← Quay lại trang sách

Chương 42

Cũng không có nhiều hành lý để mang đi. Mọi thứ tôi có vừa đủ một chiếc túi đeo yên cỡ lớn. Tôi không mang theo quần áo mới mua. Tôi sẽ để những cái đó ở đây cho Pauline, vì dù gì cũng không thể mặc chúng ở Civica. Tôi cũng sẽ lấy một ít thức ăn, nhưng lần này tôi sẽ ở nhà trọ dọc đường. Đó là một trong những hành động nhượng bộ của tôi khi Pauline tức giận ném túi đồ trang sức mà tôi đã đưa cho cô ấy vào mặt tôi. Chúng tôi đã tranh cãi cả buổi chiều. Cũng đã có lời qua tiếng lại với dì Berdi, nhưng cuối cùng cô ấy cũng chấp nhận rằng tôi phải đi. Về phần Gwyneth, tôi nghĩ cô ấy đã biết trước cả tôi.

Nhưng Pauline trở nên hung dữ chưa từng thấy. Cuối cùng thì cô ấy cũng vùng vằng đến quán rượu khi tôi lôi túi đồ ra khỏi tủ quần áo. Tôi không thể nói với cô ấy rằng cô ấy là một trong những gương mặt mà tôi thấy trên đồng cỏ. Một khuôn mặt giống như Greta, mở mắt nhưng không nhìn được, thêm một thương vong nếu tôi không hành động.

Nếu tôi có thể ngăn chặn điều đó, thì dù liên minh có hiệu quả hay không, tôi cũng đánh cược để không một người nào mà tôi yêu quý bị hãm hại. Tôi nhìn quanh căn nhà nhỏ xem có để quên gì không và thấy vòng hoa oải hương treo trên cột giường. Tôi không thể mang nó theo. Những bông hoa khô sẽ chỉ bị nghiền nát trong túi mà thôi. Tôi nhấc nó khỏi cột giường, kéo tới gần và ngửi mùi hương đang phai dần đi. Rafe.

Tôi nhắm mắt lại, cố gắng nuốt cơn nghẹn ở cổ. Mặc dù anh ấy không thể nói hoặc làm gì để khiến tôi thay đổi quyết định, nhưng tôi nghĩ ít nhất anh ấy cũng nên cố khuyên tôi làm vậy. Hơn cả cố - yêu cầu. Tôi muốn anh ấy cho tôi một trăm lý do tại sao tôi nên ở lại. Anh ấy thậm chí còn không đưa cho tôi một lý do. Để tôi đi dễ dàng đến vậy sao?

Anh hiểu về nghĩa vụ.

Tôi quẹt dòng nước mắt lăn dài trên má.

Có lẽ anh ấy đã nhìn thấy nó hằn trên trán tôi. Có lẽ anh ấy đã nghe thấy sự quyết đoán trong giọng nói của tôi. Có lẽ anh ấy đang cố giúp tôi không thấy nặng lòng.

Hoặc có lẽ tôi chỉ đang bao biện cho anh ấy.

Lia, anh có việc từ sớm, nhưng tầm giữa sáng mai anh sẽ gặp em ở hồ nước xanh để tạm biệt lần cuối. Lúc đó em cũng không đi quá xa khỏi chỗ đó được. Hãy hứa rằng em sẽ gặp anh ở đó.

Lời tạm biệt cuối cùng làm được gì? Chẳng phải chỉ kéo dài cơn đau thêm sao? Đáng lẽ tôi phải từ chối, nhưng tôi không thể làm vậy. Tôi nhìn thấy sự đau khổ trên khuôn mặt anh ấy, như thể anh ấy đang phải chiến đấu với một thứ gì đó to lớn và tàn nhẫn. Tin của tôi đã giáng anh ấy một cú điếng người. Có lẽ đó là tất cả những gì tôi cần, một số dấu hiệu cho thấy anh ấy không muốn tôi đi.

Anh đã kéo tôi vào lòng và hôn tôi nhẹ nhàng, ngọt ngào, như lần đầu tiên anh hôn tôi, đầy ăn năn như đêm đó.

“Lia” anh thì thầm. “Lia.” Và tôi đã nghe những lời Anh yêu em, ngay cả khi anh ấy không nói ra.