Chương 35
Tôi không tin anh ta. Anh ta không chỉ là một người nông dân như đã nói. Những bước di chuyển trên gỗ đó đã được luyện tập nhuần nhuyễn. Nhưng luyện tập như thế nào? Con mãnh thú mà anh ta cưỡi - nó không phải một con ngựa nhỏ dễ bảo ở trang trại. Anh ta cũng khéo léo một cách kỳ lạ trong việc điều khiển cơ thể mình, như thể đã làm điều đó trước đây, không một chút do dự như một người nông dân thô kệch, vụng về, trừ phi việc đồng áng của anh ta có điểm khuất tất nào đó. Anh ta có thể là một người nông dân, nhưng cũng là một cái gì đó khác nữa.
Tôi chà ngực bằng xà bông. Sự quan tâm của anh ta đối với Lia cũng tệ như vậy. Đêm qua tôi đã nghe thấy tiếng cô ấy đuổi anh ta đi. Tiếng hát bất ngờ của dì Berdi và những người khác át đi những lời nói sau đó, nhưng tôi nghe đủ để biết cô ấy muốn yên thân một mình. Lẽ ra tôi phải đi theo, nhưng Pauline rất kiên quyết muốn tôi ở lại. Đó là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy không đeo khăn tang sau nhiều tuần. Trông cô ấy thật mong manh. Tôi không thể rời đi, mà cô ấy cũng sẽ không để tôi làm vậy.
Tôi xả tóc dưới con suối nhỏ. Đây là lần tắm thứ hai của tôi trong ngày, nhưng sau khi bắt cá, vung rìu và đua nhau đốt lửa bằng hai cây gậy, các trò chơi khiến tôi cần được tắm nhiều hơn mọi khi - đặc biệt nếu tôi định nhảy với Lia tối nay - và tôi cho đó là kế hoạch của mình. Tôi chắc chắn về điều đó.
Cái cách mà cô ấy nhìn tôi đêm qua, chạm vào vai tôi, tôi ước gì mọi thứ giữa chúng tôi có thể khác đi. Ít nhất trong một đêm, có thể lắm chứ.