← Quay lại trang sách

Chương 17

Vậy là, công chúa của chúng ta đã có người yêu rồi.

Khi theo cô ta vào rừng, tôi nghĩ cuối cùng mình cũng có được thứ mình cần - một mình với cô ta. Nhưng cô ta càng đi xa, tôi càng tò mò. Cô ta đang đi đâu vậy? Tôi nghĩ ra rất nhiều trường hợp nhưng vẫn không thể tưởng tượng ra cảnh trước mắt.

Tôi nhìn cô ta bay vào vòng tay anh ta, hôn hít, ôm ấp như thể cô ta sẽ không bao giờ rời xa. Chàng trai trẻ rõ ràng cũng vui mừng khi gặp cô ta. Họ mất hút vào đống tàn tích, vẫn quấn quýt trong vòng tay nhau. Điều gì xảy ra sau đó không khó để cho tôi tưởng tượng.

Sau tất cả, đó là thứ đã thôi thúc cô ta.

Một người yêu.

Thì ra đó là lý do tại sao cô ta chối bỏ cuộc hôn nhân. Tôi không biết tại sao mình lại cảm thấy buồn nôn. Có lẽ là do cách cô ta nhìn vào mắt tôi sáng nay. Cách cô ta nán lại. Đôi má ửng hồng. Nó đã tác động tới tôi. Tôi thích điều đó. Điều đó khiến tôi nghĩ mọi chuyện có thể khác đi. Tôi suy tư về nó cả ngày trên đường tới Luiseveque để gửi tin báo. Và rồi cả trên đường quay về, dù rằng tôi cố rũ bỏ hình bóng cô ta khỏi tâm trí mình. Biết đâu mọi thứ lại khác thì sao. Nhưng rõ ràng là không thể.

Như bị đấm thẳng vào bụng vậy - một cảm giác không quen thuộc với tôi chút nào. Thường thì tôi bảo vệ bản thân mình rất kĩ càng về khoản này. Vết thương trên sa trường là một chuyện, nhưng loại thương tích này, thực sự là ngu ngốc. Tôi có thể đã bị đánh bay hết không khí ra khỏi phổi, nhưng Rafe trông như thể đã tan nát. Ngốc nghếch thật.

Khi tôi quay đi, anh ta đang đứng cách đó chỉ chục bước chân, thậm chí còn không cố ẩn mình. Anh ta đã nhìn thấy tất cả. Rõ ràng là tên khờ mộng mơ đã theo đuôi chúng tôi. Anh ta không nói gì khi bị tôi nhìn thấy. Có lẽ là không thể.

Tôi lướt qua anh ta. “Có vẻ cô ấy đã nói thật. Cô ấy chẳng phải dạng ngây thơ nhỉ?”

Anh ta không trả lời. Một câu trả lời sẽ là thừa. Khuôn mặt của anh ta đã nói lên tất cả. Có lẽ bây giờ anh ta sẽ một đi không trở lại.

.

Luôn luôn thuận gió.

Bọn chúng đang đến kìa.

Hãy kể cháu nghe một lần nữa đi, Ama, về cơn bão ấy.

Không có thời gian cho những câu chuyện, cháu à.

Làm ơn đi, Ama.

Đôi mắt nó sâu hoắm.

Hôm nay không có bữa khuya rồi.

Tôi chỉ có một câu chuyện để làm cô bé no nê.

Đó là một cơn bão, ta chỉ nhớ có vậy.

Một cơn không hồi kết.

Một cơn bão lớn, con bé nhắc.

Tôi thở dài, đúng vậy, và kéo con bé vào lòng.

Ngày xửa ngày xưa, cháu à,

Từ lâu lắm rồi,

Bảy ngôi sao rơi khỏi bầu trời.

Một rung chuyển núi non,

Một khuấy động biển sâu,

Một rút kiệt không khí,

Và bốn để thử lòng đàn ông.

Ngàn lưỡi dao ánh sáng

Hình thành một đám mây cuộn dễ nổ,

Như một con quái vật đói khát.

Chỉ một công chúa nhỏ được nhận ơn trời,

Một công chúa giống như cháu...

Một cơn bão khiến những lối mòn trở nên vô nghĩa.

Một con dao sắc bén, cẩn thận ngắm vào mục tiêu, một ý chí sắt đá và một trái tim thấu hiểu,

Đó là những điều quan trọng duy nhất.

Và tiến liên. Luôn tiến lên.

Cháu à, đã đến lúc phải đi.

Bọn ăn xác, ta đã nghe thấy bọn chúng ở trên đồi.

– Di chúc cuối cùng của Gaudrel