Chương 31
“Lắc hông một chút khi bước vào không hại ai đâu,” Gwyneth nói, nghiêng đầu về phía cửa bếp.
Pauline ngay lập tức lên tiếng phản bác, “Đây là một bữa tiệc thánh, Gwyneth.”
“Và một bữa ăn mừng,” Gwyneth phản bác khi thả sáu con chim bồ câu nướng lên đĩa. “Thế cậu nghĩ Những người còn lại sinh ra tất cả những Con gái trưởng kiểu gì? Tôi cá là Morrighan biết cách lắc hông của mình .”
Pauline đảo mắt và hôn những ngón tay của mình như để sám hối cho sự xúc xiểm của Gwyneth.
Tôi thở dài một cách bực bội. “Tôi không tán tỉnh bất cứ ai.”
“Cậu vẫn chưa tán tỉnh ai sao?” Gwyneth hỏi.
Tôi không trả lời. Gwyneth đã chứng kiến sự bực bội của tôi khi tôi bước vào cửa bếp. Một lần nữa, Rafe chuyển từ quan tâm và ấm áp sang xa cách và lạnh lùng ngay khi chúng tôi đến nhà trọ. Tôi đã đóng sầm cửa bếp sau lưng và lầm bầm, “Anh ấy bị sao vậy?” Gwyneth nghe thấy tiếng càu nhàu của tôi. Tôi cố gắng che đậy bằng cách nói rằng tôi đang nói về Enzo, nhưng cô ấy không tin.
“Thế còn chàng trai tóc vàng? Anh ấy có chuyện gì vậy?”
“Chẳng có vấn đề gì cả! Sao cậu lại –”
“Tôi thực sự nghĩ anh ấy có đôi mắt tử tế,” Pauline nói. “Và giọng nói của anh ấy thật –”
“Pauline!” Tôi nhìn cô ấy một cách ngờ vực. Cô ấy quay lại với việc sắp xếp đống đậu dại.
“Ôi, đừng tỏ ra ngây thơ nữa, Lia. Cậu biết rằng bản thân cậu thấy cả hai đều hấp dẫn mà. Ai lại không thấy vậy chứ?”
Tôi thở dài. Ai mà không chứ. Nhưng tôi không chỉ đơn thuần là cảm thấy hấp dẫn. Tôi đổ me chua, quả tầm xuân, bồ công anh và sơn trà lên đĩa, bao quanh những con chim bồ câu trong một cái tổ đầy màu sắc có thể ăn được, và mặc dù tôi không đáp lại, Gwyneth và Pauline vẫn tiếp tục bàn về điểm tốt của Rafe và Kaden và việc vì sao tôi nên tiến đến với họ.
“Rất vui vì tình bạn của tôi giúp hai người giải trí tới vậy.”
Gwyneth phản đối. “Tình bạn? Ha! Nhưng tỏ ra thân thiện với một người khác chắc chắn sẽ khiến người kia phải quan tâm.”
“Đủ rồi,” tôi nói.
Dì Berdi thò đầu qua cánh cửa dang đung đưa. “Sẵn sàng chưa?” Dì ấy hỏi.
Mỗi người chúng tôi bưng một đĩa vào phòng ăn, nơi dì Berdi đã thắp nến. Dì đã đẩy bốn cái bàn lại với nhau để tạo thành một cái bàn lớn ở giữa phòng, Những vị khách đã ngồi xung quanh: Kaden, Rafe, và ba người khách trọ khác. Những người còn lại đã đến chỗ ăn cộng đồng.
Chúng tôi đặt khay ở giữa bàn, Pauline và Gwyneth nhanh chóng chiếm lấy những chiếc ghế trống còn lại, để tôi ngồi cùng Kaden ở bên trái và Rafe ngồi cạnh ở góc bên phải. Rafe mỉm cười khi tôi ngồi xuống, và nỗi thất vọng của tôi tan biến thành một thứ khác, một thứ gì đó ấm áp và đáng mong đợi. Dì Berdi đứng đầu bàn và hát những lời thánh ca. Những người còn lại trong chúng tôi cũng hát cùng, nhưng tôi nhận thấy Rafe chỉ mấp máy môi. Anh ấy không biết lời bài hát. Anh ấy không được dạy hát bài đó sao? Đó là lời cầu nguyện rất phổ biến mà. Mọi đứa trẻ đều biết bài này. Tôi liếc nhìn Pauline đang ngồi ở phía bên kia của Kaden. Cô ấy cũng đã nhận ra. Nhưng Kaden hát đều và rõ ràng. Anh đã được học các bài hát thánh.
Các bài hát kết thúc, dì Berdi tạ ơn về từng món trên đĩa, đó là tất cả những thực phẩm mà Những người còn lại đã tìm thấy khi họ chuyển đến vùng đất mới, và khi mỗi món đều đã được ban phước, tất cả chúng tôi được mời ăn.
Căn phòng chuyển từ những tiếng thì thầm tôn kính sang thanh âm huyên náo của lễ hội. Theo truyền thống, bữa ăn chỉ được dùng tay bốc, nhưng dì Berdi đã phá lệ bằng cách mang ra một trong những loại rượu mâm xôi của mình và rót cho mọi người một ly nhỏ. Tôi nhấp một ngụm chất lỏng màu tím sẫm và cảm thấy vị ngọt làm ấm lồng ngực mình. Tôi quay sang Rafe, người đang quan sát tôi. Tôi mạnh dạn ngoảnh lại khi nhấm nháp từng miếng thịt chim bồ câu đen mượt rồi thong thả liếm những ngón tay đầy mỡ của mình, không rời mắt khỏi anh.
Rafe nuốt khan, mặc dù anh vẫn chưa ăn gì. Anh xúc một nắm hạt thông và ngả người ra sau để thưởng thức. Một hạt rơi từ tay anh xuống bàn, tôi nhặt lên và cho nó vào miệng. Tôi chớp mắt chậm rãi, dùng mọi thủ thuật mà tôi đã thấy Gwyneth sử dụng - và sau đó là một số mánh khác. Anh nhấp thêm một ngụm rượu và kéo cổ áo mình, lồng ngực nhô cao theo một hơi thở thật sâu, rồi đột nhiên bức màn băng giá lại buông xuống. Anh nhìn đi chỗ khác và bắt đầu trò chuyện với dì Berdi.
Nỗi bực bội trong tôi dâng trào. Có lẽ tôi không biết cách tán tỉnh. Hoặc có thể tôi chỉ đang tán tỉnh nhầm người. Tôi nhìn Gwyneth đối diện với tôi. Cô ấy nghiêng đầu về phía Kaden. Tôi quay lại và bắt chuyện với anh ấy. Chúng tôi nói về lễ rước, các bí tích và các trò chơi sẽ bắt đầu vào ngày mai. Tôi nhận thấy sự quan tâm nghiêm túc của chúng tôi dành cho nhau khiến Rafe trở nên khó chịu. Cuộc trò chuyện của anh với dì Berdi trở nên bế tắc, những ngón tay anh gõ trên bàn. Tôi nghiêng mình sát về phía Kaden hơn và hỏi anh ấy sẽ tham gia trò chơi nào vào ngày mai.
“Tôi không chắc nữa.” Đôi mắt anh nheo lại, ẩn đi những câu hỏi. Anh ấy liếc nhìn bàn tay tôi đang đặt trên mặt bàn chỗ anh, xâm lấn không gian của anh, rồi anh cúi người lại gần. “Có trò nào tôi nên thử sao?”
“Nhiều người khen trò đấu vật rất vui, nhưng có lẽ anh không nên –” Tôi với tay đặt lên vai anh ấy. “Vai của anh sao rồi?” Rafe quay đầu về phía chúng tôi, tạm dừng cuộc trò chuyện với dì Berdi.
“Vai của tôi ổn,” Kaden trả lời. “Cô đã chăm sóc nó rất tốt.”
Rafe đẩy ghế lại. “Cảm ơn dì Berdi, về –”
Máu nóng chảy qua thái dương. Tôi biết anh ấy định làm gì. Anh ấy sẽ rời khỏi chỗ này một cách lạnh lùng. Tôi cắt lời anh, lên tiếng trước anh, và ném khăn ăn của tôi xuống bàn. “Hóa ra là cháu không đói lắm. Xin lỗi dì!”
Kaden cố gắng đứng dậy để đi theo tôi, nhưng Pauline đã nắm lấy cánh tay anh và kéo anh trở lại. “Anh đừng đi vội, Kaden. Tôi có chuyện muốn hỏi anh...”
Tôi không nghe thấy những lời còn lại của cô ấy. Tôi đã ra khỏi cửa, đi về phía căn nhà tranh của tôi, xấu hổ, thất vọng gấp đôi trong cơn thịnh nộ đau đớn. Tôi nghe thấy tiếng Rafe đuổi theo bước chân tôi.
“Lia! Cô đi đâu vậy?”
“Đi tắm!” Tôi hét lên. “Tôi cần tắm nước lạnh!”
“Bỏ dở bữa tối như vậy thật là bất lịch sự đó –”
Tôi dừng lại và quay về phía anh, cơn thịnh nộ của tôi như tuôn trào và thật may mắn là tôi không đeo con dao bên hông. “Đi đi! Anh có hiểu không? Đi! Khỏi! Đây!” Tôi quay lại, không đợi xem anh ấy có nghe thấy hay không. Đầu tôi đau nhói. Móng tay tôi cắm sâu vào lòng bàn tay. Khi về tới nhà, tôi mở tung cánh cửa. Tôi lấy xà phòng và khăn tắm từ tủ quần áo, quay người lại rồi đâm sầm vào Rafe.
Tôi lùi lại. “Anh làm sao vậy? Ánh mắt và hành động của anh thật khác nhau! Mỗi khi tôi nghĩ rằng chúng ta đã có một sự kết nối nào đó, anh lại bỏ đi! Mỗi khi tôi muốn –” Tôi cố kìm nước mắt. Cổ họng tôi thắt lại. “Với anh tôi đáng khinh thế sao?”
Anh nhìn chằm chằm vào tôi không trả lời, mặc cho tôi đứng đó chờ đợi một điều gì đó. Sự thật làm tôi khiếp đảm. Hai hàm anh nghiến chặt. Sự im lặng kéo dài và vô cùng tàn nhẫn. Tôi muốn chết đi cho rồi. Đôi mắt anh lạnh lùng như đang buộc tội. “Nó không đơn giản như –”
Tôi không thể chịu đựng thêm bất kỳ sự trốn tránh nào của anh nữa. “Đi đi!” Tôi hét lên. “Làm ơn! Đi đi! Đừng quay trở lại nữa!” Tôi đẩy anh ra và thích thú khi nhìn anh vấp ngã vào thành giường. Tôi lao về phía con lạch.
Tôi nghe thấy những thanh âm, nửa như tiếng hét, nửa như tiếng gầm gừ của động vật, đến tai tôi còn thấy lạ, mặc dù chúng phát ra từ chính cổ họng tôi. Anh ấy vẫn đi theo. Tôi quay lại con đường mòn để đối mặt với anh, nói ra suy nghĩ của mình.
“Tại sao anh cứ hành hạ tôi vậy? Tại sao anh quan tâm việc tôi bỏ về? Anh mới là người định bỏ ra ngoài trước mà!”
Ngực anh phập phồng, nhưng lời nói của anh lại lạnh như băng, “Tôi chỉ rời đi vì có vẻ như cô có người khác rồi. Cô định yêu thêm cả Kaden sao?”
Những lời anh nói làm tôi đau thắt ruột gan, tôi không thở nổi nữa. Tôi nhìn anh, miệng há hốc, vẫn cố hiểu từng từ anh nói. “Yêu thêm?”
“Tôi đã nhìn thấy cô,” anh nói, mắt anh nhìn thẳng vào tôi. “Buổi hẹn hò lãng mạn trong rừng. Tên anh ta là Walther thì phải.”
Phải mất vài giây tôi mới hiểu được anh ấy đang nói gì. Mây đen giận dữ mù mịt quay cuồng sau mắt tôi. “Đồ ngu ngốc, ngu ngốc!” Tôi hét lên. “Walther là anh trai của tôi!” Tôi đẩy anh bằng cả hai tay, và anh giật lùi về phía sau.
Tôi bỏ chạy về phía con lạch. Lần này không có tiếng bước chân phía sau tôi. Không ai yêu cầu tôi dừng lại. Không có gì cả. Tôi cảm thấy buồn nôn, như thể con chim bồ câu béo ngậy đang chui lên khỏi bụng tôi. Yêu thêm.
Anh ấy nói với vẻ khinh thường ra mặt. Anh ấy đã theo dõi tôi sao? Anh ấy có nhìn thấy thứ anh ấy muốn thấy không? Anh ấy đã mong đợi điều gì ở tôi? Tôi nhớ lại từng khoảnh khắc trong cuộc gặp gỡ với Walther, tự hỏi làm thế nào mà nó có thể bị hiểu sai. Không thể, trừ khi bạn đang tìm kiếm thứ gì đó không đứng đắn. Tôi đã chạy đến ôm chầm lấy Walther. Tôi đã gọi tên anh ấy. Tôi ôm anh, hôn lên má anh, cười và quay cuồng trong niềm vui với anh, và chỉ có thế thôi.
Ngoại trừ đó là một cuộc gặp bí mật, ở sâu trong rừng.
Khi đến con lạch, tôi nhảy lên một tảng đá và bị sây sát mắt cá chân. Chân tôi nhói lên vì cú dậm chân bất cẩn của mình.
Tôi đã làm gì thế này? Cổ họng tôi xoắn lại đầy đau đớn. Rafe chỉ xem tôi như một cô hầu gái lẳng lơ, chơi bời với vô số khách trọ. Tôi nhắm mắt và nuốt khan, cố xua đi cơn đau.
Tôi sẽ thú nhận sai lầm của mình, một sai lầm kinh khủng. Tôi đã tưởng tượng quá nhiều. Rafe là khách của quán trọ. Tôi là một người giúp việc ở đó. Tất cả chỉ có thế. Tôi nghĩ về cảnh tượng tồi tệ diễn ra trong phòng ăn. Việc tôi tán tỉnh Kaden một cách trơ trẽn, hay tất cả những gì tôi đã nói với Rafe. Tôi nóng bừng cả mặt. Làm thế nào tôi có thể phạm một sai lầm như vậy?
Tôi trượt từ tảng đá xuống đất, ôm gối và nhìn chằm chằm vào con lạch. Tôi không còn hứng thú với việc tắm nước nóng hay lạnh nữa. Tôi chỉ muốn trèo lên giường và ngủ một giấc, vờ như ngày hôm nay chưa bao giờ xảy ra. Tôi nghĩ về việc đứng đậy, đi về ngôi nhà nhỏ, và tan vào tấm đệm, nhưng thay vào đó, mắt tôi vẫn nhìn chằm chằm vào con lạch khi tôi nghĩ về Rafe, khuôn mặt anh, ánh mắt anh, sự ấm áp nơi anh, sự khinh bi của anh và giả định thấp hèn của anh nữa.
Tôi đã nghĩ rằng anh ấy khác biệt. Mọi thứ về anh dường như đều khác biệt. Tôi từng nghĩ rằng chúng tôi có sự kết nối nào đó. Rõ ràng là tôi đã sai.
Màu lấp lánh của con lạch chuyển sang màu xám lờ mờ khi ánh sáng ban ngày rút đi. Tôi biết đã đến lúc phải về, trước khi Pauline lo lắng không biết tôi đang ở đâu và đến tìm tôi, nhưng chân tôi quá mỏi. Tôi nghe thấy một tiếng động, một tiếng xào xạc nhẹ. Tôi quay đầu về phía con đường, tự hỏi liệu có phải Pauline đang tìm kiếm tôi, nhưng không phải là cô ấy. Đó là Rafe.
Tôi nhắm mắt lại và hít một hơi dài đau đớn. Xin hãy đi đi. Tôi không thể nói chuyện với anh nữa. Tôi mở mắt ra. Anh vẫn ở đó, một tay cầm chai, tay kia cầm một chiếc giỏ nhỏ. Anh ấy đứng đó, cao lớn và tĩnh lặng, hoàn hảo và đẹp đẽ đến khó chịu. Tôi ngây ra nhìn anh, không chút cảm xúc. Đi đi.
Anh tiến lại gần một bước. Tôi lắc đầu, và anh dừng lại. “Cô nói đúng, Lia,” anh nói khẽ.
Tôi vẫn im lặng.
“Khi chúng ta gặp nhau lần đầu, cô đã gọi tôi là một tên vô học.” Anh đứng đó, chuyển từ chân này sang chân khác, ngập ngừng nhìn xuống đất, vẻ lo lắng khó xử hiện rõ trên gương mặt. Anh lại nhìn lên. “Tôi xứng đáng bị cô gán cho tất cả những gì xấu xí và hơn cả thế nữa. Kể cả là một tên ngu ngốc. Có lẽ đặc biệt là điều đó.” Anh bước lại gần.
Tôi lại lắc đầu, muốn anh dừng lại. Anh ấy không làm vậy. Tôi đứng dậy, nhăn nhó khi mắt cá chân bị thân mình đè nặng. “Rafe” tôi nói khẽ, “cứ đi đi. Chỉ là hiểu nhầm thôi –”
“Làm ơn. Hãy để tôi nói ra điều này trong khi tôi vẫn còn đủ can đảm để nói ra.” Nếp nhăn khó chịu hằn sâu giữa hai hàng lông mày của anh. “Cuộc sống của tôi phức tạp, Lia. Có rất nhiều điều tôi không thể giải thích cho cô. Những điều cô thậm chí không muốn biết. Nhưng có một thứ mà cô không bao giờ có thể gán cho tôi.” Anh đặt chai nước và giỏ xuống bãi cỏ. “Tôi chưa bao giờ cảm thấy cô đáng khinh.”
Tôi nuốt khan. Anh ấy lấp đầy khoảng trống giữa chúng tôi, và tôi phải nâng cằm lên để nhìn thấy anh ấy. Anh ấy nhìn xuống tôi. “Bởi vì kể từ ngày đầu tiên gặp em, em là điều cuối cùng anh nghĩ tới trước khi ngủ và là điều đầu tiên hiện lên mỗi khi anh thức giấc.” Anh bước đến gần hơn và giơ tay lên, ôm lấy khuôn mặt tôi, cái chạm nhẹ nhàng đến không tưởng. “Khi không ở bên em, anh tự hỏi em đang ở đâu. Tự hỏi em đang làm gì. Anh luôn muốn được chạm vào em biết bao. Anh muốn cảm nhận làn da của em, mái tóc của em, đưa ngón tay của anh qua từng sợi tóc của em. Anh muốn ôm em, nắm tay em, chạm lên cằm em.” Khuôn mặt anh sát lại gần hơn, và tôi cảm thấy hơi thở của anh trên da mình. “Anh muốn kéo em lại gần và không bao giờ để em đi,” anh thì thầm.
Chúng tôi đứng đó, tùng phút giây như kéo dài vĩnh cửu, và từ từ, môi chúng tôi gặp nhau, ấm áp, dịu dàng, miệng anh mềm mại áp vào tôi, hơi thở của anh trở thành hơi thở của tôi, và rồi cũng chậm rãi như khi bắt đầu, khoảnh khắc hoàn hảo tạm dừng, môi chúng tôi lại hé mở.
Anh ngả người lại đủ xa để nhìn tôi, tay anh đưa từ mặt tới tóc tôi, những ngón tay dừng lại ở đó. Hai tay tôi vươn lên, luồn ra sau đầu anh. Tôi kéo anh về phía mình, môi chúng tôi gần như không chạm nhau, đón nhận cảm giác thích thú và ấm áp của nhau, rồi sau đó lại tìm tới nhau.
“Lia?”
Chúng tôi nghe thấy tiếng gọi đầy lo lắng của Pauline và vội vã rời xa nhau. Tôi lau môi mình, chỉnh lại áo chẽn và thấy cô ấy tiến lại gần con đường mòn. Rafe và tôi đứng đó như những người lính gỗ khó xử. Pauline dừng lại khi nhìn thấy chúng tôi. “Tôi xin lỗi. Trời bắt đầu tối và tôi không tìm thấy cậu ở nhà –”
“Chúng tôi vừa đi bộ về thôi,” Rafe trả lời. Chúng tôi nhìn nhau, và anh ấy gửi tôi một thông điệp bằng ánh mắt. Tuy chỉ kéo dài một giây ngắn ngủi, nhưng đó là một cái nhìn thật tràn đầy, như nói rằng tất cả những gì tôi đã cảm nhận và tưởng tượng về chúng tôi là thật.
Anh khom người lấy giỏ và chai nước, đưa cho tôi. “Đề phòng em thấy đói trở lại.”
Tôi gật đầu. Đúng, có vẻ tôi đã đói rồi.