Chương 24
Chỉ có thể nhìn thấy chân họ bên dưới tấm ga trải giường nhỏ giọt treo trên dây, nhưng tôi có thể nghe rõ tiếng họ. Tôi đến trả tiền trọ cho dì Berdi trước khi đi Luiseveque. Đó là thị trấn gần nhất, nơi có thể gửi tin báo và có những người giao hàng kín miệng với một mức giá phải chăng.
Tôi dừng lại, nhìn vào đôi ủng của Lia khi cô ấy đi làm. Chết tiệt, mọi thứ về cô ấy đều làm tôi mê mẩn. Da đã sờn và bẩn, và chúng là đôi giày duy nhất tôi thấy cô ấy mang. Cô ấy dường như không quan tâm. Có lẽ việc lớn lên với ba người anh trai đã làm cho cô ấy không giống với những cô gái khác thuộc dòng dõi quý tộc mà tôi từng biết. Hoặc cô ấy chưa bao giờ hành động như một công chúa, hoặc cô ấy chối bỏ mọi khía cạnh của việc là một công chúa khi đến đây. Cô ấy sẽ khổ sở nếu tới vương triều của Dalbreck, nơi mà trang phục phải tương xứng với chức phận và tôn giáo.
Tôi lần mò tìm những tờ tiền Morrighan trong túi để đưa cho dì Berdi. Tay Lia thò xuống phía dưới mép ga trải giường, và cô ấy lấy một bộ quần áo ướt khác từ trong giỏ ra. “Dì đã từng yêu chưa, dì Berdi?” Cô ấy hỏi.
Tôi dừng lại, tay vẫn đút trong túi. Dì Berdi im lặng một lúc lâu.
“Ta đã từng,” cuối cùng dì ấy nói. “Cách đây rất lâu rồi.”
“Dì không kết hôn sao?”
“Không. Mặc dù vậy, bọn ta rất yêu nhau. Ông ấy đẹp trai vô cùng. Không phải một vẻ đẹp theo nghĩa thông thường. Mũi ông ấy quặp. Mắt ông ấy sát nhau. Và không có nhiều tóc trên đầu, nhưng ông ấy luôn làm cho cả phòng tươi sáng hẳn lên mỗi khi ông ấy bước vào. Ông ấy có cái mà người ta gọi là sự hiện diện .”
“Chuyện gì đã xảy ra ạ?”
Dì Berdi tuy đã già, nhưng tôi nhận thấy dì thở dài như thể ký ức vẫn còn tươi mới. “Ta không thể rời khỏi đây và ông ấy cũng không thể ở lại. Chuyện là vậy.”
Lia hỏi nhiều hơn, và dì Berdi nói rằng ông là một thợ đá có công việc kinh doanh ở thành phố Sacraments. Ông ấy muốn dì đi cùng, nhưng mẹ dì đã qua đời, cha dì lại già, và dì không dám để ông lão lại một mình với quán rượu mà chạy trốn.
“Dì có hối hận vì đã không đi không?”
“Giờ ta không thể nghĩ về những thứ như thế. Cái gì đã qua cũng đã qua. Ta đã làm những gì phải làm vào lúc đó.”
Bàn tay thô ráp của dì Berdi đưa xuống với lấy một nắm kẹp quần áo.
“Nhưng nếu –”
“Tại sao không nói về cháu nhỉ?” Dì Berdi hỏi. “Bây giờ cháu vẫn hài lòng với quyết định bỏ nhà của mình sau một thời gian ở đây chứ?”
“Cháu vô cùng hạnh phúc. Và một khi Pauline cảm thấy tốt hơn, cháu sẽ vui lắm.”
“Mặc dù một số người vẫn nghĩ rằng truyền thống và nghĩa vụ của –”
“Dừng lại! Đó là hai từ cháu không bao giờ muốn nghe lại lần nữa.”
Tôi nghe Lia nói, “ Truyền thống và nghĩa vụ. Cháu không quan tâm người khác nghĩ gì.”
Dì Berdi càu nhàu, “Chà, ta cho rằng ở Dalbreck họ không –”
“Và đó là từ thứ ba cháu không bao giờ muốn nghe lại. Không bao giờ! Dalbreck!”
Tôi vò những tờ tiền trong tay, lắng nghe, cảm thấy nhịp tim dồn dập.
“Họ là nguyên nhân gây ra nhiều vấn đề của cháu. Loại hoàng tử gì mà –”
Cô ấy đột ngột ngưng lại, và một khoảng lặng kéo dài. Tôi chờ đợi, và cuối cùng tôi nghe thấy dì Berdi nhẹ nhàng nói, “Không sao đâu, Lia. Cháu có thể nói về chuyện đó.”
Cô ấy vẫn im bặt và khi Lia nói lại lần nữa, giọng cô ấy yếu ớt. “Cả đời này, cháu mơ về một người yêu cháu vì chính bản thân cháu. Vì cháu là người như thế nào. Không phải vì cháu là con gái của vua. Không phải vì cháu là Con gái trưởng. Chỉ là cháu thôi. Và chắc chắn không phải vì một tờ giấy đã quyết định chuyện đó.”
Cô ấy lấy chân đá vào giỏ đựng quần áo. “Muốn được yêu có phải là đòi hỏi quá nhiều không? Được nhìn vào mắt ai đó và thấy –” Giọng cô ấy vỡ vụn, khoảng lặng kéo dài hơn. “Và thấy sự dịu dàng. Để biết rằng anh ấy thực sự muốn ở bên cháu và chia sẻ cuộc sống của anh ấy với cháu.”
Tôi cảm thấy máu nóng chảy ra từ hai bên thái dương, cổ tôi bỗng cứng đờ.
“Cháu biết một số người trong giới quý tộc vẫn có những cuộc hôn nhân sắp đặt,” cô ấy tiếp tục, “nhưng nó không còn phổ biến nữa. Anh trai cháu kết hôn vì tình yêu. Greta thậm chí không phải là Con gái trưởng. Cháu nghĩ một ngày nào đó cháu cũng sẽ tìm được ai đó, cho đến khi –”
Giọng cô ấy lại vỡ ra.
“Cháu cứ nói đi,” dì Berdi nói. “Cháu đã kìm nén quá lâu rồi. Cháu cứ nói ra hết đi.”
Lia hằng giọng, và lời nói của cô ấy tuôn ra đầy căm phẫn và tha thiết. “Cho đến khi vua xứ Dalbreck đề xuất hôn ước này tới nội các. Đó là ý tưởng của ông ấy. Trông cháu có giống một con ngựa không, dì Berdi? Cháu không phải là một con ngựa để người ta đem bán.”
“Tất nhiên là không,” dì Berdi đồng ý.
“Và loại đàn ông nào lại cho phép cha mình gả vợ cho mình chứ?”
“Không có người đàn ông nào cả.”
“Anh ta thậm chí còn không thèm bận tâm đến việc gặp cháu trước lễ cưới,” cô ấy sụt sịt. “Anh ta không quan tâm mình sẽ kết hôn với ai. Chẳng quan tâm nếu cháu là một bà lão đi chăng nữa. Anh ta chỉ là một đứa con trai nghe theo lệnh của cha mình mà thôi. Cháu không có chút tôn trọng nào dành cho một người đàn ông như thế được.”
“Điều đó có thể hiểu được.”
Phải, tôi cho là vậy.
Tôi nhét lại tờ tiền vào túi và rời đi. Tôi sẽ trả tiền cho dì Berdi sau.
.
Chỉ còn lại một phần nhỏ
của toàn bộ cõi đất còn sót lại.
Họ đã trải qua ba thế hệ,
qua những kiểm tra và thử nghiệm,
giành được những gì thuần khiết nhất
từ những người vẫn hướng về bóng tối.
– Sách Thánh văn Morrighan, Chương IV