Chương 18
19 Tháng Sáu, 1998
Những hình thù kỳ dị lượn lờ trên không, tiếng cười điên cuồng cao vút không con người nào có thể bắt chước, âm thanh của hàng ngàn linh hồn quằn quại đớn đau…
Meghann sực tỉnh khi một bàn tay nhỏ nhắn chạm vào vai cô.
Cô ngước lên và trông thấy một cậu bé – nó chỉ không quá mười tuổi.
Cậu mỉm cười bẽn lẽn với Meghann. “Cháu xin lỗi, thưa cô, cháu không có ý làm cô sợ đâu. Cháu chỉ muốn thực hành cho ngày Bốn tháng Bảy.” Cậu chìa ra tàn dư của pháo hoa M-80.
Cô cười lại với đứa trẻ, với đôi tay run rẩy, đốt một điếu thuốc. Cô thoáng nghĩ đến kiến thức về khói thuốc và rồi quyết định dụi tắt nó đi. “Ổn mà – cháu chỉ làm cô hơi giật mình thôi.”
Đứa trẻ nhẹ nhõm – cái cách gương mặt người phụ nữ này trắng toát và nhảy xa cả dặm khi chiếc M-80 của cậu bay đến thật là kì lạ.
Meghann nhìn cậu bé tha thẩn bỏ đi, và rồi cô chuyển tia nhìn sang dòng nước nơi con chó Max của cô đang bơi thỏa thích trong mặt biển tĩnh lặng, lạnh lẽo.
Cô nhìn xuống hai cánh tay mình, vẫn còn nổi da gà. Khi nào sẽ khá hơn đây? Đêm hôm nọ, khi ánh đèn đường phụt tắt để cô lại trong bóng tối, cô đã gào thét và gào thét suốt gần một phút trước khi khống chế được bản thân, xoay xở thuyết phục mình đó không phải bóng tối Simon đã phù phép.
Giác quan đánh động cô về sự hiện hữu của người bất tử cạnh cô, và cô rón rén vò đầu. Thậm chí sau một tháng rưỡi, cô vẫn chịu những cơn đau nửa đầu mỗi khi cô cố gắng tập trung.
Cô đảo mắt ra biển để xác định dáng người đang đến gần. Anh ngồi cùng cô, nhìn cô đăm đăm đầy âu lo. “Lại nữa à?”
Meghann gật đầu. “Càng lúc càng tệ hơn. Chúng đến rồi đi…những hồi tưởng đó. Chúng tệ lắm…em cảm thấy như mình đang quay lại đó. Em mất liên hệ với thực tại và rồi em nghĩ em trở lại đó với những thứ xấu xa – ” Meghann không thể nói tiếp, cô vòng tay ôm nửa thân trên đang run rẩy.
Ma cà rồng còn lại cũng rùng mình, nhớ lại bóng tối đột ngột đã làm anh không thể nhìn thấy, dù anh là ma cà rồng. Rồi cơn lạnh nghiệt ngã và mùi hôi thối ngập ngụa khắp căn phòng nhỏ…Anh không biết Simon đã triệu hồi thứ gì tối đó.
Meghann liếc nhìn anh. “Anh sẽ không kể em nghe chuyện đã xảy ra sao?”
Anh lắc đầu. “Không, Meghann. Hãy để tâm trí và thân thể em lành lặn đã. Em sẽ nhớ lại khi em đã sẵn sàng.”
Meghann nắm tay anh. “Làm ơn kể đi…em không thể sống như thế này. Không bao giờ biết khi nào những luồng suy nghĩ đó sẽ tấn công. Em nghĩ nếu anh kể mọi chuyện thì nó sẽ chấm dứt. Làm ơn đi mà.”
Không phải lời nói mà chính là cái nhìn đau đáu trong mắt cô đã thay đổi chủ ý của anh. Meghann có quyền được biết chuyện gì đã xảy ra, họ đã sống sót như thế nào. Anh không chịu nổi cái nhìn dằn vặt, co rúm trên mặt cô hay phải lo lắng điều gì sẽ phát động một đợt hồi tưởng khác. Nhưng làm sao anh có thể giải thích rằng anh khiếp đảm không chỉ bởi sự hỗn loạn đã được thả ra mà còn bởi sự mất trí rành rành trong đôi mắt Simon Baldevar. Anh cảm thấy tim mình rơi tọt xuống dạ dày khi con quái vật đó nhìn xoáy vào Meghann. Cơn thịnh nộ, sự phản trắc, và điều làm anh ớn lạnh nhất trong tất cả…
Simon thật sự đã rưng rưng nước mắt khi hắn nói những lời sau cuối với Meghann. “Tôi đã đối xử cô bằng sự dịu dàng tôi chưa bao giờ phí hoài cho kẻ khác. Và đây là thứ cô báo đáp tôi sao? Đá đi tình yêu tôi dành cho cô như một cái gì đó hèn hạ và nhơ nhuốc mà cô không thèm động đến? Cô muốn chiến đấu với các thiên thần ư, cô bé? Được thôi.”
Simon cúi đầu và bắt đầu cầu khấn. Nó là một âm thanh trầm, mang điềm gở của một ngôn ngữ cả Charles và Meghann đều không nhận ra. Nhưng họ không cần phải hiểu câu chữ khi mà ảnh hưởng của nó quá rõ ràng. Một cơn gió mạnh làm mọi thứ - bao gồm cái trăn gỗ nặng dễ đến một tấn – bay vèo vèo trong phòng, và giật Jimmy ra khỏi tay họ.
Meghann thét to, “Hình ảnh tiên thị của tôi! Tiên thị của tôi! Không, Simon, anh không thể để những thứ đó đi trên Trái đất…ngăn chúng lại!”
Và Charles nghĩ hắn thậm chí không nghe thấy cô. Trong một khoảnh khắc lạnh sống lưng, cặp mắt vàng rực của Simon lóe sáng đủ để nhìn thấy được qua màn đêm tịch mịch; Charles không hề thấy linh hồn hay tri giác nào ở đó. Ngay cả một ma cà rồng bốn trăm tuổi cũng không thể ngăn chặn một quyền lực cổ xưa đầy chết chóc đoạt lấy hắn…
Charles sửng sốt nhìn đường chân trời và quay lại với Meghann, “Em đã thắng, em biết không.”
Meghann lắc đầu. “Sao anh có thể nói thế? Bá tước Baldevar vẫn còn sống và, và Jimmy thì – ” Cô im bặt, nhưng trước đó Charles đã nghe giọng cô nghẹn lại trong nước mắt. “Em đã thắng cái gì cơ chứ?”
Charles nắm tay cô. “Qua những lời khấn cầu của hắn, khi hắn thả những sinh vật ma quỷ đó ra, em không một lần rời bỏ anh. Anh biết điều hắn đã nói với em…Hắn đã nghĩ em sẽ mất tinh thần và van xin hắn giúp em. Nhưng em đã không khóc lóc với hắn, không bao giờ đến bên hắn.”
Meghann làm nhiều hơn việc chỉ đứng cạnh Charles – cô đã cứu mạng anh. Khi con quỷ lớn mạnh, rõ ràng là yêu ma đang ngự trị căn phòng này. Theo cách nào đó Simon đã mang Hắc đạo đến thế giới vật chất của họ và trao cho nó quyền thống trị. Giờ những con quái vật tiến về phía Charles và Meghann, hoan hỉ với ý nghĩ sở hữu linh hồn của hai ma cà rồng, đẳm mình trong suy nghĩ việc đó sẽ trao cho chúng quyền năng to lớn như thế nào.
Họ thử mọi loại phép thuật họ biết để đẩy lùi nguồn năng lượng tà ác nhưng không hiệu quả. Sự hiện diện băng giá gần như ở bên trong Charles khi Meghann thét lên, “Thượng lộ!”
Dù anh đang giữ chặt cô, Charles không thể thấy bạn mình. “Cái gì?”
“Nó là cơ hội duy nhất chúng ta có thể đẩy lùi những con quái vật này! Hãy để hồn anh rời khỏi xác và nương náu ở Thượng Lộ! Chúng ta sẽ lừa chúng...Chúng sẽ đoạt thân xác của chúng ta, nhưng linh hồn của chúng ta sẽ được bảo vệ.”
“Nhưng chúng sẽ tiêu diệt thân xác của chúng ta mất!”
“Anh thà để chúng đoạt hồn của anh hả?” Charles biết Meghann đang nói gì…Rất có thể ngay bây giờ họ sẽ chết, nhưng ít nhất họ không bị chiếm dụng. Trước khi anh có thể nói anh đồng ý, cơ thể cô đã hoàn toàn mềm oặt và ngã xuống đất.
“Meghann!” anh hét lên. Trong màn đêm ngột ngạt, anh thậm chí không thể tìm thấy thân xác cô. Charles biết cô chưa bị chiếm đoạt…không, bọn yêu ma sẽ hãnh diện về sức mạnh của thân xác mới, cô sẽ không ngã xuống nền nhà. Không biết liệu cô đã chết hay chưa, Charles từ bỏ thân thể mình và đến nương nhờ Miền tâm linh.
Ngay lập tức anh cảm thấy bình yên. Quỷ dữ không thể đuổi theo anh ở đây. Không thể mô tả điều anh thấy…hoặc giả sử anh có thấy gì đó. Tất cả những gì anh biết là anh đón nhận sự bảo bọc anh không biết kể từ khi còn là một đứa trẻ và mẹ anh hôn anh mỗi tối…
“Đi giúp Meghann đi.”
“Sư phụ?” anh hỏi. Anh không thấy dáng người, hay thật sự nghe giọng nói…chỉ đơn giản là anh cảm nhận một hình ảnh.
“Meghann cần con…và con cũng cần nó. Hứa với ta con sẽ giúp nó vượt qua chuyện này.”
“Vượt qua chuyện gì?” Nhưng sợi dây màu bạc ánh hồng quấn quanh cơ thể anh bị giật ra và anh du hành trở lại căn phòng như địa ngục kia…
Chuyện gì đã xảy ra? Anh hỏi bản thân không biết bao nhiêu lần. Charles quay lại hầm chứa - đồng hồ đeo tay báo anh biết anh đã lang thang ở Miền tâm linh gần một giờ - và thấy nó hết sức hỗn loạn, nhưng lũ ma qủy đã bị trục xuất. Liệu có phải Simon đã hồi tâm chuyển ý và xua đuổi quái vật, ném chúng trở lại chốn u linh mà hắn đã kêu gọi hay không? Có phải Alcuin đã ra tay lần cuối trước khi ông bảo Charles quay lại giúp Meghann không? Hay một thứ khác, một lực lượng mạnh hơn, có lẽ là Số Mệnh, đã quyết định những con quái vật không có chỗ trong thế giới này và đuổi chúng đi? Họ sẽ không bao giờ biết được.
Anh biết điều đầu tiên mình nhìn thấy là Meghann với vết thương gớm guốc trên đầu. Cái kẹp đã xuyên qua đỉnh hộp sọ của cô, móc ngoặc ra sau theo một góc độ đáng sợ. Anh giật nó khỏi đầu cô, và bàng hoàng nhìn vào cái lỗ đang toác miệng kia. Máu và máu đông trào ra, anh dùng phần còn lại đã nhàu nát của chiếc váy để cầm máu.
Rồi Charles bắt đầu lay cô khẩn thiết. Ma cà rồng có thể chịu nổi tổn thương não hay không? Meghann bất tỉnh – cô không phản ứng cho đến khi anh cắt cổ tay anh và ép máu xuống cổ họng cô, giữ cô ở tư thế ngồi để cô không sặc. Cuối cùng, cô khò khè và bắt đầu đau đớn rên xiết.
“Đau quá.” Cô khóc lè nhè như một con mèo bệnh. Charles gục xuống nhẹ nhõm – chấn thương đã không ảnh hưởng trí óc cô, và bọn yêu ma không xâm nhập cô. Charles đỡ cô lên. “Đi nào, chúng ta phải rời khỏi đây!”
“Jimmy,” Cô thều thào.
“Jimmy đâu?”
Giờ Charles xem một lá thư nham nhở, nhàu nhĩ Meghann đã lấy khói túi áo. Anh và cô đều biết nội dung bên trong.
Charles quá lo lắng cho Meghann đến mức anh không thắc mắc Simon và Jimmy đã ở đâu. Giờ anh đưa mắt nhìn khắp căn hầm bị tàn phá. Trong thâm tâm anh biết Simon đã bỏ đi – nhưng Jimmy đâu rồi?
Anh đặt Meghann ở một góc phòng và bắt đầu tìm vài manh mối. Xác của người đàn ông ở đâu? Chắc chắn anh ta không đủ sức thức tỉnh và rời khỏi đây trước họ.
“Charles,” Meghann thì thầm.
Anh trở lại với cô. “Em bị đau à?”
“Không, không phải thế. Cạnh cái bàn…thấy không, trông như là một lá thư.”
Charles liếc qua cái bàn lật nhào, và thấy bạn anh đã đúng. Với một bông hồng dùng làm đồ chặn giấy, có một phong bì trên nền đất, màu giấy da trắng bị vấy bẩn bởi nền nhà bẩn thỉu.
Giờ đây Meghann lại đọc to lá thư đáng nguyền rủa kia. Khi cô đọc, Charles gần như có thể thấy gã khốn tàn nhẫn đã nhấm nháp từng dòng hắn viết trong giấy, biết nó sẽ gây ra điều gì với Meghann, làm cô tổn thương nặng nề đến mức nào…
Meghann,
Em đã gần như khiến tôi tin tưởng vào sự tồn tại của vị chúa báo ứng, tự cho mình là đúng mà ông bác đã ra người thiên cổ của tôi luôn tôn thờ. Như em đã nói, đem lòng yêu và bị hắt hủi là sự trừng trị khá thích đáng cho một cuộc đời dài nhiều trăm năm không bao giờ quan tâm kẻ khác. Như thế không có nghĩa là tôi hối hận vì một hành động nào đó tôi đã làm – bao gồm cả quyết định biến đổi em, cô nhân tình miễn cưỡng của tôi.
Như người bạn tốt Will Shakespeare của tôi đã nói… con đường tình yêu đích thực không bao giờ suôn sẻ. Em không cần sợ tôi, em yêu. Tôi sẽ không bao giờ nhấc tay tổn hại em nữa. Như thế sẽ không mang lại cho tôi điều tôi khao khát nhất – tình yêu của em.
Vì lẽ đó, cho đến ngày em tự nguyện tìm kiếm tôi, con đường của chúng ta sẽ không bao giờ giao nhau. Lần kế tiếp em gặp tôi, Meghann, sẽ là khi em muốn như vậy.
Như thế cũng không có nghĩa tôi sẽ đứng im một bên và cho phép em chia sẻ sự bất tử với những kẻ khác. Người yêu dấu, nếu tôi không thể có em, thì sẽ không ai có em hết. Tôi cảnh cáo em, cô bé, cuộc sống không có tôi sẽ là một cuộc sống rất cô đơn. Nếu em định gạt bỏ phần này của lá thư, thì tôi nhiệt thành nhấn mạnh em nên nhớ tới tấm gương tày liếp của James Delacroix.
Đừng sợ, hắn vẫn còn sống. Nhưng em sẽ không có được niềm vui gặp hắn đâu. Vì hắn không còn là người tình của em nữa, thay vào đó, tôi sẽ biến đổi hắn thành thuộc hạ của tôi – để thay cho kẻ mà em đã thẳng tay giết bỏ.
Giờ thì tạm biệt, cô bé ngọt ngào.
Với tất cả tình yêu,
Đức ngài Simon Baldevar,
Bá tước xứ Lecarrow.
(Orkid: Mình thấy lá thư dạt dào yêu thương đó chứ, đâu có gì ghê gớm, “làm tổn thương” ai đâu nhể!)
Meghann đập mạnh lá thư. “Em sẽ gặp tôi vì em muốn gặp tôi! Tên xấu xa bỏ qua việc Jimmy ở cùng hắn…tất nhiên con đường của bọn em sẽ còn giao nhau rồi!” Cô giận dữ đấm vào chấn song thép trên lối đi có lót ván, làm nó cong vòng. “Khốn kiếp!” cô hét.
Nhìn cô điên tiết khiến Charles nhẹ lòng. Hãy để cô giận dữ, để cô bắt đầu cảm nhận lại. Đây là lần đầu anh được thấy một cảm xúc mạnh mẽ ở cô kể từ cái đêm tồi tệ đó. Charles ghét phải nhớ cách Meghann khóc lóc thảm thương, cô dộng tay xuống nền đá cho đến khi Charles buộc lòng phải ngăn cản cô.
Anh đã sợ cô có thể làm hại bản thân cô, nhưng rồi cô chỉ khóc và khóc. Tưởng như cô khóc nhiều giờ liền cho đến lúc sự đau đớn do chấn thương mang lại buộc cô ngừng, và dù vậy thì những giọt lệ vẫn tí tách rơi trên mặt cô.
Khi họ đi trên vỉa hè, Charles nghiền ngẫm bộ dạng của bạn mình. Tên khốn ác ma đó đã làm khá tốt đêm đó – một tia sáng đã mãi mãi biến mất khỏi đôi mắt Meghann. Cô tiểu yêu tuyệt vời và cô gái vui nhộn anh yêu đã không còn – giờ mắt cô đầy chua chát và lạnh lẽo. Nhưng Charles tự nhủ còn quá sớm để cam đoan tình trạng này là thường xuyên – cô chưa xa Jimmy được hai tháng, giờ đau buồn thì cũng bình thường thôi mà.
Meghann liếc qua Charles. “Tại sao anh vẫn còn sống?” Câu hỏi không phải một lời trách móc, không có dấu hiệu thất vọng rằng anh vẫn ổn trong khi người yêu của cô trải qua địa ngục khi làm nô lệ cho Simon. Đó là sự hiếu kì chân thành.
Charles không trả lời gì được. “Điều duy nhất anh có thể nghĩ ra là tên xấu xa đó đơn giản không đủ thời gian đối phó cả anh và Jimmy…và hắn đã lựa chọn. Cái nào đau đớn hơn…cái chết của anh hay chính tay hắn biến đổi Jimmy? Hắn đã quyết định, rồi hắn vội vàng khiêng Jimmy đi và viết lá thư khủng khiếp đó trước khi chúng ta có thể ngăn cản hắn.” Còn một khả năng khác – nhưng anh không sẵn sàng chia sẻ nó với Meghann. Bá tước Baldevar đã biết cô bị thương trước khi hắn rời ngôi nhà đó. Có phải hắn đã để Charles sống vì muốn chắc chắn có ai đó có thể giúp cô không? Hắn thật lòng yêu cô ư?
“Simon bảo em hắn biết em đã cố gắng xoa dịu bản với ý tưởng em sẽ thay đổi mọi chuyện nếu có được một cơ hội khác,” cô lặng lẽ nói. Cơn giận ngắn ngủi trôi qua, thay chỗ nó là sự tê liệt u ám làm Charles lo âu nhiều hơn. “Hắn đã đúng – em tự nói với bản thân mình sẽ làm mọi chuyện khác như thế nào nếu mình có cơ hội thứ hai. Nhưng hãy nhìn chuyện đã xảy ra – Chúa ban cho em một cơ hội tìm lại tình yêu với Jimmy. Nhưng em đã thất bại với anh ấy giống cách em đã thất bại với Johnny Devlin – em không thể cứu cả hai khỏi tay Simon.”
“Không đúng đâu.” Charles buộc cô nhìn anh – thật ra là buộc bản thân anh; anh không thể chịu nổi cặp mắt ám ảnh, u tối của cô. “Jimmy Delacroix vẫn sống. Có thể cậu ta đã thay đổi, nhưng cậu ta vẫn sống cơ mà. Chúng ta sẽ tìm ra cậu ấy thôi, Meghann. Và bất kể Simon đã làm gì với cậu ta, anh tin chúng ta có thể chữa trị được. Em không nhớ cái đêm tồi tệ đó sao? Dù chỉ trong một thời khắc ngắn ngủi, nhờ tình yêu mà em đã đảo ngược tác động của Simon lên Jimmy. Em cũng đã cứu anh. Ai mà biết chuyện gì đã xảy ra nếu em không bay đi? Và nếu như thế là chưa đủ với em, còn Darlene thì sao?”
Meghann im lặng, nhưng Charles nghĩ anh đã thấy vẻ hài lòng làm sáng khuôn mặt cô đôi chút. Anh nhớ lại anh đã giật mình như thế nào khi Meghann đứng lên từ nền đá.
Đôi mắt xanh của cô hết sức kiên định và bình thản. Trong một lúc kinh khủng, anh thoáng nghĩ đến cái vẻ bình tĩnh mà Simon có…khi bạn không thể biết hắn cảm thấy hay nghĩ ngợi gì sau chiếc mặt nạ lạnh lẽo. Meghann trông như thế khi cô nói khẽ nhưng rõ ràng, “Darlene!”
“Cái gì?” Anh ngớ người.
“Darlene!” cô thét. “Em gái sinh đôi của Jimmy…Em hiểu Simon mà! Hắn sẽ giày xéo tâm hồn Jimmy bằng cách bắt anh ấy giết người anh ấy yêu nhất…như hắn đã làm với em! Chúng ta phải lên trên đó thôi, chúng ta phải cứu Darlene.”
“Hắn không thể tấn công em gái Jimmy trong tối nay được đâu,” Charles phản đối. “Hắn phải theo dõi quá trình biến đổi của Jimmy chứ.”
“Đúng vậy,” Meghann bảo anh. “Không cách gì Simon lại tấn công Darlene tối nay, đó là lý do chúng ta phải hành động nhân lúc hắn đang bận bịu với Jimmy!”
Anh nhớ lần lái xe điên cuồng lên phía bắc của bang theo sự chỉ đường của Meghann. May thay, Charles có ba túi máu trong túi xách. Anh ép Meghann uống gần hết, và vết thương rùng rợn kia từ từ khép miệng. Nhưng vẫn còn một lỗ trên trán cô khi họ đứng trước căn nhà của Darlene Delacroix Parker.
Bây giờ Meghann đang cười. Hơi u ám, phảng phất bực tức – nhưng vẫn là một nụ cười. “Ôi, Chúa ơi, Darlene làm như thể cô ấy đang nhìn một bóng ma. Cô ấy chưa bao giờ tin câu chuyện của Jimmy về chuyện ma cà rồng đã giết Amy và Jay. Bất thình lình cô ấy có rất ít lựa chọn khi em đứng trước mặt với một cái lỗ trên sọ như kẻ đã giết Kennedy.”
Darlene chạy ra khỏi căn nhà nhỏ, ngăn nắp, có khung màu trắng của mình, chồng cô theo sau với một khẩu súng săn.
Người đàn bà trắng bệch như ma khi cô thấy bạn gái của người anh song sinh đứng trước mặt với một cái lỗ đỏ lòm to tướng trên trán. Darlene nghĩ cô có thể thấy não của cô ta. “Maggie?” cô thì thầm.
“Tôi cần nói chuyện với cô,” Meghann bảo.
Bởi sự màu nhiệm nào đó, Darlene vẫn đứng vững và yêu cầu chồng cô quay vào trong nhà. Anh ta không sẵn lòng – cho đến khi Charles đi vào tâm trí anh ta.
Ngay khi anh ta đóng cửa ngoài lại, Darlene ngắc ngứ nói, “Mọi chuyện Jimmy đã nói…là thật sao?”
Meghann gật đầu. “Giờ cô phải tin tôi, Darlene.”
“Anh tôi đang ở chỗ quái nào?”
“Vài chuyện rất tệ đã xảy ra với anh ấy.”
“Sao cô không giúp anh ấy?” Darlene hỏi người yêu anh mình. Cô không biết chính xác người phụ nữ này là cái gì…hay liệu cô ta có phải phụ nữ hay không. Nhưng Jimmy đã yêu cô ấy – anh đã ở cùng cô ta suốt 6 năm nay. “Không phải đó là chuyện cô làm suốt thời gian qua à? Giúp Jimmy với thứ…lộn xộn kia?”
“Tôi đã cố giúp,” Meghann nhẹ nhàng nói.
Darlene tiếp nhận vết thương khủng khiếp và bộ dạng xơ xác của người đàn bà đứng trước mặt cô chỉ với một cái áo thun quá khổ. Và cô nhìn qua người lạ đi chung với cô ta…họ đều trắng như giấy và mắt đảo liên hồi. “Tôi đoán cô đã cố gắng giúp anh ấy. Nhưng anh ấy đâu rồi? Tại sao cô đến đây?”
Meghann thở dài và cố giải thích tình hình một cách đơn giản hết mức có thể. “Jimmy đã bị thương…rất nghiêm trọng và đã thay đổi nhiều. Cô sẽ không nhận ra anh trai của cô nữa. Và ngay lúc này, anh ấy sẽ không quan tâm cô là em gái anh yêu quý hết lòng…Cô không là gì với anh ấy cả.” Cô trông thấy nỗi đau trên mặt Darlene và cố mềm mỏng hơn. “Nhưng tôi không nghĩ anh ấy sẽ như thế mãi. Tôi sẽ cố giúp anh lần nữa. Ngay bây giờ tôi sẽ giúp anh ấy bằng cách giữ cô được an toàn.”
Darlene không muốn biết về tình cảnh này nhiều hơn những gì cô chắc chắn phải biết. Thật là may vì Meghann sẽ không kể hết mọi chuyện…Darlene biết càng ít càng tốt.
Darlene không tranh cãi khi Meghann khăng khăng buộc cô và gia đình rời nhà trước bình minh. Không có sự phản đối nào khi Meghann đưa cô địa chỉ của một nhà môi giới vui tính sẽ cung cấp nhân thân mới cho cả gia đình. Phải, cô đồng ý gửi địa chỉ mới cho Meghann vào thùng thư mà Jimmy không biết đến. Cô khiên cưỡng chấp nhận số tiền Meghann hỗ trợ cô gầy dựng cuộc sống mới.
Charles cười toe khi nghĩ đến nơi Meghann lấy tiền hỗ trợ gia đình Jimmy. Cô chỉ ra rằng vì giấy tờ nhà của Simon ghi tên cô, không có lý do gì cô không bán nó đi. Cô đã may mắn tìm được người mua gấp, rồi đưa phần lớn số tiền đó cho Darlene. Hy vọng rằng nhân dạng mới của họ - một điều Jimmy không biết – và của cải sẽ giúp họ an toàn.
Hai ma cà rồng đứng bảo vệ gia đình ấy cho đến bình minh, và Darlene không phản đối khi Meghann bảo cô họ sẽ ở trong tầng hầm.
Charles nhớ cuộc đối thoại sau cùng giữa hai người phụ nữ. Xe đã chất đầy hành lý, lũ trẻ và chồng Darlene sẵn sàng rời đi.
Trước khi vào trong xe, Darlene nắm tay Meghann. “Tôi muốn cô hứa vài chuyện.”
“Bất kì chuyện gì.”
“Cô nói điều gì đó tồi tệ đã biến đổi anh trai tôi, rằng anh ấy có thể làm hại chúng tôi, và anh ấy sẽ không thể tự giúp bản thân được.”
“Đúng.”
“Để tôi kể cô nghe vài chuyện. Tôi không biết nhiều về cô, nhưng tôi biết Jimmy chỉ thiếu điều tôn thờ mặt đất cô đang bước đi. Nếu anh ấy gặp phải chuyện xấu, anh sẽ lắng nghe cô nếu cô bảo anh đừng làm. Vậy cô hãy thề với tôi là cô và người đi chung với cô…các người thề sẽ dùng mọi phương cách để giúp Jimmy thoát khỏi mớ bòng bong mà anh ấy đang vướng vào.”
Meghann siết tay Darlene và hôn lên má cô. “Tôi thề với cô tôi sẽ mang Jimmy trở về.”
“Meghann, làm sao em có thể nói với anh rằng em thất bại sau mọi chuyện em đã làm tối hôm đó?” Cô toan nói, nhưng Charles tiếp tục. “Em đã cứu mạng Darlene. Em không nghĩ Jimmy sẽ cảm ơn em vì điều đó nếu cậu ấy có thể hay sao? Không…một ngày nào đó cậu ấy sẽ cảm ơn em. Và nhìn Bá tước Baldevar đi – bất kể em nổi cơn thịnh nộ hay thách thức hắn, hắn vẫn không thể giết em. Điều đó chứng tỏ em có một ít quyền năng với hắn. Có lẽ đúng thời điểm chúng ta sẽ tìm ra cách biến nó thành lợi thế cho chúng ta.”
Meghann nhún vai. “Có thể hắn không giết được em…có thể điều đó là thứ gần nhất với tình yêu mà Simon Baldevar có khả năng bày tỏ. Nhưng có gì hay đâu? Sức mạnh của chúng ta không là gì nếu so với sức mạnh của hắn.”
“Ngay lúc này thì đúng vậy,” Charles lặng lẽ nói. “Anh đã không có ý nói chúng ta có thể cứu Jimmy ngay. Nhưng vào lúc thích hợp, Meghann, chúng ta sẽ về nhà ở Ballnamore. Dù sao cũng phải đi – giải thích cái chết của sư phụ với những người khác. Trong lúc chúng ta ở đó…chúng ta sẽ dốc mọi nguồn lực mà thầy đã để lại phía sau. Chúng ta làm điều tên khốn mục rữa đó đã làm và phát triển năng lực của chúng ta. Chúng ta là ma ca rồng, Meghann, và nó cho chúng ta một nguồn lực vô giá để giải quyết ân oán với Simon…thời gian.”
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Meghann lại là chính cô. Đôi mắt xanh lá sáng lên hy vọng và trông chờ. Nhưng rồi nó lại chuyển sang ảm đạm một lần nữa. “Em e rằng Simon đã xoay xở cưỡm nguồn tài nguyên đó khỏi em rồi, Charles.”
Charles nắm tay cô. “Meghann, em nói gì thế? Anh đã đoan chắc em đang hồi phục trong vài tuần vừa qua – em có vẻ mạnh hơn và anh đã thấy sự suy nhược bắt đầu giảm bớt. Rồi hai đêm vừa qua – anh biết em hầu như khóc suốt. Làm ơn kể anh nghe chuyện gì không ổn đi…hãy để anh giúp em.”
Meghann ngồi xuống nền cát lạnh. Charles ngồi bên cạnh, ước có cách nào đó xua đi cái nhìn căng thẳng, giận dữ, tuyệt vọng, buồn đau khỏi mắt cô.
“Charles,” cô lặng lẽ nói. “Không phải em đang cố kiệm lời hay giữ bí mật với anh. Chỉ là…em không biết phải nói sao. Em không thể mở lời.”
Charles choàng tay qua người cô. “Hãy cho mình thời gian.” Nhưng Meghann chỉ ngước lên với biểu hiện kỳ quặc nhất. Anh thấy được sự bi thương trong mắt cô, đau và sợ, xấu hổ…và sự chấp nhận đáng tò mò về một thứ gì đó. Đợi chút! Giờ anh đã nhớ một ánh mắt có thể so với cái cô đang có…trong những ngày còn là con người, khi anh phải nói với bệnh nhân của mình là họ đang chết dần…Một khi họ chấp nhận tin đó, họ cũng có vẻ cam chịu như Meghann.
Em nghĩ em sắp chết à, Meghann?
Cô thảng thốt ngẩng lên. Rất hiếm khi cô và Charles trò chuyện qua ý niệm…họ thích trao đổi theo cách con người hơn.
“Em không biết,” cô ôn tồn nói. “Em…em đoán em nên nói từ đầu.” Cô lại gặp tia nhìn của anh, và lần này sự hổ thẹn đã hằn sâu trong mắt cô…và màu đỏ che phủ hai bên má. “Em chưa bao giờ kể anh mọi chuyện xảy ra giữa em và Simon sau khi hắn giết Alcuin.”
“Anh không muốn làm bẽ mặt em bằng thói tọc mạch,” Charles nói.
“Em biết ơn anh vì chuyện đó, và em đã hy vọng không bao giờ phải kể với anh. Em muốn quên chuyện đã xảy ra. Nhưng giờ - ”
Charles choàng tay ôm cô. “Meghann, anh đã bảo em một lần rồi – việc em đã làm gì để sống sót không quan trọng. Anh nghĩ anh biết một vài chuyện trong số những thứ làm em buồn…Đừng quên anh đã nghe mọi lời tên khốn đó nói trong lúc hắn nghĩ anh đã bất tỉnh. Chuyện gì đang gặm nhấm em? Có phải em sợ rằng mình…có cảm giác với hắn không?”
Meghann cười chua chát. “Giờ em còn có nhiều chuyện đáng lo hơn. Nhưng nói đến chuyện đó… em đã có nhiều thời gian hơn để nghĩ về nó. Sự thật đó thực sự làm em bất an… chuyện em đã nói là em yêu hắn, chuyện em gần như đã muốn cắt dây buộc khi hắn đang nằm trên cái trăn.”
“Đó chỉ là do hắn dùng sức mạnh của hắn với tư cách chủ nhân của em để buộc em làm theo ý hắn thôi – không có gì cả. Không phải em đang yêu hắn đâu.”
Meghann nhún vai. “Em ước đó là sự thật. Nhưng em nghĩ một phần trong em…phần xấu xa, có lẽ hắn đã đặt nó vào khi hắn biển đổi em… phần ấy trong em yêu hắn. Nếu không hắn đã không bao giờ có thể ép buộc em hưởng ứng hắn khi bọn em ở riêng với nhau. Và đó là trước khi hắn rót thứ thuốc kia xuống cổ họng em. Có một chuyện hắn đã nói…em thấy một khía cạnh của hắn mà không ai từng thấy. Đó có thể là thật…hắn không dịu dàng với bất cứ ai, chỉ mình em thôi.”
“Thế là đủ cho em sao?” Charles hỏi cô.
“Tất nhiên không!” cô đáp nhanh. “Không, em đã có thứ tốt hơn rất nhiều với Jimmy…đó là lý do gã con hoang cố hết sức lôi Jimmy đi. Điều em cố gắng nói là thầy Alcuin đã đúng…em không thể chống đối Simon khi em ở riêng với hắn. Khi anh ở đó, khi Jimmy ở đó với em…em có thể phớt lờ sự ràng buộc, sự liên kết, hay mối liên hệ, hay bất kì cái quỷ quái gì hắn dùng để trói buộc em.”
“Anh nghĩ việc em phớt lờ Bá tước Baldevar làm hắn phát điên – vì hắn sẽ không bao giờ có được thứ hắn muốn từ em.”
Meghann thở dài. “Anh sai rồi…Simon đã có chính xác điều hắn muốn ở em. Em đã nói với hắn là em yêu hắn…và em đã nghĩ như vậy. Em nghĩ điều đó rất quan trọng, việc đó sẽ không xảy ra nếu em không cảm thấy yêu hắn, thấy rằng em muốn thuộc về hắn trong khoảnh khắc đó.”
“Cái gì không xảy ra? Hắn đã làm gì em vậy Meghann?”
“Sau khi hắn cho em uống thuốc, bọn em đã làm tình.”
“Anh đã đoán thế.”
“Vậy anh có đoán được hắn đã khiến em triệu tập một nữ thần trong khi bọn em làm tình không?”
Một cái gì đó giá buốt xuất hiện sau gáy Charles – anh rùng mình vì anh bắt đầu hiểu Meghann đang hướng đến chuyện gì.
Cô gật đầu với vẻ hiểu ra của anh. “Em đã mang một nữ thần vào trong cơ thể mình… bọn em đã thi triển một dạng nghi lễ ân ái mạnh nhất trong ngày lễ Beltane…đêm của sự sinh sôi.” Meghann lại thở dài, và nhìn ra mặt nước đen ngòm với trò lướt sóng ồn ào. “Em đã nghĩ tất cả những gì Simon muốn đêm đó là tâm hồn em. Em không biết hắn sử dụng nghi thức đó để có được một thứ hữu hình hơn nhiều.”
Beltane…làm tình … triệu tập nữ thần… mắt Charles lướt khắp cơ thể bạn mình. Anh cầu nguyện rằng sự nghi ngờ ám muội của anh đã sai. Anh bắt đầu lắp bắp sợ sệt và phủ nhận. “Chúng ta sẽ giải cứu Jimmy, Meghann. Chúng ta sẽ tránh né Simon một cách an toàn ở Ballnamore và chúng ta sẽ làm như anh đã nói với em, tìm ra cách nào đó phát triển sức mạnh cho đến khi chúng ta ngang cơ – ”
Meghann cười buồn và đặt tay lên miệng anh để đẩy lùi những lời hứa cuồng loạn. “Charles à, em không có thời gian phát triển sức mạnh của mình.” Cô cầm bàn tay lạnh toát, run rẩy của anh và đặt lên bụng cô. “Em đang mang thai.”
Hết tập 1
Tháng 11/2010
Orkid & Cobevicam
(Hội những người hâm mộ Simon Baldevar)