← Quay lại trang sách

Chương 16

1 tháng 5, 1998 – Beltane

Meghann quan sát mặt trời lặn trên đại dương – nó thật đẹp, ánh sáng trên mặt nước nhạt dần, và bầu trời chuyển sang hồng sẫm rồi màu tím.

“Xin lỗi tôi đến trễ.” Meghann quay lại và nghĩ cô đang nhìn đăm đăm hình ảnh trong gương của cô – cho đến khi cô thấy cặp mắt màu tím biếc.

“Isabelle?” cô thì thầm. Hẳn là Isabelle, và cô ta trông có vẻ hoàn toàn xa cách. Vẻ đượm buồn không còn trong mắt cô ta - ở nơi đó giờ là một sự bình yên rực rỡ và niềm vui. Mái tóc đẹp đẽ thắt ruy-băng vàng đậm và những hạt ngọc trai đính bên trên, và cô ta đang mặc một chiếc váy viền vàng quyến rũ. Không cần được bảo, Meghann biết đó là chiếc váy cô ta đã mặc khi cưới Roger.

“Tôi xin lỗi vì đã đến trễ, Meghann. Tôi muốn giúp cô từ lâu rồi. Hãy gọi cho tôi nếu cô cần tôi giúp nhé.” Isabelle biến mất khi Meghann hét lên, “Không, đợi đã! Làm ơn đừng đi. Tôi có nhiều điều muốn hỏi – ”

“Để lúc khác, banrion à.” Meghann nhìn thấy một người đàn ông mặc áo chùng đen của mục sư bên cạnh cô. Ông ta rất giản dị, với tóc nâu thưa thớt, nhưng mắt ông…

“Alcuin!” cô mỉm cười. “Thầy trông rất tuyệt.” Rồi cô rầu rĩ. “Con rất tiếc Simon đã giết thầy.”

“Chuyện đó không quan trọng. Meghann à, còn rất ít thời gian, vậy nên hãy lắng nghe ta kĩ lưỡng và đừng ngắt lời. Đừng chiến đấu với Simon bằng những vũ khí của hắn – hãy dùng thứ duy nhất con có bên mình.”

“Đó là gì?” cô hỏi.

“Tình yêu. Nhưng hứa với thầy con sẽ cẩn thận.”

“Cẩn thận ư?”

Alcuin đột ngột ngước lên – bãi biển đã hoàn toàn bị sương xám che phủ.

“Bay đi, Meghann!” ông ra lệnh, nỗi sợ biểu hiện trong giọng nói của ông. “Linh hồn con giờ đã được tự do…đến với Charles đi.”

Meghann tập trung, rồi tìm thấy mình trong thế giới thanh bình của Thượng lộ. Cô có thể thấy sợi dây bạc ánh hồng đang kết nối linh hồn vào thân xác cô. Giờ đây tất cả những gì cô phải làm là tưởng tượng ra ngôi nhà và người bạn thân thiết của mình…gọi anh đến với cô.

Với sự đột ngột bệnh hoạn, cô cảm thấy mình rơi tõm xuống “Không!” cô gào thét giữa làn sương kinh hoàng. Cô tuyệt vọng chiến đấu để kéo mình ra khỏi cái nơi mà quỷ mà cô không có chút quyền năng nào này…

Thứ ấy đang ở giữa màn sương, tiền gần đến cô. Cô đánh hơi được hai bàn tay lạnh giá đang chìa ra, muốn chiếm hữu cô. Mình không thể để nó chạm vào mình được. Nếu nó chạm vào mình nó sẽ mang mình đi. Sự hiện diện ma quỷ có ở khắp nơi, lởn vởn quanh con mồi của chúng. Meghann vẫn đứng vững, sợ hãi di chuyển hai tay đủ để tạo một vòng tròn bảo vệ. Cô nín thở nhưng có thể nghe thấy răng cô đang va nhau cầm cập…

“Aufuge a ea,” một giọng ra lệnh cụt lủn, và cô cảm nhận được lũ yêu ma miễn cưỡng lui đi.

“Để tôi giúp em,” cũng giọng nói đó bảo cô, và kéo cô lại gần.

“Đừng để nó có được tôi,” cô khóc, mắt cô vẫn nhắm. “Suỵt – tôi sẽ không bao giờ để bất cứ thứ gì làm đau em.” Hai mắt Meghann mở trừng. Simon Baldevar đang ôm cô, vỗ về cô theo cách hắn vẫn làm sau hàng ngàn cơn ác mộng.

“Đừng chạm vào người tôi!” cô la lên. “Tôi ghét anh!” cô cố gắng đẩy hắn ra, nhưng hắn ôm cô chặt hơn và cô cảm nhận được môi hắn trên tóc mình.

Meghann đã quá mệt và đau lòng đến nỗi không thể phản kháng được nhiều. Cô vẫn run rẩy bởi cơn ác mộng, cộng thêm cô sợ hãi quá nhiều thứ trong thế giới này. Con quái vật này sẽ làm gì khi hắn ở riêng với cô, không một cơ hội kêu gọi giúp đỡ hay bỏ trốn? Chắc chắn cô không đánh lại hắn – hãy nhìn những gì hắn đã làm với Alcuin, không một ma cà rồng nào có thể gây thương tổn cho hắn. Cô còn có nhiều cơ hội sống sót dưới ánh mặt trời hơn là đả thương chủ nhân cũ của cô.

“Chủ nhân hiện tại, cô nhóc.” Giọng hắn không giấu vẻ quở trách. Hắn làm gì nãy giờ? Tại sao hắn lại vỗ về cô? “Đừng băn khoăn nữa và chấp nhận thứ tôi đã ban cho em.”

Tại sao hắn có khả năng làm như thế với cô? Tại sao sự run rẩy chấm dứt và rồi được thay bằng một cảm giác khỏe khoắn chỉ đơn giản vì hắn đã vuốt tóc cô và ôm cô thật chặt? Alcuin đã cảnh báo cô không được ở riêng với hắn, nhưng cô không thể tin hắn có ảnh hưởng tới cô đến vậy. Nghĩ đến việc cô có thể chứng kiến những hành động tàn bạo của hắn, chính mình phải chịu một vài điều trong số đó, và rồi vẫn cảm thấy được chở che khi hắn muốn cô như thế. Ồ, tại sao không để hắn ôm cô nhỉ? Cứ để Simon sẽ ôm ấp hay hành hạ cô miễn sao hắn hài lòng – cô chẳng được lợi lộc gì từ việc thoái thác và đòi chịu đau đớn.

“Đừng bảo với tôi là cuối cùng em đã học được chút lý lẽ.” Câu nói mang ý chọc tức, nhưng giọng hắn vẫn dễ chịu.

“Hãy cho tôi biết.” Cô chống tay lên ngực hắn và nép người sát hắn hơn nữa – nhớ lại kế hoạch từ tối qua của cô.

“Em muốn biết gì?”

“Anh có giết tôi không?”

Simon cười nhẹ. “Những việc là của tôi có phải là của kẻ nào đó quyết tâm giết chóc không, Meghann? Mặc dù em đúng là thúc ép tôi – nhất là khi em hứa hẹn hiến dâng cho một con người yếu ớt hay khóc thương cho lão giáo sĩ mộ đạo kia đồng thời khẩn cầu tôi chết đi – tôi nghĩ em sẽ nhớ những gì tôi đã nói với em đêm qua. Tất cả những điều tôi làm là để đe doạ em, cô nhóc. Với thái độ hợm hĩnh của em, tôi cho đó là sự đáp trả tương xứng cho những điều khó chịu giữa chúng ta.”

“Nếu đó là những gì anh muốn, vậy tại sao anh gần như đã chặt đầu tôi tối qua?”

“Như tôi đã nói, đôi khi viễn cảnh giết em rất cám dỗ.” Simon nâng cằm cô lên, trao cô nụ cười độc địa. “Nhưng nó không cám dỗ bằng việc nhìn thấy em một lần nữa chấp nhận tôi là chủ nhân của em.”

Meghann tái mặt và hắn lại cười. “Không, cô bé – lần này không có đau đớn gì cả. Tôi đã học được rằng sự hành hạ về mặt thể xác chỉ khiến em càng thêm bướng bỉnh. Tôi có thể nghĩ ra những cách hay hơn để biến em thành của tôi lần nữa.”

Simon luồn tay vào da đầu cô và xoa xoa tóc cô. Nếu cô là một con mèo thì cô đã rùng mình rồi – việc này rất thư giãn. “Anh có phương pháp lạ lùng để vào vai người đàn ông tán tỉnh tha thiết, Ngài Baldevar ạ. Hầu hết đàn ông không cố ve vãn phụ nữ bằng cách suýt chặt đầu họ hay gây xuất huyết.”

“Những vết thương tối qua em chịu là cần thiết.”

Cô ngước lên nhìn hắn. “Cần thiết?”

Hắn cười ranh mãnh. “Một là, em cần phải hiểu ai là chủ của em – một bài học em luôn khó tiếp thu. Và sau đó là vấn đề về gã tu sĩ đáng ghét của em. Không bao giờ được đánh giá thấp đối thủ. Lão từng là một đối trọng xứng tầm, nhưng tôi biết sự tử tế của lão sẽ làm hại lão. Lão không thể tập trung toàn bộ sức lực để đánh bại tôi khi mà vẫn lo lắng cho số mệnh của em. Lẽ ra lão đã có thể chém đầu tôi nếu lão không bị phân tâm khi thấy em bắt đầu chảy máu.”

“Vậy là anh sẽ để mặc tôi chết để cứu lấy cái mạng quý báu của anh.”

“Tất nhiên không phải – em chẳng gặp nguy hiểm đến tính mạng gì cả. Tôi biết lão ta sẽ cứu em, và rồi tôi đã có cơ hội phản đòn.”

Meghann biết Alcuin không đổ lỗi cho cô dưới bất kì hình thức nào vì cái chết của ông – nếu không, ông đã không đến với cô, đưa ra lời khuyên sau chót. Nhưng ý ông là gì khi nói tình yêu là vũ khí của cô để chống lại Simon? Có phải ông ngụ ý những điều cô đã nghĩ tối qua trên bãi biển không? Cô đã thấy Simon mất kiểm soát chỉ duy nhất một lần trong mối quan hệ của họ - rõ ràng, cô mang một ý nghĩa nào đó với hắn.

Cô có nên tận dụng lợi thế của mình và cô kiếm lại lòng tin của hắn không?

“Để có lại lòng tin của tôi, em sẽ phải hoàn toàn chấp nhận tôi.” Simon nhăn nhở cười – để cô biết những ý nghĩ của cô trở nên rõ ràng với hắn hơn bao giờ hết. “Và nếu em làm thế, em sẽ không còn ý muốn giúp kẻ thù của tôi hay rời khỏi tôi nữa, phải thế không?” Hắn đùa bỡn tóc cô.

Cô sẽ vui hơn nếu hắn nổi điên lên vì những ý nghĩ của cô. Sự hài hước nhẹ nhàng này cho thấy hắn không xem cô là mối đe dọa. Chà, nếu đằng nào hắn cũng đọc được ý nghĩ của cô thì…

Cô nhìn trừng trừng vào đôi mắt màu hổ phách của hắn – đôi mắt quá đẹp bất chấp linh hồn sa đọa ẩn sau chúng. “Ngài Baldevar, tôi sẽ không bao giờ chấp nhận ngài hay sự tồn tại đáng nguyền rủa cứ tiếp diễn của ngài đâu. Tôi có ý muốn thấy ngài chết – như đáng ra phải thế bốn mươi năm trước.”

Hắn nhẹ nhàng hôn lên môi cô, rồi áp đầu cô trở lại sát tim hắn. “Tôi ước gì mọi địch thủ tôi từng đối đầu cũng đều xinh đẹp và nói chuyện với âm điệu mật ngọt này.”

Mẹ kiếp hắn! Simon đã đúng về giọng nói của cô – cô bị sao thế này? Cô gần như đang tán tỉnh hắn. Chúng ta sẽ xem liệu tình yêu dành cho tôi có thể hủy diệt anh hay không, cô thầm nghĩ. Tôi sẽ xuyên cọc qua tim anh ngay khi anh sơ hở nằm trước mặt tôi. Nhưng cô đang bắt đầu thắc mắc liệu tình yêu (hay có lẽ ham muốn) có phải là mồ chôn của cả cô nữa hay không.

Cô kinh tởm bản thân mình. Cô muốn tin rằng cô chỉ đang giả vờ khéo léo, nhưng cô thích bàn tay hắn trên người cô. Sao cô lại muốn hắn vuốt ve cô chứ…khi mà đôi tay đó đã sát hại một vị thánh?

“Hành động này không liên quan đến hành động khác. Và có lẽ em sẽ cảm ơn người thầy cao quý của em cho sự hoảng sợ tối nay.”

Meghann quay đầu và trừng mắt. “Những cơn ác mộng của tôi không phải do lỗi Alcuin.”

“Đó không phải ác mộng, và em biết điều đó. Nói tôi biết bao nhiêu lần dạng thức này xâm nhập em từ khi ông bác ngu ngốc của tôi cho phép em dòm ngó tương lai của tôi vậy.”

Cô rùng mình, nhớ lại con quái vậy vô danh, đáng sợ luôn quấy rầy những giấc mơ của cô, làm cô sợ không dám du hành lên miền tâm linh. Thậm chí tối qua, khi cô đến chỗ Jimmy, cô cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo, tham lam choãi ra tìm cô.

Simon kéo cô lại gần lần nữa. “Đừng sợ, cô bé. Nó sẽ vâng lệnh tôi, nó không cố làm em đau nữa đâu. Em cáo buộc tôi với mọi trò dối trá, nhưng tôi không phải là người đánh liều mạng sống và tâm trí của em bằng cách để em liên kết với những thứ em không có khả năng khống chế.”

“Đừng bóp méo sự thật!” cô khóc. “Alcuin đã không đánh liều gì cả…thầy luôn ở đó nếu có gì đó không ổn. Chỉ đơn giản là thầy tin tưởng năng lực của tôi, năng lực tự chăm sóc bản thân của tôi.”

Simon mỉa mai liếc cô. “Vậy là em có thể tự chăm lo bản thân, phải không người tình xinh đẹp nhỏ bé? Nói thử xem ai vừa cứu em thoát khỏi móng vuốt của một thứ đáng lẽ em không nên ở gần.”

Không sẵn lòng thừa nhận hắn nói đúng, cô bùng nổ. “Tôi sẽ không cần sự bảo vệ nếu anh từng dạy tôi gì đó. Ít nhất Alcuin đã dạy tôi phát triển những khả năng của tôi, điều mà anh không thèm làm. Tôi không muốn được giải cứu như một thiếu nữ yếu đuối trong tiểu thuyết lãng mạn. Anh nói Renee không có nghĩa lý gì với anh, nhưng anh cho cô ta nhiều hơn những gì anh cho tôi. Anh dạy dỗ cô ta, sao tôi không được? Tại sao anh chưa từng dạy tôi, cho tôi quyền năng như cô ta chứ?”

“Cô bé quý giá ơi, Renee không có quyền năng thật sự - mặc dù cô ta chắc chắn là mình có. Cô ta may mắn đã bị em giết – không thì tôi cũng ra tay hủy diệt cô ta vì dám gọi ra những thứ cô ta không thể điều khiển. Bất cứ điều gì tôi từng dạy cô ta đều đi kèm nguy cơ tiềm ẩn của cái chết.” Simon vuốt má cô. “Em nghĩ tôi sẽ đánh cược sự an toàn của em theo cách đó à? Tôi yêu em nhiều đến nỗi không thể đặt em vào những sinh vật dưới quyền chi phối của tôi. Phải, em yêu, em có những năng khiếu – và tôi sẽ giúp em phát triển chúng. Nhưng tránh xa Lemegeton ra – chúng không dành cho em.”

“Tôi không ham gì lại gần chúng,” cô bảo hắn. “Chúng tôi chỉ cố gắng tìm ra anh.”

Simon nâng cằm cô lên. Rồi hắn thì thầm, “Sao bọn em lại muốn tìm ra tôi?”

“Để tiêu diệt anh,” cô nói huỵch toẹt.

Simon cười, cuộn những sợi tóc đỏ của cô quanh cổ tay hắn. Rồi hắn dùng tóc cô để kéo cô lại gần với một cái xoắn cổ tay ác ý. Meghann nén tiếng kêu.

“Em không thể tiêu diệt tôi, Meghann à. Lão linh mục hẳn phải biết lão chẳng có lấy một câu thần chú nào trội hơn tôi. Và lão ta chắc chắn không nên đưa em, một ma cà rồng non nớt và một nữ phù thủy tập sự, vào cái thế giới ấy trong một nỗ lực thảm hại để giết tôi.”

Meghann ghét phải hỏi kẻ thù của mình bất kì điều gì, nhưng hắn là người duy nhất có thể trả lời câu hỏi của cô. “Hãy nói với tôi về…về con quỷ đó. Nó có phải một phần trong tương lai của tôi không?”

“Tương lai của chúng ta, cưng à.” Simon dành cho cô cái nhìn hài hước, rồi nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt cô. “Tôi sẽ không trêu em, em yêu. Đến đây – tôi sẽ chứng minh cho em thấy mấy con tiểu quỷ của tôi không thể làm phiền em nữa.” Hắn rời khỏi giường và quấn chiếc áo choàng đen mà cô còn nhớ rõ. Rồi hắn đưa cô chiếc váy màu ngà cô đã mặc vào đêm hắn biến đổi cô.

Cô lia bàn tay trên nền xa-tanh và đường viền, nhớ lại tối đó. Alcuin nói sẽ không có gì thay đổi nếu mình nói với Simon tối đó mình muốn chết – dù sao hắn cũng sẽ biến đổi mình. Nhưng mình nghĩ thầy đã sai về chuyện đó. Simon biến mình thành mà cà rồng là bởi vì…

Bởi vì chúng ta yêu nhau. Cô ngẩng lên khi Simon hoàn tất suy nghĩ đó.

“Không,” cô nói to, giọng cô mỏng và yếu. “Anh chưa bao giờ yêu tôi, chưa bao giờ yêu bất cứ ai…”

“Meghann.” Hắn nhỏ nhẹ gọi tên cô, và quỳ xuống trước mặt cô. Cô điếng người bởi cái cách mắt hắn mềm đi.

Em tin rằng đôi mắt tôi từng mềm đi cho ai đó không phải em hay sao, em yêu?

Xin đừng tốt với tôi, Meghann tự nhủ. Đừng nhìn tôi kiểu đó, đừng làm tôi nhớ đến giữa chúng ta đã từng có những lúc hòa hợp, những lúc tôi thật sự nghĩ là tôi đã yêu anh…

Simon đưa tay lên mặt cô, kéo cô lại gần hắn.

Hoàn toàn phớt lờ giọng nói đã kêu gào cô thụt lui, Meghann nhắm mắt và cho phép hắn hôn cô.

Nó thật ngọt ngào, cô nghĩ, khi hắn hôn cô rất âu yếm nhưng cũng rất tỉ mỉ.

Cô quên bẵng làm sao hắn có thể hôn cô nhẹ đến nỗi cô hầu như không cảm nhận được cái chạm của hắn trong lúc vẫn tạo cho cô cảm giác bị hắn sở hữu hoàn toàn…

Trong một lúc cô gần như đã quên những cảm xúc cay đắng đối với sinh vật này và luồn tay vào tóc hắn, kéo hắn sát vào.

Simon chấm dứt nụ hôn của họ và ôn tồn nói với cô, “Chưa đâu, em yêu.” Hắn trượt váy cô qua đầu và kéo cô khỏi giường. “Đến đây.”

Hắn hộ tống cô ra khỏi phòng. Nóng lòng muốn quên đi điều cô vừa làm với con quỷ này, Meghann liếc quanh ngôi nhà tối om. Nó được bày biện trang nhã, như mọi căn nhà của Simon. Nhưng có một cảm giác tiêu điều mãnh liệt ở nơi này. “Không còn ai ở đây sao?”

“Không ai cả, cưng ạ. Không người hầu, không ai ngoại trừ em và tôi. Tôi không muốn bất cứ ai can thiệp vào khoảng thời gian ở cùng em.”

Hắn dẫn cô xuyên qua phòng khách lớn, thoáng đãng và mở một dãy cửa kiểu Pháp hướng ra một hàng hiên lót gạch. Cô kiểm tra khu vực có rừng cây rậm rạp.

“Chúng ta đang ở đâu? Chúng ta đi đâu vậy?”

Simon che ngón tay lên môi cô, và chìa cánh tay cho cô. Họ đi qua khu rừng, mặt trăng đầy đặn chiếu sáng con đường. Meghann bó váy quanh cánh tay để chúng không bám đất cát.

Cô thấy ý nghĩ của mình đi lang thang, mộng tưởng nụ hôn sắp tới hắn dành cho cô sẽ như thế nào, ở nơi tĩnh mịch mê ly này. Lạy Chúa Giê-su! Cô lắc đầu xua tan giấc mộng ban ngày không được chào đón kia. Tại sao cô lại muốn quỷ xa-tăng ôm ấp cô? Tại sao cô ép buộc mình mới nhớ được Jimmy? Tại sao quá khứ bốn mươi năm qua giờ phảng phất như một giấc mộng xa xăm, không rõ ràng? Cái thứ này nắm giữ cô đến mức nào? Tại sao, sau chừng đó thời gian và chừng đó những việc cô đã chứng kiến, Simon Baldevar vẫn là người đàn ông quyến rũ nhất cô từng biết? Nếu Simon đón được dòng suy nghĩ đang trôi nổi của cô thì hắn đang cư xử với sự kiềm chế vì hắn không nói gì mà chỉ lầm lũi bước đi.

Họ đi đến một khoảng đất trống với một phòng bằng đá. Bên trong, Meghann nhìn thấy nóc vòm là kiếng, cho phép ánh trăng tỏa sáng một cái chái nhà nhỏ.

Nhưng đây không phải cái chái bình thường – cô có thể cảm nhận một sức mạnh lớn lao ở đây. “Nơi này là thánh thất của anh,” cô thì thầm, đón lấy những quyển sách phù thủy được xếp trên một bức tường của căn phòng hình tròn, những con dấu khắc họa dấu chỉ của Solomon dán đầy trên đó, và chiếc bàn gỗ cây tuyết tùng ở giữa phòng có một tấm vải đỏ che bên trên.

Cô chạm vào một trong những con dấu, hay cái triện. Nó có hình tròn, tạc từ gỗ. Meghann nhớ đã đọc ở đâu đó rằng John Dee chủ trương dùng “gỗ ngọt” trong phép thuật Enochian. Cái triện này có Ngôi sao David trên đầu, với một bàn tay che kín được khắc ngay giữa. Bàn tay chỉ vào một cụm từ trong tiếng Hebrew. Cô có thể giải mã đủ để hiểu nó hứa hẹn sự bảo trợ của toàn thể ma quỷ. Con dấu được tạc một cách phi thường – với sự thận trọng và cần mẫn tuyệt vời.

“Cảm ơn, em yêu.”

Cô đưa tay lên một cái thu hút cô, và cảm thấy đầu ngón tay ngứa ngáy. Cô cảnh giác liếm ngón tay. Tất nhiên – Simon đã nhúng nó trong máu người. Cô nhận ra rất nhiều cái dấu hiệu – Alcuin đã sử dụng chúng, và chỉ cô thấy lợi ích của chúng. Nhưng vài con dấu – chúng khiến cô rùng mình khi cô ngắm chúng.

Simon chú ý đến vẻ e dè của cô liền bảo, “Một vài con dấu trong số này gợi lên những sinh vật em nên tránh.” Simon bế cô lên và đặt cô trước bệ thờ. “Bản năng trong em đã rút trúng dấu hiệu tôi muốn cho em xem. Giờ tập trung vào con dấu này và lắng nghe lời tôi.”

Cô tập trung vào bàn tay đang xòe ra, và rồi hồn cô lìa khỏi xác. Cô không lo lắng – cô vẫn cảm nhận được Simon đang vịn cô, giữ cho cô không bay lang thang.

Giờ cô đang ở Hắc đạo. Khi cô căng thẳng, cô nghe thấy tiếng Simon bảo ban, “Bình tĩnh, cô bé. Chúng sẽ không chạm đến em – chỉ cần nói cho tôi biết điều em thấy.”

Meghann nhìn thấy một căn phòng rất tối, và – Jimmy! Anh cần cô giúp, cô chạy đến ôm anh…

Cô thấy mình quay lại thánh thất của Simon ngay lập tức. Hắn trừng mắt nhìn xuống cô. “Em không cần lo lắng gì cả, em yêu. Những đầy tớ của tôi sẽ tấn công người tình của em…không phải em.”

“Để anh ấy yên!” cô khóc.

“Để yên cho gã mà em đã hứa yêu và biến đổi hắn sao?”

“Việc tôi hứa với Jimmy không liên quan gì đến anh…tôi yêu anh ấy.”

Cô nghĩ hắn sẽ đánh cô, nổi cơn thịnh nộ vì cô đã nói thế, nhưng thay vào đó hắn mỉm cười chua chát. “Em thương hại hắn, cô bé à, và em thích ở cùng một gã em có thể lấn át. Hắn ta không trách cứ em có xu hướng đó à?”

Meghann trắng bệch vì sự xúc phạm. “Anh ấy đã buồn vì không thể hiểu tại sao tôi không biến đổi anh ấy. Nhưng anh nên biết sau đó anh ấy đã nói yêu tôi và tôi nói tôi yêu anh ấy! Tôi yêu anh ấy…không phải anh!” Môi Simon mím lại, nhưng trước khi hắn có thể trả lời cô đã công kích. “Và tại sao anh cần quan tâm liệu tôi có yêu anh hay không chứ? Anh không bao giờ yêu tôi mà!”

“Em đang nói chuyện ngu xuẩn gì vậy? Tôi yêu em đủ để biến đổi em.”

“Chỉ là vì tôi làm anh nhớ đến Isabelle.”

Trong một giây, cô thấy được sự kinh ngạc hoàn toàn trên mặt hắn. Rồi hắn mỉm cười khinh khỉnh. “Có lẽ em đã trưởng thành, cô bé. Tôi không thể đọc hết những suy nghĩ của em như tôi đã từng làm. Suốt quãng thời gian này tôi nghĩ đó là do Renee…tôi không biết người vợ đã qua đời của tôi đã làm em ghen.”

Cơn giận dày vò cô đến mức cô không thể nói nên lời trong vài giây, rồi cô tập trung ý nghĩ. “Tôi không ghen với cô ấy…tôi buồn cho cô ấy, tất cả những chuyện xấu xa anh đã gây ra cho người phụ nữ đáng thương đó. Và tôi giận vì anh đã ném tôi vào địa ngục khi trở thành ma cà rồng chỉ vì tôi giống ai đó đã chết bốn trăm năm trước! Anh yêu Isabelle và căm ghé cô ấy vì đã hắt hủi anh – vậy là anh nghĩ anh có thể tái hiện mối quan hệ rối rắm đó với tôi!”

“Làm thế quái nào em lại thuyết phục được bản thân là em không yêu tôi vậy? Meghann, nếu em không yêu tôi, vậy thì tại sao em lại đau khổ khi nghĩ rằng tôi không yêu em…rằng tôi chỉ nhìn thấy hình bóng người vợ đã chết của mình qua em?”

Việc đó làm cô chới với. Thứ quái vật ác độc này không thể nói đúng, cô nghĩ. Mình buồn vì những chuyện đã xảy ra với Isabelle, không phải bởi vì mình không thật sự có ý nghĩa gì với hắn. Nhưng quỷ tha ma bắt hắn! Mình đã đau đớn kể từ lần đầu Alcuin kể mình nghe. Nghĩ đến việc mình không hề đặc biệt làm mình buốt nhói. Mình có muốn hắn yêu mình, nhìn mình không? Cô không thể tin được khi nước mắt rơi lã chã trên mặt.

Simon ngồi xuống bệ thờ và đặt cô lên đùi hắn. Cô chống cự mạnh mẽ hơn bao giờ hết, la hét và cắn xé. Tất cả những gì hắn làm là ôm cô chặt hơn.

“Không đúng, không, không, không…” Cô thổn thức rạn vỡ.

“Phải rồi, Meghann…cô bé ngọt ngào của tôi. Tiếp đi, la và khóc đi. Tại sao em nghĩ tôi không thể giết em? Chúng ta yêu nhau.”

Meghann lắc đầu giận dữ. “Không, tôi không yêu anh.” Cô chống đối, mọi suy nghĩ lừa dối hắn đều trôi vào quên lãng. “Tôi sẽ không yêu một người xấu xa như vậy…tôi sẽ không. Và anh không yêu tôi; tôi không là gì với anh hết, không gì ngoài một hình bóng của người phụ nữ chết từ lâu căm ghét anh…” Cô không thể tiếp tục, cô không ở trong tình trạng điên cuồng này kể từ lúc phát hiện cha cô đã qua đời. Chuyện này giải thích tại sao hắn sẽ không giết mình…không nỗi đau thể xác nào có thể đánh một đòn đau điếng bằng việc nhận ra mình vẫn còn yêu hắn. Mình bị sao vậy? Làm ơn, cô cầu xin ai đó có thể lắng nghe, đừng để điều này là sự thật…Đừng để tôi yêu con quái vật đáng tởm này. Dục vọng – có thể hiểu được. Nhưng tình yêu ư? Không thể như thế.

Simon hôn cô mãnh liệt, ngăn những giọt nước mắt của cô. Không, cô nghĩ, tuyệt vọng phản kháng thứ mà cô biết là sự thật. Họ yêu nhau… Cả hai đang bám chặt vào nhau và cùng run rẩy. Tại sao mình lại bị nguyền rủa như thế này? cô khốn khổ nghĩ. Sao mình có thể yêu một thứ hoàn toàn là quỷ dữ như thế này?

Simon tránh ra khỏi cô. “Quỷ tha ma bắt em, Meghann O’Neill. Em tưởng tôi từng muốn điều này sao?” Hắn cười, một âm thanh run rẩy, bất lực. “Một con quỷ tàn ác, vô nhân đạo thì không có tim. Vào đêm đầu tiên – khi tôi uống máu em, tôi đã định giết em. Tôi đã nghĩ em sẽ chỉ là một trong số rất nhiều phụ nữ bị tôi chinh phục mà thôi. Em thét lên khi tôi cắn em. Chắc chắn em không phải người đầu tiên khóc lóc và cầu xin tôi đừng tổn thương em. Nhưng khi tôi ngước lên nhìn vào khuôn mặt ngọt ngào, ngây thơ của em, nó chạm đến tim tôi theo cách không người phụ nữ nào làm được. Tôi đã yêu em…và biến đổi em bởi vì tôi muốn em ở bên tôi mãi mãi.”

“Không!” Meghann chối bỏ điều vừa nghe. “Không đúng. Anh không bao giờ yêu tôi! Làm sao anh có thể yêu tôi khi biết có khả năng tôi sẽ chết trong lúc biến đổi – ”

Simon tóm cô lại gần. “Tối đó em không gặp nguy hiểm gì cả, em yêu. Lão thầy tu đạo đức giả đó đã quên bảo em tôi là bậc thầy trong việc biến đổi à? Vào giờ phút đó, khi em dâng mình cho tôi…tôi chưa bao giờ yêu em hơn thế. Và tôi đã dùng tình yêu đó giữ em sát bên tôi suốt cái đêm tồi tệ kia. Không hề có chuyện tôi sẽ đánh mất em. Tôi biết việc đó đau đớn, tôi biết việc đó làm em sợ. Nhưng cơn đau có thể hơn thế rất nhiều, Meghann à. Tôi đã sẻ chia nó với em, tôi biến cơn đau thành của chính mình để em không phải chịu đựng. Tôi chưa bao giờ làm việc đó vì bất kì ai…chỉ mình em thôi.”

“Chỉ vì tôi trông giống Isabelle, không phải vì anh yêu tôi – ”

“Thôi ngay!” hắn hét lên, và hôn cô lần nữa, gần như làm cô nghẹt thở. “Tôi chưa bao giờ biết ông bác đạo mạo, tự cho mình là đúng của tôi lại là kẻ đưa chuyện. Lão ta đã kể em nghe những gì? Rằng tôi chỉ biến đổi em vì em là bản sao của người vợ đã chết của tôi ư?” Simon cười chua xót. “Dùng lý trí của em đi, cô bé. Em nghĩ là trong suốt bốn trăm năm qua tôi chưa từng gặp ai đó tóc đỏ gợi tôi nhớ tới Isabelle sao? Tôi gặp hàng trăm người ấy chứ, em yêu…và tôi giết hết không chừa một ai.” Simon ngừng lời, và ôm cô chặt đến nỗi cô nghĩ hắn sẽ làm gãy xương cô mất, nhưng cô không phản đối. Trước sự hổ thẹn mãi mãi của mình, cô bám lấy hắn cũng chặt như thế. “Cho tôi biết những điều lão đê tiện đó đã nói về cuộc hôn nhân thứ hai của tôi đi.”

Chuyện này giúp Meghann nhớ lại mọi lý do khiến cô phải kinh tởm hắn. Dùng giọng nói điềm tĩnh, cô thuật lại chuỗi hành vi tàn ác hắn đã làm mà cô thuộc nằm lòng. “Anh hủy hoại cuộc sống của cô ấy, Simon. Anh sát hại Roger vì anh ghen tức. Và anh ta chết trong lúc cố ngăn anh cưỡng bức cô ấy. Cô ấy lấy anh vì muốn giữ mạng sống con trai mình, nhưng dù thế nào sau đó anh cũng chấm dứt mạng sống của cậu bé. Và sau khi cưới, anh đã đánh đập và hành hạ cô ấy. Anh dằn vặt cô ấy khi cô ấy sảy thai và biến cuộc sống của cô thành địa ngục khi cô bị tàn phế. Anh là gã con hoang mục rữa, ác ôn, không thể dung thứ! Sao anh có thể đối xử với ai đó như thế? Tôi không yêu anh và nếu anh nghĩ tôi sẽ đứng yên để anh đối xử với tôi theo cách đó thì nghĩ lại đi. Tôi sẽ tìm ra cách giết chết anh, Simon Baldevar. Con quái vật đáng tởm…Sao anh có thể? Cô ấy đã làm gì anh chứ? Và cậu bé đó…và mọi điều khác tôi đã nghe hoặc thấy anh làm! Anh làm tôi phát bệnh và tôi sẽ không sống theo cách đó.” Cô tái mặt vì cơn thịnh nộ, trợn mắt và thở gấp gáp.

Simon không tỏ ra tức tối chút nào – thay vào đó, hắn nhìn cô dưới con mắt nể phục. “Em có biết ngay lúc này em đẹp đến dường nào không…tóc em bay phất phới và mắt em tóe lửa. Tin tôi đi, cô bé, em không khiến tôi nhớ tới Isabelle chút nào đâu. Cô ta ngu ngốc, quá nhu mì, lãnh đạm.” Hắn mỉm cười. “Nếu Isabelle có ngọn lửa tinh thần của em thì hôn nhân của chúng tôi đã không đến nỗi nào.”

“Tại sao Isabelle phải có ngọn lửa tinh thần? Anh đã làm mọi cách để dập tắt nó, vùi dập chút sinh khí cô ấy có thể có. Và tôi có thể bổ sung, anh đã làm thế với tôi.” Simon kéo cô lên đùi hắn lần nữa.

“Em yêu, em trách tôi vì mọi hành vi tàn ác, nhưng em và những người bạn đạo đức giả của em lại xoay xở bỏ qua phần còn lại trong cuộc hôn nhân của tôi.”

Meghann trừng mắt. “Anh cưới cô ấy vì anh mê đắm với thứ anh không thể có…và anh mang lòng tị hiềm bệnh hoạn với anh trai Roger.”

Simon đảo mắt. “Ồ, phải rồi, tôi đã sống ở Thổ Nhĩ Kì suốt thời gian đó và không tìm ra người đàn bà nào tốt hơn cô dâu lạnh lùng, ngu xuẩn của anh ta? Phải, Isabelle xinh đẹp. Và tôi đã tán tỉnh cô ta. Sẽ dễ dàng triệt hạ ông anh đần độn của tôi hơn nếu tôi có sự giúp sức của cô ta. Nhưng không, Isabelle không chịu nghe lý lẽ.”

Meghann khịt mũi. “Cho tôi xin lỗi, Ngài Baldevar, nhưng cưỡng bức không phải lý lẽ.”

Simon nhướng mày. “Cưỡng bức? Ồ, em đang nói đến việc Roger phát hiện chúng tôi tối đó…Không, cô bé, tôi đang nhắc tới lúc tôi vừa về nhà. Tôi cố gắng hết sức để quyến rũ thứ lạnh lùng đó, và thông báo cho cô ta rằng mọi của cải trong gia đình – nữ trang mới, váy áo mới – là thành quả lao động của tôi. Nhưng Isabelle…cô ra rùng mình, và trích dẫn kinh thánh cho tôi, cái câu chuyện ngu ngốc về Cain [19] ấy. Vậy nên tôi biết cô ta là một thất bại, nhưng tôi không còn sự lựa chọn nào khác ngoại trừ phải cưới cô ta. Tôi sẽ không để cô ta mang của cải và đất đai của tôi cho gã chồng mới nào đó.”

Meghann tiếp tục trừng mắt nghi hoặc. “Cứ cho là tôi tin câu chuyện hôn nhân của anh chỉ là một sự tiện lợi, mà thật ra tôi không tin đâu, tại sao anh lại cố cưỡng bức cô ấy?”

“Đầu tiên, nếu tôi muốn có cô ta, sẽ không có việc “cố” gì ở đây.” Simon cười buồn. “Cô gái yêu dấu, em vẫn còn ngây thơ lắm. Vụ cưỡng bức đã được lên kế hoạch…kể cả việc Roger về nhà sớm hơn dự tính.” Hai mắt Meghann mở to, và Simon cười khùng khục. “Ồ, phải, một trong những thị vệ của anh ta làm việc cho tôi. Tôi là người sắp xếp cho anh ta về nhà tối hôm đó. Nghĩ đi, Meghann. Anh trai tôi đủ tỉnh táo đánh lại tôi sau cú sốc thấy tôi nằm trên Isabelle à? Roger bồng bột với thanh kiếm của anh ta…và tôi bình tĩnh, háo hức chờ đợi thời cơ. Tên đần độn lóng ngóng đã trao cơ hội cho tôi, tôi đã cắt đầu anh ta ra khỏi vai.” Simon đứng lên và đi lại trong thánh thất trong lúc hắn tiếp tục kể Meghann nghe câu chuyện nhớp nhúa của mình. “Vậy là tôi cưới Isabelle, phải, tôi đã đánh cô ta. Chúa tôi, tôi phải có vài thú tiêu khiển chứ. Em có biết đồ ngốc đó đã thật sự cầu nguyện trong khi tôi cố gắng làm tình với cô ta không? Và việc đó thật là cực hình…tôi chỉ làm với hy vọng có được người thừa kế, vậy mà cô ta cũng để vuột mất.”

“Vì vậy anh đã biến cuộc sống của cô ấy thành địa ngục.”

“Tất nhiên…cô ta đã làm tôi thất vọng và tôi bị kẹt cứng với con chim báo bão khốn kiếp ấy và không cơ hội có người thừa kế hợp pháp.” Simon nhún vai. “Cô ta hủy hoại cơ hội có con của tôi…vì vậy tôi không thấy có lý do nào để cô ta được phép giữ lại con trai của cô ta. Em có nghĩ tôi dành cả đời để kiếm tiền, đương đầu với nguy hiểm khi đi xa, và rồi ve vãn một nữ hoàng già nua, xấu xí, khó tính để trơ mắt nhìn tất cả dành cho con trai Roger sao? Có lẽ nếu lúc đó tôi đã là ma cà rồng, tôi sẽ cho phép đứa trẻ được sống.”

Nghe kìa, Meghann O’Neill. Đó là thứ cô đã phải lòng…thứ ghê tởm, thứ xấu xa không hề xấu hổ vì những gì hắn đã gây ra. “Còn Nicholas? Anh ta ban cho anh món quà tuyệt nhất…sự bất tử…và anh đã giết anh ta.”

“Meghann, sao em có thể nói tôi không yêu em? Em nghĩ tôi từng cho phép ai đó ngồi đây phán xét tôi à? Đúng, em yêu, tôi là kẻ xấu xa. Tình yêu tôi dành cho em không làm thay đổi điều đó.”

“Tôi không thể yêu một kẻ xấu xa.”

Môi Simon mím lại thành một đường thẳng cay cú. “Nhưng em yêu tôi, em yêu. Hãy nhìn cách em áp sát tôi và khóc khi em nghĩ một người phụ nữ khác quan trọng với tôi hơn em. Điều em muốn nói là em không thể thừa nhận em yêu tôi.”

“Đúng là điên. Tôi sẽ không bao giờ thừa nhận và cũng sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện đó. Anh nghĩ tôi có thể tìm ra niềm an ủi trong vòng tay của kẻ đã hành hạ tôi à?”

“Em đã tìm thấy một ít an ủi tối nay, tôi dám nói thế. Hay em sẽ chối bỏ cảm giác an toàn và che chở khi tôi ôm em? Cô bé bảo bối, nếu có bao giờ tôi muốn hành hạ em, em sẽ biết thôi. Tôi trừng trị em khi em cư xử không ngoan. Nhưng em thấy đó, tôi không thể làm tổn thương em vĩnh viễn.”

Trong một phút, cô chỉ nhìn chằm chằm vào hắn. “Không bao giờ tổn hại tôi…đồ dối trá! Anh sẽ để mặt trời thiêu rụi tôi nếu tôi không van xin anh – ”

“Sau chừng đó thời gian, em có bao giờ thấy lạ khi Trevor xuất hiện đúng lúc em kêu cứu không? Em yêu, tôi đã cử hắn đến đó trước khi em cần đến tôi. Tôi không thể để em chết…không phải khi đó và cả bây giờ.”

Simon rời khỏi bàn và rót máu vào đầy cốc bạc, ấn nó lên môi Meghann. Cô cố ngoảnh đi, nhưng hắn ép cô uống, và cô suýt sặc.

“Mùi vị khiếp quá. Cái gì trong đó vậy?”

“Cây cà độc …cùng một số loại khác,” hắn nói.

“Anh đang cố đầu độc tôi sao?”

Simon giữ mặt cô giữa hai bàn tay. “Chỉ để gạt bỏ khả năng nói dối về những cảm giác của em. Hãy nói em không yêu tôi, và tôi sẽ cho em rời xa tôi mãi mãi, Meghann.”

Cô cố gắng né tránh tia nhìn dò tìm của hắn, nhưng cô không thể. “Tôi không,” cô cố nói, “Tôi không…mẹ kiếp!” cô bối rối khóc. “Được rồi…tôi yêu anh, Simon! Chúa giúp tôi, tôi yêu anh rất nhiều! Khốn kiếp.” Cô khóc trên ngực hắn. “Tôi không muốn yêu anh…tôi không muốn.”

Cô muốn đấm tay vào tường. Cớ gì cô lại yêu Simon Baldevar chứ? Cái phần tâm hồn méo mó, dễ lung lay nào của cô hưởng ứng hắn? Có phải mối dây liên kết giữa họ bền chặt đến nỗi khiến cô phớt lờ thiện và ác. Cô lại ước thà cô chết đi còn hơn để con quái vật này biến đổi cô. Chúa tha tội cho con, cô cay đắng nghĩ, vì con sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân con vì việc này.

Meghann bắt đầu cười khúc khích và khóc cùng một lúc. “Anh biết tối qua đã xảy ra chuyện gì không?” cô hỏi con quỷ một câu không cần trả lời. “Tôi có một bệnh nhân bị chồng bạo hành. Không giống anh gì cả, tất nhiên là thế - không nước sôi, đóng đinh hay giết bạn đồng hành gì cả. Và tôi đã mặt dày khuyên nhủ chị ta!” Meghann ré lên the thé bằng hai buồng phổi, nước mắt vẫn chảy dài trên mặt. “Mặt dày mày dạn bảo với chị ta nếu tôi là chị ta, tôi chắc chắn không yêu một người làm tôi bị tổn thương hay tước đi phẩm cách của tôi.” Cô lảm nhảm, hoàn toàn kích động. “Tôi đã nói tình yêu sẽ không làm chị ta khổ sở…và đó là tất cả những điều anh đã làm, Simon Baldevar! Đời tôi không là gì ngoài hết đoạn đời thảm hại này đến đoạn thảm hại khác kể từ khi tôi gặp anh. Cái đó không phải tình yêu!” Cô lại khóc. “Nhưng nếu nó không phải, tại sao tôi lại muốn anh nhiều đến thế? Tại sao tôi không thể nói tôi không yêu anh và sự thật đúng như thế? Chuyện quái quỷ gì với tôi vậy? Làm sao mà tôi lại yêu một kẻ loạn trí vô lương tâm được? Như thế nói lên điều gì về tôi?”

Simon cười, quay cô một vòng. “Tôi đã biết em là người tình thích hợp của tôi mà! Không phải nguyên tắc hay lương tâm đã dày vò em – mà là lòng kiêu hãnh của em, chính lòng kiêu hãnh mà tôi vẫn luôn yêu bên trong em.” Hắn hôn lên chóp mũi, môi và trán cô. “Em là một tạo vật đáng yêu. Nếu em là Isabelle, chuyện tôi gây ra cho những kẻ khác sẽ làm em cáu tiết. Nhưng chúng không quấy rầy cô gái bảo bối của tôi – em bực tức vì lòng kiêu hãnh của mình, vì cú đánh vào cái tôi của em khi nhận ra em không thể cưỡng lại tôi.”

“Dừng lại! Thả tôi xuống! Và những gì anh gây ra cho người khác có làm tôi khó chịu – tôi không muốn phần nào trong đó.”

Simon đặt cô trở lại bàn, nhưng hắn vẫn có cái nụ cười nhếch mép trêu ngươi, tự mãn làm cô muốn cào cấu hắn. “Đúng là nó làm em buồn, nhưng em khóc cho bản thân mình trước tiên, không phải cho những nạn nhân của tôi. Trước đây tôi đã bảo em một điều em luôn gạt đi – em không phải thánh sống, em yêu. Hãy thôi gắng gượng sống với những lý tưởng cao thượng và trở về với định mệnh của mình – làm tình nhân của tôi.”

Simon nhìn thấy sự ngập ngừng trong mắt cô, và chộp lấy ngay. “Hãy để tôi chăm bón lòng kiêu hãnh của em, cô bé. Hãy để tôi nói em biết tại sao em yêu tôi bất chấp cái lương tâm mà em nên học cách quên. Em là một cô gái rất may mắn, Meghann à. Không một ma cà rồng nào khác được trải qua thời gian trong vòng tay tôi. Tôi không ôm ấp những người đàn bà khác, xua tan nỗi sợ hãi của họ, hay dẫn họ đi dạo dưới ánh trăng. Em yêu một phần của tôi mà không ai được phép nhìn thấy. Em nghĩ tôi quan tâm nếu đôi mắt một phụ nữ nào đó sáng lên khi tôi chạm vào cô ta sao? Tôi muốn thấy em hạnh phúc, Meghann. Hãy để tôi lấy đi tất cả muộn phiền của em và đem niềm vui về thế chỗ.” Hắn đang mê hoặc cô – giống như thể đôi mắt màu hổ phách và giọng nói âu yếm kia đã đong đầy cả thế giới.

Cơ thể cô đột nhiên nặng nề, uể oải. Meghann không khổ sở nữa…thay vào đó, cô cảm thấy mộng mị, mềm mại, và nữ tính. Rất nữ tính, cô mơ hồ nghĩ…và cô chưa từng trải qua một sự khao khát lớn nhường này. Giống như cô đang ở trên lửa…như có điều gì đó bên trong cô. Nhưng cô không sợ, cô cảm thấy rất tuyệt. Chiến đấu với nó đi, cô choáng váng nghĩ. Không thể bỏ cuộc…không. Nhưng cô cảm thấy bình yên và chậm chạp. Thứ gì ở trong cô vậy?

“Em đang cảm nhận được nữ thần tiến vào thân xác em. Tôi biết cây cà dược sẽ mang bà đến cho em – cà dược và năng khiếu triệu hồi của em.” Simon giúp cô nằm xuống bàn. “Tối nay là đêm Beltane. Em sẽ là nữ tư tế của tôi chứ?”

Độc dược đang làm tâm trí cô quay cuồng. Cô cố gắng đè nén sự đam mê đang cồn cào, nhưng cô đang dang tay đón Simon. Cô biết điều hắn muốn – mặc dù trước đây cô chưa bao giờ thử làm. Hắn đưa cô thứ thuốc đó là để khuấy động – nhưng đó không phải lý do duy nhất của hắn. Không có nó, cô đã có thể từ chối những cảm xúc bị kềm nén cô đã dành cho hắn.

Cô lơ đãng nhận biết Simon lột bỏ váy cô, cô kêu khi cảm thấy nhói đau. “Tôi cần máu em cho nghi thức này, Meghann…và máu tôi nữa.” Cô mở mắt và trông thấy hắn cứa mạch máu ở cổ tay trái của hắn…cùng nơi hắn đã cứa cô. Rồi hắn hòa máu của họ cùng một ít dầu và bắt đầu vẽ vài dấu hiệu trên người cô với một con dao găm bạc. Sự đụng chạm mát lạnh với thép làm cô rên rỉ ham muốn. Mọi thứ - nhận thức của cô về Simon, trái tim tan vỡ, sự lo lắng, tổn thương - đã rời bỏ cô. Thậm chí lòng kiêu hãnh của chính cô, sự nhận thức bản thân cũng đang nhạt dần. Giờ đây cô chỉ là một chiếc tàu chuyên chở vị nữ thần.

Cô đã đọc về nghi thức này – tự hỏi phải chăng nó sẽ giống như có một vị thần sử dụng thân xác cô. Cô cảm thấy rất xa cách với những gì đang xảy ra. Cô cũng nhận thấy hơi ấm diệu kì xuất hiện bên trong…và gần như cô có thể nghe thấy nó cảm ơn cô.

Và cô cũng nhận thấy một điều gì khác ở Simon, một dạng thức khác đang chạm vào cô. Khi cô nhìn vào mắt hắn, cô thấy một thứ sức mạnh còn to lớn hơn hắn nữa. Bất thình lình nhận thức ào ạt quay về. Một lần nữa chỉ còn hai người họ. Sao phải nói dối? Nếu cô nhớ điều gì đó ở Simon thì đó chính là sự chăm chút chậm rãi, thận trọng của hắn, cách hắn tôn thờ da thịt cô. Không ai khác khiến cô cảm thấy được yêu chiều như thế - hắn biết cách sử dụng lòng kiêu hãnh và dục vọng để trói buộc cô. Alcuin đã sai. Tình yêu cũng là vũ khí của Simon nữa – hắn đè bẹp mọi phản kháng của cô và khiến cô chấp nhận hắn lần nữa. Tại sao cô không thể chết thay vì kêu gào gọi hắn?

“Lại tự kiêu nữa rồi, tình yêu của tôi. Cái chết thật sự đáng mong mỏi hơn niềm khoái lạc em đang cảm nhận hay sao?”

Cô di chuyển bên dưới hắn, kiếm tìm nhịp điệu tuyệt vời họ luôn cùng nhau chia sẻ. Chỉ có một cái khác – trước kia hắn không bao giờ dịu dàng thế này.

“Tôi đã nói tôi muốn em hạnh phúc. Meghann, hãy quên mọi chuyện trong một giây phút đi. Nếu phải ghét tôi thì hãy để đến mai – nhưng để tôi mang cho em khoái cảm trong một phút giây ngọt ngào.”

Cô thì thầm, “Anh đang đem đến cho em khoái cảm.” Cô di bàn tay trên ngực hắn, khựng lại nơi vết sẹo nhỏ hình sao cách tim hắn vài inch.

Hắn cầm tay cô và lẩm bẩm, “Đúng vậy, Meghann à – dấu đóng cọc là một vết sẹo ma cà rồng phải mang vĩnh viễn.”

“Em đã gây ra nó,” cô nói, xúc động trước dấu vết cô đã để lại trên người hắn.

Tay hắn siết tay cô. “Đừng tự đổ trách nhiệm cho mình nhiều quá, cô bé. Tôi vẫn còn không thể tin đêm đó tôi lại vụng về như thế. Chuyện đó sẽ không tái diễn đâu.”

Không, cô nghĩ, vận may như thế không xuất hiện hai lần. Cô không thể rời mắt hay nhấc tay khỏi vết sẹo – nó mê hoặc cô. Không hề suy nghĩ, cô đặt môi lên dấu chỉ đó và hôn nó.

Simon rùng mình và ôm chầm lấy cô. “Tôi tha thứ cho em, em yêu.”

Một phần nhỏ trong cô ước ao đâm xuyên qua vết sẹo đó và nói cho hắn biết cô đếch cần sự tha thứ của hắn. Nhưng cô cũng sa lầy trong nhu cầu được dâng hiến bản thân cho hắn, và một lần nữa gọi hắn là ông chủ của cô. Cô là con ngốc mới nghĩ cô có thể đấu trí với hắn và chiến thắng.

Dâng mình cho hắn đi, một giọng xảo trá đáng nguyền rủa bảo cô. Hãy để hắn sở hữu cô. Meghann ưỡn cổ và kêu to. “Cắn em đi!”

Sự hưng phấn và chiến thắng bừng lên trong đôi mắt màu hổ phách trước câu nói của cô. Hắn hôn cổ cô, rồi cắm răng nanh vào đó. Cô thét lên vì cơn đau và khoái lạc mà không người thường nào từng đem lại cho cô.

Cô nghe Simon kêu, “Nào, Meghann! Hãy nói em là của tôi…hãy là của tôi!”

Trong giờ phút đó, đáng lẽ cô đã cắt phăng lưỡi mình nếu cô có thể làm được. Nhưng cô không thể ngăn bản thân thét lên, “Em yêu anh…Em thuộc về anh, Ông chủ!” Cô cảm nhận linh hồn mình thoát ra chạm vào linh hồn hắn và tăng cường mối liên kết không thể đứt lìa giữa hai người.

Charles không ngừng đi lại trong phòng khách nhà Meghann. Dây thần kinh của anh đang căng ra đến cực điểm với buồn đau và sợ hãi. Cách đây vài giờ anh đã phát hiện xác chết cháy đen của Alcuin. Meghann đang ở đâu? Chúa ơi, anh cầu nguyện, làm ơn đừng để con mất người bạn thân nhất cũng như đã mất người thầy thông thái. Nhưng tại sao Simon không giết cô? Có phải là để tra tấn cô theo ý hắn không? Đừng bị làm sao, Meghann, làm ơn đừng bị làm sao.

Jimmy Delacroix loạng choạng vào phòng. Anh ta có vẻ ngoài điển hình của người đang biến đổi – làn da nhợt nhạt, không màu và những đốm tròn tím gớm ghiếc. Mình nên làm gì đây? Tối qua khi Jimmy lảo đảo vào phòng báo động tin Simon xuất hiện, trông anh ta không tệ đến mức này. Charles đã đưa anh ta về giường, và anh ta ở đó cho đến tận bây giờ. Nhưng dễ dàng nhận thấy sự truyền nhiễm vẫn tiến triển đều đặn. Người đàn ông này còn nhiều nhất là ba ngày trước khi bị chết. Mình có nên biến đổi cậu ta không? Nhưng làm sao mình có thể theo dõi quá trình chuyển đổi khi mà Meghann có thể cần sự giúp đỡ của mình bất cứ lúc nào? Mặt khác, cô ấy sẽ nghĩ gì nếu phát hiện ra mình đã bỏ mặc cậu ta chết?

Jimmy đến quầy rượu. Anh không thèm rót ra uống – anh bắt đầu nốc cả chai rượu gin. “Nó sẽ làm cậu yếu đi,” Charles cảnh báo.

Jimmy trừng mắt, rồi liệng cái chai về phía anh. Chai rượu trượt mục tiêu, vỡ tan khi va vào tường. “Anh đúng là biết mọi thứ liên quan đến sự yếu đuối đấy, đồ khốn.” Jimmy gầm gừ. “Tối qua anh ngồi đây như một thằng đồng bóng nhát cáy – trong khi Maggie bị kẹt với thằng con hoang đó. Tại sao anh không ở đó? Sao anh không giúp cô ấy?”

Charles gặp khó khăn trong việc ngăn bản thân không tát vào mặt Jimmy và bảo anh ta rằng mọi chuyện đều do lỗi của anh ta cả. Mọi người đã cảnh cáo Jimmy, đừng rời nhà vào ban đêm. Vậy mà anh ta đã làm gì? Đùng đùng bỏ nhà đi trong cơn thịnh nộ trẻ con. Anh ta rơi ngay vào tay Simon Baldevar. Đáng lẽ Alcuin vẫn sống và Meghann vẫn an toàn nếu không vì Jimmy Delacroix.

Nhưng Jimmy không phải là người duy nhất có lỗi – tối qua đáng ra mình không bao giờ nên nghe thầy Alcuin, anh nghĩ như thế chắc phải đến lần thứ một nghìn. Gã này nói đúng, lẽ ra mình phải ở đó. Nhưng anh đã cảm nhận được sức mạnh của Simon giống chủ nhân anh. Sự hiện diện của anh có giúp ích gì không, hay vào lúc này chính cái xác không đầu của anh sẽ nằm trên bãi biển?

Jimmy sụp xuống trước quầy rượu. Charles đỡ anh ta lên, và đưa anh ta lại ghế dài. “Dưỡng sức đi. Cậu sẽ cần nó để cứu được Meghann đó.”

“Sao anh biết cô ấy còn sống hay không?” Jimmy chua chát hỏi trước khi rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh.

Charles nghĩ việc truyền máu sẽ giúp Jimmy – chí ít sẽ giữ anh ta sống sót cho đến khi họ tìm ra chuyện gì đã xảy ra cho Meghann. Anh bước đến tủ lạnh, lấy vài đơn vị máu cho con người, và rồi rủa xả sự xuẩn ngốc của chính mình. Anh đã quen chỉ uống bất kì loại máu nào nên thiếu chút nữa đã bất cẩn giết chết bệnh nhân của mình.

Charles lay Jimmy dậy. “Jimmy, cậu thuộc nhóm máu nào?”

Người đàn ông nheo mắt với anh. “Hả?”

“Nhóm máu của cậu…Truyền máu sẽ giúp cậu thấy khá hơn.”

“O trừ.”

“Cậu chắc chứ?”

“À há.” Jimmy lăn tròn và trôi tuột vào thứ nửa là mơ, nửa là ký ức của anh. May mắn thay. Lương tâm của Maggie và Charles không cho phép họ đọc suy nghĩ của anh. Charles không biết chuyện gì đã xảy ra lúc chiều…

Jimmy đắp chiếc gối lên đầu trong một nỗ lực vô ích nhằm ngăn chặn tiếng ồn, nhưng tiếng đập ở cửa trước không chịu ngừng lại. Cuối cùng anh lảo đảo rời khỏi giường, xuống cầu thang, và ra cửa.

“Ai đó?” Jimmy hỏi trong khi Max sủa inh ỏi và gầm ghè sau lưng anh.

“Jones đây.” Andrew John là thám tử tư Meghann đã thuê để tìm kiếm bất cứ thông tin gì về nơi cư ngụ của Simon.

Jimmy mở cửa và bước ra khỏi cổng. Ánh mặt trời làm phiền anh …Anh dùng một tay che mắt. “Ông có gì?”

Gã đàn ông mặt chồn cố liếc qua cánh cửa đang mở. “Bác sĩ Cameron đâu rồi?”

“Cô ấy không có ở đây. Ông có tin gì à? Ông biết cô ấy đã bảo ông có thể thuật tin tức cho tôi.”

“Tôi không muốn gặp cô ấy…Tin này dành cho anh.” Gã xấu xí nhếch mép. “Với một cái giá.”

Chỉ ý nghĩ được đánh tên khốn cũng làm Jimmy khá hơn. Anh chộp cổ áo gã thám tử nhếch nhác. “Nói ngay bất cứ điều gì ông biết và tôi sẽ không đá vào mông ông…Giá của ông đó.”

Jones kêu la oai oái, nhưng ngẫm nghĩ lại việc đánh nhau khi Jimmy đưa nắm đấm lên và Max quắc mắt. “Ok, được được. Tôi chỉ nghĩ anh muốn biết bạn gái anh đã không hoàn toàn thành thật với anh.”

“Ông đang nói cái quái gì thế?”

“À, cô ta cử hãng của tôi đi tìm kiếm viển vông một toà nhà. Và cô ta không bao giờ thèm kể rằng cô ta sở hữu một bất động sản riêng trị giá hàng triệu đô la.”

“Ông đang lải nhải chuyện gì vậy? Đây là căn nhà duy nhất Maggie có.”

“Theo cái này thì không phải đâu.” Jones thọc tay vào túi xách và đưa Jimmy một chứng từ tài sản.

Trong lúc Jimmy đọc lướt nó, gã thám tử vẫn tiếp tục nói. “Tôi tò mò nên đã tra tên cô ta trên máy tính. Và tôi tương đối chắc chắn rằng Meghann O’Neill thừa kế khu nhà này từ cha cô ta – Jack O’Neill cách đây 10 năm, ông ta đã trả thuế quà tặng và thuế tài sản từ đó đến giờ. Bạn gái anh đã kết hôn à? Tôi đã nghĩ Cameron là tên thời con gái của cô ta.”

Jimmy đặt tay lên tay vịn hàng hiên để có thể đứng vững. Trong tất cả mọi thứ…Khi anh tìm kiếm bất kì bí danh nào Simon Baldevar có thể dùng, anh đã không ngờ tên khốn ấy dùng tên của Maggie. Jimmy nghiên cứu chứng từ. Nó thuộc về ngôi nhà nào đó ở Manhasset. Đó nhất định là nơi ẩn nấp của Simon!

Một bàn tay lắc lư Jimmy. “Gì thế?” anh lẩm nhẩm.

“Đến giờ truyền máu rồi. Đến đây, chúng ta sẽ sắp xếp một cuộc tiểu phẫu trên lầu.” Charles cầu khẩn việc truyền máu sẽ phát huy tác dụng – Meghann sẽ không bao giờ tha thứ nếu anh không làm gì và để người yêu của cô chết.

Jimmy dựa vào Charles, trong lòng trù tính kế hoạch. Anh biết Charles sẽ không tán thành những gì anh đang nghĩ. Nhưng đầu anh quay tít với khả năng cuối cùng anh đã có cơ hội giúp Meghann.

Ngày mai, khi Charles ngủ, anh sẽ đi điều tra chỗ đó. Việc này đáng làm. Nếu tìm ra Simon ở đó, anh sẽ đóng cọc qua tim hắn và kết thúc toàn bộ sự việc. Giờ anh nhẹ nhõm vì Maggie đã không biến đổi anh. Một ma cà rồng không thể giúp cô chống lại Simon – phải là một con người, vào ban ngày.