← Quay lại trang sách

Chương 2

Chúng tôi hét lớn. Cả hai lấy hết sức bình sinh hét lên, biết rằng gió, đồi và khoảng cách sẽ ngăn bất kỳ đôi tai nào có thể nghe thấy âm vang tự do đầy âu lo ấy. Chúng tôi hét lên một cách phóng túng, để thêm tin tưởng vào công cuộc chạy trốn của mình. Nếu không có niềm tin, nỗi sợ sẽ choán lấy chúng tôi. Tôi đã thấy nỗi sợ gặm nhấm khi thúc ngựa nhanh hơn.

Chúng tôi đi về phía bắc, biết rằng anh chàng chăn ngựa vẫn sẽ nhìn theo cho tới khi chúng tôi khuất dạng sau những hàng cây. Khi đã tiến sâu vào trong rừng, chúng tôi tìm dòng suối mà tôi từng thấy trong những cuộc đi săn với các anh trai của mình và đi ngược lại qua những đoạn nước chảy nhỏ giọt, men theo con suối nông cho tới khi chúng tôi tìm thấy một bờ kè đá - một lối thoát không để lại dấu vết nào.

Khi tới được khu đất bằng phẳng, chúng tôi vẫn dứt khoát không chịu lùi bước và phi như thể có một con quái vật đang đuổi theo đằng sau. Chúng tôi cứ thế cưỡi ngựa đi, men theo con đường vắng ôm lấy bìa rừng thông san sát - một nơi trú ẩn nếu chúng tôi cần phải nấp vào nhanh chóng. Thỉnh thoảng, chúng tôi chóng mặt vì cười, đôi lúc nước mắt chảy ngược hai bên má, nhưng phần lớn thời gian chúng tôi không nói gì, vẫn chưa tin được rằng mình đã làm chuyện đó.

Sau một tiếng đồng hồ, tôi không biết cái gì đau hơn, đùi, bắp chân co cứng, hay tấm lưng bầm tím, tất cả đều không quen làm gì ngoài dáng đi hoàng gia cứng nhắc mà mấy tháng qua cha đã rèn giũa cho tôi. Ngón tay tôi tê đi vì giữ dây cương, nhưng Pauline không dừng lại, nên tôi cũng vậy.

Tà váy thướt tha phía sau như đang buộc tôi với một cuộc đời vô định, nhưng điều đó không làm tôi sợ bằng cuộc sống đã được định trước tôi từng trải qua. Cuộc sống này là giấc mơ tôi muốn thực hiện, giấc mơ mà chỉ trí tưởng tượng của tôi mới là ranh giới. Đây là cuộc sống chỉ mình tôi làm chủ.

Tôi không còn để ý tới thời gian, nhịp điệu của vó ngựa là thứ duy nhất vang lên, từng nhịp như nới rộng ra những khoảng cách. Và rồi, gần như cùng một lúc, hai con ngựa Ravian màu hạt dẻ lấp lánh cùng hí lên và đi chậm lại theo ý chúng, như thể chúng đã trao đổi một thông điệp bí mật. Ngựa Ravian là niềm tự hào của những chuồng gia súc ở Morrighan, và những con ngựa này đang cống hiến cho chúng tôi tất cả giá trị của chúng. Tôi nhìn thấy một chút ít quang cảnh phía tây lấp ló sau những tán cây cao. Vẫn còn ánh sáng mặt trời ít nhất là ba tiếng nữa. Chúng tôi chưa dừng lại được. Chúng tôi ghì cương ngựa chậm lại, và cuối cùng khi mặt trời lặn xuống sau dãy Adeluchi, chúng tôi tìm một nơi an toàn để dựng lều tối nay.

Tôi cẩn thận lắng nghe trong lúc băng qua những hàng cây và tìm kiếm một nơi phù hợp làm chỗ trú. Cổ tôi đau nhói khi lũ chim từ đằng xa bỗng kêu lên quang quác như một lời cảnh báo. Chúng tôi bắt gặp đống tàn tích đổ nát từ thời cổ đại, những mảnh tường và cột nhà giờ trông giống rừng hơn là một nền văn minh. Chúng phủ đầy rêu xanh và địa y, những thứ gần như duy nhất giữ cho những di tích này đứng vững. Có lẽ đống tàn tích này từng thuộc về một ngôi đền tráng lệ, giờ đây dương xỉ và dây leo đã đưa chúng trở về với thiên nhiên. Pauline hôn lên mu bàn tay, vừa để cầu may, vừa để được bảo vệ khỏi những linh hồn còn vất vưởng đâu đây, rồi cô thúc ngựa đi nhanh hơn. Tôi không hôn tay mình, cũng không thúc ngựa đi nhanh hơn, mà thay vào đó, tôi tò mò ngắm nhìn những dấu ấn phủ xanh còn sót lại của một thời đại khác, lúc nào cũng vậy, đầy ngưỡng mộ những người đã gây dựng nên chúng.

Cuối cùng chúng tôi cũng tới được một mảnh rừng trống. Những tia nắng cuối ngày sắp tắt hẳn, và cả hai thì sắp sửa rơi khỏi yên ngựa, chúng tôi ngầm đồng ý rằng đây chính là nơi để dựng lều. Tôi chỉ muốn được đổ gục người trên cỏ và ngủ tới sáng hôm sau, nhưng lũ ngựa cũng đã thấm mệt và cần được chăm sóc, vì chúng là thứ duy nhất giúp chúng tôi chạy trốn.

Chúng tôi tháo những chiếc yên, để chúng rơi tự do xuống đất bởi chúng tôi không còn sức lực nữa, rồi chúng tôi giũ tấm chăn ẩm ra và treo nó lên cành cây cho khô. Chúng tôi vỗ mông lũ ngựa, thế là chúng đi thẳng đến dòng suối để uống nước.

Pauline và tôi gục xuống cùng nhau, cả hai đều quá mệt mỏi để có thể ăn, mặc dù chúng tôi đều chưa cho gì vào bụng cả ngày nay. Từ sáng chúng tôi đã quá lo lắng về kế hoạch bí mật của mình nên không kịp ăn gì tử tế. Mặc dù tôi đã tính tới chuyện bỏ trốn trong nhiều tuần, việc này vẫn vô cùng khó tin, mãi cho tới bữa tiệc chia tay cùng gia đình tối qua tại Sảnh Aldrid. Đó là lúc mọi thứ thay đổi và điều không tưởng trở thành lựa chọn duy nhất của tôi. Khi những lời chúc và tiếng cười vang vọng khắp phòng, và tôi đang ngộp thở dưới sức nặng của cuộc vui và những nụ cười mãn nguyện của những nhà cầm quyền, mắt tôi bắt gặp ánh mắt Pauline. Cô ấy đang đứng đợi chỗ bức tường phía xa với những người hầu khác. Khi tôi lắc đầu, cô ấy hiểu. Tôi không thể làm được. Cô ấy gật đầu đáp lại.

Đó là một cuộc trao đổi thầm lặng mà không ai khác để ý. Đến tối muộn khi mọi người đã về nghỉ, cô ấy trở về buồng của tôi và chúng tôi bắt đầu lên kế hoạch. Có quá ít thời gian và quá nhiều thứ để sắp xếp, hầu như tất cả đều xoay quanh việc làm thế nào để có được hai con ngựa đã thắng sẵn yên cương, về điều này thì cả hai chúng tôi đều không biết. Vào lúc bình minh, Pauline đi qua chỗ Chủ quản chuồng ngựa, người đang bận rộn chuẩn bị các đội cho lễ rước hoàng gia và nói chuyện nhẹ nhàng với cậu chàng chăn ngựa trẻ nhất, một chàng trai thiếu kinh nghiệm sẽ quá sợ hãi để đặt câu hỏi về một yêu cầu trực tiếp từ người của nữ hoàng. Tới lúc này, kế hoạch vội vàng, chắp vá của chúng tôi đã thành công.

Mặc dù đã quá mệt, không thể ăn được gì, khi mặt trời xuống thấp và ánh sáng mờ dần, cảm giác kiệt sức nơi chúng tôi nhường chỗ cho nỗi sợ. Chúng tôi nhặt củi để giữ cho những sinh vật ẩn nấp trong rừng cách chúng tôi một khoảng an toàn, hoặc ít nhất cho phép chúng tôi nhìn thấy răng của chúng trước khi chúng ăn thịt cả hai. Bóng tối đến nhanh và che khuất toàn bộ thế giới bên ngoài vòng tròn nhỏ lập lòe sưởi ấm chân hai đứa. Tôi nhìn ngọn lửa bập bùng trước mặt, lắng nghe tiếng rắc, tiếng rít và tiếng sột soạt của gỗ. Đây là những âm thanh duy nhất, nhưng chúng tôi lắng tai nghe ngóng nhiều thứ hơn.

“Người nghĩ là có gấu không?” Pauline hỏi.

“Chắc chắn rồi.” Nhưng tâm trí tôi lại nghĩ về hổ.

Tôi đã từng tận mắt gặp hổ khi mới lên mười, gần tới mức tôi cảm nhận được hơi thở, tiếng gầm, nước dãi và vẻ to lớn của nó chuẩn bị nuốt trọn lấy tôi. Tôi chờ chết. Tôi không hiểu vì sao nó không tấn công tôi luôn, nhưng tiếng gọi từ đằng xa của anh trai đang cố gắng tìm tôi đã giúp tôi sống sót. Con hổ lần vào rừng nhanh như lúc nó vồ tới. Không ai tin lời tôi kể. Đúng là đã có vài vụ về hổ ở Cam Lanteux, nhưng con số rất ít ỏi. Morrighan không phải địa bàn của chúng. Đôi mắt vàng bóng của con quái thú vẫn ám ảnh tôi trong mơ. Tôi nhìn qua đống lửa về phía bóng đêm, nơi con dao găm vẫn nằm trong túi sau yên ngựa, chỉ cách vài bước chân từ bán kính an toàn trong vùng sáng của chúng tôi. Thật ngốc nghếch làm sao, giờ tôi mới nghĩ tới nó.

“Hay tệ hơn những con gấu, có thể là lũ man di,” tôi nói đùa với giọng kinh hoàng, cố gắng làm dịu tâm trạng của cả hai. Đôi mắt của Pauline mở to, một nụ cười nở sau đôi mắt ấy.

“Nghe đâu chúng sinh sản như thỏ và ăn đầu mấy con vật nhỏ.”

“Và chỉ giao tiếp bằng những tiếng gầm gừ.” Tôi cũng đã nghe những câu chuyện.

Lính tráng kể lại những câu chuyện từ các cuộc tuần tra của họ về những tập tục tàn bạo và số lượng ngày càng tăng của lũ man di. Chỉ vì chúng mà mối hiềm khích lâu đời giữa Morrighan và Dalbreck đã bị gạt sang một bên và một liên minh không mấy dễ chịu đã được thiết lập - với cái giá phải trả là tôi. Có một vương quốc hung tợn ở phía bên kia lục địa đang ngày càng lớn mạnh. Người ta đồn rằng vương quốc đó đang mở rộng biên giới và sẽ trở thành một mối đe dọa hơn là một người láng giềng văn minh, hay ít nhất là hậu duệ của Những người còn lại. Khi kết hợp cùng nhau, lực lượng của Morrigan và Dalbreck có thể rất lớn mạnh, nhưng khi đứng một mình thỉ cả hai đều dễ bị tổn hại một cách thê thảm. Chỉ có sông Cả và Cam Lanteux mới cầm chân được tộc người man rợ.

Pauline ném một cành khô vào đống lửa. “Người có năng khiếu về ngôn ngữ, Người sẽ không gặp vấn đề gì với tiếng gầm gừ của những kẻ man rợ đâu. Đó cũng là cách nói chuyện của một nửa bộ máy quan lại cạnh đức vua mà.”

Chúng tôi phá lên cười khúc khích, bắt chước tiếng gầm gừ của Đại pháp quan và tiếng thở dài kiêu kỳ của Học giả.

“Người đã từng gặp một kẻ như vậy chưa?” Cô ấy hỏi.

“Tôi? Gặp một kẻ man rợ? Tôi bị kìm kẹp mấy năm qua, còn chẳng được thấy gì.” Những tháng ngày tự do đi lại trên những ngọn đồi và chơi đuổi bắt với các anh đã chẳng còn khi cha mẹ quyết định rằng do tôi đã bắt đầu trông giống một thiếu nữ, tôi cũng nên cư xử như vậy. Tôi bị tước mất những tháng ngày tự do được cùng Walther, Regan và Bryn vui đùa, được khám phá những đống đổ nát trong rừng, đua ngựa qua những cánh đồng, săn bắt những con thú nhỏ, hay tham gia vào những trò ranh mãnh khác. Khi chúng tôi lớn lên, những trò nghịch ngợm của họ được bỏ qua, còn tôi thì không, tôi hiểu rằng từ lúc đó, tôi được nuôi dưỡng theo một cách khác các anh trai mình.

Sau khi những hoạt động của mình bị hạn chế lại, tôi bắt đầu học được cách chuồn ra ngoài mà không ai biết - như cách tôi làm hôm nay. Đây không phải là một kỹ năng cha mẹ tôi coi trọng, nhưng tôi rất tự hào về điểm này. Học giả cũng nghi ngờ những biểu hiện của tôi và có cài một số bẫy, nhưng tôi có thể dễ dàng vượt qua chúng. Ông ta biết tôi đã lục lọi phòng đọc xưa, điều này là cấm kị vì những cuộn sách này vô cùng mỏng manh với đôi tay bất cẩn như của tôi. Nhưng hồi đó, dù tôi đã tìm cách trốn ra khỏi thành, thì cũng không có nơi nào để đi tiếp. Tất cả mọi người ở Civica đều biết tôi là ai, và cha mẹ tôi rồi cũng sẽ hay tin. Do đó, những cuộc trốn chạy của tôi hầu như chỉ giới hạn ở việc thỉnh thoảng đi dạo vào ban đêm tới mấy căn phòng tối phía sau để chơi bài hoặc xúc xắc với các anh và những người bạn đáng tin cậy của họ, những người biết giữ mồm giữ miệng về em gái của Walther, có người thậm chí còn đồng cảm với cảnh ngộ của tôi. Các anh trai tôi luôn thích thú với vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt bạn bè của họ khi tôi đối xử với mọi người như cách mọi người đối xử với tôi. Mọi từ ngữ và chủ đề đều không bị ảnh hưởng bởi giới tính hay địa vị của tôi, và những cuộc nói chuyện bỗ bã đó đã dạy tôi theo những cách mà một gia sư hoàng gia không bao giờ có thể làm được.

Tôi khum tay che mắt như thể đang nhìn vào khu rừng tối tăm để tìm kiếm chúng. “Tôi hoan nghênh sự xuất hiện của một kẻ man di ngay bây giờ. Những kẻ mọi rợ, hãy xuất hiện đi!” Tôi hét. Không có tiếng trả lời. “Tôi tin rằng chúng ta đã làm họ sợ.” Pauline cười, nhưng chúng tôi đều cảm nhận được vẻ can đảm đầy lo lắng này. Cả hai chúng tôi đều biết thỉnh thoảng vẫn có một nhóm nhỏ những kẻ như vậy trong rừng, chúng vượt từ Venda vào các vùng cấm của Cam Lanteux. Thậm chí, đôi khi chúng còn liều lĩnh xông vào Morrighan và Dalbreck, rồi biến mất dễ dàng như bầy sói khi bị truy đuổi. Hiện tại, chúng tôi vẫn ở rất gần trung tâm Morrighan nên không cần cảnh giác về chúng. Tôi hy vọng. Nhiều khả năng là chúng tôi sẽ gặp phải những kẻ lang thang, những người du mục trôi dạt đôi khi đi lạc khỏi Cam Lanteux hơn. Tôi chưa bao giờ tận mắt thấy bất kỳ thứ gì như thế, nhưng đã nghe nói về những tập tục khác thường của họ. Họ cưỡi trên những chiếc xe ngựa đầy màu sắc để buôn đồ lặt vặt, mua đồ dùng, bán những lọ thuốc bí ẩn hoặc đôi khi chơi nhạc để kiếm một, hai đồng xu, nhưng họ không phải là thứ tôi lo lắng nhất. Nỗi lo lớn nhất của tôi là cha mình và những gì tôi đã lôi kéo Pauline vào. Có quá nhiều điều chúng tôi không có thời gian để thảo luận vào đêm qua.

Tôi quan sát cách cô ấy lơ đãng nhìn đống lửa, thêm củi khi cần. Pauline là người tháo vát, nhưng tôi biết cô cũng có những nỗi sợ riêng, và điều đó khiến cô ấy dũng cảm hơn tôi rất nhiều. Cô ấy sẽ mất tất cả sau những gì chúng tôi vừa làm. Tôi thì sẽ có được mọi thứ tôi muốn.

“Tôi xin lỗi, Pauline. Tôi đã lôi cậu vào mớ bòng bong này.”

Cô ấy nhún vai. “Dù sao thì tôi cũng sẽ rời đi. Tôi đã nói rồi mà.”

“Nhưng không phải thế này. Đáng lẽ cậu có thể rời đi êm đẹp hơn nhiều.”

Cô ấy cười, không thể không đồng tình. “Có lẽ vậy.” Nụ cười của cô ấy dần tắt, đôi mắt tìm kiếm khuôn mặt tôi. “Nhưng tôi không bao giờ có thể rời đi vì một lý do nào quan trọng được như vậy. Không phải lúc nào chúng ta cũng có thể đợi thời điểm hoàn hảo.”

Tôi không xứng đáng có một người bạn như cô ấy. Tôi đau đớn trước lòng trắc ẩn mà cô ấy dành cho tôi. “Chúng ta sẽ bị săn đuổi,” tôi nói. “Sẽ có một khoản tiền thưởng cho ai bắt được tôi.” Đây là điều mà đêm qua chúng tôi đã không nói đến.

Cô ấy ngoảnh mặt đi và lắc đầu nguầy nguậy. “Không, không phải từ cha của Người.”

Tôi thở dài, co chân ngồi bó gối và nhìn chằm chẳm vào đống than hồng rực gần đó. “Đặc biệt là từ cha tôi. Tôi đã thực hiện một hành động phản quốc, giống như một người lính trong quân đội của cha đào ngũ vậy. Và tệ hơn, tôi đã làm bẽ mặt cha. Tôi đã khiến cha trông yếu đuối. Đám người trong nội các sẽ không để cha quên điều đó. Cha sẽ phải hành động.”

Cô ấy cũng hoàn toàn đồng ý với điều này. Từ năm tôi mười hai tuổi, với tư cách là thành viên của hoàng tộc, tôi đã được yêu cầu phải tham dự và chứng kiến các vụ hành quyết những kẻ phản bội. Đó là điều hiếm khi xảy ra, vì treo cổ công khai là một biện pháp ngăn chặn được cho là hiệu quả, nhưng cả hai chúng tôi đều biết câu chuyện của chính chị gái của cha tôi. Bà tự sát bằng cách gieo mình từ Tháp Đông xuống trước khi tôi được sinh ra. Con trai bà đã đào ngũ, và bà biết rằng ngay cả cháu trai của nhà vua cũng sẽ không được tha tội. Đúng như vậy. Anh ấy bị treo cổ vào ngày hôm sau, và cả hai đều bị chôn trong sự ô nhục, trong cùng một ngôi mộ không tên. Có những điều không bao giờ được sai phạm ở Morrighan. Lòng trung thành là một trong số đó.

Pauline cau mày. “Nhưng Người không phải là một người lính, Lia. Người là con gái của ông ấy. Người không có sự lựa chọn, và điều đó có nghĩa là tôi không có lựa chọn nào khác. Không ai đáng bị ép buộc phải kết hôn với người mà họ không yêu.” Cô ấy nằm xuống, nhìn lên những vì sao và nhăn mũi. “Và nhất là với một hoàng tử già nua, cổ lỗ sĩ.”

Chúng tôi lại phá lên cười, tôi biết ơn Pauline, nhiều hơn cả biết ơn không khí tôi đang hít thở lúc này. Chúng tôi cùng nhau ngắm nhìn những chòm sao lấp lánh, và cô kể cho tôi nghe về Mikael, những lời hứa họ đã có với nhau, những điều ngọt ngào mà anh thì thầm vào tai cô và những kế hoạch họ sẽ thực hiện khi anh ấy trở về sau chuyến tuần tra cuối cùng với đoàn Hộ vệ Hoàng gia vào cuối tháng. Tôi thấy tình yêu trong mắt cô và sự thay đổi trong giọng nói của cô khi nói về anh.

Cô nói với tôi rằng cô nhớ anh nhiều như thế nào, và tin tưởng anh ấy sẽ tìm thấy cô vì anh ấy hiểu cô hơn ai khác. Họ đã từng thao thao bất tuyệt về Terravin - về cuộc sống mà họ có thể xây dựng ở đó và những đứa trẻ họ sẽ nuôi dạy. Cô càng nói nhiều, nỗi đau trong tôi càng lớn. Tôi chỉ có những suy nghĩ mơ hồ, trống rỗng về tương lai, hầu hết là những gì tôi không muốn, trong khi Pauline có những giấc mơ được đắp xây với người thật và những chi tiết thật. Cô ấy đã ấp iu tương lai với một người khác.

Tôi tự hỏi sẽ như thế nào nếu có một người hiểu tôi rất rõ, một người nhìn thấu tâm hồn tôi, một người mà chỉ cần chạm vào là có thể xua đi mọi suy nghĩ khác khỏi tâm trí tôi. Tôi cố gắng tưởng tượng một người cũng khao khát những điều tương tự như tôi và muốn dành phần đời còn lại của anh ấy với tôi, chứ không phải vì điều đó giúp hoàn thành một thỏa thuận không tình yêu trên giấy.

Pauline siết chặt tay tôi và ngồi dậy, châm thêm củi vào đống lửa. “Chúng ta nên ngủ một chút để mai có thể bắt đầu sớm.”

Cô ấy nói đúng. Chúng tôi còn ít nhất một tuần rong ruổi nữa, nếu chúng tôi không bị lạc. Pauline từ rất lâu đã không tới Terravin và không rõ đường đi, và tôi cũng chưa từng đến đó, vì vậy chúng tôi chỉ có thể làm theo bản năng của cô và dựa vào sự giúp đỡ của những người lạ qua đường. Tôi trải một tấm chăn trên mặt đất cho chúng tôi ngủ và phủi những cọng lá rừng trên tóc.

Cô ấy nhìn tôi ngập ngừng. “Người có phiền không khi tôi cầu nguyện những lời tưởng nhớ thánh thần trước? Tôi sẽ cầu nguyện thật nhẹ nhàng.”

“Tất nhiên là nên rồi,” tôi thì thầm, cố gắng thể hiện thái độ tôn trọng và cảm thấy có chút tội lỗi vì mình không làm điều đó. Pauline trung thành với đức tin, trong khi tôi không giấu giếm sự coi thường của mình đối với những truyền thống, thứ đã định đoạt tương lai của tôi.

Cô quỳ xuống, lẩm nhẩm những lời cầu nguyện như thôi miên, như những hợp âm nhẹ nhàng của cây đàn hạc vang vọng khắp tu viện. Tôi nhìn cô ấy, nghĩ rằng định mệnh thật ngang trái làm sao. Cô ấy có thể trở thành một người Con gái trưởng của Morrighan tốt hơn tôi nhiều, người con gái mà cha mẹ tôi hằng mong muốn, trầm lặng và khéo ăn nói, kiên nhẫn, trung thành với những lối sống cũ, có một trái tim thuần khiết, hiểu rõ điều không cần nói, gần như có năng lực hơn bao giờ hết, hoàn hảo cho vị trí Con gái trưởng về mọi mặt.

Tôi nằm xuống và lắng nghe câu chuyện trong bài kinh cầu của cô, câu chuyện về người Con gái trưởng đầu tiên sử dụng năng lực mà các vị thần ban tặng để dẫn dắt Những người còn lại được lựa chọn rời khỏi đống hoang tàn đến một vùng đất hứa, bỏ lại một thế giới đã lụi tàn và xây dựng một thế giới mới, một thế giới đầy hy vọng. Trong giọng hát ngọt ngào của cô ấy, câu chuyện thật đẹp, đầy cứu rỗi và mê hoặc, tôi bị lạc trong nhịp điệu của nó, lạc vào chiều sâu của rừng cây xung quanh, lạc vào thế giới bên kia, lạc vào sự kỳ diệu của một thời đã qua. Trong những nốt nhạc nhẹ nhàng của cô ấy, câu chuyện đã đi đến tận điểm khởi thủy của vũ trụ và trở lại một lần nữa. Tôi gần như có thể hiểu nó.

Tôi nhìn chằm chằm vào bầu trời cao trên những rặng thông, xa xôi và không thể chạm tới, lấp lánh, sống động, và một khao khát lớn lên trong tôi, khao khát được chạm tới những phép mầu ấy. Những tán cây cũng vươn mình về phía phép mầu, sau đó đồng loạt rùng mình như thể một đội quân ma vừa quét qua những cành lá phía trên - cả một thế giới đầy hiểu biết nằm ngoài tầm với của tôi.

Tôi nghĩ về tất cả những khoảnh khắc giấu kín của mình khi còn là một đứa trẻ, nửa đêm lẻn đi tới nơi yên tĩnh nhất của tòa thành - mái nhà - nơi mọi tiếng ồn đều mờ đi và tôi trở thành một trong những đốm sáng trầm lặng kết nối với vũ trụ. Ở đó tôi cảm thấy gần gũi, với một thứ gì đó tôi không thể gọi tên.

Giá như con có thể với tay và chạm vào những vì sao, con sẽ biết mọi thứ. Con sẽ hiểu.

Biết gì cơ, con gái yêu?

Điều này, tôi trả lời, đưa tay đặt lên ngực. Tôi không thể lý giải cảm giác nhức nhối bên trong mình.

Không có gì đâu, con yêu. Chỉ là cái lạnh của màn đêm thôi. Mẹ khẽ ôm tôi vào lòng và dẫn tôi trở lại giường. Sau đó, khi những chuyến lang thang vào ban đêm của tôi không dừng lại, bà đã thêm một ổ khóa vào cửa sân thượng ngay ngoài tầm với của tôi.

Pauline cuối cùng cũng cầu nguyện xong, những lời sau cuối của cô là một lời thì thầm đầy tôn kính. Mãi mãi là như vậy.

“Mãi mãi, tôi tự nhủ, thầm hỏi không biết mãi mãi là bao lâu.

Cô cuộn mình trên tấm chăn bên cạnh tôi, và tôi kéo chiếc áo choàng cưới lên đắp cho cả hai. Sự im lặng đột ngột khiến khu rừng như tiến lại gần một bước đầy đáng sợ, và vòng tròn ánh sáng của chúng tôi nhỏ dần.

Pauline nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng những sự kiện xảy ra trong ngày vẫn quặn lại trong tôi. Mọi mệt nhọc dường như không còn quan trọng nữa. Những thớ cơ rã rời của tôi co giật, và tâm trí tôi nhảy từ suy nghĩ này sang suy nghĩ khác như một con dế không may né tránh một cú giẫm chân. Niềm an ủi duy nhất khi tôi nhìn lên những vì sao đang nhấp nháy là vị hoàng tử của Dalbreck có lẽ cũng vẫn còn thức, đang tức giận chen lấn về nhà trên một con đường hằn lún, bộ xương già nhức nhối trong một cỗ xe lạnh lẽo, khó chịu - không có cô dâu trẻ nào sưởi ấm ông ta.