← Quay lại trang sách

Chương 12

Tôi đã nói với Sven rằng có thể tôi thậm chí sẽ không nói chuyện với cô ấy, nhưng từ giây phút tôi thấy cô ấy, thế giới xung quanh như không còn quan trọng, đó là tất cả những gì tôi muốn làm. Tôi muốn lên án cô ấy thật gay gắt, thành một bài thuyết giảng có thể làm cả đôi tai dày dạn của cha tôi cũng phải ửng đỏ. Tôi muốn làm lộ danh tính của cô ấy trước tất cả mọi người, vậy mà tôi lại ngồi đó im lặng và để cô ấy giao thực đơn cho tôi. Công chúa Arabella, Con gái trưởng của Nhà Morrighan, làm việc trong một quán rượu.

Và cô ấy có vẻ thích thú với công việc đó. Thích thú vô cùng.

Có lẽ đó là điều khiến tôi bận tâm nhất. Trong khi tôi đang đi trên đường, tự hỏi liệu cô ấy có trở thành con mồi cho bọn cướp hay thú dữ, thì cô ấy lại đang chơi trò hầu gái ở quán rượu. Cô ấy quả là rắc rối, điều đó quá rõ, và ngày cô ấy bỏ trốn khỏi đám cưới của chúng tôi, tôi đã né được một mũi tên độc. Cô ấy đã giúp tôi một việc. Tôi suýt thì bật cười trước lời đề nghị của cha về việc lấy một cô tình nhân sau đám cưới. Cô gái này có thể khiến toàn bộ hoàng tộc và nửa số binh lính trong hàng ngũ của nhà vua hối hận về một quyết định như vậy.

Tôi lăn lộn, đấm vào tấm nệm sần sùi, hy vọng người bạn đồng hành không mời cũng phải thức trắng. Anh ta dậm chân qua lại hơn một giờ trước khi thổi tắt đèn. Tôi thấy cách anh ta nhìn cô ấy trong quán rượu, mắt anh ta săm soi như muốn lột trần cô ấy từ khi chúng tôi bước vào.

Tôi cũng rất bất ngờ khi lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy. Khuôn mặt cô không khớp với bộ dạng nhăn nhó, chanh chua mà tôi đã mường tượng sau nhiều dặm trên đường. Bài lên lớp hoành tráng của tôi bỗng biến thành im lặng khi tôi quan sát cô ấy. Tôi gần như hy vọng đó không phải là cô ấy nhưng sau đó khi tôi nghe cô ấy nói, tôi biết. Tôi biết sự bạo dạn và nóng nảy nơi cô. Tôi biết qua cách cô ra lệnh buộc một tên lính chức cao chót vót phải im bặt bằng một vài từ ngữ nóng nảy, nếu không nói là thiếu thận trọng. Sau khi ngồi xuống, tôi nhận thấy người bạn mới quen của tôi vẫn đang quan sát cô, mắt anh ta đảo qua cô như mắt một con báo dõi theo một con nai cái, có lẽ anh ta cho rằng cô chính là món tráng miệng của mình. Tôi suýt nữa đã đá văng chiếc ghế mà anh ta đang ngồi.

Nếu may mắn, anh ta sẽ lên đường vào ngày mai và sẽ quên đi việc chinh phục một cô hầu gái địa phương. Sau khi chúng tôi rời quán rượu và anh ta vào buồng vệ sinh, tôi đã xem xét kĩ hơn chiếc quần của anh ta, tất cả đều không có đặc điểm gì rõ rệt, không có dấu hiệu biểu thị một nghệ nhân hoặc khu vực nào. Không có gì cả. Không có trên bao yên ngựa, bao kiếm, dây cương hay chăn - thậm chí là trên cả thứ đồ trang trí khiêm tốn nhất như một chiếc hàm thiếc cho ngựa của anh ta. Liệu đây là tình cờ hay chủ đích?

Tôi trở mình, không thể nào nằm thoải mái được. Vậy là tôi đã nhìn thấy cô ấy. Giờ thì sao? Tôi đã bảo Sven rằng tôi sẽ không nói chuyện với cô ấy, và tôi đã mở miệng mất rồi. Tôi muốn làm cô ấy bẽ mặt trước bàn dân thiên hạ, nhưng tôi lại không làm vậy. Tôi muốn nói riêng với cô ấy, nhưng tôi biết mình không thể. Không có gì diễn ra theo kế hoạch của tôi.