Chương 11
Không thể có cơ hội thứ hai.
Vậy mà tôi đã để nó lướt qua.
Tôi ném túi yên ngựa vào tường. Người bạn cùng phòng của tôi đã lấy tấm nệm ở góc đối diện. Ít nhất thì không gian rộng rãi. Anh ta thực sự khiến tôi khó chịu, một gã nhà quê với hai ly rượu đã dại dột để mắt đến công chúa. Tôi biết loại người như anh ta. Thật sai lầm khi kết bạn với anh ta, nhưng mặc kệ, không còn phòng nào trong nhà trọ nữa, nên dù sao thì tôi cũng phải ở chung gác xép với anh ta.
Các phòng ở thưa thớt. Chúng tôi chỉ có một mái che trên đầu và những tấm đệm mỏng trần trụi mà chúng tôi phải tự bê lên từ kho chứa, nhưng ít ra thì cái kho thóc vẫn chưa bốc mùi - chưa thôi. Tôi cũng phải thừa nhận rằng thức ăn ở quán trọ ngon hơn nhiều so với một con sóc xương xẩu trên lửa, và tôi đã mệt mỏi với việc đổ đầy bình nước của mình từ những dòng suối đầy sạn.
Tôi hy vọng các anh thích rượu táo đậm vị.
Quả vậy. Tôi không chắc mình mong đợi điều gì, nhưng không phải thế này. Tôi xoa xoa nơi xương sườn dưới lớp áo, nhớ lại hẳng hà sa số những lần bị đánh, nhiều năm đã qua, nhưng từng cú đánh vẫn còn vẹn nguyên trong tâm trí tôi. Những người hoàng gia mà tôi từng biết đều hèn nhát và tham lam, khác với cô gái này. Cô ấy giữ vững lập trường của mình trước gã lính đó, bảo vệ bạn mình như thể có cả một đội quân đứng sau lưng. Cô ấy sợ chứ. Tôi nhìn thấy chiếc cốc run rẩy trong tay cô ấy, nhưng nỗi sợ hãi đã không cản trở cô ấy.
Tuy nhiên, một người hoàng tộc vẫn là một người hoàng tộc, và sự kiêu căng ngạo mạn của cô ấy đã khẳng định điều đó. Tôi sẽ ghi nhớ điều đó khi cô ấy tận số, nhưng không có lý do gì mà tôi không thể tận hưởng sự thoải mái ở nhà trọ và những thú vui khác trong vài ngày nữa trước khi tôi thực hiện công việc của mình. Còn rất nhiều thời gian cho việc đó. Griz và những người khác sẽ không tới chỗ tôi cho tới tận một tháng nữa. Tôi sẽ không phải sống một mình nơi đất hoang, ăn thịt lũ gặm nhấm trong khi tôi có thể ở đây. Tôi sẽ hoàn thành công việc khi thời điểm thích hợp. Komizar luôn tin tưởng tôi, và lần này cũng sẽ không khác gì.
Tôi cởi giày và thổi tắt đèn, cất dao ngay dưới mép nệm, trong tầm tay tôi. Tôi đã dùng nó để cứa cổ biết bao mạng người vô danh? Nhưng lần này tôi biết tên nạn nhân của mình, ít nhất là tên mà cô ấy đang sử dụng. Lia. Một cái tên không hề hoàng tộc. Tôi tự hỏi tại sao cô ấy lại chọn nó.
Lia. Như lời thì thầm trước gió vậy.