Chương 47
Tôi tỉnh dậy và thấy một khuôn mặt cười toe toét cùng một lưỡi dao gí sát cổ.
“Nếu có năng lực đặc biệt, tại sao cô không thấy tôi đến trong mơ?”
Đó là thằng nhóc Eben. Nó có giọng nói của một cô gái, và đôi mắt như một đứa trẻ cơ nhỡ hiếu kỳ. Một đứa trẻ. Nhưng tư duy của một tên trộm dày dạn kinh nghiệm. Nó định cướp đi mạng sống của tôi. Nếu năng lực thiên bẩm là tất cả những gì giúp tôi sống sót, thì dường như Eben không hiểu được vấn đề.
“Ta thấy từ trước rồi,” tôi nói.
“Vậy tại sao không thức dậy để chống đỡ?”
“Bởi vì ta cũng đã thấy –”
Nó đột nhiên nhảy bắn lên không trung, đáp đất cách đó vài bước chân.
Tôi ngồi dậy, nhìn Griz, người đang trừng mắt với Eben. Dù không thích tôi, Griz vẫn tỏ ra không đồng tình với những quyết định nông nổi. Kaden không biết từ lúc nào đã tóm cổ Eben và xách lên.
“Em không có ý định làm hại cô ta.” Eben phàn nàn, xoa cái cằm thâm tím của mình. “Em đùa chút thôi mà.”
“Đùa như thế lần nữa, mày sẽ bị bỏ lại mà không có ngựa,” Kaden quát lớn và hất thằng nhóc xuống đất. “Hãy nhớ, cô ta là phần thưởng của Komizar, không phải của mày.” Anh ta bước đến và tháo xích chân của tôi khỏi yên ngựa. Anh ta bảo là để đề phòng tôi chạy trốn trong đêm.
“Bây giờ ta thành phần thưởng rồi sao?” Tôi hỏi.
“Phần thưởng của chiến tranh,” anh ta thản nhiên nói.
“Ta không biết rằng giờ đang có chiến tranh đấy.”
“Lúc nào mà chả có chiến tranh.”
Tôi đứng dậy, xoa cổ - cái bộ phận dạo gần đây bị tổn thương khá nhiều. “Như đã nói, Eben. Lý do ta thấy không cần phải thức dậy vì ta cũng đã thấy bộ xương khô của ngươi bị chim ó giằng xé và ta cưỡi ngựa đi. Ta đoán mọi chuyện vẫn có thể diễn ra theo cách đó, nhỉ?”
Đôi mắt của nó trố ra, suy ngẫm về tính thực hư từ lời tiên tri của tôi, và rồi nó cau có, một vẻ mặt cau có chứa đựng quá nhiều cơn thịnh nộ so với tâm hồn ngây thơ ấy.
Một ngày lại trôi qua, nóng nực, khô khốc, mệt mỏi và đơn điệu. Đi qua chân đồi là một loạt những chảo lửa hừng hực. Con đường dẫn đễn địa ngục này không cho tôi cơ hội trốn thoát. Ngay cả những ngọn đồi cũng cằn cỗi trơ trọi. Không có nổi một chỗ để trốn. Tôi hơi thắc mắc là tại sao chúng tôi không gặp ai trên đường. Mà làm gì có ai ở nơi hoang vu này chứ?
Đến ngày thứ ba, tôi hôi y như Griz, nhưng cũng chẳng có ai để mà đánh giá. Ai ai cũng bốc mùi. Khuôn mặt của chúng đầy bụi bẩn, nên tôi đoán mặt mình cũng chả khác gì, tất cả đều trở thành những con vật loang lổ bẩn thỉu. Tôi thấy có sạn trong miệng, cả trong tai, sạn ở khắp mọi nơi, những mảnh địa ngục khô khốc nương theo gió bay tới, tay tôi phồng rộp trên dây cương.
Tôi cẩn thận lắng nghe những tiếng lảm nhảm càu nhàu trên đường để cố hiểu xem chúng nói gì. Một số từ rất dễ. Con ngựa. Nước. Câm miệng. Đứa con gái. Giết. Nhưng tôi không để lộ rằng mình đang lắng nghe. Vào chiều tối, kín đáo nhất có thể, tôi dò tìm cuốn sách những cụm từ của người Venda trong túi để tìm thêm thông tin, nhưng cuốn sách này rất cơ bản và ngắn gọn. Ăn. Ngồi đi. Tạm dừng. Đừng di chuyển.
Finch thường dành thời gian huýt sáo hoặc hát các ca khúc. Một trong số chúng khiến tôi chú ý - tôi nhận ra giai điệu. Đó là một bài hát ngớ ngẩn từ thời thơ ấu của tôi, và nó đã trở thành một chìa khóa khác cho việc giải mã tiếng Venda khi tôi so sánh những từ Venda của hắn với những từ tôi biết từ tiếng Morrighan.
Kẻ dại và gia tài,
Đồng xu chất cao vời,
Thu thập và tích trữ,
Nó vươn tới bầu trời.
Một đồng một cắc,
Cũng chả dám tiêu,
Tiền ngày một nhiều,
Người ngày một yếu.
Không dám mua nước,
Không dám mua bánh,
Một ngày nắng đẹp,
Nhắm mắt xuôi tay.
Giá như những kẻ ngu ngốc này tham tiền hơn chút, thì giờ tôi đã thoát khỏi cơn nóng thiêu đốt này rồi. Komizar - kẻ truyền bá tư tưởng trung thành trên cả vật chất này là ai? Và hắn đã làm gì với những kẻ phản bội? Nó có thể tồi tệ hơn việc chịu đựng hỏa ngục này không? Tôi lau trán nhưng chỉ thấy bê bết sạn.
Khi cả Finch cũng im lặng, tôi giết thời gian bằng việc nghĩ về mẹ tôi và cuộc hành trình dài của bà từ vương quốc yếu thế hơn - Gastineux. Tôi chưa bao giờ đến đó. Đó là vùng cực bắc, nơi mùa đông kéo dài chín tháng, nơi những con sói trắng thống trị các khu rừng, và mùa hè chỉ le lói một màu xanh ngắn ngủi, ngọt ngào đến mức mùi hương của nó kéo dài suốt mùa đông. Ít nhất đó là những gì dì Bernette kể. Những mô tả của mẹ ngắn gọn hơn nhiều, nhưng tôi thấy vẻ mặt của bà khi dì Bernette mô tả về quê hương của họ, những nếp nhăn hằn trên đôi mắt bà vừa vui vừa buồn.
Tuyết. Tôi tự hỏi nó có cảm giác như thế nào. Dì Bernette nói nó có thể vừa mềm vừa cứng, vừa lạnh vừa nóng. Nó đau nhói khi theo gió lao qua không khí, nhưng lại là một chiếc lông vũ mát lạnh, dịu dàng khi đáp xuống theo những vòng tròn lười biếng từ trên trời. Tôi không thể tưởng tượng nó lại có nhiều yếu tố trái ngược đến vậy, và tôi tự hỏi liệu dì ấy có đăng ký bản quyền cho câu chuyện của mình như cha luôn tuyên bố hay không. Tôi không thể ngừng nghĩ về nó.
Tuyết.
Có lẽ đó là nụ cười và nỗi buồn tôi nhìn thấy trong mắt mẹ, chỉ muốn cảm nhận điều đó thêm một lần nữa. Chạm vào nó. Nếm thử nó. Như cách tôi muốn nếm thử Terravin một lần nữa. Bà đã rời khỏi quê hương của mình, đi xa hàng trăm dặm khi chỉ trạc tuổi của tôi. Nhưng tôi chắc chắn cuộc hành trình của bà không giống như chuyến đi của tôi bây giờ. Tôi nhìn ra khung cảnh không màu héo úa. Không, chắc chắn là không giống thế này.
Tôi mở nắp bình nước và làm một ngụm.
Tôi không chắc làm thế nào có thể quay lại bất cứ nơi nào văn minh bây giờ, nhưng tôi thà chết trong vùng đất hoang này còn hơn là sống giữa đám súc vật Venda - lũ súc vật. Vào ban đêm khi chúng tôi dựng trại, ngoại trừ Kaden, bọn chúng thậm chí không buồn ra sau mấy tảng đá để giải khuây. Chúng cười khi tôi quay đi hướng khác. Đêm qua, chúng nướng một con rắn mà Malich giết bằng rìu, sau đó nhai nhóp nhép và ợ hơi sau mỗi miếng như lợn ăn trong máng. Kaden xé một miếng và đưa nó cho tôi, nhưng tôi từ chối. Không phải do máu tong tỏng rỏ từ tay chúng hay con rắn nấu dở giết chết sự thèm ăn của tôi - mà là những âm thanh thô tục của chúng. Tuy nhiên, chỉ nhìn qua là thấy Kaden rất khác biệt. Tuy cùng một nhóm với chúng nhưng lại không giống chúng. Anh ta vẫn đang che đậy sự thật gì đó.
Khi cuộc trò chuyện lắng xuống, tất cả những gì tôi nghe thấy hàng dặm là tiếng lặp đi lặp lại đến phát điên của móng ngựa trên cát và thỉnh thoảng tiếng cử động của Finch - hắn cưỡi ngựa bên tôi thay cho Eben.
“Ngươi đưa ta tới tận Venda ư?” Tôi nói với Kaden.
“Đưa nửa đường thì chả có ý nghĩa gì.”
“Nó ở phía bên kia của lục địa.”
“À, hóa ra công chúa hoàng gia cũng biết địa lý đấy chứ?
Ném bình nước vào đầu anh ta lần nữa chỉ tốn năng lượng. “Ta biết rất nhiều điều, Kaden, bao gồm cả việc các đoàn xe buôn bán đi qua Cam Lanteux.”
“Các đoàn lữ hành Previzi? Cơ hội của cô là bằng không. Không ai tới gần hàng hóa của họ một trăm bước mà còn sống cả.”
“Có những cuộc tuần tra toàn vương quốc.”
“Không phải hướng ta đang đi.” Anh ta nhanh chóng dập tắt mọi tia hy vọng.
“Bao lâu nữa thì đến Venda?”
“Năm mươi ngày, hơn tháng. Nhưng với cô đi cùng, gấp đôi.”
Bình nước bay thẳng vào đầu anh ta. Anh ta ôm đầu, và tôi chuẩn bị vung lần tiếp theo. Anh ta lao tới, kéo tôi khỏi con ngựa của mình. Chúng tôi ngã phịch xuống đất, và tôi lập tức tung một cú đấm vô hàm anh ta. Tôi lăn đi, bò dậy, nhưng anh ta quật ngã tôi từ phía sau, đè úp mặt tôi xuống cát.
Tôi nghe thấy những kẻ khác cười cợt và hò reo, rất hào hứng với cuộc ẩu đả của chúng tôi.
“Cô làm trò gì thế.” Kaden rít vào tai tôi. Toàn bộ sức nặng của anh ta đè lên tôi. Tôi nhắm nghiền mắt lại, cố nuốt, cổ thở. Làm trò gì thế? Câu hỏi đó có thực sự cần câu trả lời hay không?
Cát nóng rát đốt cháy gò má tôi. Tôi giả vờ đó là cái lạnh buốt của tuyết. Tôi cảm nhận được sự ẩm ướt của nó trên hàng mi của mình, cái chạm nhẹ như lông của nó lướt qua mũi tôi. Làm trò gì ư? Chả làm gì cả.
✽ ✽ ✽
Cuối cùng gió đã dịu. Tôi lắng nghe tiếng lách tách của lửa trại. Tối nay chúng tôi dừng chân dưới một dãy đồi khác. Tôi leo lên một vách núi ngắm nhìn mặt trời khuất dần, bầu trời vẫn quang đãng và nóng nực, không một giọt ẩm nào để tạo màu sắc hay chiều sâu. Kaden và tôi chưa nói với nhau thêm câu nào. Phần còn lại của chuyến đi được tô điểm bởi những tràng cười khi chúng ném bình nước của tôi qua lại với vẻ chế giễu, cho đến khi Kaden hét lên yêu cầu chúng dừng lại. Quãng đường còn lại tôi chỉ nhìn thẳng về phía trước, không quay trái quay phải gì hết. Không nghĩ đến tuyết hay nhà. Chỉ hận bản thân vì đã để chúng thấy đôi má ướt nhèm của mình. Ngay cả cha tôi còn chưa bao giờ thấy tôi khóc.
“Ăn,” Kaden gọi tôi. Lại rắn.
Tôi phớt lờ anh ta. Chúng biết tôi ở đâu và biết tôi sẽ không chạy. Không phải ở đây. Và tôi không muốn ăn con rắn có lẽ cũng đầy cát của chúng.
Thay vào đó, tôi nhìn bầu trời chuyển mình, từ trắng sang đen, dày đặc những ngôi sao, gần đến mức tôi nghĩ có lẽ mình có thể chạm tới chúng. Có lẽ tôi có thể hiểu. Mọi chuyện sai ở đâu?
Tất cả những gì tôi muốn là hoàn tác mọi thứ, làm tròn nghĩa vụ của bản thân để đảm bảo rằng không có chuyện gì xảy ra với Walther, không có những người vô tội như Greta và đứa bé phải chết. Tôi đã từ bỏ tất cả những gì tôi yêu mến để biến điều đó thành hiện thực - Terravin, dì Berdi, Pauline, Rafe. Nhưng giờ thì tôi ở đây, giữa nơi hoang vu, không thể giúp bản thân mình chứ nói gì đến giúp ai. Tôi bị đè xuống đất, mặt vùi trong cát. Cười nhạo. Giễu cợt. Bị phản bội bởi một người tôi từng tin tưởng. Hơn cả đáng tin tưởng. Tôi quan tâm anh ta.
Tôi dụi má, cố kìm nén nước mắt.
Tôi nhìn lên những vì sao lấp lánh, sống động đang quan sát tôi. Tôi sẽ thoát khỏi cảnh này bằng cách nào đó. Chắc chắn là như vậy. Tôi đã tự hứa với lòng mình không mất công chống lại những lời nói thô tục nữa. Tôi phải tiết kiệm năng lượng cho những mục tiêu quan trọng hơn. Tôi phải học trò chơi của chúng và phải giỏi hơn chúng. Sẽ hơi mất thời gian, nhưng tôi có năm mươi ngày để tìm hiểu trò chơi này, bởi vì tôi chắc chắn rằng nếu bước chân đến Venda, tôi sẽ không bao giờ thấy nhà nữa.
“Tôi mang cho cô chút đồ ăn.”
Tôi quay lại và thấy Kaden đang xiên một khúc thịt trên mũi dao.
Tôi nhìn lên những vì sao. “Ta không đói.”
“Cô phải ăn gì đó đi chứ. Cả ngày nay đã không ăn gì rồi.”
“Ngươi quên à? Trưa nay ta được ăn cả mồm cát. Nhiêu đó đủ rồi.”
Tôi nghe thấy anh ta thở ra một hơi mệt mỏi. Anh ta đến và ngồi cạnh tôi, đặt thịt và con dao lên tảng đá, rồi cũng nhìn lên những vì sao. “Tôi không giỏi chuyện này, Lia. Tôi sống hai cuộc đời riêng biệt, và thường thì chúng không bao giờ giao nhau.”
“Đừng tự lừa mình, Kaden. Dù chỉ một cuộc đời ngươi cũng không có. Thân là một sát thủ. Ngươi ăn bám trên sự khốn khổ của người khác và cướp đi những sinh mạng không thuộc về mình.”
Anh ta nghiêng người về phía trước, nhìn xuống chân mình. Ngay cả trong ánh sao, tôi cũng có thể nhìn thấy quai hàm của anh ta nghiến chặt, hai má giật lên từng hồi.
“Tôi là một người lính, Lia. Chỉ vậy thôi.”
“Vậy người ở Terravin là ai? Ai đã chất hàng hóa vào xe ngựa cho dì Berdi? Ai đã được ta chăm sóc vai? Ai kéo ta lại khi khiêu vũ? Khi ta hôn má trên đồng cỏ? Lúc đó là ai?”
Anh ta quay lại nhìn thẳng vào tôi, môi hé mở. Đôi mắt đen nheo lại. “Trước giờ tôi chỉ là một người lính. Trước giờ chỉ có vậy thôi.”
Khi không thể nhìn thẳng vào mắt tôi nữa, anh ta đứng dậy. “Làm ơn ăn đi,” anh ta nói khẽ. “Cô sẽ cần nhiều sức đấy. Anh ta cúi xuống rút dao ra, để lại miếng thịt rắn trên tảng đá rồi bỏ đi.
Tôi nhìn xuống miếng thịt. Tôi ghét rằng anh ta đã đúng. Tôi thực sự cần sức. Tôi sẽ ăn thịt rắn, ngay cả khi mắc nghẹn với từng miếng.
.
Bà ấy đi đâu rồi, Ama?
Bà ấy đi mất rồi, cháu à.
Bị bắt đi, như những người khác.
Nhưng đi đâu?
Tôi nâng cằm đứa bé lên. Mắt nó hõm sâu vì đói.
Đi nào, chúng ta hãy cùng kiếm đồ ăn.
Nhưng khi đứa trẻ lớn hơn, nó không dễ gì buông xuôi những câu hỏi.
Bà ấy biết tìm đồ ăn ở đâu. Chúng ta cần bà ấy.
Và đó là lý do tại sao chị ấy đi mất. Tại sao chúng bắt chị ấy đi.
Cháu cũng có năng lực trong mình, cháu à. Hãy lắng nghe. Hãy quan sát.
Chúng ta sẽ tìm đồ ăn, một ít cỏ, một ít hạt.
Bà ấy sẽ quay lại chứ?
Chị ấy ở phía bên kia bức tường. Đối với chúng ta, giờ chị ấy đã chết rồi.
Không, bà ấy sẽ không quay lại.
Người chị Venda của ta đã là người của chúng.
– Di chúc cuối cùng của Gaudrel