← Quay lại trang sách

Chương 4

Tôi rất sẵn lòng tự tay làm việc này, nhưng tôi còn nhiệm vụ ở Venda. Trong vòng một ngày là xong thôi. Xét cho cùng, cô ta cũng chỉ là một người hoàng tộc thôi. Cậu biết bọn đó ra sao mà. Và mới có mười bảy tuổi nữa. Kiếm cô ta khó lắm sao?

Tôi cười khi thấy Komizar nhận xét về đám hoàng tộc, cũng chẳng cần trả lời câu hỏi. Bọn tôi đều biết công việc này đơn giản ra sao. Một con mồi hoảng loạn sẽ luôn để lại dấu vết. Komizar đã làm công việc của tôi nhiều lần rồi. Anh ấy chính là người đã dạy dỗ tôi.

Nếu việc dễ vậy, sao em không được đi? Eben đã than vậy.

Việc này không dành cho mày, tôi bảo nó. Eben rất háo hức muốn chứng tỏ bản thân. Nó thông thạo ngôn ngữ của họ lẫn cách dùng dao, và nhờ dáng hình nhỏ con chưa đầy mười hai tuổi, nó sẽ được coi là một đứa trẻ, đặc biệt là với đôi mắt nâu thê lương và khuôn mặt thánh thiện, sẽ chẳng ai nghi ngờ. Nhưng giết người trong trận chiến và cắt cổ một cô gái khi đang ngủ là hai việc khác nhau. Nó chưa sẵn sàng cho việc đó. Nó có thể do dự khi nhìn thấy ánh mắt giật mình của cô gái. Đó là thời điểm khó khăn nhất, và không thể do dự. Không có cơ hội thứ hai. Komizar đã nói rõ điều đó.

Một liên minh giữa Morrighan và Dalbreck có thể khiến mọi nỗ lực của chúng ta đổ sông đổ bể. Thậm chí tệ hơn, người ta cho rằng cô gái đó là một Siarrah. Chúng ta có thể không tin vào phép thuật, nhưng những người khác thì có, và nó có thể khiến địch nâng cao nhuệ khí hoặc khiến dân ta sợ hãi. Chúng ta không thể để vuột mất cơ hội. Cuộc chạy trốn của cô ta là vận rủi của họ và là may mắn đối với chúng ta. Lẻn vào, lẻn ra - chuyên môn của cậu. Và nếu cậu có thể khiến vụ ám sát giống với tác phẩm của lũ Dalbreck thì càng tốt. Tôi biết cậu sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Cậu vẫn luôn làm được.

Đúng vậy, tôi luôn hoàn thành nhiệm vụ của mình. Phía trước là nơi con đường mòn rẽ hướng, và Eben coi đó là cơ hội cuối cùng để tiếp tục thuyết phục. “Em vẫn không hiểu tại sao mình không nên đi. Em cũng thạo ngôn ngữ giống như anh.”

“Và tất cả các phương ngữ của Morrighan nữa ư?” Tôi chất vấn.

Trước khi nó kịp trả lời, Griz đã đưa tay ra véo tai nó. Eben hét lên khiến những người khác cười lớn. “Komizar muốn cậu ta làm việc đó, không phải mày!” Anh ấy hét lên. “Đừng than vãn nữa!” Eben đành im lặng suốt chặng đường còn lại.

Chúng tôi tới lúc phải rẽ các hướng khác nhau. Griz và nhóm ba người của anh ấy có những kỹ năng đặc biệt của riêng họ. Họ sẽ len lỏi qua phần cực bắc của Morrighan, nơi vương quốc đó tập trung lực lượng một cách ngu ngốc. Họ sẽ làm loạn theo cách của riêng họ. Không đẫm máu như của tôi, nhưng cũng hiệu quả. Tuy nhiên, công việc của họ sẽ lâu hơn nhiều, điều đó có nghĩa là tôi sẽ có một “kỳ nghỉ” như Griz đã mô tả, trong khi tôi đợi họ tại một doanh trại được chỉ định ở Cam Lanteux để cùng trở về Venda. Anh ấy cũng như tôi, biết rằng Cam Lanteux không phải nơi để đi nghỉ. Tôi nhìn họ đi theo con đường riêng của mình, Eben ủ rũ ngồi trên yên ngựa.

Việc này không dành cho mày.

Tôi có từng háo hức làm hài lòng Komizar khi tôi bằng tuổi Eben không?

Có.

Tuy chỉ một vài năm trước thôi, nhưng giống như hai kiếp người đã trôi qua vậy.

Komizar chỉ hơn tôi chưa đầy chục tuổi, thậm chí còn chưa phải là một người đàn ông trưởng thành khi anh trở thành người cai trị Venda. Đó là khi anh ấy cưu mang tôi. Anh ấy đã cứu tôi khỏi chết đói. Anh ấy cứu tôi khỏi rất nhiều thứ mà tôi đã cố gắng quên. Anh ấy đã cho tôi những gì đồng bào của tôi không cho. Một cơ hội. Tôi chưa bao giờ ngừng trả ơn anh ấy. Có một số thứ người ta sẽ không bao giờ trả hết được.

Nhưng đây sẽ là lần đầu tiên, ngay cả đối với tôi. Không phải tôi chưa từng xuống tay với ai trong đêm tối, nhưng những mạng sống đó luôn thuộc về binh lính, kẻ phản bội hoặc gián điệp, và tôi biết cái chết của họ có nghĩa là đồng đội của tôi sẽ sống. Dù vậy, mỗi lần lưỡi dao của tôi lướt qua cổ họng ai đó, những đôi mắt thảng thốt vẫn luôn cướp đi một phần linh hồn tôi.

Tôi cũng sẽ bạt tai Eben nếu như nó nhắc lại chuyện này. Nó còn quá trẻ để bắt đầu đánh mất bản thân mình.

Lẻn vào, lẻn ra. Rồi kỳ nghỉ sẽ bắt đầu.

.

Họ nghĩ mình chỉ thấp hơn các vị thần một bậc,

tự hào về quyền năng của họ trên trời và dưới đất.

Họ lớn mạnh về tri thức

nhưng yếu kém về trí khôn,

khao khát nhiều và nhiều quyền lực hơn nữa,

giẫm đạp lên kẻ tay không tấc sắt.

– Sách Thánh văn Morrighan, Chương IV