← Quay lại trang sách

Chương 45

Cảnh vật cằn cỗi và nóng nực. Chúng đã che mắt tôi qua hai đoạn nữa của cuộc hành trình. Mỗi lần chúng kéo chiếc mũ ra khỏi đầu tôi, một thế giới mới dường như trải ra trước mắt. Thứ mà chúng tôi đang phải đối mặt bây giờ thật khô khan và bất dung. Vì cái nóng gay gắt, chúng lần đầu tiên chậm lại và trò chuyện với nhau, mặc dù chúng chỉ nói bằng ngôn ngữ mẹ đẻ.

Giờ đã quá thời gian hẹn gặp Rafe rất nhiều rồi. Có rất nhiều điều tôi muốn nói với anh ấy. Những điều tôi cần nói, những điều mà có lẽ anh ấy sẽ không bao giờ biết. Có lẽ anh ấy đang trên đường về nhà rồi, nghĩ rằng tôi đã thất hứa.

Tôi nhìn những ngọn núi thấp mờ mờ phía xa, rồi quay đầu nhìn lại, nhưng chỉ thấy những ngọn khác tương tị. Pauline đã gần về đến Terravin chưa?

Kaden thấy tôi đang đánh giá bức tranh toàn cảnh khắc nghiệt. “Cô im lặng thế,” anh ta nói.

“Thật vậy sao? Xin thứ lỗi. Chúng ta nói về điều gì bây giờ? Thời tiết à?”

Anh ta không nói gì. Tôi không mong anh ta trả lời, nhưng tôi nhìn đăm đăm vào anh ta hồi lâu. Tôi biết anh ta cảm nhận được ánh mắt sôi sục của tôi, mặc dù vẫn nhìn thẳng về phía trước.

“Cô có cần chút nước không?” Anh ta hỏi mà không nhìn tôi.

Tôi rất muốn uống, nhưng không phải là từ anh ta. Tôi quay sang Eben, nó đang cưỡi ngựa ở phía bên kia của tôi. “Này nhóc, ta có thể lấy lại bình nước của mình không?” Lần cuối cùng chúng cởi trói tay và mũ trùm đầu ra, tôi đã vung bình nước vào đầu Kaden, nên chúng đã tịch thu nó. Eben nhìn Kaden, chờ anh ta quyết định. Kaden gật đầu.

Tôi uống một ngụm dài, rồi lại một ngụm nữa. Sau khi đánh giá cảnh vật xung quanh, tôi biết mình không nên lãng phí bất kỳ giọt nào lên áo. “Chúng ta còn ở Morrighan không?” Tôi hỏi.

Kaden nửa cười, nửa càu nhàu, “Ngay cả biên giới nước mình cũng không biết sao? Thật là hoàng gia.”

Tôi giật bắn. Đó là thời điểm tồi tệ nhất để chạy trốn, nhưng tôi đá gót vào ngựa của mình, và chúng tôi lướt trên bãi cát cứng. Vó ngựa phi nước đại rất nhanh và đều đặn, nghe như cả trăm chiếc trống dồn cùng một nhịp.

Tôi không thể trốn thoát - không có nơi nào để đi trong cái lưu vực rộng lớn trống rỗng này cả. Nếu tôi giữ tốc độ này lâu, sức nóng hầm hập sẽ giết chết con ngựa của tôi. Tôi kéo dây cương và để con ngựa chủ động lấy lại hơi thở và nhịp chạy. Tôi vuốt bờm và đổ một ít nước quý báu lên rọ mõm để giúp nó làm mát.

Tôi nhìn lại, ngỡ rằng chúng sẽ ngay sau lưng, nhưng chúng chỉ thong thả và tự mãn tiến về phía trước. Chúng sẽ không hy sinh ngựa của mình khi biết tôi kiểu gì cũng bị mắc kẹt trong vùng đất không người này.

Tạm thời là vậy.

Điều đó như lời cầu khẩn không lời của tôi.

Khi chúng bắt kịp, Kaden và tôi chằm chằm nhìn nhau nhưng không nói lời nào.

Chuyến đi dài vô tận. Mặt trời khuất sau lưng chúng tôi. Nửa người sau của tôi nhức mỏi. Cổ tôi đau nhói. Quần áo rách nát. Má tôi bỏng rát. Tôi đoán chúng tôi đã đi một trăm dặm.

Mây mù cuối cùng cũng nhường chỗ cho màu cam rực rỡ khi mặt trời lặn, làm sáng rực cả bầu trời. Ngay phía trước là một tảng đá khổng lồ nhô lên, như một trang viên được thả thẳng từ bầu trời xuống giữa vùng đất hoang vu này. Có một loạt lời nói khác, Griz chỉ trỏ và gầm gừ khá nhiều. Hắn là người duy nhất không nói tiếng Morrighan. Malich và Finch đều có giọng địa phương, và Eben nói chuyện trôi chảy như Kaden.

Những con ngựa dường như cảm nhận được rằng đây là nơi cắm trại đêm nay và bắt đầu rảo bước. Khi chúng tôi đến gần hơn, tôi nhìn thấy hai hồ nước nhỏ ở chân một tảng đá. Đây không phải là một điểm dừng ngẫu nhiên. Chúng biết rõ đường đi nước bước của mình như lũ diều hâu ngoài sa mạc.

“Đây,” Kaden nói ngắn gọn khi anh ta trượt khỏi con ngựa của mình.

Tôi cố gắng không nhăn mặt khi bước xuống. Tôi không muốn trở nên quá hoàng gia. Tôi vươn vai, kiểm tra xem bộ phận nào đau nhất. Tôi quay lại và lườm cả đám. “Ta sẽ đi về phía bên kia những tảng đá này để lo một số công việc cá nhân. Đừng đi theo.”

Eben nâng cằm. “Tôi từng nhìn thấy mông phụ nữ rồi.”

“Ngươi sẽ không nhìn thấy mông của ta đâu. Ở yên đấy.”

Malich bật cười, tiếng cười đầu tiên mà tôi nghe thấy từ bất kỳ ai trong số chúng, và Finch xoa xoa vai, cau có ném chiếc giẻ khô đẫm máu được nhét dưới áo của mình xuống đất.

Chắc chắn tôi đã làm hắn ta điên tiết, nhưng rõ ràng đó là một vết thương không nhiễm trùng, nếu không hắn ta đã ở trong tình trạng tồi tệ hơn nhiều. Tôi ước mình đã nhúng dao vào thuốc độc. Tôi sang phía bên kia, vòng qua Griz, và tìm thấy một nơi riêng tư để đi tiểu.

Tôi từ trong tối bước ra. Nếu chúng muốn giết tôi thì đã làm rồi. Nếu không phải thì ý định của chúng là gì? Tôi ngồi xuống một tảng đá thấp và nhìn xuống chân đồi cách đó khoảng một dặm. Hay ba? Khoảng cách thật khó nắm bắt giữa vùng bình nguyên bằng phẳng mờ sáng này. Sau khi trời tối liệu tôi có thể nhìn rõ đường đi để thoát khỏi đây không? Và rồi làm gì tiếp? Ít nhất tôi cũng cần bình nước và con dao của mình để tồn tại.

“Lia?”

Kaden đi quanh tảng đá, mắt tìm kiếm trong ánh sáng mờ dần cho đến khi nhìn thấy tôi. Tôi nhìn chằm chằm khi anh ta bước lại gần, bản tính hai mặt của anh ta làm tôi đau đớn tột cùng, không phải với cơn giận dữ của buổi sáng hôm nay mà bằng một nỗi đau thấu xương. Tôi đã tin tưởng anh ta.

Với mỗi bước chân của anh ta, những suy nghĩ của tôi về anh ta mở ra một cái gì đó mới mẻ, giống như một tấm thảm bị lật mặt sau lên, để lộ một mớ nút thắt lộn xộn và xấu xí. Chỉ một vài tuần trước, tôi đã chăm sóc vai cho anh ta. Chỉ vài đêm trước, Pauline nói rằng anh ta có đôi mắt nhân hậu. Chỉ hai đêm trước, tôi đã khiêu vũ với anh ta, và mới hôm qua, tôi đã hôn má anh ta trên đồng cỏ. Anh là một người tốt, Kaden. Kiên định và hết mình với nhiệm vụ.

Lúc đó tôi không biết điều đó có ý nghĩa như thế nào đối với Kaden. Tôi nhìn đi chỗ khác. Làm thế nào mà anh ta có thể lừa tôi trắng trợn như vậy? Cát khô lạo xạo dưới ủng của anh ta. Những bước đi của anh ta thật chậm và cẩn trọng. Anh ta dừng lại cách đó vài bước chân.

Cơn đau chạy lên tận cổ họng tôi.

“Ít ra hãy trả lời,” tôi thì thầm. “Ngươi có phải là sát thủ mà Venda cử đến để giết ta không?”

“Đúng.”

“Vậy tại sao ta còn sống?”

“Lia –”

“Nói thật đi, Kaden. Làm ơn đi. Ta đã giữ lời, đi cùng ngươi mà không bỏ trốn. Ngươi nợ ta điều này.” Tôi sợ rằng cái gì đó tồi tệ hơn cái chết vẫn còn đang chờ tôi.

Anh ta bước thêm một bước, đứng ngay trước mặt tôi. Gương mặt anh ta trông hiền lành và quen thuộc hơn. Có phải vì đồng bọn của anh ta không ở đây?

“Tôi quyết định rằng cô còn sống sẽ có ích cho Venda hơn,” anh ta nói.

Anh ta quyết định. Như một vị thần xa vời. Hôm nay Lia sẽ sống.

“Vậy thì ngươi đã mắc một lỗi chiến lược rồi,” tôi nói. “Ta không nắm giữ bí mật quốc gia nào. Không biết gì về chiến lược quân sự. Và không có giá trị để đổi lấy tiền chuộc.”

“Cô vẫn có giá trị khác. Tôi đã nói với những người khác rằng cô có năng lực đặc biệt.”

“Gì cơ?” Tôi lắc đầu. “Vậy ngươi đã nói dối –”

Anh ta nắm lấy cổ tay tôi và kéo tôi đứng dậy, giữ tôi cách mặt anh ta vài phân. “Đó là cách duy nhất tôi có thể cứu cô,” anh ta gầm gử, giữ giọng nhỏ. “Cô hiểu không? Vì vậy, đừng bao giờ phủ nhận chuyện cô có năng lực đặc biệt. Không phải với họ. Không phải với bất cứ ai. Đó là tất cả những gì giúp cô sống sót.”

Đầu gối tôi mềm nhũn. “Nếu ngươi không muốn giết ta, tại sao không rời khỏi Terravin? Nói với chúng rằng công việc đã hoàn thành, và chúng sẽ chẳng nghi ngờ gì.”

“Để cô có thể trở lại Civica và tạo ra một liên minh với Dalbreck ư? Chỉ vì tôi không muốn giết cô không có nghĩa là bất trung với đồng bào của mình. Đừng bao giờ quên điều đó, Lia. Venda là ưu tiên số một. Trên cả cô.”

Lửa cháy bừng bừng trong huyết quản; đầu gối tôi rắn chắc trở lại, gân, cơ nóng và cứng. Tôi kéo cổ tay mình ra.

Quên ư? Không bao giờ.