← Quay lại trang sách

Chương 27

“Một buổi sáng tự do rảnh rỗi! Một buổi sáng rảnh rỗi thôi, và hãy nhìn vào rắc rối mà cháu gặp phải xem!” Dì Berdi nói, thấm bông vào cổ tôi.

Kaden ngồi bên cạnh tôi, cầm một cái xô đề phòng trường hợp tôi lại nôn lần nữa.

“Cháu đâu muốn gặp cướp đâu,” tôi trả lời.

Dì Berdi liếc tôi một cái, ra vẻ hiểu biết. Không có kẻ cướp nào ở Terravin - càng không phải trên một con đường mòn hẻo lánh tít ở ngoài đó, rình rập một cô gái mặc quần áo rách nát chỉ có chút tiền - nhưng có Kaden ngồi đó, dì ấy cũng giấu giếm cho tôi. “Thị trấn bây giờ toàn người lạ, cháu phải cẩn thận hơn.”

Con dao đã cứa vào cổ tôi chứ không cắt nó. Dì Berdi bảo vết thương không lớn hơn vết bọ chét là bao, nhưng cổ là chỗ chảy nhiều máu. Dì ấy bôi một loại dầu dưỡng lên vết cắt khiến tôi giật nảy người. “Ngồi yên!” Dì ấy mắng.

“Cháu ổn mà. Dì đừng có chuyện bé xé –”

“Nhìn cháu xem! Cả cổ bị cứa rách –”

“Dì vừa nói nó không lớn hơn vết bọ chét cắn mà.”

Dì ấy chỉ vào lòng tôi. “Và cháu vẫn run như một chiếc lá!”

Tôi nhìn xuống đầu gối của mình, chúng đang run lên tại chỗ. Tôi cố gắng dừng chúng lại. “Cháu nôn hết cả bữa sáng ra nên chắc chắn sẽ run rồi.”

Dì ấy không hỏi tại sao tôi lại nôn bữa sáng của mình ra. Dì ấy biết tôi không sợ máu, nhưng tất cả chúng tôi đều cẩn thận né tránh nói về cái xác. Kaden chỉ đơn giản nói với dì ấy rằng Rafe đang chăm sóc nó. Dì không hỏi điều đó có nghĩa là gì. Tôi cũng không. Chúng tôi rất vui vì vấn đề đã được giải quyết, mặc dù tôi tự hỏi anh ấy sẽ làm gì với cái xác đó nếu không đưa nó đến chỗ đốc quân? Nhưng tôi vẫn có thể nghe được cách anh ấy nói. Anh ấy sẽ không đưa nó đến chỗ nhà chức trách.

Chắc chắn gã đàn ông đã chết là một tên sát nhân tàn ác. Có lẽ đó là tất cả những gì Rafe cần biết. Anh ấy thấy hắn kề dao vào cổ tôi và thấy máu chảy dài từ đó. Tại sao phải làm phiền đốc quân khi một khe núi thuận tiện lại gần hơn nhiều? Có lẽ đó là cách xử lý của những miền xa xôi không tên. Nếu là vậy, tôi rất vui.

“Cháu có chắc chỉ có một tên cướp?” Dì Berdi hỏi. “Đôi khi chúng đi lang thang cùng đồng bọn.”

Tôi biết dì đang nói ẩn ý, muốn biết liệu kẻ tấn công tôi có thể cử cả một đội quân hoàng gia hành quân xuống quán trọ vào cuối ngày hay không.

“Hắn ta là một tên cướp đơn độc. Cháu chắc chắn. Không có đồng bọn đâu.”

Dì ấy thở ra một tiếng càu nhàu không lời, và tôi coi đó là tiếng thở nhẹ nhõm của dì.

“Đây,” dì ấy nói, quấn một chiếc băng nhỏ vào cổ tôi. “Xong rồi.” Dì khuấy một ít bột vào cốc nước và đưa cho tôi. “Uống cái này. Nó sẽ giúp dạ dày của cháu được yên.” Tôi uống một cách ngoan ngoãn, hy vọng có thể xoa dịu dì ấy. “Giờ thì, về giường của cháu nghỉ ngơi đi,” dì nói. “Ta sẽ sớm mang theo một ít bánh mì và nước hầm.”

Tôi định phản đối, nhưng Kaden nắm lấy khuỷu tay tôi để đỡ tôi đứng lên, và khi tôi đứng dậy, tôi cảm nhận được hậu quả của cuộc giằng co dữ dội vừa rồi. Cả người tôi đau nhức, vai, khuỷu tay tôi đã dập vào xương sườn của hắn ta, mắt cá chân và gót chân của tôi giẫm xuống với một lực đáng kinh ngạc, cổ của tôi bị vẹo ra sau hơn bình thường.

“Cháu sẽ nghỉ một chút thôi,” tôi nói. “Cháu có thể làm việc trong phòng ăn tối nay.”

Dì Berdi lầm bầm điều gì đó, và Kaden dẫn tôi ra cửa bếp. Khi chúng tôi leo lên các bậc thang trên sườn đồi, tôi cảm ơn anh ấy vì sự xuất hiện kịp thời của anh, nói rằng tôi chắc chắn sẽ chết nếu không nhờ anh ấy, và hỏi làm thế nào anh ấy lại có mặt lúc đó.

“Tôi nghe thấy tiếng hét, nắm lấy cung và chạy về phía rừng. Tôi nghĩ rằng đó là Pauline đi đền thờ về và cô ấy đã gặp một con thú nào đó. Một con gấu hoặc báo. Tôi không nghĩ đó sẽ là cô với một con dao kề vào cổ họng.”

Đó cũng không phải điều tôi mong đợi. “Tôi rất biết ơn vì anh đã nhắm trúng. Và cái xác... sẽ –”

“Nó sẽ biến mất,” anh ấy nói một cách tự tin.

“Chả là tôi là người mới ở đây,” tôi giải thích, “và tôi không muốn làm dì Berdi gặp rắc rối. Tôi cũng đã gây gổ với một số binh lính.”

“Tôi hiểu. Sẽ không có ai biết. Gã đàn ông đó đáng bị như vậy.”

Anh ấy có vẻ cũng nóng lòng giống tôi, muốn mọi dấu vết của cuộc chạm trán mau chóng biến mất. Anh ấy đã giết gã đàn ông chỉ để cứu tôi - không ai có thể trách anh ấy vì điều đó - nhưng có lẽ bây giờ anh ấy không thể trả lời những câu hỏi từ một đốc quân, và tôi cũng vậy.

Chúng tôi đến cửa ngôi nhà tranh, nhưng anh ấy vẫn nắm lấy cánh tay để đỡ tôi. “Tôi có nên đưa cô vào trong không?” Anh ấy hỏi. Anh ấy vững vàng và điềm tĩnh như mọi khi. Ngoại trừ cơn đau khi bị con ngựa của Rafe cắn, dường như không gì có thể làm anh ấy khó chịu, thậm chí là nỗi kinh hoàng của ngày hôm nay.

Đôi mắt anh ấy dừng lại nơi tôi, hai vòng tròn ấm áp màu nâu, vậy mà chúng lại phản bội anh ấy, giống như đêm đó trong quán rượu khi tôi gặp anh ấy lần đầu. Mặc dù sự điềm tĩnh ngự trị bên ngoài, nhưng bên trong lại có một cơn thịnh nộ kỳ lạ khuấy động. Anh ấy khiến tôi nhớ đến Bryn theo nhiều cách, là người trẻ nhất và ngông cuồng nhất trong ba anh trai của tôi. Bryn luôn đủ thông minh để hành xử đúng mực hoàng gia trước mặt cha tôi để cha không nghi ngờ về những hành vi ngược chuẩn của anh, nhưng mẹ tôi chỉ cần véo cằm, nhìn vào mắt anh ấy là biết được sự thật. Tôi vẫn chưa thể tìm ra sự thật của Kaden.

“Cảm ơn anh, nhưng bây giờ tôi đã ổn rồi,” tôi trả lời. Nhưng ngay cả khi đứng đó, tôi vẫn không cảm thấy vững vàng. Tôi đã kiệt sức. Như thể năng lượng của cả một tuần đã bị vắt kiệt chỉ trong khoảnh khắc cố gắng sống sót.

“Cô có chắc là không có ai khác không?” Anh ấy hỏi. “Cô không nhìn thấy ai khác sao?”

“Tôi chắc chắn mà.” Tôi không thể giải thích rằng tôi biết những kẻ săn tiền thưởng không có đồng đội và gã này chắc chắn là hoạt động một mình. Tay anh ấy trượt khỏi tay tôi, và tôi rất biết ơn. Dì Berdi đã đúng. Tôi cần phải nghỉ ngơi.

Tôi đóng cửa lại, cởi chiếc áo chẽn dính máu rồi ném vào góc tường. Tôi đã quá mệt mỏi để có thể nghĩ đến việc giặt nó. Tôi ngồi trên giường, nhăn mặt vì cơn đau ở vai và cổ, rồi vò gối, nhét con dao xuống bên dưới. Tôi sẽ làm như tôi đã hứa với Walther - luyện tập - bất kể tôi phải dậy sớm thế nào. Không ai có thể làm tôi giật mình thêm lần nữa, nhưng bây giờ tôi cần được nghỉ ngơi. Mi mắt tôi ngày càng nặng trĩu. Dì Berdi đã cho tôi cái gì trong cốc nước đó?

Tôi đã say giấc nhưng vẫn thấy dì Berdi đi vào, ngồi ở mép giường nói gì đó với tôi, lấy tay vuốt tóc trên trán tôi rồi lại lặng lẽ rời đi. Tôi ngửi thấy mùi thơm của bánh mì mới nướng và nước hầm gà từ bàn bên cạnh, nhưng tôi quá mệt để có thể ăn và ngủ thiếp đi cho đến khi tôi nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ.

Tôi ngồi dậy, mất phương hướng. Mặt trời ló dạng qua cửa sổ phía tây. Tôi đã ngủ cả buổi chiều. Một tiếng gõ cửa khác. “Dì Berdi?”

“Là tôi thôi. Tôi sẽ để đồ ngoài này.”

“Không. Chờ đã,” tôi gọi.

Tôi bật dậy và khập khiễng đi ra cửa, mắt cá chân của tôi giờ cứng đơ hơn rất nhiều so với lúc trước. Rafe đứng đó, ngón tay móc qua sợi dây buộc hai bọc đồ mà tôi đã đánh rơi trong rừng. Tôi lấy chúng từ tay anh và đặt chúng trên giường, và khi tôi quay lại đối mặt với anh, anh đang giơ ra hai vòng hoa thanh nhã, một hoa hồng, một hoa oải hương. “Tôi nghĩ những thứ này giống chiếc vòng của cô?”

Tôi cắn môi và cuối cùng thì thầm một lời cảm ơn khe khẽ khi anh ấy đặt chúng vào tay tôi. Một khoảnh khắc khó xử trôi qua, cả hai chúng tôi nhìn nhau, nhìn ra chỗ khác, rồi lại nhìn nhau.

“Cổ của cô sao rồi?” Anh ấy lên tiếng, quay đầu sang một bên nhìn chỗ băng bó của tôi. Tôi còn nhớ cách đây chỉ vài giờ, ngón tay cái của anh ấy rờ trên da tôi như thế nào khi anh cầm chiếc khăn đưa lên rịt vết thương.

“Dì Berdi nói vết thương chỉ như vết bọ chét cắn. Có vẻ vết dao cứa hơi sâu thôi.”

“Nhưng cô đang đi khập khiễng kìa.”

Tôi xoa vai. “Tôi đau khắp người.”

“Cô đã chiến đấu hết mình.”

“Tôi không có lựa chọn nào khác,” tôi nói. Tôi nhìn chằm chằm vào quần áo của anh ấy. Anh ấy đã thay đồ. Không có máu của xác chết hay dấu vết về cách anh ấy phi tang thi thể. Tôi sợ hỏi và cũng sợ nếu không hỏi. “Thế còn cái xác?”

“Đừng hỏi, Lia. Chuyện đã xong rồi.”

Tôi gật đầu.

Anh dợm bước rời đi, rồi lại dừng ở đó. “Tôi xin lỗi.”

“Về chuyện gì?” Tôi hỏi.

“Tôi ước gì tôi –” Anh lắc đầu. “Chỉ là, xin lỗi,” anh lặp lại và quay đi. Trước khi tôi cất tiếng gọi anh, tôi thấy Pauline đang về. Tôi chui vào trong nhà, vơ lấy chiếc áo chẽn dính máu trên sàn và tìm một nơi để giấu nó. Trong căn nhà nhỏ bé của chúng tôi, đó chỉ có thể là tủ quần áo. Tôi bật tung cánh cửa và nhét chiếc áo vào góc tối, dẩy vài thứ khác ra phía trước. Tôi sẽ đem nó đi giặt sau. Pauline đã có đủ vấn đề trong cuộc sống của cô ấy rồi, giờ còn chuyện của tôi nữa. Giữa đống lộn xộn phía dưới, tôi phát hiện ra cái giỏ mà Walther đưa cho tôi. Tôi đã mải nghĩ về những tin tức từ anh ấy hôm đó, rồi tôi vội vàng giấu đi và quên mất nó. Anh ấy nói có đặt một chút đồ ăn dưới đáy để giúp tôi sống qua ngày, nhưng chắc giờ này thì nó đã bị hỏng. Tôi tưởng đâu sẽ có những chiếc bánh pho mát hạt vả đáng yêu bị lãng phí và chuẩn bị tinh thần cho mùi hôi khi tôi gạt chiếc khăn ăn phủ dưới đáy sang một bên. Nhưng đó không phải là pho mát hạt vả.

Cánh cửa bật mở, và tôi quay lại đối mặt với Pauline.

“Chuyện gì đã xảy ra với cổ của cậu vậy?” Cô ấy chất vấn ngay lập tức.

“Tôi ngã và lúc đó đang cầm củi trên tay. Chỉ là vụng về mà thôi.”

Cô ấy đóng sầm cửa lại sau lưng. “Đó là việc của Enzo! Tại sao cậu lại làm việc đó?”

Tôi nhìn cô ấy, bối rối. Đó là lần đầu tiên sau hai tuần cô ấy quan tâm tới chuyện gì đó. “Kẻ hậu đậu đó hôm nay không ở đây. Cứ chỗ nào có tiền là cậu ta biến mất.”

Cô ấy tiếp tục hỏi về vết băng bó của tôi, nhưng tôi đã ngăn cô ấy lại và kéo cô ấy vào giường để cho cô ấy xem cái giỏ. Chúng tôi ngồi xuống và tôi nhận thấy chiếc khăn của cô ấy đã biến mất. Tóc cô ấy dày một màu vàng mật ong xõa quanh vai.

“Chiếc khăn tang của cậu,” tôi nói.

“Đã đến lúc phải bước tiếp.” Cô ấy giải thích. “Tôi đã làm tất cả những gì có thể cho Mikael của mình. Bây giờ tôi có những thứ khác cần chú ý. Và điều đầu tiên là cậu?”

Tôi đưa tay ôm cô ấy, ghì chặt cô ấy vào lòng. Ngực tôi run lên. Tôi cố gắng không để lộ ra ngoài, nhưng tôi đã ôm cô ấy thật lâu và thật chặt cho đến khi cô ấy ngả người ra sau, thận trọng nhìn tôi từ đầu tới chân.

“Mọi thứ ổn chứ?”

Những lo lắng chất chồng trong lòng nhiều tuần qua giờ đây tuôn trào ra ngoài, giọng tôi run run. “Ôi, Pauline, tôi nhớ cậu rất nhiều. Cậu là tất cả những gì tôi có. Bây giờ cậu là gia đình của tôi. Và cậu đã rất nhợt nhạt và đau buồn. Tôi sợ rằng tôi có thể không bao giờ thấy được cậu của ngày xưa nữa. Và sau đó là những giọt nước mắt và sự im lặng. Sự im lặng –” Tôi dừng lại, áp các ngón tay lên môi, cố gắng không run rẩy nữa. “Sự im lặng là điều tồi tệ nhất. Tôi sợ khi cậu bảo tôi biến đi, rằng cậu đổ lỗi cho tôi về chuyện của Mikael.”

Cô ấy kéo tôi lại, ôm lấy tôi, và cả hai chúng tôi đều khóc. “Tôi không bao giờ đổ lỗi cho cậu về điều đó,” Pauline nói. Cô ấy ngả người ra sau để có thể nhìn vào mắt tôi. “Nhưng đau buồn lạ lùng lắm, Lia. Tôi không thể kiểm soát nó được. Tôi biết mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, nhưng hôm nay tại đền thờ...” Cô ấy ngập ngừng, nước mắt lưng tròng. “Hôm nay, tôi cảm thấy một điều gì đó. Một sự rung động bên trong. Ở đây.” Cô ấy nắm lấy tay tôi và ấn nó xuống bụng. “Tôi biết đã đến lúc tôi phải chuẩn bị cho cuộc sống.”

Đôi mắt cô ấy long lanh. Trải qua bao nỗi đau, tôi nhìn thấy một tia hy vọng vui tươi ánh lên trong mắt cô ấy. Tôi nghẹn ngào xúc động. Đây là một cuộc hành trình mà không ai trong chúng tôi có thể tưởng tượng được.

Tôi mỉm cười và lau má. “Có vài thứ tôi cần cho cậu xem,” tôi nói. Tôi đặt cái giỏ ở giữa chúng tôi và bỏ chiếc khăn ăn sang một bên, lôi ra một cuộn tiền Morrighan - những tờ giấy đáng lẽ là để hỗ trợ tôi vào một lúc nào đó. Anh trai tôi sẽ hiểu. “Walther đã đưa tôi cái này. Đó là của Mikael. Anh ấy nói Mikael đã để lại một bức thư nói rằng nó sẽ được gửi cho cậu nếu có điều gì xảy ra với anh ấy.” Pauline với tay và chạm vào cuộn giấy dày. “Nhiều như vậy từ một lính gác năm đầu ư?”

“Anh ấy biết giữ tiền,” tôi nói, biết rằng bất kỳ điểm tốt nào gán cho Mikael đều sẽ được Pauline dễ dàng chấp nhận.

Cô ấy thở dài, và một nụ cười buồn nở trên mắt. “Đó là Mikael. Điều này sẽ có ích.”

Tôi đưa tay ra và nắm tay cô ấy. “Tất cả chúng tôi sẽ giúp đã cậu, Pauline à. Dì Berdi, Gwyneth và tôi, tất cả chúng tôi sẽ ở đây vì –”

“Họ có biết không?” Cô ấy hỏi.

Tôi lắc đầu. “Chưa.”

Nhưng cả hai chúng tôi đều biết, thời gian sẽ trả lời cho họ hoặc Pauline. Có những sự thật từ chối bị che giấu.

.

Hãy kể cháu nghe một lần nữa đi, Ama. Về hơi ấm ấy. Trước đây.

Hơi ấm tới, cháu à, ta không biết từ đâu.

Cha ta ra lệnh, và nó ở đó.

Cha của bà có phải là một vị thần?

Liệu ông ấy có phải là một vị thần? Có vẻ vậy.

Ông ấy trông như một con người.

Nhưng ông ấy mạnh mẽ vô thường,

Có kiến thức vô biên,

Dũng cảm vô song,

Mạnh mẽ như một –

Để ta kể cho cháu nghe câu chuyện, câu chuyện của cha ta. Ngày xửa ngày xưa, có một người vĩ đại như các vị thần...

Nhưng ngay cả những người vĩ đại cũng có thể run lên vì sợ hãi.

Ngay cả cái vĩ đại cũng có thể sụp đổ.

– Di chúc cuối cùng của Gaudrel