Chương 14
Hẻm Núi Quỷ được đặt tên một cách khéo léo. Những làn gió ôn đới vùng Terravin không du ngoạn dưới này. Nơi đây khô khan và bụi bặm nhưng đẹp lạ lùng theo cách riêng của nó. Những cây sồi lớn xù xì đan xen với những cây cọ cao và cây xương rồng bóng vàng. Cây kim ngân cao hơn đầu người mọc men theo dòng suối nhỏ chảy từ khe nứt trên bờ đá. Loài cây dị thường này có vẻ được quỷ dữ đánh cắp từ tận cùng thế gian về chỉ để tạo nên chốn thiên đàng của riêng hắn. Và tất nhiên có cả mâm xôi - thứ quả đầy quyến rũ của hắn mà chúng tôi vẫn chưa bắt gặp.
Gwyneth thổi ra một luồng khí từ miệng, cố gắng làm mát lông mày, sau đó cô ấy cởi cúc áo và buộc nó quanh eo. Chiếc váy lót mỏng manh không thể che giấu sự hào phóng mà tạo hóa đã ban cho bộ ngực nảy nở của cô ấy. Váy lót của tôi khiêm tốn hơn nhiều, bất chấp mồ hôi chảy thành dòng xuống lưng, tôi vẫn rất lưỡng lự không muốn cởi lớp áo ngoài. Tôi biết ở Terravin họ thoải mái hơn trong việc phô bày các bộ phận cơ thể, nhưng nếu đây là Civica, bộ ngực lộ quá nửa sẽ là một tai tiếng. Cha mẹ tôi chắc sẽ –
Tôi mỉm cười và ném áo chẽn bằng da của mình đi rồi cởi phăng lớp áo tiếp theo. Làn da nhễ nhại mồ hôi ngay lập tức cảm thấy thoáng mát và nhẹ nhõm.
“Đúng rồi đấy, công chúa. Dễ chịu hơn phải không?” Gwyneth nói.
Tôi đột ngột kéo dây cương của Otto khiến nó gằn lên những tiếng khó chịu. “Công chúa gì chứ?”
Cô ấy dừng Dieci nhàn nhã hơn nhiều và cười khoái chí. “Cô nghĩ rằng tôi không biết ư? Gwyneth thông thái thì cái gì chả tường tận.”
Tim tôi đập loạn nhịp. Thế này không vui chút nào. Tôi không rõ cô ấy đang đùa hay nói thật nữa. “Chắc cô nhầm tôi với ai khác rồi.”
Cô ấy giả đò công kích, khóe miệng thu dần lại thành một nụ cười nhếch mép. “Cô không tin tôi à? Rõ là cô đã thấy tôi giỏi như thế nào trong việc đánh giá khách hàng quen của quán rượu mà.” Cô ấy nhấp dây cương và đi tiếp. Tôi theo sau cô ấy nhịp nhàng trong khi cô ấy tiếp tục nói, có vẻ còn thích thú hơn trò cô ấy đã chơi tại quán rượu. “Hoặc,” cô ấy nhấn nhá đầy kịch tính, “là tôi có một quả cầu pha lê. Hoặc là... có lẽ tôi đã xem qua đồ trong phòng cô?”
Đồ trang sức trong túi của tôi. Hoặc tệ hơn, đồ đánh cắp –
Tôi hít một hơi run rẩy.
Cô ấy quay lại nhìn tôi và nhíu mày. “Hoặc có thể là dì Berdi nói với tôi,” cô ấy nói thẳng thừng.
“Gì cơ?” Tôi lại kéo dây cương của Otto và lần này nó hí lên những tiếng khó chịu với âm vực cao hơn lần trước.
“Đừng làm vậy nữa! Con vật đó có làm gì cô đâu.”
“Dì Berdi đã nói với cô?”
Với sự duyên dáng và uyển chuyển, cô ấy chậm rãi bước xuống khỏi con lừa, còn tôi thì suýt sấp mặt trong quá trình leo xuống. “Vậy mà dì ấy bảo là không nói cho ai đâu?” Tôi giận dữ thét lên. “Rồi còn khuyên bọn tôi cẩn trọng và lánh đi vài ngày?”
“Lánh tạm vài ngày thôi. Còn kể cho tôi là chuyện khác. Dì ấy –”
“Khác thế nào khi đi kể cho một hầu gái quán rượu, người buôn chuyện với đủ thứ khách vãng lai từ đầu làng đến cuối xóm cơ chứ? Chẳng có lý do gì mà phải kể cho cô cả!”
Tôi quay lại để dẫn Otto đi, nhưng cô ấy đã nắm lấy cổ tay tôi và giật ngược tôi lại. “Berdi biết tôi sống ở trung tâm thị trấn và nếu thẩm phán có đến dòm ngó hay dán cáo trạng cho việc bắt giữ cô, tôi sẽ là người đầu tiên biết chuyện.” Cô ấy buông tay tôi ra.
Tôi xoa xoa cổ tay nơi cô ấy vừa vặn. “Vậy cô biết những việc tôi đã làm ư?”
Đôi môi cô ấy mím lại khinh khỉnh, rồi cô ấy gật đầu. “Tôi không thể nói là tôi hiểu lý do tại sao. Thà bị ràng buộc với một hoàng tử kênh kiệu còn hơn một kẻ đào hoa không một xu dính túi, nhưng mà –”
“Tôi không muốn bị trói chân với bất kỳ ai.”
“À. Tình yêu. Tuyệt vời biết bao. Nếu như ta tìm được nó. Đừng căng thẳng quá làm gì. Tôi vẫn ở phe cô mà.”
“Ờ,” tôi thở phào. “Nhẽ nhõm thật, nhỉ?”
Vai cô ấy rụt lại, đầu hơi nghiêng về một bên. “Đừng đánh giá thấp sự hữu ích của tôi, Lia, và tôi cũng sẽ không làm thế với cô.”
Tôi ước mình có thể rút lại nhận xét trước đó. Tôi thở dài. “Tôi xin lỗi, Gwyneth. Tôi không cố ý quát nạt cô. Chỉ là tôi phải cẩn thận hết sức. Tôi không muốn ai bị hại bởi sự hiện diện của tôi.”
“Cô định ở lại bao lâu?”
Cô ấy cho rằng tôi chỉ nghỉ chân ở đây thôi ư? “Đương nhiên là ở luôn rồi. Tôi đâu còn chốn dung thân nào khác.”
“Lia à, Terravin không phải là thiên đường. Các vấn đề ở Morrighan sẽ không biến mất chỉ vì cô trốn ở đây. Còn những trách nhiệm của cô thì sao?”
“Tôi không có gì ngoài Terravin. Trách nhiệm duy nhất của tôi là dì Berdi, Pauline, và quán trọ.”
Cô ấy gật đầu. “Tôi hiểu rồi.”
Nhưng rõ ràng là cô ấy không hiểu. Từ góc nhìn của mình, cô ấy chỉ thấy được đặc ân và quyền lực, nhưng tôi hiểu nội tình ra sao. Tôi chả giúp được gì trong bếp. Tuy là Con gái trưởng, nhưng tôi cũng chẳng có chút hữu ích nào cả. Và với tư cách là một con tốt chính trị, tôi cũng đã từ chối để trở nên hữu ích.
“Chà,” cô ấy thở dài, “Tôi tin là tất cả những sai lầm trong đời đều là do một tay tôi tự chuốc lấy. Cô cũng được quyền tự quyết đời mình.”
“Cô đã phạm phải sai lầm gì vậy, Gwyneth?”
Cô ấy liếc nhìn tôi đầy ẩn ý. “Những sai lầm đáng tiếc.” Giọng điệu của cô ấy như thách thức tôi hỏi thêm, nhưng đôi mắt kia lại một thoáng dao động. Cô ấy chỉ vào hai nhánh hẹp nơi những bụi mâm xôi mọng nước nhất thi nhau đua nở. “Chúng ta có thể để những con lừa ở đây. Cô đi đường này, tôi đi đường kia. Chẳng mấy mà chúng ta sẽ đầy hai giỏ.” Cuộc trò chuyện ban nãy hẳn đã kết thúc. Cô ấy tháo giỏ của mình ra khỏi Dieci rồi rời đi mà không tiết lộ sai lầm đáng tiếc của cô ấy là gì, nhưng giây phút đôi mắt bâng khuâng của cô ấy nhìn tôi khiến tôi tự hỏi cô ấy đã làm gì.
Con đường hẹp mà cô ấy chỉ cho tôi dần mở ra thành một ốc đảo rộng lớn, khu vườn của quỷ, thêm phần hoàn thiện với một con suối nhỏ cung cấp nước tạo thành một cái ao nông. Bóng râm che phủ dốc phía bắc của hẻm núi nặng trĩu những bụi quả mâm xôi. Phải công nhận tôi chưa từng nhìn thấy những chùm quả to như thế này bao giờ. Quỷ dữ quả là biết chăm bón khu vườn của mình.
Tôi hái một trái mâm xôi, bỏ nó vào miệng. Làn sóng hương vị trào dâng, nhấn chìm tôi vào miền ký ức. Tôi nhắm mắt và nhìn thấy khuôn mặt của Walther, Bryn, Regan, cằm nhỏ giọt thứ nước của quả mâm xôi. Tôi thấy bốn người chúng tôi vô tư chạy qua rừng, di chuyển trên những tàn tích cổ đại phủ đầy rêu phong, chẳng nghĩ rằng một ngày kia thế giới của chúng tôi cũng sẽ đổi khác.
Bước lên cầu thang, dì Bernette cho gọi chúng tôi. Mấy đứa cách nhau gần như chính xác hai năm, như thể cha mẹ tôi đã lên lịch sinh đẻ theo kế hoạch nghiêm ngặt của Người canh giờ vậy. Và đương nhiên khi đứa Con gái trưởng ra đời, việc sinh đẻ dừng hoàn toàn. Khoảnh khắc cha tôi liếc nhìn mẹ vào ngày cuối ở Civica chợt dội về, có lẽ đó là mảnh ký ức cuối cùng mà tôi sẽ có về họ. Rồi những lời khen của ông về vẻ đẹp của mẹ trong ngày cưới. Có phải sự nghiêm khắc của nghĩa vụ đã khiến ông gạt mẹ đi và quên mất tình yêu? Liệu ông đã từng yêu mẹ chưa?
Một mánh nhỏ hay ho cho những ai tìm được nó.
Nhưng Pauline đã làm được.
Tôi hái một nắm quả mâm xôi và nép mình dưới một cây cọ bên bờ suối. Chưa hết ngày mà đã bao chuyện, và ngày hôm trước cũng không kém gì. Tôi mệt mỏi đắm mình vào sự yên bình nơi khu vườn của quỷ, lắng nghe tiếng suối chảy róc rách và thản nhiên từ từ thưởng thức từng trái ngọt của gã ta.
Vừa nhắm mắt thì tôi đã nghe thấy một âm thanh khác. Mắt tôi choàng mở. Tiếng Otto kêu từ xa? Hay tiếng gió rít từ hẻm núi? Nhưng trời hôm nay lặng thinh không chút gió.
Tôi quay đầu lại và nghe rõ mồn một tiếng móng guốc - nặng và bài bản. Tôi quờ tay qua bên hông nhưng con dao của tôi đã biến mất. Chắc tôi đã treo nó trên yên lừa khi cởi áo. Tôi vừa mới đứng lên thì một con ngựa khổng lồ xuất hiện - bên trên là Rafe đang ngồi.
Quỷ dữ đã đến. Và một phần lạ lùng nào đó trong tôi thầm vui mừng.