽ làm gì nếu cô tiếp tục chống đối hắn? Hắn với tay vuốt ve mặt cô, và cô rụt đi. Hắn cục cằn níu vai cô và bắt đầu lắc cô.
“Đừng chống trả nữa!” Simon rống lên. Meghann nghĩ màng nhĩ của cô có lẽ sẽ bị thủng nếu cô còn là người. Cô chưa bao giờ thấy một Simon như thế này – bất chấp hắn đang giận hay đang say máu thì hắn không bao giờ mất kiểm soát. Alcuin đã đúng khi nói tình yêu sẽ khiến Simon trở nên nguy hiểm ra sao.
“Tại sao em cự tuyệt tôi?” Hắn la lối.
Một kế hoạch đánh bại Simon lóe qua tâm trí cô. Meghann biết một cuộc công kích trực diện sẽ không có mảy may cơ hội, nhưng cô nghĩ cô có thể lừa được Simon. Vấn đề duy nhất là có sẽ dây dưa với Simon lần nữa – Simon có lẽ không khoanh tay chịu làm kẻ bị lừa.
“Ngừng…ngừng lắc tôi đi! Tại sao tôi không nên cự tuyệt anh cơ chứ?”
Trước khi cô có thể nói tiếp, Simon thả cô ra. Meghann gần như ngã vào tử thi đang cháy của Alcuin.
“Tại sao em không nên cự tuyệt tôi à?” hắn ngờ vực lặp lại “Tôi đã ban cho em sự sống!”
“Anh tước đoạt sự sống của tôi thì có!” cô tru tréo, giữ một con mắt cảnh giác lên bầu trời đang hửng sáng. “Anh không phải Chúa Trời, anh là đồ tâm thần! Anh không ban cho tôi sự sống – anh cướp nó đi và đẩy tôi vào địa ngục trần gian!” Meghann đang đi đúng hướng. Nếu cô quy hàng quá nhanh thì Simon không đời nào chịu tin cô. Mặt khác, nếu cô đẩy hắn ra quá xa, không thể nói trước hắn sẽ làm gì.
Simon lượn vòng quanh cô và ác ý dùng một thanh củi dài thúc vào thân xác Alcuin. Đốm lửa văng tung tóe. “Lão tu sĩ khoa trương này đã xuyên tạc tầm nhìn của em về sự bất tử. Làm sao em có thể gọi món quà tôi ban tặng em là ‘địa ngục’? Em sẽ sống mãi mãi – và em có tuổi trẻ vĩnh hằng.”
Meghann giật thanh củi khỏi hắn. “Anh đã sát hại một vị thánh,” cô rít. “Anh còn gia tăng tội ác của mình bằng cách mạo phạm thân thể ông ấy ư? Giờ tránh ra – tôi sẽ cầu nguyện cho ông ấy.” Cô lườm Simon, lặng lẽ thách thức hắn ngăn cô lại, nhưng hắn đứng lui về sau và quan sát.
Meghann cúi đầu và cầu nguyện cho người bảo trợ đã qua đời của mình. Cô nói lời cầu nguyện cho người chết như cô đã được các bà xơ dạy hồi còn bé - Alcuin đã là một linh mục, cô nghĩ ông sẽ cảm kích một lời cầu nguyện Cơ đốc.
“Đức Cha toàn năng,” cô bắt đầu, “Chúa vĩnh hằng, hãy nghe lời con cầu xin cho con trai ngài, Alcuin, người vừa được ngài gọi quay về bên cạnh người. Cầu cho ông được soi sáng, hạnh phúc và thanh thản. Hãy để ông an toàn vượt qua những cánh cổng của cái chết, và sống mãi mãi với những vị thánh của ngài trong ánh sáng ngài đã hứa với Abraham và những hậu duệ của ông bởi đức tin. Che chở ông khỏi mọi thương tổn, và vào ngày phán xét và tưởng thưởng, xin nâng ông lên cùng tất cả các thánh của ngài. Xóa bỏ nhữn