← Quay lại trang sách

Chương 17

Jimmy tham khảo bản đồ và lái xe dọc đường Shelter Rock, cố gắng một cách tuyệt vọng để giữ tỉnh táo. Sáng nay anh đã gần như gây ra một vụ tai nạn khi ngủ gục sau vô lăng, và phải đỗ xe ở vị trí bị cấm trước mặt tiền cửa hàng để chợp mắt trong 2 tiếng. Anh đang mất dần thời gian – đã 10 giờ sáng.

Anh kiểm tra con đường rợp cây, đây là một khu vực riêng biệt. Jimmy phải cảm ơn Ngài Baldevar vì đã không cư ngụ trong một vùng lân cận kín cổng cao tường, bảo vệ dày đặc. Xin thứ lỗi, thưa ông, tại sao ông muốn vào thị trấn này? Ừ thì, anh biết đấy một trong số cư dân của anh là một ma cà rồng xấu xa, và hắn đã bắt cô gái của tôi. Ừm, phải đó, và Jimmy sẽ thấy mình quay về nhà thương điên.

Con đường dơ dáy đưa anh đến một bức tường gạch sơn trắng với cổng sắt cầu kì ở trung tâm. Jimmy dừng xe và lấy súng trường ở ghế trước. Anh mở chốt an toàn rồi cầm khẩu súng lăm lăm trước mắt. Sẽ khó lòng mà giải thích với người qua đường, nhưng thế còn tốt hơn việc bọn thuộc hạ của Ngài Baldevar bắn. Rồi anh vồ lấy túi vải bố ở ghế sau, ra khỏi xe, sập cửa, và quan sát lối vào. Từ cổng, anh không thể nhìn thấy gì ngoại trừ cây và cỏ - căn nhà hẳn phải nằm khuất sâu bên trong.

Không thể nghĩ đến việc nhảy qua tường được – bề ngoài trang nhã đã hoàn toàn bị hủy hoại bởi dây kẽm gai chạy dọc trên cao. Mục đích chính của con ma cà rồng là làm nản chí những vị khách ban ngày. Bất kì tên đạo chích đẳng cấp nào cũng sẽ nhìn thấy dây cáp, chuông báo động nối với cửa thép, màn hình theo dõi, và quyết định rằng việc xâm nhập là quá mạo hiểm.

Jimmy nghe một tiếng click nhỏ, dường như không thể nhận thấy. Anh quay lại và trông thấy một mẩu vải nhỏ màu đen trên cây ngay trên đầu anh. Hành động theo phản xạ, anh nhắm súng săn vào chỗ màu đen và nổ ba phát.

Một gã đàn ông rơi khỏi cây và ngã nhào xuống đất, tru tréo đau đớn, khẩu súng của hắn rơi cách hắn vài feet. Jimmy chạy lại và đá nó khỏi tầm với của gã kia. “Jones!”

Tay thám tử tư ngước lên nhìn trừng trừng, la lối và rên rỉ. Jimmy xem xét vết thương – anh đã bắn sượt vai gã này và một phát ngay đùi phải của hắn. Không đe dọa tính mạng nhưng chắc chắn rất đau đớn – và tên tay trong này không thể làm phiền Jimmy nữa.

Jimmy liếc qua khẩu súng trường của Jones – anh nghe thấy lão ta đang tháo chốt an toàn. Sao anh nghe được nó nhỉ? Giác quan của Jimmy đã cải thiện một cách đáng ngạc nhiên từ khi thứ đó cắn anh. Điều đó có nghĩa anh là ma cà rồng, hay sắp trở thành ma cà rồng nhỉ? Ồ, sáng nay anh có thể nhìn thấy mình vẫn ổn trong gương – và ý nghĩ uống máu làm anh yếu đi. Nhưng mặt khác, những lần truyền máu có tác dụng như phép nhiệm màu – chứng đau nửa đầu và kiệt sức bị gạt qua một bên, ít nhất anh đã đứng lên và đi lại được. Vậy anh đã gần giống bọn hút máu đến thế nào rồi?

Jimmy chĩa nòng súng vào đầu Jones. “Nói đi.”

“Mẹ kiếp mày!”

Jimmy co ngón tay quanh cò súng. “Mày có thấy ai ở quanh đây không hả thằng khốn? Tao có thể giết và nhồi mày vào cốp xe, không ai biết đâu. Hay tao có thể bắn thủng bụng mày và để mày ở đây mà không có chăm sóc y tế.”

Jones bấu bên chân bị thương của hắn. “Anh muốn biết gì?”

Jimmy cảnh giác. Anh không biết Jones biết những gì. Sẽ ra sao nếu hắn bắt đầu lải nhải rằng Simon là ma cà rồng? “Tại sao mày làm việc cho hắn?”

Jones không cần hỏi anh muốn nói ai. “Này, không có gì riêng tư cả. Nhưng không biết từ đâu, hắn xuất hiện. Tôi không biết tại sao, nhưng hắn biết hết mọi chuyện của tôi. Hắn biết tôi mắc nợ - của những người sắp đập gãy chân tôi vì món nợ cờ bạc 50 ngàn đô. Và bùm, hắn ta trả hết cho mọi người! Và những gì tôi phải làm là – ”

“Giết tao, đúng chứ?” Jimmy toét miệng cười không chút hài hước. “Thằng khốn đó đã kể mày nghe chuyện gì về Maggie?”

“Không gì cả,” Jones sưng sỉa nói.

Jimmy quật mạnh báng súng vào vết thương trên đùi Jones.

“Tôi nói thật đó!” Ông ta la oai oái, thở dốc vì đau. “Gã đó không nói gì với tôi hết…Tất cả những gì hắn làm là đưa tôi chỗ giấy tờ chết tiệt kia.”

“Lúc nào?”

“Hắn đưa tôi tờ giấy cách đây một tuần. Rồi hai đêm trước, hắn gọi đến và dặn tôi đưa nó cho anh…chỉ anh thôi. Hắn yêu cầu đặc biệt là tôi phải giao nó cho anh vào ban ngày, tôi không thể đưa nó vào ban đêm. Rồi tôi được lệnh theo dõi căn nhà trong ngày hôm nay cho đến khi anh đến và giết anh. Giê-su, anh đã làm gì gã đó vậy?”

Jimmy cân nhắc điều anh vừa biết. Baldevar hẳn đã gọi gã thám tử tư sau khi Renee bắt được anh, và trước khi tên khốn đó bẫy Maggie. Làm sao hắn biết mọi việc diễn ra đúng kế hoạch? Jimmy thở dài – có quan trọng gì đâu? Anh đã vô hiệu hoá Jones, và giờ anh sẽ vào trong để giết Simon.

Anh lôi chân Jones mặc kệ gã phản đối inh ỏi. “Mày đâu đau nặng đến thế.” Anh kéo lão ta qua chuông báo và màn hình. “Còn ai ở đây không?”

“Không ai cả.”

Jimmy dùng súng đập vào mặt gã.

“Tôi nói thật mà” Jones rú lên, ôm cái mũi máu. “Máy quay chết tiệt này chỉ là đồ dởm thôi. Tôi không hiểu nổi – một gã có tài sản hàng triệu đô la mà hệ thống báo động của hắn không kết nối với công ty bảo an hay cảnh sát nào hết. Không có lý gì hết.”

Nó có lý với Jimmy – và thuyết phục anh Jones không hề hay biết Simon là gì. Bạn không cần móc nối nhà bạn với hệ thống theo dõi nếu bạn không bao giờ muốn ai đó quanh quẩn giữa ban ngày. Không kể điều họ có thể thấy…Jimmy kéo con tin đến chỗ báo động. “Đăng nhập hệ thống.”

Không tranh cãi, Jones nhấn mã và cánh cửa sắt mở ra.

“Có chó không?” Jimmy hỏi gã. “Năm”. “Mày biết cách làm chúng bỏ chạy không? “Ừ có”

Khi họ còn cách căn nhà khoảng hai mươi feet, mấy con chó Đức chạy đến, gầm gừ hai người. Jones thét lên, “Obsequor!” và chúng trở nên ngoan ngoãn.

Jimmy thắc mắc vu vơ obsequor (tuân thủ) có nghĩa gì…một thứ quỷ quái kì lạ nào đó, hay có thể là tiếng Latinh? Anh hy vọng sẽ có cơ hội hỏi Maggie. Anh ép Jones chỉ anh cũi chó, và nhốt mấy con chó giữ nhà vào đó.

Jimmy nhìn lướt khu nhà – một lâu đài gạch đỏ với hai cánh bao quanh một cấu trúc trung tâm.

Đẹp nhưng tách biệt. Jimmy không thể rũ bỏ cảm giác lạ lùng là anh đang ở tận cùng thế giới. Ngu ngốc – có những dinh thự khác gần đây, một thị trấn cách đó vài dặm. Nhưng một khi anh đã đặt chân lên lãnh địa của Simon, anh cảm thấy hoàn toàn lẻ loi.

Jimmy cố gắng dẹp tan sự bồn chồn của mình, và kêu Jones mở cửa trước. Ở một mức độ nào đó, anh mừng vì đã tìm ra gã, không cần phá cửa, hay phí thời gian vô hiệu hóa những ổ khóa. Bởi nếu không có Jones, cửa trước sẽ là lối vào duy nhất. Mặc dù lâu đài đẹp đẽ này có những cánh cửa kiểu Pháp sang trọng và cửa sổ sâu, rộng đón ánh nắng, mọi cái đều được bảo vệ bởi cửa sập khóa từ bên trong. Bạn không thể phá những cánh cửa sập này, trước đây Jimmy đã nhìn thấy chúng và thuyết phục Meghann mua chúng cho nhà cô. Anh không nghi ngờ gì việc Simon (và cả Meghann) đang ở trong. Nơi này là một pháo đài chết tiệt và còn ai ngoài ma cà rồng cần đảm bảo chắc chắn không một tia nắng nào dù là nhỏ nhất có thể lọt vào nhà vào ban ngày chứ?

Với sự trợ giúp của Jones, hành động lần này diễn ra hầu như quá thuận lợi. Không cần đến dụng cụ đột nhập, máy cắt kính của anh; kiến thức uyên bác về hệ thống báo động cũng không cần dùng tới. Chẳng khác gì tên ma cà rồng chết dẫm đặt một tấm thảm chào mừng khách tới thăm. Suy nghĩ đó phần nào làm cho da ở phía sau gáy anh căng lên, nhưng anh không tìm ra điều làm anh khó chịu là gì.

Khi họ vào hành lang, không khí tối tăm, ngột ngạt khiến cho Jimmy cảm thấy như anh đang ở trong một hầm mộ.

Jones quay lại. “Giờ tính sao?”

Jimmy ra lệnh cho gã nằm úp mặt xuống sàn với hai tay sau đầu. “Tao sẽ trói mày lại.”

Jones bắt đầu run rẩy. “Thôi nào, anh bạn, tôi đã làm mọi chuyện anh bảo tôi – ”

Jimmy ra lệnh cho Jones mở túi và lấy dây thừng ra. Gã thám tử tư cắn môi làm theo lời anh, đưa Jimmy dây thừng và nằm xấp trên sàn nhà.

Jimmy chĩa nòng súng trường vào gáy ông ta và nổ súng. Cơ thể Jones co giật một chập, rồi nằm ngay đơ. Jimmy nổ súng thêm lần nữa để đảm bảo gã đã chết.

Rồi anh ngã quỵ xuống sàn nhà, không bận tâm đến dòng máu tuôn ào ào từ đầu Jones. Anh vừa mới hạ sát người này một cách máu lạnh. Ra lệnh cho ông ta nằm xuống như thế - anh nghĩ anh là Gary Gilmore sao? Ừm, có lẽ lý do ông ta gây ra chuyện đó cũng giống của Jimmy – ông ta không muốn thấy gương mặt của nạn nhân khi ông ta ra tay.

Trước đây khi anh tham gia cuộc săn đuổi ma cà rồng anh đã giết người, nhưng việc đó khác việc này. Một số người có súng tiến sát anh, và anh đã bắn họ trước. Nhưng Jones – ông ta đã bị thương, và dù thế nào anh vẫn giết ông ta. Jimmy bắt đầu hiểu tại sao Maggie rất buồn – làm thế quái nào mà cô đương đầu được với việc giết người để sinh tồn?

Nhưng thực ra, Maggie đã không giết người nữa – nói rằng cô đã thôi làm việc đó từ lúc cô rời bỏ Simon. Nhưng làm thế nào cô có thể đương đầu với những kí ức về những người cô đã sát hại? Có lẽ khi bạn là ma cà rồng thì chuyện đó sẽ khác – có lẽ lương tâm của bạn sẽ không đau đớn nhiều nữa. Không, Maggie rất buồn. Dù sao đi nữa, anh làm gì còn lựa chọn? Nếu anh trói ông ta hay thậm chí đánh gục ông ta, anh sẽ phải lo lắng chuyện Jones tỉnh lại trong lúc tìm Simon. Và gã khốn đó không phải là người ngoài cuộc ngây thơ – Jones sẽ giết anh nếu ông ta có cơ hội.

Jimmy đứng lên, ghê tởm nhìn xuống bộ quần áo đẫm máu của mình. Nếu giờ anh đã là ma cà rồng, nó có kích thích anh không? Anh có liếm từng giọt máu rơi rớt trên mình không? Một ý nghĩ gớm guốc. Jimmy bắt đầu nghĩ lại việc trở thành ma cà rồng. Anh sẽ thấy như thế nào nếu phải uống máu và không bao giờ được nhìn thấy ánh nắng mặt trời sẽ?

Vì Chúa, Delacroix! Tại sao mình không thử hình dung mọi chuyện như thể nào nếu không bao giờ gặp lại Meghann nữa? Giờ hãy thôi ủ ê và tìm ra gã ma cà rồng khốn kiếp kia đã!

Ok, Jimmy tự nhủ. Nơi nào thích hợp nhất cho ma cà rồng ẩn náu vào ban ngày? Anh bắt đầu săn tìm một cánh cửa dẫn đến một hầm chứa hay tầng hầm, cố bỏ qua cảm giác choáng váng đột ngột của mình.

Trong bếp, anh tìm thấy một cánh cửa gỗ với lối vào bị cài then chết cứng – Jimmy chỉ đơn giản dùng súng bắn nát ổ khóa. Anh đưa mắt nhìn xuống khoảng không tối mịt dẫn xuống dưới. Nó làm cho không khí tang tóc của căn nhà có vẻ như ánh nắng chói lòa. Jimmy nhìn theo ánh đèn pin và bắt đầu cẩn trọng đi xuống cầu thang ọp ẹp.

Anh không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì ngoại trừ một vòng sáng nhỏ từ ngọn đèn của mình. Jimmy ghét phải thừa nhận việc này, nhưng màu đen hắc ín làm anh phát sợ. Tim anh nảy lên tận cổ – bất cứ giây nào anh cũng chờ đợi cái gì đó với ra và vồ lấy anh.

“Mẹ nó!” Có một vũng nước trên bậc thang và Jimmy té nhào. Anh đánh rơi đèn pin, và cái túi nặng trịch của anh với những phụ tùng giết ma cà rồng rơi độp trên đỉnh đầu.

May mắn cho Jimmy, sàn hầm chứa nhớp nhúa. Nếu anh đáp xuống trên nền gạch thì rất có thể anh đã bị chấn thương. Rồi anh có thể nằm đây bất tỉnh cho đến khi gã ma cà rồng tỉnh giấc và phát hiện bữa ăn nhẹ gồm một tên người ngon lành đang đợi hắn thưởng thức.

Jimmy tì đầu gối để đứng lên, mò mẫm trong bóng tối. Anh ngã không xa lắm; anh vẫn còn có thể thấy ánh sáng (dù rất nhỏ nhoi) từ nhà bếp và anh bắt đầu lê bước về phía đó, kéo theo túi xách của mình.

Tay anh nối với một chỗ lồi lên mềm mềm và rồi Jimmy cảm thấy có cái gì đó trườn ngang tay anh. Một con bọ nào đó - không, đợi một chút. Anh giữ tay ở chỗ đó, nhận ra xương của một tảng thịt thối rữa, mùi ôi thiu, và tiếng giòi không thể chịu nổi đang thành hình trên tử thi…

Tay mình đang ở trên một cái xác chết dẫm nào đó là suy nghĩ hợp lý cuối cùng của Jimmy. Rồi bản năng chế ngự anh, nhu cầu phải ra khỏi cái lỗ đen với cảm giác quỷ dữ đang ở gần này. La hét như một nữ thần báo tử, Jimmy quay lại và chạy nhanh hết mức tới sự lành mạnh đầy hứa hẹn đến từ ánh sáng lập lòe nơi nhà bếp.

Jimmy bước hai bậc thang một lần, chỉ thở đều đặn khi anh đặt chân vào bếp. Anh loạng choạng quay lại phòng khách, cố không để tâm đến xác chết vẫn còn rỉ máu đang nằm trên sàn nhà. Mình không thể xuống dưới đó, anh nghĩ. Dù có thể gặp Maggie thì mình cũng không thể đối mặt với cái chốn yêu ma đó. Mình không biết cái quái gì ở bên dưới, và mình chắc như quỷ là không chường mặt ở đó mà không có đèn. Theo những gì mình biết, rất có thể hắn đã gài bẫy…Mình có thể dẫm trúng mảnh kính vỡ, hay bị axit loãng từ trần nhà trút xuống.

Tại sao bất thình lình anh lại cảm thấy rã rời quá vậy? Có phải anh sợ? Anh nghĩ việc truyền máu đã khôi phục anh, giờ anh lại cảm thấy tệ hại. Anh buồn nôn và đầu anh nhoi nhói – anh đang gặp vấn đề trong việc tập trung. Anh chỉ muốn nghỉ ngơi. Jimmy ép bản thân đi đến cầu thang cong dẫn xuống dưới lầu, và rồi anh đổ sập ở nấc thang thứ 4. Chỉ nghỉ một lúc thôi, anh mệt mỏi nghĩ, chỉ cho mắt mình nghỉ ngơi ít phút…

Jimmy giật mình choàng tỉnh. Chúa Giê-su, sao anh ngủ gục vậy? Anh nhìn đồng hồ đeo tay với số phát sáng: 5h10’ tối. Cứt! Cứt!Cứt! Đến tận 7h40’ mới có hoàng hôn, nhưng Maggie đã kể anh nghe ma cà rồng có thể thức dậy sớm hơn khoảng 1h trước khi mặt trời lặn – như thế anh chỉ còn xấp xỉ 40 phút mà thôi.

Sự sợ hãi thúc đẩy anh lên lầu. Có khoảng 10 phòng ở tầng này – tất cả đều khóa. Jimmy rủa thầm – giờ tên khốn đó đã cẩn trọng hơn. Jimmy dùng một tấm thẻ tín dụng để lèn vào những ổ khóa cũ kĩ.

Năm phòng, và không thấy hắn đâu. Jimmy có thể muốn giải cứu Maggie, nhưng thời gian của anh đang cạn dần. Đã 5h40’. Jimmy hứa thầm anh sẽ chỉ tìm tầng này thôi. Nếu anh không tìm ra ma cà rồng – lần tới sẽ may mắn hơn. Maggie sẽ không muốn anh chết dưới tay Simon.

Cuối hành lang, anh đào trúng mỏ vàng. Anh luồn thẻ giữa ổ khóa và cửa. Họ nằm trên giường – Maggie và Simon Baldevar. Jimmy bật đèn và nhìn đồng hồ - 5h50.

Con tim Jimmy đập thình thịch – họ có thể thức giấc bất cứ lúc nào. Sau đó thì sao? Maggie có thể giúp anh ra – và sẽ thế nào nếu Simon thức trước cô? Sẽ ra sao nếu cô nằm đó, hoàn toàn không chú ý việc anh đang bị giết?

Không phí thời gian nữa, anh tự nhủ. Cầu trời Simon là kẻ dậy muộn. Jimmy lấy cọc và dây thừng ra khỏi túi. Điều đầu tiên Maggie dạy anh là khống chế chân và cổ tay của ma cà rồng – chúng sẽ bị bất ngờ nếu chúng thức dậy và bạn có thể dùng những giây quý báu đó mà đâm cọc. Vì thế anh sẽ trói gã con hoang lại, rồi đâm chiếc cọc vào tim hắn, và chặt đầu hắn.

Jimmy cầu Chúa ma cà rồng ngủ trong quan tài – vậy thì anh sẽ không phải chịu cảnh nhìn Maggie nằm ườn bên trên thứ đó, thân thể cô xoắn xít với hắn. Tất nhiên rồi, có lẽ hắn đã cưỡng đoạt cô, nhưng tại sao cô không co ro tránh xa hắn? Tại sao cô lại tựa đầu lên vai hắn, một tay vắt vẻo cẩu thả ngang người hắn, mái tóc đỏ của cô che khuất cơ thể trần trụi của họ?

Jimmy đang gần thở dốc. Anh không khiếp đảm thế này trong những lần giết ma cà rồng khác. Nhưng lúc ấy anh khỏe mạnh và hoàn thành công việc trước giữa trưa – giờ anh bị kẹt với hai ma cà rồng có thể chợt tỉnh bất kỳ lúc nào. Anh không thể không nhìn chằm chằm muốn bệnh – những ma cà rồng đang nghỉ ngơi là cảnh tượng bạn không bao giờ có thể quen mắt hay miêu tả chi tiết với một ai khác. Họ trông như không thật. Dưới ánh sáng, họ giống những tượng sáp trong viện bảo tàng – sống động như thật nhưng không động đậy gì cả. Anh khó mà tin được cơ thể giống búp bê đang nằm trên giường là Maggie.

Jimmy dùng tay dịu dàng lôi Maggie khỏi Simon, nhưng cô nặng quá. Anh phải đẩy mạnh để di chuyển cô, nhưng cô không nhúc nhích. Anh cầm tay Simon, và tay anh run dữ dội đến nỗi mất hơn mười phút mới cột được tay ma cà rồng vào trụ giường đồng thau. Chạm vào Simon làm Jimmy cảm thấy đuối sức, anh nghĩ bất kỳ phút nào hắn cũng sẽ bất thần giật tay ra và quàng tay quanh cổ Jimmy.

Không còn thời gian cột chân hắn. 6h40’ rồi. Jimmy lấy cọc sắt (Maggie nói tại sao dùng gỗ khi mà kim loại nặng hơn rất nhiều) và đặt nó giữa ngực Simon. Jimmy nâng búa, dự định đóng cọc xuyên tim hắn. Nhưng tim Jimmy lại ngừng đập và hơi thở của anh không còn phát ra tiếng khi cặp mắt vàng rực kia mở toang.

Tên ma cà rồng dễ dàng tháo dây trói ở cổ tay. Cái búa của Jimmy rơi xuống nền nhà một cách vô hại, đáp nhẹ nhàng trên thảm phòng. Giờ một tay bao quanh cổ họng Jimmy, Simon liếc nhìn chiếc cọc, và thong dong dùng tay còn lại ném nó qua bên kia phòng. Rồi miệng hắn cong lên thành một nụ cười quỷ quyệt, Jimmy gần như mất kiểm soát bàng quan vì kinh sợ.

“Rất nhiều kẻ mạnh hơn, thông minh hơn, nhiều mưu chước hơn ngươi đã cố kết liễu đời ta. Ngươi đến khá trễ nếu định tiêu diệt ma cà rồng đấy cậu trai. Có phải do ngươi đã vất vả vì chứng bệnh trợ lý của ta đã tiêm nhiễm cho ngươi không?”

Maggie không cử động. Nào, Jimmy cầu xin, thức dậy và giúp anh đi.

Simon cười. “Người đến đây là để giải cứu thiếu nữ trong cảnh khốn cùng, và giờ ngươi cầus xin sự giúp sức của cô ấy. Ta sẽ thấy rất khoan khoái khi nuốt lấy sự thống khổ của ngươi lúc ngươi chứng kiến tình yêu của Meghann với ta.”

“Cô ấy không muốn mày!” Jimmy cố thét qua bàn tay đang bóp chặt khí quản của anh.

Simon khoá mắt anh, và Jimmy cảm thấy cơn thịnh nộ bốc hơi để thế vào đó nỗi sợ đờ đẫn. Gã ma cà rồng không cần động tay vào anh, đôi mắt quỷ quái của hắn đã xâm nhập tâm trí anh và Jimmy bị kích động. Trước khi anh ngất xỉu, anh nghe tiếng quái vật nhẹ nhàng nói, “Meghann muốn ta hơn bất kỳ thứ gì khác. Nhưng ta sẽ không chứng minh cho ngươi thấy chuyện đó – cô ấy sẽ làm.”

“Charles.”

Anh ngẩng mặt lên khỏi xấp chứng từ anh tìm thấy trên bàn phòng khách. “Meghann, cảm ơn Chúa!” Anh ôm chặt cô, không thể thuyết phục bản thân cô đang ở đây. Cô mặc một chiếc váy màu ngà, nhưng sự chú ý của anh để trên cái váy – anh bị sốc bởi vết cắn màu đỏ tương phản màu da trắng bệch trên cổ cô.

Charles vén tóc cô lên, rón rén lia bàn tay trên những vết thương. “Simon đã cắn em à?” Hắn còn làm gì nữa, Charles tự nghĩ. Trông cô giống một hồn ma với dáng vẻ tiều tụy, mái tóc rối bời, và đôi mắt xanh đầy căm phẫn. Charles cũng nghĩ anh nhìn thấy được sự bẽ bàng và hổ thẹn sâu sắc.

“Chuyện đó không quan trọng,” cô nói lanh lảnh, và bắt đầu nói một cách cuống cuồng. “Chúng ta phải trở lại đó, hắn đã bắt Jimmy. Khi em tỉnh dậy, em biết Jimmy đã ở đó, em cảm nhận được anh ấy. Simon đã bắt anh ấy đi nơi khác, có thể hắn sẽ buộc em làm điều tương tự như với Johnny vì hắn nghĩ sau tối qua – ” Meghann im bặt, và đỏ mặt đến tận chân tóc. Rồi cô bắt đầu huyên thuyên trở lại cùng tông điệu cao vút, kích động. “Nhưng lần này em đã lừa hắn. Hắn nghĩ em quá yếu, nhưng hắn không biết nghi thức đó cũng mang lại cho em sức mạnh. Hắn nghĩ tất cả là cho hắn, nhưng em có thể bay về đây gặp anh.

Em cần anh giúp; Chúa biết hắn sẽ làm gì Jimmy, nhưng em đã biết chỉ mình em thì không thể ngăn hắn lại cũng như không thể ngăn hắn giết thầy Alcuin…Ôi, Charles, thầy đã qua đời. Anh biết chuyện đó chứ? Nhưng có lẽ chúng ta có thể giúp Jimmy…mẹ kiếp! Tại sao anh lại bảo Jimmy đến sào huyệt của Simon chứ? Anh ấy không ở trong trạng thái có thể giết ma cà rồng. Đó là một cái bẫy. Tại sao anh không biết như thế? Làm sao anh tìm ra nơi hắn ngủ vậy?”

Charles nắm chắc hai vai cô. “Meghann” Anh phải can thiệp vào chứng cuồng loạn của cô; cô không nói lý lẽ gì cả. Anh đặt cô lên ghế dài và đưa cô một ít máu anh sắp uống khi cô xuất hiện. “Dùng đi, Meghann. Em đang đói lả vì thiếu máu và kích động.” Anh bỏ qua sự phản đối của cô. “Em không thể giúp Jimmy với bộ dạng này – giờ dùng chỗ máu đó đi.”

Meghann xé bịch nhựa bằng răng nanh và uống ừng ực. Charles quan sát vẻ xanh xao trên gương mặt cô phai bớt khi cô nốc cạn túi máu. Sự run rẩy lắng dịu, và cô ngước lên nhìn anh cùng vẻ bình tĩnh hơn ban nãy nhiều.

“Em không cố ý,” cô tự nói với bản thân. Mắt cô ánh lên nét nhẹ nhõm không thể nhầm lẫn.

Charles cầm tay cô. “Em không cố ý làm gì?”

Meghann chúi người và hôn lên má anh. “Cảm ơn vì đã cho em ăn. Anh nói đúng – em đã không suy nghĩ thấu đáo. Hắn đã không cho em ăn.”

“Hẳn nhiên hắn đã làm thế. Giờ thì em đã không cố ý làm gì vậy?”

“Tối qua hắn đã đưa em một thứ thuốc. Máu trộn với những món khác. Hắn so sánh nó với huyết thanh sự thật – nói rằng em sẽ không thể nói dối về những cảm xúc em dành cho hắn.” Meghann cười chua xót. “Và em ngu đến nỗi tin lời hắn, cho rằng Simon Baldevar sẽ kể em nghe toàn bộ sự thật. Nó không phải huyết thanh sự thật– nó giống thuốc kích thích hơn. Dù sao đi nữa sau khi em uống, bọn em đã trải qua một… nghi lễ.”

Charles không muốn hỏi cặn kẽ về nghi lễ đó – màu đỏ ảm đạm trên mặt cô đã đủ cho anh đoán chuyện gì liên quan đến nó rồi. Anh nắm tay cô và bảo, “Meghann, hai đêm vừa qua là địa ngục khủng khiếp với anh – không biết em còn sống hay không. Anh không bận tâm em đã làm gì hay nói gì để giữ mạng mình.”

Meghann khẽ cười với anh. “Anh nói đúng, Charles – quan trọng là em đã ở đây – có thể chiến đấu với tên khốn kia để cứu Jimmy. Em không thể hiểu được việc đó cho đến khi anh cho em ăn.” Cô cảm thấy rất nhẹ nhõm – Charles nghĩ anh đã sống trong địa ngục ư? Còn những trò đọa đày cô phải hứng chịu từ lúc cô nói với tên khốn đáng khinh bỉ kia là cô yêu hắn thì sao? Toàn bộ câu chuyện giờ có vẻ không thật – cô hầu như có thể giả vờ cô đã tưởng tượng ra nó. Và việc cô nói cô yêu hắn thì có sao đâu chứ? Cô chỉ nói thế vì thứ thuốc đáng nguyền rủa kia.

“Meghann.”

Cô ngước mắt khỏi vẻ mộng mị.

“Em đã nói Simon đang giữ Jimmy phải không?”

Cô quắc mắt. “Tất nhiên rồi. Anh đã kêu anh ấy tới đó trong ngày phải không? Sao anh làm thế? Làm sao Jimmy có thể tấn công Simon trong tình trạng yếu dần của anh ấy? Anh đã nghĩ gì vậy?”

“Meghann, không! Anh không kêu Jimmy đi…Nhìn đây này.” Anh đưa cô xấp chứng từ.

Cô đọc nhanh, cau mày. “Thứ này ở đâu ra vậy?”

“Hẳn là hôm qua…trong ngày, khi anh ngủ. Nó đến từ công ty em đã thuê.”

“Không, quá trùng hợp…việc Jimmy tìm ra nơi Simon ngủ. Cái này đến từ Simon…bằng cách nào đó.”

“Có ai đó liên quan đến vụ này. Jimmy không thể giấu anh thông tin đó…cậu ấy đã được giúp đỡ.”

“Ôi, Chúa ơi.” Meghann thở dài ngao ngán. “Hẳn là Simon đã dùng năng lực của hắn để ngăn anh tiếp cận suy nghĩ của Jimmy rồi. Tại sao Jimmy không biết đây là một cái bẫy?”

“Cậu ấy lo lắng cho em…đang ốm, không thể nghĩ thấu đáo.”

Meghann sắp gật đầu tán thành và rồi cô cất tiếng rú ớn lạnh làm xương Charles hoảng hốt săn lại. “Hắn đang tra tấn anh ấy!” cô thét. “Ôi, Lạy Chúa tôi, không, đừng - ”

Charles lắc cô thật mạnh để mang cô quay lại với lý trí của mình.

Meghann đứng lên và giục Charles làm theo. “Nào, chúng ta phải đi liền bây giờ!”

“Meghann, làm sao anh có thể bay đến đó được? Anh chưa bao giờ ở đó mà.”

“Không, anh đã đến đó rồi.” Meghann chỉnh lại. “Tối qua Simon dẫn em đi dạo…đó là Cảng Vàng! Anh có nhớ tòa nhà đồ sộ chúng ta đã nhìn thấy ở Hempstead không? Chỗ của Simon chỉ cách đó vài dặm…nếu chúng ta bay rồi đi bộ thì có thể đến đó trong vòng 10’! Đi nào!”

Charles ôn tồn nói, biết cô buồn thế nào. “Meghann, em vừa mới hỏi anh sao mà Jimmy lại không thấy được cậu ta đã đưa đầu vào bẫy. Phải, cậu ta là con người, nhưng em là ma cà rồng và ngay cả em cũng không thể nghĩ thấu đáo bởi sự sợ hãi em có với hắn. Simon muốn chúng ta bất chấp tất cả xông vào hang ổ của hắn đó.”

Meghann biết bạn cô nói đúng. Nhưng họ có thể làm gì giúp Jimmy đây?

“Kể anh nghe mọi chuyện xảy ra kể từ khi em chạm trán Simon trên bãi biển,” Charles bảo cô.

Meghann nhanh chóng kể cho anh về cái chết của Alcuin, giấc mơ cô đã có tối hôm trước, kế hoạch hạ gục Simon bằng thứ tình yêu hắn đã xác nhận với cô.

Mắt Charles sáng rực. “Em đúng đó!” Anh cười với cô.

Sự hồ hởi bất chợt của anh làm cô ngạc nhiên. “Ý anh là sao?”

Charles lại chụp tay cô. “Meghann, tình yêu Simon dành cho em làm hắn lơ là…đó là lợi thế hiện tại của chúng ta.” Anh kéo cô đứng lên. “Chúng ta phải khiến em dễ nhìn hơn cho người tình của em mới được.”

“Cái gì?” Cô hỏi khi anh lôi cô lên cầu thang. “Anh muốn làm gì? Em nói rồi, tối qua em đã cố dùng những cảm xúc của hắn dành cho em nhưng nó không hiệu quả-”

“Đó là bởi vì em chỉ có một mình, Meghann à. Tất nhiên em không thể tự mình giải quyết hắn, nhưng giờ chúng ta sẽ hợp lực đánh bại hắn. Alcuin đã đúng – tình yêu là vũ khí của em.” Charles diễn giải sơ bộ kế hoạch của anh trong lúc họ hối hả lên lầu.

Meghann nghĩ mưu kế của anh có cơ hội thành công rất mong manh, nhưng mắt cô sáng lên khi cô nghĩ ra một cách vun đắp cho nó.

“Phải rồi!” cô phấn khích kêu lên khi Charles hấp tấp nhét đầy những vật dụng họ sẽ cần để giải cứu Jimmy và tiêu diệt Simon vào một cái túi. “Kế hoạch có thể tiến hành, nhưng em có ý hay hơn. Thứ gì đó Ngài Baldevar sẽ không bao giờ nghi ngờ. Em sẽ giải thích trong lúc chúng ta đến chỗ hắn.”

Jimmy Delacroix hồi phục tri giác khi anh cảm thấy một bàn tay lạnh buốt trên cổ họng mình và nghe một giọng đanh thép ra lệnh, “Tỉnh dậy.”

Anh cố né tránh cái chạm lạnh lẽo kia, nhưng anh không thể cử động. Tay và chân anh bị trói bẹp dí. Không – không phải trói bẹp dí – những sợi dây thừng cắt xẻo da anh, kéo căng tứ chi đến cực điểm.

“Tay chân ngươi đau à? Ngươi đang nằm trên một cái trăn [20] – ta sở hữu nó từ thế kỉ 16 rồi,” lời thầm thì sắt đá nói với anh.

Simon Baldevar! Hai mắt Jimmy vụt mở. Mọi chuyện ồ ạt quay về: Jones, trông thấy Maggie nằm dài bên trên gã ma cà rồng và cuộc tấn công thất bại của anh. Anh đang ở đâu? Jimmy cảm nhận tấm gỗ kê lạnh lẽo bên dưới đầu anh nâng anh lên. Anh ngẩng đầu càng cao càng tốt để quan sát môi trường xung quanh rõ hơn. Cái anh thấy làm anh nghĩ anh đã quay lại thời kì có tòa án dị giáo Tây Ban Nha. Căn phòng tối tù mù này là một phòng tra tấn, chỉ có vài ngọn đèn trên đế sắt treo trên tường đá chiếu sáng nó. Ở giữa phòng, Jimmy nhìn thấy một cấu trúc giống bánh xe to đùng với đinh sắt ở phần cổ, và một cái bàn đá bề bộn đủ loại công cụ tra khảo. Có kìm kẹp ngón tay, kim khâu, kìm, dao găm, và vài đồ vật thời trung cổ mà Jimmy không thể xác định danh tính.

Simon theo dõi cái liếc mắt của anh, và cầm lên một vật gây tò mò trông giống một cây kéo khó coi. “Ngươi không biết vài món đồ chơi nho nhỏ của ta là gì phải không? Đừng băn khoăn. Trước khi mặt trời lên, ngươi sẽ biết tên từng món một và công dụng của chúng – một cách tường tận.”

“Mày định làm gì tao?” Jimmy rên rỉ.

“Tình nhân của ta thấy gì ở ngươi nhỉ? Cô ấy chắc chắn không chọn ngươi vì sự thông minh hay bản năng mạnh mẽ.” Gã ma cà rồng tăng chút áp lực lên cổ họng Jimmy và con người kia nghẹn giọng. “Và ta đã không làm khó ngươi, chàng trai trẻ. Mở toang hết những bức tường vào lãnh địa của ta để xem ngươi có thể gây hại cho ta được không. Tháo bỏ mọi rào cản để ngươi tìm ra nơi nghỉ ngơi của ta. Tất nhiên, ngươi đã thất bại thảm hại.”

Jimmy nguyền rủa – đáng ra anh phải biết chuyện này là một cái bẫy. Nhưng anh khao khát được giúp Maggie tránh xa tên quái vật này. Vậy mà cô ấy đã ở đâu kia chứ? Cô ấy thức giấc chưa? Đồ quái vật này đã làm gì cô ấy?

“Ta không làm gì Meghann cả. Cô ấy đã chọn rời khỏi lãnh địa của ta.”

Meghann đi rồi ư? Tại sao? Cô ấy không bỏ ảnh ở đây và lo cứu cái mạng của mình chứ?

Simon điều khiển chiếc kẹp ngón tay bay khỏi bàn đá và rơi tõm vào bàn tay đang xòe ra của hắn. Trong lúc hắn nẹp dụng cụ vào bàn tay phải của Jimmy, hắn nói chuyện với anh bằng một giọng nhẹ nhàng, gần như thong dong. “Mặc dù việc nhìn ngươi tiêu hóa ý tưởng Meghann hèn nhát bỏ ngươi mà đi trong lúc ngươi cần cô ấy mang lại cho ta niềm vui vô tận, ta thích được chỉ ra rằng ngươi biết quá ít về người phụ nữ mà ngươi đã tuyên bố tình yêu bất tử.” Kẹp tay đang siết chặt, Jimmy đón nhận một trận buồn nôn và cơn đau không chịu nổi ở bàn tay phải. Anh thét lớn và ma cà rồng tiếp tục dùng giọng điệu thảnh thơi tán gẫu như thể họ đang uống trà với nhau. “Cô bé ngọt ngào đó không thể quay lưng lại với ngươi. Cô gái đáng thương…Cô ấy đang phải khổ sở biết bao vì đã bướng bỉnh không lắng nghe chủ nhân của mình.” Cạch – cái kẹp xiên qua xương Jimmy và bàn tay phải của anh nát bét.

Sự khiếp đảm còn tệ hơn bất kì điều gì Jimmy từng biết – giống như cơn đau bắn những làn sóng hành hạ khắp cơ thể anh. Jimmy ghét bản thân mình khi la lên, “Ngừng lại! Làm ơn!”

Rắc, rắc, rắc…Jimmy nghe thấy cái gì đó sau lưng anh kêu răng rắc. Làm sao nó di chuyển? Simon đang đứng trước mặt anh. Cơn đau trút vào Jimmy khi tay chân anh bị kéo căng ra xa hơn.

Anh túa mồ hôi, rên rỉ đứt quãng. Chúa ơi, anh tuyệt vọng cầu khẩn, cho con ngất đi. Nhưng anh không mất ý thức mà sự thống khổ tăng lên với mỗi tiếng rắc quỷ quái của cái máy chết tiệt sau lưng.

“Ngươi sẽ không tìm ra lối thoát trong sự quên lãng đâu, chàng trai trẻ. Thậm chí nếu người ngất xỉu, ta sẽ làm cho ngươi tỉnh. Ta sẽ không cất đi nỗi đau của ngươi…ta sẽ gia cố sự nhận thức của ngươi đối với nó. Ngươi sẽ tạo ra một cảnh tượng rất tuyệt cho Meghann của ta.”

“Ngừng tay!” Jimmy hét trong đau đớn. “Mày đừng gọi tên cô ấy…đừng gọi cô ấy là của mày!”

Simon nhướng lông mày bên trái, và sợi dây thừng quanh mắt cá phải của Jimmy siết chặt lần nữa. Nó tiếp tục siết lại cho đến khi xương bánh chè của anh nổ bốp. Jimmy nôn ọe trong sự quằn quại cùng cực. Anh hy vọng anh có thể nôn mửa, nhưng anh không thể với cái đầu bị dựng đứng của mình.

“Nhưng cô ấy là của ta,” Quỷ sứ lặng lẽ nói. “Cô ấy cam kết bản thân cho ta vĩnh viễn trước khi ngươi được sinh ra đấy, đồ vô dụng.” Simon quỳ bên cạnh Jimmy và mỉa mai thì thầm vào tai anh. “Có lẽ ta không cần cái trăn nữa. Thứ nào làm ngươi đau đớn hơn? Ta sẽ giới thiệu với người chiếc kìm kẹp hay kể người nghe mọi chuyện ta đã làm với tình nhân của ta tối qua nhỉ?”

“Đừng…gọi…cô ấy…như thế,” Jimmy rít. “Cô ấy…yêu…tao.”

“Cùng một kiểu với thứ tình yêu cô ấy dành cho một con thú bị thương trên phố. Meghann có xu hướng không may là thương hại và đồng cảm với con người…một lúc nào đó cô ấy sẽ trưởng thành, dưới sự dìu dắt của ta. Nhưng ta đã thấy qua đôi mắt lồi ra và lồng ngực phập phồng của ngươi việc tiết lộ sẽ gây cho người nhiều đau đớn hơn. Vậy nên ta sẽ kể chuyện tối qua ta đã có cô ấy đúng như ta khao khát…với đôi chân xinh đẹp choãi rộng – ”

“Không!”

“Để đón nhận vị chủ nhân của mình,” Simon lẩm nhẩm mượt mà, phớt lờ sự can thiệp. “thề thốt yêu ta, nói với ta cô ấy thuộc về ta…nhưng ngươi không cần để tâm lời ta. Ngươi có thể thấy tận mắt khi Meghann đến. Đó sẽ là hình ảnh cuối cùng của cô ấy mà ngươi có, Ông Delacroix ạ, bao bọc trong vòng tay ta, tôn thờ ta là chủ nhân. Và sau đó, nếu ta từ bi, ta sẽ kết liễu cuộc sống vô giá trị của ngươi.”

Jimmy hít một hơi sâu nhưng run rẩy, và ép bản thân nhìn thẳng vào cặp mắt hiểm ác vàng rực. “Mày sai rồi, mẹ kiếp,” anh nói rành rọt. “Điều cuối cùng mày thấy trước khi tụi tao giết mày là Maggie tuyên bố cô ấy yêu tao và bảo mày đi chết đi.”

“Ta phát chán tiếng ồn của ngươi rồi, tên nhóc!” Simon thả bước đến cái bàn và với tay lấy một vật kì dị. Khi Simon đến gần anh, Jimmy trông thấy vật đó giống như một cái vòng cổ chó với cái chĩa hai răng cưa lòi ra chính giữa. Simon đeo nó vào cổ Jimmy, và người bị cầm tù cảm thấy khó thở.

“Cái này gọi là ‘vòng cổ dị giáo.’ Có thấy một đầu giữ cằm ngươi thẳng tắp đúng vị trí và cái còn lại tấn công xương ức của ngươi không. Việc phát ngôn gần như không thể thực hiện, nhưng ta chắc ngươi sẽ la hét trong ít phút.”

Simon giơ tay, và một cái kẹp chầm chậm rời khỏi bệ than đỏ rực và xì xèo trong không khí vài phút. Rồi nó từ tốn bay đến tay trái Simon. Hắn đón đầu nguội trong tay và dí đầu nóng vào móng tay cái trên bàn tay đã bị hủy của Jimmy.

“Ưm, ưm,” anh cố gào thét khi cái kẹp nóng cháy da nhổ từng móng tay của anh khỏi lớp biểu bì. Jimmy theo nghĩa đen đang thổn thức đau đớn vì anh không thể la và cũng không thể cố gắng ngừng la.

Khi anh nghĩ không còn đòn tra tấn nào khủng khiếp hơn nữa, thì gã ma cà rồng chúi xuống và bắt đầu uống máu ở cổ anh…mở lại vết thương do Renee gây ra. Nó muốn sự đau đớn của anh, nó mạnh hơn trong nỗi thống khổ.

“Theo sự tính toán của ta, người tình của ta sẽ đến đây trong vòng mười phút” tên khốn đáng ghét thều thào vào tai anh khi hắn đeo kẹp lên tay trái anh. “Ta hứa với ngươi, Ông Delacroix, ngươi sẽ có sự thống khổ vĩnh viễn. Nhưng nó sẽ chỉ là một cái bóng nhợt nhạt so với điều ngươi cảm thấy khi Meghann chấp nhận ta là chủ nhân…và người yêu của cô ấy.”

Khi họ gần đến lãnh địa của Simon, trạng thái tê liệt của Meghann nhường bước cho sự căng thẳng và ngờ vực đang tăng lên. “Anh nghĩ nó có hiệu quả không?” Meghann băn khoăn hỏi. “Simon không ngốc đâu.”

“Meghann, chúng ta còn được lựa chọn à? Chúng ta có nên ném tổng lực của cả hai vào hắn trong một trận đấu tay đôi vì mạng sống của người yêu em không? Hắn chỉ mất năm giây là nghiền nát chúng ta ra rồi. Nếu hắn có thể đánh bại thầy Alcuin thì chúng ta có đáng là gì? Và em nói đúng…Simon không phải đồ ngốc. Nhưng hắn đang yêu. Hắn sẽ tin em, Meghann, vì hắn sẽ muốn tin tưởng em.” Charles trông thấy nét mặt đăm chiêu của cô và thở dài. “Anh ước gì anh có thể cam đoan với em…và cả với anh nữa. Không còn sự đảm bảo nữa rồi, Meghann à. Rất có thể chúng ta đang đi vào chỗ chết.”

“Anh thôi.” Cô lặng lẽ nói. “Simon sẽ không giết em. Hắn sẽ bắt em ngồi đó và quan sát trong lúc hắn tàn sát anh và Jimmy, nhưng hắn sẽ không ra tay với em. Hắn có những cách thức hay hơn buộc em chịu đựng.”

Charles chìa tay ra cho cô, nhưng cô gần như vồ lấy nó. Họ như hai đứa trẻ bị hoảng sợ, nắm tay bảo vệ nhau khỏi những điều xấu xa của bóng tối. “Chúng ta đang đến gần lãnh địa của hắn…Đừng nên bàn thêm gì nữa.”

Chiếc Cadillac của Meghann vẫn còn đỗ trước cổng sắt hoa mĩ. Một khi Meghann đã hoàn toàn đánh lạc hướng Simon, Charles sẽ dễ dàng trèo qua bức tường kẽm gai và dùng những giác quan của mình để tìm ra vị trí của cô.

Charles đưa cô nhiều món đồ trong túi, và cô giắt chúng lên người. Anh ôm chặt cô, và cô bay vào trong tòa nhà. Meghann đứng trước những cánh cửa kiểu Pháp mà Simon đã mở vào đêm hôm trước.

Cô không cảm nhận được sự hiện diện của Simon – nhưng điều đó không có nghĩa lý gì cả. Bất kể hắn đã làm gì trong qua qua, việc đó cũng đã cho hắn một khả năng ngụy trang không thể dò nổi. Meghann tập trung sức lực tìm Jimmy. Anh không còn tỉnh táo nữa – tất cả những gì cô biết là sự đau đớn, một người bị thương nặng không nhận thức môi trường xung quanh tốt hơn một con thú bị thương.

Meghann đi vào bếp, nhưng dừng bước ở phòng nghỉ. Có máu khô trên sàn gỗ sồi sáng bóng, cũng như trên một thảm Ba-tư xinh xắn dưới cầu thang. Cô quỳ xuống và chạm vào vết máu. Tội nghiệp Jimmy! Mẹ kiếp, tại sao cô không nhìn thấu tên Jones sâu bọ loắt choắt đó nhỉ? Có lẽ Simon chưa thỏa thuận với gã trước lần cuối cùng hai người trò chuyện. Nếu cô tìm thấy Jimmy lành lặn và đưa anh ra khỏi chốn địa ngục này, cô sẽ an ủi anh rằng anh không còn sự lựa chọn nào khác ngoại trừ giết Jones – và anh sẽ không bao giờ giết ai nữa nếu anh còn muốn làm ma cà rồng.

Meghann lấy tay ôm quanh người và đi vào bếp – lối vào hầm chứa ở đó. Cô đã nhận ra sự kinh hoàng tỏa ra từ nơi ấy…Hắn đã làm gì Jimmy? Cô có cùng cảm giác nặng nề, sợ sệt như cái đêm cô chạy đôn đáo trong sương mù tìm Roy đáng thương. Và một lần nữa cô lại đi vào bất chấp mọi bản năng thét gào cô quay ra. Giống như cô đang bị hút vào theo cách không thể cưỡng lại một thứ gì đó cô biết sẽ gây hại cô, nhưng cô không thể làm khác. Hừm, đó là cách miêu tả mối quan hệ giữa cô với Simon Baldevar phải không?

Cô đi suốt hầm chứa dài và tối, thở dồn kinh tởm bởi những thây ma xếp hàng trên những bức tường. Không giống Simon; thật ra mà nói; cô nhận thấy rất ít biểu hiện của hắn. Nơi này là cứ điểm của mụ phù thủy, ả treo những thân xác để có thể tiếp tục thỏa thuê lạc thú trong những cái chết của họ. Xạ khí mà Meghann cảm nhận từ những thân thể phàm tục làm cô nheo mắt…cô nhìn một phụ nữ bị chẻ làm đôi, một người đàn ông bị đánh đập đến chết, những người đàn ông, đàn bà đói lả trong nhiều ngày ở một cái hầm với sâu bọ trườn trên người, và một cô gái bị đổ chì xuống cổ họng. Tất nhiên, hình ảnh thống trị là một con chó cái mục ruỗng đang uống máu các nạn nhân – thưởng thức sự quằn quại của họ trong lúc họ bị rút cạn mạng sống. Bao nhiêu người đã biết ơn vì được cắn, cảm ơn cơn đau đã qua? Lẽ ra mình phải bắt cô ta chịu đựng nhiều hơn trước khi mình giết cô ta.

Giờ Meghann dừng trước một cánh cửa thép khổng lồ, cô có thể cảm nhận được sự hiện diện của chủ nhân cô…Gần đây hắn đã ở nơi này. Cô vẫy tay, cửa thép bật mở. Meghann bước vào ngục tối – vì không còn cách nào khác mô tả căn phòng chết tiệt này.

Meghann trông thấy những sợi dây thừng đan chằng chịt trên cái trăn, những cái kìm nằm bên cạnh nó, nhưng cô không thấy Jimmy. Anh không ở trên bánh xe, không bị xích vào tường, rồi mắt cô rớt xuống chỗ thiếu nữ sắt.

Cô vung mảnh sắt nặng nề lên, và thở dốc. “Không!” cô khóc to đủ làm những công cụ tra khảo trên bàn rung bần bật.

Meghann đỡ Jimmy khỏi cái máy giết người. “Jimmy,” cô thổn thức, khóc khi cô nhìn thấy những chuyện anh đã trải qua. Khi cô chạm anh, mọi sự hành hạ anh chịu đều rõ ràng với cô. Cô thấy quá trình hoạt động của đường ray, cách anh la hét khi con quái vật rứt móng tay và móng chân anh, rồi anh bất tỉnh và bị hồi tỉnh một cách thô lỗ. Cô thấy Simon lôi anh đến thiếu nữ sắt và ném anh vào đó. Meghann gần như có cùng cảm giác với Jimmy, sự ước đoán đầy sợ hãi và kinh hoàng khi anh nhìn những chiếc đinh sắt chết người trên cửa tiến về phía anh khi Simon chậm chạp đóng cửa. Rồi những cái đinh thụt xuống, nhẹ nhàng cắm vào da thịt anh, rồi lún sâu hơn, đâm anh một tá làn cùng một lúc, đồng thời tấn công vào tim, phổi, gan, lá lách…cắt xẻo và đay nghiến, nhưng không đoạt mạng. Anh chỉ ước sao mình sẽ chết khi những chiếc đinh hiểm ác kia đâm xuyên anh, cắm sâu vào lục phủ ngũ tạng, xé toạc anh ra…

Meghann thở gấp. Jimmy đang chết dần – giờ này cô không dám biến đổi anh. Trong tình trạng bị sốc của anh, anh sẽ không sống nổi hết quá trình đó. Cô cầu nguyện thật nhanh, hy vọng Charles đã đúng về ý nghĩa câu nói của Alcuin. Cô nhớ câu Charles từng nói: “chỉ cầu nguyện, bạn à – như em đã làm vào cái đêm đầu tiên chúng ta trò chuyện.”

Meghann nghĩ lại chuyện tối đó, và bắt đầu nói với Mẹ Maria, người mà cô thường dâng lời cầu nguyện nhất từ thời thơ ấu. Dần dần giọng cô trở nên bình tĩnh và dịu ngọt. Và cô nghĩ, không phải về căn phòng đầy nỗi kinh sợ nơi cô đã thấy người yêu trong tình trạng nguy kịch, mà là mọi khoảng thời gian họ đã hạnh phúc bên nhau. Đây là điều Alcuin đã cố bảo ban cô. Vũ khí của cô là tình yêu – không phải thứ hắc ám, dằn vặt đã trói buộc cô với Simon mà là tình yêu cô chia sẻ với Jimmy, và tình bạn của cô với Charles. Và cô có thể dùng nó chữa cho Jimmy.

Một luồng sáng ấm áp xuất hiện phía trên Jimmy trong lúc cô cầu nguyện. Luồng sáng tràn ngập căn phòng và sự xuất huyết ngừng lại. “Cái gì?” anh mơ hồ làu bàu. “Maggie, chuyện gì đang xảy ra?”

“Jimmy!” cô ré lên, và ôm anh chặt đến nỗi anh kêu ăng ẳng. “Ôi, Jimmy, anh còn sống! Alcuin…Charles, cảm ơn…Cảm ơn vì đã chỉ cho em món quà tuyệt diệu này!” Luồng sáng mất đi khi cô ngừng tập trung. Jimmy không khỏe chút nào…Anh yếu đến mức không đi được, đau đớn từ đầu đến chân, và những ngón tay của anh biến dạng tệ hại. Anh vẫn còn chịu đựng sự chất độc Renee đã gieo trong huyết quản, nhưng anh không còn mấp mé bờ vực cái chết nữa.

Cô chỉ vừa đủ thời gian tặng anh một nụ hôn phớt qua trước khi chủ nhân của cô xuất hiện. Meghann quay lại – chuẩn bị thử thực hiện kế hoạch điên rồ này.

Cô trông thấy cặp mắt Simon cháy rực thèm thuồng trước sự xuất hiện của cô. Sau khi Charles giải thích kế hoạch của anh, cô đã chọn chiếc váy dài màu tím may kiểu thời Trung cổ - một chiếc váy với cổ áo khoét sâu và một dây bạc đẹp đẽ quấn quanh thắt lưng thon thả của cô. Với mái tóc trải xuống thành những dợn sóng lụa là đến eo, hai má cô hồng lên nhờ máu, cô biết trông cô xinh đẹp. Vậy có đủ không?

“Đủ cái gì, bé con?” Simon liếc ra sau vai cô và thấy tình trạng đã được cải thiện của Jimmy, rồi ném cho cô nụ cười méo mó.

Meghann không trả lời – cô chỉ nở nụ cười mê đắm lòng người và bước đến chỗ hắn. Đôi giày cao gót của cô làm cô cao ngang tầm mắt hắn khi cô đưa tay vuốt ve mặt hắn. Simon chụp tay cô và nắm chặt trong lúc cái liếc vàng rực thiêu rụi cô.

“Anh không muốn em chạm vào anh sao?” cô thì thầm.

Hắn giữ nét mặt gượng gạo trong khi mặt Jimmy phơi bày sự bối rối và ngờ vực. Maggie đã đến để cứu mạng anh, nhưng giờ cô ấy cư xử cứ như một cô nhân tình nào đó của tên quái vật kia. Cô định làm gì vậy?

“Người tình của em ước ao được biết ý định của em kìa,” Simon lẩm nhẩm với cô, không tăng thêm áp lực lên tay cô. “Và tôi phải thú nhận, tôi cũng khá hiếu kì. Em đang cố quyến rũ tôi đấy à, em yêu?”

Cô tròn mắt – cử chỉ tán tỉnh cố hữu nhưng tôn kính đúng mực cô luôn dùng để cố kề cận hắn trong quá khứ. “Có thành công không?”

Simon cười cô. “Em là một người đàn bà đỏm dáng, Meghann. Nói tôi nghe tại sao em trị thương cho tên khốn đó.”

Meghann áp cơ thể tựa vào Simon và nói với hắn bằng một giọng trầm, rành mạch vang vọng khắp phòng, “Em chữa cho anh ấy vì em quan tâm anh ấy – chấp nhận đi.” Cô nhăn nhó cười và lùa tay vào mái tóc màu hạt dẻ dày của hắn. “Jimmy đã cố hết sức giúp em khi anh ấy nghĩ em cần đến…em muốn báo đáp anh ấy.”

Simon không ngăn cô luồn tay vào tóc hắn, bàn tay còn lại hắn đặt trên eo cô và kéo cô sát lại. Rồi hắn quẳng cho Jimmy nụ cười chế giễu trên đỉnh đầu Meghann và mặc kệ những câu chửi thề đang phun ra từ miệng Jimmy. Khi hắn đưa mắt nhìn Meghann lần nữa, mắt hắn tối lại thấy rõ. Giọng hắn đục hơn thường lệ khi hắn hỏi, “Em định báo đáp nhân tình của em như thế nào vậy Meghann?”

“Bằng cách thuyết phục anh để anh ấy đi,” cô nhẹ nhàng nói.

Simon nhướng một bên chân mày, và chỉ vào những vết thương của Jimmy.

“Ồ, em biết anh đã tiêu khiển,” Meghann rì rầm với hắn. “Và em sẽ không dối anh và giả vờ những việc anh làm không khiến em phát bệnh. Nhưng em nghĩ rằng thế này là đủ dẹp yên bất cứ tranh chấp nào mà anh có với Jimmy Delacroix. Anh đã huỷ diệt anh ấy, Simon. Anh có thật lòng tin rằng anh ấy sẽ khinh thường cơn thịnh nộ của anh lần nữa không?”

“Em yêu, em làm tôi bối rối đó. Nếu những hành động của tôi với tình nhân của em làm em cáu, thì tại sao em lại đang làm mọi cách quyến rũ tôi? Nếu em lo lắng cho hắn đủ để chữa cho hắn, tại sao tôi còn cho phép hắn sống chứ?”

Meghann đánh rơi cái nhìn mê hoặc và thành thật nói, “Bởi vì anh có em. Không phải anh đã nói đó là tất cả những gì anh muốn hay sao? Jimmy ở đây vì anh ấy không biết những chuyện xảy ra tối qua – anh ta không biết là em yêu anh. Em ước em đã không như thế, nhưng chuyện đó là sự thật. Nếu Jimmy biết, anh ấy sẽ không muốn em. Làm ơn hãy để anh ấy đi – em không muốn một cái chết khác vì em đâu.”

Trước khi Simon có thể đáp lại, Jimmy la lối, “Em bị cái quỷ gì vậy, Maggie? Em không thể yêu hắn, em không thể!”

“Nói điều đó lần nữa đi, Meghann,” Simon khàn khàn nói. Meghann nghĩ cô đã nghe thấy sự van lơn nhỏ nhất trong giọng hắn.

“Em yêu anh, Simon Baldevar. Em có thể không thích những hành vi của anh, em chắc chắn không hiểu tại sao em quan tâm đến anh, nhưng thật lòng là vậy. Và em không thể ở cùng một người khác trong khi đã biết cảm xúc của em dành cho anh.” Mắt Meghann tìm mắt hắn. Hắn có tin cô không? “Vậy hãy để Jimmy đi – em không còn muốn sống với anh ta nữa. Em sẽ ở cạnh anh mãi mãi nếu anh chịu làm việc cỏn con này cho em.”

Simon buông tay cô và chụp tay lên tóc cô – kéo mạnh. Cô không nao núng hay cố ngoảnh đi. “Nói hay lắm, oắt con. Nhưng nếu em đến để chấp nhận tình yêu em dành cho tôi, tại sao lại chạy trốn khỏi nhà tôi để tranh thủ sự trợ giúp của anh bạn đồng tính thế?”

Meghann cật lực lắc đầu trước cái bấu víu của hắn trên da đầu cô. “Không phải yêu cầu giúp đỡ…em đã muốn chào tạm biệt và bảo anh ta em sẽ tự nguyện sống tiếp với anh. Làm ơn, anh sẽ để Jimmy rời khỏi chỗ này chứ?”

“Thôi cái trò làm phước đi, con đĩ!” Jimmy ghen tức la lên. “Tôi không cần lòng thương hại đáng nguyền rủa của cô!”

“Ông Delacroix, đó sẽ là tất cả những gì ngươi được nhận từ tình nhân của ta. Có phải ta đã hứa với ngươi đêm nay sẽ kết thúc với cảnh ngươi nhìn thấy Meghann trong vòng tay ta…theo ý muốn của cô ấy không?” Simon thả tóc cô ra và vòng tay quanh người cô.

Simon đã bị cô làm cho đắm đuối – quá đắm đuối đến mức hắn dường như không nghe thấy Charles lẻn ra sau lưng hắn với cây cọc trong tay. Jimmy nhìn thấy toàn bộ câu chuyện, và nó cho phép anh cầu nguyện rằng mọi điều Maggie vừa nói chỉ là một cái bẫy…

Và cảm giác tia hy vọng nhỏ nhoi đó tan tành khi cô thét, “Không!” và đưa tay đỡ cọc trước khi nó có thể đâm xuyên qua lưng Simon.

Charles lùi lại, vẻ ngỡ ngàng và kinh ngạc rành rành trên mặt anh. “Meghann,” anh uất nghẹn.

Simon buông cô ra và nhanh như cắt quay lại tóm gọn Charles và cây cọc của anh trong lúc Meghann sụp xuống nền nhà, thổn thức và la hét.

“Em thật lòng xin lỗi,” cô khóc lóc cầu xin được tha thứ. “Em đã bảo anh là em không thể làm việc này, không thể giết hắn ta bất chấp hắn đáng chết như thế nào.” Jimmy nghĩ anh không còn có thể bất ngờ hơn nữa, nhưng rồi một trong những cái kìm trên nền nhà khua lách cách và bay vào tay Maggie. Cô chuẩn bị thúc nó vào ngực cô…

Simon đá mạnh cổ tay cô, và cô đánh rơi cái kẹp. Hắn dùng khoảng thời gian thiếu tập trung của Charles để ghim cây cọc vào lồng ngực không che chắn của anh.

“Charles!” cô thét lên, và với tay giật nó ra khỏi tim anh.

Simon dễ dàng túm tóc cô và lôi cô khỏi người bạn của mình. Không thả cô ra, hắn duỗi một tay ra, làm đầu Jimmy va vào tường đá phía sau hắn – đánh gục anh.

“Tôi sẽ xử lý hắn sau, nhưng giờ tôi muốn nói chuyện riêng với em.” Hắn cúi xuống và cắn cô – lấy đi toàn bộ sức mạnh cô góp nhặt được sau cữ ăn tối đó.

Simon đóng cô vào một sợi xích trên tường. Chúng có đinh bên trong cổ và cổ tay. Hắn xích cô lên và cô rên rỉ khi những cái đinh đâm thủng cổ cô. “Giờ em sẽ không thể gian dối thêm nữa. Ngưng vặn vẹo mấy sợi xích đó đi – chúng ẩn chứa ma thuật, vì vậy em sẽ không thể phá vỡ xiềng xích trong tình trạng suy yếu của em đâu. Em không còn sự lựa chọn nào khác ngoại trừ ngồi nhìn tôi tra tấn những đồng minh đáng thương của em.” Hắn nhìn xuống cô, ánh mắt sáng lên sự dâm đãng. “Nhìn em trong sự đau khổ và bất lực thật đẹp biết bao.” Simon vuốt má cô và hôn cô.

Khi hắn hôn cô, cô cắn hắn, và hắn tát cô đau điếng. “Ngừng chống đối đi, cô bé. Em còn phải tự an ủi mình bằng cái ý tưởng rằng em sẽ hắt hủi tôi nếu em có cơ hội thứ hai bao nhiêu lần nữa đây?” Simon cười và chỉ vào Jimmy và Charles. “Giờ em đã biết sự thật – em là của tôi, và em sẽ luôn chọn tôi. Em hay gã ngốc kia thật lòng nghĩ một mưu kế rành rành như thế có thể làm nên chuyện sao? Em không thể đánh lừa tôi, Meghann à. Tôi biết em đang diễn trò – hay đúng hơn là em đang tâng bốc bản thân với ý nghĩ em đang diễn trò. Tôi cũng biết em không cho phép ai làm hại tôi, sự trung thành của em vẫn nghiêng về tôi. Giờ người yêu của em gần chết rồi, và thứ đồng tính chết dẫm đã dỗ dành em tránh xa tôi sẽ không được thấy một đêm nào nữa trên trái đất này.”

“Không, tôi không muốn họ chết…” cô thổn thức.

“Ước muốn của em không làm tôi bận tâm.”

“Tôi đã cứu mạng anh,” cô rít. “Vậy chưa đủ sao? Anh không thể thả họ đi sao?”

“Đừng ngu ngốc như thế. Bất kì lúc nào tôi cũng có thể đoạt cây cọc từ tay thằng hèn đó. Tôi chỉ đơn giản là thích em làm việc đó hơn. Thả chúng đi sao? Cưng à, tôi trông đợi thời khắc này lắm…khi em nhận ra tôi là mọi thứ em có trên đời. Meghann, thậm chí nếu tôi không có lý do đủ mạnh để nhấm nháp nỗi đau của chúng thì tôi cũng không thể cho chúng sống.”

“Làm ơn,” cô nài van, “đừng bắt tôi chứng kiến mọi người tôi yêu chết đi!”

Simon lại uống máu cô từ mao mạch ở ngực qua lớp vải váy dài mỏng tang. Cô rú lên đau đớn…và cảm giác khao khát thoáng qua. Hắn nhìn thấy điều đó và cười ác ý. “Tình yêu của em dành cho chúng chính là sự suy sụp của chúng. Tôi biết em, Meghann. Em tiếp tục chối bỏ tình yêu với tôi vì chúng mang đến em dũng khí vờ vịt. Nếu chúng chết, em sẽ không còn gì để mà bấu víu, tôi sẽ có em ngoan ngoãn trong tay.”

Meghann phun ra. “Nếu họ chết, tôi sẽ kết liễu đời mình chứ không ở cạnh anh!”

“Em yêu, tôi đang rất cố gắng kiềm chế tính khí mình. Nhưng tôi sẽ không tử tế nếu em cứ tiếp tục thách thức tôi. Giờ nói lại đi.”

“Xuống địa ngục đi, đồ quái vật hung ác!”