Chương 9
Rõ ràng Pauline và tôi đã chứng minh được giá trị và kỹ năng của mình, bởi vì tối nay, không cần báo trước, dì Berdi đã cho phép chúng tôi phục vụ bất kỳ bàn nào có nhu cầu, cùng với một lời nhắc nhở cứng rắn rằng chúng tôi không được làm những loại bia khó hơn loại chúng tôi đã được giao. Pauline đón nhận tin tức khá dễ dàng, nhưng đối với tôi, đây là khởi đầu mới. Đúng, đó chỉ là phục vụ bàn, nhưng nhà trọ và những người thường xuyên lui tới là tất cả đối với dì Berdi. Đây là cuộc sống của dì. Dì ấy đã giao cho tôi một thứ gì đó thân thiết với dì. Mọi nghi ngờ rằng tôi là một đứa hoàng gia lóng ngóng, người sẽ gục ngã dưới áp lực nhỏ nhất nay không còn. Tôi sẽ không để dì ấy thất vọng.
Quán rượu là một căn phòng rộng. Cánh cửa nhà bếp đung đưa trên bức tường phía sau, và bức tường bên cạnh có một trạm nước, theo cách gọi của dì Berdi. Đó là trung tâm của quán rượu, một thanh gỗ thông dài bóng loáng có gắn vòi dùng cho các loại bia khác nhau được nối với các thùng trong hầm làm mát. Một góc tối ở cuối quán rượu dẫn đến các bậc thang của hầm rượu. Quán rượu có gần bốn mươi người ngồi - chưa kể những người dựa vào một góc hoặc ngồi trên những chiếc thùng rỗng xếp dọc một bức tường. Buổi tối mới bắt đầu nhưng quán rượu đã nhộn nhịp hoạt động, chỉ còn lại hai bàn trống.
May mắn thay, giá đồ uống đơn giản và ít sự lựa chọn, vì vậy tôi không gặp khó khăn trong việc giao đúng loại bia hoặc món ăn cho khách hàng. Món bánh mì dẹt và món cá hầm nổi tiếng của dì Berdi được gọi nhiều nhất, nhưng món thịt nai hun khói với rau xanh và dưa tươi cũng rất ngon, đặc biệt là bây giờ đang mùa dưa. Ngay cả đầu bếp ở kinh đô cũng phải học tập. Cha tôi thích ăn các món nướng béo ngậy công phu với nước sốt đậm đà, nhìn bụng ông là rõ. Các món ăn của dì Berdi thật là một sự giải phóng đáng mừng khỏi những bữa ăn nặng nề đó.
Enzo dường như đã biến mất, và mỗi khi tôi vào bếp, dì Berdi đều lẩm bẩm về cái tên đầu bánh mì vô dụng ấy, nhưng hôm nay cậu ta đã mang cá tuyết tới nên món hầm của dì đã đạt độ ngon nhất.
“Eo ơi, hãy nhìn đống đĩa này xem!” Dì nói, huơ huơ cái thìa trong không trung. “Nó bỏ đi trông ngựa mà chưa thèm quay lại. Cứ cái đà này thì ta sẽ phải phục vụ món hầm trong bô mất –”
Cánh cửa sau bật mở, Enzo chậm rãi bước vào, cười toe toét như vừa tìm thấy một cái rương vàng. Cậu ta liếc nhìn tôi một cách lạ lùng, lông mày nhướn cao như thể chưa từng nhìn thấy tôi bao giờ. Cậu ta là một anh chàng kỳ quặc. Tôi trông cậu ta không đơn giản, nhưng có lẽ dì Berdi gọi cậu ta là đầu bánh mì là có lý do cả. Tôi rời đi để giao một ít bia và một đĩa thịt nai trong khi dì Berdi tha tội cho Enzo, yêu cầu cậu tới thẳng bồn rửa bát.
Ngay khi tôi bước qua cánh cửa đu đưa vào phòng ăn, một vài khách hàng mới bước vào. Trong tích tắc, Pauline đã ở bên cạnh tôi, cố gắng đẩy tôi trở lại cửa, suýt làm tôi đánh rơi đĩa thức ăn của mình. “Quay trở lại nhà bếp đi,” cô thì thầm. “Nhanh lên! Gwyneth và tôi có thể xử lý đám khách này.”
Tôi thấy một vài binh sĩ khi họ đi đến một chiếc bàn và ngồi xuống. Tôi không nhận ra ai cả. Họ cũng khó có thể nhận ra tôi, đặc biệt là trong vị trí mới của tôi ở đây, chưa kể bộ trang phục bồi bàn dì Berdi đưa chúng tôi mặc. Phần lớn tóc của tôi được búi gọn gàng trong chiếc mũ ren, một công chúa mặc váy nâu xám và đeo tạp dề thì trông chẳng giống công chúa chút nào.
“Tôi sẽ không làm vậy đâu,” tôi nói với cô ấy. “Tôi không thể cứ trốn mỗi khi có người bước qua cánh cửa đó.” Pauline vẫn đẩy tôi. Tôi lướt qua cô ấy, hằng mong vượt qua chuyện này, mãi mãi về sau. Tôi đặt đĩa thịt nai xuống đúng bàn, và khi tay kia vẫn còn hai cốc bia, tôi đi đến chỗ những người lính. “Tôi có thể giúp gì cho các quý ông tốt bụng đây?” Pauline đóng băng vì sợ hãi trước cửa bếp.
Một trong những người lính nhìn sang tôi, mắt hắn ta chậm rãi lướt từ mắt cá chân đến thắt lưng của tôi, dành thời gian để xem xét sợi dây chằng chịt trên chiếc áo khoác dạ của tôi, và cuối cùng nhìn tôi đầy nghiêm nghị. Mắt hắn nheo lại. Tim tôi lỡ một nhịp, và tôi cảm thấy má mình đỏ ửng lên. Hắn ta có phát hiện ra tôi không? Tôi đã tính toán sai rồi sao? Tay hắn vươn ra vòng qua eo tôi, kéo tôi lại gần trước khi tôi kịp phản kháng.
“Tôi có những gì tôi cần rồi.”
Những tên lính khác cười lớn, trái tim tôi dịu xuống lạ thường. Tôi nhận ra trò này. Tôi đã thấy Gwyneth đáp trả những lời đề nghị khiếm nhã này nhiều lần. Tôi có thể xử lý gã này, nhưng cũng phải giữ kín việc mình là cô công chúa đang chạy trốn. Tôi rướn người, giả vờ thích thú. “Theo tôi biết thì những người lính trong Đội cận vệ của Hoàng gia có chế độ ăn nghiêm ngặt. Anh nên cẩn thận với những gì anh ăn vào người.” Nói rồi, tôi đổ một nửa bia trong cốc vào lòng hắn ta.
Hắn buông eo tôi ra và giật mình lùi lại, lầm bầm về việc bị đổ nước vào người như một cậu học trò đang thút thít. Những người lính khác reo hò trước màn biểu diễn này. Trước khi hắn ta kịp đáp trả, tôi nói nhẹ nhàng và đầy quyến rũ, “Tôi rất xin lỗi. Tôi là nhân viên mới ở đây, kỹ năng giữ thăng bằng của tôi còn kém. Để cho an toàn thì anh nên kiềm chế đôi tay của mình.” Tôi đặt hai chiếc cốc đã vơi một nửa lên bàn trước mặt hắn ta. “Đây, coi như những thứ này là lời xin lỗi cho sự vụng về của tôi.” Tôi quay lưng và rời đi trước khi hắn ta kịp trả lời, sau lưng tôi nổ ra một tràng cười khoái trá.
“Làm tốt lắm,” Gwyneth thì thầm vào tai khi tôi đi qua, nhưng lúc tôi quay lại, dì Berdi đang đứng như trời trồng chỗ cửa bếp, tay chống nạnh, môi mím chặt. Tôi nuốt khan. Chuyện với mấy tay lính đều ổn thỏa. Tôi không biết tại sao dì ấy lại khó chịu như vậy, nhưng tôi cũng tự nhủ sẽ giảm bớt mấy trò đổ nước của mình.
Tôi quay lại vòi để rót bù bia cho những khách hàng đáng ra nhận được cốc bia tôi đã đổ vào tên lính kia, tay tôi lôi lên hai chiếc cốc mới từ bên dưới quầy. Trong một khoảnh khắc bình tĩnh ngắn ngủi, tôi dừng lại và thấy Pauline nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Đã gần đến cuối tháng, tuy vẫn còn hơi sớm để Mikael có thể lặn lội từ Civica tới đây, vậy mà sự mong đợi của cô ấy thể hiện rất rõ mỗi khi cánh cửa mở ra. Tuần trước, cô ấy trông có vẻ uể oải, sắc hồng bình thường trên má cô ấy biến mất cùng với cảm giác thèm ăn, và tôi tự hỏi liệu một người có thể thực sự ốm vì tình được hay không. Tôi đổ đầy miệng cốc và cầu nguyện cho Pauline rằng khách hàng tiếp theo bước qua cửa sẽ là Mikael.
Nơi chân trời góc bể...
Mắt tôi nhướng lên. Những câu hát tưởng nhớ thánh trong một quán rượu? Nhưng giai điệu đó biến mất nhanh chóng khi nó vừa thoảng qua, và tất cả những gì tôi có thể nghe thấy là tiếng trò chuyện ầm ĩ. Cánh cửa nhà trọ mở toang, và giống như Pauline, mắt tôi trở nên chăm chú vào việc ai sẽ bước qua.
Tôi cảm thấy vai mình chùng xuống như Pauline. Cô ấy chuyển sự chú ý trở lại những khách hàng mà cô ấy đang phục vụ. Tôi biết phản ứng của cô ấy có nghĩa là chỉ có người lạ bước vào chứ không phải Mikael, nhưng khi nhìn kĩ hơn, tôi bắt đầu chú ý. Tôi quan sát những người mới bước vào bên trong và tìm kiếm quanh căn phòng đông đúc, mắt họ đảo qua các khách hàng và mọi góc của quán. Một chiếc bàn nhỏ vẫn còn trống, và nó chỉ cách họ vài bước chân. Nếu họ đang tìm chỗ ngồi trống, tôi không nghĩ họ có thể không thấy nó. Tôi đến gần góc tối chỗ hốc tường để quan sát họ. Ánh mắt của cả hai đều dừng lại nơi dáng lưng của Pauline khi cô trò chuyện với một số người phụ nữ lớn tuổi trong góc.
“Đó là một cặp thú vị,” Gwyneth nói bên cạnh tôi.
Không thể phủ nhận họ đã thu hút sự chú ý của tôi. Có điều gì đó trong cách –
“Bên trái là một ngư dân,” cô tuyên bố. “Đôi vai mạnh mẽ. Tóc đen rối rám nắng. Chai tay. Trông cũng hơi u ám. Tay này khó boa lắm. Tay tóc vàng bên phải, một thương nhân. Có thể là buôn lông động vật. Anh ta vênh váo một chút khi bước đi. Tay nào cũng vậy. Và hãy nhìn vào bàn tay của anh ta, chưa bao giờ động vào lưới đánh cá hay cái cày nào, chỉ có dấu vết của việc bắn tên thôi. Có thể sẽ boa nhiều hơn, vì anh ta không thường xuyên vào thị trấn. Hôm nay anh ta sẽ tiêu nhiều tiền đây.”
Thường tôi sẽ bật cười trước những kết luận của Gwyneth, nhưng những người mới đến khiến tôi phải chú ý. Họ nổi bật hơn so với những khách hàng thường bước vào quán của dì Berdi, cả về vẻ ngoài và phong thái. Tôi không nghĩ họ là ngư dân hay thương nhân. Linh tính mách bảo tôi rằng họ tới đây có việc khác, mặc dù Gwyneth có nhiều kinh nghiệm hơn tôi về việc này.
Người mà cô ấy cho là một ngư dân vì mái tóc đen lốm đốm nắng và đôi bàn tay trầy xước trông tính toán hơn nhiều những ngư dân tôi từng thấy trong thị trấn. Anh ta cũng có một vẻ táo bạo khác thường, cách hành xử rất tự tin. Những vết chai tay kia chưa chắc đã tới từ việc dệt lưới và bắt cá. Tôi cũng có kha khá vết chai khi tiếp xúc với những bụi cây ven đường. Đúng là tóc anh ta dài và bù xù, xõa ngang vai, nhưng cũng có thể anh ta đã phải đi một quãng đường dài và không có gì để buộc tóc.
Anh chàng tóc vàng có thân hình gần giống vậy, có lẽ chỉ thấp hơn ba cen-ti-mét và vai rộng hơn một chút, tóc chạm qua cổ áo. Anh ta trông cũng chín chắn như người bạn đi cùng, sắc mặc tỏa ra một vẻ trầm ngâm. Trong đầu anh ta hẳn đang nghĩ về nhiều thứ hơn, không chỉ là một ly rượu táo mát lạnh. Có thể đó chỉ là sự mệt mỏi sau một chuyến đi dài hoặc có thể là điều gì đó khác. Có lẽ anh ta bị mất việc và hy vọng thị trấn này có việc làm? Có lẽ đó là lý do tại sao cả hai mãi vẫn chưa ngồi xuống? Có lẽ họ không có một xu dính túi. Trí tưởng tượng của tôi bắt đầu bay bổng như Gwyneth.
Tôi nhìn người tóc đen nói điều gì đó với người kia, chỉ vào chiếc bàn trống, và họ ngồi xuống, nhưng giữa họ có một điều gì đó thoáng qua. Họ dường như quan tâm xung quanh hơn là người đối diện.
Gwyneth thúc cùi chỏ vào người tôi. “Nhìn chằm chằm quá lâu vào hai người đó là mắt rơi ra bây giờ.” Cô ấy thở dài. “Hơi trẻ so với tôi, nhưng với cô thì –”
Tôi tròn mắt. “Làm ơn đó –”
“Nhìn lại mình đi. Cô đổ mồ hôi như ngựa chạy đua kìa. Cô biết mà, ngắm đâu phải là một cái tội. Hai người họ sẽ gọi rượu táo. Hãy tin tôi đi.” Cô ấy đưa tay ra và lấy cốc bia mà tôi đã rót. “Tôi sẽ phục vụ những món này, và cô hãy phục vụ họ.”
“Gwyneth! Chờ đã!” Nhưng tôi biết cô ấy sẽ không chờ đâu. Thực ra, tôi rất vui vì điều này. Họ đâu có làm tôi đổ mồ hôi. Cả hai ăn mặc hơi nhàu nhĩ và bụi bặm. Họ khiến tôi tò mò, chỉ vậy thôi. Tại sao tôi không tham gia trò chơi nhỏ của Gwyneth và xem liệu tôi có phục vụ một người ngư dân và một người buôn da thuộc hay không nhỉ? Tôi lấy thêm hai cái cốc sạch cuối cùng từ trên kệ và hy vọng Enzo sẽ tiến bộ trong việc rửa bát. Tôi vặn vòi và rót rượu táo vàng sậm vào ly, để ý thấy bụng mình có chút quặn lại.
Tôi nắm lấy tay cầm của cả hai cốc và đi vòng qua quầy, nhưng rồi bắt gặp Pauline. Gã khách bị ướt ban nãy do động tới tôi giờ đã nắm chặt cổ tay cô ấy. Tôi nhìn cô ấy cố nở một nụ cười đau khổ trên mặt, và tỏ ra lịch sự trong khi định quay đi. Gã lính cười khúc khích, thích thú khi nhìn cô ấy vặn vẹo. Mặt tôi nóng bừng, và gần như ngay lập tức tôi đã tới bên cạnh cô ấy, nhìn thẳng vào mắt của gã lính.
“Anh đã được cảnh báo nhẹ nhàng một lần rồi, thưa anh. Lần tới, thay vì làm ướt áo, tôi sẽ đập những chiếc cốc này vào hộp sọ của anh đó. Bây giờ, hãy ngừng hành vi không đúng mực của anh lại, cư xử như một thành viên danh dự trong Đội cận vệ Hoàng gia của nhà vua và bỏ tay anh ra ngay lập tức.”
Lần này không có tiếng vỗ đầu gối, không có tràng cười. Cả căn phòng chìm trong im lặng. Gã lính trừng mắt nhìn tôi, tức giận vì bị phê phán một cách công khai. Gã từ từ thả tay ra khỏi Pauline, và cô ấy vội vã đi vào bếp, nhưng mắt tôi vẫn dán chặt vào gã. Lỗ mũi gã ta phập phồng, và tôi tưởng tượng gã ta đang tự hỏi liệu gã có thể xô mạnh tôi ngay tại căn phòng đầy người này. Tim tôi đập loạn xa, nhưng tôi cố gắng nở một nụ cười từ tốn, chậm rãi trên môi.
“Tiếp tục đi,” tôi nói với mọi người và quay đi nhanh chóng để tránh có thêm bất kỳ lời nào với gã ta. Bước được vài bước ngắn, tôi vấp vào bàn của hai vị khách mới. Những cái nhìn chằm chằm của họ hướng tới tôi, và hơi thở của tôi như nghẹt lại trong lồng ngực. Những xúc cảm mãnh liệt mà tôi đã thấy từ xa rõ ràng hơn khi đến gần. Trong một khoảnh khắc, tôi như bị đóng băng. Đôi mắt xanh băng giá của người ngư dân sắc lẹm, và đôi mắt màu nâu bão táp của người thương nhân còn đáng lo ngại hơn cả. Tôi không chắc họ đang tức giận hay giật mình. Tôi cố gắng che giấu sự lúng túng của mình và nắm thế thượng phong.
“Hai anh là khách mới của quán, chào mừng hai anh. Tôi phải nói trước là mọi thứ ở đây không phải lúc nào cũng sôi động như vậy, nhưng chúng tôi sẽ không tính thêm phí cho buổi giải trí hôm nay nhé. Tôi hy vọng các anh thích rượu táo đậm vị. Tôi đoán là chúng phù hợp với hai người.” Tôi đặt rượu táo trên bàn. Cả hai đều nhìn chằm chằm mà không nói gì.
“Đừng lo, tôi chưa từng đập ai bằng mấy cái cốc này đâu. Chưa thôi.”
Đôi mắt của người thương nhân nheo lại. “Thật yên tâm. Anh ta nắm lấy cốc của mình và đưa nó lên môi, đôi mắt đen của anh ta vẫn dán chặt vào mắt tôi khi anh ta nhấm nháp. Khắp lồng ngực tôi như nóng ran lên. Anh ta đặt cốc xuống và rốt cuộc cũng mỉm cười, một nụ cười hài lòng rất dễ chịu giúp tôi nhẹ nhõm hơn nhiều. “Rượu táo cũng được,” anh ta nói.
“Đó có phải là giọng Eisland không? Vosê zsa tevou de mito loje? ”
Anh ta đặt phắt chiếc cốc xuống và làm rượu táo bắn tung tóe ra ngoài.
“Không,” anh ta trả lời chắc chắn.
Không cho câu hỏi gì nhỉ? Không phải giọng Eisland, hay anh ta không phải đi xa? Nhưng anh ta có vẻ bị kích động bởi câu hỏi, vì vậy tôi không gặng hỏi thêm.
Tôi quay sang người ngư dân, người từ đầu tới giờ vẫn chưa nói. Nếu như anh ta nở một nụ cười thân thiện thì tôi đã cho là anh ta chân thật, nhưng thay vào đó là một nụ cười tự mãn. Anh ta đang dò xét tôi. Tôi nổi gai ốc. Nếu anh ta không chấp nhận cách đối xử của tôi với gã lính, anh ta có thể lên đường ngay bây giờ. Tôi sẽ không cố gắng chiều lòng nữa. Đến lượt anh ta lên tiếng - ít nhất cũng nên là một lời cảm ơn vì rượu táo.
Anh ta từ từ nghiêng người về phía trước. “Làm sao cô biết?”
Giọng anh ta như một cú đòn mạnh giáng xuống lưng tôi, đẩy không khí ra khỏi phổi. Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta, cố gắng lấy lại sức. Âm thanh vang dội bên tai tôi. Nó quen thuộc một cách ám ảnh, nhưng vẫn có cảm giác xa lạ. Tôi biết tôi chưa bao giờ nghe thấy nó trước đây. Nhưng tôi đã từng nghe qua.
“Biết?” Tôi nói, thở không ra hơi.
“Rằng rượu táo sẽ phù hợp với chúng tôi?”
Tôi cố gắng che đi trạng thái bối rối của mình bằng một câu trả lời nhanh. “Thực ra là Gwyneth. Một bồi bàn khác ở đây. Đó là thú vui của cô ấy. Thường thì cô ấy khá giỏi. Ngoài việc đoán đồ uống, cô ấy còn đoán được nghề nghiệp nữa. Cô ấy đoán anh là một ngư dân và bạn của anh là một thương nhân.”
Tôi cảm thấy giọng nói của mình đi xa khỏi môi, từng chữ cứ như tuôn ra. Tôi cắn môi, buộc mình phải dừng lại. Những tay lính không thể khiến tôi buột miệng. Thế quái nào hai người này đã làm được điều đó?
“Cảm ơn cô vì rượu táo, cô ...?” Người thương nhân ngập ngừng, chờ đợi.
“Lia” tôi nói. “Và anh là?”
Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng anh ta trả lời, “Kaden.” Tôi quay sang người ngư dân, chờ đợi lời giới thiệu của anh ta. Thay vào đó, anh ta chỉ lẩm nhẩm tên tôi qua lưỡi như thể nó là một miếng ngô bị mắc kẹt giữa hai hàm răng. “Lia. Hừm.” Anh ta từ từ xoa những sợi râu lưa thưa tầm một tuần chưa cạo trên má.
“Kaden và...?” Tôi nói, mỉm cười trong khi hai hàm răng nghiến chặt. Tôi phải gắng sức lịch sự. Tôi không thể có thêm bất kỳ ẩu đả nào tối nay với khách hàng, nhất là khi dì Berdi đang quan sát tôi. Ánh mắt lạnh lùng của anh ta hướng về phía tôi, cằm anh ta nghiêng sang một bên đầy thách thức. Những đường nét nhỏ hiện ra từ mắt khi anh ta cười. “Rafe,” anh ta trả lời.
Tôi cố gắng lờ đi cảm giác khó chịu nóng nực trong người. Khuôn mặt anh ta có thể trông không tử tế khi cười, nhưng nụ cười đó rất ấn tượng. Tôi cảm thấy hai bên thái dương nóng bừng, và tôi cầu nguyện rằng anh ta không nhận ra điều đó trong ánh sáng lờ mờ. Đó là một cái tên không bình thường ở những khu này, nhưng tôi thích sự đơn giản của nó.
“Tôi có thể mang gì cho hai anh tối nay, Kaden và Rafe?” Tôi liệt kê giá các loại nước của dì Berdi, nhưng thay vào đó cả hai đều hỏi tôi về cô gái mà tôi đã bảo vệ.
“Cô ấy có vẻ khá trẻ để làm việc ở đây,” Kaden để ý.
“Mười bảy tuổi, giống tôi. Nhưng chắc chắn là ngây thơ hơn về nhiều điểm.”
“Ồ?” Rafe trả lời, câu trả lời ngắn gọn đầy ẩn ý.
“Pauline có một trái tim dịu dàng,” tôi trả lời. “Trong khi đó, tôi đã học cách cứng rắn trước những câu hỏi thô lỗ.”
Anh ta nở nụ cười. “Tôi cũng thấy vậy.” Bất chấp sự dụ dỗ của anh ta, tôi thấy nụ cười toe toét đó đầy khả nghi, và tôi quên mất mình định đáp lại câu gì. Tôi chuyển sự chú ý trở lại Kaden, người mà tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi để ý anh ta đang nhìn chằm chằm vào cốc rượu thay vì nhìn tôi, có vẻ đang trầm tư.
“Tôi gợi ý món hầm,” tôi đề nghị. “Có vẻ là món được yêu thích ở đây.”
Kaden nhìn lên và mỉm cười ấm áp. “Vậy thì tôi sẽ gọi món hầm, Lia.”
“Và tôi sẽ gọi thịt nai,” Rafe nói. Tôi có chút ngạc nhiên. Tôi sẽ tìm miếng khó nhằn nhất cho anh ta. Nhai thịt có thể sẽ xóa đi nụ cười tự mãn trên khuôn mặt anh ta.
Gwyneth đột nhiên bước tới ngay cạnh tôi. “Dì Berdi muốn cô giúp một tay trong bếp. Ngay. Từ bây giờ tôi sẽ phục vụ hai vị khách này.”
Tất nhiên, cả hai chúng tôi đều biết còn lâu dì Berdi mới cần tôi giúp nấu ăn hoặc thái bất cứ thứ gì trong bếp, nhưng tôi vẫn gật đầu và để Rafe cùng Kaden cho Gwyneth.
Tôi bị trục xuất vào bếp cả buổi tối sau một bài giảng khẽ khàng nhưng rất căng thẳng từ dì Berdi về nguy cơ chọc giận chính quyền. Tôi đã lập luận rất dũng cảm về công lý và sự chính trực, nhưng dì Berdi lại gay gắt đưa ra lập luận thực tế về sự sống còn. Dì ấy cẩn thận đề cập tới hai chữ công chúa, bởi vì Enzo ở gần đó, nhưng ý dì ấy rất rõ ràng - ở đây địa vị của tôi còn chẳng bằng một miếng bò béo, và tốt hơn tôi nên học cách làm dịu cái giọng hung hăng hống hách của mình.
Thời gian còn lại của buổi tối, dì Berdi phục vụ bữa ăn, dì đi vào để đưa cho tôi danh sách món ăn hoặc nêm một nồi thịt hầm mới, nhưng chủ yếu là để đảm bảo rằng những người lính có suất rượu thứ hai - tất cả đều miễn phí. Tôi ghê tởm sự thỏa hiệp của dì ấy và băm củ hành của tôi một cách tàn nhẫn.
Sau khi củ hành thứ ba trở thành bột băm và cơn giận của tôi đã tiêu gần hết, suy nghĩ của tôi quay trở lại Rafe và Kaden. Tôi sẽ không bao giờ biết được liệu hai người có là ngư dân hay thương nhân. Bây giờ họ có thể đã lên đường, và tôi sẽ không bao giờ gặp lại họ. Tôi nghĩ về Gwyneth và cách cô ấy tán tỉnh khách hàng của mình, điều khiển họ theo ý mình. Cô ấy đã làm như vậy với họ chưa?
Tôi lấy một quả cam sần sùi từ trong giỏ và đập nó xuống bàn. Nhanh hơn cả hành tây, nó cũng đã bị nghiền nát, ngoại trừ những phần bay mất kiểm soát xuống sàn.