← Quay lại trang sách

Chương 3

Tôi thắt lại khóa túi của mình. Tôi đã có đủ đồ để tồn tại trong hai tuần tới, và đủ tiền trong túi nếu tôi cần duy trì lâu hơn. Chắc chắn sẽ có một hoặc hai nhà trọ trên đường đi. Cô ấy không thể đi quá xa cung thành trong một ngày.

“Tôi không thể để Người làm điều này.”

Tôi mỉm cười với Sven. “Anh nghĩ anh có lựa chọn hay sao?”

Tôi không còn là đứa trẻ cần anh phải bảo vệ. Tôi đã là một người đàn ông trưởng thành, cao hơn anh năm phân và nặng hơn anh mười bốn kí, và đủ thất vọng dồn nén để trở thành một kẻ thù đáng gờm.

“Người vẫn còn tức giận. Mới chỉ có vài ngày thôi. Hãy chờ thêm vài ngày nữa.”

“Tôi không tức giận. Có lẽ còn thích thú. Tò mò.”

Sven giật dây cương từ tay tôi, khiến con ngựa giật nảy mình. “Người đang tức giận vì cô ấy đã nghĩ đến điều đó trước Người.”

Đôi khi tôi ghét Sven. Đối với một chiến binh mặt đầy sẹo, anh quá nhạy bén. Tôi lấy lại dây cương. “Chỉ thấy thích thú. Và tò mò,” tôi hứa với anh ấy.

“Người đã nói điều đó rồi.”

“Đúng là tôi đã nói vậy.” Tôi đặt tấm yên mềm lên lưng con ngựa của mình, kéo nó xuống dọc hai vai ngựa và xoa phẳng các nếp nhăn.

Sven không thấy có gì thú vị về sự mạo hiểm của tôi và tiếp tục cố gắng thuyết phục khi tôi điều chỉnh yên ngựa. Tôi hầu như bỏ ngoài tai những lý lẽ đó. Tôi chỉ thấy hào hứng khi được đi xa. Cha tôi tỏ ra khó chịu hơn nhiều so với tôi, ông cho rằng đó là một sự sỉ nhục có tính toán. Loại vua nào không thể kiểm soát nổi con gái của mình? Và đó là một trong những câu trả lời hợp lý hơn của ông ấy.

Ông và nội các của mình đã dàn quân đến các đơn vị đồn trú quan trọng bên ngoài để củng cố và phô trương nguồn sức mạnh mang tính quyết định trước mặt Morrighan. Liên minh không mấy dễ chịu đã sụp đổ, nhưng tệ hơn cả chiến tranh và thuyết âm mưu là cái nhìn đau buồn từ mẹ tôi. Bà đã thảo luận về việc tìm kiếm một cô dâu khác ở một trong những vương quốc nhỏ hơn, hoặc thậm chí trong giới quý tộc của chúng tôi, hoàn toàn quên mất mục đích của cuộc hôn nhân này.

Tôi đặt chân vào bàn đạp và đu lên yên ngựa. Con ngựa của tôi khịt mũi và giậm chân, háo hức như chính chủ nhân của nó vậy.

“Đợi đã!” Sven nói, đứng ngáng đường tôi, một hành động ngu ngốc đối với một người có chuyên môn về ngựa - đặc biệt là con ngựa của tôi. Anh kịp dừng lại và tránh sang một bên. “Người thậm chí không biết cô ấy đã đi đâu. Người sẽ tìm cô ấy như thế nào?”

Tôi nhướn mày. “Anh không có niềm tin vào khả năng của mình sao, Sven. Hãy nhớ rằng, tôi đã được những người giỏi nhất dạy dỗ.”

Tôi gần như có thể nhìn thấy anh tự nguyền rủa chính mình. Anh luôn nhắc đi nhắc lại điều đó khi tôi không tập trung, véo tai tôi khi tôi vẫn thấp hơn anh hai cái đầu, nhắc nhở tôi rằng tôi có một người thầy tốt nhất và tôi không nên lãng phí thời gian quý báu của anh. Tất nhiên, cả hai chúng tôi đều biết điều đó thật trớ trêu. Anh ấy nói đúng. Tôi có người thầy tốt nhất. Sven đã dạy tôi rất tốt. Tôi được gửi tới học chỗ anh lúc tám tuổi, trở thành thiếu sinh quân năm mười hai tuổi, được tuyên thệ năm mười bốn tuổi, và là một người lính chính thức vào năm mười sáu tuổi. Tôi đã trải qua nhiều năm dưới sự dạy dỗ của Sven hơn là với cha mẹ của mình. Tôi là một người lính hoàn hảo, một phần không nhỏ nhờ công anh ấy, đạt kết quả xuất sắc trong tất cả các khóa huấn luyện, điều này chỉ khiến chuyện càng trở nên chua chát hơn. Tôi có lẽ là người lính non nớt nhất trong lịch sử.

Các tiết học của Sven có cả bài tập về lịch sử quân sự hoàng gia - những chiến công của cha ông tôi - rất nhiều. Hoàng gia của Dalbreck luôn có nhiều tước hiệu, kể cả cha tôi. Ông đã thăng lên cấp tướng trong khi ông nội tôi vẫn ngồi trên ngai vàng, nhưng vì tôi là người thừa kế duy nhất của người thừa kế duy nhất, nên việc luyện tập của tôi đã bị hạn chế rất nhiều. Tôi thậm chí không có một người anh em họ nào để thế chỗ. Tôi cưỡi ngựa cùng một đại đội nhưng không bao giờ được phép ra tiền tuyến, sức nóng của trận chiến đã nguội lạnh từ lâu trước khi tôi được đưa vào bất kỳ trận nào, và thậm chí sau đó họ bao vây tôi với đội hình mạnh nhất để bảo vệ tôi khỏi pháo sáng.

Để bù lại, Sven luôn giao cho tôi gấp đôi những công việc bẩn thỉu và thấp kém nhất trong đội để dập tắt bất kỳ điều tiếng nào về tình trạng được ưu ái của tôi, từ việc dọn chuồng ngựa, đánh giày, cho đến bốc vác và khiêng xác chết đi chôn. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy vẻ oán giận trên khuôn mặt đồng đội của mình hay nghe thấy điều đó trên môi của họ, nhưng tôi cảm nhận được sự thương hại của họ. Một người lính chưa qua thử thách, dù được huấn luyện chuyên nghiệp đến đâu, cũng chẳng phải là người lính thực thụ.

Sven lên ngựa và đi cùng tôi. Tôi biết anh ấy sẽ không đi xa. Mặc dù anh ấy rất bực tức về kế hoạch của tôi - bởi vì anh ấy bị ràng buộc với nghĩa vụ - anh ấy cũng bị ràng buộc bởi mối quan hệ bền chặt của chúng tôi trong suốt những năm tháng qua.

“Làm sao tôi biết Người ở đâu?”

“Anh sẽ không biết được đâu. Ý hay mà, không đúng hả?”

“Tôi sẽ nói gì với đức vua và nữ hoàng?”

“Nói với họ rằng tôi đã đến lều săn bắn và ở đó cả mùa hè để hờn dỗi. Nghe vậy họ sẽ thích. Một nơi trú ẩn an toàn tốt đẹp.”

“Cả mùa hè?”

“Có thể.”

“Lỡ có chuyện gì đó xảy ra?”

“Đúng. Tôi hy vọng là có. Anh đang tự đẩy mình vào thế khó đó, anh biết không?”

Tôi liếc mắt nhìn anh đang quan sát hành trang của tôi, một dấu hiệu cho thấy anh thực sự cam chịu trước việc tôi chuẩn bị biến đi mất dạng. Nếu tôi không phải là người thừa kế ngai vàng, anh ấy sẽ không lưỡng lự đến như vậy. Anh ấy biết anh ấy đã huấn luyện tôi đương đầu với những điều tồi tệ và bất ngờ nhất. Kỹ năng của tôi, ít nhất là trong các buổi tập, đã được tỏ rõ. Anh càu nhàu, ra hiệu sự chấp thuận miễn cưỡng của mình. Phía trước là một khe núi hẹp, nơi hai con ngựa không thể song hành được nữa, và tôi biết đó sẽ là điểm quay đầu của anh. Ngày đã sắp tàn.

“Người sẽ chất vấn cô ấy chứ?”

“Không. Có lẽ tôi thậm chí sẽ không nói chuyện với cô ấy.”

“Tốt, tốt hơn là Người không nên. Nếu Người có làm vậy, hãy để ý âm “r” và âm “l” của mình. Kẻo Người sẽ để lộ quê hương của mình.”

“Rõ rồi,” tôi nói để trấn an anh ấy rằng tôi đã nghĩ đến mọi thứ, nhưng đúng là tôi đã bỏ qua chi tiết đó.

“Nếu Người cần báo tin cho tôi, hãy sử dụng ngôn ngữ cũ, đề phòng chuyện bất trắc.”

“Tôi sẽ không thư từ gì đâu.”

“Làm gì đi chăng nữa, đừng nói cho cô ấy biết Người là ai. Người đứng đầu Dalbreck can thiệp vào chuyện của Morrighan có thể bị coi là hành động gây hấn.”

“Anh nhầm tôi với cha rồi, Sven. Tôi không phải là người đứng đầu vương quốc.”

“Người sẽ thừa kế ngai vàng và đại diện cho đức vua. Xin đừng làm vấn đề tồi tệ hơn cho Dalbreck hay cho những người lính của Người.”

Chúng tôi cưỡi ngựa trong yên lặng.

Tại sao tôi lại ra đi? Có ích gì nếu tôi không đưa cô ấy trở lại hoặc thậm chí không nói chuyện với cô ấy? Tôi biết những suy nghĩ này đang quay cuồng trong đầu Sven, nhưng nó không giống như những gì anh ấy tưởng tượng. Tôi không tức giận vì cô ấy đã nghĩ đến việc chạy trốn trước tôi. Tôi đã nghĩ đến điều đó từ lâu, khi cuộc hôn nhân lần đầu tiên được cha tôi đề xuất, nhưng ông đã thuyết phục tôi vì lợi ích của Dalbreck và rằng mọi người sẽ không quan tâm nếu tôi có người tình khác sau cuộc hôn nhân. Tôi tức giận vì cô ấy có đủ can đảm để làm những gì tôi không dám. Cô gái này là ai mà dám thách thức cả hai vương quốc và làm theo ý mình? Tôi muốn biết.

Khi chúng tôi đến gần khe núi, Sven phá vỡ bầu không khí im lặng. “Do bức thư đó phải không?”

Một tháng trước đám cưới, Sven đã chuyển cho tôi một bức thư từ công chúa. Một lời nhắn bí mật. Nó vẫn được niêm phong khi Sven đưa cho tôi. Anh ấy chưa bao giờ nhìn thấy nội dung bên trong. Tôi đã đọc và bỏ qua nó. Đáng ra tôi không nên làm vậy.

“Không, tôi không đi vì bức thư đó.” Tôi giật mạnh dây cương và dừng lại, quay mặt về phía anh ấy. “Anh biết không, Sven, đây không hẳn là về công chúa Arabella.”

Anh ấy gật đầu. Điều này cuối cùng cũng xảy đến. Anh ấy đưa tay ra và vỗ vai tôi rồi quay ngựa về phía Dalbreck mà không nói thêm một lời nào. Tôi tiếp tục đi xuôi xuống khe núi, nhưng sau một vài dặm, tôi thò tay vào áo và lôi mẩu giấy từ túi bên trong ra. Tôi nhìn những dòng chữ viết vội. Không giống thư từ hoàng gia lắm.

Ta muốn hỏi chuyện anh trước ngày cưới.

Tôi nhét bức thư trở lại túi áo.

Giờ thì cô sẽ được gặp tôi.

.

Có một lịch sử đúng đắn

Và một tương lai đúng đắn.

Hãy nghe cho kĩ,

Vì đứa trẻ khốn khổ

Sẽ là người mang đến hy vọng.

Sức mạnh sẽ tới, từ những kẻ yếu ớt nhất.

Tự do sẽ tới, với những kẻ bị săn đuổi.

– Bài hát của Venda