← Quay lại trang sách

Chương 8

Một hình kavah đám cưới. Chỉ cần hỏi han một chút - và một vài đồng xu - để tìm hiểu thông tin từ thằng bé trông ngựa.

Thằng bé là một đứa thông minh, nó hiểu rằng bí mật của cô ấy chính là minh chứng cho sự hữu ích của nó. Tôi ném cho nó vài đồng nữa và cảnh báo nghiêm khắc rằng không được bép xép chuyện này ra ngoài. Bí mật chỉ hai chúng tôi được biết. Sau khi chậm rãi dò xét thanh kiếm trong bao treo trên yên ngựa của tôi, nó có vẻ cũng đủ khôn để biết tôi không phải là loại nên dây vào. Nó không thể mô tả hình kavah, nhưng nó đã thấy cô ấy tức giận khi cố gắng chà nó khỏi lưng mình.

Giận dữ. Tôi biết rõ cảm giác đó như thế nào. Tôi không còn thích thú hay tò mò nữa. Ba tuần ngủ trên nền đất cứng và đá đã làm tiêu tan những cảm xúc đó. Dường như trong nhiều ngày, tôi luôn để hụt cô ấy, chỉ chậm một bước, rồi mất dấu hoàn toàn - hết lần này đến lần khác. Như thể cô ấy đang chơi một trò chơi với tôi. Từ những kẻ lang thang tìm thấy chiếc áo cưới của cô ấy và đang dùng nó vá lại căn lều của họ, đến những thương nhân buôn bán đồ trang sức trong thành phố, đến những ngọn lửa trại lạnh lẽo trên những con đường mòn ít người qua lại, đến một chiếc áo choàng rách bẩn thỉu làm từ ren mịn chỉ dệt ở Civica, đến những dấu chân để lại trên bờ bùn, tôi đã đi theo những mảnh vụn vặt mà cô ấy để lại, dần trở nên ám ảnh về việc không để cô ấy thắng trò chơi mà Sven đã dành quá nhiều năm để huấn luyện.

Tôi không thích bị đùa giỡn bởi một kẻ đào tẩu mười bảy tuổi. Hoặc có thể tôi đang nghĩ mọi thứ đều liên quan tới mình. Cô ấy đã cho tôi thấy đủ, rằng cô ấy muốn chạy trốn khỏi tôi tới mức nào. Việc này khiến tôi tự hỏi liệu tôi có thông minh hay quyết tâm như vậy nếu tôi thực sự hành động theo suy nghĩ của mình giống cách của cô ấy. Tôi cảm nhận được bên dưới chiếc áo chẽn của mình là lá thư duy nhất tôi có từ cô ấy, một lá thư chứa đầy bí mật mà tôi vẫn khó hình dung ra dáng hình người con gái đã viết nó. Hỏi chuyện tôi. Để xem ai mới là người hỏi ai bây giờ.

Tôi một lần nữa vùi đầu mình xuống dòng nước lạnh, có gắng giải nhiệt bằng nhiều cách khác nhau. Điều tôi thực sự cần là được tắm thật lâu và thoải mái.

“Để dành cho tôi với, anh bạn.”

Tôi ngẩng đầu lên, giũ những giọt nước trên tóc.

Một anh chàng trạc tuổi tôi đến gần, khuôn mặt anh ta cũng hằn vết những ngày vất vả trên đường như tôi.

“Còn nhiều cho cả hai. Anh từ xa tới đây sao?”

“Cũng vừa đủ xa,” anh ta trả lời, ngụp đầu xuống nước sau khi dòng chảy ổn định. Anh ta dùng tay chà xát mặt và cổ rồi đứng dậy, chìa bàn tay ướt của mình ra phía tôi. Tôi cố gắng quan sát hình dáng anh ta. Anh ta trông có vẻ thân thiện, nhưng có điều gì đó ở anh ta khiến tôi cũng phải cảnh giác, và rồi khi mắt anh ta liếc nhìn thắt lưng và vũ khí của tôi, tôi biết anh ta cũng đang đánh giá tôi - kiểu quan sát mà một người lính được huấn luyện thường hay làm - nhưng cách thể hiện vẫn đủ bình thường. Anh ta không chỉ đơn thuân là một thương gia vừa kinh qua một cuộc hành trình dài.

Tôi đưa tay ra nắm lấy và bắt tay anh ta. “Hãy vào trong nào, và uống trôi lớp bụi đường trên người thôi.”