← Quay lại trang sách

Chương 29

Tôi đã nhìn thấy Enzo trong đám đông ngay khi chúng tôi đến đền thờ. Tôi làm cậu ta ngạc nhiên, tiến lại gần và kẹp chặt cánh tay cậu ta. Tôi nghiêng đầu nói rõ rằng chúng tôi đang đi đường vòng một chút. Chúng tôi cần nói chuyện. Ngay lập tức mồ hôi túa ra trên chân mày cậu ta. Ít nhất thì cậu ta vẫn biết điều mà lo lắng.

Tôi đã đưa cậu ta ra một khoảng khá xa đám đông, đề phòng cậu ta là một kẻ ngu ngốc lắm mồm như tôi đã nghi ngờ. Khi chúng tôi khuất tầm nhìn của mọi người, tôi đẩy cậu ta vào bức tường của lò rèn. Cậu ta giơ nắm đấm lên trong giây lát để cố chống trả và sau một hồi suy tính, cậu ta kêu lên thất thanh.

Tôi đẩy mạnh cậu ta đến rung cả tường. “Im mồm! Hãy nghe cho rõ từng lời ta nói, bởi vì lần sau gặp nhau như thế này, một trong hai chúng ta sẽ rời đi mà không có lưỡi. Cậu có hiểu ta đang nói gì không?”

Cậu ta gật đầu lia lịa, lảm nhảm Vâng, vâng. “Tốt. Rất vui vì chúng ta hiểu nhau.” Tôi ghé sát, và nói rõ từng từ bằng thứ giọng trầm thấp. “Ta đã ở trên gác xép sáng hôm qua. Ta nghe được cậu nói chuyện với người nào đó, còn nghe được cậu chỉ cả cung đường.” Tôi dừng lại, trừng mắt thật lâu. “Và sau đó ta nghe thấy tiếng leng keng của đồng xu.”

Đôi mắt cậu ta mở to kinh hãi.

“Ta không muốn cậu tiết lộ bất cứ thông tin nào về Lia nữa. Và nếu như cậu để lộ bất cứ điều gì, thậm chí là tình cờ đi chăng nữa, ta sẽ nhét từng đồng xu trong lòng bàn tay nhỏ bé tham lam của cậu xuống cổ họng ngay trước khi ta cắt lưỡi cậu. Cậu hiểu chưa, Enzo?”

Cậu ta gật đầu, miệng ngậm chặt phòng khi tôi quyết định thực hiện đúng lời đe dọa của mình ngay lúc đó.

“Và chỉ có hai ta biết chuyện này thôi, hiểu chứ ?”

Cậu ta lại gật đầu lia lịa.

“Tốt lắm,” tôi nói, và vỗ vai cậu ta.

Tôi để cậu ta thu mình vào tường. Khi đi được vài bước, tôi quay lại phía cậu ta. “Và, Enzo, nói cho cậu hay,” tôi vui vẻ nói thêm, “ta mà muốn tìm thì không có nơi nào trên lục địa này cậu có thể trốn đâu. Lau mũi của cậu ngay đi. Cậu sẽ trễ lễ thánh đó.”

Cậu ta đứng đó, vẫn đơ ra. “Ngay lập tức!” Tôi hét lên.

Cậu ta lau mũi và chạy vòng ra xa tôi. Tôi nhìn theo cậu ta dần biến mất trên con đường.

Đừng làm mọi chuyện tồi tệ hơn.

Có vẻ như mọi sự đã rồi. Giá như ngay từ đầu tôi đủ dũng cảm để từ chối cuộc hôn nhân thì cô ấy sẽ không bao giờ phải chạy trốn, sẽ không bao giờ bị kề dao vào cổ, sẽ không bao giờ phải phục vụ ở nhà trọ với một kẻ đáng khinh như Enzo. Nếu tôi đã hành động để cô ấy không phải làm vậy, mọi chuyện đã khác.

Đừng nói cho cô ấy Người là ai. Đừng làm vấn đề tồi tệ hơn cho Dalbreck hay cho những người lính của Người.

Nếu tôi ở đây lâu hơn nữa, mọi người sẽ phát hiện ra. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ lỡ miệng. Sven thông minh hơn những gì tôi chịu công nhận. Anh ấy đã biết mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ, nhưng làm sao tôi có thể biết rằng Lia hóa ra lại là một người rất khác so với tưởng tượng của tôi?