← Quay lại trang sách

Chương 18

Hôm nay có rất nhiều thứ tôi muốn nói với Pauline. Lúc đó rất nhiều thứ dường như vô cùng quan trọng. Tôi định cho cô ấy một bài học vì rêu rao câu chuyện sợ thỏ của tôi. Trêu ghẹo cô ấy vì sự tháo vát bất diệt của cô ấy ngay cả khi đang ốm. Kể cho cô ấy nghe về việc Rafe mang những chiếc giỏ tới và thời gian của tôi ở hẻm núi với anh ấy. Tôi muốn hỏi xem cô ấy nghĩ gì và rồi tán gẫu về cuộc sống hàng ngày, như mọi hôm khi chúng tôi trở lại phòng.

Còn giờ tôi đang ở đây, một mình trong bóng tối, không thể đối mặt với cô ấy, gãi tai con lừa, thì thầm với nó, “Chị phải làm gì đây? Chị phải làm gì đây?”

Tôi đến phòng ăn trễ kinh khủng, xộc thẳng vào bếp. Dì Berdi đang bốc hỏa như một nồi súp vậy. Tôi đã định nói với dì ấy lý do tôi đến muộn nhưng rồi chỉ mấp máy được là Cháu có tin mới về Mikael trước khi tôi câm như hến. Dì Berdi hạ hỏa, và gật đầu, đưa cho tôi một cái đĩa, và từ đó, buổi tối trôi qua theo đúng quy trình, án treo là điều không thể tránh khỏi. Tôi bận tới mức không có thời gian mà giải thích thêm. Tôi mỉm cười, chào đón, phục vụ, dọn dẹp. Nhưng những lời lẽ đong đưa của tôi rất ít. Một lần tôi bị bắt gặp ở trạm nước, nhìn thẫn thờ vào khoảng không, rượu táo đổ tràn ra ngoài cốc. Pauline chạm nhẹ vào khuỷu tay tôi và hỏi tôi có ổn không. “Hơi mệt chút thôi,” tôi trả lời. “Hôm nay tôi được tắm nắng thỏa thuê luôn.” Cô ấy định xin lỗi vì đã không giúp hái mâm xôi, nhưng tôi cắt lời cô ấy để đem rượu ra cho khách.

Kaden tới phòng ăn một mình. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì Rafe không đến. Không phải dò xét khuôn mặt u ám ấy thì tôi cũng đã đủ chóng mặt rồi. Tuy nhiên, tôi vẫn thấy mình nhìn về phía cánh cửa quán rượu mỗi khi nó mở ra, nghĩ rằng sớm muộn gì anh ấy cũng phải ăn thôi. Tôi cố gắng mỉm cười và chào hỏi mọi người, nhưng khi tôi mang bữa ăn cho Kaden, anh ấy đã ngăn tôi lại trước khi tôi rời đi.

“Ngọn lửa nhiệt huyết của cô đâu rồi, Lia?”

“Tôi xin lỗi. Tôi hơi mất tập trung. Tôi có quên đồ gì của anh không?”

“Cách phục vụ của cô không sao cả, nhưng cô lo lắng điều gì vậy?”

Tôi dừng lại, xúc động khi anh ấy nhận ra trạng thái bối rối của mình. “Tôi chỉ hơi nhức đầu thôi. Lát là ổn mà.”

Mắt anh ấy vẫn dán chặt vào tôi; rõ ràng anh ấy không bị thuyết phục. Tôi thở dài và trải lòng. “Tôi e rằng hôm nay tôi đã nhận được một số tin tức không vui từ anh trai mình.”

Lông mày anh nhướng lên như thể tin tức này làm anh ngỡ ngàng vô cùng. “Anh trai cô đã đến ư?”

Tôi cười. Walther. Tôi quên mất mình đã hạnh phúc như thế nào. Chập tối hôm nay anh ấy có ghé thăm. Tôi vui sướng vô cùng, nhưng không may là anh ấy cũng có vài tin dữ.”

“Một chàng trai cao ráo, cưỡi ngựa Tobiano phải không? Tôi nghĩ hôm nay tôi có thể đã đi ngang qua anh ấy trên đường cái.”

Tôi rất ngạc nhiên rằng Walther đã đi theo đường cái từ Luiseveque mà không men theo những con đường mòn phía sau. “Vâng, đó là anh ấy,” tôi trả lời.

Kaden gật đầu và ngả lưng lên ghế như thể đã hài lòng với bữa ăn của mình, mặc dù anh ấy chưa ăn một miếng nào.

“Giờ nghe cô kể tôi mới thấy giống. Mái tóc đen và gò má...”

Chỉ đi ngang qua thôi mà anh ấy đã quan sát được nhiều như vậy, dù gì thì, anh ấy cũng đã chứng tỏ khả năng quan sát của mình khi nhận ra ngọn lửa trong tôi không còn được bừng sáng như mọi hôm.

Anh ấy rướn người về phía trước. “Tôi có thể giúp gì không?”

Giọng anh ấy ấm áp và chậm rãi làm tôi liên tưởng đến những âm thanh rầm rì của một cơn bão ngày hè đang sắp tới - như thể một lời mời gọi từ phương xa. Và đôi mắt ấy như nhìn xuyên thấu, thấy hết tâm can của tôi vậy. Tôi biết tôi không thể ngồi xuống và kể hết những lo toan của mình, nhưng ánh mắt kiên dịnh đó khiến tôi muốn làm vậy.

“Anh không giúp gì được đâu,” tôi thì thầm. Anh ấy với tay ra và nắm chặt lấy tay tôi. Không gian xung quanh như lặng im cùng chúng tôi. “Tôi còn phải làm việc, Kaden ạ.”

Liếc qua căn phòng, tôi thấy dì Berdi đang nhìn từ cửa nhà bếp và tự hỏi dì ấy đang nghĩ gì, liệu đã có những ai nhìn thấy - và, thực sự, tôi có nên cảm thấy tội lỗi về điều gì hay không? Chẳng phải là tốt hay sao khi biết ai đó đang lo lắng cho mình trong lúc những người khác tìm cách treo cổ tôi? Tôi biết ơn lòng tốt của anh ấy, nhưng tôi đã rụt tay lại.

“Cảm ơn anh,” tôi thì thầm, tránh cho giọng mình không vỡ òa và rồi vội vàng bỏ đi.

Khi công việc buổi tối hoàn thành, tôi bỏ lại Pauline đang ngáp ngắn ngáp dài ở cửa bếp và lao ra ngoài một mình, nói rằng tôi sẽ đi dạo để hít thở ít không khí trong lành. Nhưng thực ra tôi không làm thế. Tôi chỉ đến chỗ chuồng Otto. Nó biết giữ bí mật và hơn nữa nơi này vừa vắng vẻ vừa tối om. Tôi giữ thăng bằng trên thanh ray chỗ cái chuồng, dùng một tay ôm cây cột và dùng tay kia gãi tai nó. Nó không thắc mắc tại sao tôi lại đến đây tầm tối muộn này. Nó trân trọng từng chút một khiến lồng ngực tôi lại càng quặn thắt hơn. Tôi gồng mình để kìm lại những tiếng nức nở. Tôi nên làm gì đây?

Sự thật sẽ giết chết cô ấy.

Tôi nghe thấy tiếng sột soạt và tiếng đập vào kim loại. Tôi đứng hình, nhìn vào bóng tối.

“Ai đó?”

Không có ai trả lời.

Và sau đó là nhiều tiếng ồn hơn, dường như từ một hướng khác. Tôi quay cuồng, bối rối, nhảy dựng khỏi thanh ray, và hô lên một lần nữa, “Ai đó?”

Dưới ánh trăng sáng, khuôn mặt nhợt nhạt của Pauline hiện ra.

“Tôi đây. Chúng ta cần nói chuyện.”