← Quay lại trang sách

Chương 25

Tôi đi dạo qua Terravin, vung vẩy hai bọc giấy được cột dây trên hai tay. Một cho tôi và một cho Pauline. Tôi không cần Otto mang những thứ nhẹ tênh này, hơn nữa tôi cũng muốn tự do phiêu lưu trên những con đường với tốc độ nhàn nhã, vì vậy hôm nay tôi đã tự mình đi bộ tới thị trấn.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi thứ ở nhà trọ, dì Berdi cho tôi tự do thoải mái một ngày. Pauline vẫn dành nhiều ngày ở đền thờ, vì vậy tôi đã tự đi với một mục tiêu duy nhất. Tôi có thể phải đợi hình kavah mờ đi, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi phải mặc quần dài rách rưới, chiếc váy nặng nề hoặc áo chẽn dài tay cho đến khi nó biến mất. Giờ đây, nó chỉ là một hình vẽ trang trí trên vai tôi, không có dấu hiệu liên quan tới hoàng gia hay hôn ước nào, và cho dù nó ở lại hay biến đi, tôi sẽ không để nó quyết định trang phục của mình thêm một ngày nào nữa.

Tôi bước xuống gần bến tàu, mùi muối, cá, gỗ ẩm, và mùi sơn đỏ tươi trên cửa tiệm vải bay thoảng qua. Đó là một mùi mạnh mẽ, nồng nàn khiến tôi bất chợt mỉm cười. Nó khiến tôi nghĩ, Mình đã yêu Terravin rồi. Yêu cả không khí.

Tôi nhớ những lời của Gwyneth. Terravin không phải là thiên đường, Lia. Tất nhiên Terravin có những vấn đề riêng. Tôi không cần Gwyneth nói với tôi rằng nơi đây không hoàn hảo. Nhưng ở Civica, không khí tự nó đã ngột ngạt, nó chỉ chực chờ để bắt lấy bạn, để làm bạn gục ngã, trong nó luôn phảng phất thứ mùi của sự dè chừng và cảnh báo. Ở đây, ở Terravin, không khí chỉ là không khí, và chỉ là chính nó thôi. Nó không bắt bất cứ ai làm con tin, và điều này thể hiện trên khuôn mặt của người dân thị trấn. Họ dễ dàng mỉm cười, vẫy tay, gọi bạn vào một cửa hàng để nếm thử đồ ăn, để chia sẻ một tiếng cười hoặc một chút tin tức. Thị trấn này mới dễ thở làm sao.

Pauline rồi sẽ vượt qua chuyện về Mikael. Cô ấy sẽ nhìn về tương lai. Dì Berdi, Gwyneth và tôi sẽ giúp cô ấy, và tất nhiên là cả Terravin nữa, ngôi nhà mà cô ấy yêu quý. Không có nơi nào tốt hơn cho chúng tôi.

Ngày mai là ngày đầu tiên của lễ hội, những lời cầu nguyện cất lên từ khắp các ngõ ngách của thị trấn, những người thủy thủ kéo lưới, cọ rửa boong tàu, những cánh buồm giương cao, những vần điệu yêu thích của người này hoặc người kia hòa quyện dễ dàng với công việc trong ngày của họ thành một bài hát khuấy động tôi, theo cái cách mà những bài thánh ca không thể làm được, một thứ âm nhạc tự nhiên - tiếng vỗ cánh buồm trên đầu chúng tôi, tiếng người đánh cá hô lên với mỗi mẻ lưới, tiếng sóng nước xô bờ, tiếng chuông thuyền xa xa vỗ về nhau, một khoảng dừng, một nốt nhạc, một khúc mắc, một tiếng hét, tiếng cười, lời cầu nguyên, tiếng lau của chổi, tiếng sột soạt của dây, tất cả đã trở thành một bài hát, được kết nối một cách kỳ diệu trước mắt tôi.

Trung thành, trung thành,

Kéo buồm lên! Kéo!

Trái tim thuần khiết, tâm trí rõ ràng,

Những người còn lại thần thánh, ban phước trước nhất,

Cá đá! Cá rô! Cá than! Cá bơn!

Sao và gió,

Mưa và nắng,

Những người còn lại được chọn, những người thần thánh,

Ngày giải thoát, tự do, hy vọng,

Quay bánh tời! Thắt dây thừng!

Trung thành, trung thành,

Ban phúc trước nhất,

Muối và bầu trời, cá và mòng biển,

Hô to lên nào,

Hát cho tới tận đó!

Morrighan dẫn dắt

Bởi lòng thương xót của thần,

Cá tươi! Cá nhám! Cá vây xanh! Cá tuyết!

Hành trình kết thúc, băng qua vùng vịnh,

Kéo neo nào! Giương buồm nào!

Morrighan ban phước,

Mãi mãi về sau.

Tôi rẽ xuống một con đường vắng lặng hướng về phía trục đường chính, từng lời bài hát trôi sau lưng tôi. “Mãi mãi về sau,” tôi thì thầm, cảm nhận những hồi ức theo một cách mới, giọng nói của tôi như một phần của điều gì đó mới mẻ, điều gì đó tôi có thể hiểu được.

Ta tóm được ngươi rồi, giờ ta đã tóm được ngươi.

Tôi ngoái nhìn qua vai, những lời sỏi đá lạ lùng lạc lõng giữa những câu hát kia, nhưng lúc này vịnh đã khuất xa sau lưng tôi, biển mang đi những giai điệu.

“Cô gái trẻ! Mua một chiếc vương miện xinh xắn cho lễ hội chứ?”

Tôi quay người lại. Một người đàn ông có hàm răng thưa ngồi trên chiếc ghế đẩu bên ngoài một cửa hàng, nheo mắt trong ánh nắng giữa trưa. Ông giơ một cánh tay đeo những vòng hoa khô vui mắt dùng để tô điểm cho mái đầu. Tôi dừng lại để chiêm ngưỡng chúng, nhưng thận trọng về việc tiêu thêm tiền. Những món đồ mà tôi mang theo đã ngốn gần hết số tiền mà tôi kiếm được ở quán rượu trong một tháng. Tất nhiên là vẫn còn những viên đá quý và một ngày nào đó tôi sẽ đến Luiseveque để đổi chúng, nhưng số tiền đó sẽ dành cho Pauline. Cô ấy sẽ cần nó nhiều hơn tôi, vì vậy tôi phải cẩn thận với những gì tôi có. Tuy nhiên, khi tôi cầm một vòng hoa trên tay, tôi tưởng tượng nó trên đầu mình tại lễ hội và Rafe nghiêng người gần hơn để chiêm ngưỡng một bông hoa hoặc bắt lấy mùi hương thoang thoảng của nó. Tôi thở dài. Tôi biết điều đó không có khả năng xảy ra.

Tôi lắc đầu và mỉm cười. “Chúng thật đẹp,” tôi nói, “nhưng không phải hôm nay.”

“Chỉ một đồng thôi,” ông ấy đề nghị.

Hồi ở Civica, tôi sẵn sàng ném một đồng vào đài phun nước chỉ để xem nó rơi xuống đâu, và quả thực một đồng là quá rẻ cho những thứ tươi vui thế này - và lễ hội chỉ đến một lần trong năm. Tôi đã mua hai chiếc, một chiếc có hoa hồng để cài tóc cho Pauline và một chiếc hoa oải hương cho tôi.

Hai tay tôi đầy ắp đồ, tôi quay trở lại nhà trọ, mỉm cười khi hình dung ra thứ gì đó vui vẻ hơn trên đầu Pauline thay cho chiếc khăn tang màu trắng ảm đạm, mặc dù tôi không chắc mình có thể thuyết phục cô ấy đeo vòng hoa. Tôi men theo con đường đất rộng phía trên về nhà trọ, tìm cho mình một chút bóng mát và sự yên tĩnh. Gió thổi nhẹ qua những tán cây thông, thì thầm những thanh âm lặng lẽ, thi thoảng bị phá tan bởi tiếng kêu ca của một con chim giẻ cùi hay những lời mắng mỏ của một con sóc. Tôi cũng mua chút đồ cho Walther và Greta. Ngọt ngào, có ren và nhỏ bé. Tôi nóng lòng muốn đưa nó cho anh ấy. Bàn tay to lớn của Walther sẽ vụng về cầm lấy nó. Suy nghĩ đó khiến tôi mỉm cười. Anh ấy nói sẽ ghé lại khi nào nhỉ?

Cẩn thận, em gái, hãy cẩn thận.

Một cảm giác lạnh giá len lỏi trong lòng, tôi dừng bước. Lời cảnh báo của anh ấy rất gần, rất tức thì, nhưng cũng rất xa.

“Walther?” Tôi gọi, biết rằng anh ấy không thể nào ở đây, nhưng –

Tôi nghe thấy tiếng bước chân, nhưng đã quá muộn. Tôi thậm chí còn chưa kịp quay lại thì đã bị một cánh tay đè lên ngực. Tôi bị giật mạnh về phía sau, hai tay bị kẹp ở hai bên. Một bàn tay tàn bạo kẹp chặt cổ tay tôi. Tôi hét lên nhưng sau đó cảm thấy mũi nhọn của một con dao đang kề sát vào cổ và nghe thấy cảnh báo không được thốt một lời nào nữa. Tôi có thể ngửi thấy mùi của hắn ta, mùi hôi thối của những chiếc răng cùng hơi thở nóng, mái tóc bết dầu chưa gội và mùi nồng nặc của quần áo thấm đẫm mồ hôi, tất cả đều ngột ngạt như cánh tay siết chặt lấy tôi. Con dao ghì chặt lên da thịt tôi, máu chảy vào hõm cổ làm tôi thấy nhột nhột.

“Tôi không có tiền,” tôi nói. “Chỉ một –”

“Ta sẽ chỉ nói một lần thôi. Hãy đưa ta thứ ngươi đã đánh cắp.”

Con dao của tôi được bọc dưới lớp bao da ở phía bên trái, chỉ cách ngón tay vài phân, nhưng tôi không thể với tay trái để lấy nó và cánh tay phải của tôi bị hắn ta giữ chặt. Tôi cần câu giờ một chút.

“Tôi đã đánh cắp nhiều thứ,” tôi nói. “Cái nào –”

“Con dao này là thành ý của Học giả và Đại pháp quan,” hắn ta gằn giọng. “Nhớ ra chưa?”

“Tôi không lấy bất cứ thứ gì của họ.”

Hắn ta di chuyển chuôi dao, đẩy cán lên cao hơn nên tôi phải áp lưng vào hắn để nó không cắt sâu hơn vào da tôi. Tôi không dám thở hay cử động, mặc dù hắn ta đã buông lỏng tay tôi. Hắn đưa ra một tờ giấy, lắc nó trước mắt tôi. “Tờ giấy này không nói như vậy. Học giả bảo ta nói với ngươi rằng ông ấy không hề thích trò này.”

Tôi nhận ra tờ giấy đó. Của tôi.

“Nếu tôi trả lại nó, anh sẽ giết tôi.” Bộ phận duy nhất trên cơ thể tôi có thể cử động là chân. Tôi rón rén lê chiếc ủng bên phải của mình cùng với lớp bụi đất, cố gắng tìm vị trí chân của hắn ta ở phía sau tôi. Cuối cùng tôi chạm được vào một thứ gì đó vững chắc. Tim tôi đập thình thịch, từng bộ phận trên người tôi như lửa đốt.

“Ta được trả tiền để giết ngươi,” hắn ta trả lời, “nhưng ta có thể khiến ngươi đau đớn hơn nếu muốn. Và sau đó là cô bạn xinh đẹp của ngươi –”

Tôi giật đầu gối, giậm thật mạnh lên mũi chân hắn ta, đồng thời khuỷu tay của tôi huých ngược vào xương sườn hắn. Tôi nhảy ra xa và quay ngoắt về phía hắn ta, rút dao ra. Hắn tiến tới chỗ tôi, nhăn mặt vì đau đớn, nhưng rồi hắn ta đột ngột dừng lại. Đôi mắt hắn mở to một cách bất thường và sau đó khuôn mặt mất hết biểu cảm ngoại trừ đôi mắt lồi ra. Hắn ta đổ người xuống đất, khuỵu gối. Tôi nhìn con dao trên tay, tự hỏi có phải mình đã đâm nó vào người hắn mà không hề hay biết. Hắn ngã về phía trước dưới chân tôi, úp mặt xuống, những ngón tay co giật trên mặt đất.

Tôi thấy có chuyển động đằng xa. Kaden ở cách đó mười thước, một chiếc nỏ ở bên cạnh, Rafe xa hơn một chút phía sau anh. Họ lao về phía tôi nhưng dừng lại cách đó vài bước chân.

“Lia,” Rafe nói, chìa tay ra, “đưa con dao cho tôi.”

Tôi nhìn xuống thứ vũ khí vẫn nằm gọn trong tay rồi quay lại nhìn anh. Tôi lắc đầu. “Tôi ổn.” Tôi gạt vạt áo sang một bên và cố gắng đưa con dao trở lại vỏ của nó, nhưng nó văng ra khỏi ngón tay tôi xuống đất. Kaden nhặt nó lên và nhét nó vào vở da mỏng của nó cho tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào những gì còn sót lại của những vòng hoa bị giập nát dưới chân chúng tôi trong cuộc ẩu đả, những mảnh nhỏ màu hồng và hoa oải hương nằm rải rác trên nền đất.

“Cổ của cô,” Rafe nói. “Để tôi xem.” Anh nâng cằm tôi lên và dùng ngón tay cái lau vết máu.

Mọi thứ dường như diễn ra thật nhanh chóng. Rafe lấy ra một mảnh vải - một chiếc khăn mùi soa ư? - và ấn nhẹ nó vào cổ tôi. “Chúng ta sẽ để dì Berdi xem xét nó. Cô có thể giữ cái này ở đây không?” Tôi gật đầu và anh ấy nâng tay tôi lên cổ, ấn các ngón tay vào tấm vải. Anh bước tới và đá chân vào vai gã đàn ông để đảm bảo rằng hắn ta đã chết. Tôi biết hắn đã chết. Ngón tay hắn ta không còn co giật nữa.

“Tôi nghe thấy tiếng cô hét,” Kaden nói, “nhưng tôi không thể nhắm bắn hắn ta cho đến khi cô đẩy hắn ta ra. Ở cự ly đó, mũi tên có thể đi thẳng qua hắn ta và đâm vào cô.” Anh ấy đặt cây nỏ xuống và quỳ gối bên cạnh thi thể, bẻ gãy mũi tên nhô ra từ lưng hắn. Anh ấy và Rafe cùng lật người hắn lên.

Tắt cả chúng tôi cùng nhìn chăm chú vào gã đàn ông, đôi mắt vẫn còn mở to. Máu chảy đầy những nếp nhăn sâu hoắm ở hai bên miệng khiến hắn ta trông như một con rối đầy thảng thốt.

Cả hai người đều không có vẻ gì bị ảnh hưởng bởi cảnh tượng đó. Có lẽ họ đã nhìn thấy nhiều xác chết. Tôi thì không. Đầu gối tôi yếu đi.

“Cô có biết hắn ta không?” Rafe hỏi.

Tôi lắc đầu.

Kaden hỏi, “Hắn ta muốn gì?”

“Tiền,” tôi bật ra, bản thân cũng ngạc nhiên về điều đó. “Hắn ta chỉ muốn tiền thôi.” Tôi không thể nói cho họ biết sự thật mà không tiết lộ tôi là ai. Và rồi tôi nhìn thấy mảnh giấy viết tay nhỏ, chỉ cách ngón tay hắn vài phân.

“Chúng ta có nên gọi đốc quân không?” Kaden hỏi.

“Không!” Tôi nói. “Làm ơn, đừng! Tôi không thể –” Tôi tiến lên một bước, và đầu gối tôi như tan chảy, tôi chỉ còn thấy máu là máu, thế giới quay cuồng. Tôi cảm thấy có những bàn tay đang đỡ lấy tôi, đón lấy chân tôi.

Hãy đỡ lưng cô ấy. Tôi sẽ nâng cô ấy lên.

Đầu tôi quay cuồng, và tôi cố gắng hít thở sâu, sợ mình sẽ nôn ọe, một bàn tay giữ miếng vải trên cổ tôi. Thở đi, Lia, thở đi. Cô sẽ ổn thôi... nhưng khi thế giới của tôi quay cuồng, tôi không chắc những lời tôi nghe là của Kaden hay của tôi nữa.