Chương 10
Vào cuối buổi tối, khi Pauline đã trở lại ngôi nhà tranh, còn Enzo và Gwyneth đã về nhà đi ngủ, tôi mệt mỏi đứng cạo nồi thịt hầm trống không cuối cùng. Một chút đồ ăn thừa đóng mảng dính chặt vào đáy nồi.
Tôi cảm thấy như mình đang ở lâu đài và bị phạt về phòng ngủ một lần nữa. Những ký ức về lần bị trục xuất gần đây nhất của tôi như đang chế nhạo tôi, và tôi chớp chớp mắt. Cha sẽ không nói với con một lần nữa, Arabella, con phải biết cách giữ mồm giữ miệng chứ! Cha tôi tức giận, mặt đỏ bừng, và tôi đã tự hỏi liệu ông có đánh tôi không, nhưng ông chỉ bực bội bước ra khỏi phòng. Chúng tôi dự một bữa tối trong cung điện, có mặt toàn bộ nội các của cha tôi. Đại pháp quan ngồi đối diện với tôi, mặc chiếc áo khoác được trang trí bằng bạc, với các khớp ngón tay đeo trang sức rất tinh xảo, tôi thắc mắc không biết ông ta có nhấc chiếc dĩa lên được không.
Khi cuộc trò chuyện chuyển sang chủ đề cắt giảm ngân sách và những lời giễu cợt say xỉn về việc tăng gấp đôi số kỵ binh, tôi đã nói với họ rằng nếu triều đình gom góp số đồ trang sức của mình lại, có lẽ ngân sách sẽ có thặng dư. Tất nhiên tôi nhìn Đại pháp quan và nâng ly của mình với ông ta để đảm bảo rằng ý kiến của tôi không bị mất đi trong tâm trí của họ. Đó là sự thật mà cha tôi không muốn nghe, ít nhất là không phải từ tôi.
Tôi nghe thấy tiếng sột soạt và nhìn lên thấy dì Berdi đang rất mệt mỏi lê bước vào bếp. Tôi quay trở lại dồn sức vào cái nồi. Dì ấy bước đến và lặng lẽ đứng bên cạnh tôi. Tôi đợi dì ấy mắng mỏ tôi một lần nữa, nhưng thay vào đó, dì ấy nâng cằm tôi lên khiến tôi phải nhìn dì ấy và nhẹ nhàng nói rằng tôi không hề sai khi trừng phạt gã lính một cách thô bạo và dì ấy rất vui vì tôi đã làm vậy.
“Nhưng những lời nói cay nghiệt đến từ một cô gái trẻ như cháu, trái ngược với một người già như ta, có nhiều khả năng kích động cái tôi hơn là chế ngự họ. Cháu cần cẩn thận. Ta lo lắng cho cháu như lo cho bản thân mình. Điều đó không có nghĩa là những lời cháu nói là thừa mà cháu đã nói rất hay. Ta xin lỗi.”
Cổ họng tôi thắt lại. Trong tất cả những lần tôi nói ra suy nghĩ của mình với cha mẹ, chưa bao giờ tôi được bảo rằng tôi đã nói tốt điều gì, càng không nghe thấy bất kỳ câu xin lỗi vụn vật nào. Tôi chớp mắt, ước gì bây giờ tôi có một củ hành để giải thích cho đôi mắt cay sè của mình. Dì Berdi kéo tôi vào lòng và ôm tôi, cho tôi cơ hội để điều chỉnh lại cảm xúc.
“Hôm nay là một ngày dài,” dì thì thầm. “Đi về đi. Nghỉ ngơi. Ta sẽ dọn dẹp nốt chỗ này.”
Tôi gật đầu, vẫn không tin tưởng bản thân mình để có thể cất lời.
Tôi đóng cửa bếp lại và đi lên những bậc thang khoét sâu vào sườn đồi phía sau quán rượu. Màn đêm tĩnh lặng, vầng trăng lấp ló qua những dải sương mù mờ ảo cuộn lên từ vịnh. Bất chấp cái lạnh, tôi vẫn cảm thấy ấm lòng bởi những lời của dì Berdi.
Khi tôi lên tới bậc trên cùng, tôi kéo mũ ra khỏi đầu, để tóc xõa xuống vai, cảm thấy thỏa mãn và hài lòng khi nghĩ lại những lời dì đã nói. Tôi đi xuống con đường mòn, ánh sáng vàng mờ nhạt nơi cửa sổ ngôi nhà nhỏ đóng vai trò như một ngọn hải đăng của tôi. Pauline có lẽ đã chìm sâu trong giấc ngủ, chìm trong giấc mơ về Mikael và vòng tay anh ôm cô thật chặt khiến cô không bao giờ phải lo lắng về việc anh sẽ rời xa cô nữa.
Tôi thở dài khi đi xuống con đường mòn tối tăm. Những giấc mơ của tôi thật chán ngắt và buồn tẻ nếu tôi nhớ lại chúng và chắc chắn không bao giờ có cánh tay ôm lấy tôi. Những giấc mơ kiểu đó tôi phải gợi ra trong cuộc sống khi tôi tỉnh táo. Một làn gió mằn mặn lay động những chiếc lá trước mặt, tôi xoa nhẹ tay để sưởi ấm.
“Lia.”
Tôi nhảy dựng lên, thở gấp.
“Suỵt. Chỉ có mình tôi.” Kaden bước ra khỏi một bóng cây sồi lớn. “Tôi không cố ý làm cô giật mình.”
Tôi đóng băng. “Anh đang làm gì ở đây?”
“Tôi đang chờ cô.”
Anh ta bước lại gần. Anh ta có thể trông vô hại trong quán rượu, nhưng anh ta đang làm gì ở đây trong bóng tối? Con dao găm nhỏ của tôi vẫn nằm gọn dưới lớp áo. Tôi ghì chặt cánh tay vào hai bên mạng sườn, cảm nhận nó bên dưới lớp vải, và lùi lại một bước.
Anh ta để ý hành động của tôi và dừng lại. “Tôi chỉ muốn đảm bảo rằng cô đã về nhà an toàn,” anh ta nói. “Tôi biết kiểu người lính mà cô đã làm bẽ mặt trong quán rượu. Họ thù dai, và cái tôi của họ lớn.” Anh ta cười ngại ngùng. “Và tôi muốn nói với cô rằng tôi rất ngưỡng mộ điều đó. Tôi đã không thể hiện sự cảm kích của mình sớm hơn.” Anh ta ngập ngừng và khi tôi vẫn không trả lời, anh ta nói thêm, “Tôi có thể đi cùng cô đoạn đường còn lại không?”
Anh ta đưa tay ra, nhưng tôi không nắm lấy. “Anh đã chờ tôi nãy giờ sao? Tôi nghĩ anh phải lên đường rồi mới phải.”
“Tôi sẽ ở lại đây. Không có phòng nào trống, nhưng người chủ quán đã tử tế cho tôi nghỉ tại gác xép nhà kho. Một tấm nệm êm ái là quá đủ so với một chiếc giường đầy bụi bặm.”
Anh ấy nhún vai và nói thêm, “Kể cả việc phải nghe một hoặc hai con lừa phàn nàn.”
Hóa ra anh ta là khách của quán trọ, và là một người hiểu chuyện. Đáng ra anh ta phải được ở trong ngôi nhà nhỏ ấm cúng nhưng dột nát của chúng tôi. Tay tôi thả lỏng. “Còn bạn anh thì sao?”
“Bạn tôi?” Anh ta nghiêng đầu sang một bên, như trẻ con, ngay lập tức trẻ ra bao tuổi. Anh ta dùng ngón tay vuốt lại lọn tóc vàng hoe. “Ồ, anh ấy. Anh ấy cũng ở lại.”
Anh ta không phải là một người bán da thuộc, tôi chắc chắn về điều đó. Việc tách da động vật không phải là sở trường của anh ta. Những chuyển động của anh ta rất kín đáo và có chủ ý, như thể phù hợp với một thợ săn hơn, nhưng đôi mắt của anh ta... đôi mắt của anh ta. Chúng ấm áp và có màu khói, vẻ hỗn loạn khuấy động ngay bên dưới bề mặt ngỡ như bình lặng ấy. Chúng đã quen với một cuộc sống khác, mặc dù tôi không thể tưởng tượng nó có thể như thế nào.
“Điều gì đưa anh đến Terravin?” Tôi hỏi.
Tôi chưa kịp phản ứng thì tay anh ta đã vươn ra và nắm lấy tay tôi. “Hãy để tôi dẫn cô về nhà,” anh ta nói. “Và tôi sẽ kể cho cô nghe về –”
“Kaden?”
Tôi rụt tay lại, và chúng tôi quay sang phía giọng nói cất lên từ bóng tối. Bóng đen của Rafe, chỉ cách con đường một đoạn ngắn, không thể nhầm đi đâu được. Anh ta đến chỗ chúng tôi không hề báo trước, cử động của anh lén lút như một con mèo. Tôi nhìn rõ khuôn mặt của anh ta khi anh ta tiến lại gần hơn.
“Chuyện gì vậy?” Kaden hỏi, giọng đặc sệt vẻ phiền muộn.
“Con ngựa cái sợ hãi của anh đang làm loạn trong chuồng kìa. Trước khi nó làm hỏng gì đó thì anh –”
“Ngựa đực,” Kaden sửa lại. “Nó vẫn ổn, theo như tôi biết.”
Rafe nhún vai. “Nó bây giờ không khỏe. Tôi nghĩ là bồn chồn với chỗ ở mới.”
Ồ, anh ta thật tự phụ.
Kaden lắc đầu và bỏ đi đầy bực bội, tôi thầm biết ơn điều này. Dì Berdi sẽ không hài lòng nếu chuồng ngựa bị phá hoại, chưa kể tôi còn lo lắng về việc Otto, Nove và Dieci ngoan ngoãn của mình lại có thể giao du với con ngựa hàng xóm phá phách như vậy. Tôi khá quý chúng. Chúng ở bên ngoài trong một chuồng liền kề có mái che, nhưng chỉ có một bức tường gỗ mỏng ngăn cách chúng với những con vật được nuôi trong chuồng.
Chỉ trong vài giây, Kaden đã biến mất, tôi và Rafe lúng túng khi chỉ còn lại một mình, một cơn gió nhẹ lay động những chiếc lá rơi giữa chúng tôi. Tôi vén tóc khỏi mặt và nhận ra sự thay đối của anh ta. Tóc anh ta được chải gọn gàng và buộc ra sau, khuôn mặt sáng lấp lánh dưới ánh trăng mờ ảo. Gò má của anh ta sắc nét và rám nắng, áo đã được thay. Anh ta vẫn hoàn toàn hài lòng với việc im lặng nhìn tôi. Đó dường như là một thói quen của anh ta.
“Anh không thể tự mình trấn an con ngựa của anh ấy sao?” Một lúc sau tôi mới nói.
Một nụ cười nhếch lên, nhưng anh ta trả lời bằng một câu hỏi khác.
“Kaden định làm gì?”
“Đảm bảo tôi về nhà an toàn. Anh ấy quan ngại về người lính trong quán rượu.”
“Anh ấy nói đúng. Rừng là một nơi nguy hiểm - đặc biệt là khi cô ở một mình.”
Có phải anh ta đang cố tình đe dọa tôi không? “Tôi không ở một mình. Và chúng ta cũng không ở sâu trong rừng. Có rất nhiều người quanh đây.”
“Có sao?” Anh ta nhìn xung quanh như thể đang cố gắng kiếm những người tôi nói đến và rồi mắt anh ta lại nhìn tôi một lần nữa. Bụng tôi quặn thắt lại.
Anh ta tiến lại gần một bước. “Hẳn là thế, cô có một con dao găm nhỏ trong người.”
Con dao găm của tôi? Làm sao anh ta biết? Nó được bọc kín ở bên sườn của tôi. Phải chăng tôi đã để lộ do sơ ý chạm vào nó? Tôi để ý anh ta cao hơn tôi một cái đầu. Tôi hếch cằm lên.
“Không nhỏ đâu” tôi nói. “Một lưỡi dao dài hơn chục phân. Đủ dài để giết một ai đó nếu biết dùng nó điêu luyện.”
“Và cô dùng dao điêu luyện sao?”
Tôi mới chỉ tập dượt với cửa buồng ngủ của mình thôi. “Rất điêu luyện,” tôi trả lời.
Anh ta không đáp lại, như thể lưỡi dao và kỹ năng chuyên nghiệp của tôi không gây ấn tượng với anh ta.
“Ừm, chúc ngủ ngon.” Tôi quay lưng bỏ đi.
“Lia, chờ đã.”
Tôi dừng lại, lưng vẫn hướng về phía anh ta. Linh tính tôi mách bảo hãy tiếp tục di chuyển. Đi đi, Lia. Tiến lên. Tôi đã nghe những lời cảnh báo suốt đời. Mẹ tôi. Bố tôi. Anh trai tôi. Ngay cả Học giả. Tất cả những người đã bao bọc tôi tứ phía, dù tốt hay xấu. Cứ đi đi.
Nhưng tôi đứng yên. Có lẽ đó là do giọng nói của anh ta. Có thể là do nghe thấy anh ta nói tên tôi. Hoặc có thể tôi vẫn hoàn toàn ý thức được rằng đôi khi tôi đúng, rằng đôi khi linh tính bốc đồng có thể khiến tôi gặp nguy hiểm, nhưng điều đó không hẳn là một quyết định sai. Có lẽ nó đang cảm thấy điều không thể sắp xảy ra. Sợ hãi và mong đợi quấn lấy nhau.
Tôi quay lại và bắt gặp ánh mắt của anh ta, cảm nhận vẻ nguy hiểm của chúng, sức nóng tỏa ra từ đó, nhưng không muốn quay đi chỗ khác. Tôi đợi anh ta nói. Anh ta tiến thêm một bước nữa, khoảng cách giữa chúng tôi chỉ còn vài bước chân. Anh ta đưa tay về phía tôi, và tôi run rẩy lùi lại một bước nhưng thấy anh ta thực ra chỉ đang cầm mũ của tôi. “Cô làm rơi này.”
Anh ta đưa chiếc mũ về phía trước một cách điềm tĩnh, chờ tôi cầm lấy nó, những mảnh lá vụn vẫn còn bám trên lớp ren mỏng.
“Cảm ơn” tôi thì thầm, và đưa tay ra nhận lấy, đầu ngón tay tôi lướt qua anh ta, nhưng anh ta vẫn giữ chặt. Da anh ta như khô héo so với sự mát mẻ của da tôi. Tôi nhìn vào mắt anh ta, thắc mắc về đôi bàn tay vẫn nắm chặt kia, và lần đầu tiên tôi nhìn thấy một sự thay đổi trên khuôn mặt anh ta, vẻ mặt nghiêm nghị thường ngày của anh ta dịu đi bởi một nếp nhăn giữa hai hàng lông mày, một khoảnh khắc do dự thoáng qua, và sau đó lồng ngực anh ta nhô lên - một hơi thở sâu hơn, như thể tôi đã khiến anh ta mất cảnh giác.
“Tôi cầm được rồi,” tôi nói. “Anh có thể buông tay.”
Anh ta buông tay ra, chúc tôi ngủ ngon một cách vội vàng, rồi đột ngột quay lại và biến mất trên con đường.
Anh ta có chuyện gì đó không yên. Tôi đã khiến anh ta bối rối. Không chỉ nhìn thấy, tôi còn cảm nhận được điều đó, sự lo lắng của anh ta như chạm vào da tôi, nhột nhột nơi cổ. Như thế nào? Tôi đã làm gì? Tôi không biết, nhưng tôi nhìn chằm chằm vào khoảng không đen kịt trên con đường nơi anh ta biến mất cho đến khi gió thổi rung rinh những cành cây phía trên, nhắc nhở tôi rằng trời đã muộn, tôi chỉ có một mình, và khu rừng thì rất tối.