Chương 34
Tôi đi lang thang một mình dọc trục đường chính, xem các giải đấu khác, rồi so sánh với những hoạt động tương tự ở Civica. Một số thứ chỉ có ở Terravin, chẳng hạn như bắt cá sống bằng tay không dưới suối, nhưng tất cả các trò chơi đều bắt nguồn từ sinh kế của Những người còn lại. Mặc dù Morrighan cuối cùng đã dẫn họ đến một vùng đất mới trù phú, nhưng chuyến đi không hề dễ dàng. Nhiều người đã chết và chỉ những người tháo vát nhất mới vượt qua được, vậy nên trò chơi bắt nguồn từ những kỹ năng sinh tồn đó - ví dụ như bắt cá khi không có lưỡi câu và dây câu.
Tôi đến một cánh đồng rộng lớn được chăng dây ngăn cách. Bên trong có đặt nhiều chướng ngại vật, chủ yếu là thùng gỗ và một hoặc hai xe ngựa. Nó tưởng nhớ Morrighan đã dẫn dắt Những người còn lại vượt qua một chặng đường mù mịt khi họ phải tin tưởng vào năng lực của cô. Những người tham gia bị bịt mắt và quay tròn, sau đó phải đi từ đầu này đến đầu kia của cánh đồng. Đó là một trong những trò chơi yêu thích của tôi ở Civica từ khi tôi còn rất nhỏ. Tôi luôn đánh bại các anh trai của mình, trước sự vui mừng của người xem - có lẽ ngoại trừ mẹ tôi. Tôi đang chen lên về phía hàng người chơi thì bị ai đó chặn đường, khiến tôi húc vào ngực người đó.
“Chà, chẳng phải là cô gái rót rượu xấc xược ngạo mạn đây sao.”
Tôi loạng choạng lùi lại vài bước, sững sờ nhìn lên. Đó là gã lính mà tôi đã trừng trị vài tuần trước. Có vẻ như những lời lẽ chua cay của tôi vẫn làm hắn ta đau. Hắn ta nghênh ngang lại gần, chuẩn bị ăn miếng trả miếng. Sự ghê tởm trong tôi lại trổi dậy. Một người lính trong quân đội của cha tôi. Lần đầu tiên kể từ khi rời khỏi Civica, tôi muốn tiết lộ bản thân là ai. Nói cho hắn biết, thật to và táo bạo, rồi nhìn hắn tái dần đi. Sử dụng địa vị của tôi để chỉnh đốn hắn lần cuối - nhưng tôi không còn địa vị đó nữa. Tôi cũng không sẵn sàng hy sinh cuộc sống mới của mình chỉ vì hạng người như hắn.
Hắn tới gần. “Nếu anh định dọa tôi,” tôi nói chắc nịch, “tôi cho anh biết giun sán trong bụng không dọa được tôi.”
“Con ranh mất –”
Tay hắn ta giơ lên định đánh tôi, nhưng tôi nhanh hơn. Hắn ta dừng lại, nhìn chằm chằm vào con dao đã được thủ sẵn trong tay tôi. “Nếu anh dại dột đến mức chạm một ngón tay dâm đãng lên người tôi, tôi e rằng cả hai chúng ta sẽ hối hận đó. Nó sẽ phá hỏng lễ hội của tất cả mọi người ở đây, bởi vì tôi sẽ cắt đi những thứ gần tôi nhất, bất kể nó nhỏ như thế nào.” Tôi nhìn thẳng vào đũng quần của hắn ta, rồi xoay con dao trên tay như thể tôi đang kiểm tra nó. “Cuộc gặp gỡ của chúng ta có thể trở thành một vụ đánh ghen tai tiếng.”
Hắn ta giận dữ ra mặt. Nó chỉ tiếp thêm sức mạnh cho tôi. “Nhưng đừng sợ,” tôi nói, nâng vạt áo lên và tra con dao vào vỏ bọc ở đùi. “Tôi chắc chắn rằng đường đời sẽ đưa đẩy chúng ta gặp nhau một lần nữa, và những bất hòa giữa chúng ta sẽ được giải quyết một lần và mãi mãi. Đi đứng cẩn thận nhé, vì lần sau, chính tôi sẽ là người làm anh ngạc nhiên đấy.”
Những lời nói liều lĩnh và bốc đồng của tôi được thúc đẩy bởi sự ghê tởm và được kích thích bởi sự an toàn khi có hàng trăm người xung quanh. Nhưng liều lĩnh hay không, tôi cảm thấy nó đúng và vừa vặn như một chiếc ủng thúc thẳng vào mông hắn.
Đáng ngạc nhiên, cơn thịnh nộ của hắn ta cong lên thành một nụ cười. “Cho đến khi chúng ta gặp lại nhau vậy.” Hắn gật đầu chào tạm biệt một cách chậm rãi và thận trọng, rồi lướt qua tôi.
Tôi nhìn hắn bước đi, nhẹ nhõm chạm vào con dao găm bên dưới. Ngay cả khi cánh tay của tôi bị kẹp vào hai bên, tôi vẫn có thể với lấy nó tức thì, ngay trên đùi của tôi, giấu rất dễ, ít nhất là trong một chiếc váy mỏng mùa hè. Hắn ta biến mất trong đám đông. Tôi chỉ có thể hy vọng hắn sẽ sớm bị gọi trở lại với đội của mình, và bị một con ngựa đá vào đầu, nếu các vị thần có mắt. Tôi không biết tên hắn, nhưng tôi sẽ nói chuyện với Walther. Có lẽ anh ấy sẽ biết cách trị một con rắn trong hàng ngũ của mình.
Bất chấp nụ cười đó, tôi biết kết cục sẽ khó chịu nếu chúng tôi gặp lại nhau, tôi như được tiếp thêm sinh lực. Một số điều cần phải được nói ra. Tôi mỉm cười với sự táo bạo của chính mình và thử vận may với trò bịt mắt và vượt chướng ngại vật.
✽ ✽ ✽
Chuông của nhà tế lễ vang lên một lần, đánh dấu nửa giờ đã qua. Rafe và Kaden sẽ trở lại ngay thôi, nhưng tôi vẫn cần làm một vài việc, và hôm nay có thể là cơ hội tốt nhất.
Tôi bước lên bậc thềm phía trước của cung thánh. Trẻ con rượt đuổi nhau xung quanh các cột đá, và các bà mẹ tìm kiếm bóng mát dưới hiên, nhưng sau ngày dài cầu nguyện hôm qua, rất ít người ở bên trong, đúng như tôi đã hy vọng. Tôi xem xét các chuyển động, ngồi trên băng ghế cho đến khi mắt tôi thích nghi với ánh sáng mờ và tôi có thể đánh giá xem ai đang có mặt. Một ông cụ ngồi ở hàng ghế đầu. Hai cụ bà ngồi kề vai nhau ở giữa, và quỳ trên thánh điện, một quản ca tụng những lời ban ơn của các vị thần. Đây rồi. Ngay cả các thầy tu dường như cũng đang ở bên ngoài tham gia lễ hội.
Tôi làm những dấu hiệu tưởng nhớ thánh, lặng lẽ bước ra phía sau, và lẻn lên cầu thang tối. Tất cả các đền thờ đều có văn khố, lưu trữ các văn bản của Morrighan và các vương quốc khác. Các thầy tu cũng là những học giả chứ không chỉ là tôi tớ của các vị thần. Nhưng luật của vương quốc là các văn bản nước ngoài không được chia sẻ với dân chúng, trừ khi được các học giả của Civica chấp thuận. Họ là người xác minh tính xác thực của văn bản và giám định giá trị của chúng. Học giả Hoàng gia giám định tất cả.
Cầu thang hẹp và dốc. Tay tôi trượt dọc theo bức tường đá khi tôi từ từ đi lên. Tôi lắng nghe những tiếng động. Tôi cẩn thận bước vào một tiền sảnh dài, và sự im lặng đảm bảo với tôi rằng không có ai ở đây. Có một vài ô cửa treo rèm, những tấm vải nặng được kéo sang một bên để lộ những căn phòng trống, cuối hành lang là một cánh cửa đôi to lớn.
Đây rồi. Tôi đi thẳng đến đó.
Căn phòng lớn và đầy đủ. Bộ sưu tập không phong phú như của Học giả ở Civica, nhưng nó đủ lớn để khiến tôi phải mất một chút thời gian tìm kiếm. Ở đây không có thảm hay màn nhung dày để giảm âm thanh, vì vậy tôi phải lặng lẽ di chuyển những chiếc ghế đẩu để với tới các kệ cao hơn. Tôi đã xem qua gần như tất cả mọi thứ, không tìm thấy gì hữu ích. Cuối cùng, tôi lấy một tập nhỏ từ kệ trên. Cả cuốn sách không lớn hơn lòng bàn tay. Cụm từ của Venda và Cách sử dụng. Có lẽ đó là sách hướng dẫn của thầy tu để ban án tử cho những kẻ man di chăng?
Tôi xếp những cuốn sách khác lại với nhau để che đi khoảng trống nhỏ mà cuốn sách này để lại, và nhìn qua một vài trang. Nó có thể hữu ích để giúp tôi giải mã cuốn sách Venda mà tôi đã đánh cắp của Học giả, nhưng tôi phải khám phá thêm ở một nơi khác. Tôi vén váy lên và nhét nó dưới lớp váy lót, một nơi an toàn để giấu đồ, nhưng không thoải mái. Ít nhất cho đến khi tôi ra khỏi khu đền thờ. Tôi hạ váy xuống và vuốt phẳng nó lại.
“Ta sẽ đưa nó cho con, Arabella. Không cần thiết phải lấy trộm.”
Tôi sững người, lưng đối diện với vị khách không mời, và suy nghĩ về hành động tiếp theo của mình. Vẫn trên chiếc ghế đẩu, tôi chậm rãi quay lại và thấy một thầy tu đang đứng ở ngưỡng cửa, chính là vị thầy tu đã nhìn tôi trân trân ngày hôm qua.
“Chắc con mất nghề rồi,” tôi nói. “Con từng có thể lẻn vào một căn phòng, ăn trộm những thứ con muốn và quay lại trộm tiếp mà không ai hay!”
Ông ấy gật đầu. “Tài năng không dùng thì mất thôi.”
Từ tài năng đè lên tôi một cách nặng nề, chắc chắn là cố tình. Tôi hếch cằm lên. “Một số tài năng chưa từng là của con thì sao mà mất được.”
“Vậy thì con có thiên chức sử dụng những thứ mà mình có.”
“Thầy biết con à?”
Ông ấy mỉm cười. “Ta không bao giờ có thể quên con. Ta từng là một thầy tu trẻ, một trong mười hai người đã ban phước lành trong lễ hiến dâng của con. Con đã ré lên như một con lợn bị chọc tiết vậy.”
“Có lẽ ngay từ khi còn là một đứa trẻ sơ sinh, con đã biết rằng lễ hiến dâng đó sẽ dẫn con đến đâu.”
“Ta tin lời con nói.”
Tôi nhìn ông ấy. Mái tóc đen của ông đã chớm bạc ở hai bên mai, dẫu vậy ông vẫn là một thanh niên theo tiêu chuẩn thầy tu cổ đại, hoạt bát và hết mình. Ông mặc lễ phục theo tiêu chuẩn màu đen và áo choàng dài màu trắng, nhưng chẳng giống như một thầy tu chút nào. Ông mời tôi bước xuống để tiếp tục cuộc trò chuyện và ra hiệu tới hai chiếc ghế bên cửa sổ.
Chúng tôi ngồi xuống, và ánh sáng xanh hồng xuyên qua tấm kính, tràn qua vai chúng tôi. “Con đã lấy tập nào?” Ông hỏi.
“Thầy nhắm mắt lại.” Ông làm theo, và tôi lấy cuốn sách ra. “Tập này,” tôi nói, đưa cho ông ấy.
Ông mở mắt. “Venda ư?”
“Con tò mò về ngôn ngữ này. Thầy có rành không?”
Ông ấy lắc đầu. “Chỉ vài từ. Ta chưa bao giờ gặp một kẻ man rợ, nhưng đôi khi những người lính mang về những món quà lưu niệm qua lời nói. Mấy từ đó không được nhắc lại trong các điện thờ.” Ông ấy rướn người về phía trước, lấy cuốn sách từ tay tôi và xem lướt qua nó. “Hừm. Ta đã bỏ qua quyển này. Có vẻ như nó chỉ cung cấp một vài cụm từ phổ biến - không phải sách ngữ pháp của người Venda.”
“Có thầy tu nào ở đây biết ngôn ngữ này không?”
Ông ấy lắc đầu. Tôi không ngạc nhiên. Ngôn ngữ man rợ đối với Morrighan xa lạ như mặt trăng, và không được coi trọng. Những kẻ man rợ hiếm khi bị bắt, và khi bị bắt chúng cũng chẳng nói. Biệt đội của Regan đã từng tháp tùng một tù nhân trở lại tiền đồn, và Regan nói rằng tên đó không bao giờ nói một từ nào trong suốt quãng đường. Hắn ta đã bị giết khi cố gắng trốn thoát và cuối cùng thì xì xô vài tiếng vô nghĩa khi đang hấp hối. Những từ đó đã hằn sâu vào tâm trí Regan ngay cả khi anh không biết chúng nghĩa là gì - Kevgor ena te deos paviam. Sau một thời gian dài im lặng, Regan nói rằng thật ấn tượng khi nghe hắn ta nói đi nói lại điều đó cho đến hơi thở cuối cùng. Từng câu chữ mang nỗi buồn nặng nề khiến anh lạnh sống lưng.
Vị thầy tu trao lại cuốn sách cho tôi. “Tại sao con cần biết ngôn ngữ của một vùng đất xa xôi?”
Tôi nhìn quyển sách trong lòng và lướt ngón tay trên bìa da bẩn. Hãy đưa ta thứ ngươi đã đánh cắp. “Có thể nói là con tò mò.”
“Con có biết mình sẽ gặp rắc rối không?”
“Con ư? Con không biết gì cả. Và con chắc chắn rằng sau cuộc nói chuyện với Pauline, thầy biết rõ rằng con bây giờ là một kể đào tẩu. Con không còn ràng buộc nào với ngôi báu nữa.”
“Có rất nhiều kiểu biết.”
Lại nữa. Tôi lắc đầu. “Con không –”
“Hãy tin tưởng những năng lực của con, Arabella, bất kể chúng là gì. Đôi khi năng lực đó đòi hỏi sự hy sinh lớn lao, nhưng nếu chúng ta quay lưng lại với nó thì chẳng lâu sau trái tim chúng ta sẽ ngừng đập.”
Tôi làm mặt lạnh tanh. Tôi sẽ không bị lay động.
Ông ngả người ra ghế, thong dong bắt tréo chân - không phải là tư thế của một thầy tu ngoan đạo. “Con có biết Cảnh vệ đang hành quân trên đường chính không?” Ông hỏi. “Hai nghìn quân đang được chuyển đến biên giới phía nam.”
“Hôm nay?” Tôi nói. “Trong những ngày thánh sao?”
Ông ấy gật đầu. “Hôm nay.”
Tôi nhìn đi chỗ khác và lướt nhẹ các ngón tay dọc theo chiếc ghế. Đây không phải là một cuộc chuyển quân đơn giản. Bình thường người ta không điều động nhiều binh sĩ như vậy, đặc biệt là trong những ngày thánh, trừ khi những lo lắng là thật. Tôi nhớ lại những gì Walther đã nói. Lũ thổ phỉ đã làm mọi thứ chìm trong hỗn loạn. Nhưng anh ấy cũng đã nói, Chúng ta sẽ chặn chúng. Như mọi lần.
Walther đã rất tự tin. Chắc việc chuyển quân chỉ là một chiến lược phủ đầu. Như Walther thường gọi đó là diễu võ dương oai. Số lượng và thời điểm không bình thường cho lắm, nhưng với việc cha đang cố gắng giữ thể diện với Dalbreck, anh ấy có thể đang phô trương sức mạnh của mình trước mặt họ như một nắm đấm. Hai nghìn quân là một nắm đấm đáng gờm đây.
Tôi đứng dậy. “Vậy con lấy cuốn sách được chứ?”
Ông ấy mỉm cười. “Được.”
Thế thôi ư? Chỉ được thôi sao? Ông ấy quá hợp tác. Không có lý nào lại dễ dàng vậy. Tôi nhướng mày. “Vậy chuyện giữa con và thầy thì sao?”
Một tiếng cười khẽ thoát ra khỏi môi ông ấy. Ông đứng dậy, nhìn vào mắt tôi. “Nếu con muốn hỏi liệu ta có báo cáo sự hiện diện của con hay không, thì câu trả lời là không.”
“Tại sao? Thầy có thể bị truy tội phản quốc.”
“Những gì Pauline nói với ta đều là những bí mật thiêng liêng, và con vẫn chưa thừa nhận điều gì, chỉ đến để mượn một cuốn sách. Và ta đã không gặp Công chúa Arabella kể từ khi cô ấy còn là một đứa bé mít ướt. Ta nghe kể rằng cô ấy đã thay đổi ít nhiều kể từ đó, ngoại trừ phần mít ướt ra. Không ai trông đợi rằng ta sẽ nhận ra con.”
Tôi mỉm cười, cố hiểu thêm về ông. “Tại sao?” Tôi hỏi lần nữa.
Ông ấy cười toe toét và nhướng một bên lông mày. “Mười bảy năm trước, ta ôm một bé gái bé nhỏ trên tay. Ta nâng cô bé lên với các vị thần, cầu nguyện các thần sẽ bảo vệ cô bé và hứa rằng mình sẽ giữ cho cô bé an toàn. Ta không phải kẻ khờ. Lời hứa với các vị thần là trên hết.”
Tôi nheo mắt nghi ngờ, cắn khóe môi. Một người hết lòng vì đạo sao?
Ông ấy choàng tay qua vai tôi và dẫn tôi ra cửa, nói rằng nếu tôi muốn có bất kì cuốn sách nào, tôi chỉ cần hỏi là được. Khi tôi đi được nửa đường ra tới tiền sảnh, ông ấy thì thầm sau lưng tôi, “Ta sẽ không nói chuyện với các thầy tu khác về vấn đề này. Họ có thể không đồng tình rằng lòng trung thành nên nằm ở đâu. Con hiểu phải không?”
“Rõ.”
✽ ✽ ✽
Chuông nhà tế lễ lại vang lên, báo hiệu đã giữa trưa. Bụng tôi cồn cào. Tôi núp dưới bóng râm của mái cổng phía bắc bên cạnh thánh điện và lướt qua cuốn sách.
Kencha tor ena shiamay? Tên của ngươi là gì?
Bedage nict. Ra đây.
Sevende. Nhanh lên.
Adwa bas. Ngồi xuống.
Mi nay bogeve. Đứng yên.
Nó có vẻ là một cuốn sách mệnh lệnh thô sơ của binh lính để quản lý tù nhân, nhưng tôi có thể nghiên cứu nó sau. Có lẽ nó sẽ giúp tôi hiểu cuốn sách Venda nhỏ của riêng tôi. Tôi gấp sách lại, giấu nó vào trong người, và phóng tầm mắt qua đầu những người đi lễ hội. Tôi phát hiện ra mái tóc màu mật ong của Pauline lung linh dưới chiếc vương miện hoa hồng. Tôi định gọi cô ấy thì chợt cảm thấy có tiếng thì thầm ở bên cổ.
“Đây rồi.”
Tôi rùng mình bởi hơi ấm chạm vào da. Ngực Rafe áp sát vào lưng tôi, ngón tay anh ấy trườn dọc theo vai xuống cánh tay tôi. “Anh tưởng rằng chúng ta sẽ chẳng có được giây phút nào riêng tư.”
Môi anh lướt nhẹ qua má tôi. Tôi nhắm mắt lại, và một cơn rùng mình chạy dọc cơ thể. “Chúng ta có được riêng tư lắm đâu,” tôi nói. “Anh không thấy cả thị trấn đang nhộn nhịp trước mặt sao?”
Tay anh vòng qua eo tôi, ngón cái vuốt ve bên hông. “Anh không thấy gì ngoài cái này...” Anh hôn lên vai tôi, môi anh lướt nhẹ chạm vào tai tôi. “Và cả cái này... cái này nữa.”
Tôi quay lại, môi kề môi. Anh ấy có mùi xà phòng và quả bông mới thu hoạch. “Ai đó có thể nhìn thấy chúng ta đấy,” tôi hổn hển giữa những nụ hôn.
“Thì?”
Tôi không muốn quan tâm tới chuyện đó, nhưng tôi nhẹ nhàng né ra, vì biết rằng bóng râm giữa ban ngày không riêng tư cho lắm.
Một nụ cười miễn cưỡng nhếch lên trên khóe miệng của anh. “Không đúng thời điểm cho lắm nhỉ. Khoảnh khắc riêng tư với cả thị trấn ngắm nhìn.”
“Tối nay sẽ có thức ăn và khiêu vũ, và rất nhiều bóng tối để chúng ta ẩn mình. Cơ hội ngàn năm có một.”
Vẻ mặt anh trở nên trịnh trọng khi tay anh siết chặt eo tôi. “Lia, anh –” Anh ngắt ngang lời nói của mình.
Tôi nhìn anh, bối rối. Tôi cứ tưởng anh sẽ vui mừng về chuyện đó. “Sao thế?”
Nụ cười của anh trở lại, và anh gật đầu. “Để tối nay đi.”
✽ ✽ ✽
Chúng tôi bắt kịp Pauline, và chẳng bao lâu sau Kaden cũng tìm thấy chúng tôi. Không còn những cuộc đọ sức trong bùn nữa, nhưng từ bắt cá, đốt lửa cho đến ném rìu đều thể hiện rõ sự cạnh tranh. Pauline đảo mắt trước mỗi trò như thể muốn nói, Lại nữa rồi. Tôi nhún vai đáp lại. Tôi đã quen với tinh thần cạnh tranh của các anh trai mình và thích một cuộc ganh đua ra trò, nhưng Rafe và Kaden dường như đã đưa nó lên một tầm cao mới. Cuối cùng thì dạ dày của họ cũng thắng thế các trò chơi, và cả hai cùng đi tìm món thịt nai hun khói đang lan tỏa mùi hương thơm nức trong không gian. Hiện tại, Pauline và tôi đã lót dạ món bánh ngọt của mình và tiếp tục đi dạo xung quanh. Chúng tôi đến sân ném dao, tôi đưa cho Pauline chiếc bánh cam có đường của mình và cô ấy vui vẻ nhận. Cô ấy đã thấy ngon miệng trở lại.
“Tôi muốn chơi thử trò này,” tôi nói rồi đi đến cổng vào.
Không phải chờ đợi, tôi xếp hàng với ba ứng viên khác. Tôi là người phụ nữ duy nhất. Cách đó mười lăm bước chân là những miếng gỗ tròn lớn được sơn màu - loại mục tiêu bất di bất dịch mà tôi thích. Năm con dao nằm trên bàn cạnh mỗi chúng tôi. Tôi nhìn qua và nâng chúng lên, ước lượng cân nặng của chúng. Tất cả chúng đều nặng hơn con dao của tôi và chắc chắn không cân đối. Quản trò giải thích rằng tất cả chúng tôi sẽ ném cùng một lúc theo lệnh của anh ta, từng con dao một.
“Nâng vũ khí lên. Sẵn sàng...”
Hắn đang quan sát.
Tôi giật mình, như bị hắt nước lạnh vào người. Tôi nhìn quanh những người đi lễ hội đang chen chúc nhau bên cạnh dây ngăn cách. Tôi đang bị theo dõi. Tôi không biết bởi ai, nhưng tôi biết. Không phải bởi hàng trăm người vây quanh mà chỉ một.
“Ném!”
Tôi do dự và sau đó tôi ném. Con dao của tôi trúng vào thanh đỡ và bật ra, rơi xuống đất. Tất cả dao của các thí sinh khác đều cắm vào vòng tròn gỗ, một con dao phía viền ngoài, một con dao ở vòng màu trắng, một con dao ở vòng màu xanh lam, không con dao nào ở tâm đỏ. Chúng tôi hầu như không có thời gian để lấy con dao tiếp theo trước khi quản trò hô lên lần nữa, “Ném!”
Con dao của tôi đánh một tiếng lớn, cắm vào vòng tròn màu trắng bên ngoài và giữ nguyên. Tốt hơn rồi, nhưng những con dao này rất cùn.
Hắn đang theo dõi. Mấy từ đó làm tôi dựng tóc gáy.
“Ném!”
Con dao của tôi bay vọt qua mục tiêu, nằm sâu trong bụi đất phía xa. Nỗi thất vọng của tôi ngày càng lớn. Tôi không thể lấy sự phân tâm làm cái cớ. Walther đã nói với tôi điều đó rất nhiều lần. Đó là mục tiêu của việc luyện tập, để ngăn chặn sự phân tâm. Trong thế giới thực, khi bạn cầm một con dao, sự sao nhãng không lịch sự đợi bạn ném - nó sẽ tước vũ khí của bạn.
Theo dõi... theo dõi.
Tôi giữ chặt chuôi dao, cố định vai và để cánh tay làm việc.
“Ném!”
Lần này tôi chạm vào ranh giới giữa trắng và xanh. Tôi hít một hơi thật sâu. Chỉ còn một con dao cuối cùng. Tôi lại nhìn ra phía đám đông. Theo dõi. Tôi cảm nhận được sự chế nhạo, ánh mắt chế giễu, một nụ cười nhếch mép trước kỹ năng ném dao kém cỏi, không lấy gì làm ấn tượng của mình - nhưng tôi không thể nhìn thấy một khuôn mặt, không biết hắn là ai.
Theo dõi, rồi thì sao, tôi chợt nghĩ, cơn giận của tôi đang trỗi dậy.
Tôi vén vạt áo lên.
“Ném!”
Con dao của tôi xé gió nhanh và gọn đến độ không còn nhìn thấy được. Nó găm vào ngay giữa hồng tâm. Trong số hai mươi lần ném của bốn thí sinh, tôi là người duy nhất ném trúng chính giữa. Người điều khiển trò chơi nhìn lại lần thứ hai, bối rối, và sau đó loại tôi. Vẫn đáng. Tôi nhìn lướt qua đám đông người xem sau sợi dây thừng và thoáng thấy một bóng người đang quay đi bị nuốt chửng bởi đám đông. Gã lính vô danh ư? Hay ai đó khác?
Đó là một cú ăn may. Tôi biết điều đó, nhưng kẻ theo dõi tôi thì không.
Tôi bước tới mục tiêu, rút con dao găm nạm đá quý của mình ra khỏi hồng tâm, và tra nó vào vỏ bao trên đùi. Tôi sẽ tập luyện như đã hứa với Walther. Sẽ không có cú nào ăn may nữa.
.
Kẻ vương giả và kẻ bại,
Miệng lưỡi và đao gươm,
Tiến lên, cùng tấn công,
Như những vì sao chói lòa rơi từ trên trời xuống.
– Bài hát của Venda