Chương 16
Gặp ta tại khu đền thờ phía đông ngôi nhà tranh. Hãy đến một mình.
Tôi lật lại mảnh giấy nham nhở trên tay. Chữ viết gần như không đọc được, rõ ràng chủ nhân của nó đang rất vội. Tên khùng này nghĩ chỉ dựa vào mẩu giấy nguệch ngoạc cạnh tủ quần áo mà tôi sẽ vào rừng gặp hắn một mình ư?
Lúc quay trở lại phòng, thấy cánh cửa mở hé, là tôi đã có linh cảm chẳng lành. Pauline luôn cẩn thận về những thứ như vậy, luôn gọn gàng và ngăn nắp. Tôi thận trọng đẩy cánh cửa mở ra, và khi tôi chắc rằng ngôi nhà không có ai, tôi kiểm tra một vòng. Không thiếu thứ gì, mặc dù những đồ trang sức hoàng gia có thể dễ dàng được tìm thấy trong túi yên ngựa của tôi. Chắc chắn không phải một tên trộm. Cánh cửa tủ quần áo mở hé và đó là nơi tôi đã tìm thấy mẩu giấy, được xiên vào một cái móc để tạo sự chú ý.
Yêu cầu Hãy đến một mình là cái đáng lo ngại nhất.
Tôi nhìn vào tờ giấy một lần nữa và hít một hơi dứt khoát. Không hề có tên trên đó. Có lẽ ghi chú này không dành cho tôi. Có lẽ nó dành cho Pauline. Có lẽ cuối cùng thì Mikael cũng đã về! Pauline sẽ rất –
Tôi quay lại và nhìn ra cánh cửa rộng mở vào rừng. Nhưng tại sao lại là một mẩu giấy? Tại sao anh ấy không đi thẳng vào quán rượu và ôm cô ấy vào lòng? Trừ khi anh ấy có lý do phải trốn. Tôi vò đầu bứt tai không biết phải làm gì. Tôi không thể cho Pauline xem ghi chú được. Nếu nó không phải từ Mikael thì sao?
Nhưng nếu đúng là thế, và tôi bỏ qua nó thì sao? Đặc biệt là bây giờ, khi mà –
Tôi mở tủ quần áo và mặc chiếc áo choàng đen của Pauline. Trời gần chạng vạng. Lớp vải sẫm màu sẽ giúp tôi ẩn mình trong rừng. Tôi hy vọng khu tàn tích không quá xa và dễ dàng tìm thấy. Tôi rút con dao của mình và nắm chặt nó dưới lớp áo choàng - phòng trường hợp mẩu giấy không phải của Mikael.
Tôi đi thẳng về phía đông, chừng nào địa hình còn bằng phẳng. Rừng ngày càng rậm rạp, rêu ở phía bắc mọc dày hơn do ít ánh sáng có thể chiếu tới được. Cả khu rừng im bặt không một tiếng chim chóc nào, như thể có gì đó đã đi qua hướng này.
Terravin dần dần biến mất sau lưng tôi. Tôi nghĩ về Người xưa và những nơi kỳ lạ rải rác tàn tích của họ. Các anh trai và tôi thường gọi chúng là đền thờ hoặc đài tưởng niệm vì không hiểu rõ mục đích ban đầu của những nơi này là gì. Vài dòng thạch tự sót lại qua năm tháng được viết bằng ngôn ngữ cổ, đống gạch đá còn lại cho thấy sự hùng vĩ và sang trọng - giống như tàn tích khổng lồ mà Rafe và tôi đã từng nhìn thấy.
Hôm nay, lúc ngắm nhìn những tàn tích, có lẽ tôi đã nói gì đó khiến anh ấy phật lòng. Về việc chối bỏ truyền thống chăng? Hay so sánh nghệ nhân với những kẻ man di? Nhỡ đâu cha của anh là một nghệ nhân thì sao nhỉ? Hay tệ hơn, một kẻ man di? Tôi bác bỏ khả năng đó, bởi vì Rafe khá rõ ràng về mục tiêu của mình, và sùng đạo, như thể có một sức nặng lớn đè lên anh ấy vậy. Những điều quan trọng. Anh ấy cũng có góc dịu dàng, điều mà anh ấy cố gắng che giấu. Điểm yếu nào đã khiến anh ấy chia sẻ điều đó với tôi nhỉ?
Bước chân của tôi chậm lại. Ngay phía trước là một bức tường rêu phong, mép lởm chởm phủ đầy những cây leo mềm mại. Dương xỉ mọc lên từ các kẽ hở, trông nó không còn như sản phẩm do con người tạo ra nữa. Tôi tìm quanh một màu gì đó ngoài sắc xanh bao phủ không gian, kiếm tìm một nước da nâu ấm áp.
Tôi nghe thấy tiếng cào đất và tiếng thở phì phò. Một con ngựa. Chủ nhân của tờ giấy bí ẩn đang giấu chiến mã đâu đó sau bức tường. Vậy là người đó cũng ở đây. Tôi vén áo choàng để tay thuận được thoải mái, cũng như điều chỉnh cách cầm dao.
“Có ai không?” Tôi gọi. Tôi nghe thấy tiếng bước chân lạo xạo, và ai đó bước ra từ sau bức tường. Tôi hét lên và chạy về phía anh ấy trước khi anh ấy kịp nói gì. Tôi ôm anh ấy, thơm anh ấy, quay cuồng trong vòng tay anh ấy, đắm mình trong hạnh phúc đến nỗi tôi chỉ có thể nhắc đi nhắc lại tên anh ấy.
Rồi anh ấy lùi lại và áp tay vào má tôi. “Nếu biết em vui đến vậy thì anh đã đến sớm hơn. Nào, vào trong này đi.” Anh ấy dẫn tôi vào đống đổ nát như thể đang đưa tôi vào một trang viên lớn vậy, sau đó anh mời tôi ngồi xuống một khối đá lộn xộn. Anh ấy nhìn tôi rồi khám sức khỏe một lượt từ đầu đến chân, hết quay mặt bên này rồi lại bên kia. Cuối cùng anh ấy cũng gật đầu, bảo tôi khỏe mạnh, và mỉm cười. “Làm tốt lắm, em gái. Các trinh sát hoàng gia giỏi nhất đã theo đuôi em trong suốt nhiều tuần nay.”
“Em học được từ những người giỏi nhất, Walther à.”
Anh ấy cười. “Không nghi ngờ gì. Anh biết khi cậu bé chăn ngựa nói rằng cậu ấy nhìn thấy em đang đi về phía bắc, điều đó có nghĩa là em sẽ đi về phía nam.”
Anh nhướn mày thích thú. “Nhưng theo đúng quy trình thì anh phải dẫn một đoàn đi hướng bắc để kế hoạch của em đáng tin hơn. Anh không muốn dẫn mọi người thẳng đến chỗ em, và anh còn tạo thêm dấu vết của em khi ở mạn phía bắc. Và khi có thời gian, anh đã đến phía nam với vài người giỏi nhất để tìm kiếm em.”
“Anh tin họ chứ?”
“Gavin, Avro, Cyril. Khỏi cần hỏi luôn.”
Họ là những đồng đội thân thiết nhất của Walther trong trại của anh ấy. Cyril là một người gầy gò, lôi thôi. Đó hẳn là người mà Pauline đã phát hiện trong quán rượu đêm qua.
“Vậy anh đồng tình với những gì em đã làm?” Tôi ngập ngừng hỏi.
“Cứ cho là anh không quá ngạc nhiên.”
“Còn Bryn và Regan thì sao?”
Anh ấy ngồi bên cạnh, quàng tay qua vai và kéo tôi lại gần. “Em gái yêu quý à, các anh trai vẫn yêu thương em nhiều như xưa, và không ai trách em vì muốn hôn nhân của mình trọn vẹn hơn cả, mặc dù bọn anh đều lo lắng cho an nguy của em. Việc ai đó tìm ra em chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi.”
Tôi bật dậy, cởi bỏ áo choàng và xoay người cho anh xem. “Thật vậy sao? Anh nhìn em đi. Nếu không biết em từ trước liệu anh có đoán được đây là công chúa Arabella, Con gái trưởng của Morrighan không?”
Anh cau mày. “Quần áo rách ư?” Anh ấy nắm lấy tay tôi và kiểm tra. “Móng tay sứt ư? Những thứ đó không đủ để ngụy trang con người bên trong em đâu. Em sẽ luôn là chính mình, Lia ạ. Em không thể chạy trốn khỏi điều đó được.”
Tôi rụt tay lại. “Vậy anh không đồng tình chứ gì.”
“Anh chỉ lo thôi, Ở Civica, một số vị tai to mặt lớn rất tức giận với em đấy.”
“Còn cha mẹ thì sao ạ?”
Anh ấy nhún vai. “Mẹ sẽ không nói gì, còn cha thì làm theo nghĩa vụ, treo thưởng để mang em về thôi.”
“Chỉ làm theo nghĩa vụ thôi ư?”
“Đừng hiểu lầm ý anh. Cha nhục nhã và giận dữ vô cùng và đó chỉ là một nửa. Đã gần một tháng trôi qua, vậy mà cha vẫn làm ầm lên, tuy nhiên mới chỉ có một thông báo nhỏ ở quảng trường thôi và theo như anh biết thì chưa có phần thưởng nào được phát đi cả. Có lẽ nội các chỉ thúc ép cha được đến mức đấy. Đương nhiên họ còn những vấn đề cấp bách khác cần giải quyết.”
“Những vấn đề khác ngoài em?”
Anh ấy gật đầu. “Lũ thổ phỉ đã làm mọi thứ chìm trong hỗn loạn. Bọn anh cho rằng chắc chỉ có tầm hai băng nhóm thôi, nhưng thực sự chúng lẩn nhanh như chạch vậy. Chúng đã phá hủy những cây cầu quan trọng nơi đa số binh lính của ta đóng quân và đi phá làng phá xóm ở vùng ngoại ô.”
“Anh có nghĩ đó là Dalbreck không? Chẳng nhẽ liên minh tan vỡ lại tạo ra nhiều hiềm khích tới vậy?”
“Chưa ai rõ cả. Liên minh với Dalbreck chắc chắn đã tan vỡ kể từ khi em rời đi, nhưng anh nghi là do bọn Venda lợi dụng tình hình hiện tại của chúng ta. Bọn chúng đang cố gắng làm suy yếu khả năng huy động Đội cận vệ của chúng ta, có thể là chúng đang lên kế hoạch cho một cuộc tấn công lớn hơn.”
“Vào Morrighan ư?” Tôi bàng hoàng ra mặt. Mọi cuộc giao tranh với Venda luôn diễn ra ở Cam Lanteux khi chúng cố gắng thiết lập các tiền đồn, chưa bao giờ trên đất của chúng tôi cả.
“Đừng lo” anh nói. “Chúng ta sẽ chặn chúng. Như mọi lần.”
“Mặc dù chúng đẻ như thỏ ư?”
Anh ấy mỉm cười. “Em không biết là thỏ ăn rất ngon à?”
Anh ấy đứng dậy, đi vài bước, rồi quay mặt về phía tôi, vuốt qua mái tóc rối. “Tuy cha lo lắng và giận dữ nhưng không là gì so với Học giả.” Anh lắc đầu và cười toe toét. “Ôi, em gái nhỏ của anh. Em đã làm gì vậy?”
“Sao ạ?” Tôi hỏi một cách ngây thơ.
“Có vẻ như thứ gì đó giá trị lớn đối với Học giả Hoàng gia đã biến mất. Đúng thời điểm em bỏ đi. Ông ta và Đại pháp quan đã lật tung cả tòa thành để kiếm nó. Đương nhiên, tất cả đều lén lút, bởi thứ bị lấy đi không thuộc bộ sưu tập hoàng gia. Ít nhất thì đó là tin đồn giữa đám người hầu.”
Tôi chắp hai tay vào nhau và cười toe toét. Tôi không thể che giấu niềm vui sướng của mình. Ôi, tôi chỉ ước được nhìn thấy khuôn mặt của Học giả khi ông ta mở ngăn kéo bí mật của mình và thấy nó trống rỗng. Gần như trống rỗng thôi. Tôi đã để lại một chút gì đó cho ông ta.
“Em có vẻ đắc ý nhỉ?”
“Ồ, đương nhiên rồi, anh trai yêu quý.”
Anh ấy cười. “Anh cũng vậy. Lại kể anh nghe đi. Anh có mang mấy món em thích đây.” Anh ấy dẫn tôi đến một góc có trải một tấm chăn. Anh ấy lấy trong giỏ ra một vò rượu nho xạ và anh đào được nút kín, loại rượu sủi bọt cổ điển từ những vườn nho Morrighan mà tôi mê say nhưng chỉ được phép uống vào những dịp đặc biệt mà thôi. Anh cũng lấy ra nửa cái bánh pho mát hạt vả và bánh quy vừng do thợ trong thành nướng. Đây là những hương vị quê nhà mà tôi còn không nhận ra là mình đã bỏ lỡ. Chúng tôi ngồi trên tấm chăn, tôi vừa ăn vừa kể lại chi tiết vụ trộm của mình.
Trước ngày đám cưới, Học giả đang ở tu viện cử hành lễ ký kết các văn bản cuối cùng. Lúc đó tôi vẫn chưa quyết định bỏ trốn, nhưng khi ngồi trong bóng tối của căn phòng thay đồ, sự thù hận của tôi đối với Đại pháp quan và Học giả đã sôi sục đến đỉnh điểm. Họ thậm chí còn chả cố gắng che giấu vẻ phấn khởi trước sự ra đi của tôi khi tôi đến phòng Đại pháp quan vào sáng sớm hôm đó để trao lại các hiện vật hoàng gia cho bộ sưu tập. Vương miện của tôi, nhẫn của tôi, con dấu của tôi - thậm chí cả những món trang sức cài tóc nạm ngọc nhỏ xíu của tôi - Đại pháp quan nói rõ rằng mọi thứ sẽ ở yên đây, khi tôi đến Dalbreck sẽ không được mang gì theo. Ông ta nói rằng mục đích của tôi không phải là làm giàu ngân khố một vương quốc khác.
Học giả ở đó với vai trò là nhân chứng và ghi chép. Tôi nhận thấy ông ta có vẻ đặc biệt háo hức tiễn tôi đi, lật quyển sổ cái hết từ trang này đến trang khác, lo lắng nhún từ chân này sang chân khác. Tôi rất tò mò, vì Học giả thường cứng nhắc và quyết đoán khi đối xử với tôi. Ngay trước khi tôi bước ra ngoài cửa, bỗng từ đâu một suy nghĩ lóe lên - các người đang che giấu bí mật - và tôi quay lại. Tôi thấy rõ sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của cả hai.
“Tại sao ông luôn ghét tôi?” Tôi hỏi.
Học giả cứng họng quay qua Đại pháp quan. Đại pháp quan thậm chí không buồn nhìn tôi khi trả lời và rồi lại xem quyển sổ cái. Ông ta khinh khỉnh như thể tôi là một đứa ngốc nghếch, và nói, “Cô luôn đặt sai câu hỏi, công chúa ạ. Có lẽ cô nên hỏi tôi lý do để thích cô thì đúng hơn.” Nhưng Học giả không hề động cựa cũng như rời mắt khỏi tôi như thể ông ta đang chờ xem tôi sẽ làm gì tiếp theo vậy.
Walther chăm chú lắng nghe. Tôi giải thích cách mà tôi lật đi lật lại cuộc trò chuyện trong đầu vào buổi chiều lúc tôi đang ở trong phòng thay đồ. Các người đang che giấu bí mật. Hẳn là vậy rồi, tôi lao thẳng tới phòng của Học giả, vì tôi biết chắc ông ta sẽ ở tu viện.
“Không khó tìm lắm, một ngăn kéo giả trong phòng và chỉ với chiếc cặp tóc dài của mình, em đã dễ dàng bẻ được ổ khóa.”
“Em định để anh chờ đến bao giờ nữa? Em đã ăn trộm cái gì?”
“Đó là phần kỳ lạ. Chính em cũng không rõ nữa.”
Anh nhếch mép, như thể tôi đã cắn câu.
“Thành thật mà nói, Walther ạ. Đó chỉ là một vài tờ giấy rời và hai cuốn sách nhỏ mỏng dính. Chúng được bọc da mềm và đặt trong một chiếc hộp bằng vàng, nhưng em không đọc được. Chúng được viết bằng tiếng cổ hoặc thứ tiếng ngoại quốc nào đấy.”
“Tại sao ông ta lại giấu mấy thứ đó nhỉ? Ông ta có rất nhiều đầy tớ có thể dịch được mà.”
“Trừ khi họ đã dịch rồi.” Có nghĩa là chúng phải là một phần của bộ sưu tập chính thức. Tất cả các hiện vật được phục hồi từ đống tàn tích đều thuộc về vương quốc, thậm chí cả những đồ vật được tìm thấy bởi những người lính ở những vùng đất xa xôi. Giấu giếm như vậy là có tội.
Cả hai chúng tôi đều biết Học giả là Học giả Hoàng gia vì lý do chính đáng. Ông ta không chỉ là chuyên gia về Sách Thánh văn của Morrighan mà còn rất thành thạo trong việc dịch các ngôn ngữ cổ - mặc dù có thể không giỏi như nhiều người nghĩ. Tôi đã thấy ông ta nói vấp một số phương ngữ đơn giản và khi bị tôi bắt lỗi, ông ta đã bốc hỏa.
“Vậy sao em không dịch đi?”
“Chắc em rảnh quá đó, thưa Hoàng tử Walther. Ngoài việc làm một nàng công chúa đào tẩu ra, em còn phải chăm sóc ba con lừa, dọn phòng và phục vụ bữa ăn, có thời gian để tắm đã là phước phần lắm rồi. Không phải ai cũng có một cuộc sống vương giả đâu.” Tôi dùng giọng điệu hoàng gia kiêu kỳ nhất của mình, khiến anh ấy phì cười. Tôi không đề cập đến các hoạt động khác của mình, chẳng hạn như hái quả mâm xôi với những thanh niên tuấn tú. “Ngoài ra,” tôi nói thêm, “dịch không phải là chuyện dễ khi người dịch không có kiến thức về ngôn ngữ ấy. Manh mối duy nhất mà em có là các ký hiệu trên mấy tờ giấy rời. Một tờ trong tập có tựa đề Ve Feray Daclara au Gaudrel , và tập còn lại từ Venda.”
“Một tập từ Venda? Bọn mọi rợ cũng đọc ư?”
Tôi cười. “Chắc có thời họ cũng từng đọc. Chiếc hộp vàng nạm ngọc đựng tài liệu có thể là thứ mà Đại pháp quan nhớ mong khôn xiết. Chỉ riêng giá trị của nó thôi có lẽ sẽ cho phép ông ta mở rộng trang viên vùng thôn dã của mình rồi.”
“Hoặc có thể đó là một phát hiện mới và Học giả sợ rằng em dịch nó trước và cướp công của ông ta. Ông ta vẫn muốn giữ cái ghế của mình.”
“Có thể lắm,” tôi trả lời. Nhưng không hiểu sao, tôi chắc chắn rằng những tập sách này không mới, hẳn chúng đã được giấu trong ngăn kéo tối tăm đó trong một thời gian rất dài đến nỗi ngay cả Học giả cũng quên chúng.
Walther siết chặt tay tôi. “Hãy cẩn thận, Lia,” anh ấy nghiêm nghị nói. “Dù lý do là gì, họ thực sự muốn giành lại nó. Anh sẽ kín đáo quan sát khi quay về và xem liệu cha hoặc mẹ có biết gì về nó không. Hoặc có thể là Phó nhiếp chính.”
“Đừng để lộ rằng anh đã nhìn thấy em!”
“Kín đá,o” anh ấy nhắc lại.
Tôi gật đầu. “Nói về Học giả đủ rồi,” tôi cất lời. Cuộc trò chuyện trở nên quá ảm đạm và tôi muốn tận hưởng món quà thời gian này với Walther. “Kể em nghe chuyện ở nhà đi.”
Anh ấy nhìn xuống một lúc rồi mỉm cười.
“Sao?” Tôi yêu cầu. “Anh nói đi!”
Đôi mắt anh long lanh. “Greta có... Anh sắp làm cha rồi.”
Tôi nhìn anh chằm chằm, không nói nên lời. Tôi chưa bao giờ thấy anh trai mình hạnh phúc như vậy, kể cả trong ngày cưới, khi anh ấy căng thẳng kéo áo khoác và Bryn phải liên tục đấm anh ấy để anh ấy dừng lại. Anh ấy tỏa sáng theo cái cách mà người ta vẫn thường hay thấy ở một bà mẹ hãnh diện vậy. Walther, làm cha . Và anh ấy sẽ là một người cha tuyệt vời.
“Em không định nói gì à?” Anh ấy hỏi.
Tôi bật cười sung sướng và ôm chầm lấy anh, hỏi hết câu này đến câu khác. Greta vẫn ổn. Tầm tháng Mười hai đứa bé sẽ ra đời. Anh ấy không đặt nặng con trai hay con gái - biết đâu họ gặp may lại được cả hai thì sao. Anh ấy rất hạnh phúc và sẵn sàng cùng Greta xây dựng gia đình của chính họ. Hiện giờ họ đang nghỉ chân ở Luiseveque, từ đó tới Terravin khá tiện. Họ đang trên đường đến trang viên của cha mẹ Greta ở phía nam. Chị ấy sẽ ở lại đó, trong khi chồng rời đi để hoàn thành chuyến tuần tra cuối cùng của mình. Sau đó, trước khi đứa trẻ được sinh ra, họ sẽ trở lại Civica, và sau đó, và sau nữa, và rồi thì...
Nghe một loạt chuyện không thấy mình trong đó, tôi cảm thấy buồn. Tôi kìm lòng mình không để cho cảm xúc chi phối. Bởi từ giờ phải sống ẩn dật nên có lẽ tôi sẽ không bao giờ được gặp các cháu của mình. Dù tôi có ở ngoài lãnh thổ Dalbreck, cơ hội gặp bọn trẻ cũng chẳng khá hơn là mấy.
Tôi chăm chú nhìn anh trai mình, sống mũi hơi gãy, đôi mắt sâu thẳm, hai gò má hân hoan vui sướng, hai mươi ba tuổi. Giờ anh trông đàn ông hơn nhiều rồi, bờ vai rộng để ẵm con, anh tôi đang trở thành cha ngay trước mắt tôi. Nhìn anh ấy hạnh phúc khiến tim tôi vui trở lại. Vẫn luôn là như vậy. Anh ấy luôn làm cho tôi vui khi mà hầu hết mọi người đều bó tay.
Anh ấy tiếp tục nói chuyện, và tôi gần như không nhận ra khu rừng xung quanh tối dần cho đến khi anh ấy bật dậy. “Chúng ta phải về thôi. Em đi một mình ổn chứ?”
“Suýt chút nữa là em xẻ anh làm hai mảnh lúc mới gặp đó,” tôi nói, vỗ nhẹ vào con dao trong bao.
“Em vẫn luyện tập đều hả?”
“Tiếc là không đều lắm.”
Tôi lom khom định nhặt chăn lên thì anh ngăn lại, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay tôi và lắc đầu. “Thật không hay khi em phải luyện tập một cách giấu giếm. Khi anh là vua, mọi thứ sẽ khác.”
“Anh định bao giờ thì soán ngôi?” Tôi trêu chọc.
Anh ấy mỉm cười. “Thời cơ sẽ đến thôi. Nhưng cho đến khi đó thì em phải hứa với anh là tiếp tục luyện tập.”
Tôi gật đầu. “Em hứa.”
“Thôi, đi nhanh nào, trời tối mất rồi.”
Chúng tôi thu dọn chăn và giỏ, rồi anh ấy hôn lên má tôi. “Em có hạnh phúc với cuộc sống ở đây không?”
“Nếu có anh, Bryn và Regan ở đây cùng em thì mọi thứ hoàn hảo luôn.”
“Kiên nhẫn nhé, Lia. Bọn anh sẽ tìm ra cách. Đây, cầm lấy cái này đi, anh nói, dúi vào tay tôi cái giỏ. “Dưới đáy giỏ có chút thức ăn. Khi nào chuẩn bị đi tuần tra, anh sẽ lại tạt qua lần nữa. Từ giờ đến lúc đó nhớ cẩn thận.”
Tôi gật đầu, nghiền ngẫm sự thật rằng giờ đây anh ấy có quá nhiều trách nhiệm - một người chồng, một người cha, một người lính - và cuối cùng là người thừa kế ngai báu. Anh ấy không cần phải lo lắng cho cả tôi nữa, nhưng thành ý của anh ấy làm tôi rất vui. “Gửi lời hỏi thăm của em tới mẹ con Greta nhé.”
“Được thôi.” Anh quay lưng rời đi, nhưng tôi lại buột miệng hỏi một câu nữa, khiến anh phải dừng bước, “Walther này, từ khi nào anh biết là mình yêu Greta?”
Khi nói về Greta, vẻ ngoài của anh chợt thay đổi như khoác lên mình một tấm áo mới. Anh thở dài. “Ngay từ giây phút đầu tiên anh nhìn thấy cô ấy.”
Tôi thất vọng nhưng không biểu hiện ra ngoài. Anh đưa tay véo cằm tôi. “Anh biết là hôn nhân sắp đặt đã làm cho em có phần nghi ngờ, nhưng rồi người xứng đáng với em sẽ xuất hiện. Và em sẽ biết ngay người đó là ai.”
Lại là một câu trả lời không như mong đợi, nhưng tôi gật đầu và rồi nghĩ đến những lo lắng của Pauline. “Walther, em hứa đây là câu hỏi cuối cùng, nhưng anh có tin tức gì về Mikael không?”
“Mikael?”
“Anh ấy đang ở trong đội Cảnh vệ và đang đi tuần tra. Một anh bạn trẻ tóc vàng. Đáng nhẽ giờ anh ấy phải về rồi.”
Tôi nhìn anh ấy lục tung trí nhớ và lắc đầu. “Anh không biết ai –”
Tôi kể thêm vài chi tiết vụn vặt mà Pauline đã cung cấp cho tôi, bao gồm cả chiếc khăn màu đỏ ngớ ngẩn mà anh ấy hay đeo khi không làm nhiệm vụ. Walther nhìn chằm chằm vào tôi. “Mikael. Đương nhiên rồi. Anh biết hắn ta là ai.” Lông mày anh cau lại một cách răn đe hiếm thấy, làm cả khuôn mặt tối sầm lại. “Em không lăng nhăng gì với hắn ta đấy chứ?”
“Tất nhiên là không rồi, nhưng –”
“Tốt. Tránh xa loại đấy ra. Đội của hắn đã trở lại được hai tuần rồi. Lần cuối anh nhìn thấy hắn ta, hắn đang ở quán rượu, ăn no căng rốn cùng với hai cô hầu gái hai bên gối. Thằng sở khanh đó mồm mép dẻo quẹo nên từ đây đến Civica các cô gái đều chết mê chết mệt - và hắn rất hay khoe khoang về điều đó.”
Tôi trố mắt nhìn anh ấy, không nói nên lời.
Anh nhăn nhó. “Ôi, lạy thánh thần, nếu không phải em, thì là Pauline rồi. Cô ấy mê hắn ư?” Tôi gật đầu.
“Vậy cô ấy ở đây với em là tốt rồi. Gã đó rách việc lắm. Em bảo bạn mình tránh xa hắn ra.”
“Anh có chắc không, Walther? Mikael sao?”
“Hắn khoe khoang về những cuộc chinh phạt và những trái tim tan vỡ đã bỏ lại phía sau như thể những huy chương trên ngực vậy. Anh chắc chắn.”
Anh ây vội vã nói lời tạm biệt với đôi mắt như soi rọi bóng tối đang bao trùm, còn tôi thì mò mẫm từng bước để tìm đường về lại ngôi nhà tranh của mình.
Hiện giờ cô ấy thoát khỏi hắn rồi.
Không, không phải lúc này. Sao mà thoát được.
Mình phải nói gì với cô ấy đây. Nếu Mikael chết thì mọi chuyện lại dễ hơn nhiều.