Chương 6
Sau ba ngày giúp chúng tôi ở ẩn, dì Berdi cuối cùng cũng thả lỏng, tin rằng chúng tôi nói đúng. Không ai theo dõi chúng tôi cả. Dì nhắc nhở chúng tôi rằng dì còn phải nghĩ tới quán trọ của mình, và dì không muốn gặp rắc rối với chính quyền, mặc dù tôi không thể tưởng tượng được có ai trong một ngôi làng như Terravin lại thèm để ý tới chúng tôi. Dì ấy dần dà để chúng tôi ra ngoài, làm những việc lặt vặt cho dì ấy, từ lấy quế ở tiệm rượu, lấy chỉ khâu ở tiệm buôn, tới lấy xà phòng cho khách trọ ở khu sản xuất.
Tôi vẫn còn một số đồ trang sức từ chiếc áo choàng cưới, do đó tôi có thể trả tiền theo cách của mình như một vị khách, nhưng đó không phải là con người mà tôi muốn nữa. Tôi muốn được gắn bó, kết nối với nơi tôi sống theo cách của những người khác, chứ không phải là một kẻ buôn bán quá khứ của mình. Đống đồ trang sức vẫn được cất giấu trong ngôi nhà tranh.
Đi bộ xuống trung tâm thị trấn, tôi thấy giống như những ngày xưa khi các anh tôi và tôi thường chạy tự do qua Civica, âm mưu và cười đùa cùng nhau, những ngày trước khi cha mẹ tôi bắt đầu gò tôi vào khuôn khổ. Bây giờ chỉ có tôi và Pauline. Chúng tôi ngày càng thân thiết hơn. Cô là người chị mà tôi chưa từng có. Bây giờ chúng tôi đã chia sẻ những điều mà phép tắc tại Civica khiến chúng tôi phải kìm lại.
Cô ấy kể cho tôi nghe nhiều câu chuyện về Mikael hơn, và niềm khao khát trong tôi lớn dần lên. Tôi muốn những gì Pauline đang có, một tình yêu lâu dài có thể vượt qua những không gian và thời gian cách trở cô khỏi Mikael.
Khi cô ấy kể lại rằng anh sẽ tìm thấy cô, tôi tin điều đó. Bằng cách nào đó, sự cam kết của anh tỏa ra trong mắt cô, nhưng quả thực, Pauline xứng đáng với sự tận tâm đó. Còn tôi thì sao nhỉ?
“Anh ấy có phải là chàng trai đầu tiên cậu từng hôn không?” Tôi hỏi.
“Ai nói tôi đã hôn anh ấy?” Pauline đáp lại một cách tinh quái.
Cả hai chúng tôi đều cười. Các cô gái trong hoàng tộc không được phép có những hành vi thiếu kiềm chế như vậy.
“Chà, nếu cậu được hôn anh ấy, cậu nghĩ nó sẽ như thế nào?”
“Ồ, tôi nghĩ nó sẽ ngọt hơn mật ong...” Cô ấy dùng tay quạt nhẹ như thể trí tưởng tượng đang làm cô say nắng. “Đúng vậy, tôi nghĩ nếu tôi hôn anh ấy, nụ hôn sẽ rất tuyệt.”
Tôi thở dài.
“Thở dài gì thế? Cậu lạ gì chuyện hôn sao, Lia? Cậu đã hôn một nửa số con trai trong thành rồi.”
Tôi đảo mắt. “Lúc đó tôi mười ba tuổi, Pauline. Những lần đó không tính. Và đó chỉ là một trò chơi thôi mà. Ngay khi họ nhận ra mối nguy hiểm tới từ việc hôn con gái của nhà vua, chẳng có chàng trai nào lại gần tôi nữa. Tôi đã chẳng có ai trong một thời giai rất dài.”
“Còn Charles thì sao? Mới mùa hè năm ngoái, anh ấy cứ nhìn về phía cậu suốt. Anh ấy không thể rời mắt khỏi cậu.”
Tôi lắc đầu. “Ánh nhìn sợ hãi thì đúng hơn. Khi tôi dồn anh ta vào chân tường tại lễ hội vụ mùa năm ngoái, anh ta chạy vụt đi như một con thỏ sợ hãi. Rõ ràng anh ta cũng đã được cha mẹ cảnh cáo.”
“Chà, cậu là một người nguy hiểm, cậu biết không?” Cô ấy trêu chọc.
“Rất có thể chứ,” tôi trả lời và vỗ nhẹ vào con dao găm giấu bên dưới lớp áo khoác của mình.
Cô ấy cười khúc khích. “Charles có lẽ cũng sợ cậu dẫn anh ấy vào một cuộc nổi dậy khác chỉ vì một nụ hôn trộm.”
Tôi gần như đã quên cuộc nổi loạn ngắn ngủi của mình - nó đã bị dập tắt nhanh chóng. Khi Đại pháp quan và Học giả Hoàng gia quyết định tất cả học viên của Civica sẽ tham gia thêm một giờ mỗi ngày để nghiên cứu Thánh văn, tôi đã dẫn đầu một cuộc nổi loạn. Chúng tôi đã dành mỗi tuần hai lần, mỗi lần một giờ để ghi nhớ những đoạn văn rời rạc vô tận chẳng có ý nghĩa gì đối với chúng tôi. Theo cách nghĩ của tôi, thêm một giờ mỗi ngày là một điều không tưởng. Ở tuổi mười bốn, tôi có nhiều việc hay hơn để làm, và hóa ra, nhiều người khác bị ảnh hưởng bởi quyết định mới này cũng đồng ý với tôi. Tôi đã có người ủng hộ! Tôi dẫn đầu một cuộc nổi dậy, cùng tất cả bọn họ theo sau tôi vào Đại sảnh đường, làm gián đoạn cuộc họp nội các đang diễn ra, tất cả các lãnh chúa của các quận đều có mặt lúc đó. Tôi yêu cầu hủy bỏ quyết định, nếu không chúng tôi sẽ bỏ dở việc học của mình, hoặc, tôi đe dọa, chúng tôi sẽ làm điều gì đó còn tồi tệ hơn.
Cha tôi và Phó nhiếp chính tỏ ra thích thú trong suốt hai phút, nhưng Đại pháp quan và Học giả Hoàng gia thì tức giận. Tôi nhìn thẳng vào mắt họ, mỉm cười khi họ sôi sục. Khi sự thích thú biến mất khỏi khuôn mặt của cha tôi, tôi bị cấm túc trong một tháng, và những học sinh đi theo tôi cũng bị hình phạt tương tự nhưng nhẹ hơn. Cuộc nổi dậy nho nhỏ của tôi tuy chết yểu, và bản mệnh lệnh vẫn còn, nhưng hành động trơ trẽn của tôi đã bị xì xào trong nhiều tháng. Một số người cho là tôi không biết sợ, những người khác cho đó là ngốc nghếch. Dù thế nào đi nữa, kể từ ngày đó trở đi, nhiều người trong nội các của cha bắt đầu nhìn tôi đầy hoài nghi, và điều đó khiến những ngày tháng bị giam giữ của tôi trở nên đáng giá hơn nhiều. Đó là khoảng thời gian mà nề nếp quy củ trong cuộc sống của tôi bị thắt chặt hơn. Mẹ đã dành nhiều giờ hơn để dạy tôi về cách cư xử và nghi thức của hoàng gia.
“Charles tội nghiệp. Liệu cha cậu có thực sự làm gì nếu cậu hôn ai đó không?”
Tôi nhún vai. Tôi không biết. Nhưng chỉ cần nghĩ tới đó thôi là các chàng trai đã chẳng ai dám tới gần tôi.
“Đừng lo lắng. Rồi sẽ tới lượt cậu thôi,” Pauline đảm bảo với tôi.
Đúng. Rồi sẽ tới lúc. Tôi cười nhẹ. Bây giờ tôi đang làm chủ định mệnh của mình - không phải một tờ giấy ghép tôi với một lão già hoàng gia. Cuối cùng thì tôi cũng đã thoát khỏi tất cả những điều đó. Tôi bắt nhịp lại tốc độ của mình, vung giỏ phô mai trên tay. Lần này thì tiếng thở dài của tôi thật ấm áp với đầy vẻ hài lòng. Chưa bao giờ tôi chắc chắn đến vậy về quyết định bỏ trốn của mình.
Chúng tôi kết thúc chuyến đi bộ trở về nhà trọ trong im lặng, mỗi người đều lạc vào trong suy nghĩ của mình, cả hai đều thấy thoải mái với sự yên tĩnh như khi đang trò chuyện.
Tôi bất ngờ khi nghe được những lời tưởng nhớ thánh xa xắm vào lúc giữa buổi sáng, nhưng có lẽ ở Terravin thì truyền thống có hơi khác. Pauline đắm chìm trong những suy nghĩ của riêng mình, cô ấy dường như không nghe thấy chút nào.
Ta sẽ tìm thấy em...
Nơi chân trời góc bể...
Ta sẽ tìm thấy em.
✽ ✽ ✽
Trước sự khăng khăng của chúng tôi, dì Berdi cuối cùng đã giao cho hai đứa những việc quan trọng hơn. Tôi làm việc chăm chỉ, không muốn bị coi là một đứa hoàng tộc vô dụng, không có kỹ năng thực tế nào, mặc dù thực ra, tôi cũng chỉ có rất ít kỹ năng bếp núc. Trong kinh đô, tôi hầu như không được phép đến gần phòng để thức ăn, nói gì tới việc xắt một bó rau. Tôi chưa bao giờ thái hành trong đời, nhưng tôi nghĩ với kỹ năng và độ chính xác của mình trong việc sử dụng con dao găm, lấy ví dụ từ cửa buồng bị khoét lỗ của mình, tôi có thể thành thạo một việc đơn giản như thế này.
Tôi đã lầm.
Ít nhất thì không ai chế giễu tôi khi củ hành trắng trơn bóng của tôi bị bắn xuyên bếp và đập vào lưng của dì Berdi. Dì ấy chỉ đơn giản nhặt nó lên khỏi sàn, ngâm nó vào một chậu nước để rửa sạch bụi bẩn, và ném nó lại cho tôi. Tôi có thể bắt và giữ củ hành dính dấp bằng một tay, và nhận được một cái gật đầu nhẹ từ dì Berdi, điều này làm cho tôi hài lòng hơn những gì tôi thể hiện ra ngoài mặt.
Nhà trọ không quá kiểu cách nên không cần phục vụ gì nhiều, nhưng từ việc cắt rau, chúng tôi đã được thăng chức để dọn phòng cho khách. Chỉ có sáu phòng ở nhà trọ, không kể ngôi nhà tranh dột nát của chúng tôi và nhà tắm dành cho khách.
Hàng sáng, Pauline và tôi quét dọn sạch sẽ các phòng trống, lật những tấm đệm mỏng, để lại những tấm khăn trải giường gấp mới trên bàn cạnh giường ngủ, và cuối cùng đặt những nhánh cúc mới hái trên bệ cửa sổ và nệm để ngăn lũ bọ có ý muốn trú ngụ tại đây - đặc biệt là những sinh vật ăn bám đi cùng với những lữ khách. Các phòng đơn giản nhưng nhìn rất vui mắt và có mùi thơm nồng nàn chào đón, vì chỉ có một số phòng trống mỗi ngày nên công việc của chúng tôi ở đó chỉ mất vài phút. Một ngày nọ, Pauline ngạc nhiên khi thấy tôi sốt sắng làm việc nhà. “Lẽ ra họ phải cho cậu làm việc tại kinh đô. Có quá nhiều tầng để quét.”
Tôi ước gì mình đã được trao lựa chọn đó. Tôi đã ước họ tin rằng tôi có giá trị nào đó khác ngoài việc ngồi học những bài học vô tận mà họ cho là phù hợp với con gái hoàng gia. Những nỗ lực đầy bắt buộc của tôi trong việc may vá luôn dẫn đến những nút thắt lộn xộn không vừa với lưới đánh cá, và dì Cloris của tôi luôn cho rằng tôi cố tình không chú ý. Điều càng khiến dì ấy bực mình hơn là tôi cũng không phủ nhận chuyện đó. Thực ra, đó là một nghệ thuật mà tôi có thể đánh giá cao nếu như tôi không bị ép buộc. Không ai quan tâm tới điểm mạnh hay sở thích của tôi. Tôi là một miếng pho mát bị nhét vào khuôn.
Đã có lần tôi được thỏa hiệp, dù thoáng qua. Tôi nhớ rằng mẹ tôi đã để ý đến năng khiếu ngôn ngữ của tôi và để tôi dạy kèm cho các anh và một số thiếu sinh quân trẻ hơn về phương ngữ Morrighan, một số ngôn ngữ cổ xưa đến nổi chúng gần như là những ngôn ngữ khác với ngôn ngữ được nói ở Civica. Nhưng ngay cả sự nhượng bộ nhỏ đó cũng đã bị Học giả Hoàng gia chấm dứt sau khi tôi sửa lỗi ông ta về cấu trúc thời trong phương ngữ Sienese của các vương quốc phía bắc. Ông ta thông báo với mẹ tôi rằng ông ta và các trợ lý của ông ta đủ bằng cấp cao hơn để được giao những nhiệm vụ như vậy. Có lẽ tại quán trọ này, dì Berdi sẽ đánh giá cao khả năng của tôi với những du khách phương xa nói nhiều thứ tiếng khác nhau.
Trong khi tôi học kỹ năng quét nhà khá dễ dàng, những công việc khác xem ra khó khăn hơn. Tôi đã từng thấy những người hầu ở lâu đài xoay những chiếc thùng giặt chỉ bằng một tay. Tôi đã nghĩ đó là một nhiệm vụ dễ dàng. Lần đầu tiên thử sức, tôi quay thùng và kết thúc với một khuôn mặt đầy nước xà phòng bẩn vì tôi đã quên cố định chốt. Pauline đã cố gắng hết sức để kìm nén tiếng cười của mình. Đưa quần áo lên sấy khô không dễ dàng hơn việc giặt. Sau khi tôi treo cả một giỏ và đứng lại để chiêm ngưỡng thành quả của mình, một cơn gió mạnh ập đến làm áo quần bay tung tóe, những chiếc chốt gỗ của tôi bay về nhiều hướng khác nhau như những con châu chấu điên cuồng. Mỗi ngày, công việc nhà lại mang đến những cơn đau nhức mới - vai, bắp chân và thậm chí cả bàn tay của tôi, chúng đều không quen với việc vắt, vặn và đập. Một cuộc sống bình dị ở một thị trấn nhỏ không đơn giản như tôi nghĩ, nhưng tôi quyết tâm làm chủ nó. Có một điều mà cuộc sống hoàng gia đã dạy cho tôi, đó là chịu đựng.
Buổi tối là lúc nhộn nhịp nhất, quán rượu chật kín người dân, ngư dân và khách của quán trọ háo hức kết thúc một ngày mới cùng bạn bè. Họ đến để uống bia, san sẻ tiếng cười và thỉnh thoảng có những lời qua tiếng lại khiến dì Berdi phải bước vào và giải quyết ổn thỏa. Chủ yếu họ đến để thưởng thức một bữa ăn nóng hổi đơn giản nhưng ngon miệng. Mùa hè đến đồng nghĩa với nhiều lữ khách hơn và Lễ hội Tự do hàng năm đang đến gần, thị trấn sẽ có gấp đôi số người so với bình thường. Trước sự khăng khăng của Gwyneth, dì Berdi cuối cùng cũng thừa nhận rằng cần phải có thêm người giúp trong phòng ăn.
Vào đêm đầu tiên của chúng tôi, Pauline và tôi chỉ được chia một bàn để trực, trong khi Gwyneth quản lý hơn một tá.
Cô ấy đúng là đáng ngưỡng mộ. Tôi đoán cô ấy chỉ hơn chúng tôi vài tuổi, nhưng cô ấy chỉ huy phòng ăn như một cựu binh dày dạn kinh nghiệm. Cô ấy tán tỉnh những chàng trai trẻ, nháy mắt cười rồi đảo mắt khi quay sang chúng tôi. Đối với những người đàn ông ăn mặc đẹp và lớn tuổi hơn một chút, những người mà cô ấy cá chắc là có nhiều tiền trong hầu bao để xa hoa với cô ấy, sự quan tâm của cô ấy nghiêm túc hơn, nhưng cuối cùng cô ấy chẳng thực sự nghiêm túc với ai. Cô ấy chỉ ở đó để làm công việc của mình, và cô ấy làm việc rất giỏi.
Cô ấy nhanh chóng phân loại khách hàng ngay khi họ bước qua cửa. Đó là một trò tiêu khiển của cô ấy, và cô ấy vui vẻ lôi kéo chúng tôi vào trò chơi của mình. “Tên kia,” cô ấy thì thầm khi một người đàn ông thấp bé bước qua cửa. “Một tay đồ tể, tôi đoán vậy. Họ đều có ria mép, cô biết không? Và dạ dày khổng lồ nhờ việc ăn uống đầy đủ. Nhưng đôi tay luôn nói lên tất cả. Bàn tay của một tên đồ tể giống như móng guốc, nhưng những chiếc móng tay vuông vắn được cắt tỉa tỉ mỉ và gọn gàng.” Và sau đó, bâng quơ hơn, “Kiểu người cô đơn, nhưng hào phóng.” Cô ấy gẵn giọng, như thể cô ấy hài lòng vì đã tóm gọn con người anh ta trong vài giây. “Có lẽ là trên đường đi mua một con lợn. Anh ta sẽ chỉ gọi một vại bia, thế thôi.”
Khi anh ta thực sự gọi duy nhất một vại bia, Pauline và tôi bật cười khúc khích. Tôi biết chúng tôi có thể học được nhiều điều từ Gwyneth. Tôi quan sát kĩ chuyển động của cô ấy, cách nói chuyện của cô ấy với khách hàng và nụ cười của cô ấy. Và tất nhiên, tôi đã nghiên cứu cách cô ấy tán tỉnh.
.
Người già mơ những giấc mơ,
Hầu gái trẻ thấy những ảo cảnh,
Con quái vật trong rừng quay đi,
Họ sẽ thấy đứa trẻ khốn khổ đến,
Và làm rõ đường đi.
– Bài hát của Venda