← Quay lại trang sách

Chương 26

Tôi vật lộn với cái xác, khiêng nó lên lưng ngựa. Máu vấy bẩn vai tôi. Mùi thối rữa vẫn chưa xuất hiện, nhưng tôi phải tránh xa mùi phân nồng nặc đó để có một chút không khí trong lành. Cái chết là vậy. Không có phẩm giá nào trong đó.

Một hẻm núi sâu, gồ ghề nằm ngay trên sườn núi. Tôi đến đó, dắt ngựa xuyên qua khu rừng. Động vật và tự nhiên sẽ xử lý cơ thể này trước khi bất cứ ai mạo hiểm tới vực thẳm xa xôi ấy. Đó là tất cả những gì hắn ta xứng đáng.

Tôi không thể nào xóa được hình ảnh cái cổ đẫm máu của cô ấy ra khỏi tâm trí. Trước đây tôi đã thấy rất nhiều cái cổ đẫm máu, nhưng... do chính cha cô ấy ra lệnh ư? Cái tên tấn công cô ấy không phải kẻ cướp bình thường. Gã đàn ông này đã đi trên đường hàng tuần để tìm kiếm cô ấy. Tôi biết đã có lệnh bắt cô ấy và người ta treo tiền thưởng cho ai mang cô ấy trở về. Nó đã được bàn tán xôn xao ở một thị trấn gần Civica khi tôi dừng chân trên đoạn đường tự mình tìm kiếm cô ấy. Tôi cứ nghĩ lệnh này chỉ là một hành động hời hợt tỏ thiện ý nhằm xoa dịu Dalbreck.

Ai mới là những kẻ man rợ đây? Người Venda hay Morrighan? Người cha nào lại ra lệnh giết con gái mình? Ngay cả những con sói cũng bảo vệ đàn con của chính mình. Thảo nào cô ấy chạy trốn.

Giết người nhân danh chiến tranh là một chuyện. Giết người thân máu mủ của mình lại là chuyện khác.