← Quay lại trang sách

Chương 44

“Bổn cũ soạn lại rồi, có vẻ như chú chim nhỏ của Người lại bay tới phương trời khác rồi.”

“Không.” Tôi nhìn chằm chằm vào con đường, mồ hôi chảy ướt đẫm lưng.

“Cô ấy đã hứa là chắc chắn sẽ đến.”

“Cô ấy cũng từng hứa và rồi lại thất hứa đấy thôi.”

Tôi lườm Sven. “Im miệng! Im-miệng!” Chúng tôi đã đợi hơn một giờ. Mặt trời đã lên quá đỉnh.

Kế hoạch của chúng tôi đã được chắp vá một cách vội vàng, nhưng đảm bảo rằng tôi đến đó trước giữa buổi sáng để kịp gặp cô ấy. Cô ấy không thể vượt qua tôi trên đường lớn được - trừ khi cô ấy rời đi sớm hơn dự định. Hoặc có lẽ là chưa rời Terravin? Có lẽ điều gì đó làm cô ấy trì hoãn chăng? Đường cái tấp nập lữ khách, thậm chí cả những toán lính. Rất an toàn cho việc đi lại. Không kẻ cướp nào dám làm ăn ở đó. Mỗi khi có lữ khách đi qua đồi, tôi lại nhấp nhổm trên yên ngựa, nhưng không lần nào là Lia.

“Im miệng ư? Người chỉ làm được có nhiêu vậy thôi sao?”

Tôi quay lại nhìn Sven đang ngồi tự mãn và thong thả trên yên ngựa. “Điều tôi muốn làm là xáo trộn hàm răng của anh, nhưng tôi không đánh người già và kẻ ốm yếu.”

Sven hắng giọng. “Thế thì lại hơi quá rồi. Kể cả so với Người. Người thực sự quan tâm đến cô gái này đấy.”

Tôi nhìn ra chỗ khác, mắt ghim chặt vào điểm mà đường cái biến mất trên ngọn đồi.

Tôi quay lại nhìn anh ấy. “Những người khác đâu?” Tôi yêu cầu. “Tại sao họ vẫn chưa ở đây?” Tôi biết bản thân mình đang khó ở, nhưng chờ đợi làm tôi bực dọc.

“Ngựa của họ không có cánh, thưa hoàng tử. Họ sẽ gặp chúng ta ở đoạn trên của đường cái, nếu chúng ta đến đấy. Mật báo chỉ truyền đi với tốc độ nhất định thôi, kể cả là tin khẩn cấp.”

Tôi nghĩ mình có thời gian. Để báo tin, thuyết phục cô ấy. Có nhiều thời gian hơn để đội hộ tống đến. Tôi muốn đưa cô ấy đến Dalbreck, nơi cô ấy được an toàn khỏi những kẻ săn tiền thưởng và người cha khát máu của mình. Tôi biết không dễ gì thuyết phục cô ấy rời khỏi Terravin. Không thể thì đúng hơn. Tôi cũng không nỡ rời đi. Nhưng rồi đêm qua tất cả kế hoạch đều tan thành mây khói. Cô ấy kiên quyết trở lại Civica - nơi cô ấy không nên đến nhất. Tôi định cố thuyết phục cô ấy trên đường đi, nhưng nếu không thể, tôi muốn có một đoàn tùy tùng đủ lớn để bảo vệ cô ấy khi chúng tôi đi qua cổng của Civica.

Tất nhiên, tôi sẽ cần được bảo vệ khỏi cô ấy khi tôi tiết lộ danh tính của mình. Tôi sợ phải nói sự thật với cô ấy. Tôi đã thao túng, nói dối, lừa lọc cô ấy. Tất cả những điều cô ấy coi là không thể tha thứ. Nếu cô ấy quay lại để hoàn thành liên minh, tôi biết đó không phải là để kết hôn với tôi - mà cô ấy sẽ rời đi để kết hôn với một người đàn ông mà cô ấy không bao giờ để trong mắt. Tôi vẫn là người đàn ông đó. Gạo giờ đã nấu thành cơm. Tôi đã để cha sắp xếp hôn nhân cho mình. Cha. Sự khinh bỉ cay đắng trong giọng nói của cô ấy vẫn còn nguyên trong tâm trí tôi. Nó làm lòng tôi chua xót.

“Tôi đã làm hỏng chuyện này rồi, Sven.”

Anh ấy lắc đầu. “Không. Không phải Người đâu. Là do hai vương quốc. Tình yêu vốn là một mớ hỗn độn chỉ dành cho những trái tim non trẻ. Không có quy tắc cơ bản để tuân theo. Đó là lý do tại sao tôi thích làm lính hơn. Ít ra tôi có thể hiểu nó.”

Nhưng có vài quy tắc. Ít nhất theo Lia là vậy, và tôi đã phá vỡ điều quan trọng nhất bằng sự lừa dối của mình.

Nếu một người không thể tin tưởng được trong tình yêu, thì sao có thể tin tưởng anh ta trong bất cứ điều gì. Một số điều không thể được tha thứ.

Tôi có thể phản bác rằng cô ấy cũng đang lừa dối, nhưng tôi biết điều đó không giống nhau. Giờ cô ấy là một hầu gái ở quán rượu. Đúng với nguyện vọng của cô ấy. Cô ấy đang cố gắng xây dựng một cuộc sống mới. Tôi chỉ sử dụng danh tính giả của mình trong một khoảng thời gian để có được những gì tôi cần. Trước khi đến đây, tôi không hề biết rằng thứ tôi cần lại chính là Lia.

Một người cưỡi ngựa khác đi qua đồi. Lại không phải là cô ấy. “Có lẽ đã đến lúc rời đi rồi?” Sven đề nghị. “Cô ấy chắc đã đi được nửa đường đến Civica rồi, và có vẻ cô ấy thừa khả năng tự chăm sóc bản thân.”

Tôi lắc đầu. Có gì đó không đúng. Cô ấy sẽ đến đây. Tôi kéo ngựa của tôi sang bên trái. “Tôi sẽ đến Terravin để tìm cô ấy. Nếu tôi không trở lại trước khi đêm xuống, hãy đến tìm tôi với những người khác.” Tôi đánh gót và lên đường.