← Quay lại trang sách

Chương 32

Tôi nghiêng người về phía trước trong bồn tắm khi Pauline kì cọ lưng cho tôi, thưởng thức sự sang trọng êm ái của dầu tắm trên da và nước nóng làm dịu cơ bắp bầm tím của mình. Pauline thả miếng bọt biển xuống phía trước tôi, nước bắn tung tóe vào mặt tôi.

“Trở lại mặt đất đi, Lia,” cô ấy gọi.

“Đâu phải ngày nào người ta cũng có nụ hôn đầu tiên đâu,” tôi nói.

“Cậu có nhớ đó không phải là nụ hôn đầu tiên của cậu không?”

“Cảm giác như là nụ hôn đầu tiên. Đây là nụ hôn đầu tiên thực sự có ý nghĩa.”

Khi chúng tôi lấy nước để tắm, cô ấy kể là từ phòng ăn mọi người đã nghe thấy chúng tôi la hét, vì vậy dì Berdi và Gwyneth đã bắt đầu một bài hát khác để át đi tiếng nói của chúng tôi, nhưng Pauline đã nghe thấy tôi hét lên đi đi, cô ấy không ngờ rằng mình sẽ làm gián đoạn một nụ hôn. Cô ấy đã xin lỗi nhiều lần, nhưng tôi nói với cô ấy rằng thời điểm đó đã vô cùng hoàn hảo rồi.

Cô nhấc một bình nước hoa hồng ấm lên. “Bây giờ thì sao?”

Tôi đứng dậy và cô ấy tưới dòng nước thơm lên người tôi, để nó tràn qua đầu, xuống cơ thể tôi, và chảy vào bồn tắm. Tôi quấn khăn và bước ra ngoài, vẫn hồi tưởng lại từng khoảnh khắc, đặc biệt là giây phút ngắn ngủi cuối cùng khi chúng tôi nhìn vào mắt nhau.

“Một người nông dân,” tôi thở ra. “Thật lãng mạn phải không?”

“Ừ,” Pauline đồng ý.

“Chân thành hơn nhiều so với một gã hoàng tử già cổ lỗ sĩ.” Tôi cười. Anh ấy làm việc nơi ruộng đồng. Anh ấy làm cho mọi thứ sinh sôi. “Pauline? Khi nào thì cậu –”

Và sau đó tôi nhớ đó không phải là chủ đề tôi nên thảo luận với cô ấy.

“Khi nào gì cơ?”

Tôi lắc đầu. “Không có gì.”

Cô ngồi xuống cuối giường, thoa dầu lên mắt cá chân sau khi tắm. Cô ấy dường như đã quên câu hỏi nửa vời của tôi, nhưng sau một lúc cô ấy hỏi, “Tôi biết mình đã yêu Mikael từ khi nào ư?”

Tôi ngồi xuống đối diện với cô ấy. “Đúng vậy.”

Cô ấy thở dài, gập đầu gối lại và ôm chúng. “Đó là vào đầu xuân. Tôi thấy Mikael vài lần trong thành. Xung quanh anh ấy luôn có nhiều cô gái, vì vậy tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh ấy sẽ để ý đến tôi. Nhưng anh ấy có để ý. Một ngày nọ khi tôi đi ngang qua, tôi cảm thấy ánh mắt của anh ấy nhìn tôi, mặc dù tôi không nhìn về phía anh ấy. Sau đó, mỗi lần tôi đi qua anh ấy đều dừng lại, không để ý đến sự chú ý của những người xung quanh, và anh ấy quan sát tôi cho đến khi tôi khuất bóng, và rồi một ngày –” Tôi dõi theo mắt cô ấy nhìn sang bức tường đối diện, nhưng cô ấy nhìn thấy thứ khác. Cô ấy nhìn thấy Mikael. “Tôi đang trên đường đến tiệm may, và anh ấy đột nhiên bước bên cạnh tôi. Tôi rất lo lắng nên chỉ nhìn thẳng về phía trước. Anh ấy không nói gì, chỉ đi bên cạnh tôi, và khi chúng tôi gần đến cửa tiệm, anh ấy nói, “Tôi là Mikael.” Tôi bắt đầu trả lời, và anh ấy ngăn tôi lại. Anh ấy nói, “Em không cần phải nói cho tôi biết em là ai. Tôi biết mà. Em là sinh linh đẹp đẽ nhất mà các vị thần từng tạo ra.”

“Và đó là khi cậu biết cậu yêu anh ấy?”

Cô ấy cười. “Ồ không. Người lính nào mà không có sẵn những lời ngọt ngào chứ?” Cô ấy thở dài và lắc đầu. “Không, hai tuần sau đó, khi anh ấy đã vắt kiệt mọi mưu kế của mình, anh ấy có vẻ rất chán nản, và anh ấy nhìn tôi. Chỉ nhìn tôi thôi.” Đôi mắt cô ấy long lanh. “Và rồi anh ấy thì thầm tên tôi bằng giọng ngọt ngào nhất, mềm mại nhất, chân thật nhất, “Pauline”. Vậy thôi, chỉ là tên của tôi, Pauline. Đó là lúc tôi biết. Anh ấy không còn gì, nhưng anh ấy không bỏ cuộc. Cô ấy mỉm cười, vẻ mặt mơ màng, tiếp tục xoa dầu vào bàn chân và mắt cá chân.

Có khi nào Pauline và Mikael đã san sẻ điều gì đó chân thành với nhau, hay Mikael chỉ dùng những chiêu trò của mình? Dù thế nào đi nữa, anh ta đã quay trở lại con đường cũ và sưởi ấm trái tim mình bằng những cô gái mới, quên đi Pauline và vứt bỏ những gì họ từng có. Nhưng điều đó không làm cho tình yêu của cô ấy dành cho anh ta bớt chân thật đi chút nào.

Tôi cúi xuống và lấy khăn xoa tóc cho khô. Anh muốn cảm nhận làn da của em, mái tóc của em, đưa ngón tay anh qua từng sợi tóc của em. Tôi kéo những sợi tóc ướt lên mũi và hít nhẹ. Anh ấy có thích mùi hương của hoa hồng không?

Cuộc gặp gỡ đầu tiên của tôi với Rafe là một cuộc đấu trí, và quả thật là tôi cũng mê mẫn anh như lúc Walther nhìn thấy Greta. Và Rafe chắc chắn không tán tỉnh tôi bằng những lời ngọt ngào như cách Mikael làm với Pauline. Nhưng có lẽ điều đó không khiến tình cảm của anh bớt đi chút chân thành nào. Có lẽ, có hàng trăm cách khác nhau để yêu.

.

Từ lưng ngựa của Morrighan,

Từ tận cùng của hoang vắng,

Từ mưu đồ của những kẻ thống trị,

Từ nỗi sợ hãi của một nữ hoàng,

Hy vọng sẽ được sinh ra.

– Bài hát của Venda