← Quay lại trang sách

Chương 33

Tôi gần như vỡ òa vì sung sướng khi nhìn Pauline trong bộ quần áo mới tôi mua cho cô ấy, một chiếc váy suông màu hồng đào và đôi dép màu xanh lá cây tinh tế. Sau nhiều tuần mặc bộ quần áo nặng nề của Civica hay bộ quần áo tang buồn tẻ của mình, cô ấy nở rộ trong sắc màu mùa hè.

“Thật nhẹ nhõm trong cái nóng này. Tôi thích cái váy này lắm, Lia,” cô nói, chiêm ngưỡng bộ đồ mới trong gương. Cô quay sang bên, kéo vải để đánh giá độ rộng của nó. “Và nó sẽ vừa vặn với tôi cho tới tận cuối mùa thu.”

Tôi đặt vòng hoa hồng lên đầu cô ấy, và cô ấy trông như một nữ thần rừng huyền diệu.

“Đến lượt cậu,” cô ấy nói. Váy của tôi có màu trắng với những bông hoa oải hương thêu trên đó. Tôi mặc nó vào và xoay người, nhìn mình trong gương và cảm thấy một thứ gì đó giống như một đám mây, nhẹ và bồng bềnh trên mặt đất. Pauline và tôi đều im lặng, ngắm nghía chiếc móng vuốt và dây nho trên vai tôi, tấm vải mỏng manh không tài nào che giấu chúng.

Pauline đưa tay ra, chạm vào hình móng vuốt, và chậm rãi lắc đầu khi xem xét. “Nó hợp với cậu, Lia. Tôi không chắc tại sao, nhưng nó hợp lắm.”

✽ ✽ ✽

Khi chúng tôi đến quán rượu, Rafe và Kaden đang chất những chiếc bàn ở phòng ăn, những thùng rượu và mứt mâm xôi của dì Berdi lên xe ngựa. Khi chúng tôi đến gần, cả hai đều dừng khuân và từ từ đặt món đồ trên tay xuống. Họ không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

“Chúng ta nên tắm thường xuyên hơn,” tôi thì thầm với Pauline, và cả hai chúng tôi đều cố nén tiếng cười khúc khích.

Chúng tôi viện cớ vào trong xem dì Berdi có cần giúp gì nữa không. Chúng tôi thấy dì ấy cùng với Gwyneth trong bếp, đang xếp bánh ngọt vào giỏ. Pauline nhìn chằm chằm một cách thèm thuồng những chiếc bánh mâm xôi nướng vỏ vàng khi chúng biến mất hết lớp này đến lớp khác vào trong giỏ. Dì Berdi cuối cùng cũng đưa cho cô ấy một cái. Cô ấy cẩn trọng nhấm nháp một góc và nuốt xuống.

“Cháu có điều cần nói với tất cả mọi người,” cô ấy thốt ra một cách khó nhọc.

Trong giây lát, tiếng nói chuyện, tiếng xào xạc và tiếng xoong chảo im bặt. Mọi người đều nhìn Pauline. Dì Berdi đặt chiếc bánh nướng mà dì sắp thêm vào giỏ trở lại khay.

“Mọi người đều đã biết,” dì nói.

“Không,” Pauline nhấn mạnh. “Dì không biết đâu. Cháu –”

Gwyneth đưa tay ra và nắm lấy cánh tay của Pauline. “Mọi người biết chuyện rồi.”

Không hiểu sao, cả bốn chúng tôi đi đến chiếc bàn trong góc bếp và cùng ngồi xuống. Những nếp nhăn dịu dàng hằn quanh mí mắt của dì Berdi, mi dưới của dì ngấn nước khi dì giải thích rằng dì đã chờ Pauline nói với mình. Gwyneth gật đầu hiểu ý trong khi tôi ngạc nhiên nhìn tất cả bọn họ.

Lời nói của họ vững vàng và thận trọng. Bàn tay siết chặt, ngày tháng đong đếm, nỗi buồn gác vai. Đôi tay tôi vươn ra để trở thành một phần trong đó - sự tán thành, sự đoàn kết, đầu của Pauline dựa lên ngực dì Berdi, Gwyneth và tôi trao nhau ánh nhìn, thật nhiều điều không nói nên lời. Mối quan hệ của chúng tôi đã thay đổi. Chúng tôi trở thành tình chị em, cùng nhau hướng về một mục đích, trở thành những người lính trong đội cận vệ tinh nhuệ của chính chúng tôi, hứa sẽ cùng nhau vượt qua chuyện này, tất cả chúng tôi đều hứa sẽ giúp đỡ Pauline, trong khoảng thời gian hai mươi phút trước khi có tiếng gõ cửa bếp.

Xe ngựa đã được chất đầy.

Chúng tôi quay trở lại công việc của mình, Pauline đã phấn chấn hơn hẳn. Nếu trước đây tôi cảm thấy mình giống như một đám mây thì bây giờ tôi giống như một hành tinh nhấp nháy trên trời. Gánh nặng được san sẻ, không còn nặng nề nữa. Nhìn thấy những bước chân nhẹ nhàng hơn của Pauline khiến tôi nhẹ nhõm hẳn.

Dì Berdi và Pauline rời đi để chuyển những giỏ còn lại, Gwyneth và tôi nói chúng tôi sẽ đuổi theo, sau khi quét sàn và lau những mảnh vụn trên quầy. Chúng tôi biết rằng tốt hơn hết là nên ngăn chặn lũ chuột từ bây giờ, thay vì nhìn cảnh dì Berdi đuổi chúng bằng chổi sau đó. Công việc được thực hiện nhanh chóng, và khi tôi mở cửa bếp để rời đi, Gwyneth ngăn tôi lại.

“Chúng ta có thể nói chuyện không?”

Giọng điệu của cô ấy đã thay đổi so với vài phút trước đó, khi cuộc trò chuyện của chúng tôi diễn ra dễ dàng và êm ái. Giờ tôi nghe sởn cả gai ốc. Tôi đóng cửa lại, quay lưng về phía cô ấy, và chuẩn bị tinh thần.

“Tôi có nghe tin”, cô ấy nói.

Tôi quay mặt về phía cô ấy và mỉm cười, không để vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy làm tôi lo sợ. “Ngày nào chẳng có tin, Gwyneth. Cô cần phải cụ thể hơn.”

Cô ấy gấp một chiếc khăn và đặt nó ngay ngắn trên quầy, vuốt phẳng nó, tránh ánh mắt của tôi. “Có một tin đồn - không, gần như là thực tế - rằng Venda đã cử một sát thủ đến tìm cô.”

“Tìm tôi sao?”

Cô ấy nhìn lên. “Để hạ sát cô.”

Tôi cố gắng cười, gạt đi, nhưng tất cả những gì tôi xoay xở được chỉ là một nụ cười gượng gạo. “Tại sao Venda lại phải rắc rối như vậy? Tôi đâu có lãnh đạo quân đội nào đâu. Và mọi người đều biết rằng tôi không có năng lực mà.”

Cô ấy cắn môi. “Mọi người không biết điều đó. Thực ra, ngày càng có nhiều tin đồn cho rằng năng lực của cô rất mạnh, và đó là cách cô lẩn tránh những kẻ theo dõi giỏi nhất từ nhà vua.”

Tôi đi đi lại lại, nhìn lên trần nhà. Tôi ghét tin đồn. Tôi dừng lại và nhìn cô ấy.

“Tôi đã trốn tránh bằng cách lên kế hoạch cẩn thận, và phải nói thật, nhà vua còn chẳng đầu tư công sức vào việc tìm kiếm tôi.” Tôi nhún vai. “Nhưng mọi người sẽ tin những gì họ chọn để tin.”

“Đúng vậy,” cô ấy trả lời. “Bây giờ Venda tin rằng cô là một mối đe dọa. Quan trọng là vậy. Họ không muốn liên minh hai nước có cơ hội lần thứ hai. Venda biết rằng Dalbreck không tin tưởng Morrighan. Chưa bao giờ. Việc gả cưới Con gái trưởng của nhà vua đóng vai trò quan trọng đối với liên minh giữa họ. Đó là một bước tiến quan trọng hướng đến sự tin tưởng. Bây giờ niềm tin đó bị phá hủy. Venda muốn giữ nó như vậy.”

Tôi cố gắng giữ cho sự nghi ngờ không lấn át giọng nói của mình, nhưng khi cô ấy kể lại từng chi tiết, tôi cảm thấy mình ngày càng cảnh giác. “Làm sao cô biết được tất cả những điều này, Gwyneth? Chắc chắn khách quen ở quán rượu sẽ không tung ra những tin đồn như vậy.”

“Tôi biết như thế nào không quan trọng.”

“Quan trọng với tôi.”

Cô ấy nhìn xuống bàn tay đang đặt trên chiếc khăn, làm phẳng một nếp nhăn, rồi lại bắt gặp ánh mắt của tôi. “Có thể nói rằng cách thức của tôi bắt nguồn từ rất nhiều sai lầm đáng tiếc của tôi. Nhưng thỉnh thoảng tôi có thể biến chúng trở nên hữu ích.”

Tôi nhìn cô ấy chằm chằm. Ngay khi tôi nghĩ rằng tôi đã hiểu Gwyneth, tôi lại khám phá ra một khía cạnh khác của cô ấy. Tôi lắc đầu, cố gắng hiểu suy nghĩ của mình. “Dì Berdi nói cho cô biết tôi là ai không phải chỉ vì cô sống trong thị trấn, phải không?”

“Đúng. Nhưng tôi thề rằng làm thế nào tôi biết không phải việc của cô.”

“Đó là việc của tôi,” tôi nói, khoanh tay trước ngực.

Cô ấy nhìn đi chỗ khác, bực tức, đôi mắt lóe lên tia tức giận, rồi lại quay lại. Cô ấy thở ra một hơi dài, lắc đầu. Cô ấy dường như đang chiến đấu với những sai lầm đáng tiếc của mình ngay trước mặt tôi. “Có gián điệp ở khắp mọi nơi, Lia,” cuối cùng cô ấy thốt lên. “Ở mọi thị trấn và thôn xóm. Có thể là người bán thịt. Có thể là người câu cá. Người ta trả tiền cho họ để theo dõi ai đó. Tôi là một trong số họ.”

“Cô là một gián điệp ư?”

“Từng là. Ai cũng có cách tồn tại của riêng mình.” Cô ấy chuyển từ giữ kẽ sang mở lòng. “Tôi không còn trong giới đó nữa. Kể từ khi tôi đến làm việc cho dì Berdi, đã nhiều năm trôi qua rồi. Terravin là một thị trấn nhàm chán, và không ai quan tâm đến những gì xảy ra ở đây, nhưng tôi vẫn nghe ngóng được vài ba câu chuyện. Thỉnh thoảng tôi vẫn gặp người quen đi qua.”

“Mối làm ăn cũ?”

“Đúng vậy. Họ tự xưng là Quốc Nhãn.”

“Và mọi thứ đều hướng về Civica ư?”

“Còn đâu nữa?”

Tôi gật đầu, hít một hơi thật sâu. Quốc Nhãn ư? Đột nhiên, tên sát thủ man rợ đang lùng sục vùng hoang dã để kiếm tôi không làm tôi lo bằng Gwyneth, người dường như có nhiều danh tính.

“Tôi ở phe cô, Lia à,” cô ấy nói, như có thể đọc được suy nghĩ của tôi vậy. “Hãy nhớ rằng, tôi chỉ kể cho cô thôi đấy. Nên cô phải hết sức cẩn thận và thật cảnh giác.” Liệu cô ấy có thực sự đứng về phía tôi hay không? Cô ấy đã từng là một gián điệp. Nhưng cô ấy không cần phải nói với tôi bất cứ điều gì và kể từ khi tôi đến, cô ấy vẫn luôn hành xử tốt bụng. Mặt khác, cô ấy đã năm lần bảy lượt đề nghị tôi quay trở lại Civica và sống đúng với trách nhiệm của mình. Nghĩa vụ. Truyền thống. Cô ấy không tin tôi thuộc về nơi này. Cô ấy đang cố xua đuổi tôi sao?

“Chắc là tin đồn thôi, Gwyneth, lại mấy ông ngồi nhậu ở quán rượu nghĩ ra để giải trí ấy mà.”

Một nụ cười kín đáo nhếch lên trên khóe miệng, và cô gật đầu một cách cứng ngắc. “Chắc là cô đúng. Tôi nghĩ cô nên biết thôi.”

“Giờ tôi biết rồi. Đi thôi.”

✽ ✽ ✽

Dì Berdi đã ngồi xe ngựa đi trước với Rafe và Kaden để dọn bàn. Gwyneth, Pauline và tôi thư thái đi bộ đến thị trấn, hòa mình vào không khí lễ hội của Terravin. Mặt tiền các cửa hàng và hộ dân vốn đã sặc sỡ nay lại được tô điểm thêm với ruy-băng và vòng hoa đầy sắc màu. Cuộc trò chuyện của tôi với Gwyneth không hề làm tinh thần tôi suy sụp. Thật vậy, nó làm tôi cảm thấy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Quyết tâm của tôi đã được củng cố. Tôi sẽ không bao giờ quay trở lại. Tôi thuộc về nơi này. Tôi có nhiều lý do hơn bao giờ hết để ở lại nơi này.

Chúng tôi đến quảng trường, người dân thị trấn và thương gia từ khắp nơi đang bày biện các đặc sản của họ. Đây là ngày chia sẻ. Không có đồng xu nào được dùng trong hôm nay. Mùi thịt lợn rừng nướng trong một cái hố có mái che được đào gần khu chợ lan khắp không gian, và ngay gần đó là món cá mút đá và ớt đỏ xèo xèo trên vỉ nướng. Chúng tôi phát hiện dì Berdi đang vui vẻ xếp đồ ở một góc xa, phủ lên bàn những chiếc khăn màu sắc sặc sỡ. Rafe lấy một chiếc thùng từ xe ngựa và đặt nó xuống đất bên cạnh dì ấy, và Kaden theo sau với hai chiếc giỏ.

“Đêm qua mọi chuyện ổn chứ?” Gwyneth hỏi.

“Ừ, mọi thứ rất ổn,” Pauline trả lời cho tôi.

Câu trả lời của riêng tôi cho Gwyneth chỉ đơn giản là một nụ cười ẩn ý.

Khi đến chỗ dì Berdi, Pauline đã bỏ rơi tôi vì một bàn bánh nướng nóng hổi và Gwyneth đi với Simone, cô bé vẫy tay gọi cô từ trên lưng một con ngựa nhỏ.

“Ta không cần cháu đâu,” dì Berdi nói, xua đuổi ngay khi tôi đến gần. “Đi chơi đi. Ta sẽ ngồi dưới bóng mát và ngắm nhìn đường phố. Bàn ghế cứ để ta lo.”

Rafe vừa trở về từ chỗ xe ngựa với một thùng rượu khác. Tôi cố không nhìn chằm chằm, nhưng tay áo anh ấy xắn lên và cánh tay rám nắng gồng căng dưới sức nặng, tôi không thể nhìn đi chỗ khác. Tôi tưởng tượng công việc của anh khi là nông dân giúp anh khỏe mạnh - đào rãnh, cày ruộng, thu hoạch... gì nhỉ? Lúa mạch? Bí đao? Ngoài khu vườn nhỏ trong thành, những vườn nho Morrighan rộng lớn là nơi duy nhất tôi từng ghé thăm. Các anh của tôi luôn đến thăm vườn vào đầu thu, trước vụ thu hoạch. Mọi thứ đều tuyệt hảo, những khu vườn này sản xuất ra loại rượu chất lượng rà đắt đỏ nhất lục địa. Các vương quốc nhỏ hơn thưởng trả những khoản tiền khổng lồ chỉ để đổi lấy một thùng. Tuy nhiên, trong tất cả các chuyến thăm vườn nho của mình, tôi chưa bao giờ thấy một người nông dân nào như Rafe. Nếu có, tôi chắc chắn sẽ quan tâm nhiều hơn đến những cây nho.

Anh dừng lại bên cạnh dì Berdi, đặt thùng rượu xuống. “Chào buổi sáng lần hai,” anh thở hổn hển.

Tôi cười. “Anh làm cả ngày công để nghỉ sớm luôn à.”

Đôi mắt anh ấy lướt qua tôi, bắt đầu từ vòng hoa trên đầu tôi, cái vòng hoa mà anh ấy đã rất vất vả để tìm kiếm, cho đến bộ trang phục mới mẻ và nhẹ nhàng của tôi. “Em –” Anh liếc nhìn dì Berdi đang ngồi trên chiếc thùng bên cạnh. Anh hắng giọng. “Tối qua em ngủ được chứ?”

Tôi gật đầu, cười toe toét.

“Gì nữa đây?” Anh ấy hỏi.

Kaden xuất hiện phía sau Rafe, cố tình va vào anh khi đến kê ghế cho dì Berdi. “Đấu vật trên gỗ không? Lia nói mọi người đều hứng thú với trò đó.” Anh ấy điều chỉnh chiếc ghế theo ý thích của dì Berdi và đứng dậy, duỗi tay qua đầu, như thể công việc buổi sáng chỉ mới là khởi động một chút. Anh ấy vỗ vai Rafe. “Trừ khi anh sợ. Tôi có thể đưa cô đi cùng không, Lia?”

Dì Berdi đảo mắt, để mặc tôi loay hoay. Có phải tôi đã tạo ra vũng lầy này khi tôi tán tỉnh Kaden đêm qua không? Có lẽ, cũng giống như những người khác, anh ấy đã nghe thấy tôi đuổi Rafe đi, nhưng rõ ràng anh ấy không nghe thấy gì khác.

“Được thôi,” tôi nói. “Tất cả chúng ta hãy cùng đi nhé?”

Vẻ mặt Rafe cau có, nhưng giọng nói của anh rất vui vẻ. “Tôi rất mong chờ một ván đấu ra trò, Kaden, chuẩn bị uống no nước nhé. Đi thôi.”

✽ ✽ ✽

Không hẳn là no nước.

Khi len qua đám đông, chúng tôi thấy một ván gỗ được treo bằng dây thừng, chỉ có điều ván gỗ không lơ lửng trên mặt nước như tôi đã nghĩ, mà là trên một vũng bùn đen dày đặc.

“Vẫn còn hào hứng chứ?” Kaden hỏi.

“Tôi sẽ không phải người ngã xuống đâu.” Rafe trả lời.

Chúng tôi xem hai người đàn ông vật lộn trên gỗ trong khi đám đông cổ vũ nhiệt tình mỗi lần đu đẩy. Mọi người hò hét khản cổ khi cả hai người đàn ông nghiêng ngả, vung tay để giữ thăng bằng, lao tới, và cuối cùng ngã sấp mặt. Họ trông như được nhúng trong bột sôcôla. Đám đông cười lớn và tán thưởng khi những người đàn ông lê bước ra khỏi bãi lầy, lau mặt và phun ra bùn. Hai thí sinh mới được gọi tên. Một là Rafe.

Lông mày của Rafe nhướng lên đầy ngạc nhiên. Rõ ràng họ đang gọi theo thứ tự ngẫu nhiên. Chúng tôi đã mong đợi anh ấy và Kaden thành đôi. Rafe mở khuy áo, kéo nó ra khỏi quần và cởi ra, đưa cho tôi. Tôi chớp mắt, cố gắng không nhìn chằm chằm vào bộ ngực trần của anh ấy.

“Chuẩn bị trước khi ngã đấy à?” Kaden hỏi.

“Tôi không muốn bẩn áo khi đối thủ cắm đầu xuống.”

Đám đông hò reo khi Rafe và một thí sinh khác, một người cao lớn có thân hình vạm vỡ, leo thang lên ván gỗ. Người quản trò giải thích các quy tắc - không nắm đấm, không cắn, không giậm lên ngón tay hoặc chân, chỉ được chơi đẹp. Ông ấy thổi còi, và cuộc đọ sức bắt đầu.

Thoạt đầu, họ di chuyển chậm, đánh giá lẫn nhau. Tôi bặm môi. Rafe thậm chí không muốn làm điều này. Anh ấy là một nông dân, dân đồng bằng, không phải một đô vật, và anh đã bị Kaden khích tướng đi thi. Đối thủ của anh di chuyển, lao vào Rafe, nhưng Rafe đã chặn anh ta như một tay nhà nghề và nắm lấy cẳng tay phải của người đàn ông, vặn nó, làm anh ta mất thăng bằng. Người đàn ông lắc lư trong giây lát, và đám đông hò reo, nghĩ rằng trận đấu đã kết thúc, nhưng người đàn ông đã thoát được, loạng choạng trở lại và lấy lại thế đứng. Rafe không cho anh ta nhiều thời gian, anh tiến lên, cúi xuống thấp và túm lấy đầu gối của người đàn ông từ phía sau.

Kết thúc. Cánh tay của người đàn ông vung ra sau một cách vụng về như một con bồ nông đang cố gắng bay. Anh ta bay trong không trung khi Rafe nhìn xuống với hai tay chống nạnh. Bùn bắn lên, lấm tấm dưới quần của Rafe. Anh mỉm cười và cúi đầu chào đám đông. Họ hú lên thán phục cùng với sự cổ vũ nồng nhiệt hơn cho màn trình diễn của anh ấy.

Anh ấy quay lại, gật đầu với tôi, và với một nụ cười quyến rũ nhưng tự mãn, nâng lòng bàn tay về phía Kaden và nhún vai như thể đây là một công việc chóng vánh, dễ dàng. Đám đông reo hò. Rafe bắt đầu leo xuống thang, nhưng người điều khiển trò chơi đã ngăn anh lại và gọi thí sinh tiếp theo. Rõ ràng những chiêu trò làm hài lòng đám đông của Rafe đã giúp anh có thêm một hiệp đấu. Anh nhún vai và chờ đợi thí sinh tiếp theo đến gần bậc thang.

Có một khoảng lặng khi đối thủ tiến về phía trước. Tôi nhận ra cậu ta. Con trai của ông thợ đóng móng ngựa, cùng lắm là mười sáu tuổi, nhưng chắc nịch, chắc phải nặng hơn Rafe nửa tạ, nếu không muốn nói là hơn nữa. Liệu cái thang có giữ được cậu ta không?

Tôi nhớ cậu bé ít nói nhưng rất tập trung vào nhiệm vụ của mình khi cậu đến cùng cha để thay một chiếc móng cho Dieci. Lúc này trông cậu ta cũng tập trung không kém khi leo lên thang. Một cái cau mày khó hiểu thoáng qua khuôn mặt Rafe. Đối thủ mới này thấp hơn anh hai cái đầu. Cậu bé bước ra chỗ khúc gỗ và đến gặp Rafe, bước đi chậm rãi và thận trọng, nhưng chắc như đinh đóng cột.

Rafe vươn tay và đẩy vai cậu ta, có lẽ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ kết thúc. Cậu bé không hề nhúc nhích. Cậu ta dường như hòa làm một với tấm gỗ, tựa hồ một gốc cây mọc lên từ đó. Rafe nắm lấy cánh tay của cậu ta, và cậu bé vật lộn nhẹ nhàng với anh, sức mạnh của cậu nằm ở trọng tâm thấp, và cậu không nghiêng ngả một chút nào. Rafe đến gần hơn, xô đẩy, vặn vẹo, xoay người, nhưng “gốc cây” không dễ lung lay. Tôi có thể thấy mồ hôi lấm tấm trên ngực Rafe. Cuối cùng anh ấy cũng buông tay, lùi lại, lắc đầu như thể bỏ cuộc, sau đó anh lao tới, nắm lấy cánh tay của cậu bé và kéo cậu về phía trước. “Gốc cây” bật rễ, và Rafe ngã ra sau, bám lấy tấm gỗ để không bị rơi. Cậu bé ngã dúi dụi, cái bụng béo núng nính nảy lên nảy xuống, và cánh tay khua khoắng tìm điểm bám víu khi cậu trượt sang một bên. Rafe bật dậy và cúi xuống cậu bé, người vẫn đang cố gắng tìm chỗ bám.

“Thượng lộ bình an nhé, bạn tôi,” Rafe nói, mỉm cười khi anh nhẹ nhàng thúc vào vai cậu bé. Chỉ nhiêu vậy thôi. Cậu bé mất thăng bằng và rơi như một tảng đá xuống bùn. Lần này bùn bay cao hơn, bắn tung tóe vào ngực Rafe. Anh lau những giọt bùn hòa với mồ hôi và cười toe toét. Đám đông trở nên cuồng nhiệt, và một vài cô gái đứng gần tôi thì thầm với nhau. Tôi nghĩ đã đến lúc anh ấy nên mặc lại áo rồi.

“Kaden!” Người quản trò gọi.

Rafe đã vật lộn ở đó đủ lâu, nhưng tôi biết bây giờ anh ấy sẽ không lùi bước. Kaden mỉm cười và leo lên với chiếc áo trắng vẫn mặc trên người.

Ngay khi Kaden bước lên khúc gỗ, mọi người đều nhận thấy rằng trận đấu này sẽ khác hẳn so với những trận đấu trước. Không khí căng thẳng giữa hai người làm đám đông tập trung và yên lặng.

Kaden và Rafe di chuyển về phía nhau một cách chậm rãi, hạ thấp người để giữ thăng bằng, cánh tay sẵn sàng ở bên hông. Sau đó, với tốc độ cực nhanh, Kaden tiến tới và quét chân. Rafe nhảy thẳng lên không trung, gạt chân Kaden và hạ cánh xuống tấm gỗ một cách duyên dáng. Anh lao tới, nắm lấy cánh tay của Kaden, và cả hai đều nghiêng ngả. Tôi hầu như không thể theo dõi khi họ chiến đấu để lấy lại thăng bằng, và sau đó sử dụng nhau làm đối trọng, họ xoay người xung quanh, kết thúc ở hai phía đối diện từ nơi họ bắt đầu. Những tiếng cổ vũ cuồng nhiệt phá tung bầu không khí im lặng đến nghẹt thở nãy giờ.

Cả Rafe và Kaden dường như đều không nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh. Rafe lại lao về phía trước, nhưng Kaden đã khéo léo lùi lại vài bước để Rafe mất đà và vấp ngã. Sau đó Kaden tiến lên, lao vào. Rafe loạng choạng lùi lại. Cuộc chiến giữa hai người lại trở nên cuồng loạn hơn. Cả hai đều cố trụ vững, đồng thời làm cho đối thủ mất thăng bằng. Tôi không chắc mình có thể xem thêm bao lâu nữa. Khi cuộc đấu vật đưa mặt của họ sát nhau, tôi thấy môi họ mấp máy. Tôi không thể nghe thấy họ nói gì, nhưng Rafe trừng mắt và nhếch mép chế nhạo Kaden.

Với một nguồn năng lượng dâng trào và một tiếng hét giống như trong một trận chiến, Kaden đẩy về phía trước, hất Rafe sang một bên. Rafe ngã xuống nhưng vẫn bám được vào ván gỗ. Anh dùng hai tay treo mình một cách bấp bênh. Tất cả những gì Kaden phải làm là gạt các ngón tay của anh ấy ra. Nhưng thay vào đó, Kaden đứng phía trên và nói lớn, “Chịu thua chưa bạn tôi?”

“Khi tôi xuống âm phủ,” Rafe lẩm bẩm, sức nặng của cơ thể làm anh nói không ra hơi. Kaden nhìn từ Rafe sang tôi. Tôi không chắc anh đã nhìn thấy gì trên khuôn mặt tôi, nhưng anh quay lại Rafe, nhìn chằm chằm vào anh ấy trong vài giây dài, rồi lùi lại, cho Rafe khoảng trống. “Đu lên đi. Hãy kết thúc đúng cách nào. Tôi muốn nhìn thấy mặt anh trong bùn, không chỉ là chiếc quần chẽn.”

Ngay từ chỗ đứng của mình tôi có thể thấy mồ hôi chảy ròng ròng trên khuôn mặt Rafe. Tại sao anh ấy không xuống? Nếu anh tiếp đất đúng, bùn cũng chỉ đến gối thôi. Tôi nhìn anh ấy hít một hơi thật sâu và văng người lên, móc một bên chân vào khúc gỗ, vật lộn mãi mới lên tới nơi. Kaden không di chuyển, cho Rafe thời gian để lấy lại thế đứng của mình.

Chuyện này có thể tiếp diễn trong bao lâu? Đám đông đang cổ vũ, hò hét, vỗ tay, và chỉ có ông trời mới biết - tất cả như tan thành một tiếng gầm xa xôi đối với tôi. Da của Rafe sáng lấp lánh. Anh ấy đã đứng dưới ánh nắng qua ba đối thủ rồi. Anh dùng mu bàn tay lau môi trên, và họ lại lao vào nhau. Kaden đã giành được ưu thế trong một khoảnh khắc, và tiếp theo là Rafe. Cuối cùng, cả hai dường như dựa vào nhau, lấy hơi.

“Đầu hàng chưa?” Kaden hỏi lại.

“Khi tôi xuống âm phủ,” Rafe lặp lại.

Họ đẩy nhau ra xa, nhưng khi Rafe quay lại nhìn về phía tôi, Kaden đã di chuyển, cú đánh cuối cùng, chân vung rộng, hất Rafe ra khỏi ván gỗ và bay lên không trung. Kaden nằm sấp xuống, bám vào ván gỗ khi Rafe trồi lên khỏi lớp bùn bên dưới. Rafe lau vết bẩn trên mặt và nhìn lên.

“Đầu hàng chưa?” Kaden hỏi.

Rafe cúi chào, hòa nhã trao chiến thắng cho Kaden, nhưng sau đó mỉm cười, “Khi tôi xuống âm phủ nhé.”

Đám đông reo lên với tiếng cười, và tôi hít sâu, thở phào nhẹ nhõm rằng chuyện này cuối cùng đã kết thúc.

Ít nhất là tôi hy vọng thế.

Tôi len qua đám đông để gặp họ khi họ rời đấu trường. Mặc dù Kaden đã chính thức giành chiến thắng trong trận đấu, Rafe rất vui sướng chỉ ra vết bùn bắn lên khắp áo của Kaden. “Đáng lẽ cậu nên cởi nó ra,” anh nói.

“Ừ ha,” Kaden trả lời. “Giá mà tôi biết trước cậu sẽ ngã một cú ngoạn mục như vậy.”

Cả hai bỏ về nhà trọ tắm rửa thay đồ, hứa sẽ quay lại sớm. Khi nhìn họ đi cùng nhau, tôi hy vọng đó sẽ là dấu chấm hết cho những trò bẩn thỉu.