← Quay lại trang sách

Chương 43

Tôi ôm dì Berdi, hôn má dì. Tôi lại ôm dì ấy thêm lần nữa. Tôi đã nói lời tạm biệt vào đêm qua, nhưng dì Berdi và Gwyneth vẫn ra ngoài hiên quán rượu vào sáng sớm hôm nay với đầy thức ăn được nhét vào bao tải đủ cho hai người.

Rafe và Kaden đều đã rời đi trước khi tôi dậy. Tôi rất tiếc vì không có dịp nói lời tạm biệt với Kaden, nhưng tôi biết tôi sẽ gặp Rafe ở hồ nước. Chẳng hiểu tự dưng anh ấy lại có việc gì? Có lẽ hôm nay là ngày mà mọi người phải sống đúng với nghĩa vụ và quá khứ của mình. Pauline và tôi đã nói rất nhiều trước khi đi ngủ, và sáng nay cô ấy đã ra khỏi nhà trước cả tôi. Không có lời tạm biệt nào giữa chúng tôi cả.

Tôi ôm Gwyneth. “Cậu chăm sóc Pauline giùm tôi nhé?”

“Tất nhiên rồi,” cô ấy thì thầm.

“Ăn nói cẩn thận, cháu nhé!” Dì Berdi nói thêm. “Ít nhất là cho đến khi tới nơi. Sau đó thì nói cho sướng miệng mới thôi.”

Có một khả năng thực tế là tôi sẽ không có cơ hội nói bất cứ điều gì. Tôi vẫn là một kẻ đào tẩu. Một kẻ phản bội. Nhưng chắc chắn ngay cả nội các của cha tôi cũng có thể thấy lợi thế ở thời điểm này khi gạt những vi phạm của tôi sang một bên và ít nhất là để tôi cố gắng giành lại những ân sủng tốt đẹp từ Dalbreck.

Tôi cười và hứa với dì ấy, “Sướng miệng mới thôi.”

Tôi nhấc hai bao tải lên và tự hỏi làm thế nào để chất tất cả những thứ này lên Otto.

“Sẵn sàng rồi chứ?”

Tôi quay lại.

Pauline mặc quần áo cưỡi ngựa cùng kéo theo Nove và Dieci.

“Không,” tôi nói. “Cậu ở yên đây.”

“Đó có phải là mệnh lệnh hoàng gia không? Cậu định làm gì? Chặt đầu nếu tôi đi theo à? Người trở lại làm công chúa luôn rồi à?”

Tôi nhìn hai bao thức ăn trên tay rồi nheo mắt nhìn dì Berdi và Gwyneth. Họ chỉ nhún vai.

Tôi lắc đầu. Tôi không thể cãi nhau với Pauline nữa.

“Đi thôi.”

✽ ✽ ✽

Chúng tôi rời đi như khi chúng tôi tới, trong bộ quần áo cưỡi ngựa cũ, với ba con lừa chở chúng tôi đến nơi chúng tôi cần. Nhưng không phải mọi thứ vẫn thế. Chúng tôi giờ đã khác rồi.

Sau lưng chúng tôi, Terravin vẫn là một viên ngọc quý. Không thơ mộng. Không hoàn hảo. Nhưng hoàn hảo với tôi. Hoàn hảo cho chúng tôi. Tôi dừng ở đỉnh đồi và nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy một thoáng vịnh nhỏ giữa rừng cây. Terravin. Bây giờ tôi đã hiểu những tượng đài rồi. Một số được xây dựng bằng đá và mồ hôi, và số khác được xây dựng từ những giấc mơ, nhưng tất cả chúng đều được làm từ những thứ chúng ta không muốn quên đi.

“Lia?” Pauline dừng Nove lại và nhìn tôi.

Tôi thúc vào Otto, và chúng tôi bắt kịp cô ấy. Giờ tôi phải chuyển sang một hy vọng mới. Một hy vọng bằng cả xương máu và lời hứa. Một liên minh. Và nếu nó có thể trả thù như những gì tôi đã thấy trong mắt Walther thì càng tốt.

“Cậu thấy sao rồi?” Tôi hỏi Pauline.

Cô ấy nhìn sang tôi, kèm theo một cái đảo mắt. “Tôi ổn, Lia. Nếu tôi có thể đi đến đây với tốc độ chóng mặt trên một con ngựa Ravian, thì chắc chắn có thể thong dong với tốc độ rùa bò của Nove. Trở ngại lớn nhất lúc này là chiếc quần cưỡi ngựa. Nó chật quá.” Cô ấy kéo chỉnh dây thắt lưng.

“Đến Luiseveque chúng ta sẽ giải quyết,” tôi nói.

“Có lẽ chúng ta sẽ gặp lại những tay buôn trong hẻm nhỏ,” cô ấy nói một cách tinh nghịch.

Tôi cười. Tôi biết cô ấy đang cố gắng vực dậy tinh thần của mình.

Đường cái tấp nập. Hiếm khi không thấy bóng người. Những nhóm lính nhỏ khoảng chục người đi qua chúng tôi ba lần. Cũng có những lữ khách trở về nhà từ phương xa sau lễ hội, đôi khi theo nhóm, đôi khi một mình. Những người bạn đồng hành trên đường khá thoải mái. Giờ đây, lời cảnh báo của Gwyneth về một sát thủ trở nên nặng nề hơn, mặc dù tôi vẫn không thể xác định được. Sau nhiều tuần dưới ánh nắng mặt trời, và đôi tay thường xuyên ngâm trong bồn rửa bát, tôi trông giống một người giúp việc nhà quê hơn bao giờ hết. Đặc biệt lại còn cưỡi một con lừa có bộ lông như giẻ lau. Tuy nhiên, tôi vẫn nới lỏng dây buộc áo chẽn da để có thể dễ dàng luồn tay vào bên dưới lấy dao nếu cần.

Tôi không biết trung đội của Walther ở đâu khi anh ấy nói rằng mình phải bắt kịp họ. Tôi hy vọng họ vẫn ở Civica và không đóng quân ở một tiền đồn xa xôi nào đó. Có lẽ ở cùng với Bryn và Regan, chúng tôi có thể nói lý với anh ấy - nếu tôi đến đó kịp. Walther không trong tâm thế để đi bất kỳ đâu. Tôi cũng muốn món nợ của Greta được trả, nhưng không phải trả bằng anh ấy. Tất nhiên, đấy là tôi lại tự cho rằng mình được phép nói chuyện với người khác. Tôi không chắc điều gì đang chờ đợi mình ở Civica.

Hồ nước vẫn còn cách đây ít nhất một giờ. Tôi nhớ lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó, trông nó giống như một chiếc vương miện trên đỉnh đồi. Đối với tôi, đó là điểm đánh dấu sự khởi đầu, và bây giờ nó sẽ đánh dấu sự kết thúc - nơi cuối cùng tôi gặp Rafe.

Tôi cố gắng không nghĩ về anh ấy. Lòng can đảm và sự quyết tâm của tôi lung lay khi tôi làm vậy, nhưng tôi không thể bỏ anh ấy ra khỏi suy nghĩ của mình. Tôi biết mình phải tiết lộ cho anh ấy sự thật về bản thân - tại sao tôi phải nói lời tạm biệt với Terravin và với anh ấy. Tôi nợ anh ấy điều đó. Có thể ở một mức độ nào đó, anh ấy đã hiểu rồi. Có lẽ đó là lý do tại sao anh ấy không cố gắng thuyết phục tôi ở lại. Anh hiểu về nghĩa vụ. Tôi ước gì anh ấy không hiểu.

“Nước không?” Pauline hướng chai nước về phía tôi. Hai má cô ấy ửng hồng vì nóng. Tôi khao khát làn gió mát của vịnh biết bao.

Tôi lấy chai nước từ tay cô ấy và uống một ngụm, sau đó đổ một ít lên áo để làm mát. Vẫn còn sớm, nhưng cái nóng trên đường đã như thiêu như đốt. Bộ quần áo cưỡi ngựa thật ngột ngạt, nhưng ít nhất chúng cũng có tác dụng bảo vệ khỏi ánh nắng mặt trời. Tôi nhìn xuống một trong những vết rách trên chiếc quần dài, lớp vải bị bong tróc để lộ đầu gối, và tôi bắt đầu cười, cười đến mức gần như không thở được. Mắt tôi ngấn lệ.

Pauline nhìn tôi, giật mình, và tôi nói, “Nhìn chúng ta xem! Cậu tưởng tượng được không?”

Tôi dừng cười chút, và cô ấy cũng phì cười. “Có khi cũng hay,” cô ấy nói, “chúng ta sẽ được thấy mọi người há hốc mồm.”

Ồ, chắc chắn mồm sẽ há hốc. Đặc biệt là mồm của Đại pháp quan và Học giả.

Tiếng cười của chúng tôi lặng đi, giống như bị thụi một cú vào bụng, tan dần đi, và chỉ sau vài giây, dường như cả thế giới đã im lặng cùng chúng tôi.

Lắng nghe.

Lần đầu tôi để ý thấy con đường vắng tanh, không có ai phía trước, và khi tôi nhìn lại, cũng không có bóng người. Tôi không thể nhìn xa. Chúng tôi đang ở một đoạn lòng chảo giữa những ngọn đồi. Có lẽ điều đó giải thích cho sự im lặng đến rợn người đột ngột bao quanh chúng tôi.

Tôi cẩn thận lắng nghe tiếng vó ngựa trên đất. Tiếng kêu leng keng của yên và dây cương. Sự im lặng.

“Từ từ,” tôi nói, đưa tay ra để ngăn Pauline lại, rồi thì thầm, “từ từ.”

Tôi ngồi im, máu chảy xối xả bên tai và tôi nghiêng đầu sang một bên. Lắng nghe. Pauline không thốt nên lời, đợi tôi nói điều gì đó. Dieci vẩu đằng sau chúng tôi cũng nghe ngóng, và tôi lắc đầu. “Không có gì. Chắc tôi –”

Ngay sau đó tôi nhìn thấy.

Có một bóng người cưỡi ngựa dưới cây sồi bên đoạn đường cách đó chưa đầy hai mươi bước. Tôi nín thở. Mặt trời chiếu thẳng vào mắt, nên chỉ khi anh ấy ló dạng khỏi bóng cây, tôi mới có thể nhìn thấy đó là ai. Tôi thở dài nhẹ nhõm.

“Kaden,” tôi gọi, “Anh đang làm gì ở đây thế?” Chúng tôi kéo những con lừa của mình lên mặt đường để gặp anh ấy. Anh ấy đưa con ngựa của mình đến gần, thong thả, cho đến khi anh ấy chỉ còn cách tôi một sải tay. Otto kéo dây cương của mình và giậm chân, lo lắng khi con ngựa cao chót vót đang ở ngay gaafn. Kaden trông khang khác - cao hơn và cứng nhắc hơn trên yên ngựa.

“Tôi không thể để cô đi, Lia,” anh ấy nói.

Anh ấy đến tận đây chỉ để nói với tôi điều đó sao? Tôi thở dài. “Kaden, tôi biết –”

Anh ấy đưa tay ra và giật dây cương từ tôi. “Xuống lừa đi.”

Tôi nhìn anh ấy, bối rối và khó chịu. Pauline liếc từ anh ấy sang tôi, tôi thấy cùng một sự bối rối trong mắt cô ấy. Tôi đưa tay ra để giật lại dây cương của mình. Anh ấy phải chấp nhận –

“Bedage! Ges mi nay akuro fasum!” Anh ấy hét lên, không phải với tôi, mà là về phía rừng cây nơi anh ấy vừa phi ra. Nhiều kỵ binh khác xuất hiện.

Tôi trố mắt nhìn Kaden. Bedage? Nỗi hoài nghi khiến tôi bất động trong một thoáng, và rồi sự thật đâm xuyên qua tim tôi. Tôi giật mạnh dây cương mà anh ấy vẫn nắm chặt trong tay, cơn giận dữ xẹt qua người tôi, và tôi hét lên báo Pauline tháo chạy. Hỗn loạn thực sự khi con ngựa húc con lừa và Kaden nắm lấy tay tôi. Tôi lùi ra xa và ngã nhào khỏi Otto. Cơ hội trốn thoát duy nhất của chúng tôi là chạy bộ và trốn trong rừng - nếu có thể đi xa đến thế.

Chúng tôi thậm chí còn không có thời gian di chuyển trước khi những tên kỵ binh khác áp sát tới. Một trong số chúng đã giật Pauline khỏi Nove. Cô ấy hét lên, và một cánh tay khác lướt qua tôi. Sự im lặng đã bùng nổ thành một quả cầu lửa bởi tiếng ồn từ cả người và thú. Một bàn tay to khỏe nắm lấy tóc tôi, và tôi ngã xuống đất. Tôi lăn quay và thấy Pauline cắn tay tên đang giữ cô ấy và bỏ chạy nhưng vẫn bị đuổi theo. Tôi không nhớ mình đã lấy nó, nhưng con dao đã nằm chặt trong lòng bàn tay và tôi ném nó đi, lưỡi dao đâm mạnh vào vai kẻ truy đuổi cô ấy. Hắn ta hét lên, khuỵu xuống và gầm lên khi rút con dao ra. Máu tuôn ra từ vết thương. Kaden bắt Pauline, giữ chặt cô ấy từ phía sau, cùng lúc, hai cánh tay chắc nịch kẹp chặt lấy tôi. Gã đàn ông bị thương tiếp tục chửi bới và gầm rú bằng thứ ngôn ngữ mà tôi biết chỉ có thể là tiếng Venda.

Tôi lườm thẳng mặt Kaden.

“Cô không nên làm thế, Lia,” anh ta nói. “Cô không muốn làm Finch nổi điên đâu.”

Tôi trừng mắt nhìn anh ta. “Xuống địa ngục đi, Kaden. Cút thẳng xuống địa ngục đi.”

Không lung lay, anh ta không hề chớp mắt lấy một cái, giờ sự kiên dịnh của anh ta đã biến thành một thứ gì đó xa lạ đáng sợ. Anh ta chuyển sự chú ý từ tôi sang một gã đàn ông bên cạnh. “Malich, anh mang ả này di. Tôi không tính đến việc có thêm nó.”

Malich bước tới với nụ cười dâm dục, nắm lấy cổ tay Pauline thô bạo, kéo cô ấy khỏi Kaden. “Rất hân hạnh.”

“Không!” Tôi hét lên. “Cô ấy không liên quan gì đến chuyện này. Để cô ấy đi!”

“Tôi không thể làm vậy,” Kaden trả lời một cách bình tĩnh, đưa cho Finch một mảnh giẻ bẩn để cầm máu. “Khi đến giữa nơi đồng không mông quạnh, tôi sẽ để cô ấy đi.”

Malich kéo Pauline về phía con ngựa của mình khi cô ấy cào và đá hắn.

“Kaden, đừng! Xin anh!” Tôi hét lên. “Cầu thần linh, cô ấy đang mang trong mình một đứa trẻ!”

Kaden dừng lại giữa chừng. “Chờ đã,” anh ta nói với Malich. Anh ta dò xét tôi để xem liệu đó có phải là một âm mưu hay không.

Anh ta quay sang Pauline. “Có đúng vậy không?”

Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt Pauline, và cô ấy gật đầu.

Anh ta cau có. “Lại một góa phụ khác có con,” anh ta lẩm bẩm rồi quay lại nhìn tôi. “Nếu tôi để cô ấy đi, cô sẽ ngoan ngoãn đi cùng chứ?”

“Đồng ý.” Tôi trả lời nhanh chóng - có lẽ quá nhanh.

Mắt anh ta nheo lại. “Thề danh dự chứ?”

Tôi gật đầu.

“Kez mika ren,” anh ta nói.

Cánh tay đang kẹp chặt tôi buông ra, và tôi suýt thì ngã dúi về phía trước, không nhận ra chân mình lơ lửng nãy giờ. Tất cả đều nhìn tôi chằm chằm để xem tôi có giữ lời không. Tôi đứng bất động, cố gắng lấy lại hơi thở.

“Lia, không,” Pauline khóc thét.

Tôi lắc đầu và đặt ngón tay lên môi, hôn nhẹ, nhấc chúng lên không trung. “Làm ơn, Pauline. Hãy tin vào các vị thần. Suỵt. Mọi thứ sẽ ổn thôi.” Đôi mắt cô ấy hoảng loạn, nhưng cô ấy gật đầu với tôi.

Kaden bước lại gần Pauline trong khi Malich giữ cô ấy. “Tôi sẽ đem mấy con lừa vào sâu trong rừng và buộc chúng vào một cái cây. Cô sẽ ở đó với chúng cho đến khi mặt trời lặn sau những ngọn đồi đối diện. Nếu cô rời đi sớm hơn một phút, cô sẽ chết. Nếu cô cử người đuổi theo chúng tôi, Lia sẽ chết. Hiểu không, Pauline?”

“Kaden, anh không thể –”

Anh ta cúi người lại gần, đưa tay giữ lấy cằm cô. “Hiểu không, Pauline?”

“Hiểu,” cô ấy thì thầm.

“Tốt.” Anh ta nắm lấy dây cương của mình, hét lên hướng dẫn cho một kỵ binh nhỏ hơn mà tôi không chú ý đến. Chỉ là một thẳng bé. Nó lấy túi khỏi Otto và buộc vào một con ngựa khác, cùng với bình nước của tôi. Kaden lấy lại con dao của tôi, lúc nãy gã Finch ném nó xuống đất, và nhét nó vào túi của mình.

“Tại sao em không thể giết cô ta ngay bây giờ?” Thằng bé hỏi.

“Eben! Twaz enar boche!” Gã đàn ông vạm vỡ đầy sẹo hét lên.

Nghe có vẻ nóng nảy, tôi đoán là giết tôi khi nào và ở đâu, nhưng ngay cả khi đang nói, chúng di chuyển nhanh chóng, dẫn chúng tôi và những con lừa đến bìa rừng. Finch trừng mắt nhìn tôi, tay ôm vết thương và chửi rủa bằng tiếng Morrighan nửa mùa rằng may mắn đó chỉ là vết thương ngoài da.

“Ta nhắm chưa chuẩn lắm,” tôi nói với hắn. “Ta định nhắm vào tim đen của ngươi cơ, nhưng đừng lo, chất độc mà ta tẩm trên lưỡi dao sẽ sớm phát tác và khiến ngươi chết rất chậm và đau đớn.”

Đôi mắt hắn mở to, lao thẳng vào tôi, nhưng Kaden đã đẩy hắn ta lại và quát gì đó bằng tiếng Venda, rồi quay sang tôi, thô bạo giật cánh tay tôi và kéo tôi lại gần. “Đừng thách thức họ, Lia,” anh ta thì thầm giữa hai hàm răng nghiến chặt. “Tất cả bọn họ đều muốn giết cô ngay bây giờ, và không cần nhiều thời giờ để làm điều đó đâu.” Mặc dù không biết ngôn ngữ của chúng, tôi vẫn có thể hiểu điều đó mà không cần anh ta phiên dịch.

Chúng tôi đi sâu hơn vào rừng cây dày đặc những cây sồi và hắc mai, và khi không còn nhìn thấy đường nữa, chúng buộc những con lừa vào cây. Kaden lặp lại chỉ dẫn của mình cho Pauline.

Anh ta ra hiệu cho tôi về phía con ngựa tôi sẽ cưỡi.

Tôi quay sang Pauline, hàng mi cô ướt đẫm cùng với gương mặt lấm lem bùn đất. “Hãy nhớ, bạn của tôi, hãy đếm để giết thì giờ - như chúng ta đã làm trên đường đến đây.” Cô ấy gật đầu, và tôi hôn lên má cô ấy.

Kaden nhìn tôi đầy nghi ngờ. “Lên ngựa.”

Con ngựa của tôi to lớn, gần bằng con mãnh thú của anh ta. Anh ta giúp tôi một tay, nhưng giữ lại dây cương. “Cô sẽ hối hận nếu không giữ lời.”

Tôi trừng mắt nhìn anh ta. “Một kẻ lươn lẹo xảo quyệt tin vào lời hứa của người khác sao? Quả là mỉa mai.” Tôi đưa tay ra nhận dây cương. “Nhưng đã nói phải giữ lấy lời.”

Tạm thời là thế.

Anh ta đưa cho tôi dây cương, và tôi quay ngoắt lại, đi theo những kẻ khác.

Pauline và tôi đã thúc những con Ravian của mình với tốc độ nhanh như muốn gãy cổ tới nơi, còn những con thú đen này bay như quỷ có cánh bị ác ma đuổi theo sau. Tôi không dám quay ngang quay dọc, nếu không tôi sẽ bay khỏi yên và bị con ngựa của Kaden phía sau giẫm đạp. Khi rừng cây biến mất sau lưng, tất cả đi ngang nhau, Kaden bên cạnh tôi, thằng nhóc Eben ở bên còn lại. Chỉ những kẻ man rợ mới huấn luyện một đứa trẻ giết người.

Tôi cố đếm nhẩm, giống như tôi đã hướng dẫn Pauline, nhưng chẳng bao lâu sau, những con số bay đi đâu mất. Tôi chỉ biết rằng chúng tôi đã đi rất nhiều rất nhiều dặm, và mặt trời vẫn cao vót trên đỉnh đầu. Pauline và tôi biết rằng số đếm đến hai trăm là một dặm, ít nhất là trên con ngựa Ravian của chúng tôi. Cô ấy sẽ biết khi nào những kẻ man rợ ở quá xa để có thể quay lại bắt mình. Cô ấy không cần phải đợi cho đến khi mặt trời lặn sau những ngọn đồi. Trong một giờ nữa, cô ấy sẽ trở lại Terravin với tốc độ tối đa của những con lừa chậm chạp. Ngay sau đó, cô ấy sẽ được an toàn và nằm ngoài tầm với của những kẻ man rợ và khi đó giá trị trong lời nói của tôi sẽ hết hạn. Nhưng giờ chưa phải lúc. Vẫn còn quá sớm để liều, ngay cả khi tôi có cơ hội.

Ở đây không có đường mòn, nên tôi cố gắng ghi nhớ bằng phong cảnh. Chúng tôi đi qua vùng hoang vu, dọc theo lòng suối khô, băng qua đồi núi gồ ghề, qua khu rừng thưa thớt, và qua đồng cỏ bằng phẳng. Tôi đã lưu ý vị trí của những ngọn núi, hình dạng riêng của chúng, những rặng gỗ cao, bất cứ thứ gì có thể giúp tôi tìm đường trở lại. Má tôi buốt nhói vì nắng gió, ngón tay thì đau nhức. Chúng tôi có thể đi với tốc độ này trong bao lâu nữa?

“Sende akki!” Cuối cùng Kaden cũng ra lệnh, và tất cả đều lùi lại, giảm tốc độ.

Trái tim tôi tăng tốc. Nếu chúng định giết tôi, cớ gì lại mang tôi ra tận đây để làm điều đó? Có lẽ đây là cơ hội cuối cùng. Liệu tôi có thể chạy nhanh hơn bốn con ngựa kia không?

Kaden đưa con ngựa của mình đến gần. “Đưa tay cho tôi,” anh ta nói.

Tôi nhìn anh ta do dự rồi nhìn những người khác. “Tôi có châu báu,” tôi nói. “Và nhiều tiền hơn bất kỳ số tiền nào các anh có thể tiêu trong đời. Để tôi đi và –”

Tất cả đều bắt đầu cười. Malich nói, “Tiền của hai vương quốc đều không đáng so với những gì Komizar làm với những kẻ phản bội.”

“Vàng chẳng có nghĩa lý gì đối với bọn này,” Kaden nói. “Giờ thì đưa tay cho tôi.”

Tôi đưa tay ra, và anh ta quấn một đoạn dây dài quanh chúng, rồi giật mạnh hai đầu cho chắc chắn. Tôi nhăn nhó. Finch quan sát và bật ra một tiếng tán thành.

“Giờ hãy ngả về phía tôi.”

Tim tôi đập dữ dội đến mức không thở được. “Kaden –”

“Lia, ngả người về phía trước.”

Tôi nhìn vào đôi tay bị trói của mình. Liệu tôi có thể cưỡi một con ngựa khi bị trói thế này không? Chân tôi run lên, sẵn sàng đá vào sườn ngựa và chạy đến những cái cây ở đằng xa.

“Đừng nghĩ đến chuyện đấy.” Kaden nói. Đôi mắt anh ta sắc lạnh đầy sát khí, không bao giờ rời mắt khỏi tôi, nhưng bằng cách nào đó, anh ta biết chân tôi đang căng lên trên đôi kiềng của mình.

Tôi ngả người về phía anh ta như chỉ dẫn. Anh ta lấy ra một chiếc mũ trùm đầu màu đen. “Không!” Tôi ngả người lại nhưng cảm thấy một bàn tay sau lưng đang thô bạo đẩy tôi về phía trước. Chiếc mũ trùm lên, và thế giới trở nên đen kịt.

“Chỉ vài dặm thôi,” Kaden nói. “Có những con đường mòn phía trước và tốt hơn là cô không nên thấy.”

“Ngươi mong đợi ta cưỡi ngựa như thế này ư?” Tôi nghe thấy sự hoảng sợ trong giọng nói của mình.

Tôi cảm thấy bàn tay của Kaden đang chạm vào cả hai tay bị trói của tôi. “Thở đều đi, Lia. Tôi sẽ dẫn ngựa của cô. Đừng cố sang trái hoặc sang phải.” Anh ta ngưng lại một lúc rồi rụt tay lại và nói thêm, “Đường rất hẹp. Một bước đi sai, cả người và ngựa đều chết. Hãy làm đúng như tôi nói.”

Hơi thở của tôi nóng hổi bên dưới chiếc mũ trùm đầu. Tôi nghĩ rằng mình sẽ chết ngạt trước khi tới nơi. Trên đường đi, tôi không di chuyển sang trái hay sang phải và từng giây phút khiến tôi như nín thở. Tôi sẽ không chết theo cách này. Tôi nghe thấy tiếng đá rơi xuống vách, tiếng vọng của chúng kéo dài lê thê. Dường như vực thẳm mà chúng tôi đang đi cạnh không có đáy. Với mỗi bước đi, tôi thề nếu đến được cuối con đường mòn, ngay khi được cởi trói và cởi vải trùm đầu, tôi sẽ không bao giờ lãng phí cơ hội nữa - nếu có chết, tôi cũng phải nhìn thẳng vào Kaden khi tôi đâm một con dao vào giữa hai cái xương sườn Venda dối trá của anh ta.