← Quay lại trang sách

Chương 7

Tôi không biết nên ngưỡng mộ cô ta hay nên lập kế hoạch cho một cái chết chậm hơn, đau đớn hơn cho kẻ phản bội hoàng gia. Có lẽ tốt hơn hết tôi nên dùng tay bóp cổ cô ta. Hoặc có thể sẽ thỏa đáng hơn nếu đùa giỡn và khiến cô ta quằn quại trước. Tôi không có chút kiên nhẫn nào đối với những con đỉa tự cao, những kẻ cho rằng dòng máu hoàng gia của chúng mang lại cho chúng sự ưu ái đặc biệt - và giờ cô ta không có ân huệ gì với tôi.

Vì cô ta, tôi đã phải hít nhiều bụi đường và đi ngược lại nhiều dặm hơn những gì tôi dám thừa nhận với đồng đội của mình. Lẽ ra giờ này tôi đã xong việc rồi, nhưng cuối cùng đó lại là thiếu sót của chính tôi. Tôi đã đánh giá thấp cô ta.

Trong cuộc chạy trốn này, cô ta có vẻ toan tính hơn là hoảng sợ, khiến những ai muốn lần dấu đều tin rằng cô ta đang đi về hướng bắc thay vì hướng nam, và sau đó cô ta tiếp tục để lại những đầu mối giả. Nhưng những người nông dân nghiện rượu thường không giữ được miệng và thích khoe khoang về món hàng trao đổi được. Bây giờ tôi đang đi theo manh mối cuối cùng của mình. Có người nhìn thấy hai người đang đi trên con phố chính của Terravin với ba con lừa, mặc dù giới tính của những người đó không rõ và họ được mô tả là những kẻ ăn xin bẩn thỉu. Vì lợi ích của chính cô, tôi hy vọng cô công chúa thông minh này sẽ không thực hiện thêm phi vụ trao đổi nào.

“Này, đằng kia!” Tôi gọi một thẳng bé tóc xù đang dắt ngựa vào chuồng. “Bia ở đây ngon không?”

Thằng bé dừng lại, giống như phải suy nghĩ về điều đó, phủi tóc ra khỏi mắt.

“Cũng khá ổn. Ít ra là tôi nghe đồn vậy.” Cậu ta quay lưng bỏ đi.

“Thế còn đồ ăn thì sao?”

Cậu ta dừng lại một lần nữa, như thể mọi câu trả lời đều cần phải suy nghĩ, hoặc có lẽ cậu ta chỉ đơn giản là không muốn tháo yên và đang lảng tránh trách nhiệm của mình. “Chowder là ngon nhất.”

“Cảm ơn nhiều.” Tôi lao xuống khỏi con ngựa của mình.

“Không biết trong thị trấn có chỗ nào cho thuê la hay lừa không? Tôi cần một vài con để chở một số vật tư lên đồi.”

Mắt cậu ta sáng lên. “Chúng tôi có ba con. Chúng là lừa của một trong những người làm ở đây.”

“Liệu anh ấy có cho thuê không?”

“ Cô ấy, ” cậu ta sửa lại. “Và tôi nghĩ là có. Cô ấy chỉ đưa chúng đi những chuyến ngắn đến thị trấn kể từ khi cô ấy đến đây vài tuần trước. Anh có thể nói chuyện với cô ấy ở bên trong. Cô ấy đang phục vụ bàn.”

Tôi mỉm cười. Cuối cùng cũng tìm được. “Cám ơn một lần nữa. Cậu rất hữu ích.” Tôi ném cho cậu ta một đồng xu cho câu hỏi vừa rồi và nhìn sắc mặt cậu ta thay đổi. Tôi đã có một người bạn đáng tin cậy. Sẽ chẳng có ai nghi ngờ gì tôi cả.

Thằng bé tiếp tục với công việc, và tôi dắt ngựa đến phía xa của quán trọ, nơi có những cột buộc ngựa cho khách. Sau quãng đường bụi bặm tôi đã phải trải qua, tôi có nhiều thời gian để suy ngẫm về cô gái tôi sắp sửa gặp gỡ. Liệu việc cô ta sợ hôn nhân đến mức phải trốn chạy tới nơi xa lạ là một viễn cảnh tốt hơn chăng? Cô ta trông như thế nào? Tôi không có mô tả nào ngoài độ tuổi của cô ta và mọi người đồn rằng cô ta có mái tóc đen dài, nhưng tôi nghĩ rằng sẽ không khó để nhận ra một người hoàng gia. Cô ta mới mười bảy tuổi thôi. Chỉ trẻ hơn tôi một vài tuổi, nhưng trải nghiệm thì ắt hẳn khác xa nhau. Tuy nhiên, con nhà hoàng tộc đi phục vụ bàn sao? Cô gái này thật đáng ngạc nhiên. Thật không may cho cô ta, bởi từ khi sinh ra, cô ta đã là một mối đe dọa cho Venda. Nhưng chủ yếu tôi tự hỏi, nếu thực sự có năng lực, cô ta liệu có biết tôi sẽ đến không?

Tôi buộc con ngựa của mình vào trụ cuối cùng bằng một nút thắt, cho nó một bến đỗ rộng so với những con ngựa khác, và phát hiện ra một người đang mồi nước vào máy và vùi đầu dưới dòng nước. Cũng là một ý hay trước khi tôi vào trong, và nếu tôi có thể mua cho anh ta một ly nước thì càng tốt. Những lữ khách đơn độc thường thu hút nhiều sự chú ý hơn.