Chương 46
Tôi nhìn khắp dọc đường để tìm bất kỳ dấu hiệu nào của cô ấy, vòng qua hai nông trại gần đó đề phòng cô ấy dừng chân lấy nước hoặc nhỡ đâu họ nhìn thấy cô ấy đi ngang qua. Nhưng không ai thấy cả. Khi tôi đi xuống con phố chính của Terravin, tôi chắc chắn rằng cô ấy vẫn ở nhà trọ.
Khi tôi cưỡi ngựa đến nơi, tôi thấy những con lừa, thả rông và hơi chuệnh choạng, đang lang thang bên ngoài quán rượu. Cửa trước đang mở, và tôi nghe thấy tiếng huyên náo bên trong. Tôi cột ngựa lại và chạy lên bậc thềm. Pauline đang ngồi ở bàn, cố gắng lấy hơi thở giữa những tiếng nức nở. Dì Berdi và Gwyneth đứng ở hai bên, cố gắng trấn an cô.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.
Dì Berdi vẫy tay ra hiệu. “Yên nào! Cô ấy vừa về tới. Hãy để cô ấy kể!”
Gwyneth cho cô ấy một ít nước, nhưng Pauline đẩy ra.
Tôi khuỵu gối trước Pauline, nắm lấy tay cô ấy. “Pauline, Lia đâu rồi? Chuyện gì đã xảy ra?”
“Họ bắt cô ấy rồi.”
Tôi lắng nghe từng chi tiết giữa những tiếng khóc. Có năm tên. Một là Kaden. Tôi không có thời gian để tức giận. Tôi không có thời gin để sợ hãi. Tôi chỉ lắng nghe, ghi nhớ từng từ và hỏi cô ấy những chi tiết quan trọng mà cô ấy không đề cập đến. Loại ngựa nào vậy, Pauline? Hai con màu nâu sẫm. Ba con màu đen. Tất cả đều rắn chắc. Không đánh dấu. Tương tự giống ngựa của Kaden. Ngựa chạy đường trường. Nhưng cô ấy không chắc. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Một trong những gã đàn ông khá to con. Rất to con thì đúng hơn. Một trong số đó chỉ là một thằng bé. Chúng nói một ngôn ngữ khác. Có lẽ là Venda. Lia đã gọi chúng là những kẻ man rợ. Khoảng bao lâu rồi? Cô ấy không chắc. Có lẽ là ba tiếng. Chúng đi về hướng đông. Chúng đã chặn cô ở đâu? Chỗ lòng chảo trên đường cái ngay phía bắc của ngôi nhà màu vàng trên trang trại. Có một khoảng trống nhỏ. Chúng đi ra từ phía rừng cây. Còn điều gì tôi cần biết không? Chúng nói nếu ai đi theo, Lia sẽ chết. Cô ấy sẽ không chết. Sẽ không có chuyện đó.
Tôi ra lệnh cho dì Berdi. Khô cá, món gì nhanh gọn là được. Tôi phải đi ngay. Dì ấy vào bếp và quay lại sau vài giây.
Có năm tên. Nhưng tôi không thể đợi Sven và những người khác. Con đường đang râm mát và từng phút đều quý giá.
“Hãy nghe này,” tôi nói với Pauline. “Khi màn đêm buông xuống, một số người đàn ông sẽ đến đây tìm tôi. Hãy chú ý. Nói với họ tất cả những gì cô đã nói với tôi. Nói cho họ biết phải đi đâu.” Tôi quay sang dì Berdi và Gwyneth. “Chuẩn bị sẵn thức ăn cho họ. Sẽ không có thời gian để đi săn đâu.”
“Anh không phải là một nông dân sao?” Gwyneth nói.
“Tôi không quan tâm anh ta là cái quái gì,” dì Berdi nói và dúi vào tay tôi một túi vải. “Đi!”
“Người dẫn đầu là Sven. Anh ấy sẽ đi cùng ít nhất mười người đàn ông,” tôi nói vọng qua vai khi bước ra ngoài. Tôi vẫn có sáu tiếng ban ngày. Tôi đổ đầy bình nước bằng máy bơm và lấy một bao yến mạch cho ngựa. Bọn chúng dẫn trước một đoạn dài. Sẽ mất khá nhiều thời gian để bắt kịp. Nhưng tôi sẽ làm được. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để đưa cô ấy trở lại. Tôi đã tìm thấy cô ấy một lần. Tôi sẽ tìm thấy lần nữa.