Chương 41
Lúc tôi trở về thì trời đã chạng vạng. Cả ngày nay tôi chả ăn gì và đầu tôi nặng như búa bổ. Tôi dắt ngựa về chuồng và tháo yên cho nó, cảm nhận làn da bỏng rát do nắng gió sau một ngày dài cưỡi ngựa. Tôi mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng sắp xếp thời gian cho mọi thứ. Làm sao bây giờ? Tôi vò đầu bứt tóc. Tôi đã không lên kế hoạch tốt cho chuyến đi của mình, sau đêm với Lia, tôi ngủ rất ít.
“Chúng ta cần nói chuyện.”
Tôi nhìn qua vai. Tôi đã nhập tâm đến mức không nghe thấy cô ấy bước vào. Tôi nâng yên ngựa lên và quay về phía cô ấy. “Lia –”
“Anh đã ở đâu?” Vai cô ấy cứng lại, và giọng điệu cộc lốc.
Tôi ngập ngừng bước về phía cô ấy. “Anh có một số công việc phải lo. Đó có phải là vấn đề không?”
“Người nông dân thất nghiệp mà bận bịu gì?”
Cô ấy sao vậy? “Anh đã nói với em rồi, thất nghiệp chỉ là tạm thời thôi. Anh cần đặt thêm hàng từ nguồn cung.” Tôi ném chiếc chăn cho ngựa vẫn đang cầm trên tay lên hàng rào trong chuồng và thu ngắn khoảng cách giữa chúng tôi. Tôi nhìn vào mắt cô ấy, chỉ muốn hôn lên từng sợi mi đen, tự hỏi sao chuyện này lại xảy ra với mình. Cô ấy đưa tay lên và kéo mặt tôi xuống gần, hôn tôi mãnh liệt, sau đó trượt tay từ cổ xuống ngực tôi, và những ngón tay như cào sâu vào da tôi. Tôi không nghe thấy sự ham muốn trong hơi thở của cô ấy mà là sự tuyệt vọng. Tôi lùi lại, nhìn chằm chằm vào cô ấy và chạm vào môi mình nơi nụ hôn thô bạo vừa để lại vết xước trên da thịt.
“Có gì đó không ổn,” tôi nói.
“Em sẽ rời đi, Rafe. Ngày mai.”
Tôi nhìn cô ấy chằm chằm, không hiểu cô ấy đang nói gì.
“Ý em rời đi là sao?”
Cô ấy bước đến đống cỏ khô trong một chuồng trống, ngồi xuống, nhìn lên xà nhà. “Em phải trở về nhà,” cô ấy nói. “Em có nghĩa vụ phải hoàn thành.”
Nhà? Bây giờ sao? Đầu óc tôi quay cuồng. “Loại nghĩa vụ nào?”
“Loại vĩnh viễn. Em sẽ không quay lại.”
“Không bao giờ ư?”
Cô ấy nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt vô hồn. “Không bao giờ. Em chưa kể cho anh nghe mọi thứ về gia đình mình, Rafe. Em đã bị thao túng và lừa dối cả đời rồi. Em không quay lại vì em muốn, nhưng một sự thật vẫn còn đó - em đã gây ra cho họ và những người khác rất nhiều đau khổ vì sự bất trung của mình. Nếu em không quay lại, chuyện có thể sẽ tệ hơn nữa. Em cần trở về để hoàn thành nghĩa vụ của mình.”
Giọng cô ấy cứng nhắc và vô cảm. Tôi gãi cằm. Cô ấy trông khác quá. Một Lia khác hẳn so với những gì tôi từng thấy. Bị thao túng và dối lừa. Tôi nhìn đi chỗ khác, mắt đảo qua đảo lại, không thể tập trung. Tôi cố gắng sắp xếp lại những gì cô ấy nói và đồng thời lập lại kế hoạch dự phòng của mình. Tôi quay lại nhìn cô ấy. “Và gia đình em sẽ cho em cơ hội chứ?”
“Em không biết. Nhưng phải thử thôi.”
Ngày mai. Tôi cứ tưởng rằng mình có nhiều thời gian hơn. Như thế này là quá sớm. Kế hoạch –
“Rafe?”
“Chờ chút,” tôi nói. “Hãy để anh suy nghĩ. Anh phải giải quyết vấn đề này.”
“Không có gì để giải quyết cả.”
“Có nhất thiết phải là ngày mai không? Đợi thêm một vài ngày được không?”
“Không. Dù chỉ là một phút.”
Cô ấy ngồi yên như tượng. Điều gì đã xảy ra khi tôi đi? Nhưng rõ ràng quyết định của cô ấy là quyết định cuối cùng.
“Anh hiểu về nghĩa vụ, Lia,” tôi nói, cố câu giờ và suy nghĩ thấu đáo. “Nghĩa vụ rất quan trọng.” Và lòng trung thành. Tôi nuốt nước miếng, cổ họng khô khốc vì bụi đường. “Mai em khởi hành khi nào?” Tôi hỏi.
“Sáng sớm.”
Tôi gật đầu, ngay cả khi đầu óc quay cuồng. Tôi không có nhiều thời gian. Nhưng có một điều tôi chắc chắn. Đó là tôi không thể để cô ấy quay trở lại Civica.