Chương 48
“Họ gọi nó là thành phố của ma thuật hắc ám.”
Chúng tôi nhìn chằm chằm vào đống đổ nát nhô lên khỏi cát như những chiếc răng nanh sắc nhọn bị gãy.
Ít nhất bây giờ tôi biết chúng tôi không còn ở Morrighan nữa.
“Ta biết nó là gì,” tôi nói với Kaden. “Người hoàng gia cũng nghe chuyện.” Ngay khi nhìn thấy tòa thành đổ nát, tôi biết đây là đâu. Tôi đã nghe về nơi này nhiều lần. Nó nằm ngay bên ngoài biên giới của Morrighan.
Tôi nhận thấy những người khác đã im lặng. Griz nhìn chằm chằm về phía trước dưới đôi lông mày dày đầy cau có.
“Có chuyện gì với chúng vậy?” Tôi hỏi.
“Tòa thành. Ma thuật. Nó khiến họ phải cảnh giác.” Kaden nói.
Một cái nhún vai theo sau câu trả lời của anh ta, và tôi biết anh ta không hề dè dặt như vậy.
Finch thì thầm, “Kiếm gươm của chúng ta không hề gì với linh hồn đâu.”
“Nhưng trong thành có nước,” Malich nói, “và chúng ta cần nước.”
Tôi đã nghe nhiều câu chuyện đầy màu sắc về tòa thành huyền bí tối tăm này. Người ta nói rằng nó được xây dựng ở một nơi xa xôi hẻo lánh, nơi chứa đựng những bí mật, nơi Người xưa có thể làm phép và mang đến những thú vui không thể kể xiết với một mức giá. Những con phố được làm bằng vàng, những đài phun nước chảy đầy mật hoa, và là nơi cư trú của mọi loại pháp thuật. Người ta tin rằng các linh hồn vẫn ích kỷ canh giữ khu tàn tích, và đó là lý do tại sao rất nhiều khu tàn tích còn đứng vững.
Chúng tôi tiếp tục tiến về phía trước với tốc độ dè chừng. Khi chúng tôi đến gần hơn, tôi thấy cát đã làm trôi đi phần lớn màu sắc nơi đây, nhưng một vài mảng rải rác vẫn bám trụ. Một chút màu đỏ ở đây, một chút ánh vàng ở kia, một mảnh văn tự cổ của họ được khắc trên tường. Tòa thành chẳng còn chút vẹn nguyên. Mọi tòa tháp ma thuật từng vươn tới trời cao đều đã sụp đổ ít nhiều, nhưng tàn tích này gợi lên tinh thần của một tòa thành hơn bất kỳ tàn tích nào mà tôi từng thấy. Người ta có thể tưởng tượng Người xưa đang lang thang nơi đây.
Eben căng mắt nhìn về phía trước. “Chúng ta phải hạ giọng xuống khi đi qua để không động tới tới linh hồn và ma thuật hắc ám.”
Động tới linh hồn? Tôi nhìn lướt qua khuôn mặt của những kẻ hung dữ bắt giam mình, tất cả đều đang rướn người về phía trước trên yên ngựa. Tôi nở một nụ cười trong lòng, hy vọng, một chút sức mạnh trở lại với tôi. Không có vũ khí, tôi phải dùng bất cứ thứ gì có thể để sống sớt, và sớm muộn gì tôi cũng phải thuyết phục chúng rằng tôi thực sự có năng lực.
Tôi kéo dây cương, dừng con ngựa của mình bằng một cú giật mạnh. “Chờ đã!” Tôi nói và nhắm mắt lại, cằm nâng lên không trung. Tôi nghe thấy những người khác dừng lại, hơi thở gấp gáp của chúng, im lặng, chờ đợi.
“Cô đang làm gì đấy?” Kaden sốt ruột hỏi.
Tôi mở mắt. “Đó là năng lực của ta, Kaden. Ta không thể kiểm soát nó.”
Môi anh ta mím chặt, và mắt anh ta nheo lại. Mắt tôi cũng nheo lại nhìn anh ta.
“Cô thấy gì?” Finch hỏi.
Tôi lắc đầu và nặn ra nét lo lắng trên khuôn mặt.
“Nó không rõ ràng. Nhưng có hiểm nguy. Ta thấy hiểm nguy ở phía trước.”
“Hiểm nguy như thế nào?” Malich hỏi.
Tôi thở dài. “Ta không biết. Kaden làm gián đoạn năng lực của ta.”
Những người khác trừng mắt nhìn Kaden. “Idaro!” Griz càu nhàu. Hắn ta hiểu rõ tiếng Morrighan, ngay cả khi hắn không nói được ngôn ngữ này.
Kaden kéo dây cương ngựa của mình. “Tôi không nghĩ chúng ta cần phải lo lắng về –”
“Anh là người nói cô ta có năng lực,” Eben nói.
“Đúng là vậy,” Kaden nghiến răng nói. “Nhưng ta không thấy có nguy hiểm nào ở phía trước. Chúng ta sẽ thận trọng.” Anh ta liếc tôi một cái nhìn lạnh lùng.
Tôi đáp lại bằng một nụ cười cứng ngắc.
Tôi đâu muốn bị lôi vào chuyện này. Anh ta không ngờ tôi sẽ chơi theo luật của anh ta. Chúng tôi tiếp tục đi xuống con đường chính cắt qua tòa thành. Không có đường phố, vàng hay những thứ khác, tôi chỉ có thể nhìn thấy cát đang chiếm đóng khắp nơi, mọi chỗ có thể, nhưng tôi cũng không khỏi choáng ngợp trước vẻ hùng vĩ của tàn tích. Thành quách ở quê nhà rộng thênh thang. Phải mất nửa thế kỷ để xây dựng và nhiều thập kỷ sau đó để mở rộng. Đó là hệ kiến trúc lớn nhất mà tôi biết, nhưng nó cũng bị bào mòn đi rất nhiều bởi những sinh vật khổng lồ, cao ngất ngưởng và lặng lẽ này.
Kaden thì thầm với tôi rằng ở giữa khu tàn tích có một con suối và hồ bơi tự nhiên để tôi có thể tắm rửa. Tôi quyết định giữ lại dự cảm của mình ít nhất cho đến khi tôi có thể tắm. Chúng tôi cưỡi ngựa giữa đống đổ nát xa hết mức có thể, sau đó buộc chúng vào phần còn lại của những cột đá cẩm thạch chắn lối đi và cuốc bộ hết quãng đường còn lại.
Nó không chỉ là hồ bơi. Đó là một mảnh phép thuật, và tôi gần như tin rằng các linh hồn của Người xưa vẫn đang trông coi nó. Nước sủi bọt từ những phiến đá cẩm thạch dày chảy qua lớp đá trơn bóng và bắn thành một vũng lấp lánh bên dưới, được bảo vệ ba mặt bởi những bức tường đổ nát.
Tôi nhìn chằm chẳm vào nó, thèm khát như chưa bao giờ thèm khát trước đây. Tôi không chỉ muốn nhúng tay vào và rửa mặt. Tôi muốn thả mình xuống đó và cảm nhận từng giọt ngọt ngào hôn lên cơ thể mình. Kaden thấy tôi nhìn chằm chằm.
“Đưa tôi bình nước của cô. Tôi sẽ đi lấy nước và cho ngựa của cô uống. Thoải mái đi.”
Tôi nhìn Griz và những tên khác đang hất tung tóe nước vào mặt và cổ của chúng.
“Đừng lo lắng,” anh ta nói. “Họ sẽ chỉ tắm ở khu ngoài đó thôi. Cả hồ bơi này là của cô.” Đôi mắt anh ta lướt qua tôi và sau đó liếc lại Malich. “Nhưng tôi muốn cô mặc nguyên quần áo trên mình.”
Tôi ghi nhận lời đề nghị thận trọng của anh ta bằng cách gật đầu. Tôi sẽ tắm với một chiếc áo choàng mùa đông dày ngay bây giờ nếu đó là lựa chọn duy nhất của tôi. Anh ta đến lấy đầy bình nước, và tôi cởi giày. Tôi bước xuống nước, chân chìm trong cát trắng mịn mát lạnh dưới đáy, tưởng như mình đang ở thiên đường. Tôi lặn xuống, chìm dưới mặt nước, bơi sang bờ bên kia, nơi nước từ những phiến đá vỡ bắn xuống như thác.
Khi những tên khác đi cho ngựa uống nước, tôi nhanh chóng tháo cúc áo của mình và cởi nó ra cùng với quần dài. Tôi bơi trong bộ quần áo lót, chà đi bụi bẩn và cát đã ăn sâu vào từng lỗ chân lông và kẽ hở trên cơ thể.
Tôi nhúng đầu xuống nước một lần nữa và cọ rửa da đầu, cảm thấy mọi thứ như nới lỏng ra. Khi nổi lên khỏi mặt nước, tôi hít thở sâu. Chưa bao giờ nước có cảm giác tinh khiết tuyệt vời như vậy. Địa ngục không phải được tạo ra từ lửa, mà từ cát và bụi thổi theo gió.
Tôi nhanh chóng ngâm quần trong nước để rửa sạch bụi bẩn và sau đó mặc nó lại. Tôi định túm áo đi giặt thì nghe tiếng ầm ầm đầy nặng nề. Tôi quay đầu sang một bên, cố gắng phân biệt âm thanh đó là gì và đến từ đâu, rồi sau đó tôi nghe thấy nhịp điệu loáng thoáng. Ngựa.
Tôi bối rối. Nó giống như nhiều hơn sáu người - và sau đó tôi nghe thấy tiếng kèn hiệu. Tồi sững sờ trong giây lát. Ôi, các vị thần phù hộ! Một cuộc tuần tra!
Tôi chạy khỏi hồ bơi, trườn qua những phiến đá. “Ở đây!” Tôi hét lên, “Ở đây này!” Tiếng ầm ầm ngày càng lớn, và tôi chạy qua những con đường hẹp, những mảnh gạch vụn vỡ cứa vào đôi chân trần của tôi và làm nó bầm tím. “Ở đây!” Tôi hét lên liên tục khi chạy về phía con đường chính cắt ngang qua thành. Để đến được đó là cả một mê cung, nhưng tôi biết mình đã đến gần khi tiếng ầm ầm ngày càng lớn, và rồi tôi thoáng thấy một con đường hẹp có những con ngựa đang phi nước đại qua. “Ở đây!” Tôi lại hét lên. Tôi vừa định chạy ra thì cảm thấy có một bàn tay bịt miệng và kéo tôi vào một góc tối.
“Yên lặng, Lia! Hoặc tất cả chúng ta sẽ chết đó!”
Tôi vùng vẫy chống lại Kaden, cố gắng mở miệng để cắn anh ta, nhưng bàn tay anh ta ôm chặt lấy cằm tôi. Anh ta kéo tôi xuống đất và ôm chặt tôi vào ngực mình, dồn cả hai chúng tôi vào góc tường. Ngay cả khi ngậm chặt miệng, tôi vẫn hét lên, nhưng nó không đủ lớn để át tiếng vó ngựa gào thét.
“Đó là một cuộc tuần tra từ Dalbreck!” Anh ta thì thầm. “Họ không biết cô là ai đâu! Họ sẽ giết chúng ta trước khi đặt câu hỏi.”
Không! Tôi vật lộn chống lại sự kìm kẹp của anh ta. Đó có thể là cuộc tuần tra của Walther! Hoặc của người khác! Họ sẽ không giết tôi! Nhưng sau đó tôi nhớ lại màu sắc khi những con ngựa phi qua. Màu xanh và đen, các biểu ngữ của Dalbreck.
Tôi nghe tiếng ầm ầm xa dần, nhẹ nhàng hơn và nhẹ nhàng hơn cho đến khi nó chỉ còn là một tiếng rung, và rồi nó biến mất.
Họ đã đi mất.
Tôi gục vào ngực Kaden. Tay anh ta trượt khởi miệng tôi.
“Chúng ta phải ở lại lâu hơn một chút cho đến khi chắc chắn rằng họ đã rời đi,” anh ta thì thầm vào tai tôi. Khi tiếng vó ngựa biến mất, tôi nhận ra vòng tay anh ta vẫn ôm lấy tôi.
“Họ sẽ không giết ta đâu,” tôi nói nhỏ.
Anh ta cúi người gần hơn, môi lướt qua tai tôi, nhỏ nhẹ một lời cảnh báo, “Cô chắc chứ? Bây giờ cô trông giống đồng bọn của chúng tôi, và điều đó cũng chẳng quan trọng - đàn ông hay phụ nữ - họ sẽ giết hết. Chúng ta chỉ là những kẻ man di trong mắt họ.”
Tôi có chắc không? Không. Tôi biết rất ít về Dalbreck và quân đội của họ, chỉ biết rằng Morrighan đã có những cuộc giao tranh và tranh chấp với họ trong nhiều thế kỷ, nhưng chắc chắn tình hình hiện tại của tôi không tốt hơn chút nào.
Kaden giúp tôi đứng dậy. Tóc tôi vẫn nhỏ nước. Chiếc quần ướt của tôi xoắn quanh người, lại phủ đầy sạn. Nhưng khi tôi nhìn xuống bàn chân bầm tím và chảy máu của mình, hai ý nghĩ đã an ủi tôi. Một, ít nhất tôi biết rằng các cuộc tuần tra đôi khi đi vào sâu đến mức này. Tôi vẫn chưa ra khỏi phạm vi của họ. Và hai, đã có hiểm nguy, đúng như tôi dự đoán.
Tôi hoàn toàn có thể tận dụng điều này.